Quan Thần

Chương 841: Báo thù, nổi trận lôi đình



Dự án khu Đại Học bắt đầu được đầu tư từ nguồn vốn ở Bắc Kinh, và được một Công ty Xây dựng Bất động sản ở Bắc Kinh nhận thầu xây dựng, tuy rằng trên giấy tờ thì công ty này khá lớn, nhưng thực tế thì Nhạn Vĩnh Lương biết đây là một công ty có xác mà không có hồn, thậm chí có thể nói đây là một công ty gia đình của nhà đầu tư của Bắc Kinh, tuy nhiên đã phủ một chiếc áo ngụy trang bên ngoài, mục đích chính là không để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài mà thôi.

Sau khi công ty xây dựng nhận thực hiện dự án khu Đại Học, năng lực yếu, thiết bị không có đương nhiên phải chuyển thầu ra bên ngoài. Nhạn Vĩnh Lương sau khi trải qua một loạt các hoạt động nên đã tiếp nhận được một bộ phận lớn của công trình. Thời gian bắt đầu tiến hành thì còn thuận lợi, các khoản quyết toán công trình cũng bình thường, nhưng không lâu sau thì bắt đầu khất nợ các khoản thanh toán. Cuối cùng thì công ty đầu tư ở Bắc Kinh xin phá sản, lúc này bọn họ đang khất nợ khoản nợ một năm công trình.

Công ty đầu tư từ Bắc Kinh đáp ứng, muốn xin một khoản vay lớn chỉ dùng cho việc thi công công trình. Đội công trình và nhà đầu tư ở Bắc Kinh thì không hạch toán trực tiếp với nhau, mà tài khoản của nhà đầu tư Bắc Kinh này đầu tiên phải chuyển đến tài khoản của công ty xây dựng, sau đó công ty Xây dựng sẽ tiến hành cho vay cấp vốn cho đội công trình. Sau khi khoản cho vay được thực hiện thì nhà đầu tư ở Bắc Kinh nói là đã đem khoản tiền này chuyển cho Công ty xây dựng, mà Công ty Xây dựng lại nói là không có. Bởi vậy việc này làm dẫn phát tới các cuộc cãi cọ, cuối cùng, khi nhà đầu tư ở Bắc Kinh phá sản thì Công ty Xây dựng cũng người không nhà trống, khoản nợ công trình không có ai chịu trách nhiệm cả.

Đây đúng là thủ đoạn rất vụng về điển hình cho việc khất nợ tiền lương nhân công của các công ty xây dựng, Hạ Tưởng gật gật đầu, đang định phát biểu ý kiến thì bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, giơ máy lên thì thấy là điện thoại của Mao Tác Thiên. Hạ Tưởng trong lòng cả kinh, vội vàng lắng nghe, quả nhiên vang lên giọng nói tràn đầy lo lắng và phẫn nộ của Mao Tác Thiên:

- Lãnh đạo, Tiêu Ngũ và Vệ Tân đã xảy ra chuyện.

Cái gì?

Thái độ của Hạ Tưởng từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn, rất ít khi thất thố và tỏ ra bối rối, nhưng hôm nay trong nháy mắt đầu óc của hắn trở nên trống rỗng. Tiêu Ngũ là anh em từ kiếp trước của hắn, Vệ Tân là người thân mà hắn khó lòng dứt bỏ nhất, cả hai người đồng thời gặp chuyện không may, điều này giống như một mũi dao đâm vào trong trái tim của hắn, khiến sau một thoáng thất thần ngắn ngủi thì cơn lửa giận trong lòng hắn bốc cao vạn trượng.

- Có chuyện gì xảy ra?

Thanh âm của Hạ Tưởng hơi run rẩy, ngoại trừ đôi mắt thì sự khẩn trương đã được bộc lộ cả ở trong giọng nói của mình.

Mao Tác Thiên là một trong ba người anh em có thân thủ không tầm thường được Tiêu Ngũ mang từ thành phố Yến đến, hôm nay y cùng đi với Tiêu Ngũ, Vệ Tân để khảo sát thị trường. Xe của Tiêu Ngũ và Vệ Tân ở phía trước, xe của y ở phía sau, cách xa nhau một đoạn khoảng 100 mét.

Thời điểm đi ngang qua một ngã tư, đèn đỏ, Tiêu Ngũ đứng lại chờ đèn. Lúc này bên trái y là một chiếc xe trộn bê tông, trên xe này thì thùng chứa bê tông không ngừng quay để duy trì hiện tượng bê tông không đông cứng lại với nhau, biển số của xe bê tông bị bùn đất che dấu nhìn thấy không rõ lắm mà Mao Tác Thiên cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý. Mao Tác Thiên trước đây ở công trình xây dựng nhiều năm, biết rất nhiều xe công trình thường xuyên che lấp biển số cấp phép, vì vậy cũng không nghĩ nhiều.

