Hạ Tưởng cúi đầu suy nghĩ, rồi khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quận Hạ Mã không thể rối loạn hơn nữa, phải duy trì cục diện chính trị ổn định, đoàn kết. Đồng chí Lý Hàm lớn tuổi hơn tôi, là người điềm đạm để anh ấy đảm nhiệm chức Chủ tịch quận thì có thể giúp tôi giảm bớt không ít áp lực và chia sẻ rất nhiều công việc. Tôi tin là phân công hợp tác với đồng chí Lý Hạm sẽ khiến kinh tế và cơ sở hạ tầng của quận Hạ Mã ngày càng đi lên.
Mặc cho lời Hạ Tưởng nói có phải thật lòng hay không thì ít nhất thái độ của hắn có thể khiến Phó Tiên Phong cũng rất vừa ý. Từ đầu đến cuối Hạ Tưởng không nói đến một câu phản đối, khiến cho Phó Tiên Phong vừa ngờ vực vừa ngầm đắc ý vì kế hoạch của ông ta quả nhiên chu toàn, khiến Hạ Tưởng không tìm ra được khuyết điểm và cũng không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.
Bởi vì bí mật lớn nhất của ông ta là vì kế hoạch thương mại lâu dài, mọi việc điều hành đều do Nguyên Minh Lượng giữ vai trò chính. Chỉ cần Nguyên Minh Lượng không để lộ sơ hở bị người khác phát hiện ra chỗ khác thường thì sẽ không ai hiểu được ý đồ thật sự của ông ta là gì, ngay cả Hạ Tưởng cũng không thể.
Hạ Tưởng thấy trong ánh mắt của Phó Tiên Phong có chút vui mừng thì biết ông ta tự nhận thấy mọi việc đều thuận lợi, trong lòng nghĩ nếu không gây chút khó khăn gì sẽ khiến Phó Tiên Phong cảm thấy quá dễ và sẽ khiến ông ấy nghi ngờ, liền đột nhiên hỏi một câu:
- Bí thư Phó, có một câu không biết có nên hỏi hay không?
- Xin cứ nói.
Phó Tiên Phong nói với vẻ hứng thú.
- Sao ngài lại không tiếp tục kiên trì đề danh Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy?
Hạ Tưởng đã trực tiếp hỏi vào điểm mấu chốt của vấn đề, hắn hiểu rõ nếu hắn không hỏi gì cả thì ngược lại sẽ khiến Phó Tiên Phong thiếu tự tin. Hỏi những vấn đề ngoài lề thì không thể chứng tỏ hắn là người sắc bén, hắn không sắc bén thì Phó Tiên Phong cũng không yên tâm.
Qủa nhiên đúng như suy nghĩ của Hạ Tưởng, hắn vừa mới mở miệng hỏi thì Phó Tiên Phong liền tươi cười với vẻ tự đắc vả lại còn dựa người ra phía sau, ung dung cười nói:
- Trong những việc chính trị kế hoạch không thể bắt kịp sự biến hóa, nguyên nhân cụ thể thì không tiện nói ra nhưng tôi có thể nói rõ một chút, bước lui bây giờ là vì một bước tiến tốt hơn sau này.
Câu trả lời lấp lửng của Phó Tiên Phong rất hợp với tính cách của ông ấy, cũng rất phù hợp với suy đoán của Hạ Tưởng. Càng thần bí càng khiến người khác khó hiểu và càng chứng tỏ sự bí hiểm.
Hạ Tưởng cũng rất phối hợp, gật đầu nói:
- Tôi cũng tin là Bí thư Phó sau này sẽ có kế hoạch chu đáo hơn nhưng hôm nay chúng ta có thể ngồi lại với nhau thì ít nhất chứng tỏ trong giai đoạn bây giờ chúng ta đang cố tìm đến cái chung. Nào, vì sự hợp tác thành công lần này tôi kính ngài một ly.
Giọng nói của Hạ Tưởng đúng mực, không thấy được sự hưng phấn lại không có sự thất vọng mà chính là một thái độ thản nhiên, và cũng phù hợp với dự đoán của Phó Tiên Phong về biểu hiện của Hạ Tưởng. Phó Tiên Phong cụng ly với Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Cạn ly!
Sau khi tiễn Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng không vội rời khỏi khách sạn, hắn lên phòng ngủ một lát để dưỡng sức.
