Quan Thần

Chương 809: Người quân tử dùng tài hùng biện



- Tôi và Phó thị trưởng Hạ thì thời gian quen biết không lâu, đối với cách đối nhân xử thế của anh ta thì tôi không dám nói là hiểu hết, tuy nhiên theo mấy chuyện phát sinh gần đây nhất mà xem thì nó lại khiến tôi đối với nhân phẩm của anh ta sinh ra sự hoài nghi.

Lời nói Đồ Quân giống như quẳng một hòn đá tảng vào trong hội nghị, khiến mọi người ở đây ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được Đồ Quân lại thất thố đến như thế, không ngờ ở trong hội nghị thường vụ lại tiến hành soi mói, nói xấu Hạ Tưởng như vậy. Đây là chưa kể việc Hạ Tưởng còn là Phó thị trưởng thường trực, trong bảng xếp hạng còn xếp trước cô ta.

Những người đang ngồi ở đây đều đã lăn lộn trong chốn quan trường ít nhất là mười năm, thậm chí có những người còn mấy chục năm. Những chuyện cổ quái gì đó gần như đều đã gặp qua, nào là giáp mặt đập bàn chửi cha chửi mẹ nhau, giáp mặt thì tạt nước bẩn vào nhau, thậm chí đến khi xe lăn bánh đi cũng còn đang đánh nhau, việc nào cũng đã phát sinh. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một việc làm như Đồ Quân bây giờ, không bàn về công việc mà trực tiếp đàm luận về nhân phẩm của người khác, nói trắng ra thì đây chính là trực tiếp công kích nhân thân của người khác.

Sắc mặt của Lưu Nhất Lâm đại biến, đang muốn nói gì đó nhưng khi liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái thì thấy Hạ Tưởng vẫn đang ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt trấn tĩnh, không có chút phẫn nộ nào, cũng không tỏ ra hành động gì để đáp lại nên cô ta lại nhịn xuống.

Về phần Cổ Hướng Quốc thì ý tứ rõ ràng là không muốn ngăn cản Đồ Quân, Ngả Thành Văn cũng không nói gì. Đồ Quân và Hạ Tưởng giao tranh với nhau, Ngả Thành Văn là người tọa sơn quan hổ đấu, bất kể ai thắng lợi thì y cũng không có bất cứ sự tổn thương nào.

Đồ Quân cũng không ngốc, cô ta cố ý tạm dừng một chút, thấy không ai ra mặt ngăn trở, ngay cả Hạ Tưởng cũng không hề động đậy liền biết ngay tâm tư của mọi người ở đây, và cô ta cũng nghĩ rằng Hạ Tưởng đây là đang bị khí thế của cô ta đàn áp.

Đồ Quân không phải là thất thố, cái chính là muốn ở hội nghị thường vụ này bắn ra một mũi tên để đáp trả lại mối thù của cô ta. Hồi tưởng lại cảnh tượng kinh tâm động phách ở Đại học Bắc Kinh, nhớ tới cảnh cô lăn lóc trên mặt đất, cả người đầy bùn đất, rồi ngay cả những đồ riêng tư nhất cũng rơi ra, phơi bày ra ngoài, những điều nay chắc chắn Hạ Tưởng đều nhìn thấy rõ ràng. Nghĩ đến thủ đoạn âm hiểm, tà ác của Hạ Tưởng nên hôm nay trước mặt mọi người cô ta sẽ khiến Hạ Tưởng mất mặt, phải đả kích mạnh mẽ uy vọng của Hạ Tưởng.

- Cách đối nhân xử thế của đồng chí Hạ Tưởng thì tôi cũng không nghĩ tới việc bình luận, tôi là chỉ dựa vào mấy lần tiếp xúc với anh ta mà đơn giản nói mấy câu thôi.

Từ lúc Đồ Quân đứng lên phát biểu đến giờ thì đại khái cũng khoảng chừng 10 phút mà không thấy Cổ Hướng Quốc ra mặt ngăn cản, cũng không thấy Ngả Thành Văn giơ tay chặn lại. Vì thế, Hạ Tưởng liền hiểu rõ ràng tâm tư hai nhân vật số một, số hai của thành phố Lang đều là hơi âm u, đều muốn xem Đồ Quân thất thố và cảnh hắn bị xấu mặt.

Đồ Quân thất thố, hơn nữa có công kích đầy ác ý với hắn thì Hạ Tưởng hoàn toàn có thể lý giải được sự thù hận trong lòng của cô ta. Hơn nữa, từ mặt ngoài mà đánh giá thì dường như là cô ta sinh sự từ những việc không đâu, cố ý làm rối, nhưng thật ra là hành động này đã được dàn dựng từ trước. Đồ Quân là người bước ra sân khấu, Cổ Hướng Quốc là Lã Vọng buông cần, Ngả Thành Văn là tọa sơn quan hổ đấu, còn những người khác thì thấy sự việc không liên quan đến mình nên mặc kệ.

