Lưu Hà nhìn chằm chằm Dương Bối, lại nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt đầy lửa giận rồi đột nhiên vung tay lên nói với người phía sau:
- Bí thư Lý ở đây, bọn mày còn ngẩn ra đó làm gì, mau chào đi.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mBốn người phía sau đều khom lưng lớn tiếng nói:
- Bí thư Lý.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa không nhịn được. Lưu Hà học gì không học, lại học xã hội đen của Hongkong. Trong nước đâu thể so với Hongkong, căn bản không có đất cho xã hội đen sống. Đóng cũng được đó, chẳng qua vừa nhìn đã biết đám ô hợp. Chút lo lắng trong lòng hắn đã biến mất, xua tay với Lưu Hà mà nói:
- Lưu Hà, diễn đủ rồi đó, mặt mũi cũng đã có, anh có thể đi.
Hắn lại nhìn Dương Bối rồi nói:
- Mang người không liên quan đi, đừng ảnh hưởng tâm trạng chúng tôi khi ăn.
Dương Bối thấy Hạ Tưởng đột nhiên có thái độ không sao cả, cô vốn chần chừ thì càng thêm do dự. Cô nhìn Lưu Hà, lại nhìn Hạ Tưởng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống:
- Hạ Tưởng, xin lỗi.
- Em có thể sống hạnh phúc, không có lỗi với mình là được. Chúng ta trước khi gặp nhau là người xa lạ, sau khi kết thúc thì lại thành người xa lạ. Hôm nay gặp nhau là hiểu lầm, nếu là hiểu lầm thì bây giờ đã rõ, tất cả sẽ thành quá khứ.
Dương Bối mãi cũng không giải thích. Cô có một người mẹ hám lợi như vậy, lại có bạn trai như Lưu Hà, Hạ Tưởng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không có tâm trạng mà chỉ trích cô. Không cần biết sai ở cô hay không, cô bây giờ không dám dũng cảm đối mặt, hắn nếu còn có lại cô thì còn gì thích thú? Không bằng bỏ đi.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hạ Tưởng, khiến hắn trông rất cô đơn mà quyết đoán, còn có một tia lặng lẽ.
Lưu Hà, Ngưu Hồng Muội và Dương Bối đi một lúc, vẻ mặt Lý Đinh Sơn vẫn không tốt. Y chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân. Cổ Hợp không nghĩ nhiều, một lát sau liền hỏi quan hệ giữa Hạ Tưởng và Dương Bối. Hạ Tưởng không chịu nói, y liền cứ quấn lấy không bỏ khiến Hạ Tưởng thầm than ai nói chỉ phụ nữ là tò mò. Người đàn ông lớn tuổi như Cổ Hợp cũng rất tò mò.
Đợi một lát khi Lý Đinh Sơn đã bình tĩnh lại, Hạ Tưởng mới lộ ra, cười ha hả nói:
- Bí thư Lý, chúng ta mới đến Huyện Bá có mấy ngày? Người ta ở đây đã nhiều năm. Hơn nữa vừa nãy người ta không phải bảo mấy người kia chào chúng ta sao?
Lý Đinh Sơn không nhịn được mà mắng:
- Tôi biết cậu muốn nói gì. Đừng có giấu giấu diếm diếm như vậy với tôi. Tôi trước kia là phóng viên, vẫn luôn làm công tác viết bài thì còn không biết cậu khuyên tôi không nên vội vàng đấu bọn họ sao? Có gì cậu cứ nói thẳng, thật không rõ sao cậu lại như vậy. Ở Huyện Bá còn giấu một bạn gái mà không nói sớm, còn bị Lưu Hà đoạt mất, đúng là quá uất ức.
Hạ Tưởng lắc đầu, thở dài nói:
- Trời cũng phải mưa, bạn gái muốn chạy thì ai quản được? Trên đời này có một số việc cố gắng có thể làm được, có việc dù tốn bao công sức cũng không có biện pháp. Ví dụ như lòng phụ nữ. Tôi và cô ấy học chung bốn năm, yêu nhau hai năm, sau khi tốt nghiệp thì chia tay. Bây giờ theo con của Phó chủ tịch huyện tương đương lên cao, được hạnh phúc. Tôi không thể cứ quấn lấy mà, không nên bắt người ta phải chịu cuộc sống nghèo khổ với tên thanh niên nghèo như tôi mà.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Hạ Tưởng vẫn có chút đau đớn. Từ đầu đến cuối Dương Bối không hề giải thích với hắn. Chẳng lẽ những lời thề, lời ngon ngọt của cô trước đây đều là lừa dối? Trước kia hắn chỉ thấy đàn ông phụ bạc, thực ra phụ nữ tuyệt tình cũng không hề kém đàn ông.
Lý Đinh Sơn có thể nhìn ra Hạ Tưởng có chút mất mát, biết thanh niên đối với tình cảm thì trong lúc nhất thời không thể quên nên trêu chọc:
- Đừng suy nghĩ nữa, chuyện đã qua rồi mà. Nghe tôi nói đi Tiểu Hạ, tôi quen rất nhiều người có tiền, có thế ở Thành phố Yến, không ít là đều có con gái có tuổi cũng tương đương cậu. Đến lúc đó xem ai thích hợp sẽ giới thiệu cho cậu, chẳng lẽ không tốt hơn Huyện Bá sao? Không việc gì phải lưu luyến một người con gái bạc tình.
