Quan Thần

Chương 647: Bất ngờ cũng có thể thấy sự thật



Hắc lão tam thấy Cổ Ngọc đi ra. Cũng trợn mắt, không nháy mắt mà nhìn Cổ Ngọc, vẻ mặt cười đê tiện. Người phụ nữ quyến rũ bên cạnh dương tay đánh vào đầu gã một phát, mắng:

- Thực không tiền đồ, nếu không nhìn người phụ nữ này, anh cũng sẽ không bị người ta tông vào đuôi xe. Không bị người ta tông vào đuôi xe, anh cũng sẽ không bị lão đại mắng. Anh thực không trình độ, người phụ nữ này còn không xinh đẹp như tôi, nhìn ánh mắt tồi của anh!

Người nữ quyến rũ mặc dù có vài phần nhan sắc, nhưng so với Cổ Ngọc, tuyệt đối kém đến cách xa vạn dặm. Cô vừa thốt lên xong, Hạ Tưởng liền không kìm nổi cười ra tiếng

Trịnh Nghị cũng là khẽ nhíu mày, gật đầu với Hạ Tưởng, không nói gì, rõ ràng không muốn đưa tay ra giúp đỡ

Cổ Ngọc lại vẻ mặt e sợ cho thiên hạ bất loạn, ha hả cười không ngừng:

- Dám chắc là vì tôi mới gây ra tai họa xe cộ, giải quyết thế nào, có phải anh ta bảo anh đền xe hay không? Đền cho anh ta một chiếc là được rồi, kéo chiếc Audi này về xưởng coi như xe công, quay đầu tôi mua một chiếc xe mới cho anh ta

Trịnh Nghị không vui nói:

- Cổ Ngọc, là chuyện của Hạ Tưởng, không liên quan tới cô, đừng rảnh rỗi mà tìm việc. Chúng ta trở về tiếp tục ăn cơm…

Hạ Tưởng thấy Trịnh Nghị thần thái e sợ tránh không kịp, ha hả cười:

- Cũng phải, không có liên quan tới cô, Cổ Ngọc, cô tiếp tục đi ăn cơm, tôi xử lý được rồi

- Tôi cứ không

Cổ Ngọc cũng có một mặt ngoan cố

- Sao lại không liên quan tới tôi, nếu không phải tên quái dị này nhìn tôi, anh cũng không đụng vào đuôi xe đúng không? Cho nên sự tình xét đến cùng vẫn là do tôi gây nên, tôi nhất thiết phải ra mặt giải quyết.

Hắc lão tam không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cổ Ngọc không buông, chẳng những làm cho Hạ Tưởng trong lòng không vui, Trịnh Nghị cũng rất là bất mãn... Trịnh Nghị liền bước lên trước một bước, che trước mặt Cổ Ngọc, hướng Hắc lão tam reo lên:

- Cậu nhìn đủ chưa? Một đôi mắt gian tà quay lung tung, chú ý hình tượng của cậu

Sự uy hiếp của Trịnh Nghị không hề có sức, Hắc lão tam mí mắt ngẩng lên liếc mắt nhìn y một cái, giọng điệu khinh miệt nói:

- Công tử bột, tránh qua một bên, một tay tao có thể đánh ngã mày, đừng mất mặt. Muốn anh hùng cứu mỹ nhân, mày vẫn chưa có bản lĩnh đó

Đàn ông nhịn không được nhất chính là ở trước mặt người phụ nữ mà anh ta đeo đuổi bị người ta xem thường, Trịnh Nghị bị Hắc lão tam khơi dậy lửa giận, giơ tay xuất ra chi phiếu:

- Chiếc Audi của cậu bao nhiêu tiền, tôi lập tức mở chi phiếu cho cậu

Hắc lão tam được tiện nghi lại khoe mã, cười ha hả:

- Tôi thay đổi chủ ý, không cần đền xe. Cho cô em này theo tôi đi hóng gió, chỉ cần sửa lại chiếc xe coi như xong chuyện, ha ha

- Nằm mơ!

Trịnh Nghị trong lòng đã sớm cực không thoải mái đối với ánh mắt háo sắc nhìn Cổ Ngọc của Hắc lão tam, lại thấy trò hề của gã ăn mày đòi ăn xôi gấc, càng là trong lòng giận dữ, có thể nào rụt rè ở trước mặt người đẹp? Y lúc này nổi giận đùng đùng mà xắn tay áo, lấy tay chỉ Hắc lão tam

- Cậu chờ đó!

