Vẻ mặt Ngả Thành Văn đầy hoài nghi, tuy nhiên thấy vẻ mặt ung dung của Hạ Tưởng cũng liền mỉm cười:
- Hội nghị của Hướng Quốc còn phải họp thêm hai ngày nữa, trong vòng hai ngày sẽ phát sinh rất nhiều sự việc. Tuy nhiên đừng trách tôi không nhắc nhở anh, tôi nghe nói Đồ Quân dường như định quay về Thành ủy làm việc, bà ta có nhắc với tôi, tôi đề nghị bà ta nghỉ ngơi thêm một thời gian nhưng thái độ của bà ta rất kiên quyết, tôi cũng không ngăn cản thêm.
Đồ Quân đã sốt ruột rồi sao? Kể cả hứng chịu một chậu nước bẩn cũng phải đi làm? Xem ra những hành động của mình đã động chạm đến quyền lợi của bà ta, khiến bà ta đứng ngồi không yên, so với việc bị người khác lật tẩy thì vấn đề thể diện quả thật là vấn đề nhỏ.
Ngả Thành Văn không hề cản trở sao? Hạ Tưởng đối với cách làm của Ngả Thành Văn không thể nói rõ là có cảm giác gì. Thất vọng ư? Có một chút, và cũng có phần bất đắc dĩ. Ngay từ đầu Ngả Thành Văn đã có thái độ muốn trực tiếp dẹp bỏ Đồ Quân nhưng không thành công thì lại trở về lập trường khoanh tay đứng nhìn, muốn ngồi mát ăn bát vàng, không thể để Ngả Thành Văn không bỏ chút công sức gì mà được hưởng thụ thành quả thắng lợi. Hạ Tưởng đem tình hình kiểm tra sổ sách kế toán hôm nay báo cáo với y, cuối cùng nhấn mạnh nói:
- Nguyên tắc của tôi là, Ủy ban nhân dân thành phố không thể gánh vác khoản vay 30 triệu, phải điều tra rõ dòng tiền, phải chứng tỏ lập trường của Ủy ban nhân dân thành phố là công bằng và đáng tin, mới có thể khiến Tập đoàn Viễn Cảnh không còn hoài nghi đối với sự đáng tin của Chính phủ.
Ngả Thành Văn đảo mắt:
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz- Công việc từ Chính phủ tôi không thể trực tiếp nhúng tay vào, anh và Hướng Quốc thương lượng một chút xem phải làm sao, tôi không có ý kiến gì.
Không thể không tỏ thái độ gì, Hạ Tưởng chính là muốn ép Ngả Thành Văn phải bày tỏ thái độ, nếu không vào thời khắc mấu chốt Ngả Thành Văn không cho hắn đủ sự ủng hộ, một mình hắn sẽ phải hứng chịu áp lực lớn, cũng không công bằng:
- Bí thư Ngả, còn có một việc cũng phải báo cáo với ngài một chút. Khoản cho vay 30 triệu là khoản tiền vay mà Phó thị trưởng Đồ tự mình phê chỉ thị bảo Giám đốc Ngân hàng Xây dựng chi nhánh Đông An là Lý Lý cho vay, Lý Lý không đồng ý Phó thị trưởng Đồ liền ba lần bảy lượt gia tăng áp lực, Giám đốc ngân hàng Lý rơi vào đường cùng mới vi phạm quy định khoản tiền cho vay.
Ngả Thành Văn cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt:
- Thật có chuyện này ư?
- Hoàn toàn chính xác, Chủ tịch ngân hàng Lý tự mình tiết lộ việc này với tôi, hơn nữa anh ta còn giữ lại chứng cớ có liên quan. Vấn đề hiện tại không phải là vấn đề Phó thị trưởng Đồ có tạo áp lực khiến Giám đốc ngân hàng Lý vi phạm quy định về khoản tiền cho vay hay không, mà là Phó thị trưởng Đồ hưởng được lợi ích gì từ khoản cho vay 30 triệu vi phạm quy định hay không?
Hạ Tưởng và Ngả Thành Văn ngồi chung một xe, hai người ngồi ở ghế sau, mỗi lời nói cử động đều không hề dè chừng tài xế và thư ký ngồi ở ghế trước.
Tài xế chuyên tâm lái xe, thư ký Trương Nghiêu chú tâm lắng nghe mà cũng không quay đầu lại.
