Quan Thần

Chương 682: Thông qua hiện tượng xem bản chất



- Ý của anh là, tuy anh không bắt buộc em không lập gia đình nhưng đàn ông đều có tâm lý độc chiếm, đương nhiên là không muốn em gả cho Trịnh Nghị.

Hạ Tưởng nói ra sự thật, sau đó lại thành khẩn nói:

- Khi nào em thấy phiền chán, muốn kết hôn, anh không ngăn cản.

- Là anh nói nha, đợi khi nào em muốn phiền anh, muốn kết hôn, anh không được uy hiếp em, không được day dưa!

Cổ Ngọc cũng tỏ vẻ nghiêm túc.

- Ừ!

Hạ Tưởng gật đầu.

- Vậy chúng ta móc ngéo đi.

- Móc ngéo thì móc ngéo.

Hạ Tưởng và Cổ Ngọc liền móc ngéo.

Cổ Ngọc vui vẻ cười to:

- Nói cho anh biết, có thể cả đời em sẽ không kết hôn, luôn quấn lấy anh thì sao? Em cảm thấy anh vừa chơi được vừa đáng tin cậy giống như người anh trai, làm cho người khác cảm thấy ấm áp, đợi đến khi thấy anh không chơi được nữa sẽ xem anh như người anh trai vậy.

Tình cảm của Cổ Ngọc đối với hắn chỉ là một món đồ chơi, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười:

- Tùy em thôi, nói xem lão Cổ có dặn dò gì.

- Ông nội nói, Triệu Khang không phải là mẫu người có thể dựa dẫm vào, nhưng đã theo ông mấy năm, làm qua cảnh vệ của ông, ông rất ngại nên để Triệu Khang đến tìm anh. Ông nội còn nói, anh cứ xem rồi làm, đừng quá chiều theo Triệu Khang.

Lão Cổ lúc trước không nói, bây giờ lại nhờ Cổ Ngọc truyền lời lại, rõ ràng Triệu Khang đã đem thái độ của hắn phản ứng lại với lão Cổ, lão Cổ đã ý thức được gì đó mới cố ý dặn dò mấy câu. Hạ Tưởng không muốn đoán lão Cổ có phải cảm thấy bị hắn làm bẻ mặt hay không? Dù sao hắn đối xử với Triệu Khang trước sau như một, nếu Triệu Khang có vốn, có thể đến quận Hạ Mã phát triển thì bất kể là người gây rối hay là người tham dự hắn đều hoan nghênh. Nếu gã không có vốn, muốn vay vốn làm ăn thì rất xin lỗi, gã đã đến nhầm chỗ, quận Hạ Mã sẽ không có thị trường cho những kẻ tay không bắt giặc.

- Ông nội còn nói…

Cổ Ngọc tiếp tục nói, cô ấy thật giống một cô bé, mở miệng là ông nội cái này ông nội cái kia, khiến cho Hạ Tưởng lại muốn cười cô ấy.

- Một thời gian nữa ông sẽ đến thành phố Yến. Còn nữa, ứng cử viên hiện tại trong Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đang giằng co rất khó khăn, Ngô gia đã chiếm được một chút ưu thế.

- Ngô gia chiếm được ưu thế?

Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, gần đây hắn tập trung lo nghĩ những chuyện trong quận Hạ Mã và ở thành phố, ít đi lại ở trong tỉnh. Đối với việc ứng cử viên của Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh xem xét, không ngờ Ngô gia có thực lực đáng sợ, dưới tình trạng hỗn loạn giữa các thế lực mà vẫn có thể chiếm được lợi thế, chẳng lẽ nói, hắn đã nhận định sai tình thế sao?

Hoặc có một số bàn tay mấu chốt vẫn chưa tham gia vào sự việc này sao?

Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, quyết định làm xong những việc trước mắt rồi mới tự mình gọi điện cho các mối quan hệ khắp nơi cập nhật một chút về tình hình phát triển của sự việc.

Bóng đêm tối dần, trên đường ít người đi lại, dù sao cũng đang là mùa đông, đêm xuống lạnh thấu xương, Hạ Tưởng đưa Cổ Ngọc về nhà. Hai người đi về phía bãi đậu xe, sau khi lên xe, Hạ Tưởng còn chu đáo thắt dây an toàn cho Cổ Ngọc, một hành động quan tâm chăm sóc lập tức khiến cho Cổ Ngọc như mở cờ trong bụng:

- Anh đúng là một người đàn ông tốt hiếm thấy.

Hạ Tưởng bỗng sửng sốt, bởi vì câu nói của Cổ Ngọc lúc nãy giống hệt với những lời mà năm xưa khi hắn mới quen Vệ Tân cũng giúp Vệ Tân thắt dây an toàn cô ấy cũng nói như vậy. Đúng là trái đất tròn, cuộc sống thay đổi muôn màu, dù thay đổi cách mấy bản chất cũng không đổi.

Không phải lòng người dễ đổi mà là cuộc sống dễ đổi. Hạ Tưởng có một chút bùi ngùi và nổ máy đưa Cổ Ngọc về nhà, nhưng lại không để ý rằng lúc hắn sửng sốt khi thắt dây an toàn cho Cổ Ngọc thì bị Vệ Tân ngồi ngay lầu ba uống cà phê nhìn thấy.

Đối diện Vệ Tân là một chàng trai trẻ đẹp, khuôn mặt tươi cười chân thành, nhìn Vệ Tân bằng ánh mắt quan tâm, nồng nàn. Vệ Tân có một chút lơ đãng nhìn ra phía ngoài, lại vừa lúc thấy cảnh tượng của Hạ Tưởng và Cổ Ngọc.

Gần như cùng lúc nghĩ đến cảnh tưởng Hạ Tưởng thắt dây an toàn cho Vệ Tân năm đó, Vệ Tân nước mắt chảy ròng, trong lòng ảm đạm và rất ao ước người con gái ngồi trong xe kia là cô ta, hơn nữa trong lòng cô ta có một tiếng nói vọng ra "Anh ta đúng là một người đàn ông tốt hiếm thấy…" nhưng cô ấy càng hiểu rõ là người đàn ông tốt này vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô ấy.

Nước mắt của Vệ Tân kìm nén không được liền trào ra.

Người thanh niên ngồi đối diện là Quản Tân Vọng, là một kỹ sư trẻ vẫn đang theo đuổi Vệ Tân nhưng không được.

Quản Tân Vọng hoảng sợ, không biết Vệ Tân vì sao đột nhiên lại khóc, y vội lấy khăn giấy ra định lau cho Vệ Tân, liền bị Vệ Tân đẩy ra:

- Xin lỗi, em muốn một mình yên lặng một chút, cảm ơn cà phê của anh.

Nói xong, Vệ Tân liền chạy khỏi, chỉ để lại cho Quản Tân Vọng với vẻ mặt ngạc nhiên, ngồi ngẩn ra không biết phải làm sao.

Hạ Tưởng đâu biết rằng lần gặp mặt của hắn và Cổ Ngọc vô tình lại tổn thương đến Vệ Tân. Hắn đưa thẳng Cổ Ngọc về nhà, về đến nơi, Cổ Ngọc đột nhiên ôm chặt cổ của Hạ Tưởng:

- Tối nay có dám ở với em không?

Không phải dám hay không dám mà vì chưa xin phép. Hạ Tưởng có một ưu điểm là lúc ở thành phố Yến, rất ít khi qua đêm ở bên ngoài, nhưng Cổ Ngọc lại rất mê người, ý chí kiên định của Hạ Tưởng có một chút lay động, muốn một lần phá lệ với Cổ Ngọc.