Hắc lão tam hoảng sợ, tưởng rằng Trịnh Nghị muốn động thủ, vội vàng cũng vén tay áo lên, đang chuẩn bị ứng chiến, vừa thấy Trịnh Nghị tay lại rụt trở về, nhưng từ trên người lại lấy ra di động, gọi điện báo cảnh sát

Hắc lão tam vừa thấy thì vui, hóa ra là một bao cỏ, gã đang thấy vui vẻ vì gây sự, mới không muốn cho Trịnh Nghị gọi điện thoại, một bước tiến lên giơ tay liền đánh rớt di động của Trịnh Nghị, rít lên:

- Gọi điện thoại cái gì, gọi điện thoại cái gì? Gọi điện thoại không bằng đánh nhau, có bản lĩnh mày đánh ta thử xem?

Di động Trịnh Nghị bị đánh rớt, lại nhìn thấy bộ dáng Hắc lão tam hùng hổ, lập tức khí thế giảm đi, vội vàng nhảy sang một bên:

- Không được động thủ, phải nói đạo lý.

Hắc lão tam thích nhất ức hiếp người, nhất là người thành thật, thấy Trịnh Nghị sợ không chịu nổi, cười ha ha, xông về phía trước liền muốn động thủ. Trịnh Nghị vừa nhìn thấy càng là dọa đến muốn chết, vội vàng bỏ lại Cổ Ngọc mặc kệ, lập tức chạy trốn qua một bên, vừa chạy vừa hô:

- Cổ Ngọc đừng sợ, tôi đi báo cảnh sát.

Cổ Ngọc dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, người đàn ông trong thời khắc mấu chốt bỏ lại người phụ nữ, thật đúng là không phải đàn ông

Hắc lão tam thấy Trịnh Nghị dọa chạy, tưởng rằng Hạ Tưởng cũng là tầm thường, gan liền to hơn, giơ tay liền muốn bắt lấy Cổ Ngọc. Vừa bước lên trước một bước liền cảm thấy dưới chân bị người ta cản lại, lập tức té ngã xuống đất, quăng ngã chó gặm cứt

- Ai con mẹ nó âm thầm ngáng chân?

Hắc lão tam biết bị người đánh lén, nghiêng người đứng lên, trừng mắt phẫn nộ nhìn Hạ Tưởng,

- Có phải mày không?

- Đương nhiên là hắn, tôi vừa rồi nhìn thấy hắn giơ chân. Lão Hắc anh cẩn thận chút, con người này tôi thấy có chút xấu xa

Người phụ nữ quyến rũ ở một bên nhắc nhở.

Cổ Ngọc đứng một bên nhảy cẩng lên trầm trồ khen ngợi:

- Té hay lắm, làm cho gã té răng rơi đầy đất mới hết giận

Hạ Tưởng biết rằng, Trịnh Nghị nếu đã chạy rồi, chắc chắn đi báo cảnh sát, bây giờ hắn bảo vệ Cổ Ngọc cho tốt là được rồi, liền nói:

- Cổ Ngọc, cô đừng hùa theo mà giúp vui, chạy mau đi

- Tôi mới không đi, có chuyện vui để chơi sao có thể thiếu tôi được?

Cổ Ngọc một thân ăn mặc xinh đẹp, trên khuôn mặt thanh lịch động lòng người toát ra vẻ tươi cười mỹ lệ, vô cùng mê người.

Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thán, Cổ Ngọc bắt đầu có vị phụ nữ

Hắc lão tam xoay người từ trên xe lấy ra một cây côn muốn động thủ với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tuy rằng thân phận tự cao, không muốn chấp nhặt với đám lưu manh ngoài đường, nhưng khi người ta muốn động thủ đánh người, hắn cũng không thể không đánh trả có phải hay không? Dù gì cũng là buổi tối, xung quanh người cũng không nhiều, liền dứt khoác buông tay ra chân thu thập Hắc lão tam một chút, đánh tan dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của gã.

