Quan Thần

Chương 669: Phiền phức



Cho dù có được nói chuyện với Tông Trường Quy không. Cho dù hôm nay chỉ được nhìn thấy ông ta từ xa, cũng là một cơ hội không tồi, Hạ Tưởng đã nghĩ, nếu đã tới thì phải an tâm.

Nói là an tâm, ánh mắt nhìn quanh, thì lại lập tức thấy bất an, bởi vì hắn đã thấy Phó Tiên Phong.

Nếu nói chỉ thấy Phó Tiên Phong thì không có gì kinh ngạc, nhưng thấy Nguyên Minh Lượng bên cạnh Phó Tiên Phong, khiến cho Hạ Tưởng giật mình không nhỏ. Đương nhiên hắn giật mình không phải Phó Tiên Phong và Nguyên Minh Lượng cùng một chỗ, mà là Nguyên Minh Lượng không ngờ cũng xuất hiện ở nơi như thế này, khiến cho hắn trong lòng giật mình, chỉ với mặt mũi của Phó Tiên Phong là không có tư cách mang Nguyên Minh Lượng tiến đến, hơn nữa cũng không cần thiết, chẳng lẽ là, vốn lưu động của Nguyên Minh Lượng, còn có lợi ích của lãnh đạo cấp cao ở trong đó?

Nếu có ích lợi của nhân vật cấp cao vượt qua cả tỉnh Yến, sẽ rất phiền toái, nói không chừng sẽ thêm rất nhiều biến số...

Hạ Tưởng hơi hơi nhíu nhíu mày, bởi vì hắn nhìn thấy người đang đứng cùng chỗ nói chuyện với Phó Tiên Phong, Nguyên Minh Lượng, không ngờ là Quốc vụ viện Phó Thủ tướng Triệu Tuyền Tân!

Hạ Tưởng đối với Triệu Tuyền Tân không thể nói đặc biệt quen thuộc, nhưng từng có vài lần tiếp xúc. Khi hắn còn ở tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cùng Trình Hi Học luận chiến, thì cùng Triệu Tuyền Tân quen biết, lúc ấy cảm thấy Triệu Tuyền Tân tuy đối nhân xử thế bảo thủ, nhưng trong tính cách cũng có chỗ đáng để học.

Đương nhiên giữa hắn và Triệu Tuyền Tân không có chân chính qua lại, cũng không rõ con người thật của Triệu Tuyền Tân, cũng không biết ông ta đã làm những gì. Nhưng hiện tại thấy ông và Phó Tiên Phong cười nói với nhau, hơn nữa còn rất rõ ràng mà cùng Nguyên Minh Lượng nói chuyện rất nghiêm túc với nhau.

Hạ Tưởng cách khá xa, nên nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng theo vẻ mặt bọn họ là có thể nhìn ra, Nguyên Minh Lượng hiển nhiên là đang báo cáo với Triệu Tuyền Tân chuyện gì đó, hơn nữa Phó Tiên Phong cũng ở một bên không ngừng nói vào. Triệu Tuyền Tân nghe rất say sưa, thỉnh thoảng còn chen vào hỏi vài câu, câu chuyện vô cùng sôi nổi mà không để ý mọi người xung quanh.

Hạ Tưởng liền đoán, khẳng định là bên trong có lợi ích gì đó, nếu không mấy người đó cũng không trò chuyện với nhau vui vẻ thế.

Lão Cổ chú ý tới Hạ Tưởng khác thường, hỏi:

- Cậu đã từng gặp Triệu Tuyền Tân?

- Qua lại mới hai lần.

Hạ Tưởng chợt nhớ tới bên cạnh có một cao nhân như lão Cổ, tiện thể hỏi một chút về Triệu Tuyền Tân xem như thế nào? Liền hỏi:

- Ông à, ông có biết nhiều về phó Thủ tướng Triệu không?

- Triệu Tuyền Tân...

Lão Cổ nheo mắt, nhìn phía xa xa, hơi sửng sốt trong chốc lát, mới nói,

- Là nhân vật khéo léo, chỉ đáng tiếc là, thời vận không tốt, vài lần bỏ lỡ cơ hội tốt... Ông ta cũng chính là một lần.