Dụng ý của Hạ Tưởng không lảng tránh hai người rất rõ ràng, chính là sự việc đã có thể đưa ra ngoài mà không phải bí mật, thể hiện thiện chí, cũng như đưa ra gợi ý hợp tác có hạn.
Ngả Thành Văn im lặng, y đặt tay sau đầu, sờ gáy hồi lâu:
- Nói như vậy, sự việc tất yếu phải đào sâu?
- Nếu Bí thư Ngả ủng hộ, thì có thể mượn danh nghĩa đầu tư để truy xét, có thể một công đôi việc, cuối cùng có thể điều tra rõ dòng tiền cho vay, còn có thể lôi kéo đầu tư. Đương nhiên nếu ngài cảm thấy không cần thiết... tôi cũng sẽ không miễn cưỡng. Dù sao trong hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố tôi sẽ không đồng ý bỏ qua khoản vay 30 triệu, không đồng ý bỏ qua thì Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ không đầu tư vào dự án làng Đại Học.
Hạ Tưởng trực tiếp trần thuật đến điểm mấu chốt, dù sao hắn kiên quyết phải điều tra đến cùng, mặc kệ có sự ủng hộ của Ngả Thành Văn hay không, hắn đều có thể lợi dụng đòn bẩy tài chính tạo thanh thế lớn. Hơn nữa trong tay hắn có rất nhiều bằng chứng, sớm muộn gì sẽ có một ngày điều tra ra được manh mối.
Ngả Thành Văn hiểu được ý tứ của Hạ Tưởng, nếu y ủng hộ Hạ Tưởng về sau cũng có thể được Hạ Tưởng báo đáp. Nếu hiện tại không bày tỏ thái độ mà tỏ thái độ bình chân như vại, với những bằng chứng và tài chính mà Hạ Tưởng nắm giữ trong tay thật đúng là có thể động chạm đến lợi ích mọi mặt, có lẽ cuối cùng cũng có thể đạt được mục đích, kể cả sẽ phải gặp khó khăn và cản trở nhiều một chút.
Nhưng như vậy, y sẽ không có bất kỳ lợi ích gì. Chẳng những mất đi người bạn đồng minh như Hạ Tưởng, cũng có thể trong khoản đầu tư lớn không phân chia được một chút lợi ích và chiến tích nào. Tóm lại một câu, có nỗ lực thì có đền đáp, không nỗ lực thì xin lỗi, thậm chí dự án làng Đại Học có thể khởi tử hồi sinh hay không thì vẫn chưa biết được.
Hạ Tưởng à Hạ Tưởng! thật đúng là đã nhìn thấu y. Ngả Thành Văn nhìn Hạ Tưởng đầy thâm ý trong chốc lát, liền chủ động đưa tay phải ra:
- Thời gian đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Lang không ngắn, tôi dường như còn chưa lấy danh nghĩa cá nhân bày tỏ sự hoan nghênh. Hôm nay nhân lúc cùng ngồi lại với nhau tôi nói câu thật lòng. Hoan nghênh đồng chí Hạ Tưởng đến thành phố Lang công tác. Anh đến đây, để rót sức sống mới vào thành phố Lang, cũng để mang đến cho cá nhân tôi cảm nhận mới.
Ngả Thành Văn đã bằng lòng, Hạ Tưởng trong lòng vui vẻ, Ngả Thành Văn cũng xem như thật tinh mắt, ở thời khắc mấu chốt đưa ra một bước đi kiên định. Ở Thành ủy có nhân vật số một làm hậu thuẫn là điều kiện đầu tiên để hắn đao to búa lớn triển khai các hạng mục công việc.
Có thể nói sau hơn một tháng đến thành phố Lang, Hạ Tưởng cuối cùng cũng đã có trong tay đủ con át chủ bài để mặc cả với Ngả Thành Văn. Ngả Thành Văn chấp thuận hắn, cũng tương đương với việc thừa nhận địa vị của hắn có một chân trong Thành ủy thành phố Lang, đã hoàn toàn có đầy đủ sức mạnh và thực lực để chống lại Cổ Hướng Quốc.
Không dễ dàng, không hề dễ dàng, Hạ Tưởng cũng âm thầm thở dài.
