Quan Thần

Chương 799: Ra tay, không ai có thể chống lại



Hôm nay Hạ Tưởng vốn muốn gặp lại Lưu Nhất Lâm nói chuyện, nhưng Tống Nhất Phàm đột nhiên làm rối kế hoạch của hắn, chỉ có thể đổi thành đi cùng Tống Nhất Phàm.

Tống Nhất Phàm cũng thú vị, có lẽ vì duyên cớ mới sớm ra đã ngồi xe, bỗng nhiên đã mệt rồi, muốn ngủ một lát, Hạ Tưởng hết cách với cô, chỉ đành tùy theo ý cô. Cô liền rất nhanh mà cởi áo khoác ngoài ra, cuối cùng không ý tứ cởi áo thu, rồi chui vào trong chăn của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vốn muốn đổi một chiếc chăn cho cô, còn chưa kịp nói thành lời, cô đã nằm xuống, còn ngửi ngửi:

- Không hôi, có mùi vị đàn ông, em thích.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, muốn nói cái gì, lại lắc lắc đầu.

Chỉ lát sau, Tống Nhất Phàm đã thật sự ngủ say rồi. Thật sự một chút cũng không có đề phòng đối với hắn, không xem hắn là người ngoài.

Hạ Tưởng cười cười, đóng cửa phòng ngủ, đi vào thư phòng. Nhà ở mà Thành ủy cấp cho hắn có 3 phòng 2 sảnh, xem như rộng rãi.

Trước tiên gọi điện cho Tống Triêu Độ, nói rõ một chút tình hình Tống Nhất Phàm đến thành phố Lang, có một số chuyện phải giải thích rõ ràng mới tốt, dù sao Tống Nhất Phàm cũng đã là thiếu nữ rồi. Tống Triêu Độ lại không nói gì nhiều, đối với sự gần gũi của Tống Nhất Phàm và Hạ Tưởng, ông vô cùng yên tâm.

Vốn nghĩ có một số lời không muốn nói, nhưng nhẫn nhịn, Tống Triêu Độ vẫn nhẫn nhịn không nổi, đã nói ra:

- Tiểu Hạ, tình hình ở thành phố Lang khá là đặc biệt, cần thiết bồi dưỡng lực lượng đáng tin cậy trong hệ thống công an.

Lộ Hồng Chiêm là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Lang kiêm Cục trưởng Công an, ở thành phố Lang kinh doanh mấy năm, đem hệ thống công an chế tạo ra như một tấm sắt, trên cơ bản rất khó đánh từ ngoài vào, chỉ có thể từ trong nội bộ đột phá. Hạ Tưởng cũng sớm đã nghĩ đến việc phải bồi dưỡng lực lượng trong hệ thống công an, chẳng qua vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp.

Nhạc Quan lần trước đủng đa đủng đỉnh đến muộn là quan hệ của Lưu Nhất Lâm, nhưng ông ta chỉ là Phó trưởng phòng công an quận, phân lượng không đủ. Ý ban đầu của Hạ Tưởng là muốn ở Cục công an thành phố tìm kiếm một Phó cục trưởng thích hợp tiến hành bố cục, chẳng qua điều kiện vẫn luôn không chín muồi. Lộ Hồng Quân ở hệ thống công an rất có uy vọng, lại có thủ đoạn, mấy vị Phó cục trưởng bị ông ta ép tới gắt gao, căn bản không có quyền phát ngôn.

Dù sao ông ta cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, lại là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm nhiệm Cục trưởng Công an, quyền lớn đầy mình, lại có quan hệ không tồi với Cổ Hướng Quốc.

Nhưng mọi việc đều là điểm đột phát, bây giờ không phát hiện, không phải là về sau sẽ không có. Hạ Tưởng mơ hồ cảm giác, có lẽ chuyện của Dương Bân, là điểm thiết nhập có thể phá vỡ tấm sắt.