Đèn xanh bật lên, xe của Tiêu Ngũ tiếp tục đi thẳng, lúc này chiếc xe chở bê tông đột nhiên ép đường rẽ phải. Đáng lẽ ra thì chiếc xe muốn rẽ phải thì phải nằm ở làn đường bên phải, thế mà chiếc xe này thì lại ở bên trái xe của Tiêu Ngũ rồi lại rẽ phải, hoàn toàn không xem các quy tắc giao thông ra gì.

Bởi vì xe của đối phương lớn, hơn nữa góc độ rẽ cũng rất xảo quyệt, không cho Tiêu Ngũ có xử lý khác đành phải phanh lại không đi để chờ. Không ngờ, lúc này chiếc xe chở bê tông sau khi đè xe của Tiêu Ngũ đứng chết dí tại một chỗ, sau đó đột nhiên cái thùng trộn bê tông đột nhiên đảo chiều quay, bê tông xi măng từ trong thùng đổ ra hết bên ngoài, hơn nữa lại nhằm vào chiếc xe của Tiêu Ngũ mà xả.

Bê tông ở bên trong nếu như trộn lẫn với các tạp chất, phụ gia tăng đông kết khác thì sau khi ra tiếp xúc với không khí trong một vài tiếng sẽ đông cứng lại. Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, đem bê tông bao phủ toàn bộ khung cốt kim loại của chiếc xe Volvo, trong khoảng thời gian ngắn thì chiếc ô tô Volvo sẽ trở thành một trụ bê tông thật lớn, sau khi đông kết lại thì thần tiên cũng không cứu được tính mệnh của hai người trong xe.

Chắc chắn sẽ vì không có không khí mà chết.

Đây là chiêu số vô cùng ác độc, hơn nữa, còn có thể lấy sự cố giao thông để trốn tránh phần lớn trách nhiệm, thậm chí lái xe này có muốn phán án tử hình cũng không được.

Thật may là còn có Tiêu Ngũ, trong thời khắc mấu chốt đã thực hiện một quyết định vô cùng chính xác. Mắt thấy bê tông không ngừng cuồn cuộn xả xuống xe, gương trước bị che kín hết, Tiêu Ngũ vội vàng lùi xe, cũng không cần biết phía sau như thế nào, chân đạp mạnh lên chân ga, ô tô điên cuồng rú lên một tiếng, bánh xe trượt lên đường mấy vòng rồi nghe vèo một cái, ô tô nhanh chóng lùi lại về phía sau, rồi nghe ầm một tiếng, đâm ngay vào một chiếc xe việt dã ngay ở đuôi xe mình.

Chiếc xe việt dã so với Volvo thì cao lớn hơn nhiều, bị chiếc Volvo đâm một cái mạnh đến nỗi nghiêng hẳn xe, thiếu chút nữa thì bị lật. Chiếc Volvo lúc này không kiểm soát được, liên tiếp đụng thêm hai chiếc xe ở phía sau, cuối cùng khi đâm vào chiếc xe bus ở ven đường thì mới ngừng lại được.

Lúc này, xe trộn bê tông đã đem toàn bộ bê tông trên xe xả ra giữa đường, lái xe cũng không nghĩ tới việc giải quyết các hậu quả mà nhảy vội lên xe bỏ chạy.

Tiêu Ngũ may nhờ quyết định chính xác nên đã thoát, có một chiếc Mastit bởi vì bám sát ngay sau chiếc xe trộn bê tông, không kịp xử lý đã bị một bộ phận bê tông trùm kín hết xe, sau một lát bê tông đông kết lại, có thể thấy được người ngồi ở bên trong xe này không thể sống nổi.

Tuy rằng Tiêu Ngũ đã tránh được cảnh khó, nhưng thời điểm lùi về phía sau, do lực va đập quá mãnh liệt, nhất là lúc cuối cùng va chạm vào chiếc xe bus, bởi vì chiếc xe bus đang chạy nên dưới tốc độ của cả hai xe đang chạy, hai loại tốc độ tác động cùng một lúc nên lực va đập kinh người, lực va đập lúc này đã làm cho Tiêu Ngũ và Vệ Tân đều bị chấn động mà hôn mê bất tỉnh.



Hạ Tưởng tức giận, bình sinh đến giờ chưa bao giờ cơn tức giận lại mạnh mẽ đến như lúc này. Hắn lập tức chỉ đạo Mao Tác Thiên.

- Lập tức báo cho Chung Sơn và Kha Lâm, đầu tiên là khẩn trương tới hiện trường, bằng mọi khả năng bảo vệ cho Tiêu Ngũ và Vệ Tân được an toàn.

Mao Tác Thiên lập tức thực hiện theo.

Vừa lúc Lý Hồng Giang, Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ và Tề Á Nam cũng đang ở đây, Hạ Tưởng liền gọi cuộc điện thoại cho Tôn Hiện Vĩ:

- Hiện Vĩ, lập tức tổ chức toàn bộ lực lượng đợi mệnh lệnh, đồng thời điều thêm mấy chục người ở thành phố Yến đến ngay thành phố Lang.

Vốn Tôn Hiện Vĩ đang ngâm mình trong trung tâm xông hơi, đang cùng với một cô em tán tỉnh nhau. Vừa nghe thấy có việc lớn xảy ra với Tiêu Ngũ, y lập tức giận dữ:

- Mẹ nó, dám động đến người anh em Tiêu Ngũ của tao, ông mày phải giết chết nó.

Lúc này lập tức y đứng dậy, gọi ngay cho Lý Hồng Giang, Tề Á Nam và Chu Hổ, yêu cầu toàn bộ mọi người cùng hành đồng, tập hợp tinh binh mãnh tướng, lập tức đến thành phố Lang để trợ giúp.

Lý Hồng Giang giận dữ, gọi ngay một cuộc điện thoại tới thành phố Yến, yêu cầu tổ chức ngay 20 người tới thành phố Lang. Chu Hổ thì lại nổi giận lôi đình, yêu cầu các lực lượng Bất động sản Giang Sơn hiện có, tới ngay thành phố Lang ngay lập tức. Tề Á Nam và Lý Thấm thì còn hơi có chút lý trí, ngoại trừ việc điều binh khiển tướng ra thì hai người khẩn cấp chuẩn bị trù bị 5 triệu tiền mặt, đảm bảo có thể lấy bất cứ lúc nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, từ thành phố Lang đến thành phố Yến, một không khí khẩn trương bao trùm, tiếng liên lạc không ngớt.

Sau khi Hạ Tưởng điều động lực lượng các thành viên tổ chức của mình xong thì mới nhớ bây giờ hắn còn phải giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân tại hiện trường. Vì vậy, hắn liền nói với Nhạn Vĩnh Lương:

- Vĩnh Lương, tôi là Hạ Tưởng, Phó thị trưởng thường trực thành phố Lang. Nếu anh tin lời tôi, hiện tại anh cứ để mọi người về trước đi, trong vòng nửa tháng nhất định sẽ được giải quyết, trước khi Tết đến, nhất định sẽ đảm bảo các anh em công nhân có tiền về nhà.

Nhạn Vĩnh Lương khi nhìn thấy Hạ Tưởng lúc vừa rồi phát ra một loạt mệnh lệnh thì đã biết người đang đứng trước mặt không phải là người bình thường, vừa nghe được giới thiệu đây là Phó thị trưởng thường trực thì y còn có chút không tin, y còn hỏi thêm:

- Phó thị trưởng Hạ nói chuyện có giữ lời không vậy?

Hạ Tưởng khẳng khái nói:

- Anh có thể gọi điện thoại tới thành phố Yến, tùy tiện hỏi bất cứ người quen nào làm bên công trường, hỏi bọn họ một câu xem năm đó Hạ Tưởng làm ở quận Hạ Mã đã lần nào nói dối với anh em công nhân chưa?

Sau khi nói ra câu này xong, Hạ Tưởng xoay người rời đi. Hiện tại Hạ Tưởng đã biết rõ rằng sự kiện hôm nay tuyệt đối là có người đã sắp xếp một cách tỉ mỉ bày ra để đối phó với hắn. Bởi vì xe Tiêu Ngũ đi chính là xe của hắn, hiển nhiên, đây là đối phương đang muốn lấy cái mạng của hắn.

Là Nga Ni Trần? Lửa giận trong lồng ngực của Hạ Tưởng gần như muốn nổ tung, hắn lập tức yêu cầu cho Lịch Phi:

- Lập tức thông báo cho Cục Công an bên anh và các bên liên quan, yêu cầu điều động toàn bộ cảnh sát tiến hành phong tỏa đường, đuổi bắt lái xe bỏ chạy.

Sau khi Lịch Phi nghe xong sự tình trải qua thì trong lòng cũng tràn đầy căm phẫn, mới biết được thành phố Lang nơi này hung hiểm hơn vô số lần so với thành phố Yến. Tuy nhiên, điều này lại càng khơi dậy tâm huyết của y, tinh thần càng thêm quyết tâm đi theo Phó thị trưởng Hạ, nên phải làm một sự nghiệp thật oanh liệt.

Lịch Phi nghe lệnh thực hiện, Hạ Tưởng lại giải cho Lý Tài Nguyên một tiếng, yêu cầu y tiếp tục ở hiện trường đảm nhận trách nhiệm duy trì trật tự. Sau đó, Hạ Tưởng tự mình lái xe, để lái xe ngồi ở một bên, nhanh như điện chớp đi thẳng tới hiện trường.

Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai còn không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì, Phó thị trưởng Hạ vội vàng rời đi, bọn họ một mặt duy trì trật tự, một mặt tìm hiểu tin tức. Sau khi biết được chân tướng của sự tình, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, đối phương quả thực quá kiêu ngạo, hống hách, quá không coi ai ra gì và quá ác độc, rõ ràng đây là muốn hại chết Phó thị trưởng Hạ, đúng thật quá kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức coi trời bằng vung.

Không phải là Nga Ni Trần, thì người còn có khả năng này là ai nữa?

Như vậy, việc công nhân lao động tụ tập đòi tiền lương ngày hôm nay có khả năng cũng do một tay Nga Ni Trần bày ra? Hai người vội vàng bàn luận với nhau, đám người công nhân còn chưa có giải tán đi, hơn nữa bởi vì cảnh sát đã rút lui khỏi khu vực này nên đã có dấu hiệu không khống chế được dần dần bộc lộ ra. Trong lòng bọn họ không khỏi nóng lòng như lửa đốt, bọn họ không có kinh nghiệm trong việc xử lý đám đông, biết rằng một khi không khống chế được các công nhân này thì hiện tượng phá phách, cướp bóc, thậm chí không chừng còn có tai nạn chết người xảy ra nữa.

Làm sao bây giờ? Đám người đã có dấu hiệu xao động, bên trong đám người còn có người hô to:

- Đi tới Ban Quản lý dự án, lấy tạm đồ ở đấy đã, lấy đồ thay lương vậy.

Mắt thấy đám người bắt đầu bạo động thì có một người nhảy lên chỗ cao, hô to lên:

- Tôi là Nhạn Vĩnh Lương, tất cả mọi người hãy nghe tôi nói một câu. Vừa rồi tôi vừa gọi điện thoại đến thành phố Yến, hỏi một đội công trình, bọn họ nói Bí thư Hạ năm đó tại thành phố Yến là cán bộ mà tất cả các anh em cảm nhận là người tốt nhất. Lời của ông ta có sức nặng bằng mười câu người khác. Vừa rồi, người vừa ở chỗ chúng ta chính là Bí thư Hạ, bây giờ là Phó thị trưởng Hạ. Phó thị trưởng Hạ nói, trước khi Tết đến, ông ta bảo đảm mọi người nhận được tiền lương để về nhà ăn Tết. Ai không tin lời của tôi, nếu có quen biết đội công trình nào ở thành phố Yến thì gọi điện kiểm tra là sẽ biết.

Đám người đình chỉ việc xao động, không ít người dùng điện thoại để kiểm tra lại. Sau mấy giây, qua những cuộc điện thoại làm mọi người trở nên rất kính nể, bắt đầu giải thích cho những người công nhân còn lại về uy vọng của Hạ Tưởng.

Không tới mười phút, toàn bộ công nhân đang tụ tập ở đây lập tức giải tán, không một người nào còn dám ở lại để gây rối. Danh tiếng của Hạ Tưởng quả thật là lớn, nhất là qua những câu chuyện truyền khẩu giữa những người công nhân với nhau trông giống như chuyện cổ tích, giống như một ngọn gió xuân lập tức thổi đi các nghi ngờ trong lòng của mỗi người công nhân ở đây.

Với sự hứa hẹn của Hạ Tưởng, tất cả mọi người đều tin tưởng, không hề nghi ngờ.

Xu thế đám công nhân giải tán không thể cưỡng lại, những người của Nga Ni Trần bên trong đám công nhân thấy đại thế đã mất, liền gọi điện thoại cho Nga Ni Trần, báo cáo tình huống cho y, thừa nhận hành động hôm nay đã thất bại.

Nga Ni Trần lại không lòng dạ nào chú ý đến sự kiện đám công nhân quấy rối ngày hôm nay, vốn y nghĩ hôm nay thừa cơ tạo thêm phiền nhiễu cho Hạ Tưởng, tạo ra sự kiện nhóm công nhân bạo loạn, tốt nhất là có người bị thương, lúc này thanh danh của Hạ Tưởng sẽ bị tổn hao, nhân cơ hội này y cũng lợi dụng công nhân quấy rối, trong việc giải phóng mặt bằng kiếm chút lợi trong lúc loạn lạc, đây là thủ đoạn thường xuyên của y. Không nghĩ tới, nhóm công nhân không trở nên kích động, ngược lại không ngờ đã xảy ra tai nạn xe cộ, hai việc này không nên cùng phát sinh một lúc.

Tin tức này rơi vào tai của Nga Ni Trần, khiến y đờ đẫn trong chốc lát, trong lòng kêu to là không tốt.

