Mấy người lại cùng Hoàng Hải tới nơi âm u sinh trưởng của rau quyết, thấy mọc khắp nơi như cỏ dại, số lượng vượt xa tưởng tượng của Hạ Tưởng. Phùng Húc Quang cố kìm chế nỗi vui mừng như điên trong lòng, càng không ngừng gật đầu với Hạ Tưởng, âm thầm giơ ngón tay cái lên. Chỉ cần tiêu tốn hơn một trăm ngàn xây nhà xưởng, thuê thôn dân vào thu hoạch, gần như không cần bất cứ khoản chi phí nào khác nữa. Nấm khẩu bắc và rau quyết mọc đầy đất chẳng khác nào tiền ném đầy đường.
Đương nhiên điều kiện mấu chốt là phải thông đường, nếu không thì hết thảy đều chỉ là nói suông.
Tuy Tiếu Giai có chút hứng thú với nấm khẩu bắc và rau quyết nhưng hiển nhiên không cuồng nhiệt bằng Phùng Húc Quang. Cô chỉ lặng lẽ đi phía sau như một nữ sinh, không nói gì mà chỉ thỉnh thoảng ngắt lấy một đóa hoa nhỏ cầm trong tay xoay chuyển không ngừng, vẻ mặt như đang suy nghĩ, cũng không biết là đang tính toán gì.
Phùng Húc Quang vô cùng cao hứng, trừ việc trên xe có bao nhiêu thuốc lá đều cho Hoàng Hải hết, y còn cho thêm Hoàng Hải 50 tệ khiến Hoàng Hải mừng rỡ quả thật muốn giữ chặt Phùng Húc Quang không cho đi. Cuối cùng khuyên can mãi mới miễn được việc Hoàng Hải muốn mời bọn họ tới nhà ăn cơm. Phùng Húc Quang cũng không có tâm tư ở lại xã Cổ Trại ăn bữa cơm thôn quê mà trực tiếp lái xe về nhà khách huyện ủy, bàn bạc chuyện xây dựng nhà máy thực phẩm với Hạ Tưởng và Tiếu Giai.
- Tôi đã nghĩ ra tên rồi, gọi là nhà máy thực phẩm Húc Quang. Bước đầu tính toán đầu tư hai trăm ngàn, các thiết bị và chi phí khác....
Phùng Húc Quang vô cùng hưng phấn, thỉnh thoảng lại đứng lên ngồi xuống, đi đi lại lại:
- Ông em thật là tốt quá, chú thật sự là phúc tinh của tôi. Từ sau khi quen chú, con đường tôi đi đặc biệt thuận, hơn nữa còn không ngừng có việc tốt. Chú nói cho tôi xem, chuyện làng du lịch Tam Sơn rốt cuộc có bao nhiêu phần tin tưởng?
Tiếu Giai bất mãn lườm Phùng Húc Quang nói:
- Đường đường Tổng giám đốc Phùng, như thế nào lại thiếu kiên nhẫn vậy? Đi tới đi lui, anh không biết mệt à?
Phùng Húc Quang cũng không biết đã bị Tiếu Giai bắt bẻ bao nhiêu lần, chỉ cười ngượng ngùng không phản bác, ngồi xuống giường, đôi mắt nhìn Hạ Tưởng không chớp.
Nếu tiến trình lịch sử không thay đổi, làng du lịch Tam Sơn là chuyện ván đã đóng thuyền, tuy nhiên hiện tại Hạ Tưởng cũng không dám cam đoan trăm phần trăm:
- Độ tin tưởng rất cao nhưng trước khi khởi công thì cho dù là lập dự án rồi, ai dám nói sẽ không phức tạp chứ? Bí thư Lý cũng đang trăm phương ngàn kế hỏi thăm, chúng ta chờ tin lành là được. Em nói này ông anh, anh đã kinh doanh đã bao nhiêu năm, sao khi gặp chuyện lại vội vàng xao động như thế?
