Phó Hiểu Bân cũng hiểu rõ, mặc dù y có đi lại với Hạ Tưởng, nhưng cũng không cần phải biểu lộ ra ngoài mặt. Giữa y và Khang Thiếu Diệp đã có rạn nứt, không có nghĩa là y liền vì vậy có ranh giới với Bạch Chiến Mặc. Việc trong chính trị, ngoại trừ xuất hiện mâu thuẫn không thể nào hóa giải nổi mới cần kiên định lập trường. Đại đa số vẫn có một ước định lập thành quy củ ở bên trong.
Sau khi mấy người với những tâm trạng khác nhau ngồi xuống, Bạch Chiến Mặc mới nói ra đề tài thảo luận hôm nay.
- Hôm nay triệu tập các đồng chí lại đây, có hai việc cần thảo luận một chút. Việc thứ nhất là sau khi đồng chí Ngưu Kỳ Phó cục trưởng Công an quận được điều đến Cục hộ tịch thành phố, tạm thời ghế Phó cục trưởng bị trống, người Cục thành phố đề cử là Lịch Phi Đội trưởng đại đội hình sự Cục cảnh sát Bắc Thị. Tôi đã thử trưng cầu ý kiến đồng chí Hoàng Kiến Quân một chút, ông ấy không có ý kiến gì. Hôm nay xem lại các đồng chí có ý kiến hay không, nếu không có, coi như là thông qua. Sau đó sẽ tới thảo luận một chút trên Hội nghị ủy viên thường vụ, rồi phản hồi ý kiến lại Cục thành phố.
Lịch Phi đến quận Hạ Mã nhậm chức Phó cục trưởng, cũng là kết quả hoạt động ngấm ngầm của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tài giỏi ở chỗ, hắn chỉ chịu trách nhiệm đề cử với bên trên điểm mấu chốt, sau đó tránh ở phía sau màn, tĩnh lặng chờ tình hình tiến triển, trên cơ bản để cho người khác nhìn không ra trong đó có bóng dáng của hắn.
Tuy nhiên điều khiến hắn cảm thấy không ngờ chính là việc thảo luận vấn đề nhân sự hôm nay, không mời Hoàng Kiến Quân tham gia còn có thể bỏ qua, nhưng vì sao không mời Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn, chẳng lẽ có cái gì uẩn khúc chăng? Trong ấn tượng, Mộ Duẫn Sơn là qua lại khá gần gũi với Bạch Chiến Mặc, Bạch Chiến Mặc không cần phải cố ý tránh né y làm gì.
Trong số mấy người, ngoại trừ Bạch Chiến Mặc ra thì Hạ Tưởng chức to nhất. Sau khi Bạch Chiến Mặc nói xong, vẻ mặt chờ đợi liền nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nhiều lời, chỉ gật đầu nói một câu:
- Tôi đồng ý với đề cử của Cục thành phố.
Khang Thiếu Diệp dừng một chút, dùng ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, mới nói:
- Đúng ra cần phải tôn trọng quyết định của Cục thành phố, tuy nhiên tôi xem qua sơ yếu lý lịch của đồng chí Lịch Phi một chút, kinh nghiệm hơi thiếu. Có nên xem xét đề xuất Cục thành phố tuyển thêm hai người, cho chúng ta chọn lựa một chút?
Hạ Tưởng không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không tỏ vẻ gì với lời nói thăm dò của Khang Thiếu Diệp. Hắn có thể đoán được Khang Thiếu Diệp có lẽ đã đoán hắn có tác động ở trong đó, và nghi ngờ mối quan hệ giữa Lịch Phi và hắn, hắn sao có thể để Khang Thiếu Diệp thấy được sự bất thường? Im lặng bất động như thể sự việc và hắn không hề có một chút liên quan gì.
