Diệp Thạch Sinh còn chưa nói gì, Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh cũng đều đổ người ngã xuống một bên, may mắn bên cạnh có người đỡ lấy, nên không bị ngã xuống đất.
Bọn họ thật sự là quá mệt mỏi, thân mệt tâm mệt, lại gánh vác trọng trách quá nặng!
Hà Đông Thần ánh mắt lại một lần nữa ươn ướt, có bao nhiêu cán bộ ở trước mặt ông mà khẳng khái luận điệu, ở trước mặt ông chỉ nói lời hùng hồn, tươi cười đầy mặt, hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy ba cán bộ cơ sở, lần lượt ngất trước mặt ông, không làm bộ, không phải làm ra vẻ, không nói lời suông mạnh miệng, có dũng khí dám ở trước mặt Thủ tướng hôn mê, chân thật mà thể hiện một cảnh tượng cảm động nhất.
Hà Đông Thần thị sát vô số nơi, hôm nay thị sát là có ý nghĩa nhất, cảm động nhất.
Nhân viên y tế khẩn cấp đo nhiệt độ cơ thể mấy người Hạ Tưởng, kiểm tra thân thể, Hà Đông Thần tự mình dặn dò, nhất định phải kiểm tra cẩn thận.
Đột nhiên, điện thoại của Diệp Thạch Sinh vang lên, là Tống Triêu Độ gọi tới:
- Bí thư Diệp, trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, không giữ được!
Cái gì? Diệp Thạch Sinh chấn động.
Trước khi Diệp Thạch Sinh đến quận Hạ Mã, Tống Triêu Độ và Phạm Duệ Hằng đã tới trang trại chăn nuôi, phụ trách công tác chống lũ cho trang trại chăn nuôi. Trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu cũng là một trong những điểm chống lũ quan trong, liên quan đến gốc rễ của Tập đoàn Tứ Ngưu, cũng không thể để xảy ra một chút sai lầm.
Tuy nhiên Diệp Thạch Sinh cũng nghe Phó Tiên Phong báo cáo, nói là khả năng nước lũ sẽ không thành nguy hiểm cho trang trại chăn nuôi, lời tuy như thế, nhưng không thể phớt lờ, Diệp Thạch Sinh thảo luận mọi người, vẫn quyết định để Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ đi tới trang trại chăn nuôi đích thân chỉ huy trấn giữ, chỉ đạo chống lũ.
Không nghĩ vừa mới giải trừ nguy cơ của sông Hạ Mã, lại nhận được tin tức trang trại chăn nuôi không bảo đảm, quả thật khiến ông rất giật mình. Một khi trang trại chăn nuôi bị ngập, lung lay gốc rễ của Tập đoàn Tứ Ngưu, ảnh hưởng kế hoạch lớn của Tập đoàn Tứ Ngưu, là đả kích trí mạng, đồng thời, cũng là gánh nặng mà tỉnh Yến không thể chịu nổi.
Tập đoàn Tứ Ngưu có vấn đề, sẽ là đả kích chính diện vô cùng lớn cho chiến lược nhãn hiệu nổi tiếng của tỉnh Yến.
Diệp Thạch Sinh hy vọng trong lúc mình chủ quản, khiến tỉnh Yến có vài công ty nổi tiếng, cũng sẽ mở rộng lực ảnh hưởng của tỉnh Yến ở cả nước. Thương hiệu Tập đoàn Tứ Ngưu hiện tại ở trong nước là có sức kêu gọi cố một, liên tục gần mười năm chiếm cứ vị trí số một về doanh số bán hàng trong lĩnh vực, là sự kiêu ngạo của tỉnh Yến.
Diệp Thạch Sinh lòng như lửa đốt:
- Thủ tướng, trang trại chăn nuôi có hơn một ngàn bò sữa nhập khẩu, một khi có chuyện, tổn thất thật lớn.
- Đi, đến trang trại chăn nuôi.
Hà Đông Thần thấy đã bảo vệ được sông Hạ Mã, cũng vô cùng quan tâm tới Tập đoàn Tứ Ngưu. Sau đó ông lại dặn dò vài câu, yêu cầu nhân viên chăm sóc thật tốt cho đám người Hạ Tưởng, khi Hạ Tưởng tỉnh lại, lập tức báo cho ông, sau đó mới cùng Diệp Thạch Sinh, đi tới trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu.
