- Giám đốc Trần, gần đây có bận không? Có một chuyện mà tôi muốn gặp anh bàn bạc một chút.
Giọng của Hạ Tưởng không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhưng lại uy nghiêm chân thật đáng tin.
Dường như Nga Ni Trần hơi do dự một chút, sau đó lại nói một câu làm Hạ Tưởng kinh ngạc…
- Nếu Phó thị trưởng Hạ là vì chuyện Vương Sắc Vi mà ra mặt, tôi có thể trả lời rõ ràng luôn. Xe của hắn ta bị đập chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Lời của Nga Ni Trần chắc như đinh đóng cột, rất dứt khoát.
- Tuy là anh tôi làm đại lý cho sơn Occupy, nhưng không cần phải giở thủ đoạn đê tiện đó. Nói thật nhé Phó thị trưởng Hạ, sự việc là do Sato tự mình làm đấy.
Trong lòng Hạ Tưởng bỗng bốc lên một cục lửa giận.
Nếu là Nga Ni Trần làm thì còn dễ nói, nhưng nếu đúng là Sato gây ra thì hắn ta cũng quá là kiêu ngạo rồi. Một tên Nhật Bản dám làm chuyện phi pháp ở Trung Quốc, muốn thoải mái bắt nạt người Trung Quốc sao?
Mấu chốt là, trật tự thị trường bình thường ở thành phố Lang không thể do một doanh nghiệp có vốn Nhật Bản định đoạt, nếu để sơn Occupy cứ luôn một mình độc tôn thì sơn trong nước sao có thể phất lên được? Nếu đều là cạnh tranh trên thị trường bình thường thì dễ nói, nhưng Sato noi theo Nga Ni Trần, chơi ngầm bẩn nên làm Hạ Tưởng hạ quyết tâm, nhất định phải gặp Sato một lần.
Lại nói về việc luôn muốn gặp Sato một lần mà do nhiều nguyên do chưa gặp được, hơn nữa rõ ràng Sato cũng rất kiêu ngạo, chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn. Cứ có việc là y thường liên lạc trực tiếp với Cổ Hướng Quốc, thậm chí nếu là việc có can hệ đến phạm vi quản lý của Hạ Tưởng thì y cũng vượt mặt, trực tiếp báo cáo xin chỉ thị từ Cổ Hướng Quốc. Đường đường là Phó thị trưởng thường trực, thế mà trong mắt Sato thì hắn chỉ là cái thùng rỗng kêu to.
Hạ Tưởng cũng không phải muốn tranh thể hiện quyền lực, muốn sự tôn trọng từ vị Chủ tịch người Nhật, cái mà hắn muốn chính là khôi phục lại trật tự thị trường như bình thường, phá vỡ cục diện độc bá nhiều năm thành phố Lang của sơn Occupy, tạo cơ hội phát triển lớn mạnh cho sơn trong nước.
Nhà máy sơn Occupy ở thành phố Lang là nhà máy được hãng sơn Occupy đầu tư nhiều nhất trong nước, là phân xưởng nước ngoài có sản lượng năm lớn nhất. Sơn sản xuất ra không những chiếm lĩnh cả thị trường miền bắc Trung Quốc, mà còn lan ra toàn đất nước, lượng tiêu thụ cực lớn. Trong khoảng thời gian mười mấy năm thời kỳ đầu sơn Occupy đầu tư trong nước, sơn Occupy lợi dụng đủ các kiểu thủ đoạn, phía quan chức có, sách lược thị trường có.v.v..Tóm lại là đủ kiểu tồi tệ để giữ gìn cục diện độc bá thị trường sơn.
Ngành sản xuất liên quan đến kế sinh nhai của người dân và đất nước cần phải lũng đoạn mới có thể hoạt động tốt được, nhưng ngành sản xuất sơn lại không phải ngành nghề đặc biệt, không cần lũng đoạn và độc chiếm, là lúc nên động vào sơn Occupy rồi. Ban đầu còn chưa tìm được điểm để ra tay, giờ Sato lại tốt quá, sử dụng thủ đoạn không chính đáng để phá hoại thị trường, hắn ta cho rằng mình có thể ở thành phố Lang này thích làm gì thì làm sao?
