Quan Thần

Chương 744: Bùa mê trùng trùng



Vừa mới vào làm, Tỉnh ủy, Thành ủy đều dồn dập điện báo, muốn tìm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã Hạ Tưởng. Ngoài dự đoán mọi người đó là, Hạ Tưởng giống như mất tích, ai cũng tìm không thấy hắn. Chánh văn phòng Quận ủy Phó Hiểu Bân không biết Hạ Tưởng đi nơi nào, thư ký Triều Vĩ Cương gọi không được vào điện thoại riêng của Hạ Tưởng, hỏi Tào Thù Lê vợ của Bí thư Hạ, trả lời rằng sáng sớm đã lái xe đi rồi, không có nhà.

Không ở nhà, lại không ở Quận ủy, điện thoại lại không gọi được, Bí thư Hạ, rốt cuộc đi nơi nào? Cùng ai chơi trò bịt mắt bắt dê?

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Hạ Tưởng mất tích, Tỉnh ủy, Thành ủy điện thoại gặp tìm không thấy Hạ Tưởng, lại nhao nhao muốn tìm Hoàng Kiến Quân, kết quả mọi người mới phát hiện, cũng không thấy Hoàng Kiến Quân!

Chuyện lạ, bỗng chốc không thấy hai nhân vật mấu chốt, quận Hạ Mã bị sao vậy?

Quận Hạ Mã làm sao vậy, có người buồn bực, có người không rõ ràng lắm.

Thành ủy, trong phòng làm việc của Thị trưởng, Phó Tiên Phong nóng ruột đến độ xoay quanh, như kiến trên chảo nóng, trên đầu mồ hôi không ngừng chảy xuống, mặc dù điều hòa mở xuống hoàn toàn, gã vẫn mồ hôi ướt đẫm. Không phải nóng, là do căng thẳng và bất an tạo nên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sáng sớm hôm nay, Tập phó tổng đoàn Tứ Ngưu Đàm Quảng Hồng bị Hoàng Kiến Quân dẫn người đến từ trong chăn mang đi, trước mắt không rõ tung tích. Đồng thời, gã cũng nghe nói chuyện Tiếu Lão Tuyền nhảy sông tự vẫn, còn có hai người Tiếu Ba, Tiếu Lệ đồng thời mất tích, chẳng biết đi đâu. Tập đoàn Tứ Ngưu nhanh chóng luống cuống rối loạn, cũng không dám bày ra thái độ lỗ mũi hướng lên trời, lúc trời còn chưa sáng Dương Quốc Anh đã gọi điện thoại cho Phó Tiên Phong, nói cho Phó Tiên Phong biết tầm quan trọng của Tiếu Ba và Tiếu Lệ, lại cường điệu cái chết của Tiếu Lão Tuyền, khả năng dẫn phát gió lốc!

Phó Tiên Phong vừa nghe Tiếu Lão Tuyền có thể là bị Đàm Quảng Hồng bức tử, bởi vì Tiếu Lão Tuyền thích nghe ngóng, thích chõ mũi vào chuyện người khác, đã biết một ít nội tình về chất phụ gia, nên có thể là chịu không nổi Đàm Quảng Hồng áp bách mà ôm nỗi hận tự sát, khiến cho gã lửa giận công tâm, hướng Dương Quốc Anh mắng to Đàm Quảng Hồng khốn khiếp! Ức hiếp một nhân viên chăn nuôi làm gì, dùng ích lợi dụ bức không phải xong việc rồi sao, hiện tại thì nực cười, người đã chết rồi, cho Hạ Tưởng một cái chìa khóa danh chính ngôn thuận mà mở ra cục diện.

Càng làm cho Phó Tiên Phong kinh hãi chính là, Dương Quốc Anh lập tức nói cho gã, chẳng những hai người con một nam một nữ của Tiếu Lão Tuyền bị Hạ Tưởng khống chế, không biết giấu ở đâu, ngay cả Đàm Quảng Hồng cũng bị Hoàng Kiến Quân tự mình dẫn người đi, hiện tại cũng không rõ tung tích.