Thủ tướng cố ý nói về việc sau khi Hạ Tưởng tỉnh lại, hiển nhiên, là còn muốn cùng Hạ Tưởng hội đàm, rất nhiều người liền âm thầm hâm mộ vận may của Hạ Tưởng, thật sự là trong họa có phúc.
Thủ tướng đi không lâu, Hạ Tưởng liền tỉnh dậy. Khi hắn biết được trang trại chăn nuôi xảy ra vấn đề, cũng rất giật mình. Dựa theo sự tính toán chính xác của Phó Tiên Phong, nước lũ chỉ tấn công sông Hạ Mã mới đúng, không ngờ tới, ngay cả trang trại chăn nuôi cũng đã bị liên lụy, thật sự là ứng với một câu châm ngôn, người tính không bằng trời tính.
Hạ Tưởng cũng không có ý thấy vui khi người gặp họa, trang trại chăn nuôi bị tổn hại, tổn thất cuối cùng có thể bị tính đến trên người dân chúng, cũng không phải chuyện tốt gì. Chẳng qua, Phó Tiên Phong phỏng chừng phải khóc, ngàn tính vạn tính, lại vẫn không tính bằng ông trời, hơn nữa lúc này gã còn phải chịu trách nhiệm tương ứng việc để đập chứa nước Nam Sơn bất ngờ bị vỡ.
Tự làm bậy, không thể sống, có lẽ thực sự cần phải thêm chút dầu vào lửa! Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, trong lòng đã có đối sách.
Hạ Tưởng vừa tính toán trong chốc lát, Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh cũng tỉnh lại. Sau khi hai người tỉnh lại, đều rất là ảo não, với cấp bậc của bọn họ đừng nói nhìn thấy Thủ tướng, chính là Bí thư Tỉnh ủy cũng rất khó cơ hội đối mặt. Kết quả chế giễu, ngay trước mặt Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy, lại ngất đi, thật sự là mất mặt không thể về nhà.
Hạ Tưởng cũng ha hả cười:
- Ba người chúng ta ở trước mặt Thủ tướng và Bí thư Diệp hôn mê, chỉ sợ ở trong nước là xưa nay chưa từng có, đáng giá ghi lại việc quan trọng. Tuy nhiên mọi người yên tâm, Thủ tướng và Bí thư Diệp đều là người có tâm, tâm như gương sáng.
Lời Hạ Tưởng nói như cho hai người uống thuốc an thần, đều gật đầu.
Đang chuẩn bị bố trí công tác tiếp theo, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng khóc nát tan cõi lòng:
- Ba, ba!
Hạ Tưởng và Trần Thiên Vũ, Biện Tú Linh vội vàng ra ngoài lều bạt nhìn, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt ông già bị chết đuối, ôm thi thể lên lớn tiếng khóc. Khi đi đến nhìn, Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, sao lại là Đàm Quảng Hồng?
Đàm Quảng Hồng trong lòng còn mang ảo tưởng, nghĩ đến cha già có thể còn sống, không nghĩ tới vẫn không có kỳ tích phát sinh. Gã đau chết đi sống lại, cảm nhận được hoàn cảnh mất đi người thân đau khổ ra sao.
Hạ Tưởng đi qua khuyên giải an ủi nói:
- Nén bi thương đi. Nước lửa là vô tình, vẫn là mau chóng xử trí hậu sự cho ông cụ quan trọng hơn.
Đàm Quảng Hồng khóc một lúc lâu sau, mới bình tĩnh trở lại, thấy là Hạ Tưởng, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn, không biết là thế nào. Nhớ tới việc gã ép bức làm cho Tiếu Lão Tuyền nhảy sông tự vẫn, còn tự cho là đắc ý, không nghĩ tới không quá lâu, cha mình đã bị nước lũ làm chết đuối, thật sự là châm chọc quá lớn.
Còn muốn tinh toán chính xác để nước lũ nhằm vào sông Hạ Mã, chính là diệu chiêu của Phó Tiên Phong. Nếu không phải Phó Tiên Phong thần cơ diệu toán, có lẽ cha già sẽ không chết. Đàm Quảng Hồng căm hận vô cùng, rồi lại có khổ nói không nên lời.