Phó Hiểu Bân nhìn mặt đoán lòng, nhìn ra hành động của Khang Thiếu Diệp. Y cũng có chút thắc mắc vì sao hôm nay thảo luận vấn đề nhân sự không có Mộ Duẫn Sơn tham gia hơi khiến cho người ta khó hiểu. Tuy nhiên trong quan trường rất nhiều sự việc cũng không thể suy luận theo lẽ thường, liền không suy nghĩ nữa, nói:
- Tôi tin là quyết định của Cục thành phố là kết quả suy nghĩ cặn kẽ, tiêu chuẩn dùng người của hệ thống công an và của chúng ta không giống nhau lắm, là người ngoài cuộc tôi sẽ không phát biểu ý kiến, hoàn toàn tán thành.
- Ý của tôi cũng là như vậy, không cần phải hao tốn sức lực cho một việc nhỏ.
Bạch Chiến Mặc bởi vì có lý do 20 tỷ đầu tư, đối với sự việc khác cũng không để tâm tới, huống chi chỉ một vị trí Phó cục trưởng phân cục, đối với y vốn không hề quan trọng, toàn bộ suy nghĩ hiện tại của y đều đặt ở khoản đầu tư.
- Đồng chí Thiếu Diệp, anh có muốn xem xét lại một lần nữa hay không?
Khang Thiếu Diệp đoán không ra tâm tư Hạ Tưởng, cũng không nhìn ra động thái hỗ trợ rõ rệt giữa Hạ Tưởng và Phó Hiểu Bân nên không còn kiên trì, nói:
- Cũng tốt, như vậy được rồi, tôi cũng đồng ý. Xin mời Bí thư Bạch tiếp tục đề tài thảo luận kế tiếp.
Bạch Chiến Mặc nói với vẻ mặt đầy tươi cười:
- Đề tài thảo luận thứ hai chính là đồng chí Nguyên Minh Lượng, Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Thương mại Trường Cơ, ngày hôm qua đã chính thức ký hợp đồng đầu tư với Quận ủy. Bởi vì sự việc cấp bách nên cũng chưa kịp thông báo cho Chủ tịch quận Hạ…
Y cười hướng về phía Hạ Tưởng khẽ gật đầu nói tiếp:
- Bởi vì mức đầu tư từ Văn Châu quá lớn, hơn nữa quan hệ giữa ông Nguyên và cá nhân tôi khá tốt, tôi quyết định trực tiếp tự tôi đứng ra chịu trách nhiệm phụ trách liên lạc hết thảy công việc có liên quan với Thương mại Trường Cơ, yêu cầu phía Chính phủ phối hợp thực hiện. Đến lúc đó tôi sẽ đứng ra trực tiếp thông báo với Chủ tịch quận Hạ, Chủ tịch quận Hạ có ý kiến gì không?
Hạ Tưởng trong lòng đã sớm biết rõ tâm tư của Bạch Chiến Mặc, thứ nhất là sợ mình cướp công của y, thứ hai là kiểm soát chặt chẽ khoản đầu tư Văn Châu ở trong tay y, không cho phía Chính phủ nhúng tay cũng là sớm chuẩn bị cho sự sắp đặt tốt về sau. Nếu là người khác, có lẽ sẽ vẫn còn muốn tranh giành với Bạch Chiến Mặc, suy cho cùng thì Chính phủ dẫn dắt nền kinh tế, một khi liên quan đến công việc cụ thể, sẽ không thể thiếu sự phối hợp công tác của phía chính quyền, đồng thời cũng phân chia một phần chiến tích ở bên trong. Nhưng Hạ Tưởng thì khác, Hạ Tưởng đã sớm tính toán, cũng đoán ra thủ đoạn của Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc nên cũng không tính toán thiệt hơn trong nhất thời.
Hắn sở dĩ để cho Lý Thấm toàn lực ứng phó theo dõi thị trường bất động sản quận Hạ Mã, nắm giữ toàn bộ tin tức nguồn bất động sản ở quận Hà Mã, chính là chỉ cần có nguồn tài chính lớn rót vào, ắt sẽ lập tức khiến cho Lý Thấm chú ý. Bởi vậy có cần nắm giữ ngọn nguồn tài chính của Thương mại Trường Cơ chảy về đâu hay không cũng không phải là vấn đề mấu chốt, quan trọng hơn là, miễn là phát hiện tình huống bất thường, hắn vẫn có đủ cách để biết được.
