Sự nhắc nhở của Vu Phồn Nhiên đúng là rất đúng lúc, Hạ Tưởng xét đến cùng kinh nghiệm không đủ, không ngờ rằng tuyển cử có khả năng xảy ra vấn đề, hắn liền tận đáy lòng mà bày tỏ cảm ơn Vu Phồn Nhiên:
- Cảm ơn sự nhắc nhở của Chủ tịch Vu, tôi thật không nghĩ đến chuyện này, ông nói tôi mới nghĩ đến, quả thực là cần phải chú ý một chút vấn đề của khâu tuyển cử, tôi sẽ lưu tâm.
Vu Phồn Nhiên cuối cùng đã hiểu ý mà cười, ông cũng nhận ra sự cảm ơn của Hạ Tưởng là thật lòng, trong lòng vô cùng vui sướng cuối cùng xem như đã dùng dụng tâm của ông ta lay động được Hạ Tưởng một lần.
Giúp người, phải giúp đến cùng, mới khiến người ta nhớ lâu. Vu Phồn Nhiên vì để lay động Hạ Tưởng, cũng coi như đã hao tổn bao tâm sức, cuối cùng xem như đã đạt được sự tán thành của Hạ Tưởng, cũng là trong lòng đã tràn ngập mong đợi, vì ông ta biết, Hạ Tưởng là một người ăn mận trả đào, chỉ cần hắn thừa nhận bạn, khẳng định sẽ cóbiểu hiện.
Quả nhiên, Hạ Tưởng đầu tiên nhìn đồng hồ, rồi mò lấy điện thoại di động ra, nói:
- Chú Cao thường ăn cơm rất muộn, ông ấy ở không xa lắm, xem xem ông ấy có thời gian không qua đây ngồi luôn.
Vu Phồn Nhiên vội cười gật đầu:
- Có thể ngồi cùng Cao Hải, tăng thêm giao lưu, rất tốt.
Hạ Tưởng gọi điện thoại, chỉ nói vài câu rồi tắt máy:
- Chú Cao lát nữa sẽ tới.
Vu Phồn Nhiên cười gật đầu:
- Chúng ta đợi Cao Hải đến rồi gọi món nhé?
Trong lòng lại có sự đánh giá cao hơn một chút về sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chỉ là một Chủ tịch Quận, một cuộc điện thoại có thể mời được Phó thị trưởng Thường vụ, nếu là ông ta gọi điện đi, Cao Hải cũng không chắc nể mặt ông ta mà đến ngay.
Khiến Vu Phồn Nhiên vui mừng quá đỗi đó là, Cao Hải không chỉ đến rất nhanh, hơn nữa còn có một người cùng đến, Lý Đinh Sơn không ngờ cũng vào Sâm Lâm Cư cùng ông ta.
Vu Phồn Nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thu hoạch hôm nay thật lớn, ông ta luôn tìm cơ hội để tiến gần Lý Đinh Sơn và Cao Hải mà không được, hôm nay chẳng qua chỉ là dùng mánh lới nhắc nhở Hạ Tưởng, đã dành được thiện cảm của Hạ Tưởng, một cuộc điện thoại đã giúp ông ta giải quyết được một vấn đề khó bấy lâu nay, khiến ông ta mừng rỡ như điên.
Đồng thời càng củng cố ý tưởng ông ta lôi kéo Hạ Tưởng đi theo con đường của mình, chỉ cần ông ta dành được sự giúp đỡ của Cao Hải và Lý Đinh Sơn, sẽ khiến ông ta trở thành một lực lượng trung kiên ở thành phố Yến.
Đương nhiên, là trách nhiệm nặng nề, nhưng ông ta có niềm tin cũng có sự kiên nhẫn.
Sự xuất hiện của Lý Đinh Sơn quả thực là rất khéo, ông ta đang ở cùng với Cao Hải, nghe Cao Hải nói Hạ Tưởng đề nghị ngồi cùng Vu Phồn Nhiên, trong lòng ông ta nắm chắc, nên cùng Cao Hải đi tới, cũng là muốn tiếp xúc với Vu Phồn Nhiên, để thăm dò một chút lập trường của Vu Phồn Nhiên.