Người bên cạnh thì cứ bàn tán, nói ra quá trình lúc phát hiện thi thể. Còn có người nói cả chuyện Hạ Tưởng đem quần áo cho người chết nói cho Đàm Quảng Hồng biết, Đàm Quảng Hồng nghe xong, chăm chăm mà nhìn Hạ Tưởng một cái, xấu hổ mà cúi đầu, vì gã vừa mới ở trong nhà thấy sông Hạ Mã lũ lụt mà vui sướng khi người gặp họa mà cảm thấy đáng xấu hổ.
Hạ Tưởng lại không nói thêm gì, chỉ có vỗ vai Đàm Quảng Hồng, khuyên giải an ủi vài câu, sau đó xoay người rời đi, hắn còn rất nhiều sự tình phải làm, không thể ở lại vì việc của Đàm Quảng Hồng.
Đàm Quảng Hồng nhìn bóng dáng Hạ Tưởng rời đi, trong tay nắm chặt áo trên người cha già—— là áo sơ mi của Hạ Tưởng, ánh mắt gã chờp chớp rất lâu, sau đó đấm một đấm thật mạnh xuống bùn nước.
...
Hạ Tưởng sau khi thu xếp ổn thỏa cho anh em công nhân, ai nên nghỉ ngơi, ai nên kết thúc công tác ai tiếp tục, hắn để Trần Thiên Vũ và Tiêu Ngũ ở lại giải quyết tốt hậu quả, sau đó cùng Biện Tú Linh, Hoàng Kiến Quân quay trở về quận Hạ Mã.
Tới bộ chỉ huy lâm thời, đám người Lý Hàm không ở đây, đã tới trang trại chăn nuôi. Hạ Tưởng hỏi một chút tình huống quận Hạ Mã, nhìn thấy nước sông Hạ Mã ôn hòa mà chảy, trái tim cuối cùng cũng nằm đúng vào vị trí của nó. Thời tiết cũng đang tốt lên, có vài ánh mặt trời xuyên qua tầng mây vừa lúc chiếu vào sông Hạ Mã, chiếu rọi làm sông Hạ Mã thành một màu vàng, bao nhiêu người dân quận Hạ Mã lo lắng đề phòng một ngày, thấy tình cảnh này, lập tức hoan hô.
Quận Hạ Mã bình an vô sự, thật sự là mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu, cũng không biết trang trại chăn nuôi là sẽ lộn xộn ra sao, không, chắc phải là vô cùng hỗn loạn.
Hạ Tưởng lại trở về Quận ủy, được đón tiếp long trọng như anh hùng, tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, chăm chú nhìn, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười cười, hướng mọi người khoát tay, hắn cả người toàn bùn nước, nhếch nhác không chịu nổi, nói thật là chả ra kiểu gì cả.
Nhưng ở trong mắt mọi người, Hạ Tưởng cả người bùn nước, là biểu lộ hắn đã trải qua một trận chống lũ cứu tế kinh tâm động phách, chứng minh hắn thân là nhân vật số một, làm gương cho binh sĩ, nhảy vào trong nước lũ, cùng quan binh chống lại nước lũ. Nên dù là người có quan liêu có khôn khéo đến mấy, cũng kính nể khả năng lãnh đạo này, bởi vậy, mặc kệ là người ủng hộ hay là người phản đối Hạ Tưởng, đều vỗ tay nhiệt liệt và chân thành với Hạ Tưởng.
Lý Ứng Dũng ở giữa đám người, cúi đầu, hối tiếc không kịp. Ông cũng nghe nói Thủ tướng và Bí thư Diệp tự mình đi thị sát địa điểm bơm nước, hơn nữa cũng vừa mới nghe đồn, nói là Thủ tướng vì hành động anh dũng của mấy người Hạ Tưởng mà chảy nước mắt. Người có thể làm Thủ tướng cảm động mà rơi lệ và ghi nhớ tên, về sau không muốn một bước lên mây cũng khó.
Thật sự là sai lầm, sao lại chỉ vì một chút cảm cúm mà bỏ lỡ đại sự? Nếu không nếu cùng Hạ Tưởng ở tuyến đầu chống lũ, được Thủ tướng khen vài câu, thì tiền đồ về sau còn phải lo lắng gì nữa?
Lý Ứng Dũng hối hận cũng chẳng giải quyết được gì, lại vô cùng hâm mộ ghen tị Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh. Thực sự nên đánh cuộc một phen, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi ra chiến tích nhất...