Tai nạn xe cộ là bút tích của Ma Dương Thiên, tất nhiên y biết rất rõ việc này, bởi vì trước đó Ma Dương Thiên đã lộ qua cho y biết một ít lời nói, rằng sẽ cấp cho Hạ Tưởng một chút nhan sắc để nếm thử, ít nhất cũng sẽ làm cho chiếc ô tô của Hạ Tưởng bị hỏng, người thì bị thương, để về sau Hạ Tưởng khi ra khỏi cửa sẽ trở nên lo lắng, hãi hùng, chắc chắn Hạ Tưởng sẽ thành thật sẽ kiềm chế không ít. Nga Ni Trần từ chối đưa ra ý kiến, không tán thành cũng không phản đối, bởi vì y có thủ đoạn của y, không nghĩ tới việc tiếp tục lấy cứng đối cứng với Hạ Tưởng, mà chỉ muốn ra đòn độc thủ ở sau lưng, làm sao để kể cả Hạ Tưởng cho dù biết là y làm thì cũng không thể phát ra được lửa giận.

Không nghĩ tới Ma Dương Thiên thật đúng là chọn đúng thời cơ, chọn thời điểm động thủ không sớm cũng không muộn, cố tình chọn đúng ngày hôm nay, trong khi hôm qua y và Hạ Tưởng vừa mới đàm phán thất bại rồi đột nhiên gây khó dễ. Trăm phần trăm Hạ Tưởng sẽ cho rằng đây là do y hạ độc thủ, hơn nữa, Ma Dương Thiên ra tay cũng quá độc ác, đây đâu phải chỉ muốn làm hỏng chiếc ô tô? Về cơ bản, thì đây là muốn lấy luôn cả mạng người đấy chứ.

Hạ Tưởng không phát cuồng mới là lạ.

Nga Ni Trần không khỏi âm thầm oán trách Ma Dương Thiên là lòng lang dạ sói nhưng đầu óc thì ngu dốt, không ngờ còn làm liên lụy đến người khác.

Trời đất run rủi, nên Nga Ni Trần biết rất rõ rằng y sẽ trở thành người chịu tội thay, nhưng lại không có cách nào giải thích. Y ở thành phố Lang kinh doanh rất nhiều ngành nghề, trong đó đều có cổ phần của Ma Dương Thiên, y lại càng không thể oán giận Ma Dương Thiên cái gì. Ma Dương Thiên trực tiếp phái người từ Bắc Kinh tới để nhúng tay vào sự tình ở thành phố Lang, đây là cũng có sự nghi ngờ đối với năng lực của y, hơn nữa Cổ Hướng Quốc lúc trước cũng không nói cho y biết rằng muốn dồn Hạ Tưởng vào chỗ chết, điều này cũng khiến y trong lòng vô cùng bất mãn.

Nhưng hiện tại không phải là thời điểm bất mãn, phải nghĩ cách nào để chịu đựng được lửa giận của Hạ Tưởng. Hiện tại thì Hạ Tưởng đã khác hẳn lúc xưa, trong tay đã nắm được hơn phân nửa lực lượng của Cục Công an thành phố, cơn giận dữ lôi đình của Hạ Tưởng sẽ có vài phần uy lực.

Đầu tiên là Nga Ni Trần gọi điện thoại tới cho Ma Dương Thiên, sau khi nói chuyện với nhau khoảng mười phút thì lại buông điện thoại xuống, sau đó gọi cho Cổ Hướng Quốc, cùng nói chuyện với Cổ Hướng Quốc cũng hơn muời phút, rồi lại theo thứ tự gọi đến những kẻ có quan hệ khác trong thành phố Lang, nhất là những ủy viên thường vụ đã trải qua được thử thách của y. Sau khi an bài xong mọi phòng ngự, lúc này mới yêu cầu Lão Tặc lập tức hành động, triệu tập, tổ chức lực lượng ở mức cao nhất có thể, giúp cho lái xe chạy thoát ra khỏi thiên la địa võng đang bày ra ở thành phố Lang.

Lái xe là người đến từ Bắc Kinh, là thân tín của Thường Quốc Khánh. Vốn Ma Dương Thiên cũng chỉ nghĩ tới việc giáo huấn Hạ Tưởng một chút, y nguyên là cán bộ nhà nước nên cũng không có đảm lượng dám lộ liễu hại chết Hạ Tưởng. Nhưng người cụ thể thực hiện là Thường Quốc Khánh lại bởi vì căm hận Hạ Tưởng hại Đồ Quân, lại còn khiến y bị truy đuổi phải trốn đi Tây Tạng giống như nhà có tang, thù mới cộng với thù cũ cùng tính sổ một lúc, có cơ hội tốt như thế này không thể bỏ qua, vì thế y liền chỉ đạo lái xe phải giết chết Hạ Tưởng.

Lái xe tên là Dư Kiến Thăng, vẫn đi theo Thường Quốc Khánh, là người thân tín mà Thường Quốc Khánh tín nhiệm nhất, đối với y thì lời nói của Thường Quốc Khánh như thế nào thì nghe như thế. Sau khi đắc thủ, cũng chưa kịp xem phía sau tình trạng như thế nào liền đã vội vàng lái xe bỏ trốn.