Phó Tiên Phong thật sự nóng ruột rồi, bình sinh lần đầu tiên cảm thấy không biết từ đâu, cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, cảm thấy khắp người phát lạnh, sau khi gã gọi vô số cuộc điện thoại, mà tìm không thấy Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân, gã liền biết có chuyện xấu, Hạ Tưởng thông minh như hồ ly, sớm đã trốn đi, chính là vì tranh thủ thời gian, không tiếp bất cứ điện thoại cầu tình và điện thoại áp lực, bỏ qua tất cả, âm thầm thẩm vấn Đàm Quảng Hồng, hiểu rõ chân tướng bên trong Tập đoàn Tứ Ngưu, đợi khi Hạ Tưởng tái lộ diện, chính là lúc Đàm Quảng Hồng cung khai toàn bộ.

Đối mặt với vụ án bức tử mạng người, Đàm Quảng Hồng có chống nổi áp lực hay không, Phó Tiên Phong không ôm một chút lạc quan. Hoàng Kiến Quân là công an kỳ cựu, có thừa biện pháp để Đàm Quảng Hồng mở miệng!

Bên trong Tập đoàn Tứ Ngưu có âm mưu gì, có chuyện gì không thể lộ, Phó Tiên Phong trong lòng biết rõ ràng, đúng là bởi vậy, gã lần đầu tiên cảm thấy cả người vô lực, khi gọi xong các cuộc điện thoại có thể gọi cũng tìm không thấy Hạ Tưởng, cả người gã gần như kiệt sức, tê liệt ngồi ở trên ghế, dường như tinh lực toàn thân bị rút hết, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Xong rồi, chẳng lẽ thật sự kết thúc rồi? Hạ Tưởng rất biết mượn đề tài để nói chuyện của mình, sẽ chuyện bé xé ra to, không đề cập tới việc cuối cùng hắn có phát hiện chất phụ gia của Tập đoàn Tứ Ngưu hay không, dựa vào một lý do bức bách người khác tự sát cũng đủ để Đàm Quảng Hồng chịu thua, ít nhất cũng có thể phá vỡ bố cục của gã, bởi vì Đàm Quảng Hồng biết rõ chân tướng việc bò chết của Tập đoàn Tứ Ngưu.

Mấu chốt còn có một điểm, rốt cuộc Đàm Quảng Hồng có liên hệ gì với cái chết của Tiếu Lão Tuyền? Rốt cuộc Đàm Quảng Hồng làm ra chuyện ngu xuẩn gì mới khiến Tiếu Lão Tuyền ôm hận mà chết? Còn có hai người con của Tiếu Lão Tuyền biết được nội tình gì..v.v.. đều là mấu chốt có thể lớn có thể nhỏ của sự việc. Hạ Tưởng đột nhiên mất tích, rất rõ ràng chính là muốn chống đỡ tất cả áp lực, cũng muốn đem vụ án làm lớn, không cho Đàm Quảng Hồng có bất cứ cơ hội xoay người nào.

Nói cách khác, Hạ Tưởng muốn thể hiện rõ chính là muốn cứng rắn chiến đấu tới cùng với Tập đoàn Tứ Ngưu, tuyên bố xé rách thể diện của gã, ăn miếng trả miếng. Gã lấy Tập đoàn Tứ Ngưu để khơi mào sự việc, bức bách Hạ Tưởng, hiện tại Hạ Tưởng bắt được cơ hội, chịu buông tay mới là lạ? Khẳng định sẽ chiến đấu tới cùng, tình cảm của ai cũng không nhận, thể diện của ai cũng không cho!

Phó Tiên Phong đơn giản tắt nguồn di động, gọi điện thoại bàn, một mình yên tĩnh ở văn phòng lúc lâu, mới lại khởi động máy, điện thoại cho Triệu Tiểu Phong, thông báo thế cục trước mắt cho Triệu Tiểu Phong.

