Quan Thần

Chương 772: Từng bước lo lắng



Nhưng Mai Thái Bình chính là Mai Thái Bình, không cho Hạ Tưởng cơ hội giải thích và khuyên bảo, phất tay rồi quay người nghênh ngang bước đi, bỏ lại Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong ngơ ngác nhìn nhau, nói không nên lời.

Thật đúng là một Trưởng ban Tổ chức cán bộ luôn làm theo ý mình, quy củ trên quan trường lớn như trời, nhất là Ban tổ chức cán bộ. Nhưng Mai Thái Bình thì ngược lại, tìm lý do để đích thân đi kèm Hạ Tưởng đến nhậm chức. Tỉnh Yến với không khí quan trường vô cùng bảo thủ, y tuyệt đối là người đầu tiên độc hành biệt lập.

Chỉ mong cách nghĩ của y bị Bí thư Tỉnh ủy phủ quyết, nếu không Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đích thân đi kèm Hạ Tưởng đến nhậm chức, không phải là làm cho hắn hoành tráng thêm, mà là khiêng hắn lên bàn lửa để thiêu. Bởi vì Thành ủy thành phố Lang không chừng sẽ cho rằng hắn cáo mượn oai hùm, xé da hổ làm văn, đem Trưởng ban Tổ chức cán bộ ra để ra oai, người chưa tới nhận chức nhưng đã ra uy trước.

Lần diễn này chỉ cần diễn không tốt thì sẽ làm cho nhân vật số một, số hai ấn tượng cực kỳ không tốt về hắn, thậm chí có khả năng sẽ sinh ra ghen ghét, nhất là Thành ủy thành phố Lang mắt nhìn cao qua đầu, trong tình trạng đôi lúc còn không coi Tỉnh ủy ra gì, việc Hạ Tưởng đến nhậm chức long trọng có lẽ sẽ hứng chịu hậu quả phản ngược lại.

Chỉ là…Hạ Tưởng không chi phối được quyết định của Mai Thái Bình, đương nhiên hắn cũng biết lý do Mai Thái Bình đưa hắn đi nhậm chức có thể không phải là lời nói thật, có lẽ y có mục đích khác cũng chưa biết chừng.



Sau khi nói chuyện với Ban tổ chức cán bộ xong, tin Hạ Tưởng sắp bị điều đi liền hoàn toàn bị lan truyền rộng ra, người người đều biết. Rất nhiều quan chức lớn, nhỏ ở Quận ủy quận Hạ Mã ban đầu còn không tin Hạ Tưởng sẽ đi khỏi, đều cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu trước thông tin đó. Bí thư Hạ Tưởng làm việc rất tốt, vì sao lại bị điều đi đột ngột? Rốt cuộc là sai xót ở đâu?

Người không đủ cấp bậc và trình tự, không nhìn rõ nguyên nhân đằng sau sự việc, người biết chân tướng thì không dám nói gì nhiều. Từ lúc tin tức Hạ Tưởng sắp chuyển đi được truyền ra, quận Hạ Mã không thể nói là toàn thể ảm đảm, cũng có thể nói là trong lòng đại đa số người ở đấy đều tiếc nuối.

Hạ Tưởng là lãnh đạo tốt hiếm có, Bí thư tốt, công chính liêm minh, khách quan, gần như cũng làm đến mức xem mọi người như nhau, không tham tiền, không thiên vị. Rất nhiều người lăn lộn trong quan trường mười mấy năm, vẫn là lần đầu tiên gặp một Bí thư thanh liêm và làm được việc như Hạ Tưởng.

Nếu như đổi Bí thư khác, chắc chắn sẽ không bằng Bí thư Hạ, hơn nữa mọi người cũng nghe được tin đồn, nói là Lý Hàm sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư. Con người Chủ tịch quận Lý lão thành có thừa, khai thác không hết, chủ yếu là nếu không có sự phấn chấn và sức sống của Bí thư Hạ, nếu tất cả những điều trên đó không chủ yếu không đủ, thì Chủ tịch quận Lý đối nhân xử thế vẫn không bình dị, gần gũi bằng Bí thư Hạ.