Dám đánh chủ ý vào Cổ Ngọc, nhất thiết phải thu thập gã

Hắc lão tam cầm côn, nổi giận đùng đùng mà xông tới, hướng về phía Hạ Tưởng đánh một phát. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng thật đúng là đủ xui xẻo, một gậy này đánh xuống, nhất định phải bị thương chút ít không tránh khỏi. Hắc lão tam xuống tay đúng độc. Tuy rằng là phương pháp của tên côn đồ, nhưng dù gì lái chiếc xe Audi, cũng là lưu manh có tiền

Không sợ có lưu manh, chỉ sợ lưu manh có tiền lại có thế. Nếu lại là lưu manh áo vest giày da thì càng khó đối phó

Hạ Tưởng tránh qua một bên, quay lưng một chân đá lên lưng của Hắc lão tam, Hắc lão tam thu thế không được, "bịch" một tiếng lại ngã trên mặt đất. Lần này té nặng, răng đã rơi ra hai cái. Hắc lão tam lửa lớn, lộn một cái đứng lên, lại như con hổ đói vồ mồi xông đến Hạ Tưởng

- Dừng tay!

Một chiếc ô tô khẩn cấp dừng ở bên cạnh. Từ trên xe bước xuống một người, bầu trời tối đen, nhìn không rõ, nhưng lại là một thân áo vest hàng hiệu, lại là đàn ông áo vest giày da

Thành phố Yến sau khi tuyết rơi thời tiết rất lạnh, lại là ban đêm, nhiệt độ hạ thấp rất nhanh, Hạ Tưởng cũng mặc một chiếc áo thoải mái rất dày, ngoại trừ có yêu cầu, bình thường hắn cũng không mặc áo vest. Không ngờ hôm nay gặp được nhân vật đều là một thân áo vest, đúng, còn là áo vest đen, xem ra nhằm giả dạng người văn minh, tình nguyện chịu lạnh

Người tới nhìn qua khá khỏe mạnh, đi tới trước mặt Hắc lão tam, giơ tay thì nắm lấy cổ áo sau của Hắc lão tam, giống như diều hâu bắt gà con vậy, trực tiếp ném gã sang một bên. Hắc lão tam vừa thấy người tới, lập tức hạ thấp ba phần:

- Lão đại, đừng trách em, trách hắn, là hắn đã đụng hỏng chiếc xe mới của anh

Người tới vừa nghe, tiến lên một cước đá vào bụng Hắc lão tam:

- Mẹ nó, đụng hỏng xe của tao rồi? Cho dù là đụng gãy chân của tao, tao cũng phải cười trả lại, không dám nói nữa chữ "không"

Theo sau y lại từ trong tay Hắc lão tam lấy cây côn, mấy phát đập lên xe Audi, phẫn nộ nói:

- Mẹ nó, một chiếc xe hỏng cũng dám cản đường lãnh đạo, mẹ nó tao đập mày

Không chỉ là Hạ Tưởng sửng sốt, Cổ Ngọc cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được thành phố Yến còn có nhân vật như vậy. Hắc lão tam thì càng không cần phải nói, bò lăn bò lết mà tránh ra, vẻ mặt khó tin mà nhìn lão đại đập xe, thầm nghĩ lão đại những năm nay oai phong quen rồi, vẫn chưa từng sợ ai, hôm nay bị làm sao vậy? Chỉ một cái đối mặt, ngay cả một câu cũng không nói thì dọa đến như vậy, tự mình đập xe xin thứ lỗi, chẳng lẽ người trước mắt là một tấm bảng sắt?

Hắn rốt cuộc là lai lịch gì? Xem bộ dạng của lão đại không giống như đang diễn trò, là thật tâm muốn đập xe, là thật sự sợ người này! Hắc lão tam cũng sợ hãi, gã xưa nay chưa từng nhìn thấy lão đại với bộ dạng như vậy, gã biết, hôm nay đã gây ra họa lớn

Hạ Tưởng hơi sửng sốt, mới nhìn thấy rõ người tới trước mắt là ai, không khỏi cười:

- Được rồi, đều là hiểu lầm, đừng gây khó khăn cho chiếc xe

Người tới đi đến trước mặt Hạ Tưởng, cúi đầu:

- Xin lỗi lãnh đạo, là em không có trông coi kỹ thuộc hạ, gây thêm rắc rối cho ngài

Hạ Tưởng quan sát y vài lần, phất tay nói:

- Tiếu Côn, nghe nói kinh doanh của cậu làm càng ngày càng lớn, còn thu nhận không ít thuộc hạ? Tôi phải nhắc nhở cậu một câu, làm kinh doanh phải đi đường ngay, đừng làm những chuyện đường ngang ngõ tắt, chẳng những không có tác dụng mà còn hủy đi tiền đồ

- Dạ, dạ, lãnh đạo giáo huấn rất đúng

Thời tiết rất lạnh, Tiếu Côn ăn mặc mỏng manh, bị Hạ Tưởng sơ lược nói vài câu, lập tức toát mồ hôi hột, gật đầu khom lưng mà không dám ngẩng đầu

Hắc lão tam há to miệng, lão đại Tiếu bình thường uy phong lẫm lẫm, được xưng ông chủ Tiếu ăn cả trắng cả đen, Tiếu Côn xưa nay nói chuyện ỷ mình nhiều tiền thế lớn cũng không phục ai, ở trước mặt hắn, trung thực như một đứa bé, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hắn rốt cuộc là ai, lai lịch cũng quá lớn?

