Quan Thần

Chương 775: Kinh ngạc, hỗn loạn



Bây giờ là giữa tháng 11, mặc dù thời tiết không tồi, nhưng bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ bốn năm độ, rất lạnh, người vàng lại mang bộ dạng tinh thần phấn chấn, chỉ mặc một chiếc áo khoác và một chiếc sơ mi, có thể không lạnh? Gã từng bước khệnh khạng đến trước Trang Duệ, xéo mắt mà quan sát Trang Duệ, khinh miệt cười:

- Cậu từ đâu tới vậy? Khẩu khí rất lớn, biết nơi này thuộc ai quản hay không vậy?

- Tôi từ đâu tới ông không có tư cách quản, nơi này thuộc ai quản tôi không cần biết, dù sao vừa rồi ông đã chặn xe của tôi, thì phải xin lỗi tôi, nếu không, ông không xong với tôi đâu.

Trang Duệ mới không sợ người vàng, kẻ đang nổi nóng ở trước mặt, trời lớn đất lớn, đều là thiên hạ của đảng, đừng cho rằng đeo dây chuyền vàng thì có thể hoành hành ngang ngược, cho dù là ai, cho dù lai lịch lớn cỡ nào, ở trước mặt Trưởng ban tổ chức cán bộ, đều phải làm bộ đáng thương.

- Ha ha!

Người vàng ha hả cười lớn, quay đầu nói với đám người:

- Anh em, vị này khẩu khí rất lớn, đến khu vực của ai quản cũng không biết rõ, lại dám giở thái độ đầu gấu, thật là không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu. Này, tôi nói cho cậu biết, nơi cậu đứng là địa giới của thành phố Lang, thành phố Lang có một câu vè thuận miệng đã nghe qua chưa hả? Nhìn bộ dáng của cậu khẳng định ngây ngô chưa biết, để tôi nói cho cậu hay, cậu nghe rõ đây…

Trang Duệ mới không thích nghe người vàng lải nhải, trừng mắt:

- Ông tên là gì? Ở đơn vị nào? Lát nữa tôi tìm Ngả Văn Thành làm cho ra nhẽ…

- Chà, lôi cả Bí thư Thành ủy ra để dọa người sao? Được, cậu có gan lắm.

Người vàng ha ha cười lớn, vô cùng càn rỡ mà giơ tay xô Trang Duệ một cái,

- Cho dù là ai đến thành phố Lang, đều phải nhớ một câu, nếu không làm quan làm không yên, buôn bán sẽ bị lỗ, câu nói này chính là – ban ngày Ngả Văn Thành, ban đêm Nga Ni Trần – có hiểu là gì không? Có nghĩa nói là ban ngày, thành phố Lang thuộc về Ngả Văn Thành quản, vào ban đêm, sẽ do Nga Ni Trần quản. Nga Ni Trần cậu lại không biết rõ, đúng không?

Trang Duệ bị người vàng xô một cái, lập tức nổi giận, trở bàn tay kéo tay gã ra, giơ tay xô gã một cái:

- Bớt đụng tay đụng chân, ông thử đụng vào tôi một cái xem sao?

Người vàng vô cùng kiêu ngạo mà tiếp tục giơ tay xô Trang Duệ:

- Vênh váo cái gì? Ở địa bàn của tôi, thì phải nghe theo tôi, lái một chiếc Audi, còn dám so đo với tôi, có tin là tôi đánh cậu không?

Trang Duệ cũng là quân nhân chuyên nghiệp, trong bộ đội tuy không phải là lính đặc chủng, nhưng cũng học qua vài món – không ít quan lớn đều thích quân nhân chuyên nghiệp làm lái xe, là bởi vì có thể kiêm thêm tác dụng làm vệ sĩ – vốn với tính cách của y sẽ xông lên, lại bởi vì là lái xe của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ở Tỉnh ủy cũng cao hơn người ta một bậc, bây giờ đến một nơi dưới cấp thành phố còn bị người ta bắt nạt, làm sao nuốt trôi được cục giận này? Người vàng tay vừa giơ ra, y liền trở bàn tay nắm lấy tay đối phương, sau đó cổ tay vừa vặn vừa đè, một điểm huyệt nhỏ đã khống chế được người vàng.

Người vàng cổ tay bị đau, bất ngờ không kịp đề phòng bị Trang Duệ bẻ cánh tay ra sau, khom lưng la lớn:

- Nhanh thả tao ra, mẹ mày, to gan quá đấy, đến lão Tặc ta cũng dám đánh, không muốn sống hả! Anh em, giúp tôi gỡ nó ra!

