Trần Phong bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, cũng biết đối với nhân vật lớn mà nói, mây mưa thất thường chẳng qua là chuyện thường, ngay cả nhân vật số một trước đây trước khi đi đến một nơi cắt băng, nghe người chủ trì cho ông xuống sân khấu phát biểu, ông cũng trong lòng không vui, mượn cớ không đi. Người cao nhất cũng là người bình thường, cũng có tâm bình thường.
An ủi bản thân xong, Trần Phong đành phải nuốt hơi này xuống, cân nhắc xem còn có thể mở ra chỗ hổng của Hồ Tăng Chu hay không, khiến ông ta hồi tâm chuyển ý, chỉ cần Hồ Tăng Chu tiếp tục ủng hộ Hạ Tưởng bổ nhiệm, thì sự việc còn có đường sống mà quay trở về.
Trần Phong còn tưởng rằng có thể lại một lần nữa thuyết phục Hồ Tăng Chu, nhưng trong giây phút Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm thì biết, e rằng ước mơ Bí thư Quận ủy của hắn phải tan biến.
Hạ Tưởng là ở trong nhà nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm gọi đến, khi đó hắn đang ở trong phòng sách đọc sách xem báo, đồng thời suy nghĩ một chút về thế cục trước mắt, di động liền vang lên. Vừa nhìn thấy là số của Liên Nhược Hạm, hắn liền vội vàng bắt máy, câu đầu tiên liền hỏi:
- Em và con mọi thứ vẫn ổn chứ?
Liên Nhược Hạm thanh âm truyền đến, cũng là vô cùng vội vàng:
- Mẹ con em đều khỏe, anh thì sao? Anh có chuyện gì không? Nếu mất đi chức quan cũng không sao, chúng ta cùng đi Mỹ, cho Thù Lê đi theo…
Hạ Tưởng ngược lại mỉm cười:
- Nói cái gì thế, không đến mức rời khỏi tổ quốc? Không có chuyện gì, hiện giờ mọi thứ vẫn đang trong phạm vi có thể chấp nhận.
- Có thể chấp nhận, là vì ông nội rút tay rồi, ông cụ Khâu ra mặt hòa giải, cũng không biết ông nói gì đó, không ngờ ông nội đồng ý rút tay, không gây phiền phức cho anh.
Liên Nhược Hạm nhanh miệng nói:
- Người Khâu gia đến, chắc chắn là chủ ý của anh, có phải không? Cho là đã đi đúng một bước, nhưng mà cũng đã đi sai một bước, bởi vì vốn chuyện này ba còn không biết, nhưng vì ông cụ Khâu nhanh miệng đã nói ra, bây giờ thì hay rồi, sau khi ba biết, phẫn nộ, ai nói ông cũng không nghe, có khả năng muốn xuống tay với anh.
Thật là một đợt sóng chưa bình, thì một đợt sóng khác lại nổi lên, Hạ Tưởng tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự nghe được Ngô Tài Dương phải ra mặt đè ép hắn, vẫn là trong lòng bất an. Dù sao Ngô Tài Dương không thể so với ông cụ, dường như bản thân ông không có nhược điểm gì có thể nắm bắt, cho dù có, hắn cũng không biết là gì, không giống ông cụ, Liên Nhược Hạm và Ngô Liên Hạ chính là nhược điểm lớn nhất của ông.
- Anh ở tỉnh Yến có người bảo vệ, ba em lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng một câu nói thì có thể làm gì được anh, tốt xấu cũng là cán bộ cấp Cục quốc gia chính thức, em cứ yên tâm, dưới cái ô bảo vệ ở tỉnh Yến, anh còn tạm thời có thể che mưa che gió… chỉ cần em và con không sao là được.
Hạ Tưởng an ủi Liên Nhược Hạm vài câu, làm cho cô yên tâm, theo sau lại hỏi
- Tại sao hai hôm trước không liên lạc được?