Khi sắp sửa buông điện thoại xuống, Tống Triêu Độ dường như chần chừ một chút, sau đó vẫn điểm thêm một câu:

- Dựa vào sức lực của mình cậu để mở ra cục diện, thực tại là có hà khắc một chút đối với cậu, bỏ đi, tôi nói thêm một câu, Phó cục trưởng Anh Thành chủ quản hình sự của thành phố Lang, con trai ông ta làm việc tại Tập đoàn Đạt Tài, bản thân ông ta có quan hệ không tồi với Tôn Định Quốc.

Điện thoại đã ngắt, Hạ Tưởng ngây ra, bất đắc dĩ mà cười. Nói không quan tâm ông ta, kỳ thực thẳm sâu trong lòng Tống Triêu Độ, vẫn luôn không yên tâm về hắn.

Trong lòng Hạ Tưởng có sự ấm áp rất sâu.

Sau đó, Hạ Tưởng liền gọi điện cho Thẩm Lập Xuân, biết rõ chức vụ ở Tập đoàn Đạt Tài của con trai Anh Thành là phó tổng hạng mục, làm việc coi như không tồi. Hắn liền dặn dò Thẩm Lập Xuân mấy câu, sau khi tắt máy, hơi chút suy nghĩ, lại gọi điện cho Tôn Định Quốc.

Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tôn Định Quốc, cũng không mật thiết, nhưng vì sự tâm đầu ý hợp mười mấy năm giữa Tôn Định Quốc và Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng có việc mở miệng với ông ta, ông ta hiển nhiên sẽ gắng hết sức mà giúp đỡ. Nghe Hạ Tưởng hàm súc mà điểm ra tên của Anh Thành, Tôn Định Quốc ha hả cười:

- Anh Thành quả thực là bạn cũ của tôi, tính cách ông ta cõ chút ngang bướng, không dễ đối xử với nhau, cho nên nhiều năm như vậy vẫn không lên nổi, cũng sắp đến điểm rồi, còn hai năm nữa là về thôi. Gặp ông ta, thì nói tôi nhớ ông ta nhé, bảo ông ấy có thời gian đến thành phố Yến uống rượu với tôi, còn nữa, nhớ mang theo một chai rượu Nê Khanh.

Hạ Tưởng trong lòng hiểu rõ, ha hả cười:

- Chú Tôn, Tôn An khi nào kết hôn, cháu đến uống rượu mừng của cậu ấy.

- Đừng nhắc đến nó nữa, nó không còn nhỏ nữa, mà vẫn chưa chín chắn, ngày ngày chỉ loăng quăng thôi.

Nói thêm mấy câu chuyện phím, Hạ Tưởng tắt máy, thở dài một hơi, trên cơ bản công tác tiền kỳ xem như đã hoàn toàn phẳng phiu, trong lòng cũng yên tâm không ít.

Vừa uống một ngụm nước, liền nghe thấy trong phòng ngủ vọng ra tiếng khóc hu hu, trong lòng hắn giật mình, vội vàng chạy vào trong xem, chỉ thấy Tống Nhất Phàm đạp tung chăn ra, cuộn tròn người, chiếc áo thu trên người không biết bị cô cởi ra từ lúc nào, chỉ mặc một chiếc áo ngực, đường cong duyên dáng, khiến người ta vừa nhìn, huyết mạch sục sôi.

Tuy nhiên Hạ tưởng lại không có ý nghĩ đẹp đẽ dịu dàng nào, chỉ cảm thấy bộ dáng khóc thút thít của Tống Nhất Phàm khiến người ta đau lòng, hắn vội tiến đến đắp lại chăn cho cô, rồi véo véo tai của cô để đánh thức:

- Được rồi, đừng khóc nữa, có anh ở đây, đừng sợ. Tỉnh lại đi, Nhất Phàm.

Tống Nhất Phàm cuối cùng cũng tỉnh lại, rất nhanh lao vào lòng Hạ Tưởng:

- Em sợ quá, em rất sợ.

