Sắc mặt Bạch Chiến Mặc trầm xuống:
- Đồng chí Nguyên Thanh có vấn đề gì muốn nói thì hãy nói, không nên chỉ trích vô nghĩa.
Tạ Nguyên Thanh trước sau như một mà chắp hai tay:
- Tôi chính là đang bàn việc, chẳng lẽ sự thật không phải như thế sao?
Sau khi nói xong, lại cúi đầu xem tài liệu, bày ra thái độ tôn trọng lắng nghe.
Bạch Chiến Mặc tức giận đến xanh mặt, nhưng lại không nghĩ ra lời nào đanh thép một chút để bác lại.
May mà Biện Tú Linh kịp thời ra mặt giải vây giúp Bạch Chiến Mặc, mà thực ra cũng không thể xem như là có ý thay Bạch Chiến Mặc ra mặt, bởi vì ý kiến của cô vẫn hơi thiên về lập trường của Hạ Tưởng. Tuy nhiên bởi vì có phần ôn hòa hơn so với lời nói của Tạ Nguyên Thanh, khiến cho bầu không khí dịu đi không ít.
- Theo thông lệ từ trước đến nay thì Chính phủ chịu trách nhiệm về kinh tế, nhưng Bí thư là người đứng đầu, có thể bất cứ lúc nào lấy danh nghĩa chỉ đạo công việc chỉ đạo các vấn đề của Chính phủ. Hơn nữa khoản đầu tư lại là bút tích của Bí thư Bạch, nên do Quận ủy phụ trách cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa Chủ tịch quận Hạ tấm lòng bao dung, không so đo tính toán nhiều, tôi ủng hộ quyết định của Chủ tịch quận Hạ.
Nói xong, Biện Tú Linh còn hướng về hai người Bạch Chiến Mặc và Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, thái độ khá tốt, vì vậy không ai có thể nói được lời gì.
Hạ Tưởng cũng mỉm cười đáp lại, nghĩ thầm rằng Biện Tú Linh liên tục giữ chức Phó chánh văn phòng ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, quả thật là một nhân vật hoạt bát, nói chuyện làm việc có trình độ, vừa tán thành đề nghị của Bạch Chiến Mặc, lại không hề che dấu mà biểu lộ lập trường của cô trước mặt mọi người là thiên về bộ máy Chính phủ.
Sắc mặt Bạch Chiến Mặc rạng rỡ hơn một chút, tuy nhiên vẫn có phần không vui, ho khan một tiếng nói:
- Mời các đồng chí tiếp tục phát biểu ý kiến, xin lưu ý một chút là nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề, tránh lãng phí thời gian của mọi người.
Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an Hoàng Kiến Quân ngay lập tức hưởng ứng lời kêu gọi của Bạch Chiến Mặc, y hùng hồn lên tiếng phát biểu ngắn gọn:
- Hai quyết định của Quận ủy, tôi đều đồng ý.
Hoàng Kiến Quân cũng nhìn ra điều gì đó, liền không chút do dự theo sát lập trường của Hạ Tưởng.
Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự Quan Khải Minh híp híp mắt, tốc độ khi nói rất chậm, cũng tỏ vẻ đồng ý:
- Đề nghị của Bí thư Bạch phù hợp với tình hình hiện tại, tôi hết sức ủng hộ.
Hạ Tưởng đang có ý nhân dịp Hội nghị thường vụ lần này, quan sát kỹ càng lập trường của các Ủy viên thường vụ. Vừa rồi vài Ủy viên thường vụ tỏ thái độ lập trường, hắn sớm hiểu rõ trong lòng, Quan Khải Minh vừa phát biểu trong lòng hắn đã hiểu ngay y thuộc phe của Bạch Chiến Mặc.
Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Lý Ứng Dũng không hề ngoài bất ngờ cũng ủng hộ mạnh mẽ, còn miêu tả việc Bạch Chiến Mặc mang đến khoản đầu tư 20 tỷ là đặt nền móng cường thịnh cho quận Hạ Mã, công ngày hôm nay, lợi cho thế hệ tương lai.
