Quan Thần

Chương 800: Lập uy, làm ít lợi nhiều



Chính vào lúc này, bên ngoài cửa vừa vang lên, lại có năm người tiến vào, vừa thấy thì rõ ràng là đồng bọn của Mã Hán, bọn họ cùng gia nhập vào đội ngũ của Mã Hán, bên Mã Hán lập tức khí thế hùng hùng, người của Vương Sắc Vi rõ ràng là có ý khiếp sợ.

Mã Hán càng hung hăng mà ha hả cười:

- Chị Sắc Vi, mấy anh em chân tay không có mắt, nếu chị không lui, chẳng may đụng phải tấm thân quý giá của chị, thì cũng thành thật xin lỗi…

Ngụ ý là, nếu Vương Sắc Vi không nhường bước, bọn chúng cũng sẽ đánh cả Vương Sắc Vi.

Hạ Tưởng bỗng nhiên ha hả cười:

- Được rồi, chị Sắc Vi, tình nghĩa của chị tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, chị lui lại đi, xem hôm nay tôi lập uy ở thành phố Lang như thế nào!

Mã Hán sửng sốt, Hạ Tưởng mơ hồ hay là bị làm sao rồi, hắn còn lập uy? Oai phong sắp sửa mất hết rồi, hắn còn lấy cái gì mà lập uy?

Mã Hán chưa kịp phản ứng lại, Hạ Tưởng đã ra tay.

Hạ Tưởng đột nhiên tóm một cái ghế, xối xả mà ập xuống người Trương Long ở phía sau hắn, chỉ nghe "rầm" một tiếng, chiếc ghế bị gẫy nát, còn Trương Long đứng ngây tại chỗ, há hốc miệng nhìn Hạ Tưởng, gần như không tin vào sự thực đã xảy ra vậy. Ngây ra một lúc, trên đầu bắt đầu rỉ máu, y chỉ kịp dùng tay chỉ Hạ Tưởng một cái:

- Ngươi…

Một câu chưa nói hết, thì "rầm" một cái và ngã xuống đất, hôn mê.

Đủ mạnh, đủ tàn nhẫn, cảnh tượng Hạ Tưởng dùng cái ghế lập uy, trong nháy mắt đã kẹt hình trong mắt Vương Sắc Vi, khiến cô cả đời khó quên!

Những quan viên mà cô gặp qua, hoặc là mang vẻ đạo mạo, hoặc là hào hoa phong nhã, hoặc là thú đội lốt người, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tưởng vừa có mặt tự nhiên anh tuấn, lại có mặt quuyết đoán mạnh mẽ, khiến tận sâu trong lòng cô, vừa khâm phục sự bình tĩnh của Hạ Tưởng, lại khiếp sợ một đòn chí mạng không một chút thương tình của hắn.

Hạ Tưởng, không thể thúc ép quá căng, chỉ có thể từ từ tìm cách, nếu không hắn lên cơn, thật sự là rất đáng sợ!

Điều khiến Vương Sắc Vi không thể ngờ tới là, thủ đoạn tiếp theo của Hạ Tưởng, càng khiến cô kinh hãi trong lòng.

Mã Hán thấy Hạ Tưởng ba lần ra tay, đánh sập ba huynh đệ của y, lập tức máu sôi sùng sục, mẹ nó, liều mạng vậy, mặc kệ hắn là Phó bí thư gì đó, đánh chết hắn, đánh chết rồi tính, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Các anh em, lên, đánh gãy chân thằng kia, còn đứa con gái thì tùy…

Lời thô tục còn chưa nói hết, một phích nước nóng bay tới trước mặt, khiến hắn sợ tới mức vội né sang một bên. Phích nước nóng rơi xuống đất, nước tóe tung khắp nhà, bay vào mặt hắn, nóng rát vô cùng.

