Quan Thần

Chương 838: Tiệc tùng, nhanh trí ứng đối



Vốn giống như suy nghĩ của Hạ Tưởng, trước khi Trần Trí Thiệp này tới thành phố Lang nhậm chức thì đã được Tống Triêu Độ ân cần chỉ bảo, yêu cầu y và Hạ Tưởng phải duy trì sự nhất trí, trong hoàn cảnh phức tạp và hay thay đổi như thành phố Lang thì phải khiêm tốn, làm việc cụ thể và phải nhìn đúng phương hướng thì may ra mới có một vị trí nhỏ nhoi.

Trần Trí Thiệp cũng tự đặt ra cho mình mục tiêu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ theo sát bước của Hạ Tưởng, không chủ động, không tích cực, hết thảy lấy phương hướng của Hạ Tưởng làm trọng. Sau khi tháo gỡ cục diện tại thành phố Lang rồi sẽ cùng chung sức hợp tác với Hạ Tưởng xây dựng chế độ, từng bước thực hiện lý tưởng chính trị của lòng mình.

Trần Trí Thiệp và Hạ Tưởng khe khẽ nói nhỏ với nhau, một cảnh tượng này dừng ở trong mắt mọi người. Lúc này, tâm tư mọi người đều di động, đều có suy nghĩ riêng. Ngả Thành Văn không biết là mừng hay là lo, vừa nhìn thấy Cổ Hướng Quốc hao binh tổn tướng nhưng lại không thể không thừa nhận sự nhanh chóng quật khởi của Hạ Tưởng.

Trong lòng Cổ Hướng Quốc lại có đủ loại cảm giác lẫn lộn, lực lượng của Hạ Tưởng lớn mạnh hoàn toàn là bởi vì lực lượng của y bị cắt giảm, trong khoảng thời gian nữa thì thế cân bằng trong thành phố Lang sẽ bị đánh vỡ, một lần nữa các thế lực lại phải xóa ván cờ để chơi lại với nhau, duy chỉ có y là bị hao tổn thế lực nghiêm trọng nhất. Bởi vậy, đối với Hạ Tưởng thì sự hận thù của y càng thêm sâu sắc.

Tuy rằng Lưu Nhất Lâm cũng vui khi thấy thực lực của Hạ Tưởng lớn mạnh, nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi sự lo lắng. Bởi vì theo sự phát triển an toàn của Hạ Tưởng thì sẽ cải biến thế cân bằng vốn có của thành phố Lang, như vậy tất sẽ đến lúc Ngả Thành Văn sẽ cảnh giác và tấn công ngược lại. Cũng không biết lúc đó thì thế cục thành phố Lang sẽ phát triển theo phương hướng nào.

Những người khác cũng nửa nọ nửa kia, nửa mừng nửa lo, tâm trạng biến đổi mạnh mẽ. Tuy nhiên, thật hoàn hảo là hôm nay tới tham dự buổi tiệc đón mừng người mới thì các ủy viên thường vụ, ngoại trừ Lộ Hồng Chiêm ra, thì đều đến đông đủ. So với buổi nhậm chức của Hạ Tưởng thì dường như buổi tiệc ngày hôm nay có quy cách cao hơn một chút, nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều biết, hôm nay sở dĩ mọi người tề tựu là không phải mặt mũi của Trần Trí Thiệp lớn, mà là bởi vì Hạ Tưởng.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem thử Hạ Tưởng đang ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước tiến vào đại sảnh của khách sạn Caesar thì Nga Ni Trần có thể làm ra thêm những hành động gì khác thường không? Dù sao anh trai của y đã bị Hạ Tưởng bắt ngay tại chỗ, nghe nói bây giờ đang còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, như vậy nếu Nga Ni Trần không giận chó đánh mèo với Hạ Tưởng thì mới là chuyện lạ. Mấu chốt nữa là một loạt các động tác gần đây của Hạ Tưởng, ở mặt ngoài thì làm suy yếu thế lực của Cổ Hướng Quốc nhưng trên thực tế thì đả kích đến chính lợi ích của Nga Ni Trần.

