Quan Thần

Chương 831: Biến số, ai nắm giữ cuộc đời chìm nổi



Hạ Tưởng giận tím mặt.

Một tên Dương Bân chết thì đã đành, còn để mặt sẹo trốn thoát, còn cho rằng mặt sẹo là Scho Field có thể bày ra một kế hoạch vượt ngục hoàn hảo sao? Nếu như nói không có bàn tay con người thì dù nói thể nào Hạ Tưởng cũng không thể tin nổi, cho dù cả trại tạm giam đều là một lũ ăn hại cũng không thể để cho tên mặt sẹo còn đang mang cả xiềng chân còng tay thành công trốn thoát.

Hạ Tưởng biết rõ, nếu không phải do bàn tay của Nga Ni Trần thì là do Lộ Hồng Chiêm đứng sau.

Hung hăng quá mức, hung hăng đến mức coi cục Công an thành phố hệt như sân sau nhà mình, hung hăng đến mức hoàn toàn bất chấp pháp luật và mạng người, Hạ Tưởng ruột gan sôi sùng sục, hắn biết có người cố ý thả mặt sẹo, chính là muốn khiến hắn gặp nguy hiểm.

Mặt sẹo gãy mất mấy cái xương sườn, dập sống mũi chỉ mới được mấy ngày, nhanh nhất cũng chỉ hồi phục được một phần ba sức lực, về cơ bản vẫn trong tình trạng dở sống dở chết mà có thể trốn thoát sao? Mối nghi ngờ cố ý thả người đã quá rõ ràng… căn bản chính là sự khiêu khích trắng trợn.

Trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, đối phương cố ý thả mặt sẹo chính là không muốn để hắn yên, chính là muốn đặt một quả bom hẹn giờ ở bên hắn, để hắn từng giờ từng khắc sống trong nguy hiểm, tạo áp lực tinh thần, khiến hắn ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.

Thủ đoạn vô cùng tàn độc.

Ngay lập tức mở cuộc họp hội ý Bí thư, Lộ Hồng Chiêm vừa bước vào cửa đã bị Ngả Thành Văn mắng một trận xối xả vào mặt. Lộ Hồng Chiêm cũng không vừa, đợi sau khi Ngả Thành Văn mắng xong, trước tiên là tự phê bình, nói mình không làm tốt công tác canh phòng, sau đó chuyển ngay chủ đề:

- Mặt sẹo chạy trốn là lúc Phó cục trưởng Biểu Lý đang trực ban, tôi đi thị sát phân cục ở thị xã Ngũ Đường.

Thị xã Ngũ Đường tuy rằng cũng thuộc quyền quản lý của thành phố Lang nhưng lại là một vùng đất lệ thuộc, nằm giữa Bắc Kinh và Thiên Tân. Muốn tới thị xã Ngũ Đường đầu tiên phải ra khỏi địa giới thành phố Lang, đồng thời cũng là địa giới tỉnh, từ địa giới Bắc Kinh đi lên hơn mười km thì lại đi vào khu vực tỉnh Yến, đó mới là phạm vi quản lý thị xã Ngũ Đường, thị xã Ngũ Đường cách Bắc Kinh không tới ba mươi km, mất nửa giờ đi ô-tô.

Lý do của Lộ Hồng Chiêm rất đầy đủ, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị cẩn thận từ trước, chỉ một câu nói liền khiến Ngả Thành Văn thiếu chút nữa không nói nổi lời nào. Cũng đúng, Biểu Lý tuy là Phó cục trưởng thường trực nhưng lại là công an chuyển nghề, lại chưa từng làm công việc trinh sát hình sự, so với người cả đời làm nghề điều tra phá án như Lộ Hồng Chiêm, dù là về phương pháp hay cách sắp xếp đều có phần thua kém.

Cổ Hướng Quốc không nói gì, ánh mắt lại có ý trêu tức và đắc ý.

Hạ Tưởng nhìn Lộ Hồng Chiêm một cái đầy hàm ý, bình thản mỉa mai một câu:

- Cục trưởng Lộ, việc Dương Bân chạy trốn bị bắn chết còn chưa đưa ra được kết luận, bây giờ lại xảy ra việc mặt sẹo trốn thoát, rốt cuộc cục Công an thành phố đã quản lý một cách khoa học, đoàn kết một lòng, hay là năm bè bảy mảng, mạnh ai nấy làm?

- Phó thị trưởng Hạ, anh…

Lộ Hồng Chiêm vốn ngầm đắc ý vì khiến Ngả Thành Văn không nói nổi lời nào, Biểu Lý là người của Bí thư Ngả, chính trong lúc Biểu Lý trực ban thì mặt sẹo trốn thoát, muốn trách nên trách Biểu Lý mới đúng, không ngờ Hạ Tưởng lại mở miệng châm chọc cạnh khoé, khiến y khó bề trả lời:

- Xin Phó thị trưởng Hạ nhận xét một cách khách quan và công bằng, đừng nên mang cái nhìn thành kiến mà công kích cảnh sát của cục Công an thành phố và năng lực làm việc của bản thân tôi.

- Khách quan công bằng sẽ có thôi, đợi sau khi điều tra rõ chân tướng sự việc sẽ nói với ông một cách công bằng.

Hạ Tưởng thản nhiên nói một câu: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Tôi cho rằng cần thiết phải thành lập một tổ điều tra độc lập, điều động lực lượng từ Sở công an tỉnh, tiến hành điều tra độc lập dưới sự lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành ủy, Cục trưởng Lộ có ý kiến gì không?

Lần trước tổ điều tra của Sở công an tỉnh đến thành phố Lang điều tra việc Dương Bân bị bắn chết, cuối cùng chẳng giải quyết được gì, chỉ rút ra được một kết luận tương tự như của cục Công an thành phố, trước Tết dương lịch đã rút về thành phố Yến.

Lộ Hồng Chiêm cậy rằng lực lượng trung cấp trong cục Công an thành phố đều là người của y, bàn tay Hạ Tưởng đã chạm tới cục Công an thành phố nhưng vẫn chưa nắm được lực lượng chủ chốt, y không hề lo ngại lực lượng bên ngoài có thể điều tra ra căn nguyên gì, liền nói:

- Tôi đồng ý cả hai tay, hoàn toàn không có ý kiến gì, cũng mong sớm trả lại sự trong sạch cho đồng chí Biểu Lý…

Với hàm ý việc mặt sẹo trốn thoát không có liên quan gì tới y, cho dù quy kết trách nhiệm thì cũng là một mình Biểu Lý gánh vác.

Ngả Thành Văn khoát tay:

- Tôi đề nghị đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ điều tra, mọi người có ý kiến gì không?

Cổ Hướng Quốc không có ý kiến, biết rằng Ngả Thành Văn đã nổi giận, Lộ Hồng Chiêm cũng không có ý kiến, vì trong bốn người ngồi đó chỉ có Hạ Tưởng là thích hợp nhất.

Gần đây hình thành nhận thức chung, do Hạ Tưởng lấy danh nghĩa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mời lực lượng cảnh sát từ sở Công an tỉnh tham gia điều tra việc mặt sẹo chạy trốn.

Sau cuộc họp, Ngả Thành Văn cố tình giữ Hạ Tưởng lại, trịnh trọng nói vài câu, tỏ thái độ rất bất mãn đối với những việc làm của Lộ Hồng Chiêm trong thời gian gần đây, hy vọng Hạ Tưởng có thể nắm bắt cơ hội đánh phủ đầu Lộ Hồng Chiêm, y chắc chắn sẽ ủng hộ hết mức có thể.

Hạ Tưởng hiểu rõ Ngả Thành Văn cũng bị Lộ Hồng Chiêm và Cổ Hướng Quốc gây hấn chọc giận không ít lần.

Trở lại văn phòng, lặng im suy nghĩ một lát, Hạ Tưởng gọi điện cho Tống Triêu Độ, đề nghị muốn mượn lực lượng của sở Công an tỉnh, nhưng đồng thời cũng nêu ra yêu cầu muốn sở Công an tỉnh sắp xếp Lịch Phi thuộc phân cục quận Hạ Mã vào tổ điều tra cùng đến thành phố Lang.

