Y không thể động chạm vào Nga Ni Trần, bất kỳ một người nào của Thành ủy y đều không thể động vào, muốn bảo toàn tính mạng thì phải làm sao? Cuối cùng y đã nghĩ ra một kế hay, nhờ bạn học nữ trước kia phối hợp diễn xuất một tuồng đại náo Thành ủy, kết quả đạt được như mong muốn của y, mất hết thanh danh đồng thời danh tiếng lại truyền xa, khiến người muốn tiếp tục hạ độc thủ phải e dè. Bởi vì y có tiếng tăm, tuy rằng không phải tiếng tăm tốt nhưng cũng đủ gây sự chú ý, nếu chẳng may y xảy ra chuyện gì tất nhiên sẽ được mọi người quan tâm.
Quả nhiên, kế sách của y đã có hiệu quả, có lẽ vì tiếng xấu của y lan xa, hoặc là người khác cảm thấy y thân bại danh liệt thật sự rất đáng thương, chẳng đáng phải đề phòng, dù sao y cũng vượt qua được nguy hiểm, không có người lại tiếp tục hạ độc thủ đối với y.
Sự thật đằng sau về vấn đề tác phong của Lý Tài Nguyên, y chỉ nói cho một mình Hạ Tưởng biết, sau lại do xuất phát từ sự tín nhiệm nên cũng nói với Thang Hóa Lai, khiến cho Thang Hóa Lai vừa kinh ngạc, đồng thời lại phục Lý Tài Nguyên sát đất. Thang Hóa Lai không ngờ Lý Tài Nguyên ở thời khắc mấu chốt đó lại dùng thứ thủ đoạn này để bảo vệ tính mạng, đổi lại là y, ngoài việc bó tay không có biện pháp ra chắc chắn chỉ có thể ngồi chờ chết.
Hạ Tưởng thấy thích thủ đoạn của Lý Tài Nguyên nên mới gợi ý bảo y lại bày ra một vở kịch khiến Đồ Quân rơi vào cảnh hỗn loạn, và thừa cơ bảo mấy người Tiêu Ngũ lấy danh nghĩa Nga Ni Trần mang Dương Bân đi, chuẩn bị tiến hành đồng bộ, tìm kiếm sự đột phá.
Sự kiện của Đồ Quân cũng coi như tiến triển thuận lợi, đả kích mạnh mẽ vào dáng vẻ bệ vệ, kiêu ngạo của bà ta và khiến Cổ Hướng Quốc bị đứt một cánh tay. Cũng chính vì vậy Hạ Tưởng mới có thể thong dong hô hào, sai khiến ở Ủy ban nhân dân thành phố, hoàn thành một đợt hành động lớn nhằm vào Nga Ni Trần, đánh một đòn thật đau vào mặt Nga Ni Trần.
Có điều hơi đáng tiếc là Dương Bân là một tên cứng đầu, không dễ nuốt, gã có rất nhiều bí mật, một khi bị bại lộ, cho dù không liên lụy đến Cổ Hướng Quốc thì ít nhất cũng có thể khiến Đồ Quân không có khả năng quay trở lại Thành ủy.
Hạ Tưởng không phải không muốn dẹp bỏ Đồ Quân, cũng không phải không muốn báo cáo lên Tỉnh ủy mà là hắn biết với hậu phương của Đồ Quân, dựa vào một vấn đề tác phong không căn cứ dù có tới Tỉnh ủy cũng sẽ bị bỏ sang một bên, cuối cùng nói không chừng còn có thể dẫn tới một kết quả không giải quyết được vấn đề gì. Hiệu quả mà hắn muốn đạt được là trước tiên châm một mồi lửa về vấn đề tác phong trong cuộc sống của Đồ Quân, sau đó nhân lúc hỗn loạn để nắm giữ quyền chủ động trong Ủy ban nhân dân thành phố, ít nhất trước tiên phải khiến Cổ Hướng Quốc lặng lẽ chiến đấu một thời gian, khi Đồ Quân tự thân mình còn chưa lo xong và Cổ Hướng Quốc đang rối loạn tâm trí thì bắt Dương Bân mở miệng khai.
Khi tất cả mọi người đều muốn điều tra rõ sự thật giữa Dương Bân và Đồ Quân rốt cuộc có quan hệ nam nữ bất chính hay không, việc Dương Bân mất tíchcàng khiến cho nhiều người phỏng đoán. Dương Bân không ra mặt, nước bẩn trên người Đồ Quân sẽ không thể tẩy sạch, một khi không tẩy sạch bà ta sẽ không có mặt mũi đến Thành ủy làm việc, như vậy thì hoàn toàn loại trừ được Đồ Quân ra ngoài.
Vừa lúc có một không gian thi triển quyền lực, để Hạ Tưởng tiếp quản có thể ung dung tối đa hóa quyền lực, sau đó sẽ triển khai các hạng mục công việc bên ngoài, đồng thời âm thầm điều tra.