Khi Hạ Tưởng còn tại vị, có không ít người có lẽ cảm thấy hắn có chỗ không tốt thế này, thế kia, nhưng khi vừa nghe tin hắn sắp rời chức, lại so sánh với người sắp tiếp nhận chức vụ, cùng với cục thế quận Hạ Mã sau khi Bí thư Hạ rời đi, không ít người mới phát giác, vô hình trung, Bí thư Hạ đã trở thành cây cọc tiêu, là lá cờ đầu, là hình tượng lãnh đạo lý tưởng trong lòng mọi người.

Không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp cận rất gần với lãnh đạo, cho nên trong lòng đại đa số mọi người không trông mong lãnh đạo chiếu cố đặc biệt đến mình, mà chỉ mong lãnh đạo có trái tim công bằng, khen thưởng khuyến khích tiến bộ, nghiêm trị người nhiều việc ít, ít nhất phải làm được chế độ công bằng, cho mỗi người một cơ hội và không gian thăng tiến.

Ít nhất, Hạ Tưởng khiến cho đại đa số cảm thấy chỉ cần làm được việc, chỉ cần nỗ lực thì sẽ có ngày ngẩng cao đầu, mà không phải một lãnh đạo nhân vật số một mang nặng tính cá nhân, dùng người không khách quan, chỉ giúp cho số ít người có được lợi, và khiến cho đại đa số người cảm thấy không có cửa để tiến lên.

Hạ Tưởng không phải người hoàn hảo, cũng có người hắn tin cậy và thân gần, nhưng hắn cũng có thể làm được đến mức khoan dung và bao dung. Đối đãi với đại đa số bộ phận cấp dưới cũng kiên nhẫn, và chu đáo, và cũng đề bạt mấy cấp dưới không phải là họ hàng của hắn, nên khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy hi vọng.

Chỉ tiếc, lãnh đạo tốt sắp phải đi rồi, đang trong thời kỳ kinh tế quận Hạ Mã đi vào quỹ đạo, cục thế đang có xu thế ổn định, nên làm cho không ít người bất bình thay cho Hạ Tưởng, cho rằng hắn bị người khác chơi xấu, là bị lãnh đạo cấp trên qua cầu rút ván.

Đầu tiên là Phó Hiểu Bân, ngồi tại văn phòng của Hạ Tưởng một lúc lâu, sau khi đi ra, than ngắn thở dài, vẻ mặt không cam lòng.

Theo sau là Trần Thiên Vũ, Biện Tú Linh, Hoàng Kiến Quân, Trang Thanh Vân theo thứ tự lần lượt đi vào văn phòng của Hạ Tưởng, ai ai cũng đều vẻ mặt bất lực và tiếc nuối. Nhưng ngoài việc phục tùng sự sắp xếp của tổ chức ra, không còn cách nào khác.

Hạ Tưởng lại không an ủi mọi người gì cả, việc gặp rồi xa trên quan trường là chuyện bình thường, huống chi lần này hắn đến thành phố Lang, tuy rằng người ngoài nhìn vào là điều chuyển ngang, hơn nữa là cấp Phó, không bằng vị trí nhân vật số một hiện tại, nhưng trọng trách trên vai, biết rõ cuộc khảo nghiệm ở quận Hạ Mã đã hoàn thành thuận lợi, việc mài dũa ở thành phố Lang là tiền đề để hắn có thể bước sang một trang mới trong quan trường hay không.

Đi được tốt, một bước có thể tiến lên cấp Giám đốc sở, từ nay sẽ chính thức bước vào hàng ngũ quan lớn. Đi không tốt, phỏng chừng không cần bị tầng trên xem nhẹ, thì có khả năng bị đối thủ đánh bại, thất bại không có cơ hội để trở mình.

Một bước là sống, một bước là chết. Trên quan trường, lúc nào cũng là từng bước gặp nguy cơ, từng bước lo lắng.

Đợi sau khi những người có quan hê tốt với Hạ Tưởng đến rồi đi, một nửa Ủy viên thường vụ khác do Lý Hàm dẫn đầu cũng từng người đến ngồi với Hạ Tưởng, vừa là từ biệt, vừa là ôn lại chuyện cũ, cho dù không phải là kiểu gặp nhau nở nụ cười gộp lẫn ân và oán, thì cũng là những lời chúc phúc nhau, không ai muốn sau này khi gặp mặt lại mà vẫn còn ghi nhớ chuyện ân oán ngày xưa.

Dù có ân oán đi nữa, về sau có lẽ cũng không có cơ hội cùng nhau làm việc rồi. Không làm việc cùng nhau thì không tồn tại tranh chấp lợi ích, dễ nói chuyện dễ chia tay, cũng lưu lại một chút tình người.

Ngoại trừ Lý Hàm và Mộ Duẫn Sơn gặp Hạ Tưởng thấy có một chút không tự nhiên ra, những người khác đều cười đùa tự nhiên.

Lý Hàm không được tự nhiên là bởi vì y nghe được Hạ Tưởng không ủng hộ, tín nhiệm y, trong lòng bực tức. Mộ Duẫn Sơn là vì đứng sai hàng ngũ, vốn có quan hệ khá với Hồ Tăng Chu lại đi đầu phục doanh trại của Phó Tiên Phong, kết quả ngược lại, rơi vào tình thế không ai để ý tới, y liền cảm nhận bi thảm sâu sắc.

Trên quan trường, đi sai một bước có lẽ sẽ phải tiếc nuối một đời. Sai lầm đi theo Phó Tiên Phong, sau này muốn có một chỗ tốt tại Thành ủy thì không có khả năng nữa rồi, Hồ Tăng Chu không thừa cơ trả đũa y đã là tốt lắm rồi.

Cảm xúc Mộ Duẫn Sơn vô cùng sa sút, cũng không thể oán giận người khác. Đường là do mình chọn, hối hận cũng vô dụng.

Hai ngày sau, Thành ủy triệu tập mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, chính là tiến hành thảo luận và biểu quyết vấn đề chọn ứng cử viên kế tiếp đảm nhiệm chức Bí thư quận Hạ Mã.

Phó Bí thư Thành ủy Chử Vệ đề bạt Lý Hàm đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Khâu Tự Phong đề bạt Bí thư Huyện ủy huyện An Giang Thiên làm ứng vử viên chức Bí thư Quận ủy, sau khi Khâu Tự Phong đưa ra đề nghị, đầu tiên là thuyết minh tỉ mỉ lý lịch hai người trước toàn thể mọi người, đồng thời nêu ra ý kiến khảo sát của Ban tổ chức cán bộ cung cấp cho các vị Ủy viên thường vụ đang ngồi tham khảo.

Kết luận của Ban tổ chức cán bộ là, kinh nghiệm làm việc của đồng chí Giang Thiên phong phú, trẻ trung khỏe mạnh, thích hợp lãnh đạo một quận trẻ như quận Hạ Mã.

Hồ Tăng Chu hơi chần chừ một chút, không thể hiện thái độ cụ thể:

- Các đồng chí có thể phát biểu suy nghĩ của riêng mình về đề cử hai đồng chí ứng cử viên. Về đồng chí Lý Hàm...khụ khụ…Bí thư Diệp quan tâm hơn, có điều Bí thư Diệp lại nói đồng chí ấy chỉ là xem trọng đồng chí Lý Hàm, chứ không phải có ý can thiệp vào quyết định của Thành ủy.

Diệp Thạch Sinh từng ám chỉ với Hồ Tăng Chu, Hồ Tăng Chu không thể không có chút thái độ gì. Dù sao chỉ cần truyền đạt lại ý kiến của Bí thư Tỉnh ủy là được rồi, còn thái độ của các vị Ủy viên thường vụ đang ngồi thế nào thì là vấn đề của riêng bọn họ rồi.

Bây giờ y chưa ra quyết định cuối cùng, trên thực tế không có chủ ý đã là nghiêng về phía Lý Hàm rồi. Đương nhiên, nếu các vị Ủy viên thường vụ đang ngồi đều ủng hộ Giang Thiên, y cũng sẽ biết lắng nghe.