Ngả Thành Văn thừa nhận Hạ Tưởng ở địa vị lực lượng mới nổi, cũng thở dài trong lòng. Quá nhanh, quá thần tốc! Hạ Tưởng là Ủy viên thường vụ trẻ tuổi nhất Thành ủy, lại mới đến, chỉ mới một tháng đã mở ra cục diện mà còn đoàn kết vài Ủy viên thường vụ Thành ủy, hơn nữa đã nhanh chóng đụng đến cánh cửa sinh mệnh của Đồ Quân. Lợi hại, đúng là hậu sinh khả uý.
Ngả Thành Văn thở dài não nượt, bất chợt lại nghĩ tới sự việc Đồ Quân nóng lòng muốn đi làm, lại nói:
- Phó thị trưởng Đồ sốt ruột quay về Thành ủy đi làm, có lẽ không muốn cách trung tâm quyền lực quá xa... Không cho bà ta trở lại cũng không thích hợp, sau khi trở lại thì lại phiền toái.
Hạ Tưởng mỉm cười, càng hiểu sâu hơn sự xảo quyệt của Ngả Thành Văn. Lúc đầu Ngả Thành Văn không muốn để Đồ Quân quay về Thành ủy, bây giờ nghe nói đã đào sẵn hố sâu thì y lại muốn tận mắt nhìn thấy Đồ Quân nhảy xuống phía dưới, liền tiếp lời y nói:
- Bí thư Ngả cũng không cần phải cảm thấy khó xử, Phó thị trưởng Đồ cũng là một lòng vì công tác cách mạng, chúng ta không thể đả kích lòng nhiệt tình công tác của các đồng chí được.
Điều Ngả Thành Văn muốn chính là lời nói này của Hạ Tưởng, nên cũng cười:
- Được rồi, cứ như vậy đi, sau khi đồng chí Đồ Quân trở lại tôi sẽ tìm bà ta nói chuyện, bảo bà ta ngày thường chú ý đến quy củ nhiều hơn một chút, chớ có phát ngôn bừa bãi, chớ có ngồi bừa vào chỗ người khác.
Sau đó lại chuyển đề tài nói về Lộ Hồng Chiêm:
- Sự việc Lão Lộ, rốt cuộc sẽ có màn diễn đặc sắc gì?
Hạ Tưởng cố ý tỏ vẻ bí mật:
- Khoan hãy nói, dù sao khi vở diễn mở màn thì ngài có thể thấy rất rõ ràng.
Ngả Thành Văn cười ha ha:
- Chẳng trách Tự Phong nói Hạ Tưởng có thể là một kẻ thù đáng sợ, nhưng cũng có thể là một người bạn thú vị. Hôm nay tôi xem như đã thật sự lĩnh hội được rồi.
Trở lại Thành ủy, Hạ Tưởng lại triệu tập hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố, tiến hành nghiên cứu về vấn đề dòng tiền của dự án làng Đại Học và quyền chủ nợ không rõ ràng, nhấn mạnh chỉ ra việc Tập đoàn Viễn Cảnh không chấp nhận hướng đi không rõ ràng của khoản vay 30 triệu tệ, đồng thời cũng nhấn mạnh Ủy ban nhân dân thành phố không nên chi trả cho khoản vay của doanh nghiệp đầu tư nước ngoài ở Bắc Kinh, phải điều tra rõ dòng tiền của khoản vay, trả lại bầu không khí công bằng cho dự án làng Đại Học, chứng tỏ lập trường công bằng chính trực của Ủy ban nhân dân thành phố.
Hạ Tưởng vừa dứt lời, Thiệu Đinh liền vội vàng lên tiếng:
- Thị trưởng Cổ không có mặt, Phó thị trưởng Đồ cũng nghỉ tĩnh dưỡng ở nhà, hay là chờ bọn họ trở về rồi hãy quyết định, dù sao sự việc cũng quan trọng.
Xem ra Thiệu Đinh cũng nhận được chỉ thị phải ngăn cản Hạ Tưởng làm mưa làm gió ở Ủy ban nhân dân thành phố. Bởi vì một loạt hành động của Hạ Tưởng đã thật sự đụng chạm đến điểm giới hạn của đối phương, đối phương cũng ý thức được mũi kiếm của Hạ Tưởng hướng tới ai.
Có Thiệu Đinh đứng ra cản trở đúng là chuyện tốt, ít nhất khiến Hạ Tưởng hiểu ra một điều. Đầu tiên là Đồ Quân nóng lòng mặt dày mày dạn trở về đi làm, lại thêm Thiệu Đinh không giữ nổi bình tĩnh lên tiếng phản đối, chứng tỏ phương hướng hắn ra tay là chính xác, chẳng những khiến Cổ Hướng Quốc cảm nhận được nỗi đau, cũng khiến Đồ Quân sợ hãi.
- Khoan hãy nói đến Phó thị trưởng Đồ...
Hạ Tưởng rất không nể mặt mà trực tiếp một chân đá văng Đồ Quân, ý là cấp bậc của Đồ Quân không bằng hắn, hiện tại lại có vấn đề tác phong sinh hoạt còn chưa làm rõ, bà ta đã không còn nhiều quyền phát ngôn, sau đó hắn lại khoát tay:
- Dự án làng Đại Học vốn do Phó thị trưởng Thiệu quản lý, về sau bị mục nát thì liền nhét vào trong tay tôi, tôi hao tâm tổn trí cố mang đầu tư đến đây, Phó thị trưởng Thiệu chẳng những không hoan nghênh mà còn nói phải đợi Thị trưởng Cổ và Phó thị trưởng Đồ, Thị trưởng Cổ và Phó thị trưởng Đồ có thời gian, nhà đầu tư phát triển không có thời gian.
Hạ Tưởng đột nhiên đập bàn một cái:
- Nếu Phó thị trưởng Thiệu cho rằng dự án làng Đại Học có thể kéo dài thời gian vô hạn thì cứ thoải mái kéo dài đi, dù sao với năng lực của tôi, chỉ có thể nhìn thấy hi vọng từ tiền đầu tư của một Tập đoàn Viễn Cảnh. Nếu Phó thị trưởng Thiệu tự nhận mình có năng lực khiến dự án làng Đại Học khởi tử hồi sinh thì ông cứ nhận lại là được rồi, tôi cũng chẳng muốn quản lý một đống mục nát.
Chẳng khác nào một cái tát trực tiếp vào mặt Thiệu Đinh. Thiệu Đinh lập tức đỏ mặt tía tai, lập tức đứng lên, thẹn quá hóa giận:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi không chấp nhận lời phê bình của ngài, quá tùy tiện.
Hạ Tưởng biết rằng, muốn gầy dựng uy danh trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, khiến uy tín và quyền lực xứng với chức danh Phó thị trưởng thường trực thì phải có gan chèn ép khí thế cáo mượn oai hùm của Thiệu Đinh. Bởi vì mấy vị Phó thị trưởng khác tuy rằng nghe theo lời Cổ Hướng Quốc nhưng cũng không phải trung thành cho tới chết, Thiệu Đinh cũng là một trong những người thân cận của Cổ Hướng Quốc, nếu nói Đồ Quân là người tiên phong của Cổ Hướng Quốc ở trong hội nghị thường vụ thì Thiệu Đinh chính là một cây đinh của Cổ Hướng Quốc ở trong bộ máy chính phủ, gắt gao nhìn chòng chọc vào mọi hành động bất thường của mấy vị Phó thị trưởng.
Nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn sự kiêu ngạo của Thiệu Đinh, khiến y mất hết uy phong trước mặt mấy vị Phó thị trưởng thì uy quyền của Hạ Tưởng mới có thể tạo dựng được.
- Tùy tiện ư?
Hạ Tưởng đã mỉm cười, phất phất tay,
- Ngồi xuống nói chuyện. Hợp lý không phải lớn tiếng, sức mạnh cũng không nằm ở chiều cao. Ông lớn tiếng là đúng lý hợp tình sao? Ông đứng lên là có thể cao hơn người khác sao? Hơn nữa chẳng qua vừa rồi tôi mới chỉ kể lại sự thật, cũng không có ý phê bình, ông vội cái gì? Ở trong công việc thái độ hấp tấp như vậy là không thể chấp nhận được.
Thiệu Đinh bị thái độ nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn của Hạ Tưởng khiến cho đứng cũng không được ngồi cũng không xong, cuối cùng thấy mấy vị Phó thị trưởng đều nhìn y có chút hả hê sung sướng, y đành phải hậm hực ngồi xuống:
- Ý kiến của tôi không thay đổi, chính là nhất thiết phải chờ sau khi Thị trưởng Cổ và Phó thị trưởng Đồ đến mới đưa ra kết luận.
Hạ Tưởng đứng lên hô một câu:
- Được, dự án làng Đại Học ban đầu vốn do ông quản lý, nếu ông đã khăng khăng như vậy thì ông lấy lại cũng được, ông thích kéo dài bao lâu thì kéo.
Nói xong, Hạ Tưởng giận dữ bỏ đi, bỏ lại mấy vị Phó thị trưởng ngơ ngác nhìn nhau, không biết Phó thị trưởng Hạ vì sao nổi nóng như vậy. Nhưng khi ánh mắt bọn họ dừng lại ở sắc mặt tái mét, gân xanh lộ rõ của Thiệu Đinh thì đều như bừng tỉnh hiểu ra, Phó thị trưởng Hạ muốn đánh vào uy phong của Thiệu Đinh.
Ai bảo Thiệu Đinh là quân hầu của Cổ Hướng Quốc làm chi?
Buổi chiều, Đồ Quân liền từ Bắc Kinh về thành phố Lang, trước tiên tiến hành nói chuyện với Ngả Thành Văn, sau đó lại gặp mặt Hạ Tưởng. Vẻ mặt Đồ Quân tiều tụy, khí thế đã giảm đi, không nói gì với Hạ Tưởng chỉ gật đầu, chạm mặt một cái rồi liền xoay người đi.
Buổi tối, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Cố Tăng. Sự kiện phóng viên vẫn còn đang căng thẳng, Cố Tăng hy vọng Hạ Tưởng ra mặt giải quyết, Hạ Tưởng không đồng ý ngay, cũng không thoái thác, mà là trả lời lấp lửng:
- Tổng biên tập Cố, kỳ thật sự việc phải xem xét từ hai phía. Phóng viên bị bắt là chuyện không tốt, nói trái lại cũng có thể là chuyện tốt. Tôi tin là sự việc đang được giải quyết, ngài cũng đừng vội, phóng viên La ở cục Công an Thành phố không phải chịu thiệt, được ăn uống, tiếp đãi rất tốt, coi như là đang nghỉ phép.
Cố Tăng nghe ra Hạ Tưởng ám chỉ nói bóng gió, ha hả cười:
- Đúng là lần đầu tiên thấy Cục trưởng Công an dám bắt giữ phóng viên Tân Hoa Xã. Có thời gian tôi cũng phải động bút viết một bài, cũng không biết sức mạnh của đồng chí Lộ Hồng Chiêm có từ đâu.
- Chủ nhiệm Lộ đối phó với phóng viên thời sự cũng đã lên tới mức độ lý luận cao.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng đá lại quả bóng:
- Nghe nói Chủ nhiệm Lộ muốn đi gặp Giám đốc sở Mã để báo cáo lý luận tâm đắc, Tổng biên tập Cố có thể kịp thời chú ý một chút, có lẽ có thể học được không ít thuật ngữ và lý luận mới mẻ từ đó.
Cố Tăng như hiểu ra gì đó, cười ha hả:
- Được! Tôi nhất định sẽ học tập thật tốt.
Hạ Tưởng mỉm cười, Cố Tăng mà ra tay thì không muốn kinh động đến lãnh đạo cấp cao cũng không được.
Bóng đêm dần buông, Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho cha mẹ. Cha mẹ biết hắn đến thành phố Lang cũng không dặn dò gì, chủ yếu là bảo hắn chú ý sức khỏe. Đến thành phố Lang được hơn một tháng, liên lạc giữa Hạ Tưởng và cha mẹ cũng không nhiều lắm.
Báo bình an với cha mẹ, biết được sức khỏe của cha mẹ già vẫn rất tốt, hắn cũng cảm thấy yên tâm, lại nghe nói công việc của Hạ An càng ngày càng vững vàng nên vô cùng vui mừng. Hạ An có hi vọng được cất nhắc lên chức Phó cục trưởng vào năm tới, làm thêm hai năm, chờ khi Vương Tiếu Mẫn rời chức chắc chắn sẽ được điều khỏi thành phố, xem chừng bước đầu tiên ít nhất phải là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện.
Trò chuyện với bố mẹ xong, sau đó liền gọi điện thoại cho cô bé Lê.
Hạ Tưởng kỳ thật cũng muốn đưa cô bé Lê và con đến thành phố Lang, nếu thành phố Lang không có Nga Ni Trần, dù đấu tranh chính trị có hiểm ác, áp lực có lớn cũng là vấn đề nhỏ, nhưng bởi vì thế lực đen tối của Nga Ni Trần vô cùng hung hăng, để phòng ngừa điều không may tạm thời không suy xét đến việc đưa cô bé Lê và con đến thành phố Lang. Hơn nữa, Hạ Tưởng cũng suy xét đến việc con trai phải vào nhà trẻ, cảm thấy ở thành phố Yến thì tốt hơn.