Chỉ có điều hối hận cũng vô dụng, lúc Lý Hàm đi tới trang trại chăn nuôi, lại không sắp xếp ông theo. Tuy nhiên dù an bài ông đi, ông cũng phải tìm lý do từ chối, bởi vì trang trại chăn nuôi là chống lũ bất lợi, ai đi người đó xui xẻo.
Lý Ứng Dũng còn đang suy nghĩ, Hạ Tưởng có thể cũng tìm lý do để không đi trang trại chăn nuôi hay không? Khẳng định sẽ. Vừa mới bảo vệ sông Hạ Mã mà lập công, lại đi trang trại chăn nuôi, tự tìm xui, ai sẽ ngu như vậy?
Nhưng mà khiến Lý Ứng Dũng thật không ngờ chính là, Hạ Tưởng ở Quận ủy chỉ đơn giản giải thích vài câu, để cho Biện Tú Linh tạm thời ở lại Quận ủy, hắn và Hoàng Kiến Quân cùng nhau đi tới trang trại chăn nuôi.
Hoàng Kiến Quân lúc chống lũ vẫn vọt tới phía trước nhất, không được Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy khích lệ, trong lòng cũng hơi chút không được tự nhiên, cảm thấy không có được đãi ngộ. Trên đường, Hạ Tưởng nhìn như lơ đãng mà nói một câu:
- Kiến Quân, Thủ tướng sáng mắt sáng lòng, ai là thật tâm làm việc, ông ấy nhìn rất rõ. Chỉ tập trung làm, không cần nói nhiều, cả Bí thư Diệp cũng biết rõ lúc ấy ai ở hiện trường, ai không ở.
Nói đùa, người bên cạnh Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy, không phải bất tài, tuy Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy đi rồi, nhưng người của bọn họ còn ở lại hiện trường, có người phụ trách ghi chép, có người chăm sóc người bệnh, cũng có người đang âm thầm hiểu biết tình hình. Cho nên rất nhiều sự tình không cần nói rõ ràng, quá dố tâm trí, ngược lại sẽ lưu lại cho lãnh đạo ấn tượng tranh công không tốt.
Hạ Tưởng vừa nói, Hoàng Kiến Quân lập tức hiểu rõ, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Lãnh đạo đừng cảm thấy tôi nhỏ mọn, quả thật là ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng khó nhìn thấy một lần, Thủ tướng càng không cần phải nói, không được Thủ tướng tiếp kiến, rất đáng tiếc.
Hạ Tưởng hiểu ý mà cười:
- Thủ tướng còn chưa đi...
Chẳng lẽ, Thủ tướng có thể quay về quận Hạ Mã? Hoàng Kiến Quân ánh mắt sáng lên, nghĩ lại một chút, làm sao có khả năng? Thủ tướng trăm công ngàn việc, ở quận Hạ Mã nửa ngày đã quá tốt rồi, chẳng lẽ còn trở lại?
Hạ Tưởng lại chỉ nói đến đó là thôi, không phụ trách giải thích. Bởi vì suy nghĩ của hắn đã rơi xuống trên người Phó Tiên Phong, đang suy nghĩ, vấn đề đập chứa nước Nam Sơn tạm thời cũng không điều tra rõ rốt cuộc trách nhiệm của ai, nhưng trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu bị ngập, Phó Tiên Phong cũng là trốn tránh không được trách nhiệm lãnh đạo. Cũng không biết gã nên giải thích như thế nào với Thủ tướng và Bí thư Diệp?
Chẳng lẽ lại nói, rõ ràng đã tính toán để nước lũ đổ về phía sông Hạ Mã, ai biết trên đường chuyển hướng, chẳng những đổ vào sông Hạ Mã, lại ngập trang trại chăn nuôi? Phó Tiên Phong sẽ không ngốc đến mức chưa đánh đã khai, mà thừa nhận lúc gã quyết định xả lũ có chứa tư tâm tạp niệm?
Đương nhiên Phó Tiên Phong sẽ không thừa nhận gã có tư tâm, chỉ có điều hiện tại thừa nhận hay không đã không quan trọng, lúc gã nhận được điện thoại biết được nước lũ đổ vào trang trại chăn nuôi, liền ngây ra như phỗng, một mình ở bộ chỉ huy đập chứa nước Nam Sơn sắc mặt trắng bệch mà ngồi, ước chừng năm phút đồng hồ không hề động đậy chút nào!
