Quan Thần

Chương 535: Đọ sức sau lưng



Cổ Ngọc vẻ mặt nghi ngờ, còn muốn hỏi lại cái gì, thấy Hạ Tưởng vẻ mặt kiên quyết, đành phải buồn bực không nói thêm nữa.

Một lát sau sắc trời đã tối, Hạ Tưởng liền nói với Cổ Ngọc:

- Hay là em cũng đừng về, ở lại nhà đi, dù sao cũng có rất nhiều phòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Nếu bình thường, Cổ Ngọc chắc chắn đồng ý ngay, không ngờ hôm nay bộ dạng cô tâm sự trùng trùng, lắc đầu nói:

- Thôi, em hứa với ông nội đêm nay phải trở về, không thể nói mà không giữ lời, em phải về.

Cổ Ngọc quay về đến trại an dưỡng công viên Rừng Rậm, sau khi gặp ông nội, liền nói về chuyện đến nhà Hạ Tưởng làm khách, sau đó lại nói đến chuyện Hạ Tưởng nhắc tới việc bổ nhiệm quận Hạ Mã muốn nói lại thôi, lão Cổ nghe xong, trầm mặc một hồi, cười ha hả:

- Hạ Tưởng sỉ diện, không muốn trực tiếp nói với ông, cũng phải, còn xem ông là người ngoài?

- Cái nào là thật là giả, ông nội, mau nói xem rốt cuộc là sao?

Cổ Ngọc khó hiểu, sốt ruột hỏi.

Lão Cổ cười mà không đáp, một bộ dáng rất thong dong.

Ngày hôm sau Hạ Tưởng cứ theo lẽ thường đến tổ lãnh đạo đi làm, buổi sáng không có chuyện gì, sắp đến trưa, hắn nhận được điện thoại của Ma Thu.

Lúc chạy đến văn phòng của Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh vẻ mặt thích thú đang nói chuyện điện thoại với ai. Thấy Hạ Tưởng vào, ông liền gật đầu, dùng tay chỉ sofa.

Hạ Tưởng cũng không có ngồi, đứng đợi ông gọi xong điện thoại.

Diệp Thạch Sinh buông điện thoại, vẻ mặt thoải mái mà nhìn Hạ Tưởng vài lần, có chút hứng thú hỏi:

- Tiểu Hạ, cậu ở sau lưng đã làm động tác gì?

Từ đồng chí Hạ Tưởng biến thành Tiểu Hạ, có thể thấy được thái độ của Bí thư Diệp đối với hắn rất tốt, chắc chắn là có chuyện vui bằng trời.

Hạ Tưởng vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Tôi đàng hoàng, không có làm gì cả, Bí thư Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Thạch Sinh không tin mà nhìn Hạ Tưởng vài lần, suy nghĩ, cũng không tiếp tục hỏi cặn kẽ, mà nói:

- Ban Tuyên giáo Trung ương và Ban Tổ chức Trung ương liên kết tạo áp lực cho tỉnh Yến, nghĩ chắc cậu cũng đã nghe về tin đồn, trên dưới tỉnh Yến đều khẩn trương, vốn sáng nay tôi cùng Duệ Hằng đang mở cuộc họp hội ý thảo luận đối sách, đột nhiên nhận được điện thoại từ thủ đô gọi đến, tất cả áp lực toàn bộ biến mất, từ thế dào dạt trở nên gió êm sóng lặng, hơn nữa tuyến đường sắt nối ra biển của thành phố Đan Thành hoàn toàn cho qua. Chắc chắn đã có nhân vật hùng mạnh ra mặt xoay chuyển, ông ấy là ai, tiểu Hạ cậu trong lòng biết rõ, có phải không?

Hạ Tưởng đương nhiên trong lòng biết rõ, nhưng hắn vẫn không thừa nhận:

- Có thể thật sự có người bản thân đã nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy gây lớn chuyện quá cũng không tốt cho đôi bên, cho nên đã kịp thời rút tay. Đối với nguyên nhân sâu hơn, tôi quả thật không rõ.

Diệp Thạch Sinh nhìn thẳng vào Hạ Tưởng ba phút, đột nhiên lắc đầu cười:

- Thôi đi, có lẽ cậu thật sự không biết, nếu cậu thật sự có khả năng, cũng không đến nỗi bị ép tới nổi vô cùng chật vật…Được rồi, không có chuyện gì nữa, sau khi trở về bàn giao thật tốt công việc, sau này không làm việc ở tỉnh ủy nữa, cũng phải nhớ thường xuyên trở về thăm hỏi.

- Vâng, Bí thư Diệp, tôi nhớ kỹ, nhất định thường xuyên trở về xin chỉ thị công tác của ngài, thường xuyên trở về thăm ngài.

Hạ Tưởng cung kính mà nói ra từ nội tâm.

Hắn rõ ràng có thể thấy ra được, tâm trạng của Diệp Thạch Sinh rất tốt. Cũng phải, Ngô Tài Dương giận dữ, toàn trụ sở tỉnh ủy đều sợ bóng sợ gió, quả nhiên không giống bình thường. Mấu chốt là Ngô Tài Dương đủ thông minh, ông nắm quản Ban Tuyên giáo Trung ương, lại kết hợp với Ban Tổ chức Trung ương, hai phòng ban lớn của trung ương không cần gióng trống khua chiêng mà tạo áp lực cho tỉnh Yến, chỉ cần thông qua con đường nào đó thể hiện một chút bất mãn đối với phương diện công tác nào đó của tỉnh Yến, đã đủ để khiến không ít người khẩn trương cả nửa ngày.

Tỉnh Yến cách thủ đô quá gần, lại nghe theo lời thủ đô nhất, một khi có động tĩnh gì liền trông gà hoá cuốc. Nhất là hai phòng ban chủ yếu nắm quản dư luận và cán bộ lên chức là Ban Tuyên giáo Trung ương và Ban Tổ chức Trung ương.

Nếu là tỉnh lớn phía Nam, ví dụ như Hải Đức Trường của tỉnh Lĩnh Nam, nếu như nghe được chỉ trích phi chính thức đối với tỉnh Lĩnh Nam, e rằng chỉ cười một cái, chẳng thèm quan tâm. Nhưng tỉnh Yến thì không được, nếu như tỉnh Yến không phải là tỉnh lớn về kinh tế, càng không phải là tỉnh lớn về chính trị, cẩn thận chặt chẽ một chút cũng là rất bình thường.

Cũng may sự tình đến nhanh đi cũng nhanh, Hạ Tưởng rốt cuộc hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cuối cùng đã trời quang mây tạnh. Cho dù chỉ là tạm thời vượt qua nguy cơ trước mắt, nhưng sau khi hắn đến quận Hạ Mã nhậm chức, chính là Chủ tịch của một quận, hơn xa một trưởng phòng bình thường có thể so sánh, muốn ra tay với hắn, không còn là chuyện một câu nói nữa, mà cần phải hao tâm tổn sức nhiều hơn.

Vị trí càng cao, chức vụ càng quan trọng, căn cơ càng ổn. Bởi vì phải kiên kỵ đến ảnh hưởng các mặt, không dễ động đến người đứng đầu đảng chính!

Ngô Tài Dương nhanh chóng thu tay lại, hắn biết, chắc chắn là lão Cổ đã ra tay.

Thật ra sớm khi ông cụ Ngô gia ra tay, Hạ Tưởng đã nghĩ tới muốn mượn lực lượng của lão Cổ mà dùng, nhưng một là khi ông cụ Ngô gia ra tay thì đã không kịp phản ứng, lão Cổ ra mặt cũng chưa chắc có thể xoay chuyển thế cục của hội nghị thường vụ, hai là khi đó tình thế thay đổi trong nháy mắt, liên quan đến quá nhiều nhân viên, mượn lực từ bên ngoài không bằng dùng lực từ nội bộ, lại có thế mạnh của Trần Phong kiên trì cùng với thái độ sau này của Hồ Tăng Chu chuyển biến thành tiêu cực lui ra phía sau, cho dù lão Cổ ra mặt, chưa chắc dùng được.