Thậm chí, có thể khẳng định rằng Đồ Quân hùng hổ như vậy thì sau lưng cô ta cũng có bóng dáng của Nga Ni Trần.

Khiến tất cả mọi người đều vượt ra ngoài dự đoán chính là Hạ Tưởng lại ngược lại nhẹ nhàng cười, thân mình hơi ngả về phía sau.

- Đã sớm nghe nói qua rằng Phó thị trưởng Đồ thích chỉ điểm người khác, hôm nay khó gặp được cơ hội Phó thị trưởng Đồ lại dõng dạc như vậy, lại còn muốn chỉ điểm cho tôi. Tốt, tốt, tôi sẽ chăm chú lắng nghe.

Ai cũng đều biết rằng chắc chắn Đồ Quân sẽ không có những lời hay, ai nấy cũng đều cho rằng Hạ Tưởng sẽ thẹn quá thành giận. Không ngờ Hạ Tưởng lại vẻ mặt bình tĩnh, dường như sự việc này không hề liên quan đến mình. Điều này khiến mọi người không thể không âm thầm khâm phục. Tất cả đều nghĩ nếu đổi lại là họ, khi bị Đồ Quân công kích trước mặt mọi người như vậy thì không đập bàn chửi cha chửi mẹ cô ta lên thì mới là lạ.

Khí thế Đồ Quân mạnh mẽ mười phần, cô tin tưởng và nắm chắc rằng sẽ cho Hạ Tưởng một kích trí mạng, vì thế cho nên mới không để ý đến sự trấn tĩnh đến tự nhiên của Hạ Tưởng. Cô ta nghĩ thầm rằng mày đang giả vờ, để xem mày còn giả vờ được đến khi nào.

- Đầu tiên là Phó thị trưởng Hạ kết giao với Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc. Vừa tới thành phố Lang thì Phó thị trưởng Hạ liền lui tới thân thiết với hai cô Hoa Nhài Vàng, Bạc này. Nghe nói các cô ấy còn mời một mình Phó thị trưởng Hạ đến bình phẩm trà? Phó thị trưởng Hạ quả thật trẻ tuổi, đến thành phố Lang lại một thân một mình, không mang theo gia đình, tâm lý và sinh lý của anh ta có chút đói khát thì cũng rất bình thường, với việc như thế này thì tôi cũng rất thông cảm.

Sắc mặt của mọi người đại biến, lời nói của Đồ Quân chính là bỏ qua công việc để công kích vấn đề tác phong, lối sống của Hạ Tưởng. Hơn nữa lời nói của cô ta lại không có căn cứ, mượn việc để nói sự, hơi quá đáng, thực sự rất quá đáng.

Hạ Tưởng lại nhẹ nhàng gật đầu:

- Cảm ơn Phó thị trưởng Đồ đã thông cảm. Phó thị trưởng Đồ năm nay 40 tuổi, đang ở tuổi tràn đầy sức sống như rồng như hổ, cũng là một mình ở tại thành phố Lang. Ngẫm lại thì mới thấy phụ nữ độc thân so với nam giới thì lại càng không dễ dàng, tôi cũng rất thông cảm với chị.

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phan Thụ Chi đang thản nhiên tự đắc uống trà, đột nhiên nghe được ý vị tuyệt vời trong câu trả lời của Hạ Tưởng thì không kìm nổi cười ra tiếng, nước trà bắn hết ra bàn, vẻ mặt đỏ bừng không ngừng ho khan mấy tiếng, nước trà còn văng lên cả người của Bí thư Thị ủy thị xã Ngũ Đường là Ngũ Hiểu Minh.

Không chỉ Phan Thụ Chi bật cười mà không ít người cũng không kìm nổi tiếng cười. Trong chốc lát, toàn bộ hội nghị thường vụ gần như biến thành một trận cười giòn giã.

Lời Hạ Tưởng đủ sắc bén, phản kích đủ độ chuẩn xác. Bởi vì Thành ủy thành phố Lang có hai nữ cán bộ, Lưu Nhất Lâm thì còn đỡ một chút, bình thường cô ta đoan trang nho nhã. Còn Đồ Quân thì thích tô son điểm phấn, cách ăn mặc lại cố ý tạo ra vẻ gợi cảm. Đại bộ phận các ủy viên thường vụ đều là đàn ông, mà là đàn ông thì sẽ khó tránh khỏi việc suy đoán về những suy nghĩ và hành động của những người phụ nữ bên cạnh mình, nói thật ra thì những lời nghị luận về Đồ Quân không ít.