Cho dù Lý Đinh Sơn và Cao Hải luôn có quan hệ mật thiết với Trần Phong, nhưng chuyện trên quan trường không phải là trò chơi tổng bằng không, không phải nói có quan hệ tốt với Trần Phong, thì không thể tiến gần đến Vu Phồn Nhiên, hơn nữa thời gian Trần Phong ở thành phố Yến cũng không còn dài nữa, về sau sớm muộn sẽ là Hồ Tăng Chu nhận chức, bây giờ có cần thiết phải phòng bị trước, là lúc xây dựng nên một đồng minh vững chắc.
Lý Đinh Sơn rất tán thưởng cách cư xử của Vu Phồn Nhiên, cho rằng ông ta trầm tĩnh chín chắn, hơn nữa điều đáng quí là năng lực công tác vô cùng nổi bật, lại vì giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng có quan hệ nào đó, theo Lý Đinh Sơn nhìn nhận, giữa ông ta và Vu Phồn Nhiên có cơ sở để hợp tác.
Cao Hải cũng vì trước đây Hạ Tưởng có giới thiệu Vu Phồn Nhiên với ông một lần, lại vì chuyện thu hồi đất lần này, Vu Phồn Nhiên cũng âm thầm giúp ông yểm hộ, ông ta liền có ấn tượng rất tốt với Vu Phồn Nhiên, cũng có ý muốn qua lại nhiều với Vu Phồn Nhiên.
Bởi vậy ba người vừa gặp nhau, đã trò chuyện với nhau rất là vui vẻ, lại có thêm bầu không khí điều động ở giữa của Hạ Tưởng, buổi tụ họp hôm nay, đã đạt được hiệu quả khá là hài lòng trong lòng mỗi người.
Cuối cùng, Vu Phồn Nhiên lại một lần nữa thận trọng mà nhắc tới chuyện tuyển cử, Lý Đinh Sơn và Cao Hải đều biểu thị sẽ đối xử cẩn thận chuyện này, sẽ đề phòng Phó Tiên Phong ngầm gian lận, đồng thời cũng nhắc nhở Hạ Tưởng trước khi tuyển cử phải tiếp xúc nhiều với Đại biểu Hội đồng nhân dân, để các đại biểu có thể hiểu biết thêm về hắn, cũng để phòng tai họa từ khi chưa xảy ra được tốt hơn.
Buổi tối khi trở về đến nhà, Hạ Tưởng tâm trạng không tồi, không thấy buồn ngủ, nên ngồi ở thư phòng trầm tư.
Tào Thù Lê và Lam Miệt đã say giấc, xung quanh là một màn tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió bấc thổi rung lá cành sàn sạt bên ngoài cửa sổ vọng vào, Hạ Tưởng biết, thành phố Yến đã thật sự bước vào mùa đông.
Phó Tiên Phong thật sự như lời Vu Phồn Nhiên nói, chuẩn bị các thủ đoạn lớn khi tuyển cử, muốn hắn không trúng tuyển? Dựa vào những gì Hạ Tưởng hiểu được về Phó Tiên Phong trong thời gian gần đây, cùng với sự so chiêu gần đây với ông ta, khiến Hạ Tưởng càng có nhận thức sâu sắc về cách cư xử của Phó Tiên Phong, hắn liền biết, tính khả năng mà Phó Tiên Phong thao túng tuyển cử là rất lớn, cũng hoàn toàn phù hợp với tính cách của ông ta, hơn nữa, muốn hắn rớt tuyển trong tuyển cử, cũng là một âm mưu quang minh chính đại, là cơ hội tuyệt hảo khiến hắn thua một cách tâm phục khẩu phục.
Cũng có khả năng là cơ hội khó có được để đả kích hắn đến gục hẳn.
Phó Tiên Phong là người thông minh, ông ta làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt đang bày ra trước mắt được? Ông ta không chỉ sẽ nghĩ cách thao túng tuyển cử, hơn nữa nói không chừng bây giờ đã bắt đầu bắt tay vào thực hiện công tác tiền kỳ.