Không ngờ còn chưa thỏa hiệp, điện thoại lại reo không đúng lúc, vốn định không bắt máy nhưng nhạc chuông điện thoại được hắn cài riêng báo cho hắn biết đây là của Liên Nhược Hạm gọi đến.

Còn chưa kịp xin phép vợ chính thì vợ phụ lại gọi đến kiểm tra rồi. Hạ Tưởng chỉ biết ra hiệu cho Cổ Ngọc im lặng, sau đó nhận điện thoại.

- Ngày mai em và con sẽ đến thành phố Yến, anh có chào đón không?

Giọng nói của Liên Nhược Hạm trong đêm yên lặng nghe ra rất hay, có một hương vị khiến người khác phải rung động:

- Hoan nghênh thì em sẽ đến gặp anh, còn không thì em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.

Phụ nữ là một loại động vật không nói lý lẽ, Cổ Ngọc ở bên cạnh lập tức bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

- Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo đến thành phố Yến khảo sát.

Hạ Tưởng nói hoan nghênh là thật lòng, Liên Nhược Hạm đến thành phố Yến có ba lợi ích, một là hắn có thể đoàn tụ với con trai, hai là Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê có thể gắn kết tình cảm, củng cố tình chị em, ba là từ Liên Nhược Hạm sẽ biết được hướng đi gần đây của Ngô gia. Ngoài ra còn ẩn chứa những lợi ích khác nữa, đã là vợ chồng lâu năm, Hạ Tưởng cũng không muốn nghĩ nhiều.

- Hừ! Nghĩ một đằng nói một nẻo, thôi đi, tha cho anh lần này.

Liên Nhược Hạm nói xong, đột nhiên hỏi một câu cảnh giác:

- Có phải anh đang ở bên ngoài với một cô gái khác không? Em cứ cảm thấy tâm trạng anh có gì đó mờ ám?

Thật kỳ lạ, chỉ nói chuyện qua điện thoại cũng biết được cảm xúc của hắn? Hạ Tưởng giật mình, cười ha hả:

- Em từ Bắc Kinh gọi đến để kiểm tra, quả thật rất chuyên nghiệp, anh thật khâm phục khả năng suy luận như Sherlock Holmes và khứu giác thần bảo vệ của cảnh sát ở em.

- Thôi đi, đủ rồi.

Liên Nhược Hạm bị Hạ Tưởng chọc cười, lại hỏi:

- Thần bảo vệ của cảnh sát là gì? Chưa nghe qua, anh xạo phải không?

Nghe xong điện thoại của Liên Nhược Hạm, Cổ Ngọc cũng hỏi một câu tương tự:

- Đúng rồi, thần bảo vệ của cảnh sát là gì?

- Không giận nữa à?

Hạ Tưởng cũng không trả lời câu hỏi của Cổ Ngọc, lại thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Cổ Ngọc, không còn giận nữa, lại chọc cô ấy cười:

- Anh đã có hai bà vợ, em còn muốn theo anh nữa sao?

- Cũng phải, anh đã có hai bà vợ rồi, em còn theo anh làm gì, thiệt là.

Cổ Ngọc dường như lại tức giận, mở cửa bước xuống xe, đi mấy bước rồi quay lại gõ cửa sổ, cười:

- Em nghĩ kỹ rồi, có hai bà vợ cũng không sao. Ông nội nói, khi chiến tranh cách mạng có nhiều tư lệnh cũng có nhiều vợ, cũng không ai quản. Sau này em sẽ là người vợ thứ ba, anh cứ gọi em là Tiểu Tam, được không?

Cổ Ngọc đi lâu rồi, Hạ Tưởng vẫn còn vẻ mặt xấu hổ, Cổ Ngọc lý giải Tiểu Tam, cùng với cách gọi Tiểu Tam của đời sau có sự khác biệt nghiêm trọng, thật uổng công cô ta nghĩ ra được.

Về đến nhà, Hạ Đông đã ngủ say, cô bé Lê vẫn đang đợi hắn. Lam Miệt sau khi kết hôn thì không còn ở lại nhà nữa, với lại Lam Miệt cũng đang mang thai, bây giờ thì do cô bé Lê và bảo mẫu cùng chăm sóc thằng bé, cũng rất bận bịu.

Hạ Đông bây giờ gần 6 tháng tuổi, có thể ăn có thể ngủ, vừa trắng vừa mập, may là không đen như Hạ Tưởng.

Cô bé Lê vừa thấy Hạ Tưởng, vội hỏi:

- Có phải chị Liên đã gọi điện cho anh không? Chị ấy có gọi điện đến mà anh không có ở nhà, chị ấy còn bảo em trông anh kỹ vào, đề phòng anh đi khắp nơi, không nhất định là đi đến nhà ai đó.

Cô bé Lê và Liên Nhược Hạm không giống nhau, cô ấy nói chuyện hàm súc, vả lại hỏi đến điểm chính thì thôi, tuyệt đối không nói nhiều.

Đi đến nhà ai? Liên Nhược Hạm thật đúng là có trí tưởng tượng, thật là cách càng xa quan tâm càng nhiều, Hạ Tưởng liền đưa tay ôm cô bé Lê:

- Cô ấy đúng là lo xa, mặc kệ cô ấy, tối nay hãy quan tâm đến cuộc sống hạnh phúc của chúng ta.

- Không cần đâu!

Cô bé Lê xoay người bỏ chạy, liền bị Hạ Tưởng ôm chặt lấy ném thẳng lên giường.

Cô bé Lê nằm ngang ngửa, uyển chuyển bò đến trước ngực Hạ Tưởng, cặp đùi trắng nõn đặt trên người Hạ Tưởng, dùng hai ngón tay giả làm người đi qua đi lại trên người hắn, khiến cho hắn nhột khắp người.

Hạ Tưởng liền nắm lấy tay cô bé Lê:

- Đừng sờ lung tung.

- Anh là của em, em muốn sờ đâu cũng được.

Cô bé Lê đã làm mẹ nhưng vẫn còn thẹn thùng, gương mặt ửng đỏ, vẻ mặt kiều diễm như hoa, như một đóa hoa hạnh đỏ thắm, mà cô ấy lại có dáng người cân đối, dưới ánh đèn có một ánh sáng mê hoặc, rất hợp với câu thơ "Hạnh hoa xuân phong Giang Nam"

Hạ Tưởng cứ để cô ấy không ngừng tìm tòi, tay hắn đặt lên cái mông đầy đặn của cô bé Lê, vừa buông tay xuống chợt nghe cô bé Lê nói một câu:

- Anh nói xem, nếu ba phải chạy vạy tìm các mối quan hệ thì có thể trở thành Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không?

Tay Hạ Tưởng lập tức ngưng lại, không nhúc nhít, có một chút sửng sốt, bởi vì trước giờ cô bé Lê rất ít quan tâm đến việc chính trị, hôm nay lại hỏi những chuyện như vậy, chắc phải có điều giấu diếm.

Sau đó hắn lại như đã hiểu ra:

- Là mẹ bảo em nói phải không?

Cô bé Lê thấy Hạ Tưởng vừa đoán đã đúng, ngượng ngùng cười:

- Ừ, mẹ nói để em hỏi anh thử, mẹ nói anh có con mắt tinh tường lại có nhân duyên tốt, anh ra mặt tìm mối quan hệ, có lẽ sẽ thành công.

Mẹ vợ khi nào lại quan tâm đến tiền đồ của cha vợ vậy? Hạ Tưởng không kìm nổi cười.

Hạ Tưởng không phải không suy xét đến khả năng đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của Tào Vĩnh Quốc, nhưng bây giờ là lúc các thế lực ở khắp nơi đang gia tăng thế mạnh, bốn gia tộc lớn đều đang nhằm vào vị trí Trưởng ban thư ký, Tào Vĩnh Quốc hầu như không có một chút cơ hội nào.

- Anh sẽ giải thích cho ba biết.

Hạ Tưởng vỗ mạnh vào mông của cô bé Lê:

- Ngủ thôi.

Cô bé Lê đỏ mặt:

- Đáng ghét, đánh kêu quá vậy, coi chừng người ta nghe thấy.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Ai mà nghe?

Vừa dứt lời, một tiếng khóc vang lên, Hạ Đông dậy rồi.

- Con trai anh có ý kiến với anh đó.

Cô bé Lê cười hi hi, vội mặc đồ, đi bế Hạ Đông.

Buổi trưa hôm sau, Liên Nhược Hạm từ Bắc Kinh đến thành phố Yến, Tào Thù Lê đi đón cô ấy, Hạ Tưởng chỉ gọi điện thôi, thực sự là không có thời gian. Bởi vì Khúc Nhã Hân từ tập đoàn Tứ Ngưu mang tin tức về, Dương Quốc Anh rất có hứng thú với địa điểm quận Hạ Mã và đề xuất muốn khảo sát thực tế. Hạ Tưởng để Khúc Nhã Hân sắp đặt thời gian khảo sát cụ thể, nếu cần thiết hắn có thể ra mặt cùng đi.

Buổi chiều, Hạ Tưởng đề nghị họp hội ý, Chủ tịch quận Lý Hàm, Phó bí thư Trang Thanh Vân, Phó bí thư thường trực quận Trần Thiên Vũ tổng cộng bốn người tham dự.

Trọng điểm là thảo luận vấn đề quyền sở hữu đất ở thôn Thành Tây.

Hạ Tưởng cứ tưởng rằng sẽ có một trận tranh luận kịch liệt với Lý Hàm, bởi vì Lý Hàm kỳ vọng rất cao vào đầu tư của Chúng Đại, muốn xem là chiến tích đầu tiên khi y đảm nhiệm chức Chủ tịch quận. Không ngờ sau khi cuộc họp được diễn ra, Hạ Tưởng vừa đưa ra vấn đề của thôn Thành Tây, Lý Hàm liền nói thẳng:

- Nếu Bí thư Hạ đã có sắp đặt rồi thì tôi cũng không có ý kiến, tôi sẽ đồng ý.

Hạ Tưởng bỗng sửng sốt, thấy sắc mặt của Lý Hàm không được tốt cho lắm, vẻ mặt hơi cứng ngắc, mà còn có giọng điệu giận dỗi, thì biết được việc đầu tư của Chúng Đại đã xuất hiện rủi ro liền hỏi:

- Chủ tịch quận Lý có gì cứ nói thẳng, đừng nóng.

Lý Hàm buông tay:

- Còn có gì để nói đâu? Kéo dài hết mấy ngày, Chúng Đại không còn kiên nhẫn nữa, bây giờ đã bắt đầu đàm phán với quận Kiều Tây, nghe nói là đã đi vào gian đoạn thực chất.

Hạ Tưởng liếc nhìn Trang Thanh Vân lắc đầu, mỉm cười:

- Chủ tịch quận Lý gấp gáp quá, là người kinh doanh thì không bao giờ làm theo cảm tính, người làm ăn nói chuyện làm ăn, từ trước tới giờ đều chạy theo lợi ích.

Trang Thanh Vân đảm nhiệm Phó bí thư đã được một thời gian, ngoài mặt hợp tác với Hạ Tưởng cũng tốt, mỗi lần họp, không phụ họa theo Hạ Tưởng thì cũng không bao giờ có ý kiến phản đối, ít ra thì người ngoài nhìn vào, cho dù gã không chung đường với Hạ Tưởng thì cũng là người trung lập thiên về phía Hạ Tưởng.

Trang Thanh Vân để ý đến ánh mắt của Hạ Tưởng, biết Hạ Tưởng muốn gã nói mấy câu. Nhớ lại trong một lần Phó Hiểu Bân trò chuyện với gã, biết rõ ai đã bày mưu đặt kế cho Phó Hiểu Bân, bình tĩnh xem xét, gã cũng muốn tiếp cận với Hạ Tưởng, chỉ là thị trưởng Hồ đã nói trước, cần phải có một khoảng cách an toàn với Hạ Tưởng…

Cái gọi là an toàn, thật ra là trung lập.

Nhưng quyền sở hữu đất ở thôn Thành Tây, Trang Thanh Vân vẫn là ủng hộ tập đoàn Tứ Ngưu. Gã đã nghiên cứu không ít tài liệu đầu tư ở các nơi của Tập đoàn Chúng Đại, căn cứ theo tin tức từ bên trong thì danh tiếng của tập đoàn Chúng Đại chỉ bình thường, danh dự cũng phải chờ xem xét thêm. Gã cũng rõ một điều là nhà đầu tư không thể nóng vội, trước giờ ai có tiền là đại gia, chứ nào có thương nhân lại nóng vội muốn đầu tư? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trang Thanh Vân hơi do dự, vẫn là quyết định nói ra quan điểm của y:

- Cách làm của Chúng Đại cũng có chỗ để thương thảo, Trịnh Nghị vội vàng thúc giục quận Hạ Mã đưa ra quyết định, tôi có chút nghi ngờ mục đích của y là muốn xây dựng nhà máy hay là vì muốn có miếng đất ở thôn Thành Tây…

Một câu nói làm Hạ Tưởng bừng tỉnh, Trang Thanh Vân không đơn giản, thông qua hiện tượng thấy được bản chất, đã khiến hắn thức tỉnh, kể cả hắn cũng vì quá chú tâm vào sự việc này mà bỏ qua những nhánh rẽ ở ngoài sự việc này. Trịnh Nghị và Phó Tiên Phong có mối quan hệ, Phó Tiên Phong và Nguyên Minh Lượng lại cùng một giuộc, đất ở thôn Thành Tây là một địa điểm tốt, chẳng lẽ tập đoàn Chúng Đại đang dao động, chỉ vì muốn có được miếng đất ở thôn Thành Tây sau đó thì có thủ đoạn như Nguyên Minh Lượng trước xây sân golf sau là xây siêu thị Trường Cơ, muốn dùng chiêu che mắt thánh.

Một khi đất được cấp cho Tập đoàn Đại Chúng, Tập đoàn Đại Chúng có thể để kéo dài mà không xây, Ủy ban nhân dân quận cũng không có cách. Đợi đến thời cơ thích hợp, đột nhiên tuyên bố lấy miếng đất khai thác bất động sản, phối hợp với Lý Hàm, sửa đổi dự án ban đầu không phải là chuyện khó. Như vậy, miếng đất đó sẽ được tập đoàn Đại Chúng khai thác làm bất động sản hoặc bán cho các nhà đầu tư khác khai thác, hoặc trực tiếp chuyển nhượng cho Thương mại Trường Cơ.

Đúng là một kế sách tốt, Hạ Tưởng thầm kinh hãi, không ngờ đã xem thường Phó Tiên Phong, chủ yếu là vì gần đây Nguyên Minh Lượng hoạt động thường xuyên hơn, sự chú ý đều tập trung vào Nguyên Minh Lượng. Không ngờ Phó Tiên Phong lại âm thầm ra tay, cũng sơ ý khi Trịnh Nghị đến quận Hạ Mã không đơn giản chỉ là đến theo đuổi Cổ Ngọc, y cũng mưu cầu lợi ích trong chính trị, và có quan hệ mật thiết với Phó Tiên Phong!

Không chừng sau hành động của Trịnh Nghị là có sự chống lưng của Phó Tiên Phong, nói không chừng bây giờ Trịnh Nghị và Nguyên Minh Lượng rất thân với nhau, cùng mưu toan lợi ích ở quận Hạ Mã.

Hạ Tưởng nghĩ thông suốt, trong lòng thầm cảm kích Trang Thanh Vân đã vô tình đánh thức hắn.

Trang Thanh Vân không biết một câu nói của y đã đem lại lợi ích cho Hạ Tưởng và vẫn cứ tiếp tục phát biểu ý kiến của y:

- Vừa nãy Chủ tịch quận nói Tập đoàn Chúng Đại và quận Kiều Tây đang đàm phán, ha ha, không biết Chủ tịch quận Lý có suy nghĩ đên một vấn đề mấu chốt không? Quận Kiều Tây là vùng giải phóng cũ, ở ngay trung tâm thành phố, toàn thành phố không có chỗ để xây nhà máy, vả lại trong thành phố cũng có quy định, không cho phép xây nhà máy trong khu nội thành nữa!

Một câu nói đã nói ra được điểm mấu chốt, Lý Hàm lập tức đỏ mặt, miệng mấp máy không nói nên lời.

Lý do rất sắc bén, thoáng cái đã làm nổi bật điểm chính, Hạ Tưởng lập tức xem trọng Trang Thanh Vân.

Trang Thanh Vân thường ngày rất bình thường, khiêm tốn, không có chủ kiến, thực tế Hạ Tưởng chưa bao giờ xem thường y, trái lại Hạ Tưởng có thể thấy được đằng sau vẻ cố ý tỏ ra điềm tĩnh của y chắc chắn còn có một trái tim hùng mạnh để làm việc lớn. Trang Thanh Vân bây giờ vẫn chưa tìm được thời cơ, cũng vì thế cục quận Hạ Mã chưa rõ ràng, bây giờ y chưa có động tĩnh gì là vì muốn đặt một nền tảng vững chắc cho sau này.

Nhìn tổng quát toàn bộ quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cho rằng, Trang Thanh Vân là một người khó lường.

Hôm nay được thấy, thì quả đúng như dự đoán.

Trần Thiên Vũ thấy Lý Hàm bị Trang Thanh Vân hỏi ngược lại liền chen vào hỏi:

- Theo tôi được biết Chúng Đại đã cùng huyện Thường Sơn, huyện An… không dưới ba huyện cùng lúc tiến hành tiếp xúc, theo như Chủ tịch huyện huyện An nói, Chúng Đại ở huyện An, cũng tỏ ra rất bức thiết…

Nét mặt già nua của Lý Hàm càng đỏ lên, vẻ mặt xấu hổ đứng lên:

- Xem ra công việc của tôi làm không được tốt, Chúng Đại cũng thật quá đáng, quả thật là lừa người khác chơi…

Cứ nghĩ đây sẽ là một hội nghị căng thẳng, kết thúc trong im lặng, cuối cùng kết thúc trong sự xấu hổ và bất đắc dĩ cũng là nằm ngoài dự kiến của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vốn muốn đứng ở cương vị chính trị thuyết phục Lý Hàm, cũng muốn thể hiện sự tôn trọng của một Bí thư đối với Chủ tịch quận, không ngờ Trang Thanh Vân và Trần Thiên Vũ ai cũng có thủ đoạn, mỗi người một câu đánh bại Lý Hàm.

Sau khi tan họp, Hạ Tưởng vừa mới về phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Nguyên Minh Lượng, hẹn buổi chiều sau khi tan sở đến quảng trường tham dự lễ khai mạc hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu, vừa cúp máy Hạ Tưởng liền nghĩ Nguyên Minh Lượng hành động rất nhanh, mới hơn một ngày đã bố trí xong tất cả, xem ra đã có dự tính trước, đã âm thầm làm xong hoa đăng chứ mới mấy ngày làm gì mà xong được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.