Chỉ có điều... Dương Bân là mồi lửa rất tốt, nhưng gã không mở miệng cũng rất khó làm. Tuy nhiên cũng mới qua một ngày, tin rằng với thủ đoạn của mấy người Tiêu Ngũ cuối cùng sẽ có thể lừa được sự tín nhiệm của Dương Bân. Dương Bân mở miệng là có thể khiến sự việc rõ ràng, sau đó sẽ đem Dương Bân chuyển giao cho Anh Thành tiến hành trình tự pháp luật.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng sẽ không ngồi không chờ đợi, hắn còn có rất nhiều việc cần phải làm.
Trước mắt hẳn là lúc nên tiếp cận với Ngả Thành Văn một cách thích đáng, chủ ý của Hạ Tưởng đã định liền đứng dậy đi tới văn phòng của Ngả Thành Văn, vừa lúc Ngả Thành Văn có mặt, y tỏ ra khách khí mà để Hạ Tưởng tiến vào.
Hạ Tưởng cũng không loanh quanh, trực tiếp nói ra mục đích đến đây:
- Bí thư Ngả, có hai việc muốn báo cáo với ngài một chút. Thứ nhất là vấn đề Tập đoàn Viễn Cảnh đầu tư vào dự án du lịch sinh thái nông nghiệp. Tập đoàn Viễn Cảnh thúc giục Ủy ban nhân dân thành phố mau chóng đưa ra câu trả lời, bởi vì bọn họ đang cân nhắc có nên đầu tư vào thành phố Tần Đường hay không? Đồng thời cũng trách hiệu suất làm việc của thành phố Lang quá thấp, mặt khác Tập đoàn Viễn Cảnh tỏ ra rất có hứng thú đối với dự án làng Đại Học, đã phái chuyên gia đến tìm hiểu hiện trạng cùng với chỗ hổng tài chính của dự án làng Đại Học. Hiện tại dự án làng Đại Học được phân công cho tôi quản lý, ý của tôi là trước tiên phải kiểm tra toàn bộ sổ sách của dự án làng Đại Học để có tính toán trước rồi mới đàm phán với Tập đoàn Viễn Cảnh.
Ngả Thành Văn liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý, trong lòng nghĩ dự án làng Đại Học là dự án do Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân từng phụ trách, hắn không có ích lợi liên quan ở bên trong. Về phần Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân có vướng mắc gì về lợi ích ở bên trong hay không, có lẽ đó mới là nguyên nhân chủ yếu của mục đích điều tra số liệu một cách triệt để của Hạ Tưởng.
Trong lúc Đồ Quân nghỉ tĩnh dưỡng và Cổ Hướng Quốc đi công tác, hiện tại Hạ Tưởng chính là người duy nhất quản lý và giải quyết việc của Ủy ban nhân dân thành phố, lúc này điều tra rõ tình hình tài chính có dụng ý rất rõ ràng. Thật lợi hại, tầng tầng lớp lớp thủ đoạn tiếp cận, đừng thấy trẻ tuổi mà suy nghĩ vô cùng rõ ràng, ép Đồ Quân lui xuống chính là để Đồ Quân không cản chân cản tay, sau đó mới ung dung thực hiện mưu đồ.
Nếu điều tra ra Đồ Quân có vấn đề về kinh tế, so với vấn đề tác phong đơn thuần thì càng có thể khiến bà ta khó mà thoát thân. Ngả Thành Văn suy nghĩ một lát, y biết Hạ Tưởng tới để tìm sự ủng hộ của y, liền nói:
- Trước hết cứ hẹn lại Tập đoàn Viễn Cảnh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ nghiêm túc xem xét việc đầu tư của họ, bởi vì có xung đột với nghành nông nghiệp mới của Bộ Nông nghiệp, phải cân nhắc thật cẩn thận mới có thể đưa ra quyết định. Dự án làng Đại Học... Nếu đã có nhà đầu tư phát triển muốn đầu tư thì kiểm tra rõ tình hình tài chính là yêu cầu bắt buộc, tôi thấy cần phải kiểm tra thật kỹ, anh đi kiểm tra là được, về phía Thành ủy không có ý kiến gì.
Một việc thoái thác, một việc tán thành, chiêu xoa bóp Thái Cực của Ngả Thành Văn cũng rất khéo léo, Hạ Tưởng cũng hiểu được lập trường của Ngả Thành Văn, y cũng khó đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, Ngả Thành Văn lại cười khổ rồi nói:
- Hôm nay, tôi nhận được điện thoại của thư ký Thái, Phó thủ tướng Tần tỏ vẻ vô cùng quan tâm đến việc phát triển ngành nông nghiệp mới của Bộ Nông nghiệp. Vừa mới buông điện thoại của thư ký Thái lại nhận được điện thoại của thư ký Vương, thư ký Vương nói Phó thủ tướng Triệu cho rằng thành phố Lang có thể đẩy mạnh phát triển dự án "giỏ rau", cung cấp ưu thế cho Bắc Kinh, rau quả thiên nhiên, kiến tạo một căn cứ rau quả hữu cơ là một lựa chọn không tồi... thật đau đầu quá.