Tuy nhiên, không ai dám cam đảm nói ra việc này. Hạ Tưởng cũng nhân cơ hội này, mượn việc Đồ Quân đang công kích hắn để nhẹ nhàng đẩy bắn ngược lại, mà đây chính là đề tài mà mọi người có hứng thú nhất, giống như gãi vào đúng chỗ ngứa cho mọi người.

Đồ Quân cảm giác giống như mình bị lột trần truồng trước mặt mọi người, trên mặt phát sốt, trong lòng rất tức giận nhưng không biết cách nào để đáp trả. Trong tình thế cấp bách như vậy cô ta đành phải nói:

- Gia đình tôi ở Bắc Kinh, chỉ một giờ là đến. Còn gia đình cậu ở tại thành phố Yến, phải mất ba giờ, so với cậu thì tôi thuận tiện hơn nhiều.

Lần này thì đến ngay cả Ngả Thành Văn cũng không nhịn được, tiếng cười bật thành tiếng:

- Đồng chí Đồ Quân, nếu cô không có lời khác nữa thì có lẽ xin mời các đồng chí, chúng ta tiếp tục biểu quyết.

Bổn ý của Đồ Quân thì không phải chỉ để Hạ Tưởng thất bại thảm hại ở hội nghị thường vụ, chẳng những như vậy mà còn muốn đả kích uy tín của hắn, làm hình tượng của Hạ Tưởng trở nên bại hoại. Chỉ có điều cô không nghĩ tới Hạ Tưởng rất giảo hoạt, chỉ một câu phản công đã thiếu chút nữa khiến mưu kế của cô phải chết non. Cô ta vội nói:

- Lời của tôi còn chưa nói xong, xin Bí thư Ngả chờ một chút.

- Phó thị trưởng Hạ chỉ mới tới thành phố Lang, chẳng những trước tiên là quen biết được Hoa Nhài Vàng, Bạc, mà còn được Vương Sắc Vi mời vào Cửu Hào Công Quán đãi ngộ như một thượng khách. Nghe nói Vương Sắc Vi còn tặng anh ta một tấm thẻ kim cương, điều này thực sự là làm cho người khác phải hâm mộ. Rốt cuộc Phó thị trưởng Hạ là người trẻ tuổi, tướng mạo lại đường đường như vậy, người vừa đến thành phố Lang mà bên người đã có mỹ nữ vờn quanh. Hơn nữa, nghe nói một ngày trước khi đến báo danh tại thành phố Lang thì cũng có cuộc gặp bí mật với một nữ cán bộ nào đó.

- Không phải gặp mặt bí mật mà là hẹn gặp, Phó thị trưởng Đồ đã nói sai rồi.

Lưu Nhất Lâm biết rằng sớm muộn gì thì Đồ Quân cũng sẽ lôi kéo cô ta liên lụy vào, vì thế cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nói một cách thản nhiên.

- Là Trưởng ban Mai giới thiệu tôi và Phó thị trưởng Hạ quen biết nhau. Tôi cũng rất muốn hỏi Phó thị trưởng Đồ một chút, chẳng lẽ việc tôi và Phó thị trưởng Hạ nói chuyện với nhau cũng phải dè chừng cặp mắt của chị ư?

- Không chỉ có như vậy, hai ngày trước Phó thị trưởng Hạ đi lên Bắc Kinh còn làm hỏng xe công của Ủy ban. Nguyên nhân gây ra việc này là do trên xe của anh ta có một cô sinh viên, bởi vì bạn trai của cô sinh viên này ghen nên cuối cùng đã đập phá xe công này. Đường đường là một Phó thị trưởng thường trực, chỉ vì tranh giành tình nhân mà đã làm hư hỏng xe công của Ủy ban. Liên tưởng lại những gì mà Phó thị trưởng Hạ sau khi tới thành phố Lang đã làm thì không thể không làm cho người ta sinh ra sự hoài nghi mãnh liệt với vấn đề tác phong, lối sống của anh ta.

Đồ Quân không để ý tới câu hỏi của Lưu Nhất Lâm, nói liền một mạch. Cô đã chuẩn bị tỉ mỉ trước khi lên tiếng, đó chính là muốn trước mặt mọi người đánh cho Hạ Tưởng một cái tát thật vang dội.

Thật ra, với trí tuệ chính trị của Đồ Quân thì không đủ để ngồi vào vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy hay Phó thị trưởng. Lòng dạ của cô không sâu, lại dễ giận, nhưng bởi vì sau lưng có người, lại có cơ thể là ưu thế nên rốt cuộc cũng đã lên tới địa vị Phó Thị trưởng. Tuy nhiên, bởi vì năng lực hữu hạn, thế lực Bắc Kinh ở phía sau lưng cô chỉ vận tác giúp cô vào được hội nghị thường vụ, còn muốn tiến thêm một bước nữa thì cực kỳ khó khăn.

Đồ Quân ngồi ở vị trí Phó thị trưởng này cũng đã hơn bốn năm, vốn định mượn cơ hội để lên làm Phó thị trưởng thường trực, như vậy sẽ có cơ hội để lên thành cấp trưởng. Nhưng lại bị Hạ Tưởng chen ngang tới, điều này làm cho cô ta nhìn như thế nào cũng không thấy Hạ Tưởng vừa mắt. Lại có một loạt các xung đột bạo phát với Hạ Tưởng nên đối với Hạ Tưởng thì cô ta thù hận thấu xương.

Hôm nay, ở hội nghị thường vụ làm khó dễ Hạ Tưởng đều không phải là do cô ta thất thố, mà là người ở sau lưng của cô ta tỉ mỉ bày ra trò hay này, trong đó cô ta là người tiên phong dẫn đầu, ngoài ra còn có người ngồi ở phía sau vì cô mà trợ trận. Cái chính là phải đả kích uy tín của Hạ Tưởng thật nặng nề, hủy hoại hình tượng của Hạ Tưởng, nếu có khả năng mà đuổi Hạ Tưởng phải chật vật chạy khỏi thành phố Lang thì không còn điều gì tốt hơn nữa. Nếu Hạ Tưởng đi khỏi thì Tỉnh ủy cũng không có khả năng tiếp tục điều người tới, như vậy nghiễm nhiên cô sẽ được chỉ định để đảm nhiệm vị trí Phó thị trưởng thường trực. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tận sâu bên trong việc này thì Đồ Quân còn nhận được điện thoại của Ma Dương Thiên, Ma Dương Thiên rất ngạo nghễ nói cho Đồ Quân rằng Đồ Quân có làm khó dễ Hạ Tưởng ở thành phố Lang này đến như thế nào thì cũng không có vấn đề gì, nếu xảy ra chuyện gì thì y ở Bắc Kinh sẽ vì cô ta mà hóa giải các nguy cơ. Nói tóm lại, đả kích Hạ Tưởng, làm Hạ Tưởng mất quyền lực, mục đích cuối cùng là để Hạ Tưởng phạm sai lầm và phải rời khỏi thành phố Lang.

Phía trên thì đã có chỗ dựa ở Bắc Kinh, ở giữa thì có thể dựa vào mạng lưới quan hệ tại thành phố Lạng, ở phía dưới thì đã có thế lực ngầm của Nga Ni Trần lót đáy, vì vậy cô ta cần gì phải sợ chứ? Do đó, cô ta mới dám ở trên hội nghị thường vụ chỉ thẳng vào mặt Hạ Tưởng, nói Hạ Tưởng có vấn đề về tác phong sinh hoạt. Bởi vì cô ta không sợ Hạ Tưởng phát tác, không sợ Ngả Thành Văn đập bàn, lại càng không sợ các ủy viên thường vụ khác chống đối lại cô.

Hơn nữa, các sự tình ở trong hội nghị thường vụ cho dù là có đập bàn chửi cha chửi mẹ đối phương lên thì cũng sẽ không truyền ra bên ngoài, dù sao cũng ảnh hưởng đến uy tín của mười mấy người đứng đầu thành phố. Vậy thì sợ cái gì? Hơn nữa, trong mười mấy người này thì phần lớn là cô ta đã quen biết, ngược lại thì Hạ Tưởng trên cơ bản là không quen biết ai cả.

Cuối cùng, Đồ Quân lấy giọng điệu vô cùng đau đớn mà nói:

- Một người vừa mới nhậm chức Phó thị trưởng thường trực mà tác phong sinh hoạt đã có vấn đề trong khi đó trên mồm luôn nói vì nước vì dân, như vậy anh ta có thể giữ vững lập trường công chính vì nước vì dân được sao? Liệu trong lòng anh ta còn có cái nhìn đối với đại cục của thành phố Lang và lợi ích của nhân dân nữa không? Anh ta phản đối việc thí điểm mở rộng của Bộ Nông nghiệp, còn tự xưng là không có tư tâm gì trong đó, làm sao anh ta có thể làm cho người khác tin tưởng, anh ta có còn tính kiên định của giai cấp, còn là cán bộ của quốc gia nữa không? Hôm nay, tôi chính thức đề nghị với hội nghị thường vụ điều tra kỹ lưỡng tác phong sinh hoạt của đồng chí Hạ Tưởng.

Đúng là một chiêu di hoa tiếp mộc, đúng là một thủ đoạn rất cao tay để đả kích người khác trước mặt mọi người. Tiếng nói của Đồ Quân vừa dứt thì ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng mặc dù biểu hiện tỏ ra không chút sứt mẻ nhưng trong lòng thì lửa giận như bùng cháy.