Lần này mượn miệng Cổ Ngọc truyền đạt cách nghĩ muốn mời lão Cổ ra mặt, là bởi vì Liên Nhược Hạm từng nói, Ngô Tài Dương chịu mềm không chịu cứng, liền xem lão Cổ rốt cuộc có sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu. Hạ Tưởng ngại giáp mặt khẩn cầu lão Cổ, cũng là trong lòng hắn không rõ sau khi lão Cổ rút lui, còn có bao nhiêu sức ảnh hưởng có thể thi triển. Nếu chẳng may hắn giáp mặt đề xuất với lão Cổ, cũng là một chuyện ngượng ngùng.

Không ngờ, lão Cổ bảo đao chưa già, một chiêu xuất ra, đã làm cho Ngô Tài Dương kinh sợ rút lui, cũng khiến Hạ Tưởng mừng rỡ.

Hạ Tưởng sau khi trở về liền gọi Cổ Ngọc vào văn phòng, giáp mặt cô tỏ vẻ cảm ơn lão Cổ. Lão Cổ không thích điện thoại, xưa nay trên người không đem theo di động, điện thoại nơi ở cũng do cảnh vệ trông giữ, cho nên Hạ Tưởng cũng không trực tiếp gọi điện cho ông.

Cổ Ngọc nhấp nháy mắt, làm bộ khó hiểu hỏi:

- Cảm ơn gì? Tôi không biết anh đang nói gì?

Không thừa nhận thì thôi, Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng, có lẽ lão Cổ cũng không muốn khiến hắn nhớ ơn, có lẽ có ý khác cũng không thể biết, liền cười trừ:

- Cảm ơn ông ở trong trại an dưỡng…

- Đây có gì mà cảm ơn? Không hiểu ra sao cả!

Cổ Ngọc đi rồi, Mai Thái Bình liền gọi điện tới.

- Tiểu Hạ, là ai ra mặt dọa cho Ngô Tài Dương rút lui, thể diện lớn thật. Ngay cả thể diện ông cụ Ngô gia mà Ngô Tài Dương cũng không nể mặt, lại nể mặt người khác, người đó là ai, cho tôi biết?

Trong chuyện Ngô gia ra tay lần này, Mai Thái Bình thái độ nhiệt tình không ngờ, luôn chủ động ra mặt giúp Hạ Tưởng giải quyết vấn đề, sự nhiệt tình của ông, luôn khiến Hạ Tưởng cảm thấy có cảm giác như mũi nhọn ở lưng

Dường như Mai Thái Bình giống như đang giúp Mai Hiểu Lâm

Hạ Tưởng đối với sự tình lão Cổ sau lưng ra tay, cũng chỉ là suy đoán, chưa được chứng thật, tuy rằng nói tám chín mươi phần trăm, nhưng cũng không muốn nói lung tung, liền mập mờ nói:

- Trưởng ban Mai, tôi không dám lừa ngài, quả thật là vẫn chưa làm rõ rốt cuộc là ai đã ra tay, có lẽ là bản thân Ngô Tài Dương nghĩ thông suốt, tự bản thân chấm dứt chiến tranh.

- Dẹp đi, Ngô Tài Dương tôi hiểu hơn cậu, ông ấy như một con lừa, ngoại trừ gặp được người mạnh hơn ra mặt, nếu không ông ấy mới sẽ không tự đánh vào miệng mình…

Có lẽ chỉ có Mai Thái Bình mới dám trực tiếp mắng Ngô Tài Dương, nhưng sau khi ông nói xong, lại cười hi hi:

- Tôi chửi cha vợ trên danh nghĩa của cậu, cậu đừng có ý kiến, cũng là tốt cho cậu.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:

- Cảm ơn Trưởng ban Mai quan tâm, bây giờ cuối coi như đã qua một cửa ải khó khăn, hi vọng con đường sau này sẽ thuận lợi hơn.