Buổi trưa vừa đến văn phòng, hắn liền gọi điện cho Phạm Duệ Hằng báo cáo tình hình về cuộc gặp gỡ với Phó Tiên Phong ngày hôm nay, nói về điều kiện của Phó Tiên Phong. Phạm Duệ Hằng nghe xong như suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Về cơ bản đã đạt đến sự hài lòng của tôi, điều kiện có thể chấp nhận.
Phạm Duệ Hằng chấp nhận điều kiện là nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, bởi vì Phạm Duệ Hằng chỉ để ý đến chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ai làm Chủ tịch quận Hạ Mã thì ông ta không quan tâm. Chỉ cần Khâu Tự Phong đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nhà họ Khâu chấp nhận việc của ông ta, đồng thời những người mà ông ta đề bạt có thể được bố trí ổn thỏa vào những vị trí mà ông ta dự tính thì ông ta không quan tâm đến những việc thừa thãi.
Sau đó Hạ Tưởng lại đem việc gặp mặt Phó Tiên Phong nói cho Tống Triều Độ nghe.
Tống Triều Độ lặng lẽ một hồi, bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Tôi đã gói lại phần lá trà cho cậu, khi nào rảnh thì qua đây lấy.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Cứ để ở chỗ ngài trước, khi tôi đến thì sẽ uống.
Tống Triều Độ nói một tiếng:
- Được!
Rồi gác máy.
Sau đó Hạ Tưởng lại báo cáo tình hình cho Trần Phong.
Trần Phong lấy làm kinh ngạc:
- Phó Tiên Phong đã thỏa hiệp thật sao?
Hạ Tưởng đáp:
- Ít ra thì ngoài mặt là đã nhượng bộ, kẻ thức thời là người tài giỏi, nhưng sự nhượng bộ bây giờ cũng là vì bước tiến sau này. Dù thế nào thì ý kiến ông ta đề xuất cũng rất khả thi, ý của ngài thế nào?
Trần Phong hơi trầm ngâm:
- Lý Hạm không có năng lực, đảm nhiệm chức Chủ tịch quận Hạ Mã thì rất miễn cưỡng. Nếu Bí thư Diệp tạo áp lực thì việc thông qua trong hội nghị thường vụ sẽ không phải là vấn đề lớn, nếu đã nhờ đến cậu thì cậu phải nhọc tâm nhiều rồi.
Cho dù Chủ tịch quận là ai thì chắc chắn Hạ Tưởng cũng đều phải nhọc tâm vả lại sẽ rất nhọc tâm, bởi vì cuộc chiến lớn tiếp theo sau là trận quyết đấu với Nguyên Minh Lượng. Hạ Tưởng tuy đã đảm nhiệm chức Bí thư nhưng việc quan tâm đến các công việc của nhà nước vẫn không thể có chút lơ là. May là trong bộ máy chính quyền còn có Trần Thiên Vũ và Tạ Nguyên Thanh, nếu Tạ Nguyên Thanh không phù hợp thì Trần Thiên Vũ tuyệt đối xứng đáng.
Lần này Trần Phong còn muốn đề cử Trần Tử Phàm vào danh sách ứng cử chức Chủ tịch quận, khi nghe Diệp Thạch Sinh cũng muốn nhúng tay vào vụ việc quận Hạ Mã thì liên tưởng đến Hạ Tưởng cũng do y đề cử nên đành nuốt lời nói vào trong. Đề cử Trần Tử Phàm sẽ dễ khiến người khác lên án, Bí thư và Chủ tịch quận cũng đều do một mình y đề cử sẽ khiến người khác nghĩ rằng y nắm hết mọi quyền hành, việc gì cũng ôm đồm vào người.
Thôi vậy, nếu Bí thư Tỉnh ủy đã lên tiếng rồi, chỉ là một chức Chủ tịch quận thì cũng phải nể mặt nhân vật số một của tỉnh Yến.
Sau đó Trần Phong lập tức mở cuộc họp hội ý, xác định ứng cử viên cho chức Chủ tịch quận, Phó Tiên Phong không có ý kiến, Phương Tiến Giang cũng hùa theo đề cử của Trần Phong, Hồ Tăng Chu vốn muốn để cử người của mình vào danh sách ứng cử chức Chủ tịch quận, nhưng khi nghe Diệp Thạch Sinh đề cử Lý Hàm thì lời nói đã đến cửa miệng rồi cũng không nói ra.
Cuộc họp hội ý cuối cùng cũng nhất trí thông qua việc đề cử Lý Hàm.