Cơ hội đến rồi thì không thể bỏ lỡ được, Hạ Tưởng trầm ngâm đôi lát, nói với Nga Ni Trần:
- Vậy thì làm phiền Chủ tịch Trần chuyển lời tới ông Sato một câu, lần sau không được thế nữa. Nếu còn có lần sau, hậu quả tự chịu.
Hạ Tưởng cũng không khách khí, lời nói có phần đanh thép.
Nga Ni Trần im lặng, cũng không biết y đang nghĩ gì, một lúc sau mới nói:
- Phó thị trưởng Hạ, trước mắt sơn Occupy là sản nghiệp ưu thế lớn nhất ở thành phố Lang, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn không kịp bảo vệ, không thể tự hủy Trường Thành được.
Nga Ni Trần là xuất phát từ suy nghĩ cho bản thân mình, đương nhiên là đứng cùng phía lập trường với sơn Occupy rồi, hơn nữa còn quan hệ mật thiết đến lợi ích, thiệt hại cho anh trai y. Y cũng biết rõ, giọng điệu của Hạ Tưởng không có ý tán thành gì, có thể hắn muốn ra tay với sơn Occupy rồi.
Thân là Phó thị trưởng trường trực, tuy không phải nhân vật số một ở Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng cũng đủ thủ đoạn để đối phó một doanh nghiệp, sợ gì là doanh nghiệp nước ngoài.
- Thật ra chủ nghĩa bảo thủ của địa phương mới đúng là tự hủy Trường Thành.
Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều, chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại.
Lúc tan tầm, hắn và Lý Tài Nguyên, Thang Hóa Lai cùng nhau đi ăn cơm. Vừa đi đến cổng chính, thì Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc đi tới.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc mặc loại áo gió mỏng, vào lúc chạng vạng chiều tối đầu xuân, trông hai cô giống như cành liễu vàng tơ xuất hiện lần đầu bên thềm nước, bị làn gió xuân mang chút hơi lạnh khẽ thổi, đong đưa, làm say lòng người.
Gió dương liễu thổi không làm lạnh mặt, làn gió dương liễu đâu có tư thái khiêu vũ, tung bay như Hoa Nhài Vàng và Hoa Nhài Bạc? Gió thổi làm rối làn tóc, hai người cùng đưa tay lên vuốt tóc làm lộ ra phần cổ tay trắng mịn, sáng trơn, toát ra ánh bóng bẩy làm kinh động lòng người.
- Phó thị trưởng Hạ…
Hoa Nhài Bạc mở lời trước, nụ cười của cô có chút gượng gạo nhưng giọng âm uyển chuyển êm tai, vẫn là làm cho người ta thấy vui vẻ:
- Tôi và chị gái muốn mời một mình anh ăn cơm, không biết anh có nể tình nhận lời không?
Một mình? Hạ Tưởng không tiếp lời, chỉ là nhìn dò xét Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc. Hoa Nhài Vàng hơi hơi cúi đầu, đang nhịn cười nhìn trộm hắn. Hoa Nhài Bạc thì vẻ mặt bướng bỉnh, gượng cười nhìn thẳng vào hắn.
Hai chị em ra mặt định diễn cảnh nào đây? Hạ Tưởng không cần nghĩ cũng biết, lại là chủ ý của Nga Ni Trần, y muốn gặp hắn bàn chuyện. Chắc chắn Nga Ni Trần lo lắng cho sự việc sơn Occupy gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Trong đó Nga Ni Trần không những có lợi ích về kinh tế, mà còn có nhu cầu chính trị, đồng thời chắc chắn y cũng có ý tưởng sâu hơn, hoặc có thể nói, y là nhân vật đại diện phát ngôn cho Sato tại thành phố Lang này.