Với tính cách của Phó Tiên Phong, một loạt thất bại gần đây, ông ta khẳng định sẽ không chấp nhận, ông ta tự nhận xuất thân là đại gia tộc, lại tự cho mình là cao nhất, làm sao có thể cam tâm thất bại? Không nhắc đến sự sập tiệm của thời trang hàng hiệu, ngay cả việc sa lưới của Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ khẳng định cũng làm ông ta nếm mùi thất bại một cách sâu sắc, càng không cần nhắc đến cái chết của Khang Thiếu Diệp và vụ ghi âm của Bạch Chiến Mặc đã làm mất mặt và khiến Bạch Chiến Mặc phải chịu một hình phạt!
Phó Tiên Phong khẳng định là sắp phát rồ rồi.
Nhưng trước mắt chỉ là công tác triển khai với quy mô nhỏ, vấn đề ứng cử viên của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy phỏng chừng mới là chuyện lớn hàng đầu nhất khiến Phó Tiên Phong phát điên. Hạ Tưởng cho dù đoán không ra ý tưởng thật sự của Phó Tiên Phong, nhưng hắn cũng biết rõ Phó Tiên Phong nhất định cho rằng phía sau tất cả mọi chuyện, đều có cái bóng của hắn trong đó, cho nên Phó Tiên Phong khẳng định sẽ không tiếc sức mà tóm chặt lấy mọi cơ hội có thể đả kích hắn, mong hắn phải chết mới vui sướng.
Vấn đề tuyển cử Đại hội đại biểu nhân dân, quả thực là một trạm gác hết sức quan trọng. Thật sự bị rớt tuyển, chính là một vết ố rất lớn trong con đường chính trị, về sau cho dù là đi về hướng nào, đều có khả năng bị nhắc đến.
Tuyệt đối không thể cho phép chuyện như thế này phát sinh!
Ánh sáng của đèn bàn không sáng lắm, chiếu rọi lên khuôn mặt của Hạ Tưởng, hiện ra sự quả cảm và kiên nghị trước nay chưa từng có trên khuôn mặt hắn. Hạ Tưởng hiểu rõ, hắn và Phó Tiên Phong, không, xác thực mà nói là trận quyết chiến giữa hắn và Bạch Chiến Mặc đã tới gần rồi!
Hạ Tưởng thật sự là đã không đoán sai, hoặc là nói, sự gợi ý của Vu Phồn Nhiên vô cùng đúng lúc, Phó Tiên Phong quả thực đang có chủ ý đánh vào tuyển cử.
Khi hết giờ làm, Bạch Chiến Mặc rời khỏi văn phòng sớm hơn một tiếng. Ông ta bây giờ có chút không dám gặp người khác, vì thế rời khỏi trước, tránh có người hỏi han khi gặp ông ta, vì theo ông ta, ánh mắt khi mọi người nhìn ông ta có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, và có nhiều hơn một thứ phức tạp khó nói trong đó.
Là khinh thị hay là chế giễu? Bạch Chiến Mặc không muốn đoán, cũng không muốn đối diện. Ông ta đường đường là một Bí thư Quận ủy, người số một của quận Hạ Mã, nhưng đồng thời lại là trong các lãnh đạo Đảng và Chính quyền quan trọng của quận Hạ Mã, người duy nhất đang có hình phạt trên mình, bản thân tương phản như vậy chính là một sự châm chọc rất lớn, bây giờ ông ta đang đi dưới sân của Quận ủy, thực tại là có chút hơi sức không đủ, luôn cảm thấy trong những ánh mắt ở phía sau lưng, toàn là khinh bỉ và đùa cợt.
Bí thư bị xử phạt, trên quan trường trong nước tuy không thể nói là rất hiếm có, nhưng cũng cực kỳ ít thấy, sự buồn bực trong lòng của Bạch Chiến Mặc có thể phỏng đoán mà biết được. Mấu chốt là, trong phút chốc danh tiếng ông ta truyền khắp thiên hạ, trở thành một Bí thư phong thủy độc nhất trong nước, vấn đề ghi âm tuyệt đối là một vết ố không có cách tẩy xóa trong con đường chính trị của ông ta.