- Bị ông cụ dùng thủ đoạn kỹ thuật che tín hiệu di động, vẫn là Vệ Tân thông minh phát hiện không đúng, nói cho em biết, em đi hỏi ông nội, mới biết được chuyện của chúng ta đã bị phát hiện. Em còn thấy được ảnh chụp, chính là ảnh chụp anh ở sân bay đón em, trên đó có cảnh anh bế con, còn có động tác anh ôm hôn em, cho nên ông nội thấy rồi mới giận tím mặt...
Liên Nhược Hạm quật cường nói
- Em nhất thời tức giận bế con muốn đi, đúng lúc ông cụ Khâu vừa thuyết phục được ông nội. Ông nội liền chịu thua em, đã nhượng bộ, em mới miễn cưỡng ở lại. Nhưng mà đúng lúc ba trở về nhà nhìn thấy ảnh chụp, cũng đã biết sự thật, phẩy tay áo bỏ đi...
Hạ Tưởng trước đó vừa mới nhận được điện thoại của Trần Phong, cũng hiểu chuyển biến thái độ của Hồ Tăng Chu, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ về chuyện Bạch Chiến Mặc mang đến 20 tỷ đầu tư, sau khi suy nghĩ sâu xa một phen, căn cứ phân tích tình thế trước mắt, hắn đã đối với chuyện hắn làm chức Bí thư Quận ủy, không còn ôm hy vọng quá lớn. Nếu như cứng rắn kháng cự, không bằng lui mà chấp nhận đề nghị của Hồ Tăng Chu, giành chức Chủ tịch quận.
Từ nơi nào té ngã từ nơi đó đứng lên, không làm được Bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận cũng là nhân vật số hai, đúng lúc chủ yếu nắm giữ kinh tế và xây dựng, định ra trước nói sau, nếu không đợi Ngô Tài Dương ra tay, chỉ sợ so với ông cụ còn khủng khiếp hơn, không nhất định sẽ có tình huống gì không thể biết trước phát sinh.
Bổ nhiệm của hội nghị thường vụ Thành phố Yến vừa thông qua, Ngô Tài Dương còn muốn động đến hắn, sẽ không dễ dàng như vậy. Hiện tại hắn chỉ là một trưởng phòng của tổ lãnh đạo, không thể so sánh với nhân vật số một chính phủ, Ngô Tài Dương nếu muốn khiến hắn dời vị trí, giai đoạn hiện hay vẫn dễ dàng hơn.
Cho nên việc cấp bách hiện nay chính là khuyên Trần Phong từ bỏ tranh đoạt vị trí Bí thư Quận ủy, thừa dịp Ngô Tài Dương còn chưa ra tay, trước khi Hồ Tăng Chu còn chưa thay đổi ủng hộ hắn đảm nhiệm Chủ tịch quận, trực tiếp lên hội nghị thường vụ thảo luận, nhất cử thông qua đề danh hắn đảm nhiệm Chủ tịch quận!
So chiêu với ông cụ, hắn là kéo dài thời gian. Đọ sức với Ngô Tài Giang, hắn trước tiên phải nắm bắt cơ hội. Còn đối với việc đồng chí Chu Lập Ba được đề danh làm Chủ tịch quận, rất xin lỗi, đành phải khiến y trở thành vật hi sinh chính trị lớn nhất.
Chỉ cần đảm nhiệm Chủ tịch quận, Hạ Tưởng tin tưởng hắn có thể từng bước nắm giữ quyền chủ động, từng bước từ trong tay Bạch Chiến Mặc, đoạt lại vinh dự thuộc về chính mình! Một trận chiến thất lợi, trận chiến thứ hai lại đến.
Hạ Tưởng buông điện thoại của Liên Nhược Hạm, ngay lập tức liên hệ Trần Phong, nói quan hệ lợi hại của sự tình, và cảm ơn Trần Phong ra sức bảo vệ hắn, đồng thời cam đoan, hắn ở trên vị trí Chủ tịch quận, vẫn như cũ có thể có cống hiến nên có.