Cô bé Lê cũng không biết rõ ràng, tỉ mỉ tình cảnh nguy hiểm của của Hạ Tưởng ở thành phố Lang, chỉ biết được một chút từ miệng Liên Nhược Hạm, trong lòng luôn luôn lo lắng:
- Hay là tìm cách chuyển đến Bắc Kinh là được rồi, Phó chủ nhiệm Trần ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, Bộ trưởng Dịch ở bộ Thương mại, cũng không thể thu xếp cho anh sao? Cái chỗ thành phố Lang đó rất phức tạp, làm tốt chưa chắc có công, làm không tốt chắc chắn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Hạ Tưởng ha hả cười, cô bé Lê cũng có lúc quan tâm đến chính trị, tất cả là vì hắn, hắn liền an ủi cô:
- Làm sao có chuyện mới nhậm chức được hơn một tháng đã bỏ cuộc giữa chừng? Hơn nữa, một người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, quá suông sẻ cũng sẽ không có tầm nhìn xa trông rộng.
- Suy nghĩ của đàn ông lúc nào cũng muốn đấu tranh, không thể làm việc một cách yên ổn sao? Không hiểu nổi.
Cô bé Lê thấy không thuyết phục được Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng. Tính tình của cô luôn luôn ngoan ngoãn và chiều ý Hạ Tưởng,
- Thôi được rồi, anh có thời gian về nhà mấy lần là được, con anh luôn nhắc tới anh. Mới tí tuổi đầu mà suốt ngày cứ bố ngắn bố dài, dường như thân thiết với anh lắm, cũng không biết sao anh lại có phúc như vậy, đứa con lại yêu anh đến vậy.
Khỏi nói, Hạ Tưởng thật đúng là may mắn, mấy đứa nhỏ đều vô cùng thân thiết với hắn, khiến hắn cảm nhận được hạnh phúc và trách nhiệm làm cha.
Gần đây thật ra cũng ít liên lạc với Cổ Ngọc, nghe nói Cổ Ngọc thời gian trước đi Myanmar tìm ngọc, trước khi đi có nói chuyện điện thoại với Hạ Tưởng, về sau lại không có tin tức gì, xem chừng cũng là đi bán ngọc rồi. Nghiêm Tiểu Thì cũng ít liên lạc, triển vọng của nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì rộng mở, vật liệu xây dựng kiểu mới cung không đủ cầu, có thể nói lợi nhuận của Nghiêm Tiểu Thì tăng rất cao.
Còn mối quan hệ giữa cô ấy và Mai Hiểu Mộc nghe nói vẫn không có tiến triển gì, Hạ Tưởng cũng chẳng buồn quan tâm.
Lúc đang mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, đột nhiên lại bị điện thoại đánh thức, Hạ Tưởng nhìn thấy là dãy số Bắc Kinh, rất xa lạ, đang nghi hoặc không biết ai đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện thoại tới thật bất lịch sự, do dự một lát vẫn bắt máy, đầu bên kia truyền tới một giọng phụ nữ trong trẻo:
- Phó thị trưởng Hạ, anh Hạ, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ? Tuy nhiên cho dù quấy rầy cũng không sao, dù sao anh cũng bị đánh thức rồi, có phải hay không? Em dạo này muốn đến thành phố Lang, có chào đón em không? Tuy nhiên anh có chào đón hay không cũng không sao, dù sao em chắc chắn vẫn phải đi.
Hạ Tưởng chợt bị giọng nói nhanh như gió của cô ta làm cho bừng tỉnh, trong đầu hiện ra hình ảnh một cô gái hoạt bát, kỳ quái và tùy tiện - Phó Tiên Tiên.
- Phó Tiên Tiên, sao lại là cô?
Điện thoại di động của Hạ Tưởng sau khi tới thành phố Lang đã đổi số, số mới không có mấy người biết, Phó Tiên Tiên vẫn có thể trực tiếp gọi tới điện thoại di động của hắn, cũng không thể không bái phục năng lực dò la của cô ta:
- Cô tới thành phố Lang là để tham quan du ngoạn hay là có việc gì?