- Hiện tại là hiện tại, sau này là sau này, hiện tại là đã qua cửa ải khó khăn của Ngô gia, sau này Phó gia đánh lén bản thân cậu phải nghĩ cách hoàn lại, thời điểm mấu chốt nếu cần thì nói một tiếng, tôi ở một bên châm lửa.

Mai Thái Bình còn hận Phó gia hơn Hạ Tưởng.

Chắc chắn sớm muộn sẽ hoàn lại, Hạ Tưởng đã có một cách nghĩ đại khái. Đến mà không đi thì không đúng, hắn sẽ từng chút một mà lấy về những gì thuộc về bản thân, có lẽ còn có thể thích đáng mà khiến đối phương hoàn lại gấp đôi!

Mai Thái Bình lại nói chuyện tào lao vài câu, mới cúp điện thoại.

Sau đó Hạ Tưởng suy nghĩ, cảm thấy vẫn cần phải giáp mặt nói rõ với Tống Triêu Độ và Phạm Duệ Hằng, liền lần lượt báo cáo công tác với hai người.

Khi tan sở, lại nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm

- Vừa rồi ba hỏi em một câu, ông nói ông rất không hiểu vì sao Mai gia và Khâu gia đều ra mặt giúp anh, chẳng những thế, còn có quân đội cấp cao cũng ra mặt nói giúp anh… Ông vô cùng tò mò về anh, hỏi anh có can đảm gặp ông hay không?

Hạ Tưởng nghe xong, cảm giác được Ngô Tài Dương đối với hắn không chỉ là tò mò, phỏng chừng vẫn là căm hận nhiều hơn. Hắn khiến con gái nhà người ta không danh không phận đi theo hắn, còn sinh cho hắn đứa con trai không nói, khi Ngô Tài Dương ra tay với hắn, hắn còn không nương tay, khiến Ngô Tài Dương cũng tìm không được sơ hở, Ngô Tài Dương không hận hắn mới lạ.

Hạ Tưởng mới không muốn lúc này gặp mặt Ngô Tài Dương, hơn nữa cũng không có gì nói, chẳng lẽ sau khi gặp mặt phải nói với Ngô Tài Dương: "Xin lỗi bộ trưởng Ngô, tuy rằng tôi không thể đám cưới với con gái ông, nhưng cũng có thể cho cô ấy hạnh phúc." Ngô Tài Dương nổi giận, nói không chừng còn đá hắn hai cái mới hết giận.

Hạ Tưởng liền nói:

- Tạm không gặp mặt, cho ông một ý nghĩ trước, khiến ông từ từ tò mò với anh, đợi khi không còn tò mò nữa, cơ duyên đến, có lẽ tự nhiên mà gặp mặt.

- Anh đó, giống ba em, một cặp người xấu. Một người là xấu bên ngoài, một người là xấu bên trong, dù sao thì quá nhiều khúc mắt, phản ứng khá nhanh, ai đối với ai cũng không phục…

Liên Nhược Hạm mặc kệ mà mỉm cười

- Mặc kệ ông, dù sao hiện giờ ông tạm thời không làm gì được anh, sau này có nhớ ra trừng trị anh hay không, thì đó là chuyện sau này…Nghe nói anh lên chức Chủ tịch quận, cũng giỏi, dưới tình huống Ngô gia chúng em ra tay, chẳng những có thể ung dung thoát thân, còn ổn định vững chắc mà lên chức Chủ tịch quận, thật có bản lĩnh. Tuy rằng em không quan tâm đến chuyện chính trị, nhưng em cũng biết, anh là người duy nhất trốn thoát từ trong tay người của Ngô gia

- Cũng gián tiếp mà chứng minh cách nhìn tốt của em.

