Quan Thần

Chương 818: Mối nguy, một đòn sấm sét



Hạ Tưởng không để ý đến sự khiêu khích của Lộ Hồng Chiêm, ngược lại Ngả Thành Văn thản nhiên nói một câu:

- Không chỉ một mình đồng chí Anh Thành thẩm vấn, còn có đồng chí Biểu Lý cũng tham gia thẩm tra vụ án. Ý kiến của tôi là, đồng chí Hồng Chiêm hãy buông tay để Biểu Lý và Anh Thành đi thẩm tra xử lí, thỉnh thoảng cũng phải xem trọng việc tránh bị hiềm nghi, có phải hay không?

Lộ Hồng Chiêm bỗng chốc liền đứng lên:

- Bí thư Ngả, ngài có ý gì? Tôi vì sao phải tránh bị hiềm nghi, chẳng lẽ là nói tôi cũng có dính dáng đến vụ án?

Ngả Thành Văn tỏ vẻ không hài lòng:

- Đồng chí Hồng Chiêm gần đây tính tình khá nóng nảy, động một tí là nổi cáu, về việc anh có liên quan đến vụ án hay không chờ sau khi đồng chí Biểu Lý và Anh Thành thẩm vấn sẽ có kết luận trong cuộc họp báo Ủy ban Kỷ luật thành phố. Bởi vì trong đó liên quan tới đồng chí Đồ Quân, mà quan hệ giữa anh và đồng chí Đồ Quân thời gian qua không tồi, bị hiềm nghi cũng rất bình thường.

Giọng điệu của Ngả Thành Văn không có thiện ý, rõ ràng tỏ vẻ bất mãn đối với phản ứng quá khích của Lộ Hồng Chiêm.

Lộ Hồng Chiêm lại ngồi trở lại chỗ ngồi:

- Tôi bảo lưu ý kiến.

Ngoài miệng nói với giọng phẫn nộ nhưng trong lòng cũng hiểu được một điều, bởi vì Hạ Tưởng, Anh Thành và Biểu Lý thời gian qua cũng luôn bất hòa, bây giờ không ngờ lại liên kết đối phó với y, tình hình thành phố Lang càng ngày càng phức tạp. Cuộc họp của Thị trưởng Cổ diễn ra thật không đúng thời điểm.

Cũng không đúng, không phải cuộc họp của Thị trưởng Cổ diễn ra không đúng thời điểm, mà là đối phương chọn thời cơ ra tay thật đúng lúc.

Cuối cùng hội nghị đạt được nhận thức chung, Lộ Hồng Chiêm tạm thời không tham gia thẩm tra xử lí vụ án, chỉ phụ trách công tác chuẩn bị chung, cũng tương đương với việc đem Lộ Hồng Chiêm bỏ qua một bên. Lộ Hồng Chiêm không đồng ý cũng không có cách nào khác, Ngả Thành Văn vừa mở miệng Lữ Nhất Khả và Hạ Tưởng đều phụ hoạ theo sau, sức của một mình y khó mà đối phó được.

Vừa tan họp, Lộ Hồng Chiêm liền vội vàng đi tìm Đồ Quân để bàn bạc cách đối phó.

Đồ Quân vừa nghe xong liền lo lắng sợ hãi, vấn đề vi phạm quy định cho vay thật sự phải điều tra cho ra, quả thật bà ta tay chân không sạch sẽ, hơn nữa theo như lời Lộ Hồng Chiêm, Lữ Nhất Khả cũng tham gia cuộc họp nhưng cũng không tiết lộ phía Ủy ban Kỷ luật rốt cuộc đã nắm giữ bao nhiêu chứng cớ, càng khiến cho trong lòng bà ta không tự tin, lo lắng đến mức đi vòng quanh.

Sau đó, Đồ Quân vội vàng gọi điện thoại cho Cổ Hướng Quốc.

Hội nghị của Cổ Hướng Quốc còn một ngày nữa mới chấm dứt, vừa nghe sự việc không ngờ đã phát triển tới tình trạng không thể cứu vãn nổi, lập tức vừa sợ vừa giận, đầu tiên là an ủi Đồ Quân vài câu bảo bà ta lập tức liên hệ với phía Bắc Kinh bảo Thường Quốc Khánh làm tốt công việc giải quyết hậu quả, đồng thời yêu cầu Lộ Hồng Chiêm phải giành lại quyền chủ động, bất kể như thế nào cũng không thể để quyền chủ động trong vụ án Dương Bân rơi vào tay Anh Thành.