Sau đó, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Kỳ Thắng Dũng cũng khẳng khái bày tỏ quan điểm, lên giọng khen ngợi Bạch Chiến Mặc một hồi, cuối cùng biểu lộ kiên định lập trường ủng hộ quyết định anh minh của Bí thư Bạch.
Hạ Tưởng trầm tĩnh quan sát, trong lòng hiểu rõ số tiền đầu tư Bạch Chiến Mặc kéo tới nằm vào chỗ, ít nhất làm cho thêm hai vị Ủy viên thường vụ ủng hộ đứng chung đội ngũ, một là Quan Khải Minh, một là Kỳ Thắng Dũng. Đến giờ thì phe Bạch Chiến Mặc đã có sức mạnh của năm Ủy viên thường vụ rồi. Điều trong lòng hắn hiểu rõ hơn đó là, nếu không có phòng ngừa chu đáo trước, trước tiên là lôi kéo Trần Thiên Vũ, lại thiết kế để Phó Hiểu Bân lựa chọn hắn, đồng thời nhờ sự kiện Ngưu Kỳ và mượn sự ảnh hưởng của nhân vật số một Cục thành phố Tôn Định Quốc khiến Hoàng Kiến Quân sớm biểu lộ thái độ với hắn, lại nhờ quan hệ của Hình Đoan Đài để tiếp cận Biện Tú Linh, thế lực của hắn trong Hội nghị thường vụ thật đúng là rất mỏng và yếu.
Tạ Nguyên Thanh không thể coi như một lực lượng, chỉ có thể xuất hiện dưới thân phận kẻ gây rối, có thể đôi khi y ra tay chưa cẩn thận, có khi còn làm rối cả cục diện của chính mình. Cho nên Hạ Tưởng coi y như là lực lượng trung gian hơi nghiêng về phía mình, nhưng bất kể như thế nào, Hạ Tưởng chưa từng vì tình hình bất lợi ban đầu mà nản lòng. Từ trước đến nay hắn cho rằng chỉ cần thái độ đủ chân thành, thủ đoạn đủ khôn khéo, đồng thời phân chia quyền lợi công bằng, có người đứng trong hàng ngũ của người khác nói không chừng lúc nào đó sẽ trở về đứng trong hàng ngũ của hắn.
Chỉ có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn và Trưởng ban Tuyên giáo Đằng Phi không tỏ thái độ. Thái độ của hai người bọn họ vô cùng quan trọng, chứng tỏ hai người bọn họ chưa lựa chọn đứng ở phía nào. Hạ Tưởng cũng biết, 20 tỷ vốn đầu tư vừa đến, cộng thêm thái độ cố tình nhượng bộ của hắn, rất có thể nhìn ra lựa chọn của mỗi người.
Hạ Tưởng chính là muốn đạt được hiệu quả này, chính là trong tình huống hắn tỏ thái độ nhượng bộ, vẫn kiên định như cũ đứng ở phía hắn chắc chắn là bằng hữu tốt có thể hợp tác. Còn đứng giữa mà dao động, là đối tượng có thể lôi kéo. Kiên định ủng hộ Bạch Chiến Mặc, chính là đối thủ tạm thời cần phải đề phòng.
Bất ngờ ngoài dự đoán chính là, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn không tỏ thái độ trước, mà cười nói với Trưởng ban Tuyên giáo Đằng Phi:
- Trưởng ban Đằng nói trước, tôi nói cuối cùng.
Bình thường thì Trưởng ban Tuyên giáo xếp sau Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tuy rằng ở trong Hội nghị thường vụ không nhất định phải dựa theo xếp hạng để phát biểu, nhưng Mộ Duẫn Sơn cố ý nhường Đằng Phi một câu còn có ý nghĩa sâu xa.