Bạch Chiến Mặc thậm chí đã nhụt chí, cho rằng dù sao đã không còn tiền đồ gì, dứt khoát làm tạm hết một nhiệm kỳ là thôi, sau đó điều về thủ đô, làm chút gì đó chả được, hà tất phải ở quận Hạ Mã chịu cơn giận không đâu này? Còn bị Hạ Tưởng ép cho đến nỗi làm gì cũng bó chân bó tay!
Một cuộc điện thoại của Phó Tiên Phong đã khích lệ lại ý chí chiến đấu của ông ta:
- Chiến Mặc, không được nản chí, ông chẳng qua chỉ là chịu một hình phạt, nếu trong kỳ tuyển cử Quốc hội, Hạ Tưởng không trúng cử, ông nói liệu hắn có đau khổ hơn ông không?
Bạch Chiến Mặc liền cảm thấy giống như tia nắng mặt trời xuyên qua màn sương mù, lập tức vui mừng qua đỗi:
- Làm sao tôi lại quên mất chức vụ Chủ tịch Quận của Hạ Tưởng, bây giờ vẫn chưa là thân phận hợp pháp chính thức, vẫn còn một cửa chưa qua? Ha ha, kế hay của Bí thư Phó, nhưng…
Ông ta cũng không phải là người không có trí tuệ chính trị, chần chừ nói:
- Thao túng tuyển cử độ khó không nhỏ, nhiều đại biểu như vậy, muốn thuyết phục từng người một, gần như không có khả năng.
Phó Tiên Phong ha ha cười:
- Tôi có cách, buổi tối gặp nhau bàn tiếp.
Trong suy nghĩ của Phó Tiên Phong, Bạch Chiến Mặc vẫn còn trọng dụng, ông ta tạm thời chưa muốn vứt bỏ Bạch Chiến Mặc, cho nên trong thời khắc quan trọng, cần thiết phải hết sức giúp đỡ Bạch Chiến Mặc, khéo để ông ta lấy lại niềm tin.
Đương nhiên, muốn cho Hạ Tưởng một đòn chí mạng trong quá trình tuyển cử, cũng không phải là những lời Phó Tiên Phong thuận miệng mà an ủi Bạch Chiến Mặc, mà ông ta xác thực có tính toán, và đã nghĩ thông đối sách, một diệu kế tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Hạ Tưởng thân là người ứng cử Chủ tịch Quận duy nhất, muốn trúng cử, cần thiết phải có sự ủng hộ của hơn nửa số đại biểu. Nếu Hạ Tưởng nghĩ ra thủ pháp lợi dụng truyenfull.xyz mà ngầm chơi xấu Bạch Chiến Mặc một lần, ông ta cũng hoàn toàn có thể áp dụng phương pháp nặc danh, sẽ gửi thư nặc danh cho tất cả các đại biểu, cho dù là dùng phương thức gửi thư điện tử hay là phương thức gửi thư tay, tóm lại không quản mọi thủ đoạn bôi đen Hạ Tưởng, khiến hắn có ấn tượng là kẻ tham của, ngang ngược, hống hách và không có năng lực công tác trong lòng các đại biểu.
Đương nhiên, vẫn còn một số chi tiết cụ thể cần phải thảo luận, hơn nữa cũng chỉ là tính toán bước đầu của Phó Tiên Phong, ông ta vẫn còn dự trữ người thay thế, yêu cầu trong kỳ tuyển cử một nhát tiêu diệt Hạ Tưởng, khiến hắn không thể vào việc chính thức.