Người vàng vừa thét to, mấy người nhanh chóng xúm lại, không nói lời nào, liền hướng Trang Duệ mà nhào vào.

Trang Duệ dù có lợi hại, một mình cũng đánh không lại bốn năm người. Y vừa quay đầu, thì thấy không biết từ khi nào Hạ Tưởng đã từ trên xe xuống, trong tay cầm cái khóa tay lái đứng ở phía sau y, còn Mai Thái Bình cũng đã xuống xe, đang đứng ở cửa xe gọi điện.

Trang Duệ cho rằng Hạ Tưởng sẽ thể hiện sức mạnh phi thường, giúp y một tay, không ngờ Hạ Tưởng đi về phía trước, dùng chân đá vào mông người vàng, sau khi đá ngã người vàng, lại đem cái khóa tay lái giao vào trong tay y, lời nói chân thành mà chuyển giao:

- Tôi và Trưởng ban Mai không tiện ra tay, tất cả trông cậy vào cậu rồi.

Trang Duệ dở khóc dở cười, một mình y không đấu lại với một đám người, Trưởng ban Mai là cán bộ cấp phó tỉnh, hơn nữa tuổi tác lại lớn một chút, khẳng định sẽ không động thủ. Hạ Tưởng tuy là cấp Phó giám đốc sở, nhưng đang tuổi trai trẻ cường tráng, bây giờ tình thế nguy cấp, nhẽ ra nên giúp y một tay, nếu không một mình y sẽ bị đám người kia đánh cho tơi bời.

Hạ Tưởng không phải không muốn giúp Trang Duệ, mà là hắn không muốn khi chưa nhậm chức, đã đánh nhau một trận nơi đầu đường của thành phố Lang, truyền đến Thành ủy thành phố Lang, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?

Tuy nhiên lời nói vừa rồi của người vàng hắn lại rất rõ mà nghe lọt vào tai, trong lòng lặng xuống – ban ngày Ngả Thành Văn, ban đêm Nga Ni Trần – Nga Ni Trần này là người ra sao, khẩu khí và uy phong khá lớn, dám dựa vào thời gian phân chia đều thành phố Lang với Bí thư Thành ủy, có thể thấy được sự hung hăng càn quấy đã tới mức độ ra sao!

Trong nước nhìn từ mặt ngoài không có đất cho bọn xã hội đen sinh tồn, nhưng trên thực tế, vẫn còn không gian cho thế lực đen tối tồn tại, sự chuyển dỡ của thành thị, còn có sự cạnh tranh và thăng bằng giữa trung tâm tắm hơi, phòng khiêu vũ, phòng ca hát, đều lớn lớn nhỏ nhỏ tồn tại sự tham gia của thế lực đen, thậm chí một số chợ bán sỉ, một số bãi đỗ xe, đều có thủ đoạn kinh doanh bất bình thường ở mức độ khác nhau.

Thế lực đen có mở rộng hay không, có phải có sức ảnh hưởng rất lớn hay không, toàn bộ phải xem người đứng đằng sau là ai. Thậm chí có thể không một chút khoa trương mà nói, thế lực đen đơn thuần gần như không có, cũng không có khả năng phát triển thành quy mô, chỉ có thế lực đen có bối cảnh của xã hội trắng, trắng đen kết hợp, trắng đen móc nối với nhau, mới có khả năng làm xằng làm bậy, hoành hành một phương.

Xem ra, Nga Ni Trần này, chính là Bí thư Thành ủy ngầm của thành phố Lang rồi. Gã có sự hung hăng càn rỡ ngất trời như vậy, khiến cho Hạ Tưởng có thêm phần lo lắng cho hiện trạng của thành phố Lang. Không chỉ có sự đấu tranh về chính trị ở mặt ngoài, mà còn những tranh chấp của thế lực đen trong bóng tối, thành phố Lang, thật đúng là một thùng hỏa dược.

Thế cục thành phố Lang như thế nào, là sự lo lắng lâu dài, chủ yếu là thế giằng co trước mắt phải phá vỡ như thế nào, đã khiến Hạ Tưởng cảm thấy khó xử. Đổi là hắn, hắn sẽ không va chạm mở rộng hiểu biết bình thường với người vàng, nhưng Trang Duệ là lái xe của Mai Thái Bình, không phải của hắn, Mai Thái Bình không trói buộc Trang Duệ, hắn không tiện nói gì.