- Sợ gì?

Hạ Tưởng nhìn bộ dáng của cô, thật đúng là nhành hoa lê đẫm mình trong mưa xuân, khiến trong lòng người ta mềm mại mà yêu thương. Chỉ là bây giờ Tống Nhất Phàm gần như nhào vào lòng hắn với cơ thể trần trụi, ít nhiều có chút bất nhã, hắn liền nhẹ nhàng đẩy cô ra:

- Từ từ nói, đừng sợ, ai bắt nạt em, anh sẽ bắt nạt lại nó.

Tống Nhất Phàm bị xô ngã ra nhưng lại không chịu, rất nhanh lại ngồi dậy, còn nhào vào lòng Hạ Tưởng:

- Là Ma Phàm, cậu ta ngày ngày quấy rầy em, còn nói hận em, nói em không đồng ý làm bạn gái cậu ta, cậu ta sẽ… cậu ta sẽ trói em lại!

Hạ Tưởng bỗng chốc nổi giận, giữa hắn và Tống Nhất Phàm, vừa có tình nghĩa anh em, vừa có chút tình cảm không nói rõ ràng ra được, nếu Tống Nhất Phàm thích người khác, hắn cũng chúc phúc cho cô, cô không thích ai, ai cũng không miễn cưỡng được cô.

Không ngờ có người uy hiếp Tống Nhất Phàm, thật là to gan lớn mật! Hạ Tưởng an ủi Tống Nhất Phàm:

- Ngày mai anh sẽ đưa em về trường, giáp mặt tìm hiểu một chút xem Ma Phàm rốt cuộc là phiền phức cỡ nào.

Tống Nhất Phàm vừa nghe Hạ Tưởng che chở cô, lập tức lại nín khóc mỉm cười:

- Em đói rồi, muốn ăn cơm.

Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm xuống lầu, hắn đưa Tống Nhất Phàm đến Ngũ Quân Đô Đốc Phủ ăn cơm, lần trước đã ăn qua một lần, phong vị của đồ ăn quả thực không tồi.

Cái mà Hạ Tưởng không biết là, xe của hắn vừa ra khỏi trụ sở Thành ủy, đằng sau liền có một chiếc xe lặng lẽ đi theo. Trên xe có bốn thanh niên trai tráng, một người trong đó sau khi gọi điện xong, vẻ mặt cười nham hiểm nói một câu:

- Lát nữa lúc ra tay, chú ý đúng mực, đừng làm bị thương nặng quá. Còn nữa, cô bé kia rất xinh đẹp, các anh em phải kiềm chế chút, chân tây cô nàng rất yếu ớt, đừng làm gẫy đấy. Hơn nữa đại ca không nói gì, có lẽ còn có thể thừa cơ lợi dụng chút…

Khi Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đến Ngũ Quân Đô Đốc Phủ, đã chật kín người, hắn tuy là Phó thị trưởng thường trực, nhưng không có ai biết hắn, cuối cùng miễn cưỡng tìm một chỗ và ngồi xuống, còn cho rằng Tống Nhất Phàm sẽ ngao ngán, không ngờ cô hì hì cười:

- Cảm giác chen tới chen lui không ai nhận ra thật tốt, lén lén lút lút, rất kích thích. Không giống như ở thành phố Yến, đi đến chỗ nào cũng có người quen, vô vị.

Nghe ra giống như sự hưng phấn của yêu đương vụng trộm thành công, Hạ Tưởng lắc đầu, sau khi chọn xong đồ ăn, Tống Nhất Phàm lại rất không có hình tượng mà ăn ngấu ăn nghiến.