Hạ Tưởng tâm trạng vui sướng, cũng không khỏi tự khen hai câu

- Chủ tịch quận thì Chủ tịch quận, không kém hơn bí thư, phải không? Đúng lúc anh nắm giữ quản lý kinh tế xây dựng, chắc chắn có thể làm nên chuyện lớn.

- Gần đây không gặp, đã học được cách nói mạnh miệng rồi, khâm phục

Liên Nhược Hạm nghe ra tâm trạng không tệ, cũng khó trách, Hạ Tưởng có thể hóa giải nguy cơ, còn khiến Ngô Tài Dương không làm gì được hắn, cô cũng vô cùng thoải mái trong lòng, nhất là nhìn thấy Ngô Tài Dương vẻ mặt xanh mét đóng sầm cửa lại mà đi, trong lòng liền có khoái cảm vô cùng hả hận.

Liên Nhược Hạm vẫn không quên được ám ảnh tuổi thơ, đối với chuyện Ngô Tài Dương làm tổn thương cô không thể bỏ được.

Ngô Tài Dương quả thật là vô cùng phẫn nộ!

Ông không phải không yêu thương Liên Nhược Hạm, nhưng vì Liên Nhược Hạm quá hướng về mẹ của cô, thế cho nên sau khi ông ly hôn với vợ trước, Liên Nhược Hạm thậm chí không nói chuyện với ông. Tính cách của Ngô Tài Dương quật cường mà bướng bỉnh, chẳng những không chịu nhân nhượng ông cụ, ngay cả con gái cũng không hạ mình mà dụ dỗ, thế cho nên quan hệ giữa ông và Liên Nhược Hạm càng ngày càng xa lạ.

Mặc dù vậy, đợi sau khi ông biết Liên Nhược Hạm sinh đứa nhỏ, lại không chịu nói ra cha ruột của đứa nhỏ là ai, ông liền biết đã xảy ra vấn đề. Dưới tình huống truy hỏi vài lần không có kết quả, ngẫu nhiên được biết cha ruột đứa nhỏ là Hạ Tưởng, là một trưởng phòng tỉnh Yến, ông liền giận tím mặt.

Khi ông cụ đã nghe khuyên bảo, lại rút tay sau khi Nhược Hạm khẩn cầu, ông vẫn không chịu tha cho Hạ Tưởng, cảm thấy Liên Nhược Hạm bại hoại nề nếp gia đình, mà Hạ Tưởng chính là đầu sỏ gây nên, chắc chắn là Hạ Tưởng dùng lời nói ngon ngọt lừa gạt Liên Nhược Hạm mắc mưu, khiến Liên Nhược Hạm khăng khăng một mực mà làm người phụ nữ sau lưng hắn. Con gái Ngô gia sao có thể làm người sau lưng của một trưởng phòng nhỏ bé, quả thật chính là nỗi nhục nhã lớn của ông. Ông liền quyết định điều Hạ Tưởng đến bên cạnh, từ từ trừng trị chèn ép hắn

Vốn tưởng rằng có thể mượn khi ông cụ ra tay để lại thế cục tốt, thừa lúc bổ nhiệm thành phố Yến chưa quyết, ra tay điều Hạ Tưởng đến thủ đô, không ngờ mới thời gian một ngày, hội nghị thường vụ thành phố Yến liền thông qua bổ nhiệm, lui mà cầu tiếp theo, khiến Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch quận. Sau khi Ngô Tài Dương biết được tin tức, giận đến bật cười, thầm nghĩ khó trách con gái khăng khăng một mực theo sát hắn, thằng khốn, cũng có cách, khá khen cho một chiêu cao minh lấy lui làm tiến.

Từ đó cũng chứng minh được Hạ Tưởng tại thành phố Yến có mạng lưới quan hệ cơ sở thâm hậu.