Sau khi buông điện thoại, Cổ Hướng Quốc liền giải thích rõ tình hình với lãnh đạo tỉnh, yêu cầu trở về thành phố Lang trước thời hạn, lãnh đạo tỉnh đã đồng ý.

Trong khi Cổ Hướng Quốc quay trở về thành phố Lang, Lộ Hồng Chiêm trở lại cục Công an thành phố yêu cầu tiếp nhận công tác thẩm vấn vụ án Dương Bân, bị Biểu Lý và Anh Thành kết hợp cứng rắn từ chối, bởi vì có cuộc họp Bí thư trước đó, Lộ Hồng Chiêm không thể lấy quyền thế của Cục trưởng để cưỡng ép, mà là ở mặt ngoài nhượng bộ một bước nhưng lại âm thầm bố trí người của mình chuẩn bị ổn thỏa thật tốt.

Mặc dù hai vị Phó cục trưởng Biểu Lý và Anh Thành bất hòa với y nhưng Lộ Hồng Chiêm ở cục Công an thành phố đã làm nhiều năm, đa số các cảnh sát cấp cơ sở và cấp trung đều do y một tay đề bạt đi lên, có thể nói lời của y ở cục Công thành phố "nhất ngôn cửu đỉnh", tuyệt đối không suy giảm. Cho dù Biểu Lý và Anh Thành có đủ bằng chứng y cũng tự tin khiến cho Dương Bân phản cung ở giai đoạn sau.

Hơn nữa Lộ Hồng Chiêm còn có chuẩn bị ở sau, y gọi một cú điện thoại tới viện kiểm soát. Viện kiểm soát là cơ quan công tố có quyền lực rất lớn, y cũng có quan hệ, ý của y là nếu chẳng may vụ án của Dương Bân trở thành bản án sắt, trong giai đoạn công tố cũng có thể làm một ít tay chân trong lúc viện kiểm sát khởi tố.

Trên đường Cổ Hướng Quốc trở về cũng không lúc nào nhàn rỗi, gọi điện thoại trực tiếp cho viện trưởng Tòa án Nhân dân Trung cấp Lãnh Chất Phương. Lãnh Chất Phương và Cổ Hướng Quốc có quan hệ bí mật, sau khi nhận được điện thoại của Cổ Hướng Quốc, liền lập tức đồng ý yêu cầu của Cổ Hướng Quốc:

- Hướng Quốc cứ yên tâm, chỉ cần vụ án tới tay tôi, tuyệt đối không qua được cửa.

Đối với toà án mà nói, với sự thật không rõ ràng, chứng cớ không đủ là có thể trực tiếp tạm thời không thụ lý. Cổ Hướng Quốc thấy yên tâm hơn, mọi con đường đều đã bị phong tỏa, Hạ Tưởng còn có thể có biện pháp nào nữa đây?

Suy nghĩ một hồi, y lại không dám lơ là, lại gọi một cú điện thoại tới Bắc Kinh...

Cũng giống như thủ đoạn bố trí phản kích của Cổ Hướng Quốc và Lộ Hồng Chiêm, Đồ Quân đầu tiên là gọi một cú điện thoại tới Tỉnh ủy, sau khi nói mười mấy phút lại gọi một cú điện thoại tới Bắc Kinh, cũng nói khoảng hơn nửa giờ và sau khi cô buông điện thoại xuống, vẻ bối rối trên mặt đã hoàn toàn mất hẳn, thay vào đó là một vẻ mặt ung dung và thoải mái:

- Hạ Tưởng, muốn lật đổ tôi không dễ dàng như vậy. Anh cứ chờ bão tố tấn công đi.

...

Thành phố Lang, thời tiết sáng sủa, trời trong nắng ấm, tuy rằng là mùa đông nhưng ánh nắng ấm áp chiếu ở trên cao khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác ấm áp sắc xuân.

Đối với người dân thường mà nói, có thể coi là thời tiết tốt hiếm thấy, người dân thành thị đều đưa gia đình đến công viên hoặc là khu vui chơi giải trí, trải nghiệm cảm giác thư giãn.

Nhưng đối với đa số người trong Thành ủy thành phố Lang mà nói lại là trong lòng nặng trĩu, chẳng hề thoải mái gì cả, bởi vì tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác lạnh giá của cơn gió trước giông bão.

Dương Bân bị bắt, nhanh chóng đã lan truyền khắp Ủy ban nhân dân Thành ủy.

Bất kể là người quan tâm hay người ngoài cũng đều đặc biệt chú ý đến sự kiện này, bởi vì từ sau khi Hạ Tưởng đứng ra đối đầu với Nga Ni Trần tất cả mọi người đều cho rằng thành phố Lang có thể sẽ có sự biến đổi về chính trị, không ngờ sau khi Phó thị trưởng Hạ và Nga Ni Trần chỉ so có một chiêu đơn giản, Nga Ni Trần đã lặng lẽ ngừng chiến. Vào lúc Phó thị trưởng Hạ tiến hành trực tiếp đánh vào sản nghiệp của y, y cũng không có bất kỳ đáp trả lại nào, khiến cho không ít người thất vọng, cho rằng Nga Ni Trần đã chịu thua.

Nhưng hiện tại cuộc so chiêu giữa Hạ Tưởng và Đồ Quân lại thu hút ánh nhìn của mọi người. Đồ Quân chỉ nghỉ ngơi một ngày đã quay trở lại Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, không ít người đều hiểu rõ trong lòng, Phó thị trưởng Đồ đã không chịu nổi, trở về có ý là mang cờ lớn trở lại, bởi vì cờ của mấy người Thị trưởng Cổ đều sắp bị Hạ Tưởng kéo xuống.

Nhưng sau khi một loạt sự kiện phát sinh sau này khiến người ta không kịp ngoáy nhìn, tất cả mọi người đều hiểu rõ một sự thật, Nga Ni Trần không trả đòn không có nghĩa là y không có phản kích, bởi vì Nga Ni Trần không chỉ có thế lực ngầm, sức ảnh hưởng của y trong Thành ủy thành phố Lang cũng rất đáng sợ, chiến trường của y và Hạ Tưởng có thể đã chuyển dời ra bề mặt.

Càng khiến không ít người rối mắt chính là sau việc Dương Bân bị Anh Thành và Biểu Lý bắt giữ, lại có việc Thị trưởng Cổ kết thúc hội nghị giữa chừng trở về thành phố Lang trước thời hạn, như dự báo trước ở thành phố Lang sắp chào đón một đợt bão tố.

Ai mà biết được sự tình sẽ diễn biến thành thế nào? Còn mấy giờ nữa Thị trưởng Cổ sẽ trở về, không ít người vội vã bận rộn, đều gấp rút khẩn trương hoàn thành công việc của mình, e sợ cơn giận của Thị trưởng Cổ sẽ lan đến trên người mình. Mỗi người trong Ủy ban nhân dân thành phố đều cảm thấy bất an, đều lo lắng trước khi cơn sóng thứ nhất ập tới đã bị ảnh hưởng trước.

Ngay cả Đồ Quân cũng thần sắc rối ren, nếu không đóng cửa không ngừng gọi điện thoại thì liền chạy tới văn phòng của Lộ Hồng Chiêm. Bí thư Ngả cũng là vẻ mặt nghiêm nghị, liên tiếp phê bình mấy vị Cục trưởng và Phó thị trưởng đến báo cáo công tác. Hơn nữa nghe nói Phó bí thư Trương cũng rất nóng nảy, không biết vì sao còn cãi nhau một trận với Trưởng ban thư ký Lý Hiểu Lượng.

Ngay cả Lưu Nhất Lâm tính tình luôn luôn ôn hòa cũng bởi vì điều chỉnh công tác vài cán bộ đã nổi giận với Phó trưởng ban An Nghĩa, hung hăng phê bình Phó trưởng ban An Nghĩa một trận, mắng đến An Nghĩa xám xịt cả mặt mày, một câu cũng không dám phản bác.

Từ trong văn phòng của Chủ nhiệm Lộ cũng thỉnh thoảng vang ra vài tiếng gầm giận dữ, không biết là gọi điện thoại hay là đang quát mắng người khác.

Có thể nói, toàn bộ Thành ủy thành phố Lang tràn ngập một bầu không khí kỳ dị và khiến người ta ngẹt thở, ai cũng không dám thở mạnh, đều lo lắng rước họa vào thân.

Gần như tất cả lãnh đạo Thành ủy đều lo lắng, đều tức giận, ngoại trừ một người, đó chính là Hạ Tưởng.

Phó thị trưởng Hạ là người khởi xướng, chẳng những không nổi giận với bất cứ người nào, ngược lại dường như không có việc gì để làm mà lái xe đi, nghe nói phải đi ra ga đón người.