Nửa tiếng đồng hồ giải quyết xong vấn đề no ấm, Hạ Tưởng liền cùng Tống Nhất Phàn đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa, vừa lúc gặp mấy người chen cửa vào, Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm lui sang một bên, đợi cho đối phương qua trước. Không phải sợ bộ dáng hùng hổ của mấy người họ, mà là Hạ Tưởng đã quen nhường bước, chưa bao giờ so đo chi tiết nghi thức xã giao với người khác.

Không ngờ đối phương tất cả có bốn người, cố ý chen tới chen lui vào người Hạ Tưởng. Chen lấn hắn một chút cũng không sao, lại có người lén lút giơ tay về phía Tống Nhất Phàm, rất nhanh nắm lấy cổ tay Tống Nhất Phàm.

Tống Nhất Phàm nổi giận, giơ tay cầm lấy một cốc trà nóng ở chiếc bàn bên cạnh, không một chút khách khí mà đổ lên tay người nọ:

- Lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!

Tống Nhất Phàm đủ tàn nhẫn, người bên cạnh vừa rót một cốc trà nóng hổi, liền bị cô sử dụng làm bỏng rát tay, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết, người nọ đau đến mức nhảy cẫng lên, chửi ầm ĩ:

- Con chó cái, dám làm bỏng tay tao, tao sẽ chơi mày!

Nếu y nói những lời khác thì còn tạm, nhưng lại nói ra những lời lăng mạ Tống Nhất Phàm, lập tức khiến Hạ Tưởng giận tím mặt. Vốn hôm nay chuyện Tống Nhất Phàm khóc đã khiến hắn không thoải mái rồi, trong mắt hắn, Tống Nhất Phàm vẫn luôn là cô bé con, là đứa em không dễ để bị người khác bắt nạt! Bây giờ lại có người ngay trước mặt nói những lời càn như vậy, lửa giận của hắn bốc cả lên đầu.

Hạ Tưởng đánh nhau với người khác, thông thường không ra tay trước, hôm nay, hắn phải phá lệ!

Lời nói của người nọ vừa rơi xuống, Hạ Tưởng liền cho vào mặt hắn một đấm, lập tức đánh nát cái mồm toàn răng chó của y. Y đau đến mức kêu oa oa, hai tay bưng mặt, còn chưa phản ứng lại, Hạ Tưởng giơ tay tóm lấy cổ áo y, dùng lực kéo xuống, đồng thời đùi phải nâng lên, đầu gối và bụng đối phương đã có một sự tiếp xúc rất gần.

Khi đánh nhau thật, đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất ở bụng là thủ pháp của người thạo nghề. Một là không dẫn đến bị thương quá nặng, mà bụng bị đánh trúng rất đau, trong thời gian ngắn sẽ mất sức chiến đấu. Hạ Tưởng đã chú ý tới đối phương là có chuẩn bị mà tới, tức là không có chuyện mà kiếm chuyện, trong lòng cũng biết lai lịch của đối phương. Cho nên không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã đánh gục một tên, chính là để giảm bớt sinh lực của đối phương.

Đối phương tất cả có bốn người, ai cũng cao to rắn chắc, một mình hắn tuyệt đối không phải là đối thủ, hơn nữa còn có Tống Nhất Phàm ở bên cạnh, càng không thể để người khác làm bị thương cô.

Đối phương cũng không ngờ Hạ Tưởng lại ra ra tay mạnh như thế, vừa đối mặt đã làm ngã một tên, hơn nữa thủ pháp còn rất cay độc, hắn vừa không có sức lực, lại không phải là loại hình cao lớn thô kệch, làm sao lại có bản lĩnh như thế?

Hạ Tưởng vừa ra tay, người của đối phương liền ngã xuống, đám người đang ăn trong nhà hàng nghe rầm một tiếng tất cả đều bổ nhào ra ngoài. Ông chủ nhà hàng tự chủ có hậu đài, nổi giận đùng đùng chạy ra:

- Đánh nhau ra bên ngoài mà đánh, dám gây sự ở Đô Đốc Phủ, cũng không nhìn xem là địa bàn của ai sao?