Mã Hán nổi giận, như phát điên mà xông lên, còn chưa kịp sải bước ra, liền nghe tiếng kêu ngoài cửa, từ bên ngoài có ba bốn người lao vào. Tuy số lượng không đông, nhưng ai ai cũng điêu luyện hơn người, vẻ mặt trầm tĩnh, hai mắt nổi lửa, không nói một lời, bước chân như bay lao đến trước đám người Mã Hán, mấy người bỗng nhiên cùng lúc ra tay, ba tên đứng đầu tiên bất ngờ không kịp phòng, một tiếng hét thảm thiết vang lên rồi gục xuống đất, hai tay ôm chân, cuộn tròn trên nền nhà.

Ánh mắt lạnh lùng hà khắc, sự ra tay bình tĩnh, bước nhịp đều đặn, khiến Mã Hán rùng mình, là dân giỏi võ, hay là quân xuất ngũ? Còn chưa kịp mở miệng hỏi lai lịch của đối phương, người cầm đầu đã đến trước mặt hắn, cho hắn một đấm vào ngực.

Mã Hán cũng không bừa bãi đến mức cả đời hư danh, cũng luyện qua mấy năm, cho rằng có thể đánh lại đối phương vài chiêu, vừa giơ tay lên để đỡ quả đấm của đối phương, liền cảm thấy ngực rất đau, cúi đầu nhìn, một quả đấm rất rắn chắc mà in vào ngực hắn.

Quá nhanh, Mã Hán chỉ kịp nghĩ một ý niệm trong đầu, một cơn đau dữ dội lan ra, hai mắt chớp chớp, vật xuống hôn mê.

Mấy người chính là quân đặc chủng do Tiêu Ngũ dẫn đầu, vẫn luôn làm việc ở bất động sản Giang Sơn, cũng coi như Tiêu Ngũ là lực lượng bảo an của Hạ Tưởng được bồi dưỡng ngầm. Tối hôm qua đã đến thành phố Lang, dựa theo sự phân phó của Hạ Tưởng, luôn ẩn trong bóng tối, để chờ Hạ Tưởng kêu gọi mới hiện thân đúng lúc.

Thực ra tối hôm qua sau khi Hạ Tưởng ổn định xong cho Tiêu Ngũ, cũng không ngờ Nga Ni Trần hôm nay sẽ tỏ rõ uy lực với hắn. Tuy nhiên hôm nay sau khi xảy ra xung đột ở khách sạn, khi hắn đang nghĩ để Tiêu Ngũ vào giải vây, không may đúng lúc Vương Sắc vi tới, đã khiến Tiêu Ngũ đợi lúc lâu, quan sát một chút thế giằng co giữa hai nhân vật thần bí lớn của thành phố Lang, kết quả vẫn là thế lực ở một phương diện nào đó của Vương Sắc Vi không bằng Nga Ni Trần.

Nếu đối phương hung hăng đến bước như thế này, Hạ Tưởng hôm nay đã quyết định lập uy, thứ nhất diệt oai phong của Nga Ni Trần, thứ hai vừa khéo cũng để Vương Sắc Vi nhìn thấy mặt khắc nghiệt vô tình của hắn, trong sự hợp tác sau này, cũng tốt để tuân thủ một vạch giới mà ai cũng không thể vượt qua.

Bên Tiêu Ngũ tất cả có bốn người, vừa ra tay, cả mấy người đều không nói một lời, quyết đoán và nhanh chóng mà ra tay, một đoàn là trúng, sau mấy phút ngắn ngủi, mấy người bên Mã Hán, toàn bộ đều ngã rạp xuống đất, không ai thoát khỏi.

Hạ Tưởng nhìn Tiêu Ngũ một cái, cũng không nói gì, hướng Vương Sắc Vi gật đầu, kéo Tống Nhất Phàm ra ngoài, bởi vì hắn đã nghe ở bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát.

Mở cửa ra, bên ngoài người tập trung đông nghịt, đều vây xem chuyện xảy ra hôm nay.

Sau khi mấy chiếc xe cảnh sát đến hiện trường, từ trên xe một người bước xuống, khiến Hạ Tưởng khẽ giật mình, không ngờ là Lộ Hồng Chiêm đến. Thể diện của Nga Ni Trần quả thực không nhỏ, kinh động đến cả Ủy viên thường vụ Thành ủy, Cục trưởng công an đích thân ra mặt, sự náo nhiệt hôm nay, có cái đáng xem rồi.