Tống Triêu Độ đã nhận lời, sau khi biết được môi trường chính trị hiểm ác ở thành phố Lang, y lại thoải mái cười:

- Bây giờ nghĩ lại, ném cậu đến thành phố Lang thật là một hành động sáng suốt, môi trường chính trị phức tạp, tình hình kinh tế nghiêm trọng, nếu cố gắng vượt qua được cửa ải khó khăn hiện nay sẽ mở ra một tiền đồ tươi sáng. Có điều, quyền lực của Phó thị trưởng thường trực vẫn có phần hạn chế, muốn đả kích thế lực đen tối nhất định phải là người nắm quyền cao nhất mới được.

Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, hắn không phải là người nắm quyền lực cao nhất, muốn đả kích thế lực đen tối sẽ gặp muôn vàn khó khăn, ngay cả là người nắm quyền cao nhất, nếu như không nắm giữ được lực lượng công an thì cũng không có cách nào ra đòn quyết định. Đời sau sau khi người đứng đầu thành phố trực thuộc trẻ tuổi nhất nhậm chức muốn triển khai hành động đả kích thế lực đen tối cũng là sau khi đưa Cục trưởng công an vẫn luôn đi theo y đến làm Cục trưởng bên cạnh y thì mới triển khai một loạt các hành động mạnh mẽ, cứng rắn với các thế lực đen tối.

Mà nghe đồn Cục trưởng công an đi theo y trước đó đã từng vì đả kích thế lực đen tối mà vợ con đã bị xã hội đen bắt cóc, sát hại thảm thương.

Hạ Tưởng sở dĩ không đưa người nhà đến thành phố Lang cũng là tuyên bố chỉ một thân một mình không sợ mạng sống bị uy hiếp, mà hắn áp dụng những sách lược hoàn toàn khác với những phương pháp ở thành phố Yến, thứ nhất là đối chọi trực tiếp một bước cũng không nhún nhường, thứ hai là cương quyết lấy bạo lực trị bạo lực, chính là không để Nga Ni Trần cho rằng hắn nhát gan, để thế lực đen nuôi ảo tưởng có thể thu phục được hắn. Điều hắn muốn chính là không ra tay thì thôi, đã ra tay thì chắc chắn phải khiến đối phương chịu tổn thất.

Đối phương thực sự cảm thấy đau, nhưng phản kích cũng rất nhanh, đầu tiên là bắn chết Dương Bân, giờ lại để mặt sẹo trốn thoát, có thể nói đối phương tuy rằng vừa bị thua nhưng vẫn vô cùng tự tin, hơn nữa vẫn xếp đặt đâu ra đấy.

Đúng vậy, ai cũng không dễ dàng chịu thua, huống hồ lại là trong tình thế hai bên thế lực tương đương nhau. Không, nói một cách công bằng, thực lực của đối phương thực ra còn có phần mạnh hơn, bởi vì lực lượng ngầm của Nga Ni Trần phải công nhận là vô cùng hùng mạnh.

Hạ Tưởng nhờ Tống Triêu Độ lấy danh nghĩa tổ điều tra của Sở công an tỉnh điều Lịch Phi đến thành phố Lang, là một nước cờ chiến lược của hắn, mong rằng kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, từ đó mở ra cục diện tiếp theo.

Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, chỉ đợi tổ công an của sở Công an tỉnh tập hợp đủ, nếu không có gì thay đổi có lẽ sau ba ngày sẽ tới thành phố Lang.

Sau khi hết giờ làm, Hạ Tưởng một mình về đến nhà, thấy trong nhà ngổn ngang không khỏi thản nhiên mà cười. Trước kia cho là Phó Tiên Tiên bày bừa, không ngờ chính bản thân mình cũng không ngăn nắp, gọn gàng, chung quy đàn ông vẫn là đàn ông, trong nhà không có phụ nữ thực sự không giống một ngôi nhà.

Không biết tại sao, đột nhiên lại nhớ tới Dương Bối và Vệ Tân.