Đến trước mặt mấy người, vừa thấy người đối diện là Hạ Tưởng, liền rụt cổ xoay người đi vào, không nói thêm một lời.

Hạ Tưởng đoán cũng có thể đoán ra, đối phương là người của Nga Ni Trần. Cũng chỉ có Nga Ni Trần mới có thể oai phong như thế ở thành phố Lang.

Kẻ cầm đầu mắt lộ ra sự hung hăng, y giơ tay lấy ra một con giao nhọn:

- Này, nhóc, gan không nhỏ, dám đánh người của tao, hôm nay không cho mày rơi chút máu, mày không biết sự lợi hại của ông mày.

Nói rồi, hắn quay đầu nhìn người thấp nhất ở bên cạnh một cái,

- Trương Long, nhìn xem Triệu Hổ có bị làm sao không. Nói với nó, chịu khó chút, lát nữa chích máu thằng này, còn con bé tùy nó đùa giỡn.

Hạ Tưởng hôm nay hết sức tức giận, hắn đến thành phố Lang gần 1 tháng rồi, không thể nói mọi việc đều không thuận lợi, dù sao cục diện không dễ mở ra, Nga Ni Trần một bên giả bộ trọng đãi, còn tặng hắn căn phòng hạng A một, một bên ngấm ngầm cử người dùng vũ lực uy hiếp hắn, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt, thật sự là hung hăng càn quấy quá điểm rồi!

Nếu chỉ có mình hắn, hắn có lẽ sẽ nghĩ cách thoát thân, không muốn đánh một trận thực sự với đối phương. Nhưng bây giờ bên cạnh có Tống Nhất Phàm, hơn nữa ánh mắt của bọn chúng còn vô cùng mờ ám mà quét đi quét lại trên người cô, không ngờ miệng còn nôn ra những lời bẩn thỉu, lại muốn có những hành vi sai trái với Tống Nhất Phàm, được, hôm nay mượn một cái cớ, lấy bạo chống bạo, cũng để Nga Ni Trần biết, đừng hòng ở trước mặt hắn dùng vài thủ đoạn cấp thấp hèn hạ.

Huống chi Hạ Tưởng cũng không phải không có chỗ lùi.

Hạ Tưởng thấy đối phương lấy dao uy hiếp, trong lòng mặc dù lửa giận đùng đùng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, thừa cơ lúc đối phương quay đầu nói chuyện, hắn đột nhiên gây chống đối, một chân lao ra, đánh trúng vào cổ tay của đối phương, đá bay con dao, sau đó thừa lúc đối phương chưa kịp phản ứng lại, vẫn là đòn cũ, nâng đùi lên, rất mạnh mà đánh vào bụng đối phương.

Đối phương đáp lại bằng tiếng kêu, rồi cuộn tròn trên đất, đau đến mức chết đi sống lại.

Hạ Tưởng đã nổi giận, gần như dùng toàn bộ sức lực, cái muốn chính là làm cho đối phương tạm thời đến bò cũng không bò dậy được!

Bốn người mệnh danh là Tứ Tiểu Long, tên thật không ai biết, chỉ biết biệt hiệu của bọn chúng là Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, tên đầu tiên bị Hạ Tưởng đánh gục là Triệu Hổ, tên thứ hai là kẻ cầm đầu trong bốn tên, là Vương Triều.

Ai cũng không ngờ rằng Hạ Tưởng hung hãn như thế, hai lần ra tay, làm thương nặng hai tên, Mã Hán và Trương Long thấy thế, trong lòng đột nhiên thấy sởn gai ốc, thật là hiểm, mẹ nó chứ! Bọn chúng uy hiếp không ít người, vẫn luôn cho rằng chỉ cần là người làm quan đều là loại yếu đuối có thể bắt nạt, cần bản lĩnh không có bản lĩnh, cần tài nghệ không có tài nghệ, không ngờ hôm nay xem như gặp phải gốc rạ cứng.