Lộ Hồng Chiêm thấy Hạ Tưởng bình yên vô sự mà đứng ở cửa khách sạn, trong lòng không biết là vui hay buồn, vội tiến lên trước:

- Phó thị trưởng Hạ, cậu không sao chứ? Xin lỗi vì đến muộn một bước, tôi nghe nói có người gây sự, còn đụng phải cậu, nên vội vàng tới đây.

Hạ Tưởng không tiếp lời Lộ Hồng Chiêm, bắt đầu là một câu:

- Chủ nhiệm Lộ, hiện trạng trị an của thành phố Lang rất đáng lo ngại, có người giữa ban ngày ban mặt, dám hành hung đánh người, còn dám ra tay với cả Phó thị trưởng thường vụ, bọn họ coi trời bằng vung, hay là cảnh sát thành phố Lang đều bất tài cả?

Hạ Tưởng dùng một gậy đánh vào cả vùng lớn, sắc mặt Lộ Hồng Chiêm liền có chút khó coi:

- Phó thị trưởng Hạ, tình hình của thành phố Lang khá là đặc biệt, có nhân tố khách quan ở các phương diện chế ước, có thời gian tôi sẽ giải thích tỉ mỉ một chút với cậu.

- Không cần đâu.

Hạ Tưởng xua tay, đột nhiên giọng nói cao hơn hẳn, cao giọng nói với những người đứng xem xung quanh:

- Thưa bà con, thành phố Lang là thành phố Lang của nhân dân thành phố Lang, không phải là thành phố Lang của một số thế lực đen nào đó. Ai làm cho nhân dân thành phố Lang không được an bình, tôi sẽ khiến người đó phải chịu cảnh như vậy!

Lời của Hạ Tưởng vừa rơi xuống, từ bên trong khách sạn vọng ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu vừa vang, người có mặt đều nghe rõ mồn một, hiển nhiên là tiếng kêu của người đang bị rất đau.

Lộ Hồng Chiêm sắc mặt căng thẳng:

- Phó thị trưởng Hạ, xin cho phép tôi đưa người vào giữ gìn trật tự.

Hạ Tưởng đứng ở cửa, không nhường một bước, Lộ Hồng Chiêm và đám cảnh sát đằng sau, ai cũng không dám đẩy Hạ Tưởng ra, hơn nữa bộ dáng của Hạ Tưởng, rõ ràng là tư thái không cho mọi người tiến vào.

Hạ Tưởng không tiếp lời của Lộ Hồng Chiêm, tiếp tục lớn tiếng nói:

- Ở đây, tôi xin bảo đảm với bà con, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Lang sẽ trích ra nguồn tài chính riêng dùng để đánh dẹp thế lực đen, hơn nữa còn bồi dưỡng một đội ngũ công an nhanh trí giỏi giang, luôn luôn bảo vệ sự an toàn của người dân thành phố Lang, trả lại bầu trời xanh cho thành phố Lang.

Bên trong, lại vọng ra tiếng kêu rất thảm.

Lộ Hồng Chiêm xem như đã rõ rồi, Hạ Tưởng chính là mượn cớ trước mặt mọi người đánh vào thể diện của Nga Ni Trần!

Ngay trước mặt mọi người, công khai tuyên chiến với thế lực đen, và để cho người của mình làm đau người của Nga Ni Trần ở bên trong, hiển nhiên là làm cho gã không chịu nổi, cảnh cáo với Nga Ni Trần, đồng thời trong lời nói còn có ám thị, là đang nói với gã, Bí thư thường vụ nắm trong tay quyền lớn về phê duyệt tài chính, cho dù gã là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an, nhưng xin chớ quên, kinh phí của Cục công an đều do Ủy ban nhân dân thành phố chi cấp.

- Cục trưởng Lộ, tố chất của công an cảnh sát thành phố Lang có chỗ cần phải nâng cao, tốc độ ra quân và năng lực làm việc của đội ngũ cảnh sát công an cũng vậy. Tôi sẽ đề nghị lên sở công an tỉnh, để cho các cán bộ có liên quan của Cục công an lên Sở công an tỉnh tiếp thu đào tạo!