Một loạt hành động được trời đất run rủi cùng diễn ra một lúc, tạo thành một cục diện lung tung trong ngày hôm nay, cũng là một cuộc trình diễn được diễn ra trước cuộc đại chiến.

Ngả Thành Văn nghe được tin tức thì cũng vô cùng tức giận, lập tức hạ lệnh yêu cầu toàn bộ cảnh sát thành phố lập tức hành động, đầu tiên là phong tỏa tất cả các đường, điều tra tìm ra các tình nghi là thủ phạm và quy định ngày phá án, nếu không bắt được lái xe thì lãnh đạo các cơ quan, cục phòng có liên quan sẽ tự nhận kiểm điểm và từ chức.

Không ít lực lượng trung kiên của cảnh sát là người mới vừa nhận chức, vừa mới đi lên xong liền đã gặp một vụ án lớn phải phá, tất cả đều xốc lại tinh thần, đều yêu cầu mang đội xin đi giết giặc. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thành phố Lang rơi vào cảnh thiết quân luật, không ít đường chính còn có các cảnh sát vác súng trên vai, đạn đã lên nòng canh phòng nghiêm ngặt, thành phố Lang trở thành một chốn thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc

Khi Hạ Tưởng đi tới hiện trường thì Tiêu Ngũ và Vệ Tân đã được người cứu đi, đưa đến bệnh viện nhân dân. Nhìn tình trạng thê thảm chiếc Volvo còn lại trên hiện trường cùng với chiếc Mastit còn bị chôn dưới bê tông thì tâm tình của hắn vô cùng trầm trọng. Nếu Tiêu Ngũ có một chút bối rối, nếu y xử lý chậm trễ thì hôm nay chiếc xe bị chôn trong bê tông chính là chiếc Volvo, chính là Tiêu Ngũ và Vệ Tân.

Hơn nữa, nếu chẳng may chính hắn đang lái xe thì kết cục chính là táng thân bên trong đống bê tông này.

Hai mắt của Hạ Tưởng gần như phát ra lửa, Nga Ni Trần, mày đúng là khinh người quá đáng.

Mao Tác Thiên đưa Tiêu Ngũ đi bệnh viện, Kha Lâm và Chung Sơn ở lại chờ Hạ Tưởng, một mặt cũng là để bảo vệ sự an nguy của Hạ Tưởng. Khi Hạ Tưởng đến hiện trường thì ngẩn ngơ một lúc lâu, không nói được một lời, tất cả mọi người không ai dám đến gần một bước, ngay cả đám cảnh sát giao thông đang xử lý sự cố cũng rất rõ việc người đang đứng trước mặt là Phó thị trưởng Hạ, người đang nắm quyền sinh tử của đại bộ phận cảnh sát Cục Công an thành phố, lúc này Phó thị trưởng Hạ đang rất giận dữ, ai cũng không dám động chạm để tự mình chuốc khổ về mình.

Đợi một lúc lâu thì Anh Thành cũng chạy tới, Hạ Tưởng cũng chẳng nói điều gì, chỉ lấy tay chỉ ra hiện trường rồi dẫn mấy người nhanh chóng rời đi, tới bệnh viện để thăm hỏi Tiêu Ngũ và Vệ Tân. Anh Thành hiểu ý, biết ý Hạ Tưởng là giao cho y giải quyết tốt các hậu quả, do đó y lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy tại hiện trường.

Còn Cục Công an thành phố thì Biểu Lý tự mình trấn thủ tại Cục, Lịch Phi tự mình mang đội đi tới các điểm chốt trên các đường, Anh Thành ở hiện trường điều tra lấy nhân chứng, vật chứng, toàn bộ Cục Công an thành phố với tốc độ vận chuyển cao từ trước đến nay chưa từng có để triển khai hành động.

Thành phố Lang, toàn thành phố gần như bị giới nghiêm.

Hạ Tưởng tới bệnh viện, Lý Hồng Giang, Tề Á Nam, Tôn Hiện Vĩ và Chu Hổ đều đã chạy đến đây. Viện trưởng bệnh viện Nhân dân là Bùi Quốc Đống xem như là người quen cũ của Hạ Tưởng, đã sớm sắp xếp Tiêu Ngũ và Vệ Tân ở phòng săn sóc đặc biệt, đồng thời tự mình khám và điều trị cho hai người.

Hạ Tưởng vừa đến thì tất cả mọi người đều vây xung quanh hắn, không ai nói lời nào, tất cả chờ hắn lên tiếng.