Trần Phong cũng không phải người câu nệ, sau khi nghe xong Hạ Tưởng phân tích, cũng hiểu được sự tình quả thật khẩn cấp, hắn cũng có nghe thấy ít nhiều về phong cách của Ngô Tài Dương, một người mà ngay cả ông cụ của mình cũng dám phản đối, chắc chắn là nhân vật lợi hại, hơn nữa hiện tại ông đang làm việc chính trị, lại đang ở bộ Chính trị, nếu ông ra tay, nhất định càng sắc bén so với ông cụ. Mấu chốt là, ông không có nhược điểm thương tiếc Liên Nhược Hạm và yêu thương đứa con của Liên Nhược Hạm như ông cụ.
Trần Phong quyết định thật nhanh, quyết định nghe ý kiến Hạ Tưởng, lui mà mưu cầu vị trí Chủ tịch quận. Đồng thời thương định với Hạ Tưởng, do Hạ Tưởng ra mặt giải thích nguyên nhân liên quan với Bí thư Diệp và Trưởng ban Mai, hiện ông không kịp báo cáo với Bí thư Diệp nữa, bây giờ phải lập tức bắt tay vào mở cuộc họp hội nghị khẩn cấp.
Không đề cập tới Hạ Tưởng làm thế nào nói rõ tình hình với Diệp Thạch Sinh và Mai Thái Bình, Trần Phong buông điện thoại xuống lập tức mở cuộc họp hội ý, cuộc họp hội ý do Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong và Phương Tiến Giang tham gia.
Ba người Trần Phong đến đông đủ, lập tức nói thẳng vào vấn đề:
- Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, tôi quyết định chấp nhận đề nghị của đồng chí Tăng Chu. Một lần nữa đề danh đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm Phó bí thư quận Hạ Mã, Chủ tịch quận, các vị có ý kiến gì không?
Phương Tiến Giang giật mình kinh hãi, chuyện xảy ra đột ngột, ông không có chuẩn bị tâm lý, không khỏi liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, thấy Trần Phong hơi hơi gật đầu, biết sự tình khẩn cấp không kịp thương lượng với ông trước, khẳng định cũng là trước đó đã được Hạ Tưởng tán thành.
Hồ Tăng Chu đầu tiên là sửng sốt, ông cho rằng với tính cách mạnh mẽ, cứng rắn của Trần Phong, không thể có khả năng chấp nhận điều kiện của ông, không nghĩ tới trong nháy mắt tình huống liền biến đổi lớn, Trần Phong đã thỏa hiệp!
Hồ Tăng Chu vẫn luôn cảm thấy thẹn với Hạ Tưởng, thấy Trần Phong chủ động nhượng bộ, liền lập tức nói:
- Tôi đồng ý đề nghị của đồng chí Trần Phong.
Phó Tiên Phong chỉ quan tâm Bí thư Quận ủy, không có hứng thú với Chủ tịch quận, hơn nữa y cũng biết rõ phàm việc gì cũng phải chừa đường sống mới tốt, cũng tốt cho việc gặp gỡ sau này, nếu hắn đã đạt tới mục đích, muốn hoàn toàn đá Hạ Tưởng ra khỏi quận Hạ Mã cũng không thực tế, thật sự muốn hoàn toàn chọc tức Trần Phong, về sau y cũng đừng mong muốn phát triển công tác nữa. Hơn nữa cho dù Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch quận, y cũng không coi vào đâu, cũng dưới chiếc bóng của Bạch Chiến Mặc, liền hơi do dự, cũng đồng ý:
- Tôi cũng đồng ý.
Phương Tiến Giang trong lòng biết rõ hành động này của Trần Phong nhất định thâm ý sâu sắc, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Đồng ý.