Cho dù Phó Tiên Phong biết hậu quả của việc thao túng tuyển cử là vô cùng nghiêm trọng, một khi bị phát hiện, phải chịu trách nhiệm chính trị nghiêm trọng. Nhưng ông ta không sợ, hơn nữa kế hoạch của ông ta cũng rất chu đáo, cho dù có người hoài nghi ông ta, cũng không tìm thấy chứng cứ cụ thể để chỉ chứng ông ta. Giống như ông ta hoài nghi Hạ Tưởng sai khiến người khác hành hung ông ta trên đường cao tốc, ông ta căm hận, và nhận định đó là bàn tay đen của Hạ Tưởng nhưng một chút phương pháp cũng không có.
Ông ta dù cho phải làm như thế, là khiến Hạ Tưởng biết rõ là ông ta đã làm, cũng hết cách với ông ta, chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng, tùy tiện phỏng đoán, không sao cả, chỉ cần không mở miệng chỉ trách là thành công. Nếu là trò chơi, mọi người đều phải tuân thủ theo quy tắc được hình thành theo quy ước, lại có chỗ dựa thế lực gia tộc ở phía sau hắn, chuyện nhỏ, Thành ủy không đụng được đến hắn, chuyện lớn, có Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh bảo vệ hắn, về mặt ngoài quan hệ giữa hắn và Trần Phong có thể chung sống hòa bình, ai có thể làm gì được hắn?
Điều Phó Tiên Phong phải làm chính là, quận Hạ Mã, cũng phải trở thành nơi Hạ Tưởng xuống ngựa.
Mấy ngày sau, Đại hội đại biểu nhân dân lần thứ nhất của quận Hạ Mã tiến vào giai đoạn trù bị cuối cùng, và định ngày 15/12 chính thức tổ chức, các hạng công tác trên cơ bản đã chẩn bị đâu vào đó.
Mấy ngày qua, Bạch Chiến Mặc đang thay đổi tác phong làm việc trước đây, đầu tiên ông ta đích thân thị sát công trường cao ốc Hỏa Thụ, bày tỏ sự thăm hỏi thân thiết với Trần Cẩm Minh, và tự mình chủ trì nghi thức khởi công, tiếp đó, Bạch Chiến Mặc lại đi thăm nhiều công trường, đi đến giữa đám người công nhân, hỏi han ân cần đối với họ, chỉ thị các nhà đầu tư khai phá nhất định phải làm tốt công tác giữ ấm cho anh em công nhân, không thể để họ vừa chịu mệt lại chịu rét.
Đồng thời, Bạch Chiến Mặc còn chủ trì tổ chức hội nghị công tác giúp đỡ người nghèo, yêu cầu làm cho chắc chắn công tác cho vay xóa đói giảm nghèo, đối với việc thu xếp nhà ở di chuyển trở lại cho hộ gia đình, phải đưa ra số tiền ứng trước, phải làm thật chu đáo và cẩn thận, mùa đông đã đến, hai tiểu khu mới xây dựng chỉ cần có người ở, cần phải bảo đảm cung cấp độ ấm bình thường, trường hợp như vậy, biểu hiện rõ mặt yêu nước thương dân của Bí thư Quận ủy.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLCho dù như thế nào, cách làm của Bạch Chiến Mặc cũng dành được thiện cảm của một số người, khiến cho không ít người có những ấn tượng đổi mới đối với ông ta, khiến cho hình tượng bị rớt xuống sau khi ông ta chịu hình phạt, đã có chút tăng trở lại.
Hạ Tưởng nhìn trong mắt, chỉ là hiểu ý mà cười, cách làm của Bạch Chiến Mặc, rõ ràng nguồn gốc từ sự truyền thụ của Phó Tiên Phong, tuy có chút hệ thống bài võ, nhưng cũng có thể mang lại tác dụng nhất định, cứu vãn lại một chút hình tượng.
Nhưng mà điều Hạ Tưởng càng hiểu rõ đó là, sau sự bình tĩnh ngắn ngủi trôi qua, quận Hạ Mã sắp đón một rung chuyển rất kịch liệt, vì bây giờ hắn và Bạch Chiến Mặc đã như nước với lửa, khó có thể tương thích. Hơn nữa hắn càng hiểu rõ đó là, Phó Tiên Phong hận hắn đến tận xương tủy, khẳng định sẽ không bỏ qua thời cơ rất tốt trước mắt. Một khi đợi hắn thực sự ngồi vào ngai vàng Chủ tịch Quận, ông ta muốn đụng đến hắn còn khó hơn lên trời.