Buổi tối trước giờ tan tầm, một bản lý lịch chi tiết của Lý Hàm đã ở trên bàn làm việc của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đã dùng nửa tiếng đồng hồ để xem một cách tỉ mỉ, sau đó xoa nhẹ vào trán và mỉm cười.
Chiến lược lấy lui để tiến của Phó Tiên Phong nếu nhìn từ góc độ khác thì đã kiểm chứng được suy đoán của hắn. Chính là đối với Phó Tiên Phong mà nói lợi ích ngắn ngủi ở tỉnh Yến chính là vì mục đích thương mại, lợi ích lâu dài hoặc là mưu đồ quyền phát ngôn trong tỉnh Yến. Nhưng lợi ích chính trị xét đến cùng cũng là vì phục vụ cho lợi ích kinh tế, vì vậy hi sinh một vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy để đổi lấy một chức Chủ tịch quận dễ khống chế hơn. Người ngoài nhìn vào có lẽ là một cuộc làm ăn không có lời nhưng trong mắt Hạ Tưởng thì lại một lòng cho rằng những gì Phó Tiên Phong đang làm hiện giờ là một quyết định sáng suốt.
Kể từ lúc hắn quen biết Phó Tiên Phong đến nay đây cũng là thủ đoạn cao siêu nhất của Phó Tiên Phong.
Con người của Lý Hàm kinh nghiệm có thừa nhưng lại thiếu mạnh dạn. Là một Trưởng phòng bốn mươi hai tuổi, về cơ bản tiền đồ rất đáng lo, bây giờ đột nhiên có một cơ hội từ trên trời giáng xuống tất nhiên ông ta sẽ có cảm giác vui mừng lâng lâng.
Từ Trưởng phòng lên chức Phó giám đốc sở, đừng xem thường một bước nhỏ như vậy đã làm chết hơn sáu mươi phần trăm cán bộ cấp Phòng.
Nếu suy nghĩ của Hạ Tưởng mà đúng thì Phó Tiên Phong hoặc là Nguyên Minh Lượng đã cùng Lý Hàm ngấm ngầm tiếp xúc với nhau, nếu không với con người của Phó Tiên Phong thì ông ta nhất định sẽ không đem kế hoạch lâu dài gửi gắm vào người không đáng nhờ cậy. Nói cách khác, ông ta đã chấp nhận Lý Hàm, thậm chí đã có được sự cam đoan từ miệng Lý Hàm.
Mặt khác Phó Tiên Phong có nói thật với Lý Hàm hay không? Theo suy đoán của Hạ Tưởng thì đương nhiên là không. Phó Tiên Phong sẽ không để người khác nắm được điểm yếu, hơn nữa ông ta chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng vào Lý Hàm, cái ông ta cần là trước tiên phải xác định Lý Hàm là người có thể lợi dụng, tiếp theo từng bước dùng thủ đoạn nào đó để thâu tóm Lý Hạm nằm gọn trong lòng bàn tay để ông ta sử dụng hoặc tùy ý thao túng.
Hạ Tưởng sỡ dĩ không ra tay ngăn cản kế hoạch của Phó Tiên Phong mà còn rất vui vẻ đạt đến thỏa hiệp với Phó Tiên Phong là vì hắn cho rằng kế hoạch của Phó Tiên Phong bây giờ xem ra là không có chút kẽ hở, hắn không tìm được lý do nào tốt hơn để phản đối, hơn nữa nếu muốn ngăn cản thì khả năng thành công rất nhỏ. Có thể tốn công tốn sức nhưng cuối cùng lại không thu được gì.
Điều then chốt là trong kế hoạch của Phó Tiên Phong ẩn chứa một bí mật lớn chỉ có hắn và Phó Tiên Phong mới biết được, Phó Tiên Phong sẽ không nói ra, hắn cũng sẽ không nói. Vì vậy không ai biết sự nhúng nhường ngoài mặt của Phó Tiên Phong thật ra còn là vì một gặt hái lớn hơn, nhưng người ngoài nhìn vào thì Phó Tiên Phong đã có một bước nhượng bộ lớn, nếu Hạ Tưởng muốn ngăn cản thì sẽ bị người khác xem là người khi không gây chuyện.
Cho Lý Hạm vào thì đã làm sao? Hạ Tưởng đem bản lý lịch của Lý Hạm khóa lại, trong lòng có so sánh. So với thời đại Bạch Chiến Mặc thì hắn mới là Chủ tịch quận, bây giờ hắn là Bí thư, Lý Hàm là Chủ tịch quận, hơn nữa ở quận Hạ Mã hắn vào trước thì sẽ là chủ, Lý Hạm là người đến sau chẳng lẽ lại có thể lấn át người đi trước?