- Tất cả vì sự phát triển của quận Hạ Mã, tất cả vì tương lai của quận Hạ Mã, tôi ủng hộ quyết định của Bí thư Bạch.
Thái độ Hạ Tưởng tốt bất ngờ khiến cho Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp liếc nhau, tựa hồ như không quá tin tưởng vào lời nói của Hạ Tưởng.
Bởi vì ý tứ của Bạch Chiến Mặc là muốn hoàn toàn gạt Hạ Tưởng ra khỏi khoản đầu tư 20 tỷ, chẳng những không cho Hạ Tưởng biết đầu tư chảy về phía nào và sử dụng ra sao, và còn không muốn cho Hạ Tưởng được chia thành tích từ đó! Hạ Tưởng lại tuyệt đối không tức giận, dường như cũng không hiểu rõ lắm ý đồ của y như thế, cười ha hả mà lập tức đáp ứng khiến Bạch Chiến Mặc trong lòng nửa mừng nửa lo.
Mừng chính là vì y vẫn cho rằng Hạ Tưởng sẽ kịch liệt phản đối, ít nhất cũng phải tranh luận với y một phen mới chịu đáp ứng. Thậm chí y đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ là Hạ Tưởng sẽ đập bàn, không nghĩ chẳng những trời yên biển lặng, mà có thể nói là trời trong nắng ấm, một chút vướng mắc khó khăn cũng không có.
Lo lắng chính là y dù sao cũng vẫn cảm thấy sau vẻ tươi cười của Hạ Tưởng cất giấu bí mật không để ai biết được, luôn cảm thấy sự đáp lại thoải mái của Hạ Tưởng không ổn chút nào. Nhưng cụ thể không ổn ở đâu, y tạm thời cũng không rõ, càng không tìm thấy điểm mấu chốt.
Bạch Chiến Mặc liền theo bản năng mà liếc mắt nhìn Khang Thiếu Diệp một cái.
Khang Thiếu Diệp cũng hiểu được thái độ của Hạ Tưởng quá mức nhượng bộ. Y nghĩ, đoán chừng là công việc ở Ủy ban nhân dân quận cũng quá nhiều, Hạ Tưởng không rảnh phân thân. Tuy rằng mức đầu tư 20 tỷ rất lớn, nhưng Hạ Tưởng chắc chắn là muốn bảo đảm trước nhất các dự án đầu tư mà hắn hỗ trợ có thể hoàn thành suôn sẻ, cũng không muốn bận tâm đến việc phân chia một chén canh…
Nhưng bất kể suy nghĩ của Hạ Tưởng như thế nào, hắn không tranh cãi nhất định là việc đáng mừng.
Phó Hiểu Bân cũng hơi ngạc nhiên liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt đầy vẻ khó hiểu. Thực ra nếu Hạ Tưởng cứ cố muốn tham gia vào vụ đầu tư của Thương mại Trường Cơ, Bạch Chiến Mặc đến cuối cùng cũng không thể không nhượng bộ. Dù sao đầu tư cũng liên quan đến thủ tục các loại, đều phải qua tay Chính phủ. Nếu Hạ Tưởng không đồng ý, thì chỉ một ám hiệu cấp dưới sẽ gây khó khăn cho việc đầu tư. Chuyện như vậy đừng nói là chỉ có xảy ra ở quận mới như quận Hạ Mã, các quận khác của thành phố Yến đều có.
Phó Hiểu Bân đoán không ra tâm tư của Hạ Tưởng. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt chắc chắn của Hạ Tưởng, biết trong lòng hắn đã quyết, không phải là giả bộ, cũng liền nói phụ họa:
- Chủ tịch quận Hạ xuất phát từ tình hình chung, dẫn dắt công việc của chúng ta thật tốt, là một ví dụ điển hỉnh. Tôi đề nghị, Ủy ban nhân dân quận cũng chỉ định đặc biệt một vị Phó chủ tịch quận toàn quyền phụ trách khoản đầu tư của Thương mại Trường Cơ, đến lúc đó sẽ không cần mọi việc phải làm phiền đến Chủ tịch quận Hạ.
