Quan Thần

Chương 596: Nổi trận lôi đình



Còn Khang Thiếu Diệp đang ngồi ở bên trong xe, mắt hơi động, vẻ mặt vô cùng phức tạp, cũng không biết đang suy nghĩ gì, là cảm động, là thông cảm, là khinh miệt, là không chấp nhận hay là vui sướng khi thấy người gặp họa?

Bởi vì vừa rồi thôn dân và công nhân đánh nhau, bị thương khá nhiều, xe cứu thương đến nơi, chở đi mấy người, xe thứ hai còn chưa kịp trở về, vì thế có người tìm một chiếc ô che, có người cởi áo, có người đứng ngăn gió thổi, tất cả mọi người đều cống hiến một phần sức lực, thầm nghĩ làm sao để Hạ Tưởng nằm được an toàn, không bị gió thổi, không bị mưa vùi…

Hùng Hải Dương tỉnh táo lại, nói với Hoa Tam Thiếu:

- Lập tức truyền bố tin tức này cho tất cả các công nhân anh quen biết, chỉ cần phát hiện xe jeep không giấy phép màu lục kia, cho dù phải trả giá thế nào, phải liều mạng cũng phải đánh hạ.

Hoa Tam Thiếu gật đầu với vẻ mặt kiên quyết, Hùng Hải Dương lập tức gọi vài cú điện thoại.

Một truyền mười, mười truyền trăm, đầu tiên là toàn bộ các công trường ở quận Hạ Mã sôi trào, ngay sau đó, tình cảm xúc động giữa các công nhân lan ra toàn bộ thành phố Yến, gần như tất cả các công trường ở thành phố Yến đều đình công, bởi vì tất cả các công nhân biết rằng, Phó chủ tịch huyện Hạ trước kia và nay là Chủ tịch quận Hạ, vì cứu một anh em công nhân mà bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, kẻ gây ra họa lái một chiếc xe jeep màu lục không có giấy phép, một khi phát hiện được, phải chặn lại!

Tích truyện về Hạ Tưởng đã được lão Tiền hết tâm hết sức truyền tới gần như toàn bộ công nhân trong các công trường ở thành phố Yến, hôm nay lại xảy ra sự kiện thật, tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn, đều ngừng công việc trên tay, ra đường chặn chiếc xe. Vì thế giữa trưa một ngày thu mưa sầu gió thảm, giữa trưa một ngày thứ bảy bình thường, không ít người thành phố Yến phát hiện một cảnh tượng vô cùng bi tráng: rất nhiều công nhân đi trên đường, đứng ở các giao lộ, đều mang một vẻ mặt kiên quyết, nhìn chăm chú vào dòng xe cộ đang đi lại, cảnh sát giao thông khuyên cũng bất động, người qua đường kéo cũng không đi, chỉ vì muốn chờ một chiếc xe đã đâm người cán bộ mà bọn họ cảm nhận được là tốt nhất.

Không ít người thành phố Yến hỏi thăm mới biết hóa ra là bọn họ hành động vì một cán bộ tốt, lãnh đạo tốt, một Chủ tịch quận anh dũng quên mình vì anh em công nhân, bọn họ cũng không ngăn được thổn thức, cảm thán mà nói, đã bao nhiêu năm nay mới được một lần nghe tích truyện về một cán bộ, thật chẳng dễ dàng, đúng là khó mà có được.

Hạ Tưởng đã thể hiện sự chân thành và tấm lòng chân thật của hắn, trong cảm nhận của dân chúng và công nhân hắn là một tấm bia lớn!



Tại nhà Ủy viên thường vụ thành phố Yến, Trần Phong đang ở trong nhà nghỉ trưa, khó mà có được một thứ bảy không có việc gì, mà trời lại đầy mây mưa, đúng là thời tiết thích hợp để ngủ, ông ta liền ngủ rất say.

Đã lâu lắm rồi không có ngày như ngày hôm nay, thấy Trần Phong ngủ say sưa như vậy, vợ Trần Phong là Lưu Tố Tố đã để điện thoại của ông ta ở chế độ rung, đặt đại trên bàn nước. Đến gần hai giờ, di động kêu lên, Lưu Tố Tố ở thư phòng không nghe thấy, Trần Phong liền lại càng không nghe thấy.