Đẩy hai chị em Hoa ra mặt long trọng, mức độ coi trọng của Nga Ni Trần đối với sự việc lần này làm Hạ Tưởng không khỏi cảnh giác. Lẽ nào, sau lưng việc sơn Occupy độc chiếm thị trường còn ẩn chứa chuyện đen tối khác?
Suy nghĩ một lát, Hạ Tưởng cười:
- Tôi đã hẹn Tài Nguyên, Hóa Lai đi ăn cơm trước rồi, tôi xin nhận tấm lòng của hai cô gái xinh đẹp, để lần sau nhé.
Sắc mặt Hoa Nhài Bạc liền thay đổi:
- Phó thị trưởng Hạ, hai chị em chúng tôi cùng ra mặt mời, anh không thể không nể mặt…
Ý của lời nói là, hai chị em họ ở thành phố Lang là không có trận chiến nào không thắng, không có công kích nào không khắc chế được.
Hoa Nhài Vàng thì càng thẳng thắn hơn, vẻ mặt thẹn đỏ nhưng lại can đảm bước lên trước một bước. Không thèm để ý Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai có mặt ở đó, cô khoác cánh tay Hạ Tưởng, cười hi hi, nói:
- Phó thị trưởng Hạ, xin anh đấy, đi ăn cơm cùng chúng tôi được không nào? Chúng tôi có nhiều câu hỏi muốn xin anh chỉ bảo cho…Anh mà không đi thì tôi sẽ buồn lắm, không chừng còn khóc nhè nữa.
Đôi mắt cô quả thật đỏ lên rồi, bộ dạng tội nghiệp giống như nàng thiếu nữ đang yêu mà không được chiều chuộng.
Hạ Tưởng là ai chứ, tuy rằng thủ đoạn của Hoa Nhài Vàng làm người ta động lòng, tim loạn nhưng cũng chỉ là xào lại cách mà cô bé Lê đã làm ngày trước, thậm chí còn không hồn nhiên, ngây thơ bằng cô bé Lê, không để lại dấu vết để bị người ta phát hiện. Hắn cũng không tránh né, mà dùng tay chỉ vào Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai, cười:
- Người quen của tôi đều biết, Hạ Tưởng không bao giờ là một kẻ trọng sắc khinh bạn.
Hoa Nhài Vàng đang làm bộ nũng nịu bỗng thẹn đỏ mặt, cô liền buông cánh tay Hạ Tưởng ra, chạy sang chỗ khác. Mặt đỏ tía tai không nói thêm gì.
Hoa Nhài Bạc thấy vậy không biết vì sao tim mình bỗng đập thình thịch, bởi bộ dạng vừa rồi của Hạ Tưởng không phải là đang giả vờ, mà là không bị xao động bởi hành động vừa rồi. Trong ấn tượng của cô, đại đa số đàn ông bất kể là quan to hay nhà giàu, vừa thấy hai chị em họ, chưa cần nói là từ chối, mà đều chỉ mong sát lại gần xum xoe các cô, lẽ nào Hạ Tưởng đúng là một người tự biết hạn chế mình?
Bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì:
- Được rồi, nếu Phó thị trưởng Hạ có việc thật thì chúng tôi không làm phiền nữa. Có điều lần trước nghe cô Dương nói rằng, hình như cô cũng muốn gặp anh đấy.
Nếu không phải là nhắc đến Dương Bối, thì hôm nay màn diễn gặp mặt Hạ Tưởng của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cũng không làm hắn dậy sóng lòng…Cho đến khi Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc đi rất xa rồi, Hạ Tưởng vẫn còn hơi thất thần đứng nguyên tại chỗ, tâm trạng không ổn định.
Trên thế gian khó mà gặp được bạn hiền, giống như là hai ngôi sao mơ, sao hôm một sáng một lặn, không gặp được nhau. Nhưng nếu hai người bạn muốn gặp mặt nhau thì không nơi nào là không gặp lại.