Lời này đúng với ý của Bạch Chiến Mặc, chỉ cần có thể gạt Hạ Tưởng ra bên ngoài là được rồi, có một Phó chủ tịch quận đứng ra, mọi chuyện đều chẳng phải nghe theo ý kiến của y sao? Bạch Chiến Mặc mừng thầm, nghĩ thầm rằng Khang Thiếu Diệp luôn nói Phó Hiểu Bân đi lại thân với Hạ Tưởng, lời nói vừa rồi của Phó Hiểu Bân rõ ràng là quân đỡ của Hạ Tưởng.
Ánh mắt Hạ Tưởng lần lượt đảo qua mặt ba người, cuối cùng dừng lại chỗ Phó Hiểu Bân, vẻ mặt thản nhiên mà mỉm cười, nói:
- Đề nghị của Phó chủ nhiệm không tồi, để cho đồng chí Tạ Nguyên Thanh toàn quyền chịu trách nhiệm được rồi, cũng khiến tôi nhẹ lòng, để tôi chuyên tâm làm tốt công việc khác.
Phó Hiểu Bân nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt của Hạ Tưởng, cũng chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Bạch Chiến Mặc thấy sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi, liền lại lần nữa phục hồi sự tự tin nắm vững toàn bộ trong tay, nói:
- Tốt, sự việc đã quyết định như vậy, chúng ta đều đạt được sự nhất trí, đợi sau khi Hội nghị thường vụ thảo luận thông qua thì cứ theo đó mà chấp hành.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Phó Hiểu Bân. Sau khi trò chuyện qua loa, Hạ Tưởng buông điên thoại mỉm cười, nghĩ thầm Phó Hiểu Bân đúng là người xuất chúng, có mắt tinh tường, lại làm việc tùy cơ ứng biến, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.
Điều Phó Tiên Phong mong muốn chính là Bạch Chiến Mặc một tay nắm giữ hiệu quả của đầu tư 200 tỷ, thôi thì cho y là được rồi, cần gì phải tính toán được mất nhất thời với gã? Hơn nữa Hạ Tưởng quả thật cũng muốn đứng ngoài, nên mới dễ thong dong bố cục khiến Phó Tiên Phong trở tay không kịp. Phó Tiên Phong sẽ không nghĩ ra là mình đã đoán được ý đồ của gã, và bày ra thiên la địa võng chờ gã đến.
Tuy nhiên Hạ Tưởng biết rằng đấu nhau với Phó Tiên Phong một lần thì không thể định thắng bại, hơn nữa hắn còn muốn để cho vốn của Thương mại Trường Cơ chảy vào tối thiểu từ một nửa trở lên trước đã thì mới bắt đầu động thủ. Quá sớm dễ khiến đối phương có cơ hội phát giác mà rút lui kịp thời, quá muộn, thì có thể đuôi to khó vẫy, cuối cùng để cho đối phương đạt được kết quả, ung dung bỏ trốn.
Thời cơ rất quan trọng, cũng là mấu chốt quyết định thắng bại.
Về cơ bản giai đoạn trước nhiều việc đã được chuẩn bị vô cùng chu đáo, ngoại trừ việc chưa nói chuyện mặt đối mặt với Thành Đạt Tài ra, Hạ Tưởng cũng gần như đã hoàn thành việc bố trí bố cục. Hai ngày trước cũng đã nói chuyện với Thành Đạt Tài qua điện thoại. Thành Đạt Tài là nhân vật lãnh đạo tỉnh Yến, đối với việc có người muốn gom hết lợi nhuận trên địa bàn của y, y cũng vô cùng bất mãn, rất hợp ý với Hạ Tưởng, liền lập tức đồng ý với Hạ Tưởng đến lúc đó nhất định sẽ phối hợp với hắn diễn trò thật tốt kế lừa đưa ra.