Buổi tiệc cử hành đã trôi qua được hơn nửa thời gian, quả nhiên xuất hiện cảnh tượng làm mọi người chờ mong nhưng lại nằm ngoài dự đoán, Nga Ni Trần mang theo hai cô con gái xinh đẹp chính thức xuất hiện.

Vẻ mặt Nga Ni Trần tươi cười, Hoa Nhài Vàng và Bạc đứng ở bên trái và bên phải của y, hôm nay trang phục và cách ăn mặc của hai cô chói lọi, hào quang gần như đã làm lu mờ cả ánh sáng của các ngọn đèn pha lê treo trong sảnh khách sạn. Gần như tất cả các ủy viên thường vụ là đàn ông ở đây đều ánh mắt sáng ngời, mặc dù bọn họ gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc không chỉ một hay hai lần, nhưng mỗi lần hai mỹ nhân này xuất hiện thì đều làm cho tâm tư của người khác lay động và có cảm giác khó quên.

Gần như trong lòng mỗi một người đàn ông thì đều có giấc mộng trái ôm phải ấp, bất kể có thừa nhận hay không thì ít nhiều cũng phải có, cái chính là mức độ khác nhau mà thôi. Cũng như thế, giấc mộng càng lớn chính là đều muốn đem cất cả Đại Kiều và tiểu Kiều ở trong nhà son, nhà vàng cất giấu người đẹp. Trong lịch sử, rốt cuộc có bao nhiêu Đại Kiều và Tiểu Kiều thì không ai biết, nhưng với vẻ đẹp của Hoa Nhài Vàng và Bạc đang ở trước mắt thì quả thật rất rung động, làm cho tim người khác phải đập nhanh hơn, máu dường như chảy nhanh hơn.

Đàn ông, vĩnh viễn là động vật thiên về thị giác nhất, chính vì thế cho nên các mỹ nữ trên thế giới mới có thể nổi tiếng.

Ngay cả Trần Trí Thiệp cũng hơi có chút há to miệng ra, hiển nhiên là kinh ngạc với việc có thể nhìn thấy mỹ nữ quốc sắc thiên hương như vậy ở thành phố Lang, hơn nữa còn là một cặp chị em song sinh.

Nga Ni Trần thấy mỗi lần hai cô con gái của y xuất hiện đều làm mọi người xung quanh trở nên ngây ngất thì trong lòng cực kỳ hưởng thụ. Mặc dù một loạt sự tình diễn ra gần đây nhất, khiến y phải phá lệ phát hỏa, hơn nữa còn dẫn phát ra bệnh cũ đau răng, nhưng y cũng không nhận thua, cũng không cho rằng Hạ Tưởng đã đạt được những thắng lợi mang tính căn bản, nhiều nhất chỉ có thể nói là thắng lợi trong từng giai đoạn.

Tranh đấu với nhau, vốn là so chiêu giữa hai người, việc thắng bại trong lúc nhất thời là chuyện rất bình thường. Nga Ni Trần còn có đòn sát thủ chưa sử dụng, cơ nghiệp khổng lồ của y không có thương tổn nào về căn bản, ở Thành ủy thì y còn không ít đồng bọn, ở trong các ban, ngành trọng yếu của toàn thành phố thì y cũng có những bằng hữu, cho dù Hạ Tưởng có lấy được quyền phát ngôn nhất định ở Thành ủy, nhưng muốn khống chế toàn bộ thành phố Lang thì đúng thực là chuyện hơi sớm.

Huống chi, Hạ Tưởng chỉ là một Phó thị trưởng thường trực, theo chính trị mà phân tích ra thì Hạ Tưởng còn chưa có khả năng khống chế toàn bộ thế cục của thành phố Lang, ngoại trừ khi Hạ Tưởng trở thành cấp trưởng.

Bởi vậy, Nga Ni Trần vẫn như cũ mà tin tưởng mười phần vào việc chờ thời cơ, sau khi thời cơ thành thục tới, khi những cơn mưa bão thất thường tới thì lúc đó sẽ đánh đòn cảnh cáo đáp trả lại Hạ Tưởng.

Tuy nhiên, không ngờ Trần Đại Đầu lại bị bắt, điều này quả thật khiến y phải nhảy dựng lên, mắng to rằng Trần Đại Đầu ham rượu làm hỏng việc, đã ngu ngốc lại càng thêm ngu ngốc. Còn thêm điều khốn khiếp nữa chính là tại sao không uống với ai lại uống cùng với Mặt sẹo? Điều này xứng đáng phải chặt cả hai chân của y đi.

Mắng thì mắng, nhưng dù sao đây cũng là anh trai của y nên Nga Ni Trần vô cùng đau lòng, an ủi Dương Bối một hồi và cam đoan rằng nhất định lúc nào thuận lợi sẽ cứu Trần Đại Đầu ra, không để cho gã bị một chút tra khảo nào trong tay cảnh sát.

Quan hệ giữa Dương Bối và Hạ Tưởng thế nào thì Nga Ni Trần cũng không rõ ràng lắm. Đối với Dương Bối thì ân oán giữa cô và Hạ Tưởng đã được chôn dấu rất sâu, ngoại trừ Ngụy Hồng Thanh ra thì tất cả những người quen biết với cô ở thành phố Lang này không ai biết được.

Đối với việc Hạ Tưởng đi tới thành phố Lang đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực, và việc trong thời gian ngắn hắn đã quấy đảo cả bãi nước đục thành phố Lang lên và dẫn phát ra không ít ngọn gió lốc thì Dương Bối trốn ở một nơi bí mật gần đó vẫn luôn vô cùng chú ý, thậm chí ngay cả dấu chân của Hạ Tưởng trong khoảng thời gian từ huyện Bá tới huyện An, rồi tới thành phố Yến thì cô đều thông qua đủ mọi con đường để hiểu biết một cách cặn kẽ.

Hạ Tưởng, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng của cô, cũng là sự kiêu ngạo vĩnh viễn của cô, bất kể cô biết cô đã đi nhầm một bước. Trách ai? Trách cuộc sống, trách ánh mắt thiển cận của người mẹ mình, hay là tự trách ý chí của mình không đủ kiên định, trái tim không đủ quyết tâm yêu Hạ Tưởng, không đủ dũng khí trong tình yêu?

Có lẽ cũng không phải, tính cách quyết định vận mệnh, có sai thì chỉ có thể đổ cho việc cô không quả quyết, rất nhiều thời điểm không đủ quyết tâm nên mới đưa đến kết cục ngày hôm nay. Sự nghiệp không làm được, hôn nhân thì bất hạnh, mẹ thì bệnh nặng, dường như tất cả nỗi thống khổ trên thế giới đều đọng lại trên người của cô vậy.

Thống khổ cũng tốt, bất hạnh cũng được, tất cả đều phải chịu đựng đau đớn, Dương Bối biết rõ điều này. Chỉ có điều từ miệng của Ngụy Hồng Thanh mà cô biết được Hạ Tưởng rất niệm tình nghĩa bạn học khi xưa, nhiều lần giải quyết các khó khăn giúp Ngụy Hồng Thanh thì cô không tránh khỏi việc thương tâm mà rơi lệ, nghĩ đến mình mà xót cho thân. Hạ Tưởng đối với Ngụy Hồng Thanh còn như thế, vậy mà đối với cô, thì được những gì?

Ngẫm lại thì cô cũng biết rằng hiện nay thì Hạ Tưởng và cô là người của hai thế giới khác biệt nhau, sự khác biệt này quá lớn. Huống chi, cô còn gả cho một ông già, còn là anh của người mà Hạ Tưởng đối đầu. Vì thế cho nên khi Ngụy Hồng Thanh đề nghị cô gặp lại Hạ Tưởng thì cô không chút do dự mà cự tuyệt, gặp lại không bằng hoài niệm, mà kết quả tốt nhất chính là cũng không gặp mà cũng không hoài niệm.

Tất nhiên Nga Ni Trần không biết tâm tư đau khổ của Dương Bối, còn tâm tư của y thì vừa không đau khổ lại vừa không phẫn nộ, ngược lại càng thêm lý trí. Hạ Tưởng là đối thủ hùng mạnh hiếm thấy mà cuộc đời y từng gặp, nhưng chỉ có điều là Hạ Tưởng còn không phải là cấp trưởng, chỉ cần Hạ Tưởng không ở cấp trưởng thì ở thành phố Lang này Hạ Tưởng chỉ có thể đạt được thắng lợi trong một phạm vi nhỏ, vĩnh viễn không thể lấy được thắng lợi mang tính quyết định.