Hai vị Phó Thủ tướng đều ra mặt, Ngả Thành Văn không đau đầu mới là lạ.
Đang nói chuyện, điện thoại Ngả Thành Văn vang lên, sau khi bắt máy y chỉ "Alô" một tiếng rồi lập tức thay đổi sắc mặt:
- Cái gì? Phóng viên đến phỏng vấn về sự kiện của Đồ Quân đã bị Lộ Hồng Chiêm bắt rồi sao? Còn là phóng viên của Tân Hoa Xã? Làm việc kiểu gì vậy, đúng thật là càn quấy.
Phóng viên Tân Hoa Xã tới phỏng vấn cũng nằm ngoài dự tính của Hạ Tưởng, hiển nhiên điều khiến cho hắn kinh ngạc hơn chính là phản ứng quá khích của Lộ Hồng Chiêm, không ngờ lại bắt phóng viên, cũng không biết y nghĩ như thế nào, là do nhất thời hồ đồ hay cho rằng ở trên mảnh đất thành phố Lang y có thể muốn làm gì thì làm.
Tuy nhiên sự việc tạm thời không liên quan đến hắn, hắn cũng sẽ không để ý nữa. Không ngờ sau khi Ngả Thành Văn nói chuyện điện thoại xong lại hỏi han với vẻ mặt nghi vấn:
- Phó thị trưởng Hạ, sự việc hơi khó giải quyết, có vẻ như là phóng viên của Tân Hoa Xã chi nhánh tại tỉnh Yến. Đối phương sau khi bị bắt đã thông báo cho trụ sở chính ở tỉnh Yến, Tổng biên tập Cố gọi một cú điện thoại cho Ban tuyên giáo yêu cầu lập tức thả người.
- Thả người, tất nhiên cần phải thả người, không thể đắc tội phóng viên Tân Hoa Xã được.
Hạ Tưởng đẩy thuyền xuôi theo dòng nước.
- Vấn đề là, ngay từ đầu Lộ Hồng Chiêm không đồng ý thả người, rất cứng rắn. Sau đó ông ta đã đồng ý thả người thì người ta lại không chịu đi, bắt Lộ Hồng Chiêm phải xin lỗi y. Lộ Hồng Chiêm lại không chịu xuống nước, hiện giờ vẫn giằng co chưa xong.
Giằng co thì giằng co, cũng không gây phiền phức gì đến hắn, Hạ Tưởng không muốn nhúng tay vào việc này. Tuy rằng Ngả Thành Văn đã đưa Cố Tăng ra, xem ra cũng là biết mối quan hệ giữa hắn và Cố Tăng không tồi nhưng Ngả Thành Văn mở lời, không phải Lộ Hồng Chiêm mở lời, hắn không cần phải chủ động ra mặt giải quyết phiền toái thay Lộ Hồng Chiêm, nên nói:
- Tôi có hẹn với Phó tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, hiện tại đang tiến tới điều tra rõ tình hình tài chính của dự án làng Đại học, xem ra nhà đầu tư đã chờ đợi sốt ruột rồi…
Ngả Thành Văn thấy Hạ Tưởng không có ý định ra mặt, cũng không muốn miễn cưỡng nên nói:
- Được! Anh cứ bận chuyện của anh trước, tôi sẽ đi xem phải xử lý vấn đề như thế nào mới được. Lão Lộ này làm việc bộp chộp, không phê bình không được.
Hạ Tưởng cười cười không nói gì, Ngả Thành Văn đã thật sự tức giận. Cũng tốt, để Bí thư phê bình Lộ Hồng Chiêm một chút cũng tốt, ai bảo Lộ Hồng Chiêm người cần bắt thì không bắt, người không nên bắt thì lại bắt.
Sau đó Hạ Tưởng liền cùng Lý Tài Nguyên, Thang Hóa Lai hẹn với Lý Lý và Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Cảnh ở phía Bắc Kinh là Thiểm Liên, cộng thêm vài nhân viên Nhà nước, một nhóm mười mấy người lên đường đi đến làng Đại Học.
Sở dĩ Hạ Tưởng gọi Lý Lý hộ tống chính là trực tiếp biểu lộ rõ ràng là muốn gây áp lực cho Đồ Quân đang ở nhà tĩnh dưỡng. Cổ Hướng Quốc không có mặt, Dương Bân mất tích, Đồ Quân hiện tại như chim sợ cành cong, dưới áp lực lớn bà ta có lẽ sẽ chịu không nổi mà gây ra hành động bất thường.
Chỉ cần bà ta có động thái bất thường, chính là lúc không đánh mà khai.