Đầu tiên là bị Tiếu Giai trách móc, tiếp đó là bị Hạ Tưởng oán giận, nhưng Phùng Húc Quang vẫn không hề tức giận, chỉ gượng cười ha hả, uống một ngụm nước, nói:
- Đây chẳng phải là lần ầu tiên tôi phát hiện ra ngoài siêu thị còn có ngành khác kiếm được tiền sao? Đương nhiên là cao hứng! Tôi vốn nghĩ chỉ cần nắm vững một siêu thị cũng đủ cho tôi vui chơi giải trí, nhưng không ngờ còn chưa xây xong siêu thị thì dã tâm đã càng ngày càng lớn. Ông em, có phải tôi đã bị chú ảnh hưởng, bị chú làm hư rồi không?
Tiếu Giai đặt mạnh cái chén xuống bàn, vẻ mặt không vui:
- Tổng giám đốc Phùng, anh nói chuyện kiểu gì vậy? Sao lại bảo Hạ Tưởng làm hư chứ? Tôi cảm thấy ngược lại, trung niên hư hỏng như anh mới dễ dàng làm hư nam sinh tư tưởng thuần khiết như Hạ Tưởng mới đúng chứ? Hơn nữa con người Hạ Tưởng thông minh, làm gì cũng suy nghĩ cho anh, anh còn nói bậy về anh ấy. Rốt cuộc là anh có lương tâm hay không?
Giọng Tiếu Giai rất dễ nghe, vừa vào tai đã lọt vào tận tâm can người ta. Phùng Húc Quang kinh doanh đã nhiều năm, sớm quen việc bị người chửi giáp mặt, nhưng bị Tiếu Giai không chút lưu tình chỉ trích thẳng mặt ngay trước mặt Hạ Tưởng như vậy, mà toàn là những điều đúng đắn, bởi vậy cho dù y đã quen tính cách sốt sắng của Tiếu Giai nhưng cũng cảm thấy mất mặt, không khỏi biến sắc mặt.
Hạ Tưởng biết rõ Tiếu Giai bảo vệ mình, tuy nhiên cũng cần phải xem là nhắm vào ai, bởi vậy trong lòng hơi giận, liền nói với cô với vẻ không vui:
- Tiếu Giai, về sau chú ý cách nói chuyện của cô. Tôi và Tổng giám đốc Phùng hiểu cô nên sẽ không trách tội cô, nhưng nếu người khác bị cô trách mắng như vậy, ai còn làm ăn với cô nữa? Người khác sẽ không đại nhân đại lượng, bao dung như Tổng giám đốc Phùng đâu.
Tiếu Giai còn muốn cãi lại, Hạ Tưởng đã chỉ tay ra phía ngoài:
- Ra ngoài lạnh một chút cho bình tĩnh lại!
Ánh mắt hắn tuy rằng ôn hòa nhưng lại có một sự quyết đoán không thể làm trái. Từ trước tới giờ Tiếu Giai vốn không chịu cúi đầu khuất phục ai nhưng không hiểu vì sao tim cô chợt nhảy dựng lên. Cô khẽ ừ một tiếng, không hề phản bác, rón rén đẩy cửa đi ra ngoài, khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại khẽ mỉm cười.
Phùng Húc Quang cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách hơi thất thố, y đã bình ổn cơn tức giận trong lòng, còn âm thầm cười nhạo bản thân không ngờ bị một cô bé chọc giận. Tuy nhiên không ngờ một người luôn không bao giờ chịu thiệt và bất chấp lý sự như Tiếu Giai lại ngoan ngoãn như một nữ sinh trước mặt Hạ Tưởng. Điều này khiến y không khỏi mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên Hạ Tưởng không cho y cơ hội truy hỏi việc này, liền trực tiếp nói tới các công việc thao tác cụ thể với y. Sau khi thảo luận và tính toán thật sự kỹ lưỡng, hai người nhận định: kim ngạch đầu tư chừng một triệu tệ, đầu tiên phải nhận thầu vùng núi hoang Cổn Long Câu. Nếu muốn cam đoan đủ cung ứng cho sản xuất thì 1000 mẫu núi hoang là ít nhất, hơn nữa còn phải suy xét tới việc mở rộng diện tích gieo trồng sau này, v.v... Nhận thầu 1000 mẫu núi hoang, mỗi mẫu mất 10 tệ tiền thuê một năm, kỳ hạn thuê 20 năm, vậy cần 200 ngàn tệ. Hạ Tưởng đề nghị khoản tiền 200 ngàn tệ này tốt nhất là chuyển giao một lần để biểu lộ thành ý của nhà đầu tư.