Hạ Tưởng bất chợt dừng lại, tiếng kêu thảm lại vọng ra từ bên trong, phối hợp cùng với giọng nói của Hạ Tưởng, quả thực là áo tiên không vết may, là lời chú giải hoàn mỹ.

Lộ Hồng Chiêm cũng nổi giận:

- Phó thị trưởng Hạ, nếu bên trong có người đang có hình phạt riêng, tôi sẽ theo lẽ công bằng mà chấp hành pháp luật!

Mấy tay cảnh sát vừa thấy Lộ Hồng Chiêm nổi giận, liền chen vào bên trong.

Hạ Tưởng đứng im, nhìn thẳng vào hai mắt Lộ Hồng Chiêm:

- Cục trưởng Lộ, thế lực đen của thành phố Lang hung hăng như vậy, không chỉ ngang nhiên uy hiếp Phó thị trưởng thường trực của Ủy ban nhân dân thành phố, còn dám trước mặt tôi bắt cóc em gái tôi, tôi đang muốn hỏi ông, thành phố Lang có còn là thành phố Lang của nhân dân thành phố Lang nữa hay không? Hệ thống công an phóng túng cho thế lực đen làm xằng làm bậy bao nhiêu năm rồi, thứ các ông lấy là tiền lương của người dân, trong tay có súng, mũ đội trên đầu có quốc huy, nhưng các ông để tay lên ngực tự hỏi mình, trong ngực có chính khí hay không? Trên đầu có trời xanh hay không?

Hắn bước lên trước một bước, Lộ Hồng Chiêm lùi lại một bước, hoàn toàn bị dũng khí của hắn ngăn chặn.

- Các ông thân là công an, cảnh sát, còn có trách nhiệm hay không, có biết cái gì là vinh nhục hay không, cái gì là lòng dân hay không? Cái gì là chính nghĩa hay không? Nếu các ông đều theo lẽ công bằng chấp hành pháp luật, hôm nay, sẽ không có chuyện thiếu chút nữa con gái của Phó chủ tịch tỉnh Tống bị bắt cóc!

Lời của Hạ Tưởng vừa nói xong, tiếng kêu bên trong càng thảm thiết hơn, vang khắp cả khu, giống như tiếng vang của hồi chuông cảnh báo, vang vọng trong tim của mỗi người, kéo dài không thôi, khiến người ta không rét mà run.

Đến cả Lộ Hồng Chiêm thân là công an kỳ cựu, cũng bị sự trấn tĩnh và quả quyết của Hạ Tưởng, làm cho khiếp sợ tại chỗ! Không biết thế nào, trong lòng không khơi nổi một chút lực phản kháng, chỉ cảm thấy trước mặt Hạ Tưởng, chột dạ và đầu óc lạnh toát, không ngờ lại có ý niệm lùi bước ở trong đầu.

- Ai dám cưỡi lên đầu dân chúng tác oai tác quái, kẻ đó sẽ rơi vào cuộc sống không thể tự lo liệu được!

Câu cuối cùng của Hạ tưởng, rất có khí phách, vừa nói cho Lộ Hồng Chiêm nghe, cũng là trịnh trọng báo cho Nga Ni Trần, chuyện đã đến mức quá đáng, cẩn thận nửa đời còn lại cuộc sống không thể tự lo liệu được. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Đám người vây xem xung quanh bộc phát ra tràng pháo tay nhiệt liệt, không ít người lên tiếng khen ngợi, âm thanh hoan hô ủng hộ vang cả một vùng.

Lộ Hồng Chiêm vẻ mặt đỏ bừng, hôm nay xem như gặp hạn, bị Hạ Tưởng chặn ở ngoài cửa, tiếng kêu thảm ở bên trong rõ ràng là cho Nga Ni Trần một bạt tai, nhưng lời nói của Hạ Tưởng lại từng câu mà đánh vào mặt gã, là không hài lòng với sự nghiêm trọng trong công việc của gã. Tuy nói ra Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là Phó thị trưởng thường trực, còn chỉ huy không nổi gã, nhưng Hạ Tưởng thật sự muốn kẹp cổ của Cục công an trên vấn đề chi ngân sách, cũng có thể khiến gã khó chịu.