Đương nhiên, suy nghĩ sâu xa hơn chính là lần trước gặp Lý Lý, trong tay Hạ Tưởng đã bước đầu nắm giữ bằng chứng Đồ Quân liên kết với Thường Quốc Khánh lừa số tiền cho vay. Tuy nhiên chứng cớ không phải vô cùng xác thực, hơn nữa cũng không nhất thiết phải đánh một đòn trí mạng, hắn liền bàn bạc với Lý Lý tạm thời án binh bất động, từ từ tính sau.
Lý Lý đã quy phục Hạ Tưởng thì chỉ hành động theo chỉ đạo của Hạ Tưởng, tuân theo sự sắp đặt của Hạ Tưởng, cất giấu chứng cớ cẩn thận, chỉ chờ Hạ Tưởng ra lệnh một tiếng thì sẽ tung ra.
Đi được nửa đường, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Dương Uy. Dương Uy nói là có sự việc quan trọng muốn báo cáo, hi vọng được gặp mặt Phó thị trưởng Hạ. Hạ Tưởng do dự một chút rồi bảo y cũng đến làng Đại Học, Dương Uy vui mừng đồng ý.
Làng Đại Học nằm ở quận Đông An thành phố Lang, chiếm diện tích đất hơn 2000 mét vuông, kiến trúc không gian mở, trông rất có khí thế. Cửa chính mô phỏng theo kiểu dáng Khải Hoàn Môn xem ra rất hùng vĩ, nhưng khi chứng kiến một nửa công trình cao ốc mục nát đang dở dang ở phía sau, quả thật là khiến cho người ta thấy không thoải mái trong lòng.
Nếu toàn bộ khu phức hợp đều hoàn thành, làng Đại Học nối tiếp thành một mảnh thì thật đúng là một cảnh tượng ở thành phố Lang. Chỉ tiếc hiện tại một nửa đã hoàn thành, còn một nửa tường xiêu vách nát, lặng lẽ tuyên bố cho người đời bài học thất bại về việc đầu tư mù quáng…
Trong quá trình đầu tư mù quáng, vừa có nhân tố lãnh đạo ham thành tích lớn, cũng có kết quả của việc bòn rút trong từng phần thi công. Sau lưng mỗi một khoản đầu tư thất bại bao giờ cũng có một đám sâu bọ.
Hoặc là nói, có một tập thể lợi ích hút máu.
Tốc độ của Dương Uy rất nhanh, đám người Hạ Tưởng vừa mới đến làng Đại Học y đã đến nơi. Vừa nhìn thấy Hạ Tưởng, Dương Uy liền tiến đến phía trước, nhỏ giọng nói:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi có tình hình muốn báo cáo.
Hạ Tưởng thấy y với vẻ mặt thần bí liền theo y tránh ra vài bước, cách mọi người một khoảng cách nhất định, cười nói:
- Bí mật quá vậy, có việc gì?
- Hẳn là Phó thị trưởng Hạ đang điều tra vấn đề vốn đầu tư bên ngoài ở Bắc Kinh, tôi có một tin tức có lẽ sẽ có giá trị tham khảo.
Dương Uy hiểu ý mà cười:
- Công ty TNHH Đầu tư nước ngoài ở Bắc Kinh đầu tư vào làng Đại Học, tuy rằng cuối cùng kết thúc thất bại nhưng sau khi đưa đơn phá sản Thường Quốc Khánh nhanh chóng biến hóa, lại một lần nữa đăng kí thành lập công ty TNHH đầu tư nước ngoài ở Bắc Kinh, hiện tại tiếp nhận không ít công trình lớn ở Bắc Kinh, có công trình giao thông, công trình xây dựng, đều là Phó thị trưởng Ma đích thân phê chỉ thị...
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Dương Uy với ánh mắt đầy hứng thú, hắn đã sớm nhìn ra tính tình Dương Uy lanh lợi tháo vát, cũng không hoàn toàn là người phát ngôn của Triệu Tiểu Phong. Hôm nay vừa gặp mặt quả đúng như dự đoán, vài lời vừa nói ban nãy chẳng những hữu dụng mà còn rất hữu dụng.
Nếu nói Dương Bân là đầu mối quan trọng, có tác dụng làm mồi lửa, gã mở miệng sẽ tương đương với việc châm nổ thùng thuốc nổ. Như vậy bằng chứng trong tay Lý Lý chính là quả bom thứ hai có thể tạo ra hiệu ứng đổ thêm dầu vào lửa, mà manh mối Dương Uy cung cấp lại có thể gây nổ dây chuyền đến Bắc Kinh từ sự kiện của Đồ Quân, quả bom thứ ba này cũng sẽ liên đới khiến hậu phương của Đồ Quân ở Bắc Kinh bị thương.
Thật không ngờ, Hạ Tưởng âm thầm ngạc nhiên vui mừng, không ngờ Dương Uy đã kịp thời cung cấp một manh mối mấu chốt, kết luận ban đầu của hắn cho rằng Dương Uy có thể đảm đương việc lớn quả nhiên là chính xác.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi mỉm cười:
- Không tồi, tin tức rất kịp thời, rất hữu dụng, nếu có thể điều tra thêm một chút ở Bắc Kinh thì có thể tăng thêm không ít sức mạnh vào thời điểm mấu chốt.