Hạ Tưởng có một khoảng thời gian rất dài không gặp Tiếu Côn, chỉ là nghe Tiếu Giai nói qua, sau khi Tiếu Côn tiếp nhận kinh doanh rau quả, từng bước phát triển lớn mạnh, lại bắt đầu kinh doanh trái cây nhập khẩu, tổng tài sản tăng trưởng thành rất nhiều con số, tuy rằng không đến mức vào hàng ngũ tỉ phú, cũng coi như có gia sản chục triệu. Hơn nữa Tiếu Côn trải qua té ngã, nhanh chóng mà trưởng thành, một nhân vật ăn cả trắng cả đen, mọi việc đều thuận lợi, khéo léo, quen biết với người của tất cả các phương diện, lăn lộn như diều gặp gió

Tiếu Côn từ sau khi Tiếu Giai rời khỏi thành phố Yến, y nghe theo Tiếu Giai chỉ bảo, chưa bao giờ dám chủ động đi tìm Hạ Tưởng, có khó khăn đều chính mình giải quyết, cũng từ từ trờ thành một con đường đặc sắc. Tiếu Côn vẫn chú ý bước chân của Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng đi từng bước một lên tới địa vị cao, mà tài sản của Tiếu Giai cũng giống quả cầu tuyết, càng tích càng nhiều...

Tiếu Côn hiểu rõ trong lòng, y và chị có thể có hôm nay, tất cả đều là bởi vì có Hạ Tưởng chiếu cố và chỉ điểm. Không có Hạ Tưởng, vốn không có việc Tiếu Giai làm giàu. Không có Tiếu Giai làm giàu, vốn không có Tiếu Côn y hiện tại. Tuy rằng Hạ Tưởng cũng không phải mang ý nghĩa anh rể chân chính của y, nhưng trong lòng Tiếu Côn coi Hạ Tưởng thành một người thân thiết nhất. Y cũng biết chị không có danh phận theo sát Hạ Tưởng, chị không hề oán hận, y cũng vậy. Làm đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó, y biết dựa vào thân phận của y, không căn cơ không gốc rễ, muốn đứng vững gót chân ở thành phố Yến, muốn có thành tựu như ngày hôm nay, không có Hạ Tưởng năm xưa dẫn dắt, căn bản không có khả năng

Vốn muốn trước tết mua một chiếc xe Audi mới, để khi trở về nhà ra oai, không ngờ lại xảy ra chuyện, cản đường của Hạ Tưởng, trong lòng Tiếu Côn liền vô cùng buồn nản, hận không thể đánh gãy chân của Hắc lão tam, hận không thể đập mục nát xe Audi.

Hạ Tưởng nhìn ra Tiếu Côn là thật tâm hối hận, cũng không phải người ngoài, liền không muốn y quá khó xử, khoát tay nói:

- Được rồi, không có chuyện gì rồi, một chút chuyện nhỏ, tôi cũng không có để trong lòng

Hắc lão tam cũng là người thông minh, thức thời, thấy tình thế không ổn, lập tức bò lăn bò lết tới trước mặt Hạ Tưởng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:

- Lão đại, ngài người lớn không trách kẻ tiểu nhân, tha cho cái mạng chó của em! Lão đại, em có mắt không tròng, mắt chó nhìn người thấp, ngài coi như địch một cái tha cho em, được không?

Hạ Tưởng bị tức mỉm cười, một cước đá vào người Hắc lão tam:

- Lăn qua một bên đi, đừng ở chỗ này chướng mắt

Hắc lão tam thật sự khôn khéo, nhìn ra Hạ Tưởng quả thật là người lớn đại lượng, không phải người tính toán chi li, đá gã một cước thì chứng minh không có chuyện gì rồi, vội vàng lăn một vòng, cười ha hả, bò dậy

Một trận còi cảnh sát vang lên, cảnh sát đi tới. Đi theo sau xe cảnh sát là một chiếc Audi mới tinh, so với kiểu xe mà Hắc lão tam lái còn cao hơn một đẳng cấp

Trịnh Nghị từ trên xe Audi đi xuống, khí thế vô cùng mà tới trước mặt Hắc lão tam, xoay xoay chìa khóa trong tay:

- Tôi đền cho anh một chiếc Audi sang trọng hơn, so với chiếc của anh đắc hơn 100 ngàn tệ, anh bây giờ xin lỗi tôi và Cổ Ngọc thì có thể lập tức lời 100 ngàn, thế nào?