Phùng Húc Quang cũng không phản đối điều này. Y cũng biết Lý Đinh Sơn cần chiến tích, thật sự cần có được thành tích để người khác phải phục. Hơn nữa theo y thấy, mỗi mẫu núi hoang chỉ mất 10 tệ mỗi năm, quả thật giá quá rẻ, đồng thời bên trong còn ẩn chứa giá trị lợi nhuận cực kỳ lớn.
Những chi phí khác như xây dựng nhà xưởng và thiết bị, có lẽ cũng có thể khống chế trong khoảng 500 ngàn, cộng với các khoản chi chưa dự tính được, trong ngắn hạn thì chỉ cần một triệu vốn lưu động cũng đủ cam đoan nhà máy thực phẩm sẽ đưa ra được thành phẩm. Hạ Tưởng nói Phùng Húc Quang trực tiếp hứa với huyện sẽ đầu tư không ít hơn 2 triệu tệ nhưng không phải đầu tư một lần mà dùng một triệu để hoàn thành tất cả các hạng mục, sau đó chỉ cần có sản phẩm có thể tiêu thụ là có hàng để bán, vấn đề tài chính cũng dễ giải quyết.
Báo ra hơn một triệu tệ, tương đương với việc chiến tích của Lý Đinh Sơn gia tăng gấp đôi, mức độ coi trọng của huyện đối với Phùng Húc Quang cũng sẽ tăng cao tương ứng. Đây cũng là chuyện vẹn cả đôi bên.
Hai người nói chuyện tới tận khuya, Phùng Húc Quang dậm chân xoa tay, tươi cười nói: Nguồn truyện:
Truyện FULL- Chuyến đi này rất được. Ông em, ánh mắt của chú quá chuẩn, quá xa, về sau ông anh này còn phải thỉnh giáo chú nhiều. Đi, tối nay anh mời cơm, uống một chút.
Hai người xuống lầu, thấy Tiếu Giai vẫn một mình chán chết đi qua đi lại dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thỉnh thoảng còn đá mấy hòn gạch dưới chân. Dưới ánh trăng, có thể thấy trên khuôn mặt cô có chút không vui. Khuôn mặt vốn quyến rũ động lòng người được ánh trăng chiếu lên như tỏa sáng, càng tôn lên vẻ đẹp kinh tâm động phách của cô.
Ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng, đã đẹp lại càng thêm đẹp. Quả nhiên là không hề sai chút nào.
Phùng Húc Quang nói nhỏ với Hạ Tưởng:
- Ông em, đừng nói anh không nhắc nhở chú. Tiếu Giai rất xinh đẹp, tuy nhiên đầu óc rất thông minh. Đàn ông bình thường không thu phục được cô ta đâu. Cho dù hiện tại chú trị được cô ấy nhưng khó tránh khỏi sau này sẽ không bị bắn ngược. Phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh thì tốt nhất là chớ chọc vào. Nếu thật sự cưới về nhà, vừa mất công mất sức vừa bị trói buộc cả đời.
Lời của Phùng Húc Quang rất chân thành, sâu sắc, đầy vẻ dạy bảo của kẻ bề trên. Y nhìn thoáng qua Tiếu Giai dưới ánh trăng, lại vội vàng né tránh ánh mắt của cô như thể chỉ nhìn cô thêm một lần là phạm thêm một tội lỗi vậy.