Người tính không bằng trời tính, hoặc là nói, cơ mưu tính cũng quá thông minh, tính kế ngược lại cả mình?
Đúng vậy, quả thật nước lũ cũng giống như tính toán ban đầu, đổ vào sông Hạ Mã, còn kém chút nữa là làm Hạ Tưởng chết đuối. Đương nhiên Hạ Tưởng chết đuối đều không phải là ước nguyện ban đầu, hắn thầm nghĩ tạo phiền toái từ sông Hạ Mã cho Hạ Tưởng, chỉ muốn để trang trại chăn nuôi không phải chịu nước lũ tấn công, lại không có dự đoán được, sông Hạ Mã được bảo vệ, còn trang trại chăn nuôi lại không bảo vệ nổi!
Phó Tiên Phong khóc không ra nước mắt, tức giận đến thiếu chút nữa chửi má nó, cuối cùng vẫn không mắng thành lời, bởi vì ngoại trừ mắng mẹ của mình, gã còn không dám mắng mẹ của ông trời. Nhưng trừ lúc đó ra, lại không có mẹ của người khác có thể mắng.
Ai cũng không trách, chỉ có thể tự trách mình thời vận không tốt, muốn hại người khác, lại hại chính mình.
Đầu tiên là chỉ huy thất bại ở đập chứa nước Nam Sơn, sau đó ở vị trí xả lũ thì lại tiếp tục tính nhầm phương hướng, trời ạ, Phó Tiên Phong ảo não vạn phần, quả muốn đánh vào miệng mình vài cái. Nếu sớm nghe người khác khuyên bảo, xả nước từ từ, sẽ không phải có lựa chọn sau, sẽ không phải hành động bất đắc dĩ cho nổ đập, không xả lũ hướng đông, sẽ không xuất hiện việc trang trại chăn nuôi bất ngờ bị ngập.
Không ngờ, quả thật là rất không ngờ.
Nước lũ đổ xuống, sau khi tới quận Hạ Mã, đột nhiên lại bị một chia thành hai, một đường lao thẳng tới sông Hạ Mã, một đường khác lao thẳng tới trang trại chăn nuôi. Vốn tưởng rằng trang trại chăn nuôi có thể bình yên vô sự, cũng không có đề phòng nhiều lắm, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trang trại chăn nuôi bị nước lũ đổ ập vào!
Lúc này liền làm đổ sập bức tường bao quanh trang trại chăn nuôi, một lát sau đã có gần 10 còn bò chết đuối. May mắn trang trại chăn cũng ở chỗ cao, có một chút giảm xóc, nếu không ở đợt sóng đầu tiên tấn công, trang trại chăn nuôi sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Hơn nữa sẽ thê thảm và nghiêm trọng đến mức tổn thương sức mạnh của Tập đoàn Tứ Ngưu, khiến Phó Tiên Phong chỉ muốn đập đầu vào tường.
Hắn gần như đem toàn bộ lực lượng điều tới đập chứa nước Nam Sơn, lấy danh nghĩa bảo vệ nguồn nước thủ đô mà điều động vật tư xung quanh, Tỉnh ủy và Thành ủy cũng đã bật đèn xanh, được nhiều người ủng hộ. Tỉnh Yến từ trước đến nay theo sát bước chân của trung ương, cán bộ tỉnh Yến lại thích nhất là xem sắc mặt thủ đô, ai chẳng biết đập chứa nước Nam Sơn vẫn cung ứng nước cho thủ đô, lại có Thị trưởng Phó mở miệng, hiển nhiên tận hết sức lực mà làm.
Mọi người tranh nhau lên trước, e sợ bị phê bình không làm tốt công tác.
Kết quả là, không bảo vệ được đập chứa nước Nam Sơn, khi trang trại chăn nuôi cần vật tư chống lũ, lại phát hiện không có cái gì để dùng. Lịch sử của Thành phố Yến không có phát sinh lũ lụt quá lớn, không có kinh nghiệm chống lũ là không sai, nhưng đem tất cả vật tư đều chuyển đến tường đông, tường đông không bảo vệ được, tường tây sẽ phải đổ, Phó Tiên Phong biết, gã có phiền toái lớn.
Người khác có thể bỏ tường đông để sửa chữa tường tây, nhưng gã còn không có cơ hội để làm gì cả.