Đúng vậy, Hạ Tưởng quả thật là đi đón người, mà không phải ai khác chính là Phó Tiên Tiên.

Phó Tiên Tiên là Tiểu ma nữ, làm việc theo ý mình, muốn tới thì tới, cho dù Hạ Tưởng có thích hay không, có thời gian hay không, dù gì cô ta đã tới thành phố Lang, gọi một cú điện thoại đến bảo Hạ Tưởng đến nhà ga đón cô ấy, Hạ Tưởng đành phải đi đón.

Ai bảo Phó Tiên Tiên đã từng giúp hắn. Ở trong mắt Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên tuy rằng nắng mưa thất thường, lại là em gái của Phó Tiên Phong nhưng với bản chất của cô ấy có thể coi như là một người bạn đáng kết giao, tâm địa không có gì xấu, tính tình đơn giản.

Phó Tiên Tiên đứng ở cửa nhà ga, mặc một chiếc áo gió màu đen, quàng một chiếc khăn ở cổ, càng làm tôn thêm làn da trắng nõn nà, phong thái tuyệt vời của cô ấy. Người con gái đẹp như vậy, đứng giữa dòng người, điểm khác với vẻ điềm nhiên và xuất trần của Tống Nhất Phàm chính là cô ấy tự nhiên phóng khoáng như gió, sự tự nhiên thoải mái khiến cho người ta đều phải liếc mắt nhìn.

Nếu nói vẻ đẹp của Tống Nhất Phàm là xuất trần và tinh khiết, Phó Tiên Tiên lại là vẻ đẹp mê người, một vẻ đẹp khác biệt.

Vừa thấy Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên cũng không chú ý tới hình ảnh mà vội chạy tới, đem toàn bộ hành lý của cô ấy mang theo dọn lên xe của Hạ Tưởng, hành lý cũng không ít, giống như là chuyển nhà vậy, sau đó lại rất tự nhiên mà ngồi ở ghế lái phụ:

- Xe chuyên dụng của anh không phải là Audi sao? Sao lại là một chiếc Volvo? Không phù hợp với tính cách khiêm tốn mà thiết thực của anh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Hạ Tưởng mỉm cười:

- Nói như cô, tính cách của tôi thích hợp với xe gì?

- Porsche.

Phó Tiên Tiên đơn thuần là thuận miệng nói ra, bởi vì sau khi nói xong chính cô ấy cũng không tin mà cười ha hả:

- Thực ra nói thật Volvo cũng rất phù hợp với anh, tuy nhiên em đề cử một chiếc xe thích hợp hơn với anh chính là Phaeton. Phaeton ở trong mắt người ngoài nghề tưởng như một chiếc Passat to lớn, nhưng lại không biết rằng thật ra cũng tương đương như dòng xe xa hoa Mercedes-Benz cấp S, và BMW đời 7.

Hạ Tưởng liên tục lắc đầu:

- Xe của cá nhân tôi, thực dụng và nhỏ một chút thì tốt hơn, chạy một chiếc xe to lớn chẳng những tốn xăng mà còn chiếm chỗ.

- Hứ! Tiền xăng đối với anh có đáng là bao. Thật keo kiệt, xem ra ý định của em muốn ở lại nhà anh phải tan vỡ rồi.

Phó Tiên Tiên chế giễu Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không để ý tới lời châm biếm của Phó Tiên Tiên, hắn chắc chắn cũng sẽ không để Phó Tiên Tiên ở trong nhà mình. Là một lãnh đạo Thành ủy trẻ tuổi, trong nhà có một người con gái lai lịch không rõ ràng tuyệt đối là một tin tức lớn ở thành phố Lang, hắn cũng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người.

- Nhà khách Thành ủy có thể tha hồ mà ở, tôi đến ký đơn, cô có thể ở miễn phí.

Hạ Tưởng làm Phó thị trưởng thường trực, có quyền ký đơn miễn phí ở trong nhà khách Thành ủy:

- Sao tự nhiên lại muốn tới ở thành phố Lang?

- Cãi nhau với gia đình, bị người nhà đuổi ra khỏi cửa. Em suy nghĩ một hồi, thấy đi thành phố Yến thì hơi xa, ra nước ngoài thì lười di chuyển, nghĩ tới thành phố Lang vừa cách Bắc Kinh không xa cũng không gần, muốn trở về cũng dễ, may là anh đang ở đây liền đến tìm anh, không ngờ anh lại quá nhỏ nhen, không muốn cho em ở lại nhà. Thôi, ở nhà khách Thành ủy gì chứ? Em tự tìm một khách sạn ở là được rồi.