Nếu bình thường, sau khi chuông di động vang lên, khẳng định sẽ không vang lên nữa. Trần Phong là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành Ủy, ông ta không nghe điện thoại thì toàn bộ thành phố Yến này không có mấy người dám quấy rầy ông ta nữa. Không ngờ di động vẫn kêu lên không ngừng, kêu đến lần thứ ba, vừa đúng lúc Lưu Tố Tố đi vào phòng khách, giơ tay cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng đáp:

- Ai vậy? Lão Trần đang ngủ trưa, không có việc gì quan trọng, đừng quấy rầy ông ấy.

- Cô à…

Trong điện thoại truyền ra giọng nói dồn dập của thư ký Trần Phong, anh ta luôn gọi Lưu Tố Tố là cô

- Xin cô mau chuyển máy cho lãnh đạo, có chuyện lớn xảy ra rồi!

- Thứ bảy nghỉ làm việc, có thể có chuyện gì lớn sao?

Lưu Tố Tố hơi không vui mà hỏi một câu:

- Vất vả lắm lão Trần mới được ngủ một giấc say, một chút chuyện nhỏ thì đừng làm phiền ông ấy, bình thường ông ấy đã mệt rồi.

- Cô à, cháu không dám chậm trễ một giây, nếu chậm trễ, lãnh đạo mắng cháu chết mất, là Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện…

Thư ký của Trần Phong cũng họ Trần, tên là Trần Tiểu Như, anh ta cũng không phải là được trọng dụng hết mức trước mặt Trần Phong, nhưng cũng coi là một người cẩn trọng, thành thật, Trần Phong tạm thời dùng.

- Hạ Tưởng?

Lưu Tố Tố giật mình, cái tên Hạ Tưởng cô nghe không dưới ngàn lần, tuy rằng chưa một lần nhìn thấy Hạ Tưởng, nhưng nghe từ Trần Phong cũng biết ông ta có thiện cảm với hắn, dù sao cũng là người Trần Phong tín nhiệm nhất, cô liền ngây người sửng sốt, mới nói:

- Tôi đi gọi lão Trần ngay.

Sau khi Trần Phong bị Lưu Tố Tố đánh thức, nhận điện thoại một cách mơ hồ, chỉ "alô" một tiếng, sau đó mới nghe được Trần Tiểu Như nói hai câu, thì sắc mặt lập tức biến đổi, tức giận ngút trời hô to một tiếng:

- Cái gì?

Giọng nói cực lớn làm Lưu Tố Tố đang rót nước thì nghe tiếng loảng xoảng, lỡ tay rơi chén nước – đã bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Phong nói lớn tiếng như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phong tức giận ngút trời như vậy.

Mặt Trần Phong biến đổi, hai mắt giận như muốn phun ra lửa, từ tuổi tác và cấp bậc hiện giờ của ông ta, sẽ có rất ít người có thể khiến ông ta tức giận đến thất thố như vậy, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay ông ta thực sự cảm thấy phẫn nộ trước giờ chưa hề có!

"Bang" dưới cơn thịnh nộ, Trần Phong quăng nát cái di động, may mắn thế nào di động lại dừng ở trên mặt bàn nước bằng thủy tinh, khiến cho mặt thủy tinh dày như vậy mà cũng tạo thành vết rạn, có thể thấy được Trần Phong đã dùng sức rất mạnh, cơn tức giận đang lên rất cao!

- Thật quá mức, quá kiêu ngạo rồi, thật đáng làm người ta giận!

Trần Phong cũng không có ý giải thích gì cho Lưu Tố Tố, giơ tay với cái điện thoại bàn, lại giao việc cho Trần Tiểu Như:

- Lập tức gọi cho Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong, Vu Phồn Nhiên mời dự họp hội ý khẩn cấp!

Ông ta lập tức quẳng cái điện thoại đi, mặc xong quần áo là xuống nhà, sau khi xuống dưới rồi mới nhớ di động đã hỏng, không có cách nào gọi lái xe tới đón, nên lại vẫy tay bắt taxi thẳng đến Thành Ủy. Tới Thành Ủy rồi mới phát hiện không mang theo tiền trên người, cũng may người lái xe thấu tình đạt lý, cũng nhận ra ông ta là Bí thư Thành Ủy, nói thế nào cũng không lấy tiền xe của ông ta.

Trần Phong cảm ơn người lái xe, không ngờ lái xe lại nói một câu khiến ông ta bùi ngùi hàng nghìn hàng vạn lần:

- Bí thư Trần, ngài đừng trách tôi lắm miệng. Trước kia tôi cảm thấy quan chẳng có gì hay, hôm nay nghe được sự việc của Chủ tịch quận Hạ, tôi thực sự rất cảm động. Trước kia tôi cũng từng làm việc ở công trường, biết cảm nhận của họ, người cán bộ có thể khiến nhiều công nhân nhắc tới như vậy chính là cán bộ tốt nhất trời đất rồi. Thành phố Yến chúng ta có một Chủ tịch quận Hạ tốt như vậy, lòng tôi lại thấy nóng lên!

Trần Phong đứng ngẩn người ở cửa Thành Ủy, một lúc lâu sau cũng không bước được một bước, trong lòng vừa chua xót lại vừa co thắt.

Đến phòng họp thì người đã đến đông đủ, ba người Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong và Vu Phồn Nhiên đã ở bên trong, ngoại trừ Phó Tiên Phong đã biết chút chút chuyện đã xảy ra thì Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên tuyệt đối không biết Trần Phong mời họp hội ý khẩn cấp nhằm mục đích gì, hai người vẻ mặt hoài nghi, âm thầm đoán buổi chiều thứ bảy thì có chuyện gì long trời lở đất được chứ?

Vừa tiến đến, trước tiên Trần Phong mặt xanh mét nhìn Phó Tiên Phong, sau đó không khách sáo ngồi xuống vị trí đầu hỏi:

- Hôm nay Phó cục trưởng nào làm nhiệm vụ ở Cục công an thành phố?

Phó Tiên Phong đã biết được tin tức, biết sự việc ở Cao ốc Hỏa Thụ đã trở nên gay gắt, Hạ Tưởng không bị gãy chân, chỉ là bị xe đâm bị thương, thương thế thì không rõ, trong lòng gã vô cùng buồn phiền, thầm mắng người làm việc rất ngu, cục diện lớn tốt như vậy mà không ngờ không làm tổn thương được Hạ Tưởng, cũng không làm thành xung đột đổ máu được, thật đúng là một đám ngu ngốc!

Vu Phồn Nhiên khó hiểu liếc mắt nhìn Hồ Tăng Chu, lo nghĩ đáp:

- Là đồng chí Tần Thì Vũ.

Trần Phong khẽ gật đầu, quay sang Trần Tiểu Như nói:

- Lập tức báo cho Tần Thì Vũ đến Thành Ủy họp.

Trần Tiểu Như lập tức làm theo.

Trần Phong kìm nén lửa giận, gằn từng tiếng nói:

- Các đồng chí, hôm nay ở công trường Cao ốc Hỏa Thụ xảy ra sự kiện vô cùng đau lòng và phẫn nộ, trong khi xử lý vấn đề, đồng chí Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện, bị người ta âm thầm ra tay hạ độc thủ, hiện tại bị thương nghiêm trọng, chưa rõ sống chết…

"Rầm" Trần Phong đập mạnh xuống bàn, lửa giận ngút trời rốt cục cũng phát ra:

- Đây là sự việc có mưu tính trước, có tổ chức, là sự kiện trọng đại có tính chất ác liệt, là có người cố ý khơi mào gây ra xung đột đổ máu, cố ý gây bất lợi cho đồng chí Hạ Tưởng, là vụ án nghiêm trọng do con người làm ra để cố ý trả thù cán bộ nhà nước. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ và nuông chiều những phần tử ác ôn bất hợp pháp, sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi trả đũa cán bộ nhà nước…

Trần Phong vừa nói đến sự việc đã gán ghép tính chất cho nó. Phó Tiên Phong thì ngoài mặt không có gì thay đổi nhưng trong lòng đang nghĩ Vương Đại Pháo đã sớm chạy rồi, toàn bộ sự việc là do Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo một tay bày ra, chỉ cần không tìm được Vương Đại Pháo, thì cho dù Trần Phong nhà ông có đưa sự việc lên tận tỉnh hay đến tận thủ đô cũng chỉ là sấm to mà mưa thì nhỏ thôi.