Sau đó, Lão Cổ còn nói một số chuyện về Triệu Tuyền Tân. Triệu Tuyền Tân xuất thân bình dân, cũng là thuộc loại từ cơ sở đi lên, đi bước một lên đếncán bộ trung thực chịu làm của lãnh đạo cấp cao. Có một năm khi ông đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, đang làm chống lũ cứu tế, ngay lúc đó thủ trưởng số 1 tiến đến thị sát, Bí thư Tỉnh ủy tiến đến nghênh đón, còn ông ta đang bận không đến được. Khi thủ trưởng đi vào hiện trường kiểm tra, ông đang chuẩn bị tiến đến nghênh đón, lại đột ngột xuất hiện tình hình nguy hiểm.

Thân là Chủ tịch tỉnh Triệu Tuyền Tân không để ý an nguy bản thân, phấn đấu quên mình mà cùng vài tên giải phóng quân đi cứu người dân. Khi cả người đầy bùn đất vẻ mặt chật vật muốn đi rửa sach rồi gặp mặt thủ trưởng số một, thì thủ trưởng số một lại bỏ qua những người đi theo, lập tức tới trước mặt ông ta, chủ động cầm tay ông, xúc động nói:

- Đúng là bởi vì có đảng viên tốt, cán bộ giỏi như đồng chí, sự nghiệp của Đảng mới có hi vọng!

Lúc ấy đúng là lúc nhằm để cả nước phồn thịnh, cần tạo điển hình để thu phục lòng dân. Về sau Triệu Tuyền Tân đã bị thủ trưởng số 1 trong nhiều lần nói chuyện quan trọng dẫn chứng làm ví dụ, Triệu Tuyền Tân cũng vì thế mà một bước lên mây, thuận lợi tiếp nhận chức vụ bí thư. Sau đó tiến vào bộ Chính trị, rồi là Phó Thủ tướng Quốc vụ viện.

Chẳng qua từ đó, sau khi thủ trưởng số 1 lui ra sân khấu, Triệu Tuyền Tân căn cơ không ổn tệ đoan liền hiện ra. Năm đó ông ta thăng quan là một lần trùng hợp, thậm chí còn có người hoài nghi là ông ta cố ý thể hiện, vì thế còn có người gọi là Chủ tịch tỉnh thể hiện. Tuy rằng sau khi ông đảm nhiệm Phó Thủ tướng, tận lực khiêm tốn làm việc, nhưng bài xích trong chính trị có ở khắp mọi nơi, thanh danh "thể hiện" của ông, truyền lưu bên trong lãnh đạo cấp cao khá rộng, cũng ảnh hưởng tới hình tượng bản thân.

Lần trước, khi chuẩn bị nhiệm kỳ mới, Triệu Tuyền Tân nhất thời được là ứng cử viên lớn nhất cho chức Thủ Tướng, nhưng cuối cùng chẳng những không trở thành Thủ tướng, lại dẫm chân tại chỗ với chức Phó Thủ tướng, ngay cả xếp hạng cũng chẳng hơn ai, có thể cho thấy ông ta đã bị lạnh nhạt và xa lánh.

Triệu Tuyền Tân đã nhiều tuổi, làm thêm một nhiệm kỳ Phó Thủ tướng, nên lui xuống. Thật ra phải nói từ sau khi ông ta đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, tuy rằng một phen trắc trở coi như thuận lợi lên tới hàng ngũ người lãnh đạo đất nước, nhưng từ đó về sau thì không còn thuận lợi. Chức vụ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là công tác bị xa lánh và lạnh nhạt, ai cũng biết rằng Triệu Tuyền Tân ở Quốc vụ viện bị ra rìa.

- Con người khi còn sống, vận khí rất quan trọng, nhưng là có mức độ. Vận khí của Triệu Tuyền Tân, một lần dùng xong, cho nên hiện tại làm việc không thuận lợi.

Lão Cổ cảm thán vài câu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, còn nói.

- Không có nghe nói quan hệ giữa Triệu Tuyền Tân và Phó gia gần gũi thế nào, chẳng lẽ nói, hiện tại ông ta và Phó gia đến gần?

Có phải đến gần với Phó gia hay không, Hạ Tưởng không dám đoán, nhưng gần như có thể khẳng định, câu chuyện của Triệu Tuyền Tân và Phó Tiên Phong, không phải khách sáo bình thường, khẳng định là đàm luận đại sự, hơn nữa đối với cả hai bên bọn họ mà nói, đều là chuyện tốt.