Phó bí thư Hạ, quả nhiên là danh bất hư truyền! Trước đây nghe lão Tặc nói Hạ Tưởng lợi hại như thế nào, bọn chúng còn không tin, hôm nay so chiêu mới biết, đúng là một nhân vật đáng gờm.

Nhưng những người bị thương dưới tay Mã Hán và Trương Long có vô số, dũng cảm gan dạ hơn cả lão Tặc, đánh ngã hai người, bọn họ vẫn còn hai người, hơn nữa vừa rồi là bị Hạ Tưởng đánh bất ngờ, nếu thật sự đánh ngay mặt, Hạ Tưởng khẳng định đánh không lại hai người bọn họ.

Hai tên cũng không thèm để ý Vương Triều và Triệu Hổ đang nằm dưới đất, đều phân ra mỗi người lấy một cái ghế, hôm nay liều mạng, bị người ta ức hiếp thành ra thế này, không trả đòn, về sau danh tiếng của Tứ Tiểu Long xem như bị diệt ở thành phố Lang.

Kỳ thật chủ ý hôm nay ra ngoài là gây phiền toái, làm liên lụy để đe dọa Hạ Tưởng, không ngờ mọi việc lại biến thành như bây giờ, làm cho người ta chuẩn bị không kịp. Tuy nhiên đã đâm lao thì phải theo lao, cùng lắm về sau trốn chạy là xong, dù sao cũng phải báo thù trước. Hơn nữa cô bé đi theo Hạ tưởng quả thực rất đẹp, tươi ngon mọng nước, so với hoa vàng bạc của đại ca cũng không kém, hai đứa liền nổi cơn háo sắc.

Tống Nhất Phàm không sợ đến mức dung nhan thất sắc, một bên nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng, một bên giơ tay lấy một phích nước nóng đưa cho Hạ tưởng:

- Anh Hạ, làm chúng nó bỏng đến nở hoa trên mặt đi!

Hạ Tưởng lắc đầu, đến lúc nào rồi, cô còn không có một chút cảm giác nguy cơ, vừa rồi hắn chẳng qua là đánh đối phương trở tay không kịp, bây giờ hai người một trái một phải ép hắn, rõ ràng là phối hợp ăn ý, hắn có muốn ung dung đối phó hai người, không có khả năng.

Hắn quay đầu nói nhỏ với Tống Nhất Phàm một câu:

- Trên người anh có điện thoại, ấn phím 5 gọi cho thư ký của anh Lý Tài Nguyên, bảo ông ta mang người đến giải vây.

Tống Nhất Phàm rất nghe lời Hạ Tưởng, thấy vẻ mặt căng thẳng của Hạ Tưởng, cũng không dám gây chuyện nữa, vội vàng lấy điện thoại từ trên người Hạ Tưởng, chạy sang một bên và gọi đi.

Mã Hán và Trương Long thấy Hạ Tưởng muốn gọi cứu binh, liếc nhìn nhau, một tên giơ ghế lên đập về phía Hạ Tưởng, một tên giương nanh múa vuốt lao về phía Tống Nhất Phàm. Hạ Tưởng thì không sao, ung dung né được, Tống Nhất Phàm sợ tới mức căng thẳng làm rớt điện thoại sang một bên. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Một tên quấn lấy Hạ Tưởng, một tên lao lại chỗ Tống Nhất Phàm, mắt thấy Hạ Tưởng thoát thân không nổi, Tống Nhất Phàm lại sắp rơi vào nanh quỉ, cánh cửa nhà hàng cạch một tiếng bị người ta mở ra, bốn năm người vây quanh một cô gái tiến vào, cô gái vừa vào rất nhẹ nhàng mà nói một tiếng:

- Mã Hán, Trương Long, dừng tay!