Nói xong, Phó Tiên Tiên bất mãn liếc Hạ Tưởng một cái, còn bĩu môi:

- Sớm biết vậy đã không đến tìm anh, cứ nghĩ anh là bạn tốt, không ngờ cũng nhát như chuột.

Không phải vấn đề nhát gan hay không nhát gan mà là danh bất chính ngôn bất thuận, hơn nữa hiện tại Đồ Quân đang bị điều tra vấn đề tác phong sinh hoạt, hắn không muốn cũng bị người khác săm soi. Thành phố Lang cũng không phải là thành phố Yến, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Hạ Tưởng lái xe chở Phó Tiên Tiên đến khách sạn Quốc Tế ở thành phố Lang, thuộc hàng ba sao, Phó Tiên Tiên cũng miễn cưỡng vừa lòng. Lúc làm thủ tục đăng ký, Phó Tiên Tiên đưa chứng minh thư cho lễ tân, nữ nhân viên lễ tân vẫn tỏ ra bình thường, sau đó Hạ Tưởng lại muốn trả tiền thay cô ta, cô ta kiên quyết không đồng ý muốn tự mình cà thẻ, nữ nhân viên lễ tân có vẻ mặt hơi kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ánh mắt có phần kỳ lạ.

Hạ Tưởng hiểu suy đoán của cô ta, cho rằng hắn đưa mỹ nữ đến thuê phòng mà đến cả tiền cũng không trả, rất không đàn ông. Hắn nhìn nữ lễ tân mỉm cười, lấy tay vỗ lên vai Phó Tiên Tiên:

- Tôi nói cô ấy là em gái của tôi, cô nhất định là không tin?

Nữ lễ tân mấp máy miệng, còn chưa kịp nói gì thì Phó Tiên Tiên liền cướp lời:

- Ở đâu lại có chuyện mang em gái đến thuê phòng khách sạn? Dối trá, nếu là em gái phải mang về nhà ở chung mới thuận tiện chứ.

Nữ lễ tân há hốc miệng, cô ta không hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Tiên Tiên, càng không hiểu được giữa hai người rốt cuộc là quan hệ gì.

Hạ Tưởng chỉ biết mang hành lý theo Phó Tiên Tiên lên lầu chứ không chú ý tới ỏ một góc đại sảnh có một người đàn ông đang sát sao theo dõi hắn và Phó Tiên Tiên. Chờ hai người vừa lên lầu thì đến bàn lễ tân hỏi số phòng của Phó Tiên Tiên.

Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo rất đáng sợ, dáng người không cao nhưng ánh mắt tối tăm, hơn nữa trên cổ tay còn có một vết thương, dường như là vết dao do cắt mạch máu tự sát. Cũng không biết y dùng thủ đoạn gì, vừa hỏi lễ tân, nữ lễ tân liền lập tức nói số phòng cho gã, gã cũng không lên lầu mà là đi ra bên ngoài gọi một cú điện thoại.

- Đại ca, Hạ Tưởng và một phụ nữ đến thuê phòng ở khách sạn Quốc Tế, có ra tay hay không?

- Người phụ nữ đó là ai?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói u ám.

- Không biết, bộ dạng khá xinh đẹp, khá có hương vị. Mẹ nó, làm lãnh đạo đúng là có diễm phúc, bên cạnh toàn là mỹ nữ.

Tên mặt sẹo hung tợn nói:

- Tôi muốn xử con bé xinh đẹp.

Giọng nói ở đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi:

- Trần lão đại nói phải đấu văn, đấu trí với Hạ Tưởng, đừng đấu võ.

- Kệ cha nó Nga Ni Trần. Mẹ nó, Tứ Tiểu Long bị tàn phế rồi, đến cái rắm cũng không dám đánh, rõ ràng là sợ Hạ Tưởng, còn nói muốn đấu văn cái gì? Là lý luận khốn nạn, tôi mặc kệ lão nói cái gì, dù sao cuộc sống nửa đời sau của huynh đệ của tôi không thể tự lo liệu được nữa, tôi sẽ khiến Hạ Tưởng cũng không thể tự lo liệu. Tôi quyết định rồi, đàn ông thì đánh cho tàn phế, phụ nữ thì giết, sau đó bỏ chạy, trốn được càng xa càng tốt. Dù sao trong tay tôi đã có hai mạng người, cũng không sợ giết thêm vài mạng nữa...