Làm cho Hạ Tưởng không ngờ tới chính là, Dương Bối còn chưa gặp được thì ngày thứ hai Liên Nhược Hạm bất ngờ đến thành phố Lang, hơn nữa còn đột nhiên tập kích, không chào đón trước.
Liên Nhược Hạm không đến một mình, cô đem theo cả Liên Hạ.
Hạ Tưởng có khoảng thời gian chưa gặp Liên Hạ rồi, là con trai đầu của hắn, tình cảm của hắn đối với Liên Hạ phức tạp nhất, cũng là nhớ mong nhất. Vừa thấy Liên Hạ hắn liền bế vào lòng, thơm rối rít.
Liên Hạ giãy ra, chỉ tay về phía mẹ:
- Thơm mẹ, thơm mẹ.
Hạ Tưởng liền ngây người, bé tí mà đã hiểu chuyện tình yêu nam nữ, ghê gớm thế? Không ngờ Liên Hạ lại nói tiếp:
- Trên ti vi đều diễn như vậy, bố thơm mẹ một cái là có em bé rồi. Bố mau thơm mẹ đi, Liên Hạ muốn có một em gái cơ…
Hạ Tưởng bó tay, trừng mắt nhìn Liên Nhược Hạm, còn vẻ mặt Liên Nhược Hạm tủi thân:
- Gần đây em không có thời gian trông con nên nó xem ti vi nhiều quá, bị ảnh hưởng xấu rồi. Vừa hay gia đình hàng xóm có đứa con gái nhỏ, chúng liền chơi cùng nhau nên nó muốn có đứa em gái.
Đôi mắt Liên Nhược Hạm chớp chớp không ngừng, Hạ Tưởng liền hiểu trong lòng cô đã xao động. Tính toán ngày tháng, lại đúng là thời kỳ nguy hiểm của cô, lẽ nào cô lại bộc phát tình mẫu tử muốn sinh thêm một đứa nữa.
Hạ Tưởng liền vội chuyển chủ đề:
- Chuyện bên Mỹ xong hết chưa?
- Vâng, trên cơ bản là không có việc của em nữa. Trong phòng khách sạn, Liên Nhược Hạm vừa sắp xếp hành lý, vừa nói chuyện với Hạ Tưởng. Lúc cong eo xoay người, toàn thân cô toát ra mùi hương của người phụ nữ trưởng thành, làm Hạ Tưởng mê đắm.
Một người đàn ông, trong cuộc đời mình yêu sâu đậm nhất cũng không được mấy người phụ nữ, người yêu đầu tiên luôn làm cho đàn ông khó có thể quên được. Người đầu tiên Hạ Tưởng yêu là Tào Thù Lê, làm lòng hắn xao động nhất là Liên Nhược Hạm. Mỗi lần nhớ lại đêm đầu tiên ở cao ốc Quốc Tế, hắn vẫn bị ý loạn tình mê.
Liên Nhược Hạm để lại cho hắn quá nhiều hồi ức đẹp và ấm áp.
Còn Vệ Tân để lại cho hắn một sự đau thương và tiếc nuối nhẹ nhàng.
- Kết quả kiểm tra của Vệ Tân thế nào?
Hạ Tưởng thôi hồi tưởng, quay ra hỏi tình trạng của Vệ Tân. Vệ Tân đến Bắc Kinh kiểm tra sức khỏe, do Liên Nhược Hạm sắp xếp bệnh viện. Có kết quả rồi nhưng bác sĩ không công bố, nói là muốn tiến hành nghiên cứu, muốn kiểm tra thêm lần nữa mới có thể có kết luận chính xác hơn.
Tim Hạ Tưởng bỗng chốc rơi vào không trung.
- Còn chưa biết.
Mặt Liên Nhược Hạm cũng đầy vẻ ưu tư.