Hiện tại chắc Vương Đại Pháo đã trốn ra khỏi thành phố Yến, đang khẩn cấp đến một tỉnh xa xôi ở phía tây bắc. Nhà họ Phó có quan hệ với địa phương và quân đội ở một tỉnh Tây bắc. Đến lúc đó nếu việc không xong thì có thể giấu Vương Đại Pháo bên trong bộ đội, cho dù Tỉnh ủy tỉnh Yến ra mặt cũng đừng mong bắt được Vương Đại Pháo. Còn có một con đường nữa là để cho Vương Đại Pháo xuất ngoại, dù sao, chỉ cần Vương Đại Pháo không bị bắt, thì sẽ không tra ra được Ngưu Kỳ. Không tra ra được Ngưu Kỳ thì không ra được Khang Thiếu Diệp và Bạch Chiến Mặc.

Đã không còn nỗi lo về sau nên Phó Tiên Phong vẫn bình thản ung dung, không hề để trong lòng những uy hiếp của Trần Phong. Điều phiện muộn trong lòng gã chính là đáng tiếc thất bại trong gang tấc, cuối cùng không thể khiến Hạ Tưởng không đứng dậy nổi, không biết thương thế hiện tại của Hạ Tưởng rốt cuộc như thế nào rồi?

Trần Phong vừa dứt lời, Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên không hẹn mà đồng thời đứng lên, hai người đều mang vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được tin tức mới nghe vừa rồi!

Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên vì ở cùng phe cánh, là một loại quan hệ hợp tác hữu hạn nhưng cũng là bạn bè với Hạ Tưởng, bỗng nhiên nghe được tin Hạ Tưởng sống chết chưa rõ, kinh ngạc vô cùng trợn mắt há mồm, giữa ban ngày ban mặt, trên địa bàn thành phố Yến, còn có người đánh lén Hạ Tưởng, ai mà to gan lớn mật đến như vậy?

Vu Phồn Nhiên càng chấn động, thiếu chút nữa thất lễ mà kêu to thành tiếng. Hạ Tưởng chẳng những là một trong những người Ngô Tài Giang coi trọng nhất, cũng là cơ sở của ông ta đặt ở thành phố Yến, nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra với Hạ Tưởng, về công y mất đi một điểm tựa mấu chốt, về tư, y mất đi một người bạn có thể tâm sự, có thể mượn hơi.

Hơn nữa đứng trên lập trường của Ngô gia, Hạ Tưởng có chuyện, tất nhiên sẽ kích động một loạt các phản ứng dây chuyền!

Cuộc họp còn chưa kết thúc thì Ngô Cảng Đắc đi vào phòng với vẻ mặt đau thương căm giận đầy nước mắt, vừa thấy Trần Phong lại càng khóc lớn:

- Bí thư Trần, Chủ tịch quận Hạ hắn…

Tiếng khóc bi thương này khiến cho mọi người ở đây, ngoại trừ Phó Tiên Phong đều đâm ra kinh sợ!



Tống Triêu Độ sau khi nghỉ trưa có thói quen uống trà buổi chiều. Hôm nay hiếm khi không bị Tống Nhất Phàm làm ầm ĩ, ngủ một giấc đã mắt đến tận bây giờ vẫn chưa dậy, ông ta còn có thời gian vô cùng nhàn nhã, ngồi một mình trong thư phòng xem báo, thưởng thức trà, nghe gió mưa mùa thu bên ngoài, tâm trạng thảnh thơi.

Lén được nửa ngày nhàn hạ như kiếp phù du (1), người xưa đã viết ra câu thơ khiến tất cả những người làm quan phải bùi ngùi, cho dù đã trải qua ngàn năm, hôm nay cũng vẫn áp dụng được y nguyên.

(1): Nguyên văn "Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn", trích từ một bài thơ Đường, tác giả Lý Thiệp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Chung nhật hôn hôn túy mộng gian

Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn

Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại

Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn."

"Phù sinh" có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước.

Ý nghĩa nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.

Khi Tống Triêu Độ vừa mới xem hết một trang báo, giơ tay lật trang thì điện thoại vang lên bất ngờ.