Các sự tình trong chính trị thì không cho phép một người trợ thủ có chiến tích và thành công vượt qua các nhân vật số một, số hai, đối với khí hậu chính trị trong nước thì y biết rất rõ. Hơn nữa, sau khi liên lạc bằng điện thoại với Bắc Kinh thì niềm tin có thể chiến thắng Hạ Tưởng của y lại càng thêm kiên định.

Hôm nay mang theo hai cô con gái tới đây, đầu tiên là chiếu theo lệ thường, khi một ủy viên thường vụ mới đến thành phố Lang đảm nhiệm chức vụ thì đều được cử hành tại khách sạn Caesar và y đều lộ mặt ra, biểu hiện một chiêu bài hành động của thế lực ngầm lớn nhất thành phố Lang, đồng thời cũng là để trông thấy mặt vị ủy viên thường vụ mới và có những bước giao tiếp đầu tiên.

Đương nhiên, việc xuất hiện hôm nay lại càng có thêm một tầng hàm nghĩa, cùng Hạ Tưởng công khai gặp mặt nhau, tự ôn chuyện và so chiêu với nhau.

Nga Ni Trần nhiệt tình bắt tay chào hỏi với mọi người, thái độ rất lên mặt, giống như là một lãnh đạo đang thị sát vậy. Nếu người không biết thì còn tưởng rằng y là lãnh đạo lớn nhất của thành phố Lang. Trên mặt của Ngả Thành Văn lộ vẻ cười nhạt, cũng không thèm để ý đến thái độ của Nga Ni Trần, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng ở trên người của Hoa Nhài Vàng, Bạc.

Thật đáng khen cho lực hấp dẫn của mỹ nữ đúng thật là rất lớn, khiến cho người rất so đo lễ tiết trong quan trường như Bí thư Thành ủy cũng phải lấy việc chiêm ngưỡng người đẹp làm việc chính.

Biểu hiện của Cổ Hướng Quốc thì xem ra cũng bình thường, cùng Nga Ni Trần bắt tay, gật đầu, cũng không nói thêm với nhau cái gì. Trương Anh Tịch cũng chỉ nhẹ nhàng nắm tay Nga Ni Trần, gật gật đầu, ánh mắt cũng không nhịn nổi mà phải quét mấy lần trên gương mặt của Hoa Nhài Vàng, Bạc.

Có thể nói, các ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây đều không kìm nổi ánh mắt nhiệt tình như điện, nếu quả thật có thể phóng điện thì chắc chắn Hoa Nhài Vàng, Bạc sẽ bị điện giật cháy đến bốc khói.

Nga Ni Trần đi tới trước mặt Hạ Tưởng, đầu tiên dừng lại với bộ dạng vững chãi như núi Thái Sơn, quan sát Hạ Tưởng vài lần rồi mới xúc động nói:

- Phó thị trưởng Hạ, lúc trước ngài đến thành phố Lang tôi đã đưa phòng Vip nhất cho ngài, lúc ấy tôi còn tự hỏi không biết hành động của mình có thỏa đáng hay không? Hiện tại tôi mới biết rằng quyết định lúc ấy của mình quả thật vô cùng anh minh và sáng suốt. Phó thị trưởng Hạ mới đến thành phố Lang không đến hai tháng, chẳng những đã đứng được vững vàng bước chân mà còn mở ra được thế cục, làm ra được không ít sự kiện lớn long trời lở đất. Tôi ở thành phố Lang này đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Phó thị trưởng nhanh nhẹn, dứt khoát, thủ đoạn mạnh mẽ, quyết đoán, là nhân vật cứng rắn đến như vậy. Tôi dám nói, không bao lâu nữa nhất định Phó thị trưởng Hạ có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Lang này.

Ở mặt ngoài thì có vẻ như Nga Ni Trần đang nịnh hót Hạ Tưởng một trận, nhưng trên thực tế thì trước mặt công chúng đang châm ngòi ly gián, trực tiếp tuyên cáo tới các ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây rằng phải cẩn thận, sau khi Hạ Tưởng phát triển an toàn rồi thì dục vọng quyền lực của Hạ Tưởng sẽ bành trướng, sẽ đến lúc Hạ Tưởng muốn ở thành phố Lang này nói một thì không ai dám nói hai.