- Em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói tình hình của Vệ Tân rất lạ. Bây giờ không dễ xác định cho nên không nói ra hay hơn, bớt làm người bệnh tăng thêm gánh nặng tâm lý.
Hạ Tưởng thở dài một tiếng:
- Chỉ mong cô ấy bình an vô sự mới được, cô ấy chưa đến 30 tuổi…
Liên Nhược Hạm cũng vô cùng thương tiếc Vệ Tân:
- Em sẽ mời chuyên gia tốt nhất hội chẩn, kỹ thuật trong nước không đạt thì đưa cô ấy ra nước ngoài.
Công ty bên Mỹ của Liên Nhược Hạm đã đưa ra thị trường thành công, giờ đây cô đúng thật xứng đáng với danh hiệu là nhà giàu ẩn hình. Vì để nuôi con thật tốt, trên cơ bản cô đã từ chức tại công ty, chỉ tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị công ty định kỳ là được rồi nên có không ít thời gian rảnh, cũng khó trách cô lại có suy nghĩ muốn có thêm một đứa con.
Buổi tối, Hạ Tưởng ở lại khách sạn, không dễ gì đợi Liên Hạ ngủ rồi hắn mới có thể cùng Liên Nhược Hạm tác hợp "chuyện tốt". Da thịt Liên Nhược Hạm như tuyết trắng, mềm mại, trơn trượt. Hạ Tưởng khó mà không lưu luyến quên phản, trong phút mênh mông cảm xúc không kìm nén được, dâng lên toàn bộ tinh hoa.
Sau khi thỏa mãn rồi Hạ Tưởng mới bừng tỉnh:
- Chết rồi, đừng có đậu thai…Anh còn chưa chuẩn bị tâm lý làm cha lần nữa.
Liên Nhược Hạm lại cố ý quấn lấy Hạ Tưởng không cho hắn xuống:
- Sinh thêm một đứa nữa thì sao? Dù sao cũng nuôi được.
Không phải không nuôi nổi hay nuôi nổi, mà là bây giờ con trai, con gái Hạ Tưởng đều có mấy đứa rồi, hắn đúng là có cửa ải tâm lý không dễ vượt qua.
Tuy rằng hắn ở thành phố Lang, gần Bắc Kinh nhưng hắn và Tiếu Giai cũng không gặp nhau nhiều.
Con gái Tiếu Hạ càng lớn càng xinh, hoàn toàn kết hợp được ưu điểm của cả Hạ Tưởng và Tiếu Giai, còn có khí chất của người đẹp hơn cả Mai Đình.
Nhưng do bận rộn và quá nhiều việc, Hạ Tưởng không đến Bắc Kinh nhiều, đương nhiên là trước khi Ma Dương Thiên sụp đổ hắn cũng suy xét đến vấn đề an toàn. Chủ yếu cũng là do giai đoạn hiện thời đang tranh đấu với Nga Ni Trần, tình hình phức tạp, môi trường hiểm ác, liên quan đến nhiều gút mắc giữa đài trước và sau màn. Hạ Tưởng liền không muốn vì sự xuất hiện của hắn mà Tiếu Giai bị trở thành mục tiêu.
Lại quấn quít với Liên Nhược Hạm thêm một lúc, hai người đều chưa muốn ngủ liền bắt đầu nói chuyện tâm sự. Cứ nói liên hồi, Liên Nhược Hạm bỗng nhắc tới Ngô Nhược Thiên chuẩn bị tham gia vào ngành sản xuất sơn, thấy được ưu thế địa lý của thành phố Lang nên muốn xây dựng một xưởng sản xuất sơn ở đó, cô được Ngô Nhược Thiên nhờ cậy tư vấn ý kiến của Hạ Tưởng.
Ngô Nhược Thiên là con trai của Ngô Tài Hà, năm nay 33 tuổi, hiện đang là Phó vụ trưởng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, cấp Phó giám đốc sở.