Mà hắn, từ sau cái chết đột ngột của Khang Thiếu Diệp, đã vô cùng khinh thường nhân phẩm của Bạch Chiến Mặc, đương nhiên, càng có sự nhận thức sâu sắc về cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, bây giờ cho dù hắn thỏa hiệp hay kiên trì, giữa hắn và Phó Tiên Phong, đã không còn khả năng để hòa giải. Hạ Tưởng liền nghĩ, cần thiết phải chặt đứt cánh tay khổng lồ mà Phó Tiên Phong đang duỗi về quận Hạ Mã —— Bạch Chiến Mặc.
Không nên tiếp tục để cho Phó Tiên Phong nhúng tay vào chuyện của quận Hạ Mã, cản trở việc xây dựng kinh tế của quận Hạ Mã. Nếu như bọn họ vì sự sa lưới của Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ, vì cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, có thể để lại dấu vết, sao không điều tra chút về bọn họ chứ?
Hạ Tưởng đã sớm bắt tay âm thầm điều tra về cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, hơn nữa cũng bước đầu tiếp xúc với bác sĩ điều trị chính cho Khang Thiếu Diệp là Phan Án!
Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, tiếp tục đào sâu, rất có khả năng có nội tình khác thường. Tuy nhiên Phan Án rất nhát gan, không phối hợp nhiều, hắn cũng biết Tiêu Ngũ điều tra có thể, nhưng việc hỏi han không được lành nghề, rốt cuộc để cho ai tiếp xúc với Phan Án, móc ra lời nói thật của gã? Hạ Tưởng nhất thời đã gây khó khăn.
Hạ tưởng nếu đã quyết định cùng Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc chống chọi đến cùng, đương nhiên cũng sẽ âm thầm đề phòng bọn họ sẽ có hành động nào đó trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, cũng may, nhạc phụ của Phó Hiểu Bân và Kim Hồng Tâm đều là Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, tuy không phải là Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân quận Hạ Mã, nhưng cũng là người có tuổi nhiều năm tham gia công tác Hội đồng nhân dân, có những kinh nghiệm giao lưu với đại biểu Hội đồng nhân dân rất phong phú, giao cho Phó Hiểu Bân và Kim Hồng Tâm xử lý việc này, Hạ Tưởng thấy vô cùng yên tâm.
Buổi chiều, trời bỗng nhiên rơi tuyết, Hạ Tưởng vẫn dựa theo kế sách đã định, dẫn Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm, cùng với sự đi cùng của Trần Thiên Vũ, đi tới nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì ở thôn Phương Bắc thị sát.
Nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì không phút giây nào ngừng việc thi công, đã bước đầu có được quy mô. Khi mấy người Hạ Tưởng đến, Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc cùng với Mai Hiểu Mộc, đều đứng ở cổng nghênh tiếp.
Hạ Tưởng xuống xe, đi về phía trước, chủ động bắt tay với ba người:
- Tôi chỉ tùy tiện qua đây thăm, trông mọi người kìa, còn nghiêm túc mà xếp hàng, ai cũng mang vẻ trang nghiêm, khiến tôi rất hoảng.
Lúc này, bông tuyết bay bay, càng lúc càng dày, phóng tầm mắt mà nhìn, trong ruộng đồng phía xa, một mảnh trắng xóa, trời đất mênh mông vô hạn, chỉ chớp mắt, khắp cơ thể đã trùm trong hoa tuyết.
Phí sau Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc và Mai Hiểu Bân đều có người cầm ô che, Triều Vĩ Cương cũng cầm ô cho Hạ Tưởng, đi theo phía sau.