- Đồng chí Giang Thiên thích hợp đảm nhiệm Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã hơn, từ sau khi đồng chí Giang Thiên tiếp nhận huyện An, dẫn dắt kinh tế huyện An đi lên một bậc thang mới là có thể kết luận được rồi. Đồng chí Giang Thiên giải quyết tốt các công việc hậu quả, hiện tại vấn đề của quận Hạ Mã cần một nhân vật số một biết nhìn đại cục, và có năng lực dẫn dắt quận Hạ Mã vững vàng vươn lên. Ý kiến của tôi là, đồng chí Lý Hàm hơi lớn tuổi một chút, làm những công tác hổ trợ càng tốt hơn.

Vu Phồn Nhiên phát biểu thẳng, hùng hồn, một là một, hai là hai, không hồ đồ, hiển nhiên cũng có ý mượn lần Hội nghị thường vụ lần này để thị uy.

Mọi người nhìn Vu Phồn Nhiên, trong lòng kinh ngạc, trước kia khi còn đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực còn không thấy y quyết đoán bao nhiêu, giờ lên Thị trưởng rồi quả nhiên khác nhau rất nhiều. Ý kiến vừa rồi khẳng định Giang Thiên, phủ định Lý Hàm, mức độ lớn ngoài dự đoán của mọi người.

- Ý kiến của Ban tổ chức cán bộ cũng là nghiêng về phía đồng chí Giang Thiên. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Khâu Tự Phong nói một câu rất có trọng lượng, thân làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, ý kiến của y có thể có ảnh hưởng không ít đến phái do dự ở giữa.

Nếu là việc bổ nhiệm bình thường còn dễ nói, nhưng lần bổ nhiệm này quan trọng, bởi vì, đầu tiên nhân vật số một không tỏ rõ thái độ, tiếp theo nhân vật số một tung ra Bí thư Tỉnh ủy đặc biệt quan tâm, rất rõ ràng là muốn mọi người nể mặt Bí thư Tỉnh ủy, nhưng không ít người vẫn bị khó xử một chút, Giang Thiên là Thư ký tiền nhiệm của Trần Phong, bọn họ có quan hệ tốt với Trần Phong. Bí thư Diệp lại là Bí thư Tỉnh ủy, ở tỉnh Yến không còn lâu nữa, mà Phó chủ nhiệm Trần có lẽ không lâu nữa sẽ là Chủ tịch tỉnh của tỉnh nào đó rồi.

Mềm nắn rắn vuông, một người là Bí thư Tỉnh ủy sắp ra đi, một là quan to tương lai của một phương, cán cân trong lòng thật không dễ gì nghiêng lật.

Có điều, cũng có người trong lòng đã chắc, ví dụ như Cao Hải. Y liền không do dự ủng hộ Giang Thiên:

- Tôi bầu cho Giang Thiên một phiếu.

Rõ ràng, lưu loát, không nói nhiều, không giải thích, nói xong liền không nói thêm lời nào nữa.

Bất kể là xuất phát từ góc độ Trần Phong, vẫn là vì lý do Hạ Tưởng, Cao Hải không có lý do gì để chọn Lý Hàm. Bí thư Tỉnh ủy chỉ tên ứng cử viên cũng không bắt buộc phải ủng hộ mới được. Diệp Thạch Sinh cũng sẽ không vì do ai đó phản đối bổ nhiệm Lý Hàm mà trả đũa người đó.

Phó bí thư Chử Vệ hắng giọng:

- Cá nhân tôi cho rằng đồng chí Lý Hàm hiểu rõ các mục công việc của quận Hạ Mã hơn, đồng chí ấy tiếp nhận chức Bí thư là thuận lý thành văn, càng có lợi cho sự phát triển vững vàng của quận Hạ Mã.

Nếu như nói thái độ Chử Vệ ủng hộ Lý Hàm nằm trong dự đoán, vậy thì Trưởng ban thư ký Thành ủy Nhạc Minh cũng ủng hộ Lý Hàm, liền ít nhiều làm người khác hơi kinh ngạc. Nhạc Minh là người của Phạm Duệ Hằng, sao lại cũng ủng hộ Lý Hàm?