- Mặt sẹo, tôi cũng biết cậu và Tứ Tiểu Long tình cảm như an hem ruột thịt, tuy nhiên việc này rất quan trọng, vẫn phải nhẫn nhịn rồi nói sau. Từ xưa tới nay trộm cướp không đánh nhau với quan, cậu làm Hạ Tưởng tàn phế, ở tỉnh cũng không thể chấp nhận thành phố Lang có thế lực đen, chắc chắn sẽ trọng điểm đả kích, hoàn toàn là cách làm tự diệt vong. Một mình anh có thể chạy trốn được, anh thử suy nghĩ cho các anh em trong bang xem, bọn họ còn có vợ con, còn muốn sống, anh muốn khiến cho bọn họ đều bị chính phủ chuyên chính sao?

Người ở đầu dây bên kia ngược lại có kiên nhẫn, tận tình mà khuyên nhủ.

-...

Mặt sẹo dường như động lòng, gã do dự trong chốc lát:

- Cũng được, tôi phải cân nhắc thật kỹ.

Buông điện thoại, mặt sẹo vừa đúng lúc thấy Hạ Tưởng vội vã xuống lầu rời đi. Y nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Tưởng, mắt lộ vẻ hung tợn. Lại một lát sau, nhớ tới dáng người thướt tha của mỹ nữ đi cùng Hạ Tưởng lại thấy ngứa ngáy trong lòng, liền đi lên lầu.

Tới tầng 13, vừa lúc gặp Phó Tiên Tiên vừa tắm xong đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc ướt, vai trần, đang hỏi nhân viên phục vụ lấy máy sấy tóc, máy sấy trong phòng cô ta đã bị hỏng. Mỹ nhân tắm xong đã mê người, huống chi Phó Tiên Tiên dáng người ẻo lả, lại không quá chú ý che đậy, chỉ một chiếc khăn tắm quấn quanh những bộ phận chủ yếu của thân thể, bắp chân trắng mịn lả lướt, xương vai hãm sâu, đôi bờ vai sáng bóng cùng với bộ ngực đầy đặn tạo thành một sự hấp dẫn chết người đối với mặt sẹo.

Mặt sẹo thở dồn dập

...

Hạ Tưởng vội vàng chạy về Thành ủy là bởi vì nhận được điện thoại, Cổ Hướng Quốc đã trở về.

Cổ Hướng Quốc vừa về đến thành phố Lang lập tức triệu tập họp hội nghị thường vụ chính phủ, đề xuất bốn điểm chỉ thị. Thứ nhất, có liên quan đến vấn đề tác phong sinh hoạt của đồng chí Đồ Quân, trước khi Thành ủy chưa cho ra kết luận gì bất cứ ai cũng không được tùy ý thảo luận, truyền bá, một khi phát hiện sẽ ngoài miệng cảnh cáo xử phạt. Thứ hai, sổ sách dự án làng Đại Học rất rõ ràng, đồng chí Hạ Tưởng hiện tại một lần nữa điều tra vấn đề tài chính cho vay là đang làm việc vô ích, đề nghị đồng chí Hạ Tưởng chuyên tâm làm tốt công tác trong quyền hạn của mình. Thứ ba, đồng chí Trần A đề xuất ý định đầu tư với Ủy ban nhân dân thành phố, có ý định đầu tư 1,2 tỷ tệ trùng tu xây dựng lại dự án làng Đại Học, Ủy ban nhân dân thành phố chỉ định đồng chí Thiệu Đinh phụ trách tiếp xúc thương thảo với đồng chí Trần A. Thứ tư, Tập đoàn Baidu nhà đầu tư Bắc Kinh cũng có ý định đầu tư vào dự án làng Đại Học, đồng chí Đồ Quân sẽ phụ trách tiến hành đàm phán cụ thể với Tập đoàn Baidu.

Bốn điểm chỉ thị của Cổ Hướng Quốc đều là những điểm trọng yếu, hoàn toàn là cú đánh trả mạnh mẽ rõ ràng châm chích vào bố cục trước đây của Hạ Tưởng. Hơn nữa còn dùng thủ đoạn đem hai nhà đầu tư có ý định đầu tư ra để phản kích, lại một lần nữa tỏ rõ ý đồ muốn làm mất hết quyền lực của Hạ Tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.