Triệu Tiểu Phong nghe xong, rất lâu không nói gì, cuối cùng chỉ có than nhẹ một tiếng:

- Chơi chính trị cũng tốt, chơi kinh tế cũng tốt, đều phải chú ý một quy tắc, cũng phải nhìn xem ai chiếm lợi thế, hiện tại Hạ Tưởng ở trong vòng quy tắc chiếm lợi thế, có biện pháp nào để bắt hắn? Là ngoài tầm tay với của tôi, nếu ở thủ đô, tôi còn có biện pháp đối phó hắn, hiện tại hắn ở thành phố Yến, ở trong phạm vi ô dù của hắn, tôi chỉ có thể tỏ vẻ lực bất tòng tâm... Thay tôi chuyển cáo Minh Lượng một tiếng, sắp tới tôi muốn dùng tiền, xem ông ta có tiện không thì đưa tôi trước một phần vốn.

Phó Tiên Phong dưới cơn thịnh nộ, ngược lại càng tỉnh táo, Triệu Tiểu Phong đúng lúc bứt ra, thật sự là người thông minh, thấy tình thế không ổn, đã nghĩ toàn thân rút lui, chẳng những không chịu giúp một chút, ngược lại có ý lùi bước, thật đúng là một người ánh mắt thiển cận, không thể thâm giao, lúc trước mình như thế nào lại coi trọng y? Còn tưởng rằng dựa vào năng lực nghiệp vụ nhiều năm trong doanh nghiệp nhà nước của y, nhiều ít có thể giúp mình ở thời khắc mấu chốt, không nghĩ tới, ngoại trừ sẽ bứt trở ra ở ngoài, không có một chút động tác thể hiện dũng khí.

Lúc trước còn tình nguyện cho rằng Triệu Tiểu Phong ở thời khắc mấu chốt nhiều ít có thể hỗ trợ, hiện tại xem ra, thật đúng là mắt cẩu!

Kỳ thật Phó Tiên Phong hơi làm oan uổng Triệu Tiểu Phong rồi, Triệu Tiểu Phong không phải không muốn xuất lực, cũng đã sớm chuẩn bị tốt ở thời khắc mấu chốt trợ giúp Phó Tiên Phong một tay, tuy nhiên khoảng thời gian trước Hoa Tiểu Đóa nói cho y, cô nhận thức được một tri tâm bạn tốt tên là Mai Hiểu Lâm. Mai Hiểu Lâm đối nhân xử thế hiền lành, lại hiểu ý người khác, và cô chơi rất thân...

Mai Hiểu Lâm là ai Triệu Tiểu Phong đương nhiên biết rõ, sau khi bất ngờ lập tức hỏi Hoa Tiểu Đóa có phải hay không nói cho Mai Hiểu Lâm chuyện giữa hắn và cô, Hoa Tiểu Đóa nói:

- Đương nhiên nói rồi, tôi và cô ấy là khuê mật, không có gì giấu nhau.

Triệu Tiểu Phong biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, còn giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm có quan hệ mật thiết gì, gã không rõ lắm, nhưng cũng biết một chút, khẳng định Mai Hiểu Lâm không phải vô ý quen Hoa Tiểu Đóa, khẳng định là có ý tiếp cận, có chứa mục đích nào đó không thể cho ai biết.

Rốt cuộc là cái mục đích gì không thể cho ai biết, Mai Hiểu Lâm không để Triệu Tiểu Phong đoán quá lâu, rất nhanh thông qua Hoa Tiểu Đóa nói cho Triệu Tiểu Phong:

- Hiểu Lâm nói, có thời gian mọi người ngồi cùng nhau, làm quen một chút. Thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người trong vòng tròn, quen biết tất cả mọi người, ngồi cùng một chỗ lại càng dễ nói...