Hạ Tưởng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì bất ngờ nhận được điện thoại của Lý Thấm.
- Lãnh đạo, Chủ tịch Tiếu nói công ty đột nhiên nảy sinh vấn đề tài chính, dòng vốn thiếu thốn có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch khai thác bất động sản ở quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng liền sửng sốt, sao lại nảy sinh vấn đề tài chính? Công ty của Tiếu Giai từ trước đến giờ không cần bỏ ra nguồn vốn đầu tư lớn, là một loại hình kinh doanh thu được tiền mặt ổn định nhất, mắc xích tài chính sao lại bị đứt đoạn?
Hạ Tưởng vẫn chưa được hỏi kỹ thì Lý Thấm lại nói:
- Chủ tịch Tiếu mời ngài tốt nhất là đến Bắc Kinh một chuyến để bàn bạc tìm hướng giải quyết vấn đề trước mắt.
Quả thật là trong cuộc chiến với Nguyên Minh Lượng sắp tới nhất thiết phải cần đến hơn một tỷ vốn đầu tư của Tiếu Giai, bây giờ đang trong giai đoạn quan trọng lại nảy sinh vấn đề nên Hạ Tưởng cũng có hơi căng thẳng. Mọi việc đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ gió Đông, nếu thật sự thiếu đi gió Đông thì đúng là một việc khiến cho người ta phải đau đầu.
Quái lạ, Tiếu Giai xảy ra vấn đề tại sao lại không chủ động gọi điện cho hắn mà lại để cho Lý Thấm nói lại?
Hạ Tưởng vừa ngắt máy với Lý Thấm liền lập tức gọi cho Tiếu Giai.
Nghe giọng nói của Tiếu Giai có hơi hoang mang:
- Em không dám gọi điện cho anh, sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh nên đã cho Lý Thấm nói lại. Một khách hàng rất đáng tín nhiệm của em cần một số vốn để xoay sở, em đã tin và đã chuyển khoảng cho cô ta, kết quả là cô ta đã biến mất, có liên lạc thế nào cũng không được.
Gian lận thương mại sao? Hạ Tưởng ngây người ra một lúc, Tiếu Giai luôn rất cẩn thận sao lại dễ dàng tin người như vậy? Tuy trong lòng hắn cũng có chút giận Tiếu Giai nhẹ dạ cả tin, nhưng bây giờ không phải lúc trách móc cô ấy nên đã nói:
- Đừng nóng vội, hãy tìm cách liên hệ trước đã. Anh lập tức đến Bắc Kinh gặp em, em đừng lo và cũng đừng hoảng loạn, tiền hẳn là có thể lấy lại được. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
An ủi Tiếu Giai vài câu Hạ Tưởng buông điện thoại xuống, suy nghĩ một hồi, hôm nay là thứ năm, ngày mai còn phải đi làm. Không lo được nhiều như vậy, tổn thất của Tiếu Giai không phải con số nhỏ, giúp cô ấy giải quyết hậu quả trước mới quan trọng.
Hạ Tưởng dặn dò Triều Vĩ Cương vài câu rồi gọi Phó Hiểu Bân vào bố trí công việc, sau đó gọi điện về nhà báo cho cô bé Lê biết hắn có việc gấp phải đến Bắc Kinh một chuyến. Cô bé Lê chỉ dặn dò hắn buổi tối lái xe phải cẩn thận, những việc khác cũng không hỏi đến.
Hạ Tưởng thích điểm này nhất ở cô bé Lê, những việc không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi, trước giờ không nói nhiều đến những lời không nên nói, lần nào cũng đều cho người khác một sự quan tâm đúng mực.
Hạ Tưởng cũng không kịp màn đến ăn cơm, vội vàng lái xe đi, lao nhanh suốt quãng đường đi, không cần đến hai giờ đồng hồ thì đến chỗ ở của Tiếu Giai.
Gọi mở cửa, Tiếu Giai đang mặc tạp dề nấu cơm, trên bàn đã bày sẵn những món ăn ngon miệng, mùi hương thơm phức. Hạ Tưởng tuy đã đói bụng nhưng vẫn không muốn ăn, vội vàng đưa tay kéo Tiếu Giai ôm vào lòng:
- Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy? Em vẫn luôn rất cẩn thận mà sao lại bị người khác lừa?
Trên mặt của Tiếu Giai chẳng có chút đau buồn, mất mát, ngược lại thì có chút áy náy và bất an. Gương mặt kiều diễm như hoa, hồng hào hấp dẫn của cô ấy, mùi hương cơ thể lôi cuốn, cái cổ cũng trắng như ngọc, mái tóc đen láy óng mượt mê người, chỉ buộc hờ có vẻ vừa thư nhàn lại tùy tâm.
Tiếu Giai rúc đầu vào ngực Hạ Tưởng, hai tay vòng qua eo Hạ Tưởng siết chặt như muốn ép chặt người của cô ấy vào người Hạ Tưởng. Nhìn từ phía sau lưng cô ấy nhìn xuống, eo nhỏ vừa thu lại thì phần mông đầy đặn ưỡn ra, đường cong tuyệt đẹp đến kinh ngạc đạt một độ cao hoàn hảo, nhìn xuống một chút là đôi chân thon thả.
Trong tất cả những người phụ nữ của Hạ Tưởng, Tiếu Giai là bến đỗ mà hắn cảm thấy được thả lỏng, thoải mái nhất.
Hạ Tưởng cảm nhận được sự nóng bỏng và nhiệt độ cơ thể của Tiếu Giai, trong lòng lấy làm lạ hôm nay Tiếu Giai lại hấp dẫn lạ thường. Tuy rằng nói là trong mấy người phụ nữ thì thời gian hắn và Tiếu Giai ở cùng với nhau là ngắn nhất, đáng lý ra hắn đối với Tiếu Giai sẽ không thể chờ đợi thêm được. Nhưng hoàn toàn ngược lại, thực tế Liên Nhược Hạm là người khiêu khích dục vọng của hắn nhiều nhất, sau đó là cô bé Lê, cuối cùng mới là Tiếu Giai, có lẽ vì hắn ở trước mặt Tiếu Giai luôn có một cảm giác an tâm, thoải mái chỉ cần thả lỏng và nghỉ ngơi, tình dục thì lại phai nhạt.
Nhưng hôm nay khi hắn ôm Tiếu Giai thì có một thứ dục vọng chạy trong người không thể ức chế được, khiến hắn rất buồn bực, đột nhiên sao lại khát vọng Tiếu Giai đến vậy?
Tiếu Giai cảm nhận được sự thay đổi của Hạ Tưởng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra:
- Quần áo của anh đã chuẩn bị sẵn rồi, nước tắm cũng đã nấu sẵn, em ở trên giường chờ anh.
Rõ ràng vội vàng chạy đến đây là để làm việc chính, sao vừa gặp mặt thì dục vọng lại dâng cao? Hạ Tưởng thấy đôi gò má Tiếu Giai ửng hồng, đôi mắt mù sương, phần cổ đỏ ửng, đôi môi khẽ hở thì biết dục vọng của cô ấy đang cháy bừng. Phụ nữ cũng rất cần đàn ông an ủi, Hạ Tưởng đem mọi phiền muộn vứt sang một bên, vào nhà vệ sinh tắm qua loa vài cái, bước ra khỏi cửa thì thấy Tiếu Giai đang nằm trên gường với vẻ mặt xinh tươi, quyễn rũ phong tình.
Hạ Tưởng đột nhiên có ảo giác như là lần gặp đầu tiên trong đời. Trong lòng lại có cảm giác rung động và thích thú như lúc mới quen biết Tiếu Giai, lại xúc động, thích thú như đã xa cách từ lâu nay được tương phùng. Hắn nhẹ nhàng cúi người đến bên Tiếu Giai, nhìn nụ cười tươi tắn của cô gái có thân hình kiều diễm như hoa, trong chốc lát như trở về với ngày mùa hè mưa tầm tã hôm đó, như nhớ lại cái đêm mùa hè ý loạn tình mê Tiếu Giai bị Văn Dương ức hiếp.
Chuyện xưa cứ hiện rõ mồn một như vừa xảy ra hôm qua. Hạ Tưởng và Tiếu Giai hòa làm một, đạt đến bờ bến hoan ca.
Thời điểm phun trào cuối cùng Tiếu Giai nằm đè lên người Hạ Tưởng, khiến hắn không thể cử động, cứ vậy ôm hắn cả mười phút rồi mới buông tay ra. Vẻ mặt cô ấy uể oải, bờ vai lệch, thân hình nằm vắt ngang nhìn Hạ Tưởng với vẻ nhu mì:
- Giờ khắc này là vĩnh hằng.
Sau đó cô ấy nhẹ nhàng xoa xoa bụng:
- Việc anh hứa với em không được nuốt lời. Hy vọng có được sinh linh nhỏ ở trong người của em, để đem đến may mắn cho em.
Hạ Tưởng một tay chống đầu nằm nghiêng người bên cạnh Tiếu Giai:
- Hôm nay em lừa anh đến chính là vì lần ham vui này sao? Là vì hôm nay là thời kỳ nguy hiểm của em sao?
Tiếu Giai ngạc nhiên há hốc miệng:
- Hả? Từ khi nào anh biết là em gạt anh vậy?
Cô ấy rúc đầu dưới gối không dám nhìn Hạ Tưởng.
- Em muốn có một đứa con, chỉ là muốn thôi. Anh muốn giận, muốn mắng, muốn đánh gì em cũng chịu, dù gì em đã đạt được mục đích rồi.
Hạ Tượng giơ tay đánh nhẹ vào mông của Tiếu Giai một cái:
- Đánh em là nhẹ rồi, anh phải trừng trị em một trận mới được.
Hạ Tưởng vừa bước vào cửa, nhìn thấy trên bàn bày đầy thức ăn và ánh mắt dục vọng cháy bừng của Tiếu Giai thì đã bước đầu kết luận được việc Tiếu Giai nói mắc xích tài chính bị đứt đoạn là giả. Chờ đến khi hắn ôm lấy Tiếu Giai thì đột nhiên lại có sự rung động không thể kiềm chế được, thì đã khiến cho hắn hiểu rõ một điều, sự rung động của hắn là vì dục vọng của Tiếu Giai dâng trào, mùi hương phát ra từ người cô ấy, sự thay đổi trên người cô ấy có tác dụng như chất xúc tác vào hắn vốn đã rất quen thuộc với cơ thể của cô ấy.
Nếu Tiếu Giai thật sự bị người khác lừa mất mấy trăm triệu thì cô ấy không có lòng dạ đâu để nấu cơm, càng không có tâm trí để rung động. Sự khác thường của cô ấy chỉ có thể nói rõ một điều là Tiếu Giai đang gạt hắn.
Và việc Tiếu Giai không cho hắn rời khỏi người cô ấy cả buổi thì Hạ Tưởng đã chắc chắn phán đoán của hắn, Tiếu Giai muốn mang thai, muốn có một đứa con.
Trong lòng Hạ Tưởng có đủ loại cảm giác lẫn lộn. Tuổi thanh xuân của người phụ nữ có hạn nhưng Tiếu Giai lại một mực đi theo hắn mà hắn lại không thể thường xuyên ở bên cạnh, cho cô ấy một đứa con đã là một sự an ủi lớn nhất đối với cô ấy, huống chi là trước đây hắn đã hứa với cô ấy.
Hạ Tưởng không trách Tiếu Giai đã lừa hắn đến đây, hắn chỉ là có chút áy náy, gần đây quá bận rộn nhiều việc vụn vặt nên có hơi xa lánh Tiếu Giai một chút, và cũng suýt chút quên mất lời hứa đối với cô ấy. Hôm nay tuy là cô ấy đã lừa hắn cũng là sự bất đắc dĩ phát ra từ trong nội tâm của một người phụ nữ, là phụ nữ thì sử dụng một chút mánh khóe đối với người đàn ông cô ấy yêu thương sâu sắc thì hoàn toàn có thể tha thứ.
Tuy nhiên về tâm lý thì có thể tha thứ, nhưng sự trừng phạt trên cơ thể thì không thể tha, Hạ Tưởng lại xoay người lên ngựa, đưa tay sờ soạn, cười khoái trá:
- Để anh trừng phạt em mới được.
Tiếu Giai hoảng hốt la lên:
- Anh còn muốn nữa hả? Lợi hại quá, em sợ anh luôn.
Cả phòng như gập tràn sắc xuân kiều diễm, một đêm triền miên nói không hết nhu tình mật ý.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng dậy từ rất sớm, Tiếu Giai thì không dậy nổi phải ngủ thêm một lát, bộ dạng uể oải khiến người khác phải thương xót. Hạ Tưởng không có thời gian ngủ nướng trên giường, quả nhiên vừa hơn tám giờ thì có điện thoại gọi đến xin công việc, báo cáo tình hình v.v… mọi việc cứ ập vào mặt.
Bởi vì Hạ Tưởng bây giờ vừa kiêm chức Bí thư và Chủ tịch quận, là hạt nhân chủ chốt của quận Hạ Mã nên mọi việc đều phải qua tay hắn.