Bên trong mấy ủy viên thường vụ ở đây thì có mấy người thay đổi sắc mặt, cũng không biết là bị khiếp sợ bởi hậu quả giống như lời Nga Ni Trần nói hay là đang cố ý phối hợp diễn trò cùng với Nga Ni Trần.

Vẻ mặt của Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc thì giống nhau, ngoảnh mặt làm ngơ, về cơ bản là thờ ơ. Đều là các nhân vật kỳ cựu trong quan trường, hai người lại có thể bởi một câu của Nga Ni Trần mà tức giận? Đương nhiên, Cổ Hướng Quốc thì còn có tâm tư khác, còn Ngả Thành Văn thì hiểu rõ ở trong lòng, đúng là nói đùa, mọi người ở đây thì ai chẳng biết lòng dạ của nhau, luận về Hạ Tưởng mà người oán giận chất chứa sâu nhất thì Nga Ni Trần xếp ở vị trí thứ nhất.

Tuy nhiên, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào trên người Hạ Tưởng, đều muốn nhìn xem thử Hạ Tưởng ứng đối và phản kích thế nào.

Hạ Tưởng giơ tay cùng bắt với Nga Ni Trần, vẻ mặt như cười như không:

- Chủ tịch Trần, đã lâu không gặp, tinh thần ngài không tệ lắm, thật đáng mừng.

Hạ Tưởng cơ bản là không tiếp lời nói của Nga Ni Trần mà dời đi sang chủ đề khác.

- Hoa Nhài Vàng, Bạc gần đây hơi gầy yếu một chút, có phải là ăn uống không tốt không? Là phụ nữ thì không cần nghĩ tới việc để giữ dáng người thon thả mà ăn uống kiêng khem quá, dục tốc bất đạt. Mỗi lần nhìn thấy Hoa Nhài Vàng, Bạc thì tôi đều vô cùng buồn bực, về sau Chủ tịch Trần ít mang các cô ấy đi ra được không? Điều này khiến tôi hối hận vì kết hôn quá sớm. Tôi năm nay 30 tuổi, so với các cô ấy thì cũng không lớn hơn bao nhiêu, có đúng không ạ?

- Ha ha….

- Ha hả…

Lời nói của Hạ Tưởng khiến một trận cười vang nổ ra, có ý tốt cũng có ác ý, cũng có người hiểu ý ngầm. Sắc mặt của Nga Ni Trần có điểm nhục nhã:

- Phó thị trưởng Hạ, nói thật là tôi cũng muốn có một con rể ưu tú giống như ngài vậy. Đáng tiếc là cho dù Phó thị trưởng không kết hôn sớm như vậy thì cũng chưa chắc đã săn được trái tim của con gái tôi.

Ngụ ý là Hoa Nhài Vàng, Bạc chưa chắc để ý đến Hạ Tưởng.

Tất cả mọi người đều biết hôm nay Nga Ni Trần lộ diện, chắc chắn là người tốt thì không phải rồi, không ngờ y xuất kích chủ động như vậy mà lại bị Hạ Tưởng đẩy nhẹ một cái rơi xuống trên người hai cô con gái bảo bối của mình, điều này khiến y không kìm nổi lửa giận.

Hoa Nhài Vàng, Bạc là hai hòn ngọc quý trên tay y, không để cho bất cứ kẻ nào có ý định không tốt với hai cô con gái của y được.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Vừa rồi Chủ tịch Trần khen tôi lên tận trời, nếu tốt như vậy thì các cô con gái của ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng từ ngài, ánh mắt đối với tôi sẽ khác, nói không chừng là sẽ thực sự coi trọng tôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nga Ni Trần thiếu chút nữa bị Hạ Tưởng làm cho nghẹn không nói ra lời, y vừa mới vẽ mặt cho Hạ Tưởng, thế mà qua lời Hạ Tưởng lại thành lời khen tặng để đáp lại trên người của hai cô con gái y. Điều này khiến một người cơ trí như y cũng phải bất đắc dĩ.

- Ha ha, cũng tốt, cũng tốt, không lấy được con gái của tôi thì thôi vậy. Hôm nay là buổi tiệc đón chào Phó thị trưởng Trần, tôi là chủ nhà cũng phải tới chúc Phó thị trưởng Trần một ly đã.

Nga Ni Trần và Trần Trí Thiệp chạm cốc với nhau, y nói:

- Phó thị trưởng Trần, năm trăm năm trước thì chúng ta là người một nhà, mà người một nhà thì không nói hai lời, nếu ngài uống hết ly rượu này thì bữa tiệc hôm nay, toàn bộ miễn phí.

Hành động này của Nga Ni Trần là một công hai việc, một là nâng cao Trần Trí Thiệp lên, hai là biểu hiện sự hào sảng và bày ra thiện ý của y. Bất kể Trần Trí Thiệp là người của ai thì y đều phải thể hiện thiện ý trước, có thể dụ dỗ thì tuyệt đối y không chèn ép.

Trần Trí Thiệp cũng nể tình, không nói hai lời, uống một hơi cạn chén.

- Nếu Chủ tịch Trần đã lên tiếng thì cho dù ra sao cũng phải uống, có phải không ạ?

Nga Ni Trần thấy thế trong lòng vui mừng:

- Phó thị trưởng Trần về sau sẽ ở thành phố Lang một thời gian dài, lúc đó sẽ biết con người của Trần A tôi, tôi là người nhiệt tình vì lợi ích chung, vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, là một người bạn đáng giá tin cậy.

Trần Trí Thiệp cũng cười mà trả lời:

- Vâng, vâng, tôi đã sớm nghe Phó thị trưởng Hạ nói qua các sự tích của Chủ tịch Trần, càng biết Chủ tịch Trần có hai cô gái bảo bối, cực kỳ trẻ trung, xinh đẹp. Vốn tôi còn không quá tin tưởng, nhưng hôm nay vừa thấy đúng thật là sắc nước hương trời. Nói cho đúng ra, trong phạm vi tầm mắt của tôi thì cũng chỉ có nhân tài ưu tú như Phó thị trưởng Hạ thì mới xứng đôi với hai hạt minh châu này.

Một câu nói ra làm Nga Ni Trần biến sắc, Trần Trí Thiệp nể tình là do mặt mũi của y, nhưng cũng ngay lập tức đã đem cầu đá trở về, ý tứ là lập trường của ông ta và Hạ Tưởng hoàn toàn nhất trí với nhau.

Hoa Nhài Bạc hừ lạnh một tiếng:

- Đàn ông ưu tú trong thiên hạ hình như rất hiếm thì phải.

Hoa Nhài Vàng lại cười hì hì rồi nói:

- Phó thị trưởng Hạ quả thật ưu tú, tuy nhiên anh ta đã kết hôn. Nếu anh ta chưa kết hôn thì đúng thật tôi cũng nguyện ý cho anh ta một cơ hội.

Hạ Tưởng xem ra rất phối hợp mà xoay người lại:

- Cảm ơn cô đã coi trọng, rất vinh hạnh cho tôi.

Hoa Nhài Vàng lại càng vui vẻ:

- Tuy nhiên, nói thật ra, Phó thị trưởng Hạ, tôi nghe nói vợ của ngài cũng là một mỹ nữ. Ở trong mắt của ngài thì tôi và cô ấy so sánh với nhau thì ai hấp dẫn hơn?

Vấn đề này rất sắc bén, Hoa Nhài Vàng nhìn như khờ dại nhưng kỳ thật lời nói cũng cất dấu những điều sâu sắc.

Hạ Tưởng gần như không chần chừ liền đưa ra đáp án:

- Cô hấp dẫn hơn nhiều.

Hoa Nhài Vàng mừng rỡ:

- Có thật tâm không vậy? Có lừa người khác không đấy?

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Đương nhiên không lừa gạt cô, không tin cô hỏi mọi người xem, xem thử cô so với bà xã của mọi người thì ai xinh đẹp hơn? Bởi vì trong mắt của đàn ông thì không có người phụ nữ nào là người vĩnh viễn xinh đẹp nhất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.