Không thể không thừa nhận rằng thủ pháp của Đồ Quân tuy rằng có chút ác liệt nhưng xác thực là có hiệu quả, đạt được sự thành công nhất định. Hơn nữa, Ngả Thành Văn không ngăn lại, Cổ Hướng Quốc lại dung túng, trên thực tế cũng phản ánh ra rằng hai nhân vật mấu chốt của Thành ủy và Ủy ban thành phố Lang đối với Hạ Tưởng thì đã có sự mâu thuẫn, và bọn họ đang ước gì Hạ Tưởng phạm phải sai lầm và sau đó phải bỏ của chạy lấy người.

Lúc trước thì Hạ Tưởng có thể lợi dụng Phó Cục trưởng thường trực Cục Tài chính làm bàn đạp để từ đó khơi gợi một chút sự lay động về ích lợi giữa Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc. Nhưng trên thực tế, hai người này cũng nhất trí nhau trong việc đối ngoại, với cái nhìn đại cục chung của hai người thì bọn họ nguyện ý tìm cách xa lánh Hạ Tưởng. Bởi vì, trong ánh mắt những người ngả về hướng hậu trường ở Bắc Kinh như Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc thì Hạ Tưởng như là một cái cọc mà Tỉnh ủy gài sẵn ở thành phố Lang, mục tiêu là muốn công phá từ trong nội bộ thành phố Lang mà ra.

Cho nên hôm nay mới có việc Đồ Quân ở trên hội nghị thường vụ chỉ trích Hạ Tưởng cả tiếng đồng hồ mà không có một người nào lên tiếng phản đối, để cho Đồ Quân phát tác tùy ý trước mặt mọi người. Điều này cũng đã phản ánh được vấn đề.

Ngón tay của Hạ Tưởng dừng lại nhẹ nhàng ở trên bàn. Kết quả của hội nghị thường vụ ngày hôm nay đi đến kết quả này cũng đã làm cho Hạ Tưởng thêm phần tỉnh táo đối với triển vọng công việc của mình. Muốn chân chính ở thành phố Lang mở ra cục diện, muốn đoàn kết lực lượng trung gian, thành lập tổ chức thành viên của chính mình thì còn có một đoạn đường dài nữa phải đi.

Cuộc va chạm ngày hôm nay xem như là bước đầu tiên.

Tất cả mọi người chờ đợi Hạ Tưởng phản kích, xem Hạ Tưởng ứng phó lại như thế nào. Không thể có khả năng Hạ Tưởng bị Đồ Quân công kích kịch liệt như vậy mà hắn tuyệt không đánh trả lại. Không ngờ, làm cho người khác phải mở rộng tầm mắt chính là Hạ Tưởng chỉ nhẹ nhàng khép lại tài liệu, hời hợt nói một câu:

- Phó thị trưởng Đồ nói xong chưa? Nếu nói xong thì chúng ta tiếp tục họp, không có chứng cớ, không có căn cứ cũng đứng phát biểu hàng tiếng tại hội nghị thường vụ. Cô có thời gian thì cũng không cần làm lãng phí thời gian của mọi người như vậy?

Sự phản kích chỉ đơn giản như vậy sao? Ngay cả Lữ Nhất Khả cũng không tin được mà nhìn Hạ Tưởng, trong lòng vì Hạ Tưởng mà cảm thấy bất bình, bị người khác bôi đen trước mặt mọi người mà còn phải làm như không có chuyện gì, còn phải giả bộ hào phóng. Hiện tại cũng không phải là thời điểm để rộng rãi, cởi mở với nhau được, mà hiện tại cái chính là phải thật hung hăng đánh trả lại đối phương, như thế mới để cho người khác xem trọng một chút. Nếu không, người khác sẽ cho rằng hắn bị thua, sẽ xem thường hắn.

Tuy rằng Trương Anh Tịch và Hạ Tưởng giao tình với nhau cũng không tính là sâu, mà cũng phải thấy sốt ruột thay Hạ Tưởng. Sao mà bỏ qua một cách nhẹ nhàng như vậy? Thời điểm nên trả đòn thì tuyệt đối không thể nương tay được.

Đừng nói mấy người có giao tình với Hạ Tưởng thì trong lòng khó hiểu, mà ngay cả Ngả Thành Văn cũng đang rất kinh ngạc. Con người của Hạ Tưởng này có khi nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, có khi lại như trong bông có kim, vậy mà hôm nay làm sao vậy? Sao mà ngay cả một chút thủ đoạn cũng không thi triển, đây không phải là phong cách của hắn.

Đồ Quân thấy Hạ Tưởng hành quân lặng lẽ, vì thế lại càng đắc ý:

- Phó thị trưởng Hạ, sao lại không có lời nào để nói? Anh cũng không giải thích một hai câu, có phải những điều tôi nói đều là sự thật, anh công nhận với điều đó?