Nhạc Minh không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, chỉ thản nhiên nói một câu:

- Việc điều chuyển Bí thư, Chủ tịch quận lên thay phù hợp với các quy luật chung, tôi vẫn là bầu một phiếu cho đồng chí Lý Hàm.

Lý Hàm có hai phiếu ủng hộ rồi.

Theo sau, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Trần Ngọc Long, Trưởng ban tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa, Phó thị trưởng Vu Tứ - sau khi Cao Hải lên làm Phó thị trưởng thường trực, Phó thị trưởng Vu Tứ cũng trình tự tiến vào Hội nghị thường vụ - Cùng với Tư lệnh viên phân khu Vương Duyên Long đều lần lượt bỏ phiếu ủng hộ Lý Hàm.

Sáu phiếu ủng hộ, chỉ thiếu một phiếu là hơn một nửa, hơn nữa lúc này Hồ Tăng Chu còn chưa biểu hiện thái độ, tình thế cực kỳ bất lợi cho Giang Thiên, việc Lý Hàm tiếp nhận chức vụ gần như đã được định đoạt.

Phiếu bầu của Bí thư Quận ủy quận Thị Bắc Tôn Ái Dũng chắc chắn là sẽ theo Hồ Tăng Chu, y vẫn chưa biểu hiện thái độ là vì muốn xem Hồ Tăng Chu có ý kiến gì.

Nói cho cùng, trong vấn đề ai lên làm Bí thư Quận ủy, năng lực cá nhân của Giang Thiên và Lý Hàm trọng điểm không phải ở chỗ hơn kém, mà là ai là người của ai, ai càng nghiêng về ai. Không thể không nói là một kiểu bi ai, cũng là chế độ bất đắc dĩ.

Cục trưởng Công an Tôn Định Quốc thấy không ai phát biểu, y mới khàn giọng nói:

- Tôi vẫn là ủng hộ Giang Thiên một phiếu, tuổi tác đồng chí Lý Hàm hơi lớn một chút, quận Hạ Mã không dễ cai trị, cần người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi không những sức khỏe tốt, mà suy nghĩ cũng mới mẻ.

Đến bây giờ Giang Thiên mới có bốn phiếu bầu ủng hộ.

Hiện trong tất cả các Ủy viên thường vụ, chỉ có Tô Công Thần và Hồ Tăng Chu, Tôn Ái Dũng chưa biểu lộ thái độ gì. Một người là Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, một người là nhân vật số một Thành ủy, còn có một người là Bí thư Quận ủy giỏi phối hợp, lại là họ hàng với Hồ Tăng Chu. Đâu nặng đâu nhẹ vừa nhìn là hiểu ngay. Cho dù Tô Công Thần ủng hộ Giang Thiên, Giang Thiên cũng chỉ có năm phiếu bầu.

Thực sự kết quả hiện tại đã hiện ra rồi, chỉ thiếu mỗi Hồ Tăng Chu đập bàn tổng kết cuối cùng mà thôi.

Tôn Ái Dũng nhìn mặt đoán lòng, biết là Hồ Tăng Chu có khuynh hướng nghiêng về Lý Hàm, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ cần gã ta bây giờ bầu một phiếu, Lý Hàm liền có thể thắng chắc. Vậy thì để gã ta ra mặt gánh vách lo âu hộ lãnh đạo mới được … Tôn Ái Dũng vừa mở miệng:

- Ý kiến của tôi là…

Lời vừa ra khỏi miệng, lại bị Tô Công Thần không chút khách sáo chặn ngang:

- Xin Bí thư Tôn đợi một chút, tôi có tình hình mới muốn báo cáo một chút với Bí thư Hồ.

Tôn Ái Dũng nghẹn tại cổ họng, vô cùng không vui nói:

- Chủ nhiệm Tô, anh sớm không nói, muộn không nói, cứ phải cướp lời tôi là có ý gì vậy?

- Không có ý gì cả.