- Được!
Trần Phong vỗ bàn
- Lập tức mở cuộc họp hội nghị thường vụ thảo luận, chọn Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận cũng kéo dài quá lâu rồi, không thể kéo dài không định, ảnh hưởng lòng tin của nhà đầu tư quận Hạ Mã không cần nói, còn không có lợi cho hình tượng đối ngoại của thành phố Yến. Các đồng chí có còn ý kiến khác hay không?
Mấy người tuy rằng đều cảm thấy có chút nóng vội, nhưng việc đã đến nước này, cũng nghĩ không ra lý do kéo dài tốt hơn, liền đều nói không có.
Trần Phong nhìn Hồ Tăng Chu liếc mắt một cái:
- Đồng chí Tăng Chu, về phần tư tưởng công tác của đồng chí Chu Lập Ba, phiền anh ra mặt an ủi một chút, về sau có cương vị công tác trọng yếu thích hợp, Thành ủy sẽ ưu tiên suy xét anh ấy.
Một tiếng sau, hội nghị thường vụ khẩn cấp mở ra. Trên hội nghị, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Tiến Giang một lần nữa đề danh người được chọn làm Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận, sau đó, Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong lần lượt phát biểu, tỏ thái độ ủng hộ.
Mấy ủy viên thường vụ đề xuất phản đối Hạ Tưởng đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, đối mặt với vở tuồng đột ngột xảy rat hay đổi, nhất thời không có phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà Hạ Tưởng đột nhiên từ bí thư biến thành Chủ tịch quận, hơn nữa bí thư Trần, thị trưởng Hồ và bí thư Phó, Trưởng ban Phương tất cả đồng thanh tỏ vẻ ủng hộ, hiển nhiên riêng họ đã thống nhất nhận thức chung.
Những người khác vốn đã dao động thái độ, hiện tại lại thấy mấy vị nhân vật cấp quan trọng đã đạt thành nhất trí, mà họ nhận được chỉ thị chỉ là cản trở Hạ Tưởng lên làm bí thư, lại không có nhận được chỉ thị không cho Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch quận, cũng liền thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế) bỏ phiếu tán thành.
Trong vòng nửa tiếng, hội nghị thường vụ nhất trí hình thành nghị quyết, thông qua đề danh chính thức.
Bổ nhiệm nhân sự của quận Hạ Mã có lịch sử dài nửa năm, đến đây rốt cục toàn bộ hạ màn!
Bệnh tình của Hạ Tưởng bỗng nhiên khỏe lại một cách thần kỳ, ngày hôm sau đến tổ lãnh đạo khôi phục đi làm bình thường. Vừa đi làm, hắn liền bị Cổ Ngọc oán giận.
- Xảy ra chuyện cũng không nói với em một tiếng, ông nội nói, anh hơi không coi ông ra gì, ông bảo em phê bình anh vài câu.
Nói là phê bình, Cổ Ngọc cũng là vẻ mặt tươi cười, theo sau lại bỡn cợt nói
- Anh cũng thật lợi hại, Liên Nhược Hạm đã bị anh thu phục, còn ngoan ngoãn mà sinh con cho anh, ông cụ Ngô gia không tức giận mới là lạ! Ông là một người oai phong như vậy, lại thích sỉ diện, cháu gái lại không rõ ràng mà theo anh, sau cùng ông rút tay tha cho anh, cũng đúng là vận may của anh.
Cổ Ngọc nói xong, không đợi Hạ Tưởng nói, lại thần bí nói:
Nguồn: http://truyenfull.xyz- Anh có biết ông cụ Ngô gia vì sao đột nhiên thu tay lại hay không? Nói cho anh biết, anh đừng nói cho ông nội là em nói, là bởi vì ông cụ Khâu và ông cụ Ngô gia nói chuyện phiếm, đang nói thì nói đến chị của Khâu Tự Phong là Khâu Tự Điệp, cuối cùng ông cụ Khâu cảm thán nói, phụ nữ của đại gia tộc, hoặc là hôn nhân gả cho quyền lực, hoặc là gả cho tiền tài, đúng là bởi vì xuất thân quá tốt, ánh mắt quá cao, rất ít có hạnh phúc, Khâu Tự Điệp chính là ví dụ rõ ràng. Kết hôn rồi thì có thể làm sao, cũng ly dị. Cho nên bất kể chúng nó chọn cách sống thế nào, chỉ cần bản thân chúng tình nguyện bản thân cảm thấy hạnh phúc là được… Kết quả ông cụ Ngô gia đã nghĩ thông suốt. Ngay cả ông nội của em cũng khoe ông cụ Khâu có tài ăn nói, có thể nói, mạnh hơn không ít so với ông nội.
Hoá ra trung gian còn có điển cố như vậy, Hạ Tưởng âm thầm cảm kích sự ra tay của Khâu Tự Phong, ông cụ Khâu trước kia phỏng chừng là làm công tác tư tưởng chính trị, giỏi về phân tích vấn đề và giải quyết vấn đề, có trình độ.
- Ông nội tôi còn nói...
Cổ Ngọc giống như két lột lưỡi nói không ngừng
- Ông đối với anh rất bất mãn, bởi vì anh xảy ra chuyện mà không đầu tiên nghĩ đến tìm ông ra mặt giải quyết, ông còn nói, xét thấy biểu hiện xem thường của anh đối với ông, quyết định khi mà anh thật sự cầu xin ông giúp đỡ, ông cũng không thèm để ý anh.
Hạ Tưởng không nói gì, lão Cổ mới không nói ra lời nói đùa giống trẻ con, chắc chắn là tự Cổ Ngọc nói, liền cười nói:
- Được rồi, không nói nữa, chuyện đã qua rồi, đợi không bận nữa, tôi sẽ mời ông ăn cơm, tạ tội với ông là được rồi. Bước tiếp theo cô sắp xếp thế nào, tôi có khả năng phải đi quận Hạ Mã đảm nhiệm Chủ tịch quận, có phải cô vẫn tiếp tục ở tổ lãnh đạo?
- Sao là Chủ tịch quận, không phải là Bí thư Quận ủy, giáng chức rồi?
Vấn đề của Cổ Ngọc rất buồn cười, bí thư và Chủ tịch quận kỳ thật cấp bậc bằng nhau, tuy nhiên bí thư quyền lực càng lớn hơn một chút, quản nhân sự và chủ trì công tác toàn diện, là nhân vật số một.
Hạ Tưởng cũng làm biếng giải thích nhiều với cô, đang muốn nói chút việc chính, điện thoại vang lên.
Cổ Ngọc thức thời mà xua tay lui ra ngoài, còn nghịch ngợm mà mỉm cười
- Xin chào, tôi là Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng, tôi là Thành Đạt Tài. Bổ nhiệm của Thành ủy tôi đã biết, tuy rằng không phải nhân vật số một, nhưng vị trí Chủ tịch quận cũng có lợi cho cậu phát huy tài năng ở phương diện kinh tế, tôi còn quyết định lập tức khởi động hạng mục đầu tư. Tuy nhiên có một vấn đề, 20 tỷ tài chính của Bạch Chiến Mặc, có phải cậu đã hiểu được là chuyện gì hay không?
Điện thoại của Thành Đạt Tài gọi tới cũng thật đúng lúc, xem ra anh ta cũng luôn âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của thành phố Yến.