Giọng nói không lớn, cũng không quá nghiêm khắc, nhưng lại như có ma lực, lập tức khiến cho Mã Hán và Trương Long dừng ngay tại chỗ, hai người đều quay người lại, không tự chủ được mà cười khổ một chút, làm sao cô ta cũng vào góp vui thế này?

Người đến chính là Vương Sắc Vi.

Người bên cạnh Vương Sắc Vi không nhiều, nhưng cũng có bốn năm người, đủ để đối phó với Mã Hán và Trương Long. Mã Hán buông ghế xuống, liếc nhìn đám người bên cạnh Vương Sắc Vi một cái, phản đối nói:

- Chị Sắc Vi, giữa chúng ta nước giếng không phạm nước sông, chị muốn trộn lẫn với nhau, không thích hợp lắm đâu?

Vương Sắc Vi nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy Hạ Tưởng không tổn hại gì, mới yên tâm, liền nói:

- Vừa lúc ngang qua, thấy Phó thị trưởng Hạ ăn cơm ở đây, nên vào chào hỏi một chút… thế nào, các ngươi không biết Phó thị trưởng Hạ sao?

Trực tiếp đưa tên tuổi của Phó thị trưởng ra, hiển nhiên có ý là muốn đối phương biết khó mà lui.

Không ngờ Mã Hán giả bộ không nghe thấy:

- Chị Sắc Vi, hôm khác em mời chị ăn cơm, hôm nay ở đây em bao rồi, làm phiền chị đến nơi khác, thế nào?

Rõ ràng là khẩu khí thương lượng, kỳ thực vẫn còn giọng điệu uy hiếp.

Vẻ mặt của Vương Sắc Vi cuối cùng cũng nổi giận, không chỉ không nể mặt Hạ Tưởng, đến sĩ diện của cô cũng không màng, làm càn quá rồi, cô tuy thế lực không lớn như Nga Ni Trần, nhưng trong địa giới thành phố Lang, cũng có chút thế lực.

- Hôm nay tôi muốn mời Phó thị trưởng Hạ ăn cơm, Mã Hán, cậu nể mặt tôi đi?

Cho dù là tức giận, Vương Sắc Vi vẫn mang vẻ mặt yếu ớt, chỉ có trong đôi mắt mơ hồ lộ ra vẻ tức giận.

Mã Hán lạnh lùng mà nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi thản nhiên lắc đầu:

- Chuyện hôm nay, anh em của tôi chịu thiệt lớn, không tính toán rõ ràng, tôi sẽ không rời khỏi nhà hàng nửa bước.

Không chỉ Vương Sắc Vi nổi giận, đến cả Hạ Tưởng cũng tức giận đến không thể át được. Thế lực đen của Nga Ni Trần ở thành phố Lang quả thực là hung hăng càn quấy quá mức rồi, dưới tình hình Vương Sắc Vi điểm danh hắn là Phó thị trưởng, đối phương lại giả như điếc, còn không sợ hãi, một chút cũng không có ý lùi bước, coi trời bằng vung mà!

Lẽ nào nói, đối phương nhất định phải trị hắn một trận? Hạ Tưởng trong nháy mắt hạ quyết tâm, lấy bạo lực chống bạo lực đôi khi là một lựa chọn cần thiết, trong lòng hắn cầm chắc chủ ý, phải cho Nga Ni Trần biết tay.

Vương Sắc Vi cũng không nói gì, lùi lại một bước, mấy người đằng sau cô lập tức tiến lên một bước, đứng chắn ở trước mặt cô, giương mắt nhìn Mã Hán và Trương Long. Mã Hán và Trương Long hai người đối mặt với bốn người, một chút cũng không khiếp sợ, ngược lại vẻ mặt cười gằn mà tiến lên một bước.

Vừa bước lên, mấy người mà Vương Sắc Vi đưa đến không hẹn mà cùng sợ tới mức lui về phía sau một bước, có thể thấy oai phong của Nga Ni Trần ở thành phố Lang, thật là không ai có thể chống lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.