Hạ Tưởng lại âm thầm quan sát mấy người một lát, không bao lâu, có người tìm Triệu Tuyền Tân có việc, Triệu Tuyền Tân liền cùng Phó Tiên Phong phất tay cáo biệt, lúc gần đi, Triệu Tuyền Tân lại cùng Nguyên Minh Lượng bắt tay, còn nói thầm một câu gì đó, hai người đều là hiểu ý mà cười, sau đó tách ra.

Triệu Tuyền Tân và Nguyên Minh Lượng đến gần, chẳng lẽ Nguyên Minh Lượng hứa hẹn ưu đãi gì cho ông ta?

Hạ Tưởng đang nghĩ mà nhập thần, bỗng nhiên cảm giác có người vỗ vào vai của hắn, không kịp quay đầu lại, chợt nghe từ phía sau tiếng cười ha hả:

- Tiểu Hạ, không nghĩ ở trong này cũng có thể gặp được cậu, tôi còn tưởng rằng lễ mừng năm mới năm nay không thể gặp cậu.

Là Ngô Tài Giang.

Lễ mừng năm mới năm nay không có cùng Ngô Tài Giang gặp mặt, Hạ Tưởng cũng thấy có chút tiếc nuối. Không nghĩ tới ở hội trường gặp Ngô Tài Giang, Hạ Tưởng cũng thật cao hứng, quay lại cùng Ngô Tài Giang bắt tay:

- Chủ tịch tỉnh Ngô, chúc mừng năm mới.

Lão Cổ chỉ gật gật đầu với Ngô Tài Giang, lại nói với Hạ Tưởng:

- Tôi đi xã giao một chút, lát nữa gặp lại.

Xoay người đi, ngay cả tay cũng lười cùng Ngô Tài Giang bắt.

Ngô Tài Giang cũng không thấy xấu hổ, ông cũng biết Hạ Tưởng và lão Cổ quan hệ không tồi, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng rất phức tạp, ông miễn cưỡng cũng chẳng được gì. Mà giữa lão Cổ và bốn đại gia tộc không có việc gì lui tới, quan hệ cũng là bình thường.

Hạ Tưởng liền cùng Ngô Tài Giang tìm một chỗ. Ngồi xuống nói chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi Ngô Tài Giang tới tỉnh Ninh nhậm chức, tất cả đều làm từng bước, trên cơ bản là sóng yên biển lặng. Vị trí địa lý và đặc điểm đã quyết định tỉnh Ninh chính là một tỉnh ổn định, chỉ là tuyên truyền về tỉnh Ninh khá ít, bởi vì ở đây thường có nhiều người dân tộc thiểu số, nên bình thường trung ương đều khiêm tốn xử lý.

Ngô Tài Giang và Mã Vạn Chính phối hợp coi như ăn ý, giữa hai người bởi vì có cơ sở hợp tác, cho nên đều nhường nhịn nhau. Mã Vạn Chính kính thế lực gia tộc Ngô Tài Giang, đồng thời, Ngô Tài Giang lại cùng Hạ Tưởng có chút quan hệ phức tạp, trong lòng Mã Vạn Chính cũng biết rõ ràng. Ngô Tài Giang cũng biết Mã Vạn Chính và Hạ Tưởng từng có quá khứ không tồi, tuy rằng sau lại không có tiếp tục kết giao, y cũng nghe Hạ Tưởng nói qua, Mã Vạn Chính đối nhân xử thế có thể coi như công đạo.

Hai người kính trọng lẫn nhau, đều nhường nhịn nhau, cho nên coi như là nhân vật số một đảng và chính quyền tương đối hòa hợp. Đương nhiên còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn đó là quy mô kinh tế tỉnh Ninh không nổi bật gì, không có ích lợi lớn xung đột. Nếu hai người là nhân vật số một, số hai của tỉnh Lĩnh Nam tất nhiên sẽ có mâu thuẫn và xung đột.

Lợi ích là vĩnh hằng, giao tình là tạm thời.

Nói chuyện một lúc, Ngô Tài Giang vỗ vai Hạ Tưởng mà nói:

- Tuy cậu lựa chọn trợ giúp Khâu gia, đối lập với Ngô gia, nhưng tôi vẫn là tôn trọng lựa chọn của cậu.

Hạ Tưởng liền thành khẩn nói:

- Tôi liền ăn ngay nói thật, thực ra tôi không phải là cố ý trợ giúp Khâu gia, cũng không phải muốn cùng Ngô gia đối nghịch, mà lựa chọn của tôi là lựa chọn hợp lý nhất, hiện tại có lẽ không giải thích được, từ từ xem sẽ biết.