Sự tình đã quậy tới mức này rồi, muốn lùi lại cũng không dễ làm, đối phương đã kéo ra mấy người, không chỉ vây kín lấy hắn và Trang Duệ, còn vây kín cả Mai Thái Bình.

Trang Duệ cũng biết đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào, thấy tình thế không ổn, nếu chẳng may bị người ta đánh cho một trận, cho dù sau đó có trả đòn đi nữa, cũng vô cùng mất mặt, liền vội vàng dùng tay chỉ vào chiếc Audi:

- Nhìn rõ đi, chúng tôi là người của Tỉnh ủy đến, người đang gọi điện, là Tỉnh ủy…

- Dù mày là ai, đều đánh hết!

Người vàng vừa rồi bị Hạ Tưởng đá ngã xuống đất, sau khi đứng dậy, miệng toàn là bùn, tức lồng lộn mà xông vào Hạ Tưởng,

- Tao trị chết mày!

Hạ Tưởng đâu phải là người sẽ ăn cái thiệt trước mắt? Hắn vừa rồi rõ ràng còn đưa cái khóa tay lái cho Trang Duệ, lại quay người rồi giành cái khóa tay lái từ trong tay của Trang Duệ đang ngẩn ra, cũng không tránh, cầm cái khóa giơ ngang trước người, quả đấm của người vàng liền vừa khéo đập lên cái khóa!

- Ối! Đau chết mất!

Người vàng không ngờ Hạ Tưởng sẽ có thủ đoạn như thế, bỗng chốc bị ăn đòn đau, càng nổi trận lôi đình, rất nhanh nhảy dựng lên,

- Hôm nay tao không trị chết mày, thì tao sẽ làm cháu mày!

Hạ Tưởng cười:

- Tôi còn nhỏ hơn ông, ông làm cháu tôi, có thể làm tổn thọ của tôi đó.

Người vàng vừa xông lên trước, Trang Duệ đã ra tay, y đánh ra một đấm, đánh ngay vào sau lưng người vàng, người vàng cũng không phòng bị Trang Duệ cũng sẽ ám hạ độc thủ, cơ thể nhào về phía trước, sắp sửa ngã xuống. Hạ Tưởng thấy thế, giơ chân đạp vào xương cẳng chân của gã, người vàng trước sự tấn công cả trước lẫn sau, rất nhanh bị ngã xuống đất, đau đến mức lăn lộn trên đất.

Lần này đám người đang vây lấy lái xe của chiếc Santana dừng lại, rầm rầm mà vây đến, vừa khéo cứu lái xe Santana một mạng, người lái xe đã thở thoi thóp thừa cơ miễn cưỡng chui vào trong buồng lái, toàn thân ông ta là máu, trong miệng thỉnh thoảng lại ứa máu ra ngoài, khẳng định là bị nội thương không nhẹ.

Hạ Tưởng cho rằng chỉ là cuộc đánh nhau ẩu đả bình thường, đám người vừa tản ra, mới phát hiện tình trạng thê thảm của lái xe Santana, lập tức giận giữ. Giữa thanh thiên bạch nhật, nếu không phải Trang Duệ nhúng tay vào, người có khi bị đánh đến chết cũng không chừng, thật là vô pháp vô thiên rồi.

Mắt thấy đám người vây lại, còn muốn động thủ, Hạ Tưởng cuối cùng cũng nổi cáu, khom người liền lôi người vàng vừa bị đánh bổ nhào xuống đất lên, đưa cánh tay gã kéo ngược ra phía sau, xô vào lòng Trang Duệ:

- Tóm lấy cái xích chó của hắn, siết chặt lấy cổ hắn, lũ người này ai dám lên, thì siết mạnh tay hơn, xem ai dữ hơn ai!

Được lắm, tóm lại có khí phách, là một người đàn ông. Trang Duệ sớm đã nghe qua sự tích của Hạ Tưởng, bây giờ mới phát hiện mặt kiên cường của Hạ Tưởng, y không nói một lời, giơ tay tóm lấy cái xích vàng – cái xích vàng to như ngón tay đứa trẻ quả thực rất có tác dụng, siết chết người cũng không đứt – hơi dùng lực, người vàng lập tức đỏ mặt tía tai mà hét lên, giơ tay quơ lung tung, kêu to:

- Tha mạng, tha mạng!

Ánh mắt Hạ Tưởng lạnh lùng, nói với đám người xung quanh:

- Ai dám tiến lên một bước, có tin ông ta sẽ bị siết chết!