Hơn nữa làm cho gã cảm thấy đau đầu chính là, sau khi đập của hồ chứa nước Nam Sơn nổ lớn, lượng nước thoát ra, lũ trên núi bất ngờ cũng ngừng chảy, bên trong đập chứa nước thì lượng nước không bằng một phần ba bình thường, nói cách khác, về sau muốn cung ứng nước cho thủ đô, trong thời gian ngắn gần như không có khả năng.
Hết mưa, gió ngừng, lũ trên núi đổ xuông cũng hết, Phó Tiên Phong cũng hoàn toàn hiểu rõ một đạo lý, đem tảng đá tự đập chân mình, không phải ai khác, mà chính là gã! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLKhi gã biết được Thủ tướng đến thành phố Yến thị sát, trong lòng lại hiện lên cảm xúc tuyệt vọng. Gã cũng biết lập trường của Thủ tướng, là người luôn luôn không có hảo cảm gì với thế lực gia tộc, vừa lúc bây giờ gã xảy ra sai lầm, rơi vào trong tay Thủ tướng, còn có cái gì tốt được?
Trên đường từ đập chứa nước Nam Sơn tới trang trại chăn nuôi, Phó Tiên Phong gọi điện thoại cho bác cả, đem đầu đuôi của sự tình giải thích rõ ràng.
Phó Bá Cử nghe Phó Tiên Phong nói xong, mãi không nói gì, cuối cùng giọng điệu trầm trọng mà nói:
- Trước chủ động thừa nhận sai lầm, sau đó nghĩ biện pháp đem sai lầm đổ lên trên người khác, Thủ tướng sẽ không trực tiếp truy cứu trách nhiệm của cháu, trách nhiệm lãnh đạo của cháu tính như thế nào, còn phải bàn luận ở Tỉnh ủy. Chỉ cần trong hội nghị không làm Thủ tướng tức giận là được, trước mắt qua một cửa này rồi tính tiếp.
Phó Tiên Phong trên đường lại nói chuyện điện thoại cùng Dương Quốc Anh.
Dương Quốc Anh nói cho Phó Tiên Phong, trang trại chăn nuôi tất cả có 20 con bò sữa bị chết đuối, tổn thất bò sữa cũng không phải lớn nhất, tổn thất lớn nhất là vừa mới "Nghiên cứu chế tạo" thành công một "Phương pháp phối chế" sữa bột toàn bộ thành bong bóng, tổn thất kinh tế trực tiếp hơn 20 triệu, tổn thất gián tiếp tạm thời không thể đánh giá.
Hơn nữa làm cho Phó Tiên Phong hết hồn là, phòng nghiên cứu của trang trại chăn nuôi cũng bị nước lũ phá vỡ, rất nhiều văn kiện cơ mật bên trong đều bị lũ lụt cuốn đi!
Nếu trong đó có vài thứ công bố ra ngoài, ngay lập tức Tập đoàn Tứ Ngưu sẽ thân bại danh liệt, bởi vì ghi chép trong đó chính là cơ mật cấp 1 về bí mật phương pháp phối chế. Ai cũng không thể tưởng được sẽ phát sinh lũ lụt, càng không thể tưởng được nước tới đột nhiên như vậy, lúc lũ lụt tiến đến, tất cả mọi người kinh hoàng luống cuống, làm sao còn lo lắng bảo vệ giấy tờ, quan trọng là phải chạy đã.
Kết quả chính là giấy tờ quan trọng không ngờ trong lúc vô ý bị lũ lụt cuốn đi, cũng không biết trôi tới chỗ nào. Có lẽ sẽ bị mục nát trong nước, có lẽ sẽ bị người khác nhặt được, mà lại vừa khéo là người có tâm nhặt được, cuối cùng công bố ra ngoài, lại có lẽ sẽ ở trong bùn nước, cuối cùng thối mục, tóm lại, bất cứ tình huống gì cũng có thể xảy ra.
Phó Tiên Phong thậm chí trong lòng còn mang ảo tưởng, nước lũ rất lớn, vừa đổ tới, khẳng định sẽ làm hỏng giấy tờ, làm sao có khả năng trôi ra bên ngoài? Cho dù tới bên ngoài, cũng không chắc sẽ bị nhặt được. Cho dù bị người khác nhặt được, cũng không nhất định người nhặt được sẽ biết giấy tờ ấy là gì.
Thực ra gã cũng biết, việc đã đến nước này, chỉ có thể cầu một chút tâm lý an ủi thôi.