Dương Bối và Vệ Tân là hai người con gái có mối quan hệ phức tạp nhất với hắn trong kiếp trước, để lại cho hắn những cảm giác hoàn toàn khác nhau. Dương Bối nông cạn nhưng hay thay đổi, vừa tốt nghiệp liền nói lời chia tay, không hề lưu luyến, đã từng khiến hắn đau lòng một thời gian, dù hắn cũng biết rõ tình yêu và những lời thề non hẹn biển thời đại học đều sẽ mờ nhạt theo thời gian và sự ngăn trở của khoảng cách, trở thành chuyện của quá khứ. Nhưng khi đó hắn cũng đã thực sự rung động trước Dương Bối, bất luận có phải là sự nông nổi của tuổi trẻ hay không hay là khi yêu lần đầu không hiểu tình yêu là gì, thực sự cũng đã từng vì thế mà xót xa một khoảng thời gian.

Sau này lại gặp Vệ Tân, không dễ thay lòng như Dương Bối, tình yêu của Vệ Tân dai dẳng mà say đắm, cố chấp mà quan tâm, giống như một tấm lưới kín như bưng mà vây lấy Hạ Tưởng ở bên trong. Cũng là Hạ Tưởng không biết nắm giữ hạnh phúc mình đang có, cũng có thể hắn quá yêu tiền bạc, càng có thể là hắn phạm phải lỗi lầm mà tất cả mọi người thường mắc phải, ngày ngày hưởng thụ mà không biết, đã quen với tình yêu vẹn toàn của Vệ Tân, quen với sự tồn tại của cô ấy nên không biết trân trọng sự hy sinh của cô. Kết quả là khi Vệ Tân mong muốn có được một danh phận mà mãi không có được, cuối cùng cô đã phẫn uất bỏ đi.

Sau khi Vệ Tân bỏ đi, Hạ Tưởng mới cảm nhận được hóa ra trong cuộc đời hắn Vệ Tân quan trọng giống như không khí, nhưng giống như thứ quý giá nhất mà con người lại rất dễ bỏ quên nhất, đối với mỗi người ánh sáng và không khí là quan trọng nhất thì lại luôn luôn bị mọi người vô tình lãng quên đi. Sự ra đi của Vệ Tân, khi đó Hạ Tưởng không muốn thừa nhận, bây giờ nghĩ lại, lại bỗng nhiễn cảm thấy đau nhói trong tim.

Đúng vậy, hắn thực sự rất xót xa.

Sự chờ đợi và hy sinh trong mấy năm trời của một người con gái, toàn bộ tuổi thanh xuân và hy sinh của một người con gái, hắn lại tùy tiện phung phí mà không biết quý trọng, hắn thật đáng hận, đáng trách biết bao.

Nhưng kiếp này gặp nhau lần nữa, Hạ Tưởng cố ý giữ khoảng cách với Vệ Tân là thực sự không muốn làm tổn thương cô ấy một lần nữa. Mà sau khi tái sinh hắn cũng không tìm Vệ Tân ngay lập tức, thực ra từ sâu thẳm trong lòng sợ rằng gặp lại Vệ Tân, hắn không có mặt mũi nào đối diện với những hy sinh của Vệ Tân dành cho mình.

Chỉ có điều sự đời vẫn luôn nằm ngoài dự đoán của con người, hắn vẫn cứ gặp lại Vệ Tân như định mệnh, mà Vệ Tân cũng không thoát khỏi quán tính mãnh liệt của đời người, vẫn cứ yêu hắn như trước, khiến hắn không kịp định liệu, lại không thể làm gì được.

Ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ hồi lâu, Hạ Tưởng vẫn không biết nên giải quyết mối quan hệ với Vệ Tân như thế nào, đúng lúc đang định lên giường ngủ thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Vệ Tân đã đến thành phố Lang.

Ai cũng không ngờ rằng Vệ Tân lại tới thành phố Lang vào buổi tối, đón được Vệ Tân, Hạ Tưởng liền nghĩ đến việc Phó Tiên Tiên gặp chuyện ở khách sạn, cuối cùng vẫn đưa cô ấy tới ở nhà mình. Vị trí tòa nhà Ủy viên thường vụ của hắn vô cùng vắng vẻ, vừa an toàn vừa bí mật, không có nhiều người ra vào, cũng không có người bàn tán, quan trọng nhất là không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra.