Tô Công Thần đảo mắt, tóe ra hai cái nhìn sắc lạnh:

- Không muốn để anh phạm sai lầm thôi, là lòng tốt, Bí thư Tôn đừng hiểu nhầm. Đợi anh sau khi hiểu rõ chân tướng rồi, chắc chắn sẽ cảm ơn tôi đấy.

Nói xong, cũng không để ý Tôn Ái Dũng bất mãn, y đứng dậy đến bên cạnh Hồ Tăng Chu, cúi người xuống, nói nhỏ với Hồ Tăng Chu vài câu.

Sắc mặt Hồ Tăng Chu lập tức biến sắc:

- Có chắc chắn mười phần không?

Tô Công Thần gật đầu, đưa điện thoại trong tay cho Hồ Tăng Chu, Hồ Tăng Chu chỉ nhìn qua màn hình liền mặt mày xám trắng, khoát tay nói:

- Tôi và Chủ nhiệm Tô có ý kiến là, đồng chí Giang Thiên thích hợp đảm nhiệm Bí thư Quận ủy hơn.

Vù… vù…

Mặc dù các vị Ủy viên thường vụ đang ngồi đều là những vị lão thành trong quan trường rồi, nhưng vẫn bị biến cố đột xuất làm cho kinh ngạc. Rốt cuộc Tô Công Thần cho Bí thư Hồ xem cái gì, trong lúc Lý Hàm đã đang chiếm ưu thế, đột ngột liền chuyển biến lập trường quay ra ủng hộ Giang Thiên.

Quá là ngạc nhiên rồi, quá bất ngờ rồi.

Tôn Ái Dũng há to miệng, sao lại có chuyện nhất thời thay đổi? Từ đầu Hồ Tăng Chu do dự, đến bây giờ dứt khoát và kiên quyết ủng hộ Giang Thiên, chắc chắn là xảy ra chuyện gì lớn rồi, nếu không, không thể trong phút chốc đá chân ra rồi lại thu chân về, lại còn đá bóng sang bên cạnh cửa cầu môn nữa chứ.

Tuy nhiên Tôn Ái Dũng kinh ngạc là kinh ngạc, nhưng phản ứng cũng nhanh, lập tức nói theo:

- Tôi cũng ủng hộ đồng chí Giang Thiên đảm nhiệm Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã.

Thật đúng là trên quan trường chưa bao giờ thiếu những kỳ tích và niềm vui bất ngờ, thay đổi trong nháy mắt. Ngôi báu Bí thư Quận ủy sắp rơi vào tay Lý Hàm bỗng phút chốc di dời. Nếu Lý Hàm mà biết được y từng cách ngôi báu Bí thư Quận ủy gần như vậy, gần đến nỗi có thể giơ tay ra là chạm đến thì đột nhiên bị người khác đẩy ra, y tuyệt đối sẽ khóc không ra nước mắt.

Đừng nói y nữa, Hồ Tăng Chu còn suýt nữa phải nổi cáu, không phải vì bị Tô Công Thần trong thời khắc then chốt chặn ngang, mà là vì Lý Hàm làm việc lỗ mãng không chú ý bớt phóng túng. May mắn là y ở phút cuối cùng mới biểu lộ thái độ nên đi đúng nước cờ, nếu y sớm tỏ thái độ ủng hộ Lý Hàm, và Tô Công Thần sau đó mới tiết lộ việc Lý Hàm nhận hối lộ của Thương mại Trường Cơ thì y xấu hổ không có lỗ để chui vào.

Tô Công Thần cũng thật là, sớm không nói, muộn không nói, cứ phải giữ đến tận phút cuối cùng, rõ ràng là vừa được của hời lại khiêu chiến với quyền uy của y, là muốn nói với y rằng, sau này có một số việc nên trưng cầu ý kiến của gã ta, dù gì cái ghế Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật vẫn không phải là nhân vật bất tài.

Được, cái tên tận dụng mọi thứ lại thấy gió bẻ măng.