Ông ta nhíu mày, có ý không muốn nghe, bởi vì ông ta biết, chỉ cần nghe điện thoại nhất định là có việc, nói không chừng buổi chiều nay đến cả ngày mai một khắc cũng không được rảnh. Cứ chần chừ, chưa quyết định có nghe hay không, hôm nay tâm trạng không tồi, không muốn một chuyện vô vị nào đó làm hỏng mất tâm trạng.

Không ngờ điện thoại mới kêu được hai tiếng liền ngắt, ông ta tưởng đối phương ngắt điện thoại, sau đó chợt nghe từ trong phòng tiếng khóc lớn của Tống Nhất Phàm.

Tống Triêu Độ kinh hãi, vội vàng chạy tới đẩy cửa phòng, thấy Tống Nhất Phàm ngồi dưới đất rất mất hình tượng, trong tay cầm điện thoại, vẻ mặt hoảng sợ, lao vào lòng ngực Tống Triêu Độ khóc không thành tiếng nói:

- Cha, cha… anh Hạ, bị ô tô đâm, anh ấy, anh ấy chết mất…

- Cái gì?

Sắc mặt Tống Triêu Độ biến đổi mạnh, giơ tay lấy điện thoại trong tay Tống Nhất Phàm, vội vàng quát vào máy:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói mau!

Điện thoại trong nhà là hai máy thông nhau, có lẽ là Tống Nhất Phàm đang nói chuyện với bạn học nên đem máy vào phòng ngủ, cô bị điện thoại đánh thức nên tiện tay nghe máy luôn.

Tống Nhất Phàm khóc rống lên thất thanh, thở không ra hơi, thấy Tống Triêu Độ quát mà hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.

Nghe xong điện thoại, sắc mặt Tống Triêu Độ cũng u ám, cuối cùng gác máy, đứng tại chỗ bình tĩnh một lát, nói với Tống Nhất Phàm:

- Con đừng khóc, con lập tức đến bệnh viện thăm Hạ Tưởng, cha đến cơ quan họp!

Tống Nhất Phàm cũng khá kiên cường, lập tức ngưng khóc:

- Con đi thăm anh Hạ, cha, cha đi điều tra rõ chân tướng sự thật.

Đương nhiên phải điều tra rõ chân tướng sự thật, trong lòng Tống Triêu Độ như có lửa đốt, căn cứ vào tin tức bước đầu, có thể khẳng định là có người ở đằng sau sai khiến, mượn cơ hội hạ độc thủ với Hạ Tưởng. Nhân vật phía sau là ai thì chưa dám kết luận, nhưng có thể khẳng định thủ đoạn của gã khiến ông ta giận không kìm được!

Đáng xấu hổ, vô sỉ, bỉ ổi, Tống Triêu Độ không nghĩ được dùng từ ngữ ác độc nào để hình dung hành vi ác ôn của kẻ đứng phía sau, chỉ có điều có cảm giác khó chịu trong lồng ngực. Từ khi quen biết Hạ Tưởng tới nay, ông ta vẫn thích tính cách luôn hướng về phía mặt trời, hướng về phía trước của Hạ Tưởng. Hắn đối nhân xử thế rất có trí tuệ, không kiêu không nóng nảy, lại thật lòng thật dạ, có thể nói là người trẻ tuổi có tiền đồ và đáng tán thưởng nhất mà ông ta đã từng gặp.

Vừa không lõi đời một cách tầm thường, lại không khôn khéo một cách hào nhoáng, thẳng thắn thành khẩn, thản nhiên và trong sáng vô tư, nhưng lại có một chút ứng phó và xảo trá trong chốn quan trường khiến cho Tống Triêu Độ vô cùng tán thưởng điểm sáng bên trong tính cách của Hạ Tưởng. Bởi vậy ông ta mới giả bộ không thấy Tống Nhất Phàm và Hạ Tưởng vẫn qua lại, bỏ qua chuyện Tống Nhất Phàm có thiện cảm với Hạ Tưởng. Có một người như Hạ Tưởng coi như là anh lớn đưa Tống Nhất Phàm đi một đoạn đường, cũng tốt cho cô về sau đỡ đi một chút đường vòng trong chuyện tình cảm nam nữ.