Dương Uy lập tức hiểu rõ ám chỉ của Hạ Tưởng, gật đầu nói:
- Việc xây dựng cơ sở hữu cơ ở thành phố Lang thì nhờ Phó thị trưởng Hạ chu toàn. Tôi hiện giờ sẽ quay về Bắc Kinh xem có thể đào sâu thêm một ít manh mối hay không. Chờ Phó thị trưởng Hạ điều tra được gì ở làng Đại Học thì phía Bắc Kinh cũng sẽ kịp thời phối hợp.
Mới nói đã hiểu ngay, Dương Uy còn tinh nhanh hơn vài phần so với tưởng tượng của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng mừng rỡ:
- Tốt, anh quay về Bắc Kinh cũng an toàn hơn, thay tôi hỏi thăm Chủ tịch Triệu.
Dương Uy đã nói một câu đầy thâm ý:
- Kỳ thật tôi và Chủ tịch Triệu cũng là quan hệ hợp tác, nếu so sánh, tôi thích phong cách làm việc và đối nhân xử thế của Phó thị trưởng Hạ hơn.
Có ý đồ dựa dẫm vào hắn sao? Hạ Tưởng không nói gì, chỉ gật đầu cười, Dương Uy cũng cười đáp lại rồi xoay người bỏ đi. Nhìn hành động dứt khoát của y, Hạ Tưởng thầm khen ngợi, người dùng được ở bên cạnh hắn quá ít, nếu Dương Uy có thể dùng được thì chắc chắn cũng có thể xem là một trợ thủ đắc lực.
Hạ Tưởng dẫn mọi người tới Ban quản lý dự án làng Đại Học. Mặc dù làng Đại Học đã đình công từ lâu nhưng Ban quản lý dự án do Ủy ban nhân dân thành phố thiết lập vẫn hoạt động bình thường. Phó thị trưởng thường trực đến khiến cho cả Ban quản lý dự án một phen rối ren.
Trên thực tế Ban quản lý dự án đã không còn nhân viên nào quan trọng, chỉ có vài nhân viên ăn không ngồi rồi mỗi ngày đều đến làm việc, nhận điện thoại, làm vệ sinh một chút, có một vài nhân viên là những cô gái trẻ ngoài 20 tuổi, có hai cô vẫn có thể được xếp hàng xinh đẹp, xem ra cũng là bà con thân thích của lãnh đạo nào đó ở Thành ủy.
Hạ Tưởng cũng không tỏ ra vẻ kiểm tra thị sát gì, trực tiếp bảo người đem sổ sách kế toán ra để nhân viên đi theo kiểm tra. Mặc dù hắn cũng biết từ sổ sách kế toán cũng không có khả năng điều tra ra được vấn đề gì, phỏng chừng đã sớm làm lại số liệu nhưng vẫn muốn làm cho đủ thủ tục.
Hệ thống sưởi của Ban quản lý dự án không đủ, mở lò sưởi để làm ấm, Hạ Tưởng ngồi ở bên trong nói chuyện cả buổi với Lý Lý. Thang Hóa Lai dựa theo những điểm quan trọng mà Lý Lý đã chỉ ra và kiểm tra ra được khoản cho vay 30 triệu từ sổ sách kế toán.
Sau khi kiểm toán xong, Thiểm Liên làm đại biểu của Tập đoàn Viễn Cảnh đã đưa ra ý kiến về các khoản mục không rõ ràng, hướng đi của dòng vốn không rõ cùng với tình hình công nợ lộn xộn, và đưa ra nghi vấn đối với khoản vay 30 triệu. Đưa ra điều kiện là chỉ đồng ý khoản nợ tiền lương nhân công và khoản nợ vật liệu cho dự án làng Đại Học, còn đối với các khoản vay và một số khoản nợ không rõ ràng thì không chấp nhận, và yêu cầu chính quyền tự mình gánh vác, nếu không Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ không đầu tư.
Điều kiện của Tập đoàn Viễn Cảnh không thể coi là hà khắc, suy xét từ góc độ thương mại thì khi bất cứ nhà đầu tư phát triển nào tiếp nhận một dự án mục nát đều hy vọng chính quyền gánh vác phần lớn nợ nần, đương nhiên là nợ bên ngoài càng ít càng tốt. Tuy nhiên Hạ Tưởng tỏ vẻ không đồng ý trước lời đề nghị không chấp nhận khoản vay 30 triệu của Tập đoàn Viễn Cảnh, bởi vì khoản vay rất rõ ràng, hoàn toàn dùng vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng, không thể xem là khoản nợ không rõ quyền chủ nợ.