Ngang ngược sợ thằng làm bừa, làm bừa sợ thằng liều mạng, Hạ Tưởng vừa nổi khùng, đám người xung quanh lập tức dừng bước, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không dám tiến lên trước. Cũng phải, bọn họ ở thành phố Lang hoành hành bao năm, trước nay toàn là đi uy hiếp người khác, chưa một lần bị người ác uy hiếp, hơn nữa, còn là sự uy hiếp chết người!

Kẻ giết người hàng loạt trông như gan to, là bởi vì bị giết là người khác. Một khi bản thân gần kề với sự uy hiếp chết người, thì nhát như chuột. Người vàng thấy đối phương đã thể hiện tính cách thật, bị siết đến thở không ra hơi, chỉ sợ tới mức hồn bay phách lạc, đứng cũng không vững, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc:

- Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha… tha cho tôi cái mạng hèn này!

Trang Duệ không ngờ thứ nhất là Hạ Tưởng vào thời khắc mấu chốt, quả nhiên túc trí đa mưu, hơn nữa quyết đoán ra tay, tạo ra bề thế, không ngờ thứ hai là người vàng lại bị thịt như vậy, vừa rồi thấy bộ dáng oai phong lẫm liệt của gã, còn cho rằng gã thà chết chứ không chịu khuất phục - thật muốn thà chết chứ không chịu khuất phục thì xấu chuyện rồi, nếu một đám người vây lên cho một trận hỗn chiến, y và Hạ Tưởng sẽ chịu thiệt thì không nói, đến cả Trưởng ban Mai cũng bị liên lụy, toàn bộ trách nhiệm sau cùng của sự việc sẽ rơi lên người y, y có thể sẽ không chịu nổi.

Trang Duệ trong nháy mắt khâm phục sát đất Hạ Tưởng, trước đây cũng nghe nói Hạ Tưởng có sự gánh vác, tuyệt đối không ném bạn bè lại, hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật đúng là như thế, trong mắt y, Hạ Tưởng chính là một đấng nam nhi với bầu nhiệt huyết, là người tài ba khí phách.

Người vàng là kẻ cầm đầu một đám người, gã vừa chịu thua, đám người xung quanh liền thành bầy ong mất chúa, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên làm như thế nào. Vào lúc đang giằng co, bỗng nhiên nghe một hồi tiếng nổ xe, lái xe Santana khởi động ô tô, lắc lắc lư lư và lái ra khỏi đám người, đi lên quốc lộ, muốn chạy trốn.

Cũng không biết lái xe Santana đã đắc tội với đám người này như thế nào, ông ta vừa đi, lập tức đám người liền bỏ mặc người vàng không quản, bỗng hô lên rồi vây kín chiếc Santana ở giữa – lái xe bị thương quá nặng, chỉ chạy được mấy mét liền tắt máy – có người kéo ông ta từ trong xe ra, bất chấp ông ta khắp đầu khắp mặt đều là máu, hơn nữa trong miệng máu còn ứa ra không ngừng, lại còn tay đấm chân đá lên người ông ta.

Ức hiếp người đến bước chết cũng không chịu buông tha, Hạ Tưởng thực sự tức giận, hắn nhặt từ dưới đất lên một viên gạch, vừa giơ tay liền ném vào người đứng đầu tiên, không lệch một chút nào mà trúng ngay vào mặt, lúc này người kia đã bị đánh đến mặt mày nở hoa, hai tay úp mặt, đau đến không biết phương hướng.

Mấy người khác cũng đủ ác, không ngờ chẳng ngó ngàng gì tới, còn không buông tha lái xe Santana, rất có cái thế không đem ông ta đánh chết tại chỗ thì không chịu. Mà nhìn từ vết thương của lái xe Santana, nhiều lắm chịu thêm vài cú nữa là toi mạng. Hạ Tưởng lần đầu tiên trong đời lửa giận ngút trời, cũng không thèm để ý tới hình tượng, một bước dài vọt lên phía trước, cái khóa tay lái trong tay nâng khóa lên hạ xuống, gõ mạnh vào cánh tay của một người đang đánh hăng nhất!

Hạ Tưởng vừa xuống mạnh tay, mấy người nóng lên, bỏ qua lái xe Santana, xông lên vây lấy Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không chút sợ hãi, cái khóa tay lái trong tay múa máy, xuất ra vài chiêu, lại đánh thêm hai người ngã xuống đất.

Mắt thấy người bên cạnh Hạ Tưởng càng ngày càng nhiều, tình cảnh của hắn rất đáng lo, Mai Thái Bình cũng không ngại mình là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, lên trước nói:

- Bao nhiêu năm không vận động chân tay rồi, Hạ Tưởng, đừng nói cậu vừa rồi mới động thủ, khiến tôi cũng ngứa ngáy, chi bằng, chúng ta cùng nhau tác chiến một lần?

Hạ Tưởng cũng không dám để Mai Thái Bình tham chiến, vội nói:

- Đừng, Trưởng ban Mai, ngài nhanh chóng gọi quân cứu viện là quan trọng, ở đây không như thành phố Yến, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

- Quân cứu viện đang trên đường tới, tuy nhiên tôi đoán cũng không kịp đâu, tôi không ra tay, một Phó thị trưởng thường trực chưa nhậm chức như cậu, bị người ta hành hung trên đường, cũng là một tin tức lớn đấy.

Mai Thái Bình còn cười được, một bên xắn tay áo, một bên còn nhẹ nhàng bâng quơ mà cười mấy tiếng.

Trang Duệ dùng lực siết chặt cổ người vàng:

- Ngươi tiếp tục không bảo bọn họ dừng tay, nửa đời còn lại phải sống mà không thể tự lo liệu được!

Người vàng bị siết đến mức hai tay quơ loạn lên:

- Nhanh dừng tay, nhanh dừng tay, tôi còn trong tay bọn chúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tuy nhiên lời của gã gần như không mang lại tác dụng gì, vừa rồi Hạ Tưởng xuống tay rất mạnh, khơi dậy lòng căm phẫn của mấy người bọn họ, dưới đầu óc phát nóng lên, làm sao còn có thể để ý đến sự sống chết của người vàng chứ, có mấy người nhặt gạch từ dưới đất lên, thậm chí còn có người lấy dao ra, ép Hạ Tưởng.

Tình thế hết sức căng thẳng, nếu mấy người bọn họ mà liều mạng xông lên, Hạ Tưởng có khả năng cái mạng nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, còn Mai Thái Bình nói không chừng cũng thất thế. Ngộ nhỡ xuất hiện sự việc Phó thị trưởng thường trực mới nhậm của thành phố Lang và Trưởng ban Tổ chức cán bộ đổ máu trên phố, thì thực sự là náo động lớn rồi, thành phố Lang thế nào cũng đảo lộn trời đất cũng không chừng.

Nhưng cho dù sau sự việc đem miễn chức đám người của Thành ủy thành phố Yến cũng không làm nên chuyện gì, người đã có chuyện, xoay chuyển trời đất cũng vô lực.

Bỗng nhiên, một trận tiếng phanh xe dồn dập vang lên, một chiếc BMV và hai chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước chiếc Audi, rõ ràng là cách dừng chặn mất đường đi của chiếc Audi. Tiếp theo, bốn năm người từ trên chiếc Mercedes-Benz đi xuống, một lời không nói đứng bên cạnh xe, sau đó vô cùng lễ phép mà mở cửa xe BMW…

Lẽ nào đối phương lại đem quân cứu viện đến? Trang Duệ căng thẳng đến mức tim như nhảy ra ngoài, bây giờ mới biết có lúc đối diện với bọn liều mạng, trừ phi dùng bạo lực trấn áp, nếu không dù là lai lịch gì cũng không dùng được.

Từ trên xe có hai người duyên dáng mà bước xuống, chính là hai bông hoa song sinh tình cờ gặp khi cứu người ở thành phố Thương!

Cô gái mặc áo vàng đảo mắt nhìn thế cục hiện trường, mặt lạnh như băng:

- Chuyện gì thế?

Vừa ngẩng đầu, cô lập tức nhận ra Hạ Tưởng, liền đổi thành khuôn mặt tươi cười, kinh ngạc,

- Sao lại là anh?

Sau khi cô gái mặc áo màu bạc xuống xe, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ thản nhiên mà nhìn lướt qua Hạ Tưởng một cái, sao đó ánh mắt dừng lại trên người vàng đang bị Trang Duệ siết cổ, "Hì hì" cười một tiếng:

- Tôi sớm đã nói qua, đeo xích vàng to, sớm muộn cũng bị người ta xem như chómà dắt, bộ dạng của lão Tặc, thật sự giống một con chó Nhật.