Đồ Quân từng bước ép sát, Hạ Tưởng lại vẫn như cũ đứng bất động như gốc tùng vậy.

- Phó thị trưởng Đồ, tôi đã nói rồi, ít nhất các sự tình phải có căn cứ. Nếu cô có chứng cớ, cho dù chỉ là một tấm ảnh chụp thì tôi sẽ phải thừa nhận. Nếu không, tôi có phải nói rằng tác phong của cô cũng có vấn đề, bởi vì với bất cứ người đàn ông nào thì cô cũng tỏ ra sự thân thiết.

Đồ Quân tự nhận là đã nắm chắc thắng lợi vì thế mới không sợ Hạ Tưởng phản kích. Cô ta cười lạnh một tiếng:

- Tôi cùng ai lui tới thân thiết? Có bản lĩnh cậu nói ra một cái tên, cũng nhờ các đồng chí đang ngồi ở đây phân xử xem đây là tôi cố tình gây sự hay là cậu ăn nói lung tung?

Hạ Tưởng mới đến thành phố Lang được bao lâu? Những người thân tín ở đây thì không có ai, thế lực thì yếu, chuyện của cô ta, đừng nói là Hạ Tưởng biết, có khi là nghe qua thôi thì cũng chưa có dịp. Đồ Quân tự tin bí mật của cô đã được chôn dấu rất kỹ lưỡng, thành phố Lang cũng không có người nào biết.

- Tôi thực ra có nghe thấy một việc có liên quan với Phó thị trưởng Đồ…

Hạ Tưởng giơ cánh tay ra, chỉ vào cái ghế rồi nói:

- Phó thị trưởng Đồ đứng giữa trời như thế thì chắc chắn cũng đã mệt mỏi rồi, mời cô ngồi xuống nói chuyện. Nếu hôm nay các đồng chí cảm thấy hứng thú với đề tài tác phong sinh hoạt, không thảo luận đến việc chính nữa, cũng tốt, tôi sẽ vì mọi người mà nói về tác phong sinh hoạt của một ít nhân vật, đúng rồi, còn có cả về vấn đề kinh tế.

Giọng điệu của Hạ Tưởng đột nhiên nghiêm khắc lại, nét mặt cũng từ đang thoải mái biến thành nghiêm túc.

Đương nhiên, lời nói vừa rồi cũng có ý tứ châm chọc, ý tứ hàm súc dừng lại trong tai làm những người ở đây có những phản ứng khác nhau.

Sắc mặt của Cổ Hướng Quốc cũng phải thay đổi, cũng không biết là bởi vì lời nói của Hạ Tưởng sẽ đề cập về vấn đề tác phong hay vấn đề kinh tế, dù sao thì theo bản năng y phải liếc nhìn Đồ Quân một cái.

Đồ Quân vốn nghĩ rằng trước mặt Hạ Tưởng thì một lần nữa cô ta lại chiếm ưu thế, không nghĩ tới đột nhiên Hạ Tưởng thay đổi sắc mặt, thanh âm dằn xuống. Ngay lập tức cô ta thấy hoảng sợ, đứng có chút không vững nên phải đặt mông ngồi lại trên ghế, lập tức nghe được một trận cười khẽ trong phòng.

Tuy rằng là cười khẽ nhưng cũng khiến mặt cô ta như phát sốt, cảm giác vừa rồi cô ta mất sức chín trâu hai hổ mới chiếm được thế thượng phong, vậy mà chỉ tí chút thôi đã bị đánh cho trở lại nguyên hình. Đương nhiên, cô ta không cam lòng, vội mạnh mẽ đứng dậy.

- Tốt, vậy mời Phó thị trưởng Hạ nói ra. Nếu cậu nói không nên lời, trước mặt Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ thì cậu phải trực tiếp xin lỗi tôi.

Đúng là sự vô lý đến cùng cực, rõ ràng ngay từ đầu là cô ta chủ động khơi mào sự tình, công kích Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vừa mới phản kích một câu mà cô ta đã nghĩ đến việc làm cho Hạ Tưởng phải cúi đầu nhận thua với cô. Biểu hiện hôm nay của Đồ Quân đúng thật là rất chướng mắt.

Hạ Tưởng cũng không vội vã, nói chậm rãi:

- Vấn đề tác phong sinh hoạt của Phó thị trưởng Đồ thì thật ra trong lòng mọi người đều biết, tuy nhiên là không ai dám nói ra thôi. Nếu Phó thị trưởng Đồ nguyện ý công khai thì tôi cũng không khách khí.