Đương nhiên cũng có suy xét về chuyện kết tình hữu nghị cá nhân với Hạ Tưởng.

Khi thấy Hạ Tưởng có triển vọng ở quận Hạ Mã thì liền bị người ta ám hại, trong quan trường có những mưu đồ công khai danh chính ngôn thuận, nhưng cũng có những mưu toan ngấm ngầm, nhưng có một quy định là không được làm xằng bậy. Cái đó gọi là chơi xấu cũng phải có luật, hiện giờ lại có người làm ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy, khiến cho Tống Triêu Độ từ sau khi lật đổ Cao Thành Tùng đến giờ lần đầu tiên phải đem hết sức lực để bắt kẻ đứng phía sau đưa ra trước công lý.



Phạm Duệ Hằng biết được tin tức Hạ Tưởng gặp chuyện không may là do Phạm Tranh gọi điện thoại tới báo.

Phạm Tranh đang cùng Tề Á Nam ở khách sạn Yên Kinh trao đổi bước hợp tác tiếp theo trong công việc, đang lúc trò chuyện vui vẻ, thì nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì. Giọng Nghiêm Tiểu Thì nghẹn ngào hoảng sợ:

- Phạm Tranh, Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện...

Phạm Tranh so với trước kia chín chắn hơn rất nhiều, rất bình tĩnh hỏi một câu:

- Chuyện gì, đừng làm ầm lên, nói từ từ.

Nghiêm Tiểu Thì cũng là chỉ biết một chứ không biết hai, nên nói vài câu:

- Anh nói dượng hỏi đến việc này một chút, Hạ Tưởng bị người ta hãm hại, không thể cứ để yên cho tên khốn khiếp này được!

Dưới cơn giận dữ Nghiêm Tiểu Thì cũng thành ra chửi thề.

Tề Á Nam cũng nghe được chuyện xảy ra, sau đó cũng sợ hãi, vội hỏi anh ta có thể làm được chuyện gì không. Phạm Tranh tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng sau khi trải qua rất nhiều việc, thì anh ta trở nên điềm tĩnh hơn nhiều so với trước kia, ngược lại khuyên Tề Á Nam không nên gấp gáp:

- Hiện tại có gấp cũng vô dụng, trước tiên đến bệnh viện thăm hỏi Hạ Tưởng, sau đó điều tra rõ chân tướng sự tình, ăn miếng trả miếng, lấy máu phải trả bằng máu!

Khi nói đến câu cuối cùng mắt Phạm Tranh lộ ra một tia hung ác, nghiến răng nghiến lợi, khiến Tề Á Nam thầm giật mình, mới biết được công tử của Chủ tịch tỉnh bình thường vẻ mặt ôn hòa nhưng khi tức giận cũng rất dọa người.

Phạm Duệ Hằng đang ở trong nhà chơi cờ, sau khi nhận được điện thoại của Phạm Tranh, đầu tiên ông ta chậm rãi đi vài vòng trong nhà, rồi đột nhiên đá lật bàn cờ, cười lạnh một tiếng:

- Được lắm, thủ đoạn sắc bén!

Người đang chơi cờ cùng ông ta là Chủ tịch Ngân hàng Xây dựng tỉnh, thấy đường đường một chủ tịch tỉnh đột nhiên thất thố, giận dữ như vậy liền kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

Phạm Duệ Hằng tức giận là bởi vì ông ta nhận ra được vấn đề mấu chốt, tuy rằng Hạ Tưởng không thuộc đường dây chính thức của ông ta, nhưng ít ra trong giới quan trường ở tỉnh Yến, hễ người nào có một chút trí tuệ chính trị thì đều biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phạm Tranh. Nói cách khác ít nhất Hạ Tưởng cũng có quan hệ cá nhân khá tốt với anh ta, cho dù người ra tay có biết chuyện này hay không, cũng không phải điểm mấu chốt khiến ông ta tức giận, mà lửa giận của ông ta đột nhiên phát tác là bởi vì gần đây cục diện ở tỉnh có chuyển biến tinh tế.

Mà yếu tố quyết định của chuyển biến này cũng mơ hồ có liên hệ với Hạ Tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.