Điều khiến người ta khó hiểu chính là, Đằng Phi cũng không khách khí, chỉ khẽ gật đầu, nói:
- Chính phủ chịu trách nhiệm phát triển kinh tế, tuy rằng khoản đầu tư là do Bí thư Bạch kéo tới, nhưng khi nằm yên vào chỗ thật rồi thì không thể tách rời các công việc cụ thể của Chính phủ. Gạt Chính phủ ra bên ngoài, vừa không phù hợp với phép tắc, vừa làm điều thừa. Tôi cho rằng, cho dù do Bí thư Bạch chịu trách nhiệm để vốn đầu tư 20 tỷ nằm vào vị trí, cũng nên phái người của Chính phủ chuyên phụ trách công việc phù hợp, nếu không lúc có những việc liên quan cần Chính phủ ra mặt, chẳng lẽ mọi chuyện phải để Bí thư Bạch lại trao đổi với Chủ tịch quận Hạ? Chẳng phải lãng phí nhân lực vật lực hay sao? Đồng thời tôi cũng thấy Chủ tịch quận Hạ tuyệt không tiếp nhận khoản đầu tư 20 tỷ là hơi có phần tiêu cực quá mức, ý kiến của Bí thư Bạch cũng là trên cơ sở thuận tiện quản lý nguồn vốn, nhưng sau khi đầu tư rót về, sẽ không còn là chuyện cá nhân mà là việc của toàn bộ quận Hạ Mã, không thể vì lý do cá nhân mà ảnh hưởng việc công!
Lời Đằng Phi nói ra thật bất ngờ ngoài ý muốn của mọi người, bởi vì mới nghe có vẻ như lập trường của y là trung lập công bằng, nhưng thái độ cũng không phải mọi việc đều thuận lợi, nhất là tới lúc cuối, lại mỗi bên một nửa.
Nói cách khác, Đằng Phi vừa không đứng ở bên Bạch Chiến Mặc, vừa giữ khoảng cách với Hạ Tưởng, mà là tự tạo một khối riêng!
Lẽ nào Hội nghị thường vụ đã chia làm ba phe?
Hạ Tưởng hơi có phần kinh ngạc qua đi, rồi lại ra vẻ hiểu ý tươi cười. Hắn vẫn cho rằng Hồ Tăng Chu nếu muốn ba phần thiên hạ ở Thành ủy với Trần Phong, Phó Tiên Phong, như vậy thì ở trong Hội nghị thường vụ Quận ủy, cũng phải có hậu duệ của Hồ Tăng Chu mới đúng. Hắn vẫn chưa thăm dò ra rốt cuộc là ai đứng về phía Hồ Tăng Chu, hôm nay vừa lúc mượn công lao Bạch Chiến Mặc đem toàn bộ 20 tỷ tiền đầu tư làm của riêng, hắn thả tay không quan tâm chính là muốn xem có người nhảy ra đề xuất ý kiến phản đối hay không.
Quả thật là có.
Hồ Tăng Chu không muốn nhìn hắn một mình độc quyền, lại càng không muốn cho Bạch Chiến Mặc phát triển lớn mạnh. Hạ Tưởng chính là muốn tỏ ra yếu thế với kẻ địch trên Hội nghị thường vụ, xem phe Hồ Tăng Chu có thể bình tĩnh nhẫn nhịn được nữa hay không. Quả nhiên, Đằng Phi rất bất mãn với sử xự của Bạch Chiến Mặc, cũng bất an trước sự thoái nhượng của hắn mới không kiềm chế được mà tỏ thái độ nửa nọ nửa kia.
Trong lòng Hạ Tưởng bình tĩnh, không phản bác lại, không gật đầu, chỉ như không có việc gì đợi Mộ Duẫn Sơn lên tiếng.
Mộ Duẫn Sơn không làm Hạ Tưởng thất vọng, mở miệng nói:
- Tôi cho rằng lời nói của Trưởng ban Đằng rất có lý, hy vọng Chủ tịch quận Hạ nghiêm túc suy xét một chút tính khả thi việc giám thị nguồn vốn của Ủy ban nhân dân quận. Sự tham gia của Ủy ban nhân dân quận là vô cùng cần thiết, đương nhiên về cách thức cụ thể có thể thảo luận một chút với Bí thư Bạch. Bí thư Bạch cũng có thể suy xét toàn diện vấn đề. Quan điểm của tôi là, đừng để Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cho rằng trong cách làm việc của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận không hợp với khuôn phép.
Lời phát biểu của Mộ Duẫn Sơn dẫn tới một hồi tiếng xì xào bàn luận.
Trong tiếng bàn luận, âm thanh vang vọng nhất vẫn là tiếng cười của Tạ Nguyên Thanh. Tạ Nguyên Thanh dường như cuối cùng cũng tìm được người cùng chung chí hướng, nói:
- Muốn nói trong các Ủy viên thường vụ đang có mặt ai lên tiếng phấn khích nhất, ai có tầm mắt nhất? Vẫn là Trưởng ban Đằng và Trưởng ban Mộ...
Phong cách điển hình của Tạ Nguyên Thanh chính là nói một nửa, bạn không biết lời nói của y là châm chọc hay là ca ngợi, dù sao y cũng chỉ lo đốt lửa chứ không quan tâm đến nổ pháo, tùy ý người khác suy đoán.
Tuy nhiên trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ, lời nói của Tạ Nguyên Thanh hơn phân nửa là cười nhạo châm chọc. Cười nhạo chính là Bạch Chiến Mặc, chậm chọc chính là Đằng Phi và Mộ Duẫn Sơn. Hạ Tưởng liền hơi thay đổi cách nhìn về Tạ Nguyên Thanh. Lần đầu tiên cảm thấy Tạ Nguyên Thanh mặc dù thích phá rối, nói chuyện chẳng phân biệt được đúng nơi đúng chỗ, nhưng khi nhìn vấn đề cũng có trí tuệ chính trị nhất định.
Đến lúc này, qua chuyện phân chia quyền quản lý nguồn tài chính 20 tỷ, Hạ Tưởng về cơ bản đã thăm dò được lập trường của từng Ủy viên thường vụ trong Hội nghị thường vụ, thế lực của Hồ Tăng Chu cũng đã lộ mặt. Trên cơ bản trong sự đối lập của các lực lượng trên Hội nghị thường vụ, lực lượng của hắn mạnh nhất, có sáu người.
Bạch Chiến Mặc đứng tiếp theo, năm người, phe Hồ Tăng Chu yếu nhất, chỉ có hai người.
Tuy nhiên Bạch Chiến Mặc thân là Bí thư, nhờ quyền uy và tầm ảnh hưởng của nhân vật số một hoàn toàn có thể hóa giải ưu thế hơn một người của hắn. Còn phe Hồ Tăng Chu tuy rằng chỉ có hai người Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, nhưng Mộ Duẫn Sơn phụ trách Ban tổ chức cán bộ, nắm quyền nhân sự, còn Đằng Phi thân là Trưởng ban Tuyên giáo, cũng là bộ phận có tiếng nói. Có thể nói hai người tuy rằng ở ngoài mặt trông có vẻ lực mỏng, nhưng cũng là lực lượng không thể coi thường, nhất là quận Hạ Mã là quận mới, việc điều chỉnh nhân sự nội bộ về sau hẳn là không ít, mà công tác tuyên truyền đối ngoại cũng là một trong số những việc quan trọng nhất, Bạch Chiến Mặc nếu không nắm được Ban tổ chức cán bộ và Ban tuyên giáo trong tay, quyền lực Bí thư của y cũng giảm khá mạnh.
Có trò hay để xem, Hạ Tưởng cảm thấy rất hứng thú với tình hình hiện tại, Hồ Tăng Chu cũng có chiêu riêng, lúc ấy rõ ràng nói là chỉ đề cử một mình Chu Lập Ba đảm nhiệm chức Chủ tịch quận, sau khi lấy đồng chí Chu Lập Ba làm nền, cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, không ngờ Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi lại hướng về phe của y, ít nhiều khiến Hạ Tưởng hơi giật mình.
Tuy nhiên thân là Thị trưởng, sẽ luôn có người chủ động tiếp cận cũng là hợp lý. Trong lòng Hạ Tưởng đã cân nhắc, chả trách khi mở họp hội ý lần trước không có Mộ Duẫn Sơn, hóa ra là Bạch Chiến Mặc cố tình.
Hắn liền vẻ mặt bình tĩnh, vừa không tiếp lời nói của Mộ Duẫn Sơn, cũng không chủ động giải thích gì thêm trước Hội nghị thường vụ. Hắn biết sẽ có Bạch Chiến Mặc nhảy ra giải vây, bởi vì nguyên nhân gây ra sự việc là do Bạch Chiến Mặc, chứ không phải hắn.