Tất cả mọi người đều như mở to lỗ tai ra để nghe Hạ Tưởng nói cái gì. Không ngờ lời nói của Hạ Tưởng lại không tiếp tục mà từ bên ngoài truyền đến một loạt huyên náo, chợt nghe thấy thanh âm của một người phụ nữ bên ngoài hô lớn:

- Đồ Quân, mày ra đây cho tao.

- Dương Bân, mày lăn ra đây cho bà.

Thanh âm cực lớn làm đinh tai nhức óc, bên cạnh đó còn có tiếng người khuyên:

- Đồng chí này, không được cao giọng làm ồn ào. Nơi này là cơ quan Thành ủy, không phải là cái chợ.

- Tôi bất chấp đây là Thành ủy hay cơ quan gì. Cái con mụ xấu xa Đồ Quân kia ngủ với chồng của tôi, tôi sẽ không để yên cho cô ta. Đừng tưởng rằng cô ta là nữ Phó thị trưởng là có thể tùy tiện chơi đàn ông cấp dưới. Cô ta cũng có lãnh đạo, tôi muốn tìm lãnh đạo của cô ta để xin cái công đạo.

Giọng nói của người phụ nữ này rất lớn, bay vào trong phòng quanh quẩn mãi không thôi.

Toàn thể ủy viên thường vụ đang họp ở đây đều nghe được rõ ràng, ai nấy đều cả kinh trợn mắt há mồm. Nhìn bộ dạng của mọi người rất khoa trương, rất kinh ngạc, rất hài hước. Không nói đến việc làm thế nào mà người ta lại tìm đến được cơ quan Thành ủy thì đã không nói, lại còn cãi vã ở ngay bên ngoài hội nghị thường vụ? Tốt rồi, toàn thể ủy viên thường vụ đều nghe được Phó thị trưởng Đồ ngủ với chồng của người khác… Mà từ từ, là ai đây? Là lái xe đã từng bị một lần khai trừ vừa mới lần nữa quay trở lại làm việc, là Dương Bân?

Việc này có chính xác không? Khẩu vị của Phó thị trưởng Đồ thật sự nặng như vậy sao? Ngay cả lái xe cũng không buông tha. Không ít các ủy viên thường vụ đang suy đoán rốt cuộc ai là người mà Phó thị trưởng Đồ có quan hệ mờ ám thì đều không hẹn mà gặp, cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ Hướng Quốc.

Cổ Hướng Quốc bị ánh mắt không có chút ý tốt nào của mọi người nhìn đến thì trên mặt cũng phát sốt, không khỏi giận dữ:

- Người nào ở bên ngoài kêu thét lên vậy? Mau đi ra chỗ khác.

Lời nói của Cổ Hướng Quốc rất hợp tình hợp lý, nhưng trên thực tế thì trong lòng y đang âm thầm kinh hãi. Bởi vì nghe giọng nói thì y đã biết người này là ai, đó chính là vợ của Dương Bân, là Viên Lệ Lệ.

Dương Bân là bà con thân thích xa của Cổ Hướng Quốc, tất nhiên đối với Viên Lệ Lệ thì y dĩ nhiên biết. Dương Bân và Đồ Quân có tư tình với nhau, làm sao có khả năng như vậy? Trong con mắt của y thì việc này hoàn toàn không thể xảy ra. Chưa nói đến việc Đồ Quân có coi trọng Dương Bân hay không thì với hiểu biết của y đối với Dương Bân mà nói thì Dương Bân này rất chung thủy với vợ, điều này về cơ bản là một sự bịa đặt, phỉ báng.

Là thủ đoạn của Hạ Tưởng? Gã liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy Hạ Tưởng bất động như cây tùng, dường như không có phản ứng, nhìn vẻ mặt không ra được điều gì. Điều này khiến cho gã không khỏi có chút uể oải, Hạ Tưởng là người mà lòng dạ cũng quá sâu sắc, tuyệt đối không để biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Lại nhìn mọi người thì thấy ai nấy cũng mắt to mắt nhỏ, có người vui sướng, vui mừng khi người khác gặp họa, có người với vẻ mặt chờ mong. Đến ngay cả Ngả Thành Văn cũng hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên đối với sinh hoạt cá nhân của Đồ Quân cũng hiếu kỳ không kém, sự hiếu kỳ này vượt qua khỏi ngưỡng quan tâm của một lãnh đạo đối với cấp dưới của mình.

Cũng không phải là người tốt đẹp gì, Cổ Hướng Quốc giận dữ, đang muốn đập bàn để gây sự kinh sợ cho mọi người một chút thì lại nghe một tiếng "rầm", Viên Lệ Lệ đẩy cửa tiến vào, không nói hai lời, đi tới trước mặt Đồ Quân rồi giơ tay lên, "Bốp" một tiếng bạt tai giòn giã.