Ngô Tài Dương là người thế nào? Ông xuất thân đại gia tộc, từ nhỏ tiếp xúc chính trị, vô cùng rõ tâm lý kính nể của cán bộ tỉnh Yến đối với thủ đô, theo đó mà nghĩ ra một kế. Nếu như thành phố Yến thông qua bổ nhiệm Hạ Tưởng, đã không thể sửa đổi nữa, mà Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đều có ý bảo vệ Hạ Tưởng, được, ông liền thừa cơ bộc phát, kết hợp với Ban Tổ chức Trung ương đánh tỉnh Yến một cái, tin rằng Diệp Thạch Sinh sẽ biết là nguyên nhân gì, càng tin rằng một số ủy viên thường vụ tỉnh Yến thích nghe là gió hay là mưa sẽ khẩn trương.

Vì Hạ Tưởng mà dẫn đến khẩn trương, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng chắc chắn sẽ trút giận lên Hạ Tưởng. Chỉ cần Hạ Tưởng bị mất điểm trong mắt Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, tốt nhất khiến hắn vì thế mà hoàn toàn thất thế trước mặt Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, tiếp theo lại mổ xẻ thành phố Yến, lại buộc Bí thư Thành ủy và Thị trưởng cũng không còn che chở cho Hạ Tưởng nữa, Hạ Tưởng sẽ nửa bước cũng mà khó đi trong thành phố Yến.

Không điều hắn đến bên cạnh, cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết, chỉ cần quyền lực đủ lớn, hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến quyết định của tỉnh Yến và thành phố Yến

Kế sách của Ngô Tài Dương cũng không thể nói là cao minh gì, nhưng là kế đơn giản nhất mượn đao giết người, nhưng ông có đủ quyền lực, thì có uy lực kinh người. Quả nhiên vừa ra tay, tỉnh Yến đều khiếp sợ.

Chỉ có điều đang lúc Ngô Tài Dương tự cho là kế hoạch đạt được, đột nhiên nhận được điện thoại của một quân đội cấp cao, đối phương thẳng thắn mà nói với Ngô Tài Dương, tốt nhất đừng mượn thủ đoạn đánh ép tỉnh Yến mà ép buộc Hạ Tưởng, có người rất không vui với chuyện này!

Ngô Tài Dương sau khi được biết người này là ai, vô cùng kinh ngạc, bởi vì ông biết, địa vị của người này trong quân đội là không thể dao động, chẳng những môn sinh nhiều, mà còn có sức ảnh hưởng vô cùng kinh người.

Với thực lực trước mắt của ông, căn bản không thể đụng đến.

Đương nhiên, cũng không chỉ là nguyên nhân không thể đụng đến, là không cần thiết phải đắc tội với y, nếu không sau này mỗi một bước ông đi, nếu như không có quân đội ủng hộ, căn bản là nửa bước khó đi.

Ông không cần phải vì Hạ Tưởng mà khiến người này không vui!

Ngô Tài Dương biết co biết duỗi, dưới sự cân nhắc lợi hại quyền lợi của ông, sau khi có được kết luận nếu ông tiếp tục ra tay sẽ mất nhiều hơn được, liền quyết định thật nhanh, lập tức rút tay, ngay cả một chút do dự cũng không có.

Cũng chính là tính cách sát phạt quyết đoán của Ngô Tài Dương, mới khiến ông trong thời gian rất dài, dưới tình hình không mượn dùng lực lượng của ông cụ, một mình từng bước leo đến vị trí cao.

Chẳng qua quân đội cấp cao ra tay, khiến Ngô Tài Dương kinh hãi rất nhiều, lại có chút buồn bực, nghĩ ông đường đường là một người kế thừa của Ngô gia, Ủy viên bộ Chính trị, không ngờ trừng trị không được một Hạ Tưởng vừa mới lên chức Phó giám đốc sở, quả thật là chuyện không thể nào!

Nhớ năm xưa ông mới là cấp sở, vì một người cùng cấp sở chọc giận ông, trước sự chèn ép của ông, tiền đồ của người đó nhanh chóng trở thành một mảng u ám, không lâu sau, đã hoàn toàn rút lui khỏi quan trường. Có khi nào người chọc đến Ngô Tài Dương ông có thể bình yên vô sự mà tránh được áp lực của ông, mà vẫn có thể lên làm Chủ tịch quận, tuy rằng kém hơn chút so với bí thư ban đầu, nhưng đối với ông mà nói đã là thất bại không thể tha thứ

Ngô Tài Dương khiếp sợ, tức giận, lại buồn bực không yên

Thủ đô, trong một tiểu khu yên tĩnh, Ngô Tài Dương một mình đứng sừng sững ở phía trước cửa sổ lớn sát đất, nhìn trong hoa viên tràn đầy màu xanh lục, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên nói một câu:

- Hạ Tưởng, hắn chẳng qua tránh được cửa thứ nhất, không cần đắc ý sớm, chỉ cần một ngày hắn còn trong quan trường, sẽ có vấn đề bị nắm giữ.

- Cán bộ không có vấn đề kinh tế hiện nay quá ít rồi, chỉ cần chăm chú quan sát, sẽ có một ngày có phát hiện. Bộ trưởng Ngô xin yên tâm, nếu tôi ở tỉnh Yến, thì sẽ thay ngài giám sát hắn chặt chẽ một chút

Một người đàn ông trung niên 45 tuổi ngồi trên sofa trong phòng khách, tay cầm ly trà đậm, trên mặt lộ vẻ tự đắc mỉm cười, tùy ý nói.

Y đeo một mắt kính màu vàng kim, rất có khí nho nhã, chẳng qua đôi mắt trốn đằng sau lớp kính chớp động, trong đó có một khí thế ép người.

Không cần phải nói, y chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến Lý Ngôn Hoằng mới nhậm chức.

- Cũng không cần thiết phải đưa hắn vào chỗ chết, có thể kéo hắn xuống ngựa là tốt nhất, khiến hắn không lên không xuống xấu hổ mà đứng ngơ ngác, rốt cuộc cũng tốt hơn nhiều so với cách chức hắn

Ngô Tài Dương quay đầu, liếc mắt nhìn Lý Ngôn Hoằng một cái trên mặt vẫn mơ hồ tức giận.

Lý Ngôn Hoằng đứng lên, cũng đi đến trước cửa sổ, sóng vai mà đứng với Ngô Tài Dương, nhìn phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ toàn là màu xanh lục, các loài hoa đua nhau khoe sắc, các loài thực vật rậm rạp, chẳng những cảnh sắc tuyệt đẹp, còn vô cùng yên tĩnh, ở thủ đô, tuyệt đối là một tiểu khu nhà ở cao cấp hiếm có.

- Bộ trưởng Ngô xin bớt giận, cũng không cần thiết phải so đo không dứt, con gái lớn rồi không quản được, nếu cha ruột của đứa bé ở nước ngoài, ngài có thể làm gì được hắn? Nếu như bây giờ tạm thời không làm gì được tiền đồ của Hạ Tưởng, thì cứ buông tay trước, ngày tháng còn dài, đợi khi hắn cho rằng ngài sẽ không gây phiền toái cho hắn nữa, thì sẽ buông thả, đến lúc đó nhân lúc hắn không để ý mà ra tay, nhất định có thể thu được hiệu quả làm ít công to. Tuy nhiên nói đi thì phải nói lại, Hạ Tưởng chàng trai trẻ này, vẫn có một chiêu, tôi đến tỉnh Yến mới biết, mạng lưới quan hệ giữa hắn với người trong tỉnh và thành phố vô cùng sâu đậm, không dễ động được hắn.

Lý Ngôn Hoằng một nửa là khuyên giải, một nửa là lời nói chỉ dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.