Không ít Ủy viên thường vụ trước phát ngôn của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi mà mở rộng tầm mắt, đều nghĩ hai người là người của Bạch Chiến Mặc, không ngờ lại không phải. Tuy nhiên các Ủy viên thường vụ đang có mặt hiểu rất rõ tình hình ở thành phố, nghĩ ngợi một chút liền hiểu rõ vì sao, tiếng bàn luận cũng dần dần mất hẳn, sau đó mọi ánh mắt đều hướng về phía Bạch Chiến Mặc.
Trên cơ bản, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi lên tiếng mặc dù có ý nửa nọ nửa kia, nhưng chung quy lại mà nói, vẫn là không muốn để Bạch Chiến Mặc một mình nắm quyền hành, muốn chia cho bộ máy chính quyền do Hạ Tưởng đứng đầu một chén canh. Đương nhiên bọn họ cũng không phải xuất phát từ lòng tốt, mà là xuất phát từ suy xét vấn đề trên góc độ công bằng.
Bạch Chiến Mặc nao nao, miễn cưỡng mỉm cười, nói:
- Đề nghị của Trưởng ban Mộ và Trưởng ban Đằng, tôi cũng đã cân nhắc, tuy nhiên bởi vì nhà đầu tư khăng khăng một mực, nên cũng chỉ còn cách nhượng bộ. Quận Hạ Mã vừa mới thành lập, tất cả đều hướng về xây dựng kinh tế, lập thành tích,, vì sự đầu tư, cần có một số nhượng bộ tất yếu, thỏa mãn một vài yêu cầu không quá hợp lý nhưng hợp tình của nhà đầu tư cũng là cần thiết. Nếu các vị đang có mặt ở đây cũng có thể kéo đầu tư đến, không cần nhiều, khoảng 1 tỷ trở lên, tôi có thể cho các vị quyền tự chủ thật lớn, tin là Chủ tịch quận Hạ cũng sẽ đồng ý với quan điểm của tôi.
Bạch Chiến Mặc muốn lấy Hạ Tưởng làm lá chắn, Hạ Tưởng sẽ không mắc mưu, ha hả cười:
- Phân tích cụ thể vấn đề cụ thể.
Bạch Chiến Mặc không nhận được sự hưởng ứng tích cực trực tiếp từ Hạ Tưởng, hơi xấu hổ mà ho khan một tiếng, đem sự bất mãn trút hết lên người Đằng Phi và Mộ Duẫn Sơn, ngoài mặt nghiêm túc nói:
- Vì đại bộ phận Ủy viên thường vụ tán thành đề nghị, đề tài thảo luận hôm nay coi như chính thức được thông qua.
Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi liếc nhau, vẻ mặt hai người đều nghiêm trọng nói:
- Chúng tôi tôn trọng quyết định của tập thể, tuy nhiên vẫn kiên trì quan điểm cho rằng Ủy ban nhân dân quận nhất thiết phải tham gia.
Lời nói thì khéo léo, nhưng kết luận giống như việc bảo lưu ý kiến vậy, sắc mặt Bạch Chiến Mặc xem ra không tốt lắm.
Hạ Tưởng không hề tỏ thái độ gì, từ đầu đến cuối không bày tỏ thái độ khiến tất cả mọi người suy nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra lời giải đáp. Bởi vì nếu lúc này Hạ Tưởng phản kích, có thể thay đổi cục diện phân được bát canh chiến tích khoản đầu tư 20 tỷ, nhưng hắn dường như một chút cũng không có ý lợi dụng đề xuất ý kiến phản đối của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi. Thái độ của hắn ý vị sâu xa, chẳng những khiến những người ủng hộ Bạch Chiến Mặc khó hiểu, mà cũng khiến cả Phó Hiểu Bân và Biện Tú Linh vô cùng băn khoăn.
Buồn bực nhất chính là Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, bọn họ nghĩ rằng có bọn họ ra mặt, Hạ Tưởng hẳn là có thể lập tức thừa cơ đánh tới, xuất sắc chuyển bại thành thắng. Không ngờ Hạ Tưởng một chút cũng không có ý hưởng ứng như vậy, như thể căn bản không phát hiện ra thời cơ trước mắt, thậm chí đến một câu cũng không nói khiến hai người không hiểu chút nào đồng thời lại vô cùng uể oải.