Hạ Tưởng đi vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, thấy được Tiêu Ngũ bình thường vẫn mạnh khỏe như rồng đang nhắm hai mắt, hôn mê bất tỉnh thì tâm hồn không khỏi như bị dao cắt. Tiếp đó, hắn lại tới bên giường bệnh của Vệ Tân, thấy sắc mặt Vệ Tân trắng bệch, vẻ sinh động hoạt bát biến mất không thấy, chỉ thấy cô nhếch môi, nhíu mày, dường như chịu đựng sự thống khổ thật lớn. Điều này lại khiến Hạ Tưởng hồi tưởng lại những điều tốt đẹp của Vệ Tân, lại đau lòng khó nhịn.

Nga Ni Trần.

Trong lòng Hạ Tưởng lại một lần nữa hiện lên cái tên của Nga Ni Trần, một ý niệm lại hiện lên trong đầu, không đánh cho y đau, không đánh cho y sợ thì cái tâm địa của y không chết được, sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần sự khiêu chiến quá mức giới hạn, sẽ không ngừng ra các đòn độc thủ.

Cần phải ra tay chặt đứt đòn độc thủ của Nga Ni Trần, Hạ Tưởng hạ quyết tâm, nếu từ trực diện không đủ chứng cứ để làm dao động cơ nghiệp của Nga Ni Trần, nếu Tiêu Ngũ và Vệ Tân bất luận một người nào bị một cái gì đó bất trắc thì hắn sẽ quyết định tổ chức lực lượng, lấy bạo lực để khống chế bạo lực, lấy đen tối để đáp trả đen tối, trực tiếp tung một lưới bắt hết thế lực ngầm của Nga Ni Trần, trực tiếp giết toàn bộ thế lực của y.

Hạ Tưởng đấm một cái mạnh vào trên tường, quay đầu lại nhìn các thành viên trong tổ chức của hắn, Tề Á Nam nắm chặt nắm đấm trên hai bàn tay, Tôn Hiện Vĩ hai mắt bốc lửa, Chu Hổ thì đi vòng quanh, bộ dạng như đang muốn đánh người, Lý Hồng Giang thì chắp tay sau lưng, lông mày cau lại. Hạ Tưởng biết, tất cả mọi người ở đây đều đang phẫn nộ, đang trong tình trạng không khống chế được cơn phẫn nộ này.

- Họp.

Hạ Tưởng truyền đạt mệnh lệnh, tất cả mọi người đi theo hắn, đi vào phòng họp tạm thời chuẩn bị tại bệnh viện. Mấy người báo cáo cho Hạ Tưởng biết đã tổ chức lực lượng tiến đến thành phố Lang, cùng với một loạt các sắp xếp đã chuẩn bị để giải quyết các hậu quả. Hạ Tưởng trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Sau khi các anh em đi vào lập tức sắp xếp mọi người tỏa ra toàn thành phố để điều tra, cần phải bắt cho được lái xe, mà phải là bắt sống. Cảnh sát không nhất định có thể bắt được người, nhưng cảnh sát có thể ngay mặt đả thương đối thủ

Điện thoại Anh Thành đúng lúc này gọi điện đến, trải qua quá trình điều tra hỏi nhân chứng thì đã biết được xe trộn bê tông là được thuê từ công ty cho thuê thiết bị, lái xe là dùng giấy chứng minh nhân dân giả, nhưng từ mô tả từ những người chứng kiến tại hiện trường, sau khi tra mạng lấy chứng cứ thì bước đầu phán định rằng người lái xe này là người ở Bắc Kinh, tên là Dư Kiến Thăng, tiếp theo Anh Thành gửi fax những ảnh chụp của Dư Kiến Thăng cho Hạ Tưởng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Tưởng đem ảnh chụp sao chép lại mấy trăm bản, giao cho Tôn Hiện Vĩ.

- Sau khi các anh em đến hết cả đây thì toàn thể mọi người bắt đầu hành động, ngầm hỏi ở toàn bộ thành phố, cần phải tìm cho được hung thủ. Sau khi tìm được rồi, không cần phải cứng rắn cưỡng ép bắt y bởi thế lực đen tại thành phố Lang chắc chắn sẽ bảo vệ người này, lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý.

Mấy người Tôn Hiện Vĩ đã từng hoành hành ở thành phố Yến, khi nào lại biết sợ người khác? Một Nga Ni Trần, cho dù thế lực ở thành phố Lang khổng lồ tới đâu cũng không chịu nổi sự ra tay liên hợp của Tôn Hiện Vĩ, Lý Hồng Giang và Tề Á Nam. Mấy người tuy rằng mồm miệng đáp ứng Hạ Tưởng, nhưng trong bụng một luồng khí bị nghẹn lại, cũng không cho rằng tà lại thắng được chính, trong lòng nghĩ đến sẽ tìm cách cứng đối cứng với các thế lực đen này.

Đều là người giang hồ, ai sợ ai?