- Xin chào Chủ tịch Thành, Bạch Chiến Mặc công bố từ thành phố Văn Châu tỉnh Tây Hải kéo đến 20 tỷ đầu tư lớn, tôi cũng cảm thấy rất giật mình, cũng rất không hiểu. Thành phố Văn Châu xa ở phía nam, ở vùng duyên hải có rất nhiều tỉnh phát đạt có hạng mục đầu tư rất tốt có thể lựa chọn, vì sao cố tình lựa chọn tại thành phố Yến, hơn nữa còn là một quận Hạ Mã mới xây dựng? Phải nói, quận Hạ Mã trước mắt còn chưa có danh tiếng, huống chi tiếng tăm của bản thân thành phố Yến cũng không lớn, tôi cho rằng, 20 tỷ đầu tư, e rằng không lạc quan như vậy.
Hạ Tưởng lo lắng không phải không có lý, bởi vì hắn lo lắng nhất chính là vốn lưu động của Thành phố Văn Châu.
Vốn lưu động giống như châu chấu, sớm nhất là buôn bán bất động sản, theo sau lại buôn bán củ tỏi, củ hành, gừng và đậu xanh, thậm chí còn buôn bán trà Phổ Nhị và vật gia dụng Hồng Mộc, đồng thời với việc mang đến phồn vinh giả dối, sau khi vốn lưu động kiếm đủ lợi nhuận thì rút lui, đem đến đả kích và vết thương có tính chất huỷ diệt cho ngành sản xuất. Đem lại cho nước cho dân trăm hại mà không có một lợi.
Buôn bán bất động sản tổn hại kinh tế quốc dân, buôn bán vật dụng hàng ngày lại tổn hại lợi ích của phần lớn dân chúng bình thường, mang đến ảnh hưởng cực kỳ bất lợi cho quốc kế dân sinh. Có thể nói công việc kinh doanh chuyên môn của vốn lưu động chính là châu chấu trong giới kinh tế, che trời phủ đất mà bay tới, khiến kinh tế địa phương nhìn như tiêm vào một liều thuốc trợ tim, trên thực tế cũng là uống rượu độc giải khát. Đợi sau khi vốn lưu động bòn rút hết tiền gửi ngân hàng mà dân chúng địa phương cực khổ tích lũy, thì sẽ nhanh chóng rút lui, để lại cho địa phương chỉ là giá nhà cao ngất, thị trường chật vật kể cả túi tiền trống rỗng, còn có một lượng lớn nợ khó đòi của ngân hàng!
Hạ Tưởng bình sinh căm hận vốn lưu động nhất, bởi vì vốn lưu động chính là con sâu hút máu, bản thân không tạo ra bất kỳ của cải xã hội gì, chỉ là công cụ hút máu của phần ít người bòn rút tiền xương máu của hầu hết mọi người, không đem đến bất kỳ lợi ích gì cho quốc gia và xã hội.
Nếu có vốn lưu động dám tàn sát bừa bãi ở quận Hạ Mã mà hắn chủ quản, hắn nhất định không chút nương tay mà ra tay đả kích!
Thành Đạt Tài vô cùng tin tưởng mà cười ha hả:
- Có tài chính vào đầu tư là chuyện tốt, nếu đối phương quả thật là muốn bám rễ tại thành phố Yến, muốn cống hiến cho phát triển thành phố Yến, Tập đoàn Đạt Tài cũng giơ hai tay hoan nghênh. Nếu là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hoặc là vớt một khoản tiền rồi đi, quận Hạ Mã có Tập đoàn Đạt Tài ở đây, cũng sẽ không cho người từ ngoài đến muốn làm gì thì làm!
Lời nói của Thành Đạt Tài vừa đúng tâm ý của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng nghe xong lời nói hùng hồn của Thành Đạt Tài, cũng là cảm xúc dâng trào.
Vừa mới buông điện thoại của Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Trương Chất Tân gọi đến, nói cho hắn biết Chủ tịch tỉnh Phạm bảo hắn qua đó một chuyến, có chuyện quan trọng.
Đến thật nhanh… Hạ Tưởng đi vào văn phòng Phạm Duệ Hằng, nhìn một cái là thấy Phạm Duệ Hằng vẻ mặt biểu hiện không hài lòng, liền đoán ra đại khái sự tình, hẳn là Ngô Tài Dương ra tay.