Ngô Tài Giang dường như cũng không để ý lựa chọn của Hạ Tưởng

Ngô Tài Giang dường như cũng không để ý lựa chọn của Hạ Tưởng:

- Không có gì, tôi không miễn cưỡng cậu nhất định phải đi một con đường. Dù sao tôi sẽ vẫn là một bằng hữu, một người thân... của cậu.

Hạ Tưởng cũng thật không ngờ dù trải qua rất nhiều trắc trở, ngược lại hắn và Ngô Tài Giang càng ngày càng thân thiết, trong lòng ấm áp, nói:

- Cảm ơn chú ba.

Ngô Tài Giang gật gật đầu, đứng dậy:

- Tôi phải đi trước, hôm nay khá nhiều việc, hôm nay tôi thay ông cụ xuất hiện, ông ấy không muốn tham gia chỗ náo nhiệt này... Không thể cùng cậu hàn huyên. Cậu cùng với lão Cổ đến gần tôi cũng không phản đối. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ giữ vững nguyên tắc của bản thân, không cần trở thành lính hầu của bất cứ phương nào.

Ngô Tài Giang đi xa rồi, Hạ Tưởng còn đứng tại chỗ bất động, sửng sốt trong chốc lát, lắc đầu mỉm cười, đang muốn xoay người trở lại chỗ ngồi, vừa quay đầu lại hoảng sợ, không biết từ khi nào phía sau đứng một ông già tóc bạc trắng, vẻ mặt tức giận, đối diện trợn mắt nhìn hắn.

Hạ Tưởng vốn khó hiểu vì sao ông già lại tức giận với hắn, lại vừa thấy chỗ mình đứng thì mới hiểu được, là do mình cản đường người ta—— hắn đứng ở giữa lối đi, quả thật hơi thất lễ, vừa rồi thất thần, không có nghĩ nhiều —— liền vội đứng sang một bên, ngượng ngùng nói:

- Rất xin lỗi, cản đường ông. Vừa rồi thất thần, ông nên nhắc nhở tôi một tiếng, thật sự thật có lỗi.

Hạ Tưởng thái độ rất nghiêm chỉnh, giọng điệu rất thành khẩn, nhưng ông già cũng không cảm kích, vẫn khí thế mười phần nói:

- Hạ Tưởng, làm người phải tự biết mình, cậu cấp bậc không cao, vốn không nên tới chỗ này. Nếu đã tới rồi, còn không có mắt đứng ở giữa lối đi, vừa không biết điều lại còn thất lễ!

Ông già nói chuyện giọng điệu không hiền tí nào, Hạ Tưởng vốn đã cúi đầu xin lỗi, dù sao vừa rồi thất thần, chắn lối đi, cũng không phải chuyện to tát gì, không đáng nói. Lời ông già nói khiến cho hắn không nói gì, muốn nói cái gì, lại cảm thấy hẳn là kính già yêu trẻ, lại bởi vì hắn và ông già từng gặp mặt một lần, coi như là quen biết, cũng chỉ mỉm cười, lui về phía sau một bước, không nói gì.

Ông già thấy Hạ Tưởng không phản bác, trong mắt hiện lên một tia tò mò, nghĩ thầm rằng người thanh niên này giỏi kiềm chế, bị người dạy vài câu không có một chút tức giận, không đơn giản. Ông liền quan sát Hạ Tưởng vài lần, đi qua bên người Hạ Tưởng, cũng không nói cái gì nữa. Người ta một câu cũng không phản bác, chẳng lẽ còn có thể nói không để yên?

Vừa mới đi vài bước, ông bỗng nhiên lại đứng lại, vẻ mặt nghi hoặc hỏi một câu:

- Cậu cùng ai đến đây?

Hạ Tưởng do dự một chút, cũng biết tuy rằng mới biết ông già, chưa có giao tình gì, hắn và lão Cổ đến gần, cho dù ông già cuối cùng có thể điều tra ra, nhưng không muốn chính mồm nói cho ông già, liền ha hả cười:

- Phó lão gia, xin thứ cho tôi không thể trả lời.

Lời vừa ra khỏi miệng, ông cụ Phó gia lập tức biến đổi sắc mặt:

- Không thể trả lời? Hạ Tưởng, cậu định lên giọng với tôi.

"..." Hạ Tưởng rõ ràng, lúc này ông cụ Phó gia có ý kiến với hắn, thái độ so với lúc ở bệnh viện thăm hỏi hắn là khác nhau hoàn toàn, là bởi vì thế cục hiện tại cũng đã khác rồi.

- Hạ Tưởng, cậu thật đúng là một nhân vật, không nói ai mang cậu vào, có phải là cậu trà trộn vào hội trường?

Ông cụ Phó gia vẻ mặt giận dữ, trong ánh mắt phun ra lửa giận,

- Chẳng lẽ cậu không biết nói nơi này là hội nghị gì? Lấy cấp bậc của cậu, căn bản không có tư cách đi vào!

Lời này nói được hơi quá, Hạ Tưởng đã bị ông hai lần làm tức giận, áp chế cơn tức nói:

- Ông Phó, tôi tuy vừa rồi cản ông một chút, cho dù là thất lễ, cũng không có gì quá, không đáng để ông phải cùng tôi so đo? Còn tôi đi vào hội trường như thế nào là chuyện của tôi, tôi có tư cách hay không cũng không liên quan tới ông, chẳng lẽ ông còn có quyền đuổi tôi đi?

Ông cụ Phó gia không phải đi một mình, bên cạnh còn có hai người đi theo.

- Cậu cũng không phải là cản tôi một chút, mà là nhiều lần chắn đường của tôi, Hạ Tưởng, không phải tôi so đo với cậu cái gì cả, mà tại cậu đối nghịch với tôi ở khắp nơi!

Ông cụ Phó gia tuổi không nhỏ, nhưng khi đối mặt Hạ Tưởng, lại mất đi khí độ trầm ổn, tức giận đến mức râu tóc đều dựng

- Hiện tại tôi xin mời cậu đi ra ngoài, mời đi ra ngoài!

Ông lão đưa tay lên, hai người bên cạnh liền nhanh nhẹn mà đi hai bên Hạ Tưởng, giơ tay định đưa Hạ Tưởng đem ra ngoài.

Hai người muốn đưa hắn đi ra ngoài, hắn mà chống lại, ở hội trường liền lộn xộn, khẳng định là hắn không tốt. Nhưng không chống lại, trước mắt bao người bị đưa đi ra ngoài, cũng là mất mặt. Ông cụ Phó gia rất có tâm cơ, đừng nhìn đang tức giận, nhưng sửa trị người khác rất có thủ đoạn.

Hạ Tưởng hơi do dự, hai tay đã bị giữ lại, hắn còn không có nghĩ nên làm thế nào thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc có chứa khẩu âm phía nam:

- Ông Phó, tuổi càng lớn tức giận càng lớn, không tốt đâu, dễ bị thương thân đó.

Hạ Tưởng không cần quay đầu lại cũng biết, là ông cụ Mai gia đúng lúc xuất hiện.

Ông cụ Mai đứng ở phía sau Hạ Tưởng, bên cạnh là Mai Thái Bình.

Mai Thái Bình nói chuyện vốn không có khách khí như ông cụ Mai gia, nói với hai người đang giữ Hạ Tưởng:

- Còn không buông tay, xem tôi thu thập các người thế nào!

Hai người hiển nhiên cũng biết Mai Thái Bình, theo bản năng mà thả tay ra, ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi.

Uy danh năm đó Mai Thái Bình ăn chơi trác táng ai chẳng biết, hai người đã sớm nghe thấy, mặc dù có chỗ dựa là ông cụ Phó, cũng khó tránh trong lòng khiếp đảm.

Ông cụ Phó thật vất vả mới có cơ hội sửa trị Hạ Tưởng một chút, cũng để hắn bị xấu mặt, không nghĩ tới, lại bị Mai lão đầu làm cho thất bại, trong lòng không khỏi tức, không vui nói:

- Ông Mai, đây là chuyện giữa tôi và Hạ Tưởng, ông không phải nhúng tay. Hắn vừa rồi chắn lối đi của tôi, tôi chỉ dạy hắn một chút kinh nghiệm thôi, chứ không có gì.

- Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi sẽ có sơ suất, phải cho người trẻ tuổi cơ hội trưởng thành, bọn họ mới có khả năng kế tục chúng ta.

Ông cụ Mai tuy rằng vẻ mặt tươi cười, nhưng bên trong ánh mắt tươi cười vô cùng kiên định, ý là chuyện này ông phải quản rồi.