Lời nói có hàm ý khác, ẩn hàm ý tứ nhưng lại ý vị sâu xa, Triệu Tiểu Phong lại liên tưởng đến lần trước xung đột giữa Hạ Tưởng và Hoa Tiểu Đóa, trong lòng xem như hiểu rõ, biết có khả năng Hạ Tưởng ủy thác Mai Hiểu Lâm truyền lời cho y, mọi người bình an vô sự là tốt nhất, nếu không, sẽ mặt xám mày tro

Một Hoa Tiểu Đóa chưa chắc có thể khiến Triệu Tiểu Phong mặt xám mày tro, nhưng chính là theo như lời Mai Hiểu Lâm, vòng tròn thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lấy lực ảnh hưởng của Mai Hiểu Lâm ở vòng tròn thủ đô, có tâm hay vô tâm mà đem chuyện của y và Hoa Tiểu Đóa truyền ra ngoài, sẽ không tốt lắm, rơi vào trong tai bà xã của y, cũng là một chuyện không hay.

Mấu chốt là, ai biết được Hoa Tiểu Đóa rốt cuộc cho Mai Hiểu Lâm biết bao nhiêu bí mật của cô và gã, làm không tốt, ngay cả một ít bí mật trên giường cũng nói ra ngoài, nếu ở vòng tròn thủ đô lưu truyền, cũng là làm trò cười cho thiên hạ, tốt xấu gã cũng là người có thân phận, làm sao có thể ngẩng đầu làm người?

Triệu Tiểu Phong liền hiểu rõ gì đó, một bên báo cho Hoa Tiểu Đóa ít lui tới cùng Mai Hiểu Lâm, một bên quyết định từ trên người Nguyên Minh Lượng kiếm tiền, nhưng là không giúp gì cả.



Triệu Tiểu Phong nói chuyện Phó Tiên Phong không rõ ràng lắm, hiện tại gã cũng không có tâm trí suy nghĩ cân nhắc, cắt điện thoại của Triệu Tiểu Phong, lại gọi về trong nhà. Sau khi trò chuyện với trong nhà nửa giờ, cuối cùng gã cảm thấy có một chút tin tức, tâm tình cũng chậm chậm bình tĩnh trở lại.

Hạ Tưởng chưa chắc biết chất phụ gia nguy hại, hoặc là hắn cũng sẽ không xem là chuyện gì, hắn làm sao có khả năng hiểu biết tin tức và quy tắc ngầm trong ngành sản xuất sữa bột? Hắn muốn phá chỉ là Tập đoàn Tứ Ngưu bức bách nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, chỉ muốn mượn cơ hội vì nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì lấy chính danh, đồng thời, cũng theo sự kiện Tứ Ngưu thoát thân đi ra, rồi ra tay đối phó Nguyên Minh Lượng.

Cùng ông cụ thảo luận ra kết quả là, thí xe giữ tướng, Đàm Quảng Hồng không thể bảo vệ, đem tất cả tội đổ lên một mình y, do một mình y chịu trách nhiệm toàn bộ, sau đó đem sự kiện Tứ Ngưu nhanh chóng cho vào quá khứ, không để hấp dẫn ánh mắt khắp nơi. Đồng thời, Thương mại Trường Cơ gia tăng thu hoạch, thà kiếm ít một ít, giảm giá xúc tiến tiêu thụ, cũng nên đúng lúc thoát thân, không thể đánh lâu dài, nếu không rất dễ dàng bị chết ở quận Hạ Mã.

Chỉ cần bán tháo đúng lúc, hiện tại thích hợp đè thấp giá cả báo cáo cuối ngày, cũng có thể kiếm lợi một ít, không đến mức lỗ tiền. Bởi vì lấy lúc này thế cục, giữ được càng lâu, càng có khả năng bất lợi.