Trịnh Nghị vẻ mặt ngạo mạn, khinh thường mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ý là, thế nào, có tiền thì có thể có tất cả!

Không ngờ Hắc lão tam để ý cũng không để ý Trịnh Nghị, trở mình cái xem thường, cũng không thèm trả lời y

Trịnh Nghị hổn hển nói:

- Làm sao vậy, 100 ngàn tệ cũng không muốn kiếm?

Hắc lão tam đừng thấy con người thô lỗ, cũng khá có mắt nhìn, hai lời không nói nhìn Hạ Tưởng cúi đầu một cái:

- Xin lỗi, em là người thô lỗ, ngài đừng có trách. Em khâm phục nhất chính là người đàn ông chịu trách nhiệm, xem thường nhất chính là những tên đớn hèn gặp chuyện là xách giò bỏ chạy

- Anh nói ai đớn hèn? Anh có giỏi thì lập lại lần nữa

Trịnh Nghị nóng nảy, Hắc lão tam ngay trước mặt Cổ Ngọc mắng y đớn hèn là điều miệt thị nhất đối với hình tượng đàn ông của y

Cầm đầu cảnh sát đi tới trước mặt của Hắc lão tam, cười mắng một câu:

- Lại là anh, Hắc lão tam, sao cứ không yên phận mà cứ luôn gây sự?

Lại đi tới trước mặt Tiếu Côn:

- Ông chủ Tiếu, gần đây kinh doanh nghe nói không tồi, có rảnh cùng ngồi lại với nhau

Ngụ ý đương nhiên là bảo Tiếu Côn mời ăn cơm

Tiếu Côn biết cảnh sát tầng thấp chính là kết bạn ăn chơi mới dễ làm việc, liền hào khí mà nói:

- Không thành vấn đề, sếp Cảnh, đợi khi nào anh em có thời gian, muốn đi đâu thì gọi một tiếng, sẽ đón tiếp bất cứ lúc nào

Sếp Cảnh tên là Cảnh Thâm là Trưởng đồn công an phố Thập Lý, vốn tai nạn giao thông do cảnh sát giao thông phụ trách, nhưng đêm nay tai nạn xe cộ quá nhiều, cảnh sát giao thông bận không đến được, đúng lúc có người báo cảnh sát nói rằng có vụ án đánh nhau, y liền thuận đường tới xem

Cảnh Thâm đi tới trước mặt Hạ Tưởng, nâng mí mắt liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, hỏi:

- Tên họ? Đơn vị? Chức vụ?

Cổ Ngọc thấy Cảnh Thâm hỏi Hạ Tưởng, hi hi cười:

- Anh đừng đụng vào anh ấy, nếu không, anh sẽ xui xẻo

Cảnh Thâm ngẩng đầu mạnh, nhìn thấy một người đẹp khuôn mặt cười trước là cả kinh, sau đó sửng sốt, thật là một người đẹp hiếm thấy, còn có một chút phong tình nước ngoài, y suýt chút thất thố

- Cô nói gì? Tôi sẽ xui xẻo thế nào?

Cảnh Thâm vừa nghe lời này, lại quan sát Hạ Tưởng thêm vài lần, nhìn thấy Hạ Tưởng tuổi không lớn, không tới 30 tuổi, lái chiếc xe bảng số thủ đô, không giống làm quan, nhưng giống một nhà giàu mới nổi, không khỏi thẳng lưng:

- Ai dám khiến cho cảnh sát nhân dân xui xẻo, khẳng định sẽ bị cảnh sát nhân dân cho chuyên chính

- Ha ha

Cảnh sát cùng tới cười vang một trận

Tiếu Côn thấy sắp làm hỏng chuyện, vội vàng chạy qua kéo Cảnh Thâm lại:

- Sếp Cảnh, anh ấy là bí thư Hạ quận Hạ Mã… Nguồn truyện: Truyện FULL

- Cái gì bí thư Hạ, chưa từng nghe

Cảnh Thâm chỉ biết quận Hạ Mã có Chủ tịch quận Hạ, không biết có bí thư Hạ, chuyện Hạ Tưởng tiếp nhận bí thư vẫn chưa truyền ra, cho dù truyền ra, mọi người gọi quen Chủ tịch quận Hạ, nhất thời nói là bí thư Hạ, cũng thật sự phản ứng không kịp

Tuy nhiên Cảnh Thâm dù gì không phải người bình thường, có giác ngộ chính trị, lời vừa ra khỏi miệng lại nhớ ra điều gì, lập tức sắc mặt biến đổi, eo khom xuống, lời nói cũng không còn được lưu loát:

- Ngài, ngài là Hạ, Bí thư Hạ?

Hạ Tưởng thấy Cảnh Thâm dọa đến chân đứng không vững, thầm nghĩ y lại không phải là bí thư thành ủy, dù là bí thư thành ủy đứng trước mặt, cũng không đến nỗi dọa thành như vậy, liền gật đầu nói:

- Tôi là Hạ Tưởng

Lời vừa ra khỏi miệng, Cảnh Thâm chân rụng rời, suýt chút cái mông ngồi xuống mặt đất, miễn cưỡng đứng lại, vội vàng vẻ mặt tươi cười:

- Hạ, Hạ, Bí thư Hạ, rất xin lỗi, tôi không biết là ngài. Ngài, ngài tha thứ cho tôi một lần, được không?

Tha thứ cái gì? Không hiểu ra sao cả! Hạ Tưởng không rõ vì sao tên của hắn có uy lực như vậy, liền giơ tay vỗ vai Cảnh Thâm

- Tiểu cảnh, không có việc gì, không cần sợ hãi, tôi lại không phê bình anh, anh làm theo trình tự, hợp lý hợp pháp

Cảnh Thâm cũng sắp khóc rồi

- Bí thư Hạ, ngài thật sự không trách tôi? Tôi quả thật không biết là ngài, nếu biết là ngài, tôi mới không dám nói lung tung

- Bây giờ vẫn chưa trách anh, anh nếu còn lôi thôi nữa, tôi sẽ trách anh

Hạ Tưởng cố ý nghiêm mặt, trong lòng vẫn vô cùng khó hiểu, Cảnh Thâm là cảnh sát quận Kiều Tây, hắn là bí thư quận Hạ Mã, dù có quan cao hơn y vài cấp, cũng không quản được y, về phần sợ đến lời nói không lưu loát, rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Hạ Tưởng không biết chính là, gần đây hàng loạt sự kiện phát sinh tại quận Hạ Mã, chẳng những khiến uy vọng hắn tăng nhiều, đồng thời cũng trên người hắn bao phủ một lớp quầng sáng thần bí, nhất là trong cảnh sát lưu truyền một tin đồn, nói rằng ai chống đối với Chủ tịch quận Hạ, thì người đó không bỏ chức quan thì là bỏ mạng. Chỉ cần Chủ tịch quận Hạ đối với anh ta bất mãn, anh ta chắc chắn xui xẻo

Mà vừa rồi Cổ Ngọc vừa mở miệng là nói một câu "Anh sẽ xui xẻo" liền càng khiến cho Cảnh Thâm gia tăng ám chỉ tâm lý, y liền cảm thấy áp lực cực lớn. Khi được biết người trước mắt chính là Hạ Tưởng danh tiếng lẫy lừng, Cảnh Thâm ngay cả cách nghĩ tự tát tai mình cũng có, thật là rảnh rỗi không có gì làm, phải tới xem náo nhiệt cái gì, đụng ai không đụng, lại đụng Hạ Tưởng? Thật là chê sống lâu

Cảnh Thâm khi sắp rời khỏi kéo Tiếu Côn sang một bên, nói khẽ:

- Ông chủ Tiếu, anh với bí thư Hạ quan hệ không tồi, có quan hệ tốt như vậy sao không lợi dụng? Nếu như để mọi người đều biết quan hệ giữa anh và bí thư Hạ, tôi dám đảm bảo, quận trực thuộc không có ai dám gây rắc rối cho anh, hơn nữa nhìn thấy anh, còn phải cười… Được rồi, lần sau tôi mời anh dùng cơm, không đi là không nể mặt

Tiếu Côn cũng sắp xỉu, bí thư Hạ, quan có lớn cũng chỉ là một bí thư quận ủy, vẫn chưa phải bí thư thành ủy, thể diện của hắn sao tới quận Kiều Tây cũng còn dùng được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.