Mặc kệ Hồ Tăng Chu có ý kiến thế nào với Tô Công Thần, nhưng Tô Công Thần là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, tương đương với nhân vật số một có tính độc lập của hệ thống Ủy ban kỷ luật, hơn nữa nghe nói Tô Công Thần và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng có quan hệ khá tốt, và cũng có quan hệ với Ủy ban kỷ luật Trung ương, cũng khiến y không thể không đối đãi tử tế. Cán bộ Đảng chính, bình thường cái gì cũng tốt, chỉ cần bị người ta tóm được có tham ô nhận hối lộ, chỉ cần có vấn đề tác phong sinh hoạt, chỉ cần Ủy ban kỷ luật một lòng truy xét thì đều không có kết cục tốt.

Được, thấy tốt thì thu, dù sao từ trong tâm Hồ Tăng Chu cũng không quá muốn cho Lý Hàm chủ trì mọi mặt công việc của quận Hạ Mã, Lý Hàm không có tinh thần khai thác dứt khoát hẳn hoi, y lên làm Bí thư cũng không phải chuyện tốt gì.

Tin Giang Thiên được Thành ủy đề bạt trong giây đầu tiên đã được truyền đến Tỉnh ủy, Diệp Thạch Sinh nghe xong vẻ mặt bình tĩnh, tia giận dữ lóe qua trong mắt, nói với Hồ Tăng Chu:

- Tôi tôn trọng quyết định của Thành ủy.

Đương nhiên Hồ Tăng Chu cũng hàm súc kể lại cú sút phút cuối của Tô Công Thần.

Diệp Thạch Sinh cũng không nói thêm gì, khoát tay chuyển đề tài:

- Khi nào Hạ Tưởng đến thành phố Lang nhậm chức?

- Sau khi bàn bạc, quyết định ngày 15 tháng 11 sẽ đi.

Hồ Tăng Chu quan sát nét mặt, thấy Diệp Thạch Sinh bỏ qua không nhắc đến Tô Công Thần nên trong lòng đoán thầm lẽ nào Diệp Thạch Sinh không ghi hận Tô Công Thần sao? Có điều suy nghĩ ấy cũng chỉ thoảng qua, liền lại tập trung vào chuyện của Hạ Tưởng:

- Nghe nói, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mai muốn đích thân đi cùng Hạ Tưởng đến thành phố Lang.

Diệp Thạch Sinh cười bất lực:

- Tôi thèm mà quản lý, Mai Thái Bình vẫn luôn quen thói độc hành biệt lập rồi, kệ ông ấy đi. Hạ Tưởng cống hiến rất nhiều cho quận Hạ Mã, cho cậu ta đến thành phố Lang, cả Thành ủy và Tỉnh ủy đều cảm thấy không công bằng với hắn. Để Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tiễn cậu ấy đến nhậm chức cũng coi như là Tỉnh ủy cho cậu ấy sự khẳng định.

Hồ Tăng Chu không nói thêm gì, y không nắm bắt được thái độ của Diệp Thạch Sinh. Y cũng biết, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đưa Hạ Tưởng đi nhậm chức, thể diện thì nở mặt nở mày đó, nhưng lại không có lợi cho Hạ Tưởng phát triển công việc ở thành phố Lang, mà có khả năng khiến cho Thành ủy thành phố Lang sinh ra tâm lý mâu thuẫn. Thân là Bí thư Tỉnh ủy, rất hiểu rõ tình hình thành phố Lang lại cố ý bỏ qua không nhắc tới, cũng không biết rốt cuộc là Diệp Thạch Sinh có dụng ý gì?

Sau đó nghĩ đến bây giờ đã là đầu tháng 11 rồi, thời gian Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã không còn nhiều nữa, cũng nên đến ngồi với Hạ Tưởng, tiễn biệt hắn, dặn dò hắn vài câu rồi...

Một tuần, Hạ Tưởng nên gặp ai đều gặp hết cả rồi, cần nói gì cũng đều đã nói hết, nháy mắt đã đến ngày 14, hắn đã bàn giao xong công việc ở quận Hạ Mã, dự định nghỉ ngơi một ngày, sau đó sáng mai khởi hành sớm thì lại bất ngờ nhận được điện thoại của Mai Thái Bình.

- Đi, bây giờ đến thành phố Lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.