Bị Hạ Tưởng bức đến mức này, tuy rằng không cam lòng, nhưng Phó Tiên Phong cũng không có cách nào khác, tình thế mạnh hơn người, gã lại một lần nữa cảm nhận được xấu hổ và bất đắc dĩ bị buộc đến đường cùng, còn có nan kham và thương tâm. Đúng vậy, đường đường một Thị trưởng bị một Bí thư Quận ủy làm cho không đường có thể đi, thật là có chút thương tâm và có chút thống khổ cùng sự mất mặt.

Chỉ tiếc, thương tâm và thống khổ không thể vãn hồi hoàn cảnh xấu trước mắt, Phó Tiên Phong thiếu chút nữa lại lần nữa hành động muốn ở sau lưng Hạ Tưởng đâm một đao với ý tưởng tà ác, tuy nhiên lập tức lại phủ quyết chính mình, đừng nói hiện tại dù tìm cũng tìm không thấy Hạ Tưởng, chính là Hạ Tưởng ở trước mặt gã, gã liệu có dũng khí nói với Hạ Tưởng những lời kiên quyết vẫn là không biết, càng không cần phải nói giống như trước đây ám hạ độc thủ. Nếu gã lại cố làm, nói không chừng chẳng những không làm gì được Hạ Tưởng, còn có thể tiến vào trong một hố sâu thật lớn, trèo cũng không trèo lên được.

Trước khác nay khác, Hạ Tưởng hiện tại tuy rằng không phải một cây lớn che trời, coi như là có mạng lưới quan hệ thâm căn cố đế, hơn nữa hắn so với trước kia càng thông minh càng giảo hoạt cũng càng khó đối phó, chẳng những cơ trí đa đoan, còn kết hợp đòn cứng với đòn mềm, thường xuyên một sáng một tối hai bút cùng vẽ.

Không chỉ Phó Tiên Phong lo lắng mà tìm kiếm Hạ Tưởng, Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, Chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng cũng ở mọi nơi tìm kiếm Hạ Tưởng, và bởi vì không liên hệ được với Hạ Tưởng mà giận dữ, bởi vì Dương Quốc Anh hướng Tỉnh ủy tố cáo, nói là Hạ Tưởng to gan lớn mật, bắt đi phó tổng Đàm Quảng Hồng quản lý trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, còn một mình giấu nhân viên của trang trại chăn nuôi là Tiếu Ba và Tiếu Lệ, làm cho công tác trang trại chăn nuôi lâm vào tạm dừng, mang lại cho công nhân viên của trang trại chăn nuôi một khủng hoảng lớn, Tập đoàn Tứ Ngưu hướng Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã đề xuất kháng nghị, cùng việc bảo lưu quyền lới chuyển trang trại chăn nuôi ra khỏi quận Hạ Mã.

Khi sự kiện ô nhiễm nước của Tập đoàn Tứ Ngưu chưa có kết quả, Hạ Tưởng đột nhiên làm ra chuyện vô lý như vậy, khiến cho Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng rất là bất mãn, hơn nữa hai người gọi điện thoại tìm kiếm Hạ Tưởng không có kết quả, trong cơn giận dữ, trịnh trọng chuyển cáo quận ủy quận Hạ Mã, một khi có tin tức của Hạ Tưởng, bảo hắn lập tức đến Tỉnh ủy, không được chậm trễ!

Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh lấy giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu Hạ Tưởng tới Tỉnh ủy, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã lập tức loạn thành một đống, biết rằng việc lớn không tốt, Bí thư Quận ủy chọc giận Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, chức quan xem như chấm dứt, Hạ Tưởng xem như không còn tiền đồ gì rồi, ai đi theo hắn người đó xui xẻo, nên gia nhập, nhanh chóng chọn gia nhập lựa đường đi mới được rồi.