Các thành viên trong tổ chức của Hạ Tưởng lần đầu tiên phân công hợp tác tiến hành hành động ở ngoài thành phố Yến, tất cả đều cùng đoàn kết nhất trí đối ngoại, lập tức muốn đem thành phố Lang dấy lên một trận sóng gió tòan thành

Mà Hạ Tưởng trên đường đi tới Thành ủy lại gọi một cuộc điện thoại cho lão Cổ, hắn quyết định phải coi đây là một cơ hội, đánh cho Nga Ni Trần phải chổng vó lên trời, đánh cho y đau không nói được, cho y biết hậu quả nghiêm trọng biết chừng nào.

Hạ Tưởng và lão Cổ quen biết nhau thời gian không ngắn, đây lại là lần đầu tiên ra mặt đề xuất muốn mượn dùng lực lượng của ông ta, hơn nữa, hắn vừa mở miệng lại khiến cho lão Cổ giật mình không nhỏ.

- Một tiểu đội? Tiểu Hạ, cậu định muốn phóng hỏa giết người ở thành phố Lang sao?

Lão Cổ cũng biết Hạ Tưởng không dễ dàng mở miệng với mình như thế này, mà khi đã mở miệng thì chứng tỏ rằng không phải là Hạ Tưởng tức giận, mà chính là sự tình vô cùng khẩn cấp.

- Tuy nhiên, tôi nói trước, xuất binh thì có thể, nhưng không thể mặc quân phục, không sử dụng xe quân đội. Nói tóm lại một câu, không thể diễu võ giương oai làm kinh động ở thành phố Lang để châm ngòi thổi gió, cậu cũng biết đó, thành phố Lang quá gần với Bắc Kinh, tôi cũng phải… Khụ, khụ, phải làm ra vẻ, che mắt mọi người.

- Vâng, không thành vấn đề. Dùng trang phục bình thường, sử dụng xe bình thường tới đây là được. Nhưng nhất định phải chọn các binh lính có khả năng, gan lớn và bình tĩnh.

Hạ Tưởng cố ý giải thích một tiếng.

Lão Cổ hơi bất mãn:

- Tôi đối với cậu trăm phần trăm tín nhiệm, cũng không hỏi cậu muốn làm gì, thế mà cậu, lại còn sợ tôi phái tới cho cậu đám binh lính lưu manh? Cậu không nhìn lão Cổ này là ai à? Cậu có biết một câu nói rằng, tướng mạnh không thể nuôi dạy binh lính yếu?

Cuối cùng Hạ Tưởng cũng đã mỉm cười, sau khi tạ ơn lão Cổ xong, đang muốn gác điện thoại thì đột ngột lão Cổ lại hỏi một câu:

- Gần đây Cổ Ngọc và cậu ít gặp nhau, có phải giữa hai người có giận dỗi gì?

Câu hỏi này có hàm nghĩa hơi phong phú, Hạ Tưởng trầm tư trong chốc lát để suy nghĩ, sau đó khéo léo trả lời:

- Tình cảnh thành phố Lang hiểm ác, Cổ Ngọc nói đến đây thăm cháu nhưng cháu không muốn cô ấy đến, đây cũng là suy nghĩ vì cô ấy. Nếu bởi nguyên nhân do cháu mà khiến Cổ Ngọc bị thương tổn dù chỉ một chút thì cả đời cháu cũng không thể an tâm được.

- Xem ra cậu có chút lương tâm.

Lão Cổ lại nói một câu đầy thâm ý.

- Tình cảnh chính trị của thành phố lang rất phức tạp, lúc phải ra tay thì phải tìm được một lý do thật quang minh chính đại, phải chờ tới thời điểm đúng lúc, đánh một cái là đối phương phải tan tác, không được nương tay. Đấu tranh trong chính trị, nếu nương tay với đối thủ thì chính là tạo ra chướng ngại vật trên tiền đồ của mình.

Hạ Tưởng và lão Cổ trò chuyện xong, lúc này hắn thở phào một hơi, cuối cùng thì trong lòng cũng kiên định thêm được một ít. Động tới Tiêu Ngũ chính là động tới tay chân của hắn, làm Vệ Tân bị thương chính là chạm tới nỗi thương đau trong lòng hắn ở kiếp trước và kiếp này, hắn quyết không chịu để yên.

Tuy rằng Hạ Tưởng cũng mơ hồ chạm tới các suy nghĩ mạch lạc, đoán được hôm nay sự kiện công nhân tụ tập đòi lương là do Nga Ni Trần gây nên, sự kiện tai nạn xe cộ là do Ma Dương Thiên và Thường Quốc Khánh đụng tay chân vào. Nhưng Ma Dương Thiên, Thường Quốc Khánh và Nga Ni Trần đều cùng một ổ rắn chuột, chắc chắn trước đó Nga Ni Trần cũng đã đồng ý, như vậy sự tình hôm nay thì y cũng phải gánh chịu trách nhiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.