Thiểm Liên tiếp tục đưa ra những ý kiến bất đồng, nói khoản vay 30 triệu là khoản cho vay thành công sau khi dự án làng Đại Học xin phá sản, cũng không phải đầu tư vào sau khi xây dựng cơ sở hạ tầng. Hơn nữa hướng đi của dòng tiền không rõ ràng, có khả năng bị người khác biển thủ, chỉ ghi chú đơn giản là trả lương cho công dân nhưng không có số liệu tương ứng, cho nên tính vào khoản nợ nần không rõ ràng.
Hai bên tranh chấp mãi không xong, không đạt được sự nhất trí về việc khoản vay 30 triệu sẽ để ai gánh vác, Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng, đề xuất quay về Ủy ban nhân dân thành phố sẽ tiếp tục họp bàn bạc, điều tra rõ hướng đi sau cùng của khoản vay 30 triệu rồi sẽ cho Tập đoàn Viễn Cảnh một lời giải thích, Thiểm Liên đã đồng ý.
Có không ít cán bộ của Ủy ban nhân dân thành phố cùng đi đều tận mắt thấy cảnh tranh cải của Hạ Tưởng và Thiểm Liên vừa rồi, không ai hoài nghi Hạ Tưởng đứng trên lập trường Ủy ban nhân dân thành phố để giành lợi ích tối đa cho chính quyền.
Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai lại hiểu rõ đó là một vở diễn. Nói cách khác, Tập đoàn Viễn Cảnh và Ủy ban nhân dân thành phố trên cơ bản đã đạt được nhất trí, Tập đoàn Viễn Cảnh trên nguyên tắc đồng ý đầu tư vào làng Đại Học, kim ngạch đầu tư lên tới 1 tỷ nhưng không chấp nhận trả khoản vay 30 triệu.
Bỏ ra 1 tỷ đầu tư, để cho Ủy ban nhân dân thành phố gánh vác khoản vay rối rắm 30 triệu, có thể thấy trước được là Cổ Hướng Quốc tuyệt đối sẽ lập tức đồng ý nhưng Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai hiểu rõ hơn là Hạ Tưởng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lại là chiêu lạt mềm buộc chặt, trí tuệ chính trị của Phó thị trưởng Hạ quả thật là lợi hại. Chắc rằng khoản đầu tư lớn 1 tỷ tệ chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Ủy ban nhân dân thành phố, mấu chốt là, đầu tư có đúng chỗ hay không còn chưa biết nhưng trọng tâm hoàn toàn đặt vào khoản vay 30 triệu tệ.
Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai liếc nhìn nhau, suy nghĩ trong lòng cũng giống nhau, rốt cục đã theo đúng người, về sau không lo không có địa vị ở thành phố Lang, chờ Phó thị trưởng Hạ hoàn toàn mở rộng triển vọng ở thành phố Lang, bọn họ cũng sẽ theo nước lên thì thuyền lên.
Hạ Tưởng thấy việc nên làm đã làm xong liền chuẩn bị lên đường quay về Thành ủy. Vừa mới lên xe liền nhận được điện thoại của Ngả Thành Văn, giọng điệu Ngả Thành Văn rất dồn dập:
- Phó thị trưởng Hạ, tốt nhất anh nên lập tức đến cục Công an thành phố một chuyến, có tình huống xảy ra.
Hạ Tưởng quay đầu dặn dò Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai:
- Hai anh về Thành ủy trước, sắp xếp, tổng hợp lại tình hình ngày hôm nay, trọng tâm nằm ở đâu các anh đều nắm rõ rồi chứ?
- Rõ! Đương nhiên là rõ rồi!
Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đều hiểu được tiêu điểm của việc hôm nay đến làng Đại Học nằm ở đâu, nếu ngay cả điểm này cũng không rõ sẽ không phải là người thân cận của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng gật đầu hài lòng, nói với tài xế:
- Đi đến cục Công an thành phố.
Giọng nói của Ngả Thành Văn rất nôn nóng, chắc chắn là đã xảy ra tình hình không kiểm soát được. Hạ Tưởng nhất đinh phải lộ diện, không để giải vây cho Lộ Hồng Chiêm thì cũng phải nể mặt Ngả Thành Văn, dù sao xảy ra sự việc phóng viên bị bắt ở trên địa bàn thành phố Lang, người mất mặt thật sự chính là người đứng đầu.
Vào đến cổng chính của cục Công an thành phố, vừa đi lên lầu liền nghe tiếng Ngả Thành Văn đập bàn:
- Lão Lộ, tôi lặp lại lần nữa, thái độ của ông không thể chấp nhận được.
Tiếng Lộ Hồng Chiêm rất quật cường, tuy rằng khí thế giọng nói không bằng Ngả Thành Văn nhưng vẫn là thái độ không phục:
- Bí thư Ngả, phóng viên không ký tên sẽ không thể thả, nếu chẳng may sau khi anh ta rời khỏi đây đưa tin về sự việc Phó thị trưởng Đồ thì bộ mặt thành phố Lang sẽ bị bôi nhọ, ngài cũng sẽ không còn mặt mũi đâu nữa.
- Ông bắt phóng viên Tân Hoa Xã, thành phố Lang cũng không còn mặt mũi nữa rồi. Vừa rồi Tổng biên tập Cố ở chi nhánh tòa soạn báo tỉnh Yến đã đích thân gọi điện thoại cho tôi, nếu vẫn không thả người sẽ trực tiếp báo cáo sự việc đến ban Tuyên giáo tỉnh ủy, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy mà không giải quyết được sẽ trực tiếp báo cáo lên trụ sở chính của Tân Hoa Xã, ông phải biết rõ hậu quả sẽ như thế nào.
- Tôi đã nghĩ đến mọi hậu quả, Bí thư Ngả, ngài đã nghe tôi nói rồi không ký tên thì không thể thả…
Giọng điệu của Lộ Hồng Chiêm cung kính nhưng vẫn có dấu hiệu không muốn nhượng bộ.
Hạ Tưởng nghe ra manh mối, ngọn nguồn sự việc tạm thời không bàn tới, Lộ Hồng Chiêm quả nhiên rất cương quyết, dám đứng vững trước áp lực của Bí thư Thành ủy, kiên quyết không thả phóng viên Tân Hoa Xã. Không phải y bị điên, cũng không phải y cố ý gây khó dễ cho Ngả Thành Văn mà là do quá nôn nóng muốn bảo vệ Đồ Quân.
Điều phóng viên Tân Hoa Xã săn tin chính là vấn đề tác phong trong cuộc sống của Đồ Quân. Phó thị trưởng có vấn đề về tác phong trong cuộc sống chắc chắn ở đâu cũng sẽ che đậy, không cho bất kỳ phóng viên nào phỏng vấn. Trước tiên không cần truy cứu việc phóng viên Tân Hoa Xã đã thông qua con đường nào mà biết được chuyện này, nhưng sau khi để phóng viên Tân Hoa Xã nghe ngóng được tình hình, lấy tin viết bài thì sẽ không còn là sự việc trong nội bộ, bởi vì trước khi sự việc Đồ Quân chưa được Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa ra kết luận và Tỉnh ủy chưa quyết định hình thức xử phạt đối với bà ta thì chắc chắn sẽ không để bất kỳ đơn vị truyền thông nào đưa tin, nhưng đặc quyền của phóng viên Tân Hoa Xã là có thể viết thành tài liệu tham khảo nội bộ.
Tài liệu tham khảo nội bộ không chỉ cung cấp cho lãnh đạo Tỉnh ủy nghiên cứu, còn có thể trải qua sàng lọc để cho lãnh đạo trung ương xem qua. Nếu chẳng may tình cờ để lãnh đạo trung ương nhìn thấy, một khi chỉ thị được phê chuẩn, sự kiện Đồ Quân cho dù là giả cũng có thể xem là thật…
Lộ Hồng Chiêm đồng ý thả người nhưng yêu cầu phóng viên nhất định phải ký vào một bản thỏa thuận bảo mật, đồng ý không viết thành tài liệu tham khảo nội bộ hoặc bài viết đưa tin, nếu không thì thà bắt nhầm chứ không thả nhầm, không thể tin một phóng viên lại có thể chống lại chế độ dân chủ độc tài?
Thái độ của Lộ Hồng Chiêm rất kiên quyết, cho dù Ngả Thành Văn yêu cầu cũng không đồng ý, khiến cho Ngả Thành Văn rất giận dữ, rơi vào đường cùng đành phải gọi Hạ Tưởng đến xem có thể giải quyết cục diện bế tắc hay không.
Bí thư Ngả đã không khống chế được tình hình, sau khi Hạ Tưởng đến, tìm hiểu sự việc từ đầu đến cuối thì không khỏi thấy cảm thán trong lòng. Có Cổ Hướng Quốc để dựa dẫm, có Nga Ni Trần ủng hộ sau lưng, Lộ Hồng Chiêm không sợ tính cách có phần mềm mại của Ngả Thành Văn.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLHạ Tưởng được biết, phóng viên Tân Hoa Xã có tên là La Phách Đạo nổi tiếng rất ngang ngược, dáng vẻ cũng rất thanh nhã, tuy nhiên thái độ lại kiêu căng, ngồi ngay ngắn ở ghế dựa, mắt không ngó ngang ngó dọc, một chút ý tứ nhượng bộ cũng không có.
Hạ Tưởng đứng một bên quan sát vài lần, cũng không nói chuyện với La Phách Đạo, liền cùng Ngả Thành Văn, Lộ Hồng Chiêm tới văn phòng bàn bạc xem xử trí như thế nào.
Kỳ thực bình tĩnh mà xem xét Hạ Tưởng cũng không muốn tham gia vào sự việc phỏng vấn của phóng viên, chuyện của hắn đang trong quá trình tiến triển từng bước, chỉ chờ thời cơ chín muồi trước tiên là tạo dựng uy danh ở Thành ủy mới là quan trọng nhất, thật sự không muốn lại bị một chuyện nhỏ làm phân tâm. Không ngờ sau khi hắn nghe xong cao kiến của Lộ Hồng Chiêm bỗng nhiên ý thức được sự kiện Tân Hoa Xã cũng có thể viết được thành một bài văn.