Còn nữa… Lộ Hồng Chiêm đột nhiên tỉnh ngộ, cái gì, con gái của Phó chủ tịch tỉnh Tống? Chuyện gì đây, tại sao lại liên quan đến cả Phó chủ tịch Tống? Phó chủ tịch tỉnh Tống cũng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chức cao vọng trọng, là một vị có phân lượng rất nặng trong Tỉnh ủy, hơn nữa còn là người nối nghiệp chức Chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ sau, làm sao lại đắc tội với con gái của Phó chủ tịch tỉnh Tống chứ?

Còn một điểm khiến Lộ Hồng Chiêm toát hết mồ hôi đó là, quan hệ giữa Phó chủ tịch Tống và giám đốc Sở công an tỉnh không tồi, bởi vì tính đặc biệt trong hệ thống công an, gã muốn thăng bậc, không chỉ cần Tỉnh ủy nghiên cứu, ý kiến của sở công an tỉnh cũng rất quan trọng, nếu đắc tội với Phó chủ tịch tỉnh tống, hậu quả rất nghiêm trọng.

Lộ Hồng Chiêm cũng không thèm chú ý đến thể diện của Nga Ni Trần, vội hỏi:

- Phó thị trưởng Hạ, cậu vừa mới nói, con gái của Chủ tịch tỉnh Tống cũng ở đây sao?

Đến cả bản thân Lộ Hồng Chiêm cũng không ý thức được, cách xưng hô của gã đối với Hạ Tưởng đã chuyển từ "cậu" sang "anh", bất tri bất giác, đã hoàn thành một lần chuyển biến tâm lý.

Hạ Tưởng khẽ gật đầu:

- Đúng thế, thiên kim của Phó chủ tịch tỉnh Tống từ thủ đô tới thăm tôi, tôi mời cô ấy đến ăn cơm, không ngờ cớ người không có mắt, không chỉ muốn tôi phải bẽ mặt, còn muốn động tay động chân tới thiên kim của Phó chủ tịch tỉnh Tống, Phó chủ tịch tỉnh Tống nếu như biết được, sẽ có hậu quả như thế nào, trong lòng ông biết rõ…

Nói xong, Hạ Tưởng giơ tay đẩy cửa ra:

- Tôi còn có việc, chuyện còn lại phải giao cho Chủ nhiệm Lộ rồi, hy vọng Chủ nhiệm Lộ có thể nhớ kỹ lời nói của chính mình, theo lẽ công bằng chấp hành pháp luật!

Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm lên xe nghênh ngang mà đi, đám người Tiêu Ngũ và Vương Sắc Vi đã sớm êm đềm mà đi từ cửa sau của khách sạn, không cho Lộ Hồng Chiêm cơ hội hỏi chuyện. Lộ Hồng Chiêm vào bên trong khách sạn nhìn, chỉ thấy bảy tám người nằm la liệt dưới đất, tên nào tay chân cũng bị gãy, thật sự là nửa đời còn lại cuộc sống không thể tự lo liệu được.

Đám cảnh sát vào cùng Lộ Hồng Chiêm thấy thế, đều hít phải luồng khí lạnh, tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, trận này Nga Ni Trần đã thiệt hại nặng, mấy tay chủ lực của gã đều bị làm cho tàn phế, thù này kết lớn rồi.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới thái độ cứng rắn của Hạ tưởng, tất cả mọi người đều lần lượt đoán phản ứng tiếp theo của Nga Ni Trần, cũng không biết là Nga Ni Trần trộm gà không thành ngược lại còn hao binh tổn tướng, sẽ còn thay đổi phương pháp mà trả thù Hạ Tưởng hay không?

Nếu giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần lần nữa xảy ra xung đột, khi Hạ Tưởng cần điều động lực lượng cảnh sát, Cục trưởng Lộ sẽ lựa chọn như thế nào?