Bọn họ ôm chắc tư tưởng Hạ Tưởng cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ mới phải tiếp nhận ý kiến đề xuất của Bạch Chiến Mặc, cũng là xuất phát từ góc độ cân bằng mà suy xét, không muốn để Bạch Chiến Mặc một mình tung hoành. Nếu trợ giúp Hạ Tưởng một tay, nếu Hạ Tưởng tham gia vào việc đầu tư 20 tỷ, chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Bạch Chiến Mặc. Bọn họ lúc này ở mặt ngoài là giúp Hạ Tưởng, trên thực tế là muốn Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc hai hổ đánh nhau, chắc chắn có một con bị thương, lúc đó bọn họ ở một bên ngồi nhìn, cuối cùng là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Cho dù Hạ Tưởng tinh tường mục đích của y, nhưng tại sao không thèm lợi ích trước mắt? Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi liền nghi ngờ trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng.
Thi trưởng Hồ vẫn còn khen Hạ Tưởng tài năng thế nào, tinh mắt ra sao, hôm nay vừa thấy cũng thường thôi.
Hạ Tưởng không thèm để ý tới suy đoán của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi, hắn có bước đi và kế hoạch của hắn, không thể vì ý kiến của hai người bọn họ mà thay đổi sách lược. Có điều khi đã biết lập trường của bọn họ rồi, về sau sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn mỗi khi hành sự.
Buổi chiều không lâu sau khi đi làm, Hạ Tưởng đang bàn bạc công việc với Trần Thiên Vũ, Tạ Nguyên Thanh ở trong văn phòng, Thư ký Hoàng Vĩ Cương báo cáo nói, Cục trưởng Cục Tài chính Thi Trường Nhạc đến đây báo cáo công việc.
Đến khá nhanh, Hạ Tưởng cười, ngày hôm qua vừa báo cáo công việc với Bạch Chiến Mặc, Hội nghị thường vụ hôm nay vừa mới hết đã liền lại báo cáo công việc với hắn. Trật tự rõ ràng, và lại có sắp xếp, có thể thấy được đồng chí Thi Trường Nhạc cũng là một người có lòng. Phỏng chừng cũng là nghe được phong thanh trên Hội nghị thường vụ, hắn liền thầm nghĩ, là người có lòng là tốt rồi, sợ là sợ một người không biết nông sâu.
Tạ Nguyên Thanh chịu trách nhiệm quản lý tài chính thì ở lại, Trần Thiên Vũ tránh đi, quay trở về phòng làm việc.
Thi Trường Nhạc hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, tóc rất thưa thớt, trên mặt lúc nào cũng lộ một nụ cười yếu ớt cho người ta cảm giác không thật. Y vừa tiến vào liền cung kính chào một tiếng:
- Chủ tịch quận Hạ!
Sau đó lại hướng Tạ Nguyên Thanh gật gật đầu:
- Phó chủ tịch quận Tạ.
Hạ Tưởng gật đầu ra hiệu chào, Tạ Nguyên Thanh lại chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Thi Trường Nhạc một cái, một chút đáp lại cũng không có.
Thi Trường Nhạc bị ánh mắt lạnh lùng của Tạ Nguyên Thanh đảo qua, trong lòng nhảy dựng, tâm trí ngay lập tức chuyển động nhanh chóng.
Thi Trường Nhạc ngày hôm qua vừa mới báo cáo công việc với Bạch Chiến Mặc xong, buổi chiều hôm nay vừa đi làm chợt nghe phong thanh là trên Hội nghị thường vụ Bí thư Bạch được Chủ tịch quận Hạ nhượng bộ, còn bị Trưởng ban Đằng và Trưởng ban Mộ chất vấn, khiến cho y lập tức ngửi thấy một tia bất thường. Thi Trường Nhạc vốn tưởng rằng Bạch Chiến Mặc thân là Bí thư có thể nắm trong tay hết thảy, Chủ tịch quận Hạ chẳng những trẻ tuổi, lại là nhân vật số hai nên y liền chủ động hướng vể Bạch Chiến Mặc tỏ ý dựa dẫm.