Ông cụ Phó sắc mặt phát lạnh:

- Ông Mai, chúng ta quen biết cũng đã vài chục năm rồi, không đáng vì một thiếu niên trẻ mà tự hạ thấp mình đúng hay không?

Ông cụ Mai gia sắc mặt không thay đổi:

- Ông Phó, chúng ta biết nhau đã lâu, từ trước đến nay là ông nhường tôi, tôi nhường ông. Hôm nay nhường tôi một lần, chẳng lẽ không được? Ông không nhường tôi, để tôi ở trước mặt vãn bối mất thể diện. Ông cũng biết Thái Bình bực mình, cũng rất dọa người, dámkhông phục tùng tôi, tôi cũng không muốn để nó oán giận tôi Không chịu trách nhiệm

Ông cụ Phó trên mặt cơn tức càng ngày càng thịnh:

- Đó là chuyện giao tình của hai chúng ta, không đáng liên lụy tới vãn bối, và Thái Bình không liên quan gì cả.

- Sao lại không liên quan đến tôi?

Mai Thái Bình liền đúng lúc mà đứng dậy, cười ha hả.

- Hạ Tưởng là tôi mang đến, cậu ta bị người đuổi ra ngoài, không phải trực tiếp đánh vào mặt tôi sao? Ông Phó, ông là bề trên, ông đánh vào mặt tôi một chút, tôi nhịn được. Nhưng nếu mặt tôi bị người ta đánh, kiểu gì cũng phải muốn tìm người hạ hỏa chứ? Đến lúc đó tùy tiện tìm vài người, không chắc sẽ làm ai bị thương. Tính tình của tôi hơi kém, gây chuyện lớn mà không thu xếp được, cũng là chuyện phiền toái.

Ông cụ Phó gia tức giận đến xanh mặt vì Mai Thái Bình thể hiện xấu xa, nhưng tên Mai Thái Bình ở thủ đô lại không ai không biết, dù sao đã nổi danh xấu, ông có năng lực làm gì y? Ông đang do dự tìm bậc thang để qua, quả thật là không đáng vì một Hạ Tưởng mà cùng gây chuyện với Mai gia, cuối cùng đều không vui, dù sao Mai Thái Bình không sợ mất mặt, ông cụ Phó lại sợ!

Ông cụ Phó gia đang phải lâm trận lùi bước, dù sao tranh đấu với Mai gia vài chục năm, có thắng có thua, cũng không cần nhất thời so đo được mất. Bước chân ông cụ hơi lui về phía sau, hai người đi theo liền lập tức hiểu ý, từ bên người Hạ Tưởng rút về, không ngờ còn chưa có cất bước chân, chợt nghe đến một tiếng nói nghiêm khắc vang lên:

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Thủ trưởng sắp đến, sao còn lộn xộn thế?

Ông cụ Phó thấy trong lòng vui vẻ, Phó Bá Cử đã tới.

Phó Bá Cử vẻ mặt nghiêm túc mà đi vào giữa, lần này ông là một trong những người tổ chức hội nghị này, phụ trách chủ yếu an bài và sắp xếp chỗ ngồi... Ông ta vừa thấy ông cụ và Mai gia giằng co, còn có Mai Thái Bình trên mặt lộ ra ý cười tiêu chuẩn ăn chơi trác táng, ông chỉ biết, lại có gút mắc.

Phó Bá Cử lấy ra uy nghiêm người chủ trì, đầu tiên là hướng ông cụ Phó gia gật gật đầu, hướng ông cụ Mai gia chào hỏi, mới nhìn Mai Thái Bình nói:

- Thái Bình, lại làm sao vậy?

Một từ "Lại", biểu lộ thành kiến và sự không kiên nhẫn của Phó Bá Cử với Mai Thái Bình.

Mai Thái Bình còn chưa nói gì, một trong hai người đi theo ông cụ Phó gia, đến gần Phó Bá Cử, nhỏ giọng báo cáo vài câu. Nghe xong, sắc mặt Phó Bá Cử liền thay đổi, ánh mắt không tốt mà nhìn về phía Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng biết rằng, Phó Bá Cử muốn tìm gây phiền toái cho hắn, hôm nay theo lão Cổ đến đây, không nghĩ tới, chưa thấy cơ hội đâu mà chỉ thấy phiền toái đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.