Thành phố Lang, bởi một chuyện đánh nhau tưởng chừng như đơn giản dẫn phát ra phản ứng dây chuyền, có khả năng sẽ có một trận động đất rất lớn xảy ra.

Trên đường trở về, Vương Sắc Vi và Hạ Tưởng đã gặp nhau, cô có chút áy náy có chút xấu hổ, càng có chút nghĩ đến mà sợ. Không ngờ Hạ Tưởng dưới vẻ mặt hào hoa phong nhã, cũng có sự khắc nghiệt tuyệt tình như vậy, ra đòn không chút nương tay, hoàn toàn làm tàn phế mấy thuộc hạ của Nga Ni Trần,khiến bọn họ về sau chỉ có thể sống qua ngày ở trên giường, đừng nói là lại hại người nữa, đến cả đi vệ sinh cũng cần người dìu.

Cũng là sự báo ứng đáng đời của chúng, bọn chúng làm lính hầu của Nga Ni Trần, trong quá trình giải phóng mặt bằng, làm đội giải phóng bạo lực, hại biết bao người nhà tan cửa nát. Trong đó Vương Triều và Triệu Hổ còn bị bắt vì cưỡng hiếp phụ nữ, sau cùng được thả vì chứng cứ không đầy đủ, nếu những phụ nữ bị cưỡng hiếp tinh thần chịu đả kích, bây giờ đã thành kẻ điên.

Lại càng không cần nhắc đến bọn chúng đã hại quá nhiều con gái nhà tử tế và không tử tế ở những nơi ăn chơi như phòng khiêu vũ…vv, Lộ Hồng Chiêm không dám trừng trị bọn chúng, thừa lúc bọn chúng chán sống, chủ động đụng vào trong tay Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lấy bạo chống bạo, cũng xem như là vì dân mà trừ hại.

Vương Sắc Vi hiểu biết thêm một chút về Hạ tưởng, cảm thấy ở đằng sau nụ cười tưởng như bình thản của hắn, cũng có dòng nhiệt huyết căm ghét kẻ xấu việc xấu như kẻ thù.

Sau khi Hạ Tưởng tạm biệt Vương Sắc Vi, thì gặp Tiêu Ngũ, dặn dò Tiêu Ngũ mấy câu, mấy người Tiêu Ngũ lên xe rời đi. Sau đó Hạ Tưởng vẻ mặt mang ý cười hỏi Tống Nhất Phàm:

- Tiểu Phàm, em có lễ phục không?

Tống Nhất Phàm đã tỉnh lại từ chuyện vừa rồi, sớm đã lấy lại bản tính hồn nhiên, trong mắt cô, chỉ cần có Hạ Tưởng bảo vệ cô, chỉ cần Hạ Tưởng ra mặt, chuyện lớn như trời đều có thể giải quyết, thì cô là người hạnh phúc nhất an toàn nhất trên đời này, cái gì cũng không phải lo lắng càng không phải bận tâm.

- Không có lễ phục, em là học sinh, không có trường hợp cần phải mặc lễ phục.

Tống Nhất Phàm không biết Hạ Tưởng có dụng ý gì.

- Đi, tới cửa hiệu tìm mua một bộ lễ phục đẹp, buổi tối sẽ đi cùng anh tham gia một tiệc trà xã giao.

Nguyên tắc của Hạ Tưởng là, nếu đối thủ ép lên đến cửa, hắn cần thiết phải cho một phản kích tất yếu, nếu không sẽ khiến đối thủ sinh ra ảo giác hắn là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.

Tối hôm nay là tiệc trà xã giao thỏa thuận, hắn đánh người của Nga Ni Trần, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tham dự tiệc trà xã giao của hắn, hơn nữa hắn còn muốn cho Nga Ni Trần một niềm vui bất ngờ, mang theo thiên kim của Phó chủ tịch tỉnh cùng tham dự.

Tống Nhất Phàm không quan tâm Hạ tưởng đưa cô đi đâu, Hạ Tưởng nói cái gì thì là cái đó, dù sao cô ở cùng Hạ Tưởng, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần vui là được.