Ai cũng thật không ngờ Viên Lệ Lệ lại hung hãn đến như thế, động tác của cô ta quá mau chóng, gần như tất cả mọi người đều không có phản ứng. Lúc này, trên mặt Đồ Quân đã nhanh chóng bị sưng đỏ, hằn lại trên khuôn mặt dấu vết của năm ngón tay.

Năm ngón tay này đỏ lựng như son vậy.

Đồ Quân bị đánh làm choáng váng, cô ta chưa từng chịu qua việc nhục nhã đến như vậy, vẫn đang còn kinh ngạc. Lúc cô ta vẫn còn chưa tỉnh táo lại thì Viên Lệ Lệ lại lần nữa đánh tới, đấm mạnh một cái vào phía dưới bụng của cô ta, lúc này Đồ Quân bị sức mạnh của cú đánh làm ngã về phía sau, cả người lẫn ghế ngã lăn lóc trên mặt đất.

Đồ Quân ngồi ở bên phải Lý Hiểu Lượng, bên trái cô ta là Lộ Hồng Chiêm, hai người đàn ông, một trái, một phải lại không ai kịp giơ tay ngăn cản Viên Lệ Lệ lại. Tuy nhiên, những người tinh ý thì sẽ nhìn ra việc Lý Hiểu Lượng ngay cả một chút cử động cũng không nhúc nhích, đã tự đè ép việc muốn ngăn cản lại. Còn Lộ Hồng Chiêm thì người như hạ thấp xuống một chút, tay như muốn giơ lên nhưng không biết tại sao lại thu tay ngồi yên như vậy.

Tóm lại, trong phòng họp thường vụ có mười mấy người, trước mắt mọi người như vậy mà Đồ Quân bị Viên Lệ Lệ đầu tiên là bạt tai, sau đó lại bị đấm cho một cái ngã lăn đùng xuống đất, sau đó cứ vậy cô ta khóc hu hu trên mặt đất.

Ngả Thành Văn vỗ bàn đứng dậy:

- Cái cô này sao thế nhỉ? Hội nghị thường vụ cũng dám xông vào, có biết rằng đây là đâu không?

Cổ Hướng Quốc cũng giận dữ không kiềm chế nổi:

- Những người bên ngoài làm ăn thế nào không biết, để cho người lạ cũng có thể xông vào phòng họp. Nếu có kẻ vô lại đi vào đây, có phải là cả lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban đều bị tận diệt sao?

Mọi người thấy Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc có thái độ bất đồng nhau khi nói về vụ việc đang xảy ra. Ai nấy cũng không tâm tư nào để ý đến việc phát uy của nhân vật số một, số hai mà trong lòng đều biết rằng có thể xông thẳng vào hội nghị thường vụ như thế này thì chắc chắn là có người đã sắp xếp, nếu không thì làm sao tạo ra cục diện như hiện tại?

Tâm tư của đại bộ phận người ở đây là kế tiếp phải xem diễn biến tiếp theo như thế nào đã.

Viên Lệ Lệ đối mặt với sự chất vấn của nhân vật số một, số hai thành phố Lang thì không có chút nào yếu thế, giơ tay lên ném ra một sấp ảnh chụp:

- Hai lãnh đạo, hai ngài phải làm chủ cho tôi. Chồng của tôi tên là Dương Bân, là lái xe, về tiền bạc thì chắc chắn không có, chỉ ỷ vào tuổi trẻ nên thân thể cường tráng, về phương diện kia thì có chút mạnh mẽ. Ngay cả chút ưu điểm này cũng được vị nữ Phó thị trưởng này coi trọng, các ngài nói xem ánh mắt của cô ta sao mà độc đáo đến vậy? Cô ta ngủ với ông xã tôi, tôi muốn các ngài cho tôi một cái công đạo, nếu không mỗi ngày tôi đều đứng ở trên đường để hô toáng, chửi đổng việc này lên.

Lời cô vừa thốt lên thì thiếu chút nữa vang lên một trận cười, cũng may là tuy rằng có không ít người mặc dù trong lòng đang rất buồn cười nhưng công phu biểu hiện ở bên ngoài rất tốt. Tất cả đều cố nén để kìm lại, vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng không cười.

Tuy nhiên, ảnh chụp thì quăng tung tóe trên mặt bàn, có người cầm lên thì thấy đúng là hình chụp cảnh hẹn hò giữa Phó thị trưởng Đồ và Dương Bân. Tuy rằng cảnh chỉ thể hiện hai người ở đang hẹn hò nhau, nhưng xem bộ dáng âu yếm giữa hai người, nếu bảo là bọn họ đang thảo luận việc quốc gia đại sự thì bất kể là một thằng đàn ông điên rồ nào đi trên đường cũng không thể nào tin được, còn chưa nói tới lòng dạ khác nhau của mấy ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.