Cô cười xong, sắc mặt lại lạnh tanh, nhìn lướt qua giấy phép của chiếc Audi, sắc mặt lại có chút biến đổi, dùng tay chỉ người vàng, nhẹ nhàng nói:

- Lão Tặc có mắt như mù, đụng chạm vào quý nhân, đáng đời bị người ta xem như con chó mà kéo.

Cô chỉ vung tay lên, bên cạnh liền có một người đi qua, dùng chân đạp vào bụng người vàng, đau đến mức người vàng ngã khuỵ xuống đất mặt méo mó biến dạng, nhưng chỉ ú ớ mà kêu, không dám phát thành tiếng.

Hạ Tưởng mới biết, cô gái áo màu bạc không thích nói chuyện này, mới là nhân vật lợi hại.

Cô gái áo vàng cũng chú ý đến giấy phép của chiếc Audi, thì thầm vào tai cô gái áo bạc mấy câu, hai người cũng không biết là nói gì, xoay người lên xe, hò hét một tiếng, không ngờ nghênh ngang mà đi.

Hai người vừa đi, còn lại đám người cũng đều lập tức tản ra, lần lượt lên xe, còn lại mấy người Hạ Tưởng, cáng người vàng đi, trong nháy mắt không còn một ai, đồng thời, vứt lại còn có lái xe Santana bị trọng thương đang bất tỉnh.

Hạ Tưởng không để ý được nhiều hơn, vội lên trước kiểm tra vết thương của lái xe Santana, phát hiện ông ta đang thoi thóp thở, liền bảo Trang Duệ nhanh chóng gọi 120… Vừa gọi điện xong, quân cứu viện mà Mai Thái Bình gọi đến mới khoan thai tới.

Ra ngoài sự bất ngờ của Hạ Tưởng là, quân cứu viện điều đến lại không phải là cảnh sát, lại không phải là đàn ông vạm vỡ, mà là một phụ nữ khoảng 30 tuổi.

Người phụ nữ này thân hình dịu dàng, tuy toàn thân mặc trang phục công sở cứng nhắc, nhưng lại che dấu không được bộ dạng thuỳ mị khác biệt. Biết bản tính đẹp, dịu dàng thanh tao, nhiều từ ngữ đẹp đều có thể dùng lên người cô.

Cô thong thả đi tới trước mặt Mai Thái Bình, thấy hiện trường lộn xộn, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Trưởng ban Mai, tôi đến trễ rồi, ngài không bị thương ở đâu chứ ạ? Sao không báo cảnh sát?

Mai Thái Bình buông lỏng tay:

- Báo rồi, cảnh sát không đến. Thành phố Lang là một địa phương tốt, người dân thành phố Lang nhiệt tình hiếu khách, cách thức nghênh đón khách vô cùng mới mẻ độc đáo, suýt nữa đã đánh Trưởng ban Tổ chức và Phó thị trưởng thường trực sắp nhậm chức…

Lời nói của Mai Thái Bình không phải không có ý châm biếm, người phụ nữ lại bất đắc dĩ cười:

- Trưởng ban Mai, tình hình thành phố Lang ngài không phải là không biết, có một số chuyện… Ài, không nói nữa, trước tiên làm quen một chút với Phó thị trưởng Hạ của chúng ta là được rồi.

Hạ Tưởng tiến lên, Mai Thái Bình giới thiệu:

- Lưu Nhất Lâm, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy.

Lại dùng tay chỉ sang Hạ Tưởng,

- Hạ Tưởng… không cần tôi phải nói nữa, cô cũng biết cậu ấy là ai rồi.

Hạ Tưởng cũng nghe qua tên Lưu Nhất Lâm, trước khi đến thành phố Lang, mười mấy Ủy viên thường vụ của thành phố Lang hắn cũng đã nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch, chỉ không ngờ, Lưu Nhất Lâm xinh hơn trong ảnh – đương nhiên cũng có thể dùng sự đoan trang để hình dung, so với hai chị em song sinh vừa rồi, Lưu Nhất Lâm hiển nhiên có chỗ không bằng, nhưng sự thùy mị thành thục và khí chất tao nhã của cô, lại hơn hẳn hai chị em kia.

Lưu Nhất Lâm quát sát Hạ Tưởng mấy lần, nhiệt tình mà giơ tay bắt tay Hạ Tưởng, vừa mở miệng, liền nói một câu khiến Hạ Tưởng giật mình:

- Phó thị trưởng Hạ vừa đến, đã thay đổi lịch sử của thành phố Lang…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.