Khi mọi người đang nói chuyện thì Hoàng Hải cuối cùng đã thở hổn hển quay về. Hóa ra y lấy một bao tải nấm và rau to, mệt đến độ mặt trắng bệch, không ngừng thở lấy hơi rồi nói:
- Đừng chê ít, đúng là không lấy được nữa, mệt chết tôi. Có đáng 10 tệ không?
Hạ Tưởng không biết nói gì, không biết nên nói đối phương thành thật và chất phác, hay nên thương cho y vì 10 tệ mà ra sức như vậy. Hắn vội vàng đỡ lấy bao tải thì thấy nặng trên dưới 100kg, thiếu chút nữa không đỡ được, may mà có Cổ Hợp ở bên giúp một tay mới xong. Hạ Tưởng vỗ vỗ vai Hoàng Hải, lấy ra 20 tệ trong túi nhét vào tay y:
- Cảm ơn ông anh, vất vả rồi.
Hoàng Hải cầm 20 tệ mà trong lúc nhất thời không hiểu là như thế nào, thở hổn hển vài hơi mới tỉnh ra. Y đỏ mặt trả lại tiền cho Hạ Tưởng:
- Nói 10 tệ là 10 tệ, đưa theo 20 tệ là như thế nào? Tôi lấy được ít, không đủ 30 tệ, cái này không được, nhiều lắm.
Không rõ Hoàng Hải tính dựa trên cái gì? Chẳng lẽ nói một tải rau, nấm trong mắt y chỉ đáng 10 tệ sao?
Hạ Tưởng không khách khí với y, dùng sức vỗ tay Hoàng Hải mà nói:
- Đưa cho anh đó, về sau tôi còn tìm anh làm việc là được chứ gì? Tôi nói Hoàng Hải, những người trong thôn cũng không biết Lưu Hà bảo bọn họ lấy nấm Khấu Bắc và rau Quyết Thái để làm gì sao?
- Biết, ít nhiều cũng biết một chút là bán lấy tiền.
Hoàng Hải nhận được tiền nên rất khách khí với Hạ Tưởng, gần như cúi đầu khom lưng mà trả lời, cười rất tươi.
- Vậy các anh còn làm lao động miễn phí cho hắn sao?
- Cũng không hoàn toàn như vậy. Lưu Hà cũng đưa tiền, chẳng qua để cán bộ thôn được một phần, không đến được tay chúng tôi. Còn có chỉ cần đi đào nấm, hái rau dại cho người ta, như vậy các hộ nông dân sẽ được giảm một phần sản lượng, coi như là bồi thường. Hơn nữa mọi người tuy biết người ta lấy đi bán kiếm tiền nhưng chúng tôi không có bản lĩnh này, cũng không biết mang đi đâu bán, chỉ có sức lực mà thôi.
Có lẽ do tác dụng của 20 tệ nên Hoàng Hải nói nhiều. Nghe nói như vậy làm Lý Đinh Sơn ở bên càng khó chịu với bố con Lưu Thế Hiên. Đám người này vừa ngang ngược hống hách, còn lấy việc công làm việc tư.
Hạ Tưởng không phải không nghĩ đưa thêm tiền cho Hoàng Hải. Nhưng cho người ta con cá không bằng dạy người ta cách bắt cá, cái đó gọi là cứu lúc nhất thời, không phải cứu đói. Nếu muốn làm bọn họ thoát nghèo từ căn bản thì cần làm rất nhiều việc, không phải là bố thí. Bố thí sẽ gây hậu quả là bọn họ sinh ra lười biếng, không cố sức muốn kiến tiền. Có thể làm một nông dân trung thực thành kẻ tham lam, giảo hoạt. Sau đó ở một vùng núi nghèo của tỉnh Yến xảy ra động đất, quần chúng khắp nước quyên góp tiền. Các khoản tài chính, vật tư cứu nạn vượt xa tổn thất nơi này vài lần. Nông dân chẳng những được quốc gia cung cấp miễn phí gạch ngói để xây dựng nhà kiên cố thay cho nhà tranh vách đất, hơn nữa còn tranh nhau đi mua vật tư, rất nhiều mì tôm bị giấu ở trong nhà cho đến mốc meo, những đồ này khi cứu tế ngay cả các chiến sĩ quân đội giải phóng bị đói mệt mà choáng váng ngất xỉu cũng không dám ăn một ngụm.. Việc này vừa truyền ra khiến một vị rất có danh tiếng không nhịn được nói một câu:
- Vùng nghèo khó, đám điêu dân.
Thực ra nếu thật sự muốn hoàn thiện chế độ khích lệ, từng người nhất định phải thuân thủ nguyên tắc, phát huy tính nhiệt tình của nông dân, như vậy có thể phát huy sức sản xuất lớn. Suy nghĩ trong đầu Hạ Tưởng dần hình thành. Trên đường về Lý Đinh Sơn thấy Hạ Tưởng đang suy nghĩ liền không nhịn được hỏi hỏi một câu:
- Tiểu Hạ, có phải có gì giấu không nói không? Có phải là có ý với nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái.