Kỳ thật nếu xét chính thức, thư ký của bí thư huyện ủy và của Chủ tịch huyện còn chưa đủ tư cách xưng là thư ký, phải gọi là thông tín viên mới đúng. Nhưng tất cả mọi người đều thấy cao không phải thấp cũng không nên, cho nên vẫn xưng là thư ký. Hạ Tưởng bắt tay Tạ Trọng Chí, cảm giác tay y có vết chai, giống như tay người nhà nông, không khỏi thầm ngạc nhiên. Nhìn kính y khá dày, số mắt kính hẳn không phải nhỏ, chắc không phải nông dân.
- Hạ Tưởng, thư ký của Bí thư Lý.
Hạ Tưởng chỉ nói một câu rồi ngừng không nói nữa. Ở trường hợp này, nếu hắn và Tạ Trọng Chí ở một bên khe khẽ thầm thì to nhỏ, chẳng những là thất lễ mà còn là không tôn trọng các lãnh đạo đang ngồi.
Tạ Trọng Chí dường như không ý thức được điểm này, vẫn hỏi nhỏ:
- Thư ký Hạ trước kia đã tới huyện Bá chưa? Có lẽ anh vẫn chưa hiểu biết mấy về tình hình huyện Bá nhỉ. Rất nhiều địa phương còn nghèo khó, người thành phố không thể tưởng tượng nổi...
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng Tạ Trọng Chí này làm thư ký kiểu gì vậy? Sao không ở một bên sẵn sàng chờ lãnh đạo phân phó mà ngược lại nhân cơ hội tán gẫu thế? Cho dù muốn giới thiệu tình hình huyện Bá thì cũng không cần phải gấp gáp như vậy. Hắn vừa định giơ tay ra hiệu im lặng lại nghe Thạch Bảo Lũy nói:
- Tiểu Tạ, cậu đưa Thư ký Hạ sang phòng bên cạnh ăn cơm. Ở đây có nhân viên phục vụ là được rồi...
- Đừng, cứ để Tiểu Hạ và Tiểu Tạ ở lại, cho nhân viên phục vụ ra ngoài đi.
Trương Thục Anh ngồi ở chủ tọa, hôm nay coi như cô là chủ. Cô ngắt lời Thạch Bảo Lũy, quay sang hỏi Lý Đinh Sơn:
- Bí thư Lý, anh thấy sao? Có phải nên để mấy cậu Tiểu Hạ ở lại không? Như vậy cũng tốt cho họ làm quen với các vị lãnh đạo, tiện sau này triển khai công tác.
Trương Thục Anh đã nói vậy, Lý Đinh Sơn còn có thể nói gì chứ? Ông đành phải gật đầu cười đồng ý. Hạ Tưởng lại cảm giác trong lòng không ổn, Trương Thục Anh muốn lưu hắn lại, tuyệt đối là có ý đồ khác.
Quả nhiên sau ba tuần rượu, Trương Thục Anh đột nhiên nói lời tâm tình sâu sắc:
- Hiện tại càng ngày càng có nhiều sinh viên đi vào công tác tại các cơ quan Đảng và chính quyền. Đây là chuyện tốt. Bọn họ tuổi trẻ, có tinh thần phấn đấu, có sức hấp dẫn, có học thức, là lực lượng hậu bị kiên cường của Đảng ta, cũng là người nối nghiệp cho các cương vị quan trọng sau này. Như Tiểu Hạ, năm nay mới 23 tuổi đã là thư ký của Bí thư Lý. Chẳng lẽ chúng ta thấy vì Tiểu Hạ trẻ tuổi thì cho rằng cậu ta không đủ năng lực, không thể đảm đương trọng trách sao? Đương nhiên không phải, dọc theo đường đi tôi và đồng chí Tiểu Hạ giao lưu, cảm giác ý nghĩ của cậu ta mở mang, rộng rãi, tư tưởng sinh đọng, hơn nữa cậu ta lại được vào Đảng từ trong trường đại học. Một hạt mầm tốt như vậy, sao tổ chức không chăm sóc bồi dưỡng chứ? Sau khi trở về tôi sẽ đề nghị Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, xếp đồng chí Hạ Tưởng vào đối tượng trọng điểm bồi dưỡng cán bộ.