Hạ Tưởng vừa mở miệng, Cổ Ngọc liền hì hì cười, đôi mắt nhìn đi nhìn lại trên khuôn mặt Hạ Tưởng, nhưng lại không nói gì. Mai Hiểu Bân cũng xoa xoa tay, hà hơi:
- Thật sự rất lạnh, Cổ Ngọc vốn nói Hạ Tưởng không phải người ngoài, không cần ra cổng nghênh tiếp, tổng giám đốc Nghiêm nói, Chủ tịch quận Hạ là quan phụ mẫu của quận Hạ Mã, cần thiết phải chấn chỉnh thái độ, nếu không Chủ tịch quận Hạ mà ra uy, sẽ bóp chặt cổ nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì phụng phịu, một chút cũng không cười:
- Hoan nghênh lãnh đạo thị sát nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, lãnh đạo giữa trời tuyết to cũng đến thị sát công tác, không sợ lạnh không sợ mệt, chúng tôi chịu lạnh một chút trong gió tuyết nghênh đón lãnh đạo, cũng nên vậy mà…
Sau khi Hạ Tưởng từ thủ đô trở về, chỉ gặp Nghiêm Tiểu Thì qua một lần ở phòng bệnh của lão Tiền, lúc đó cô cũng lãnh đạm không nói gì, chỉ tặng hoa cho lão Tiền rồi quay người bỏ đi, về sau khi hắn nói chuyện với Phạm Duệ Hằng, Nghiêm Tiểu Thì cũng có mặt, dưới sự yêu cầu của Phạm Duệ Hằng, cô cũng không nói chuyện với hắn, Hạ Tưởng tuy không phải người đàn ông biết rõ tâm tư trong lòng phụ nữ, nhưng cũng biết rõ, Nghiêm Tiểu Thì đang giận hắn.
Về nguyên nhân tức giận, Hạ Tưởng cũng không muốn dụng tâm phỏng đoán, liền khách khí nói mấy câu, cũng không biểu lộ quá nhiệt tình, rồi cùng mấy người đi vào trong nhà máy.
Tường vây nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì đã xây xong, những con đường bên trong cũng đã lát gạch, còn có núi giả, hồ nước cũng bắt đầu có hình mẫu thu nhỏ, có thể nhìn ra, Nghiêm Tiểu Thì con người thời thượng, tác phong nhã nhặn lịch sự, muốn đem nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì xây thành hình thức nhà xưởng hoa viên.
Văn phòng làm việc, nhà xưởng cùng với phòng thí nghiệm, kí túc xá công nhân viên ở phía xa, đều đang rất sôi nổi mà thi công, tuy tuyết rơi, nhưng việc thi công không ngừng, những người công nhân cũng khí thế ngất trời mà loảng xoảng làm việc hăng say, bây giờ có rất nhiều vật liệu kiểu mới, sau khi đã tăng cường phòng chống rét, mùa đông cũng có thể thi công, hơn nữa mùa đông ở thành phố Yến lạnh nhất cũng không quá âm mấy độ, rất ít âm mười mấy độ, một số công việc thi công trong phòng cũng có thể tiến hành, không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Khi Hạ Tưởng đi qua một công trường của văn phòng làm việc, thấy văn phòng làm việc đã xây lên trên ba tầng, không ít công nhân đội tuyết đang buộc thép, làm cốp pha, hắn cũng đã từng có những tháng ngày làm việc ở công trường, thấy những người công nhân đang làm việc liền hết sức thân thiết, vẫy tay chào mọi người:
- Mọi người nhất định phải chú ý an toàn, trời tuyết, chân dễ bị trượt, trước mắt cứ làm những việc trong phòng, như đánh tường, lau bụi gì đó, đợi tuyết ngừng rơi, hãy tiếp tục đổ bê tông…
Mọi người vừa nghe thấy liền biết đó là những lời nói trong nghề, liền giơ ngón tay cái về phía Hạ Tưởng:
- Nói đúng lắm, vừa nhìn là biết người trong nghề, hiểu kỹ thuật.
Một người bên cạnh tinh mắt, nhận ra Hạ Tưởng, sợ hãi kêu lên:
- Chủ tịch Quận Hạ? Ai dà, đúng là Chủ tịch quận Hạ đến. Các anh em, Chủ tịch quận Hạ đến rồi!