Tuy nhiên, sắp tới Thành Đạt Tài và Hạ Tưởng đều khá bận rộn, tạm thời không có thời gian gặp mặt nên hẹn thời gian khác gặp lại.
Đang mải suy nghĩ, Kim Hồng Tâm gõ cửa đi vào, báo cáo với Hạ Tưởng tình hình:
- Chủ tịch quận Hạ, tôi vừa mới nhìn thấy Cục trưởng Cục Tài chính Thi Trường Nhạc đến báo cáo công việc với Bí thư Bạch, sau đó lên xe đi rồi.
Cục Tài chính là bộ phận then chốt của Ủy ban nhân dân quận, vị trí Cục trưởng vô cùng quan trọng, nếu Cục trưởng không đồng lòng với Chủ tịch quận mà lại đi theo Bí thư thì sẽ hạn chế rất lớn quyền hạn của Chủ tịch quận. Không nắm sức mạnh kinh tế trong tay, cũng tương đương với quyền lực suy yếu đi một nửa!
Lập trường của Thi Trường Nhạc rất quan trọng, Hạ Tưởng ngay từ đầu chưa thăm dò ra ông ta hướng về phía nào. Không ngờ sau khi hắn kéo được Phó Hiểu Bân và Hoàng Kiến Quân sang, thì Bạch Chiến Mặc cũng không nói một tiếng đã nắm giữ Cục Tài chính trong tay. Xem ra lần đầu tiên so chiêu mỗi người đều có thắng bại riêng, Bạch Chiến Mặc cũng không phải là hoàn toàn ứng chiến bị động, cũng đang âm thầm chuẩn bị kế hoạch gì đó.
Hạ Tưởng không tức giận, hắn cũng biết rõ ngay cả Bí thư cũng không thể nắm trong tay mọi thứ, huống hồ là Chủ tịch quận? Tuy nhiên nếu Bạch Chiến Mặc có ưu thế của nhân vật số một, lại nắm quyền nhân sự, y nhất định sẽ phải nắm Cục Tài chính trong tay. Cho dù không thể kéo Thi Trường Nhạc về phe mình, cũng phải cài người của mình vào Cục Tài chính, nếu không sẽ rất bị động.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, Kim Hồng Tâm dường như đoán được điều gì đó, nói thăm dò:
- Chủ tịch quận Hạ, tôi nói mấy câu anh đừng trách. Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính Đàm Trường Thiên và tôi quan hệ khá tốt, nếu anh gật đầu, tôi có thể tiếp xúc với anh ta.
Kim Hồng Tâm thật đúng là xứng đáng với chức vụ Chánh văn phòng, Hạ Tưởng càng xem trọng Kim Hồng Tâm hơn, suy nghĩ rồi lại khoát tay:
- Không vội, trước khi sự việc còn chưa rõ ràng, xem xét thêm rồi sẽ bàn lại sau. Trước tiên không vội mà đưa ra kết luận.
Bất chợt dừng lại, hắn bày tỏ sự đồng thuận của mình đối với những biểu hiện tốt của Kim Hồng Tâm:
- Công việc gần đây của Hồng Tâm cũng không tệ lắm, cứ tiếp tục duy trì nhé!
Kim Hồng Tâm mừng rỡ, Chủ tịch quận Hạ bình thường không khen ai bao giờ, hiện tại khen ngợi y ngay trước mặt chính là sự khẳng định y làm việc đạt nhất. Trong lòng y mừng rỡ khôn xiết, nhưng không dám biểu lộ nửa phần ra ngoài, còn vô cùng khiêm tốn nói:
- Chủ tịch quận Hạ quá khen, là việc trong nhiệm vụ của tôi, tôi đương nhiên nên làm tốt công tác phục vụ vì lãnh đạo.
Đồng thời, Kim Hồng Tâm lại cảm thấy khâm phục sự điềm tĩnh của Hạ Tưởng. Bình thường, Chủ tịch quận khi biết cấp dưới qua mặt hắn mà trực tiếp báo cáo công việc với Bí thư, hơn nữa lại rõ ràng ở cùng một tòa nhà mà lại đi qua không vào, chắc chắn là giận tím mặt. Chủ tịch quận Hạ lại bình tĩnh tự nhiên, dáng vẻ như không có việc gì, dường như tự tin đã nắm trong tay tất cả khiến y không ngừng khâm phục.
Thân là lãnh đạo, thái độ điềm tĩnh và tự tin khiến cấp dưới cảm phục nhất, nhất là trong lòng đã có dự tính, tác phong không hấp tấp không vội vàng sẽ làm cấp dưới từ đầu đến cuối cảm thấy lãnh đạo chính là lãnh đạo, kiểm soát đại cục, tay nắm quyền cao.
Hạ Tưởng thấy Kim Hồng Tâm làm việc hiệu quả, cũng luôn luôn suy nghĩ cho hắn, nên có ý lại khiến y cảm nhận được sự tín nhiệm của hắn, liền hỏi một câu:
- Hồng Tâm, dựa vào quan sát của anh, thử nói năng lực làm việc và thái độ làm việc của Hoàng Vĩ Cương xem...
Vẻ mặt Kim Hồng Tâm lập tức trở nên thận trọng, hơi hơi cúi người, im lặng một lát mới nói:
- Tôi cảm thấy đồng chí Hoàng Vĩ Cương thái độ làm việc cũng có thể coi là nghiêm túc, năng lực làm việc còn hơi khiếm khuyết, tuy nhiên cậu ta cũng nhận thức được chỗ mình chưa tốt, có thể nâng cao được.
Kim Hồng Tâm biết rất rõ ràng, Chủ tịch quận Hạ cũng không phải tự dưng hỏi, mà là thử năng lực quan sát của y, đồng thời cũng là thử xem y làm việc có đạt hay không. Có lẽ còn có một ý sâu xa hơn, chính là thử y có nói thật hay không, có thể bởi vì quan hệ giữa y và Phó Hiểu Bân mà thiên vị Hoàng Vĩ Cương hay không.
Vì vậy Kim Hồng Tâm rất khôn ngoan mà nói thật, không có chút thiên vị, hoàn toàn xuất phát từ góc độ khách quan công bằng chính trực.
Hạ Tưởng rất hài lòng với câu trả lời của Kim Hồng Tâm, gật đầu nói một câu:
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz- Rất khách quan…
Kim Hồng Tâm biết y đã vượt qua khảo nghiệm, ở trong lòng Hạ Tưởng đã có thêm một phần trọng lượng liền thức thời nói:
- Lãnh đạo nếu không có việc gì, tôi đi làm việc đây.
Sau khi Kim Hồng Tâm đi khỏi, trước tình hình hiện tại, Hạ Tưởng một mình suy nghĩ thật lâu.
Ngày hôm sau vừa đi làm liền triệu mở cuộc họp Hội nghị thường vụ.
Đề tài thảo luận của Hội nghị thường vụ chính là nội dung họp hội ý ngày hôm qua. Bạch Chiến Mặc chủ trì hội nghị, đầu tiên là nêu lên hai đề tài thảo luận, sau đó là biểu lộ thái độ của y, kế tiếp để cho Hạ Tưởng phát biểu quan điểm.
Hạ Tưởng cũng nói vài câu không có ý gì mới, cuối cùng cũng biểu lộ thái độ:
- Về cơ bản sự sắp đặt của Bí thư Bạch đã tổng hợp, suy xét nhân tố mọi mặt vô cùng hợp lý, tôi bày tỏ sự ủng hộ.
Trong chính trị, cho dù là đối thủ đáng ghét nhất, trong chuyện của mỗi người sẽ đều biết nhượng bộ riêng mỗi người, không thể mọi chuyện đều đối nghịch, nếu không sẽ là không có đầu óc chính trị, sẽ bị cấp trên liệt vào danh sách không thể dùng. Trừ phi là sự việc liên quan tới lợi ích quan trọng của bản thân, nếu không, bình thường khi không liên quan lắm hoặc không liên quan đến lợi ích của bản thân, thì có thể bày tỏ sự ủng hộ có hạn.
Sử xự của Hạ Tưởng rơi vào tầm mắt mọi người, khiến cho không ít Ủy viên thường vụ âm thầm ngờ vực chẳng lẽ Chủ tịch quận Hạ đã thỏa hiệp với Bí thư Bạch? Nếu không vì sao khoản đầu tư quan trọng như thế, Chủ tịch quận Hạ một chút tranh luận cũng không có, hoàn toàn chắp tay nhường cho Quận ủy làm chủ? Cho dù là Bí thư Bạch làm trung gian mang đầu tư tới, việc Chính phủ nhúng tay cũng là danh chính ngôn thuận, Chủ tịch quận Hạ nói tốt như vậy thật, hay là bị áp lực nên chọn lấy nhượng bộ?
Ngay cả vẻ mặt Biện Tú Linh cũng đầy khó hiểu mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Trong lòng Hạ Tưởng bình tĩnh, dùng ánh mắt ra hiệu, ám chỉ Biện Tú Linh không cần để ý.
Sau khi Hạ Tưởng lên tiếng xong, Phó bí thư Khang Thiếu Diệp cũng phát biểu bày tỏ thái độ, cũng là lập trường ủng hộ. Sau đó Chánh văn phòng Quận ủy Phó Hiểu Bân cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trần Thiên Vũ thân là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch quận, trong Ủy viên thường vụ xếp trước một chút, có điều y thường thích tỏ thái độ cuối cùng, hôm nay lại sớm biểu lộ thái độ, nói:
- Suy xét một cách hệ thống lại, tuy rằng đề nghị của Bí thư Bạch không hợp với lẽ thường, nhưng cũng có nguyên nhân khách quan ở bên trong, tôi giữ thái độ ủng hộ lạc quan, thận trọng.
Một câu "không hợp lẽ thường" khiến Bạch Chiến Mặc cảm giác trên mặt hết sáng, vẻ mặt không khỏi buồn bã.
Trần Thiên Vũ vốn là Phó chủ tịch thường trực quận, nói chuyện trên lập trường của bộ máy Chính phủ cũng là nằm trong sự hợp lý. Tuy nhiên lời nói của y hơi có phần chối tai, nhiều Ủy viên thường vụ liền nhìn y với ánh mắt chỉ trích.
Không ngờ Trần Thiên Vũ vừa dứt lời, Tạ Nguyên Thanh liền khẽ cười một tiếng, trong giọng điệu có chút trào phúng nói:
- Kỳ thật tôi cảm thấy Bí thư Bạch thích hợp làm công tác Chính phủ hơn...
Đặc điểm của Tạ Nguyên Thanh là, nói nửa lời nhưng mọi người đều nghe rõ vào tai ý châm chọc, ngụ ý chính là, Bí thư Bạch nhúng tay quá mức vào việc của Chính phủ, hành động rất khó coi.
Lời này vừa nói ra, trong Hội nghị thường vụ lập tức ồn ào tiếng thảo luận. Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Tạ Nguyên Thanh, có hoài nghi, có thái độ khinh thị, có phẫn nộ, cũng có hả hê khi người gặp họa và vui mừng.
Hạ Tưởng chau mày, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại thôi. Cũng tốt, để cho Tạ Nguyên Thanh làm rối cục diện cũng hay, ít nhất cũng gây cho Bạch Chiến Mặc một áp lực vô hình, cũng gây cho người khác một ít ngờ vực, coi như là cố ý bày bố mê trận. Bất kể người khác cho rằng Tạ Nguyên Thanh là quân của hắn cũng được, hoặc là để cho người khác hoài nghi độ kiểm soát mạnh yếu của bộ máy Chính phủ, của hắn cũng được, tóm lại có Tạ Nguyên Thanh ra mặt, Bạch Chiến Mặc đừng mơ mọi việc đều thuận lợi trôi chảy.
Hạ Tưởng hiện giờ muốn đạt được hiệu quả mà hắn kỳ vọng, có Tạ Nguyên Thanh gây rối coi như là một món khai vị không tồi.