Tin tức Hạ Tưởng đã làm tàn phế mấy tay tướng tài của Nga Ni Trần, đầu tiên đã lan tới Thành ủy thành phố Lang và đến tai Nga Ni Trần.

Sau khi Ngả Thành Văn nhận điện thoại, sửng sốt hồi lâu, chỉ nói hai từ:

- Đáng đời!

Khi Cổ Hướng Quốc biết được tin, là lúc đang cùng Đồ Quân thảo luận vấn đề khu Đại Học, bởi vì Đồ Quân năm ngoái cũng đã từng qua tay phê duyệt khu Đại Học, Cổ Hướng Quốc liền nhắc nhở Đồ Quân, tay chân sạch sẽ một chút, nếu đã giao cho Hạ Tưởng, thì đừng lưu lại một lỗ hổng nào. Ngộ nhỡ bị Hạ Tưởng điều tra ra cái gì, cũng bằng với việc vạch áo cho người xem lưng.

Biết được xung đột kịch liệt đầu tiên giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần, sau khi lấy sự thảm bại của Nga Ni Trần mà kết thúc, Cổ Hướng Quốc lỡ tay đánh rơi cốc nước, Đồ Quân cũng kinh ngạc mà mở to đôi môi đỏ tươi được tô son rất đậm, rất lâu mới khép lại.

Nga Ni Trần thất bại rồi sao? Hạ Tưởng dành được toàn thắng, làm sao có thể?

Cái gì, còn dính dáng đến cả thiên kim của Phó chủ tịch tỉnh Tống sao? Cái gì với cái gì, loạn hết lên rồi.

Cổ Hướng Quốc đập bàn đứng dậy:

- Càn quấy, Hạ Tưởng quấy rối quá rồi!

Sau khi các Ủy viên thường vụ Thành ủy khác nghe được, đều khiếp sợ không hiểu, không biết nguyên do.

Càng có ý vị sâu xa nhất là tin tức đã đúng lúc lan tới tai của Thụy Căn đang nhàn rỗi ở nhà, Thụy căn đang tỉa tót một gốc cây hoa hải đường lớn nhưng không tươi tốt, sau khi ông nghe được tin tức, lỡ tay làm rơi chiếc kéo, chiếc kéo suýt nữa đâm vào chân cũng không biết gì.

- Hạ Tưởng, rốt cuộc vẫn còn trẻ… Người trẻ tuổi, kiềm chế, cẩn thận mới có thể đi được lâu dài, Nga Ni Trần, cậu không thể trêu nổi!



Nga Ni Trần đang thưởng trà cùng Hoa Nhà Vàng, Bạc, sau khi nhận một cuộc điện thoại, dương tay ném vỡ chiếc ấm trà quý trong tay, giận giữ nói:

- Rác rưởi, một lũ rác rưởi! Đáng đời bị tàn phế!

Sau đó lại cảm thấy không nên thất thố trước mặt con gái, lại miễn cưỡng cười, nói:

- Không sao, chút phiền phức, đã qua rồi.

Hoa Nhài Vàng, Bạc đã nghe được gì đó, Hoa Nhài Bạc vặn cổ, vẻ mặt nghi vấn:

- Chị à, chị nói Hạ Tưởng còn đến tiệc trà xã giao không?

Hoa Nhài Vàng không có chủ ý:

- Chắc là không đến… đã xé rách mặt rồi.

Hoa Nhài Bạc lại kiên định mà lắc lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng:

- Với sự hiểu biết của em về anh ta,anh ta khẳng định sẽ đến, hơn nữa còn làm một việc khiến chúng ta phải kinh ngạc.

Nga Ni Trần không dám tin mà nhìn Hoa Nhài Bạc, bởi vì ông ta lần đầu tiên nghe được Hoa Nhài Bạc phân tích vấn đề có được kết luận, là điểm thống nhất kinh người trong cách nhìn của gã. Gã trầm ngâm một lúc:

- Chuẩn bị tốt một chút, buổi tối trịnh trọng nghênh tiếp Phó thị trưởng Hạ đại giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.