Vệ Tân lại gầy hơn đôi chút, dáng người cô vốn dĩ đã mảnh mai giờ lại mặc áo lông và quần bò lại càng thấy rõ hơn dáng người thắt đáy lưng ong. Không giống với gương mặt tròn của Dương Bối, gương mặt Vệ Tân gầy dài, đúng tiêu chuẩn hình trái soan, nếu như cô đẫy đà hơn một chút thì còn có phần xinh đẹp hơn cả Hứa Tình, nhưng bây giờ gầy guộc hơn lại thấy hơi hốc hác.

Vệ Tân không mang theo hành lý gì, sau khi đi theo Hạ Tưởng vào nhà, thoáng ngập ngừng:

- Này, một mình anh ở trong cả căn phòng lớn như vậy không thấy buồn sao? Chà, bừa bộn quá, lười thật đấy! Sao lại quăng tất bẩn lung tung thế này? Trời ơi, quần lót mà lại giặt chung với áo khoác sao?

Thực ra Thành ủy đã sắp xếp cho Hạ Tưởng một nhân viên làm việc vặt trong nhà nhưng Hạ Tưởng chưa để cô ta đến dọn dẹp. Vệ Tân vừa vào nhà, thay giầy, rửa tay sau đó cởi áo khoác liền bắt đầu giúp hắn dọn dẹp nhà cửa. Vệ Tân mặc một chiếc áo lông bó sát người, khi dọn dẹp nhà cửa thì vô cùng dịu dàng, cực kỳ nữ tính, cúi người dọn dẹp càng thấy rõ hơn nét phong tình đằm thắm.

Hạ Tưởng thầm nghĩ, Vệ Tân cũng không còn trẻ, vào thời điểm này ở kiếp sau, hai người đã quen và yêu nhau, vả lại còn sống chung mà bây giờ ở kiếp này vẫn như gần như xa.

Vệ Tân làm việc rất nhanh nhẹ, chỉ trong nửa giờ căn nhà như bừng sáng, cô vỗ vỗ bàn tay, lại mặc tạp dề vào làm cơm cho Hạ Tưởng.

Đồ ăn thức uống trong tủ lạnh không hề ít, Hạ Tưởng một mình không nấu cơm nhưng Thành ủy vẫn đưa đến theo tiêu chuẩn nên không thiếu thứ gì. Vệ Tân hệt như một người vợ nhỏ bé đảm đang, chu đáo, dáng vẻ bận rộn đi tới đi lui, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Hạ Tưởng, có lúc như thời gian xoay chuyển, Hạ Tưởng nghĩ về kiếp sau, không biết đã bao lần hắn ngồi trên sô pha nhìn Vệ Tân bận rộn đi ra đi vào căn bếp, khi đó chỉ thấy rằng đó là lẽ đương nhiên, không hề trân trọng niềm xúc động không dễ có được. Hôm nay lại khác, trong lòng hắn đột nhiên dâng trào một cảm giác hạnh phúc sâu sắc.

Nhìn bóng dáng Vệ Tân, bỗng gần trong gang tấc, thoắt lại xa tận chân trời, kiếp trước kiếp này dường như chồng chéo lên nhau, và đôi mắt Hạ Tưởng đã ươn ướt tự khi nào.

Vệ Tân là người con gái mà kiếp trước kiếp này hắn đối xử tệ bạc nhất, cũng là một khía cạnh tầm thường của bản thân mà hắn không muốn nhìn thẳng vào nhất.

Vệ Tân là một tấm gương, phản chiếu sự thiếu sót của hắn, khiến Hạ Tưởng thấy được phần ích kỷ trong con người mình.

Bê thức ăn lên bàn, Vệ Tân vô tình nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy hắn đang mê đắm nhìn cô như bị hút hồn, cô ấy không khỏi đỏ mặt, trong lòng xao động, không biết tại sao trong lòng tự nhiên có một cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện. Có thể vào bếp vì người đàn ông mình yêu, chăm lo việc nhà cho anh ta, giúp anh ta thu dọn căn nhà bề bộn chính là hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ biết yêu.

Dù nói Vệ Tân giàu có hơn, biểu hiện tình cảm phong phú hơn đa số những phụ nữ khác nhưng bản chất cô ấy vẫn là một người phụ nữ truyền thống, cho rằng phụ nữ nên làm cơm, thu xếp việc nhà cho đàn ông, giải quyết hết thảy mọi việc cho họ chứ không phải ăn không ngồi rồi, chỉ biết hư vinh và sống an nhàn sung sướng.

Lấy vợ phải lấy người hiền thục, người đàn ông khôn ngoan khi chọn vợ chắc chắn sẽ đặt tiêu chí thảo hiền lên hàng đầu.

Khi ăn cơm, Vệ Tân gắp món Hạ Tưởng thích ăn nhất vào bát của hắn, nói cũng lạ, dù là kiếp trước hay kiếp này Vệ Tân đều chưa bao giờ hỏi hắn thích ăn món gì nhưng lần nào cũng đều có thể làm những món ăn hắn thích nhất, Hạ Tưởng không khỏi xúc động dạt dào:

- Vệ Tân, em đúng là một người con gái tốt hiếm có, mong rằng em có thể tìm được một người đàn ông tốt biết trân trọng em cả đời.

Vệ Tân cười, trong nụ cười có nét cô đơn:

- Người có thể trân trọng em có rất nhiều nhưng có thể trân trọng trái tim em thì rất ít.

Trong lúc nói chuyện, Vệ Tân kể về mục đích của cô khi đến thành phố Lang là muốn tìm cơ hội kinh doanh ở đây, vì ngành thông tin điện tử ở thành phố Lang tương đối phát triển, chủ yếu là do khá gần Bắc Kinh và Thiên Tân, đất đai và nhân công lại rẻ hơn nhiều so với Bắc Kinh và Thiên Tân, có lợi thế tương đối lớn. Bắc Kinh có không ít tập đoàn điện tử quy mô lớn đều có phân xưởng ở thành phố Lang, so với thành phố Yến còn có lợi thế về địa lý.

Vệ Tân chính là từ Thiên Tân đến thành phố Lang, sau khi khảo sát xong ở Bắc Kinh thì lại đên Thiên Tân ở vài ngày, sau cùng mới đặt chân đến thành phố Lang, đã làm đủ các công tác chuẩn bị. Đồng thời cô ấy cũng đã thảo luận với Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm cũng ủng hộ cô ấy tới thành phố Lang đầu tư ngành thông tin điện tử hoặc ngành thương mại điện tử.

Ăn xong, Vệ Tân nói muốn nghỉ ở khách sạn, Hạ Tưởng lại nói:

- Cứ ở đây là được rồi, dù sao cũng có phòng, đương nhiên điều kiện đầu tiên là em thấy yên tâm về anh.

Vỗn dĩ câu sau là lời nói vô ý, Vệ Tân nghe xong liền bỗng nhiên đỏ mặt, nhìn Hạ Tưởng vài lần, có chút thẹn thùng mà nói một câu:

- Em từ trước tới nay chưa từng lo về anh.

Có phải cô ấy hiểu lầm không nhỉ? Hạ Tưởng cười cười, lắc lắc đầu:

- Ngày mai sẽ dặn Tiêu Ngũ đưa em đi khảo sát thành phố Lang, khi nào cần anh tới cứ gọi điện thoại.

Vệ Tân ngủ rất ngon giấc, cả buổi tối không có động tĩnh gì, Hạ Tưởng biết dáng vẻ cô ấy khi ngủ say rất bình thản, rất đáng yêu.

Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Tưởng ngủ dậy, Vệ Tân đã làm xong bữa sáng.

Lại một lần nữa khiến Hạ Tưởng cảm động, có một người phụ nữ chu đáo ở bên cạnh thật tuyệt vời.

Sau khi đi làm, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ dặn anh ta phải đi cùng Vệ Tân khảo sát thành phố Lang, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Vệ Tân không được để xảy ra bất cứ sơ xuất nào. Giờ đây Hạ Tưởng không thể chịu nổi việc để Vệ Tân gặp phải bất cứ bất trắc gì, nếu không hắn có thể sẽ phát điên lên.

Đồng thời cũng yêu cầu Tiêu Ngũ nhanh chóng sắp xếp Chu Hổ, Tôn Hiện Vĩ và Lý Hồng Giang đến thành phố Lang thảo luận việc đầu tư làng đại học.

Buổi trưa, cơ quan Thành ủy bỗng xôn xao, có một người phụ nữ bế một đứa bé muốn tìm Bí thư Ngả, sau khi bị người ta chặn lại liền khóc lóc không chịu đi, cuối cùng kinh động đến Phó thị trưởng Hạ, Phó thị trưởng Hạ bảo Thang Hóa Lai ra dẫn người phụ nữ vào, sau khi gặp được Bí thư Ngả đã nói ra việc năm đó vu cáo hãm hại Lý Tài Nguyên là giả, là do cô rơi vào đường cùng nên làm việc ngu ngốc, giờ đây cô đã nghĩ thông suốt muốn trả lại sự trong sạch cho Lý Tài Nguyên, còn đưa ra giấy giám định quan hệ cha con.

Sau khi Ngả Thành Văn nghe xong chân tướng sự việc vô cùng xúc động, luôn miệng ca ngợi Lý Tài Nguyên là một người đàn ông khoan dung, là một đồng chí tốt, và hứa với người phụ nữ sẽ mở cuộc họp nghiên cứu vấn đề xử phạt đồng chí Lý Tài Nguyên, giành lại công bằng cho anh ta.

Người phụ nữ cảm ơn hết lời, sau đó cô ấy lại tới văn phòng của Hạ Tưởng. Trước tiên là gặp mặt Lý Tài Nguyên, hai người nghẹn ngào không nói lời nào, sau cùng nói chuyện cả một hồi lâu, Lý Tài Nguyên lại dẫn cô ta tới gõ cửa văn phòng Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng đứng dậy đón chào, giây phút Ngụy Hồng Thanh bước vào văn phòng, hắn không khỏi ngây người sửng sốt, trước mắt là một người phụ nữ trung niên với gương mặt tiều tụy hốc hác, tuy rằng đã cố gắng ăn mặc sạch sẽ với bộ quần áo cũ nát, nhưng góc áo bạc phếch, kiểu dáng cũ kỹ cùng với miếng vá nhỏ bé đều không thoát khỏi đôi mắt Hạ Tưởng.

Sự khó chịu trong cách ăn mặc còn dễ che giấu nhưng Ngụy Hồng Thanh bằng tuổi hắn, năm nay mới ba mươi tuổi, người phụ nữ ba mươi tuổi như cô ấy lại già nua như đã bốn mươi, tuy rằng đầu tóc chải rất gọn gàng, thoáng có vẻ như năm xưa cô ấy rất thích chưng diện, nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt và nỗi đau khổ trong ánh mắt khiến Hạ Tưởng từ nơi sâu thẳm cõi lòng phát ra một tiếng thở dài. Năm tháng đúng là đôi tay quỷ dữ, khiến người ta sống chết, khiến người ta gió thảm mưa sầu, người phụ nữ đứng trước mặt và Ngụy Hồng Thanh trong tưởng tưởng của hắn khác nhau rất xa, một lần nữa khiến hắn cảm thấy nỗi bất lực khi cảnh còn người mất.

Có lẽ là do Vệ Tân, Hạ Tưởng gần đây có thêm nhiều suy nghĩ, nhưng điều hắn không biết chính là sự xuất hiện của Ngụy Hồng Thanh mang theo tin tức về Dương Bối, mà tình cảnh Dương Bối hiện nay cùng với gia đình cô ấy bây giờ vô tình sẽ khiến cuộc đấu tranh của hắn ở thành phố Lang có thêm biến số to lớn không thể đoán trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.