Hạ Tưởng rốt cuộc đi nơi nào, quận ủy quận Hạ Mã thật đúng là không mấy người biết, tuy nhiên người ủng hộ kiên định Hạ Tưởng là Biện Tú Linh cũng vẫn bất động, bởi vì cô tin tưởng Hạ Tưởng không phải người không có đầu óc, sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, khẳng định là đang bố trí việc lớn gì đó, không cần kinh hoảng, đợi đến khi Bí thư Hạ hiện thân, sẽ là xuất hiện tin tức bùng nổ lớn.

Những người khác, như Trang Thanh Vân, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không có một tia bối rối. Tuy nhiên Trang Thanh Vân vẫn cố vài cuộc điện thoại để tìm hiểu, nói chuyện điện thoại với Hồ Tăng Chu một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài một hơi.

Phó Hiểu Bân tuy rằng trong lòng cũng có chút nghi ngờ, tuy nhiên vẫn rất tin Hạ Tưởng chưa bao giờ làm việc không có chuẩn bị ở sau, trước khi hắn biến mất, khẳng định đã nghĩ tới sẽ làm cho bốn phương tức giận, như vậy chắc là hắn đã sớm nghĩ tới phương pháp dập lửa. Cùng hắn biến mất còn có Hoàng Kiến Quân, liên tưởng đến sự kiện nhảy sông tự vẫn đêm qua, Phó Hiểu Bân mơ hồ đoán được, sông Hạ Mã phỏng chừng lại nổi lên sóng gió.

Trần Thiên Vũ trái lại hơi nóng lòng, tuy nhiên y lo lắng không phải Hạ Tưởng đi không nói gì, mà vì Hạ Tưởng chọc giận nhân vật số một, số hai tỉnh Yến, nếu chẳng may không thể xong việc thì không tốt lắm, nói không chừng thật sự mất đi tiền đồ thì sẽ lợi bất cập hại rồi.

Đám người Lý Hàm lại không tỏ vẻ gì, nhưng trên mặt hơi hơi biểu lộ ý mừng thầm và thái độ vui sướng, vẫn rơi vào trong mắt Trần Thiên Vũ, cũng khiến y thở dài, nhẹ nhõm, Bí thư Hạ làm sao chơi nước cờ hiểm thế? Trong chính trị không thể có nửa điểm đùa với nguy hiểm, thận trọng còn không đủ, làm sao có thể đùa giỡn như vậy? Thật muốn vì nhỏ bỏ lớn thì có thể tốt như thế nào!

Có thể nói, toàn bộ Tỉnh ủy, Thành ủy cùng với quận ủy quận Hạ Mã, bởi vì Hạ Tưởng mất tích, lời đồn đại nổi lên bốn phía, tin đồn bay tán loạn, thời gian nửa ngày ngắn ngủn, các loại tin tức đã bay đầy trời, thậm chí có người đồn đại Hạ Tưởng sở dĩ biến mất không thấy, là bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam. Còn có người nói, Hạ Tưởng rơi xuống sông Hạ Mã chết đuối, cũng có tin tức ly kỳ nói, có người chính mắt nhìn thấy Hạ Tưởng lái xe tốc độ cao, chạy đến thủ đô, nghe nói là đến thủ đô chạy chức quan rồi...

Càng có người lắm chuyện, tạo tin lung tung nói là Hạ Tưởng bị người ngoài trái đất bắt cóc, hiện tại đã bay ra hệ ngân hà, đang ở bên trong một phi thuyền vũ trụ đi với vận tốc ánh sáng, vĩnh viễn không quay về được trái đất... Đương nhiên người truyền bá tin tức này đã bị người ta mắng thành đầu heo.

Cũng có người hiểu chuyện gọi điện thoại đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật thành phố chứng thực Hạ Tưởng có phải bị bắt giam hay không, khiến Lý Ngôn Hoằng và Tô Công Thần đều dở khóc dở cười, sau phải dứt khoát ra lệnh, hễ ai gọi điện thoại tới hỏi về Hạ Tưởng, thì cứ việc dập điện thoại không phải tiếp.