Hạ Tưởng lập tức cảm thấy đau đầu. Người phụ nữ này đúng là không dứt, thực sự lấy hắn ra làm ngụy trang. Cô khen ngợi hắn như vậy, rõ ràng chỉ là nâng cao lên rồi bỏ đó, chẳng qua chỉ là cái cớ thả con tép bắt con tôm mà thôi.
Quả nhiên Trương Thục Anh lập tức ném hòn gạch Hạ Tưởng sang một bên, đề xuất ra hòn ngọc mà cô muốn, như cười như không hỏi Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Đỗ Song Lâm:
- Trưởng ban Đỗ, nghe nói trong ban Tuyên giáo các anh có một sinh viên trẻ có năng lực. Hôm nay cô ấy có tới không? Vừa lúc có thể giới thiệu cho mọi người một chút, cũng cho Tiểu Hạ và Tiểu Tạ quen biết một chút. Thanh niên ở cùng với nhau có thể xúc tiến nhau cùng tiến bộ.
Sắc mặt Đỗ Song Lâm lập tức âm trầm như thể bầu trời đầy mây đen.
Ngắn ngủi một phút đồng hồ, thời gian dường như ngừng lại. Mọi người đều không ai nói gì. Có người cúi đầu nhìn mặt đất, có người cầm chén rượu xoay chơi, như thể chén rượu trong tay là báu vật cực kỳ quý giá. Thạch Bảo Lũy thì ngẩng đầu nhìn chiếc quạt trần. Chẳng hiểu là cái quạt trần bẩn thỉu đầy bụi bặm đó có gì hay mà thưởng thức? Lý Đinh Sơn lấy một bao thuốc lá trong người ra, rút ra một điếu, suy nghĩ gì đó lại thả trở về, như thể vô tình liếc Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng nhìn thẳng, trên mặt nở một nụ cười đầy vẻ khiêm tốn nhưng ánh mắt chắc chắn khiến Lý Đinh Sơn yên tâm không ít.
Hạ Tưởng biết rõ Trương Thục Anh khẳng định cực kỳ bất mãn với Đỗ Song Lâm, Đỗ Song Lâm là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, cũng không phải một phó trưởng ban tổ chức cán bộ như cô muốn gõ thế nào thì gõ. Có thể lên làm ủy viên thường vụ Huyện ủy, chắc chắn phải có chỗ dựa trong ủy viên thường vụ Thành ủy. Nhưng trong quan trường, làm xấu mặt nhau thì vẫn không phải là không có. Hôm nay Trương Thục Anh gọi tới Đỗ Song Lâm trước mặt mọi người, buộc y phải sượng mặt. Mâu thuẫn giữa hai người xem ra không phải tầm thường.
Ý vị sâu xa chính là, mười ủy viên thường vụ huyện Bá ở đây đều không ai nói chuyện giúp cho Trương Thục Anh, dường như đều đứng ở lập trường trung lập. Nhưng ban Tổ chức cán bộ là quan cao hơn một bậc so với quan chức cùng cấp, Trương Thục Anh cũng là Phó trưởng ban, vậy mà không ai nói chuyện giúp cô, điều này đã thuyết minh một vấn đề. Thấy Trương Thục Anh luôn mượn danh mình để đối kháng với người khác, lại giả vờ giới thiệu bạn gái cho mình để cố ý nói cho Lý Đinh Sơn biết cô có một cháu gái làm ở ban Tuyên giáo Huyện ủy, Hạ Tưởng liền mất đi tất cả thiện cảm đối với cô ta.
Muốn cho cháu gái được trọng dụng không có gì là sai, nhưng coi hắn là bùn nhuyễn muốn nhào, muốn nặn thế nào cũng được, lại ở trong trường hợp các thường vụ huyện ủy tề tựu đông đủ, mượn danh nghĩa hắn để nâng cháu gái của mình ra, vậy chính là sai mười phần.
Bề ngoài Hạ Tưởng vẫn thản nhiên nhưng kỳ thật ở sâu trong nội tâm đã liệt Trương Thục Anh vào mục tiêu không thể tin và cần phải đề phòng.
Đỗ Song Lâm chừng 45 tuổi, đeo kính gọng đen, trông hào hoa phong nhã như một học giả. Hiện tại bị Trương Thục Anh bức tới góc tường, sắc mặt ông ta đen khiếp người. Hai tay ông ta nắm chặt lại như thể đang chịu đựng một áp lực cực lớn. Sau chừng nửa phút, ông ta mới mở miệng nói:
- Phó trưởng ban Trương tin tức linh thông thật đó. Chỉ có điều không biết ngài nói tới sinh viên là ai? Là nam hay nữ? Tên là gì? Gần một năm nay, ban Tuyên giáo có ba sinh viên tới. Hiện tại bọn họ đều đang công tác trong những vị trí trọng yếu.
Trương Thục Anh bị Đỗ Song Lâm đá bóng lung tung trả lời thì tức giận đỏ mặt, lại thấy hiện tại ngồi xung quanh đều là lãnh đạo chủ yếu của huyện Bá, đành phải đè nén cơn tức, cũng không thản nhiên nói:
- Người khác thì tôi chưa từng nghe qua, nhưng thật ra nghe nói Trương Tín Dĩnh tốt nghiệp hệ Trung văn đại học tỉnh Yến, rất có tài năng...
Đỗ Song Lâm không ngăn được cơn lửa giận:
- Phó trưởng ban Trương, dường như Trương Tín Dĩnh là cháu gái của cô thì phải? Các vị lãnh đạo đều ở đây, cô cố ý đưa tên cháu mình ra, có phải có mục đích riêng hay không?
Trương Thục Anh đối chọi gay gắt:
- Nâng hiền không tránh thân! Nhưng thật ra trưởng ban Đỗ anh thật giỏi. Một sinh viên giỏi hệ Trung văn bị anh bố trí đi quản lý hồ sơ, giao nhận công văn. Có phải cố ý trả đũa hay không?
Đỗ Song Lâm đập bàn đứng lên:
- Phó trưởng ban Trương nói chuyện xin chú ý đúng mực một chút. Là lãnh đạo cấp trên, nhìn vấn đề phải thực sự cầu thị, đừng để bị thân tình che mắt. Đỗ Song Lâm tôi dạy học dạy người mười mấy năm, đã từng làm thầy giáo, làm hiệu trưởng, hiện tại làm Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy, chỉ là vì không muốn phụ sự tín nhiệm của Đảng ủy, không phải vì nịnh bợ lãnh đạo thăng quan phát tài, lại càng không dùng người không khách quan.
- Trưởng ban Đỗ, là cán bộ lãnh đạo, vậy mà đập bàn trước mặt nhiều người như vậy là kiểu gì vậy? Ngồi xuống! Có chuyện cứ ngồi nói, có lý không phải vì cao giọng, lại càng không phải vì ngồi ở cao, đúng không nào? Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Đinh Sơn bắt buộc phải mở miệng. Nếu không, quyền uy bí thư huyện ủy của ông hẳn là không còn sót lại chút gì.
Đỗ Song Lâm đỏ mặt lên, ngồi xuống:
- Rất xin lỗi, Bí thư Lý. Vừa rồi tôi hơi kích động, đập bàn là không đúng. Tôi thừa nhận sai lầm, xin lỗi mọi người.
Trương Thục Anh bị Đỗ Song Lâm phản bác trước mặt mọi người, mất cả mặt mũi. Lý Đinh Sơn nói Đỗ Song Lâm nhưng Đỗ Song Lâm chỉ xin lỗi mọi người, căn bản là không hề nói gì với cô, hiển nhiên là gạt cô sang một bên, không thèm quan tâm. Cô càng không nuốt nổi cơn giận này, liền không chịu buông tha:
- Trưởng ban Đỗ, Trương Tín Dĩnh đúng là cháu gái tôi, nhưng nó cũng là sinh viên hệ Trung văn đại học tỉnh Yến. Anh lại cho nó quản lý hồ sơ, giao nhân công văn, có phải là không biết trọng dụng nhân tài hay không?