Quả nhiên, Phạm Duệ Hằng không vui nói:
- Tiểu Hạ, sao cậu lại cố tình trêu chọc Ngô gia, Ngô gia là chỗ cậu có thể trêu được sao? Tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói là Ban Tuyên giáo Trung ương cố ý điều cậu vào thủ đô, hơn nữa thái độ còn rất cứng rắn, đã thực hiện áp lực rất lớn với tỉnh Yến, vừa rồi Bí thư Diệp cũng đã nói chuyện điện thoại với tôi, tôi cũng rất khó xử…
Hạ Tưởng cả kinh, xem bộ dáng Phạm Duệ Hằng, dường như quả thật là đã phẫn nộ. Phỏng chừng cũng là Ngô Tài Dương vận dụng lực lượng khiến Phạm Duệ Hằng kiêng kị, Phạm Duệ Hằng bị ép bởi áp lực, thế khó xử cũng là bình thường.
Ngô Tài Dương so với ông cụ càng khó đối phó, phân lượng nói chuyện cũng càng nặng. Trong quan trường từ trước đến nay là bắt nạt người già mà không bắt nạt người trẻ, ông cụ trước đây có lợi hại, bây giờ cũng đã rút lui rồi, còn Ngô Tài Dương đang đứng ở giai đoạn bay lên, về sau không nhất định sẽ ngồi vào vị trí gì, đối với lời nói của ông, ai cũng không dám phớt lờ.
Hạ Tưởng nhìn mặt đoán lòng, lại căn cứ hiểu biết của hắn đối với Phạm Duệ Hằng, đoán được Phạm Duệ Hằng tức giận, nguyên nhân bên trong có ba phần là bởi vì hắn mang đến áp lực Ngô gia cho ông, bảy phần là bởi vì một khoảng thời gian gần đây quá thân với Diệp Thạch Sinh, mà tỉ lệ báo cáo công tác với ông ít đi. Tuy nhiên cũng không có cách nào, dù sao Bí thư Tỉnh ủy là nhân vật số một, chủ quản nhân sự quyền to, hắn phải mời được Diệp Thạch Sinh ra mặt đến thành phố Yến mới càng có sức uy hiếp.
Phạm Duệ Hằng bởi vì chuyện của Ngô gia tức giận thì tức giận, nhưng cũng không đến nỗi khủng hoảng, dù sao ông cũng là một chủ tịch tỉnh, Ngô Tài Dương có lực lượng lớn hơn, cũng không thể làm gì ông. Hơn nữa chuyện này ông cũng có đường xuống, bởi vì hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Yến đã thông qua bổ nhiệm, ông chỉ cần đẩy trách nhiệm đến thành phố Yến thì có thể đứng ngoài chuyện, Ngô Tài Dương đối với chuyện này cũng không có gì để nói. Vì thế Hạ Tưởng kết luận, Phạm Duệ Hằng bất mãn, có phải bởi vì nguyên nhân hắn và Diệp Thạch Sinh quá thân mật, có chút bỏ mặt ông.
Hạ Tưởng trước tiên liền thành khẩn thừa nhận sai lầm của bản thân, bày sự thật nói đạo lý, nói toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, chủ yếu là Bí thư Diệp đích thân hỏi han về chuyện này, lại hàm súc chỉ ra, là Trưởng ban Mai ra sức thúc đẩy thị sát thành phố Yến, dù sao hoàn toàn tỏ rõ lập trường của hắn, chính là kiên trì vấn đề nguyên tắc không dao động, quan hệ công tác mật thiết với Bí thư Diệp, trong công tác và quan hệ cá nhân với Chủ tịch tỉnh Phạm cũng mật thiết.
Phạm Duệ Hằng sắc mặt đã từ từ dịu xuống.