Hạ Tưởng làm nổi lên cơn sóng gió động trời, thật đúng là vô thanh vô tức biến mất, mặc cho lời đồn đại bay đầy trời, mặc cho Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận, vẫn quyết tâm dấu mặt, cũng không biết Hạ Tưởng nghĩ thế nào, càng không biết Hạ Tưởng trốn đi để làm việc gì?

Có việc lớn gì mà lại làm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận? Có việc lớn gì mà để ảnh hưởng tới tiền đồ và vận mệnh?

Rất nhiều người đều không hiểu.

Khâu Tự Phong không hiểu, Mai Thái Bình không hiểu, nhưng Nguyên Minh Lượng lại biết, Phó Tiên Phong cũng có thể hiểu, bọn họ có thể đoán được Hạ Tưởng đang trốn tránh để làm việc gì.



Thu Viên đã có khoảng thời gian dài chưa gặp Hạ Tưởng, hiện tại cô là phó chủ nhiệm kiêm MC chính của đài truyền hình tỉnh, xem như có chân vững vàng ở đài truyền hình tỉnh rồi, đồng thời cô đá văng gã phó chủ nhiệm muốn chiếm đoạt cô, trở lại độc thân —— tuy rằng cho tới nay đối với bên ngoài công bố cô vẫn là người độc thân, nhưng dù sao chân chính quay về chính mình làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng nhất.

Thỉnh thoảng cô cũng nhớ tới Hạ Tưởng, nhớ tới bề ngoài tuấn lãng của Hạ Tưởng, đối nhân xử thế ôn hòa, còn có vẻ lãnh đạm, hờ hững của Hạ Tưởng, trong lòng còn đau ê ẩm. Kỳ thật cô cũng biết, Hạ Tưởng không có cảm tình gì với cô, chưa nói tới thích, cùng lắm chỉ là tán thưởng và hảo cảm mà thôi. Nhưng con người chính là một động vật kỳ quái, Hạ Tưởng càng đối xử lãnh đạm với cô, ngược lại càng kích thích cô chinh phục hắn, từng có bao nhiêu đàn ông có tiền có quyền quỳ gối dưới váy của cô, chỉ có Hạ Tưởng, khinh thường cô nhất, khiến cho cô có cảm giác thản nhiên tiếc nuối và cảm thán với Hạ Tưởng, luôn khát vọng Hạ Tưởng có thể mắt thẳng nhìn cô, hoặc là tiến thêm một bước, coi trọng cô một chút, cô sẽ đạt được tâm lý thỏa mãn.

Chỉ có điều khoảng cách giữa cô và Hạ Tưởng càng ngày càng xa, cơ hội tiếp xúc càng ngày càng ít, tiếc nuối trong lòng đã trở thành tiếc nuối mãi mãi, không thể bù lại.

Buổi sáng sau khi làm xong một chương trình, Thu Viên mệt rã rời, định đến văn phòng ngủ trưa một lát, vừa mới nằm xuống, điện thoại liền vang lên.

Là Ban tuyên giáo của Tập đoàn Đạt Tài gọi điện thoại tới, Thu Viên vốn không nghĩ sẽ nghe, Tập đoàn Đạt Tài tuy rằng khí thế hơn người, nhưng cô hiện tại cũng không phải tiểu phóng viên tùy tiện gọi được, cô ở đài của tỉnh cũng có quyền sinh sát trong tay, có thể quyết định sinh tử một chương trình, cho nên phỏng vấn bình thường, cô dễ dàng sẽ không xuất hiện.

Nhưng điện thoại vẫn kêu không ngừng, Thu Viên có chút không kiên nhẫn, đã nghĩ tắt máy, lại bỗng nhiên giật mình nhớ tới Tập đoàn Đạt Tài rất lâu không có chủ động gọi điện thoại cho cô, hiện tại lại gọi vào lúc nghỉ trưa, nói không chừng có việc quan trọng, cô liền giơ tay ấn nghe điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.