Không ngờ tới, ngày hôm qua vừa mới bày tỏ, hôm nay chợt nghe nói xảy ra sự việc Trưởng ban Tổ chức cán bộ và Trưởng ban tuyên giáo liên kết phản đối Bạch Chiến Mặc, Thi Trường Nhạc liền cảm thấy lo lắng trong lòng, suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy mọi việc nên thuận cả hai bên thì tốt hơn. Nếu chẳng may Bí thư Bạch thất thế, y lại không còn vị trí gì trước mặt Chủ tịch quận Hạ, công việc sẽ không còn đường phát triển.
Hạ Tưởng có thể đoán được tâm tư Thi Trường Nhạc, cũng không nói gì, liền nhìn xem y có thể nói cái gì.
Thi Trường Nhạc chần chừ một chút, nói thật một cách rất thông minh:
- Ngày hôm qua tôi báo cáo công tác với Bí thư Bạch, vốn lúc ấy cũng muốn kịp thời đến báo cáo một chút với Chủ tịch quận Hạ, không khéo vừa đúng lúc trong Cục có việc, tôi liền vội vàng chạy trở về. Hôm nay bận rộn tới trưa mới xử lý xong hoàn toàn liền vội vàng đến giải thích với Chủ tịch quận Hạ một chút, tránh để lãnh đạo phê bình tôi làm việc không hiệu quả. Tuy nhiên chỗ nào cần phê bình xin lãnh đạo cứ phê bình, tôi biết báo cáo công việc hơi chậm, cũng nhận thức được sai lầm của chính mình.
Mới đến đã tự phê bình chính mình, Hạ Tưởng liền đưa ra kết luận sơ bộ đối với Thi Trường Nhạc là một người có thể cúi có thể thẳng, là một người tài. Tuy nhiên người tài cũng phân chia tài ở việc đúng và tài ở việc sai, hắn thấy lúc Thi Trường Nhạc nói chuyện, ánh mắt nhấp nháy, hơn nữa vẻ tươi cười cũng để lộ ra sự giả dối và khoe khoang liền biết Thi Trường Nhạc không phải là một người đáng tin cậy.
Thuộc loại ba phải không có chính kiến là người đầu cơ chính trị gió hướng nào theo hướng đấy và mưu đồ làm mọi cách để đạt được mục đích của mình.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mHạ Tưởng khoát tay, nói:
- Nhiệm vụ trong quyền hạn của mình là quan trọng nhất, chỉ có làm tốt nhiệm vụ mới có thể báo cáo công việc với Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, có phải không? Trước hết báo cáo công việc với Bí thư Bạch là đúng, có những phần khuôn phép vẫn nhất định phải tuân thủ... Quay lại vấn đề chính, hãy nói một chút về hiện trạng của Cục Tài chính.
Lời nói của Hạ Tưởng không nóng cũng không lạnh khiến Thi Trường Nhạc nghe không ra suy nghĩ thật của hắn.
Thi Trường Nhạc nuốt nước bọt, lại liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái, thấy Tạ Nguyên Thanh căn bản là không hề chú ý đến y, trong lòng an tâm một chút mới lại vác mặt cười, vừa tới đã liền giãi bày khó khăn:
- Các hạng mục công việc của Cục Tài chính đang triển khai hiện tại có thể coi là thuận lợi, chính là lỗ hổng tài chính khá nhiều. Thành phố chấp thuận phân bổ tài chính thì chỉ phân xuống được một phần, rất nhiều chỗ chờ đòi tiền mà trong Cục lại không có, tôi cũng vô cùng khó xử. Ngay cả đường vào cổng Cục Tài chính vẫn gồ ghề lồi lõm chưa hoàn thiện, nghe nói đoạn đường đó là do Tập đoàn Đạt Tài phụ trách? Chủ tịch quận Hạ và Tập đoàn Đạt Tài quan hệ khá, có thể tiếp xúc đặt vấn đề với bọn họ hay không? Trước hết là sửa hoàn thiện đường vào cổng Cục Tài chính, cũng là có lợi cho đi lại, mà cũng kịp thời báo cáo công việc với lãnh đạo.