Lộ Hồng Chiêm ra vẻ như báo cáo công tác, thái độ rất đoan chính:
- Đối phó như thế nào với phóng viên đưa tin, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm công tác trong hệ thống công an của tôi đã tổng kết ra một bộ quy tắc chuẩn tên là "Song khởi" ý là hễ đơn vị truyền thông bẻ cong chân tướng sự thật, công kích Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hoặc là cơ quan công an và cảnh sát nhân dân, thì lấy danh nghĩa đơn vị để khởi tố tòa soạn báo và bản thân phóng viên đương sự. Nếu đưa tin có đề cập đến cá nhân cảnh sát nhân dân, và lại tạo thành hậu quả thì cảnh sát nhân dân cầm chứng cớ đến toà án khởi tố phóng viên, các phòng ban có liên quan và cảnh sát nhân dân ở đơn vị đó phải ủng hộ và giúp đỡ... Cái này gọi là "Song khởi".
- Chúng ta không phải phóng viên thời sự, không hiểu như thế nào là viết bài theo kiểu đổi trắng thay đen nhưng chúng ta không phải không hiểu chính trị, có thể chọn dùng thủ đoạn chính trị để đối phó với phóng viên thời sự, bởi vì trong chính trị chúng ta không có quyền kiểm soát nhưng nếu biến chính trị thành pháp chế lại là điểm mạnh của chúng ta. Việc chúng ta cần phải làm là biến vấn đề bình thường thành vấn đề pháp chế, biến vấn đề pháp chế thành vụ án, chúng ta giải quyết vụ án bao năm nay, y làm phóng viên có làm được không? Trong việc đưa tin, cơ quan công an không có quyền chủ động, trong chính trị, cơ quan công an chỉ có một nửa quyền chủ động, nhưng chỉ cần đi vào quỹ đạo pháp chế thì chúng ta có toàn bộ quyền chủ động, biến sự kiện thành vụ án, y chẳng những không có quyền chủ động mà y chính là khán giả.
Lý luận "Song khởi" rất hay, Hạ Tưởng không ngờ Lộ Hồng Chiêm thật có tài, đối phó với phóng viên thời sự không ngờ đã đạt đến mức lý luận cao, còn nói là không biết đổi trắng thay đen? Thủ đoạn sử dụng chính trị, đổi trắng thay đen của y mới là hạng nhất.
Hạ Tưởng không tỏ thái độ gì và thể hiện sự tán thưởng đối với lý luận của Lộ Hồng Chiêm:
- Lý luận của Chủ nhiệm Lộ rất cao minh khiến nhận thức của tôi chợt sáng tỏ ra rất nhiều. Lý luận "Song khởi" này chẳng những thích hợp phổ biến ra cả thành phố, xem ra chính Giám đốc sở Mã cũng sẽ vô cùng tán thưởng. Nói không chừng sau khi Giám đốc sở Mã nghe được còn có thể sẽ phổ biến ra toàn bộ hệ thống công an tỉnh…
Lộ Hồng Chiêm vốn cho rằng Hạ Tưởng sẽ kịch liệt phản đối, không ngờ đã thể hiện ngay thái độ tán thành khiến y quá đỗi vui mừng, tuy nhiên nghĩ lại có phần hoài nghi dụng ý của Hạ Tưởng:
- Phó thị trưởng Hạ và Giám đốc sở cũng quen biết nhau à?
- Không thể coi là quá quen thuộc, từng gặp nhau vài lần. Thời gian trước kia lúc Giám đốc sở Mã đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở, có một năm khi sắp được đề bạt lên làm Giám đốc sở thì bị phóng viên thời sự vạch trần một vụ án trước kia, ông ta bị liên lụy nên bị đè lại hai năm mới được đề cử đi lên.
Hạ Tưởng nói vậy rồi thôi, tin rằng Lộ Hồng Chiêm có thể nghe ra ngụ ý của hắn là Giám đốc sở Mã cũng không có thiện cảm với truyền thông cho lắm.
Trên đường trở về Thành ủy, Ngả Thành Văn tỏ ra khó hiểu hỏi Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng à, tôi vốn định tìm anh tới giải vây, bởi vì anh và Tổng biên tập Cố quen biết nhau, không ngờ anh còn nói giúp Lão Lộ, là có ý gì vậy?
Hạ Tưởng bây giờ đã nhận thức rõ tình hình của thành phố Lang, biết giai đoạn hiện tại liên kết với Ngả Thành Văn là lựa chọn tốt nhất, cũng không định giấu diếm:
- Bí thư Ngả, ngài cứ chờ xem một vở kịch hay đi, cam đoan là rất đặc sắc.