Tuy rằng bây giờ nhà họ Ngô có một Ủy viên Bộ Chính trị Ngô Tài Dương, một người cấp Bộ trưởng Ngô Tài Giang, ngoài ra bởi vì vẫn còn sức ảnh hưởng từ ông cụ Ngô, nên có không ít nhân vật số một ở tỉnh bộ đều là học sinh của ông cụ. Do đó địa vị gia tộc số một của nhà họ Ngô vẫn là hữu danh hữu thực.
Hiện giờ nhà họ Ngô như mặt trời giữa ban ngày, nhưng nguy cơ đã bắt đầu hiện ra, bởi vì trong số đời thứ ba nhà họ Ngô đã không có người nối nghiệp.
Con trai Ngô Tài Giang còn bé, chưa có nguyện vọng theo nghiệp chính trị. Ngô Tài Giang chỉ có một người con gái là Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm càng là tránh xa chính trị. Con trai Ngô Tài Hà là Ngô Nhược Thiên, tuy đang tham gia chính trị nhưng dưới sự bảo hộ của bậc cha chú, 33 tuổi mới trở thành một Phó vụ trưởng của bộ phận không quan trọng lắm, vẫn chưa có kinh nghiệm chính trị ở địa phương. Trên cơ bản có thể nói là, tiền đồ hơi ảm đảm.
Ngô Tài Hà thì càng không phải nói, vẫn đang đảm nhiệm chức quan nhàn tản, sớm đã ở vị trí bên lề rồi. Có thể thấy, cứ không phải có xuất thân là có tiền đồ sáng lạn, tự bản thân không đủ cứng cáp thì dù có người nâng đỡ thì cũng không tiến xa hơn được.
Hạ Tưởng cũng từng gặp qua Ngô Nhược Thiên, gặp ở hôn lễ của Khâu Tự Phong. Lúc đó hai người không nói chuyện gì mấy, chỉ nhớ mang máng là thần sắc Ngô Nhược Thiên u buồn, không hay nói nhiều.
Sao đột nhiên lại muốn tham gia ngành sản xuất sơn? Hạ Tưởng cũng hơi kinh ngạc. Muốn tiến quân vào ngành sơn cũng không phải không được, nhưng lại chọn đúng thành phố Lang thì đây không chỉ là suy tính về kinh tế nữa, chắc chắc còn có nhân tố chính trị ở bên trong.
Càng huống chi y là Ngô Nhược Thiên, là người nhà họ Ngô.
Chẳng lẽ là chủ ý của ông cụ Ngô?
Nhà họ Ngô làm việc không chỉ là suy tính mỗi về điểm sáng kinh tế, mà nhiều hơn đó chính là suy tính chính trị. Thành phố Lang vốn là giao giới giữa ba địa phương, ưu thế về địa lý, chính trị cực kỳ quan trọng, nhất là sau khi vành kinh tế Bắc Kinh lớn được đưa vào chương trình, tầm quan trọng lại càng nâng cao hơn.
Lần này Ngô Nhược Thiên đột nhiên muốn vươn tay đến thành phố Lang, lại là ngành sản xuất sơn mẫn cảm nhất, xem ra bên trong chắc chắn là có ý đồ sâu xa.
Nhưng rốt cuộc là bút tích của ai, có giống với suy đoán của Hạ Tưởng không thì Liên Nhược Hạm không rõ. Cô chỉ phụ trách truyền đạt lại, cô chẳng thèm hỏi văn vở, mưu mẹo gì phía sau sự việc. Đại đa số phụ nữ đều không có hứng thú với chính trị, Liên Nhược Hạm cũng vậy.
Nhất là cô của bây giờ, đúng là chỉ muốn có thêm một cô con gái.
Text được lấy tại http://truyenfull.xyzKết quả là trong một đêm Hạ Tưởng chỉ còn cách phải "mệt" thêm vài lần.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng vừa đi làm thì nhận được điện thoại của Nga Ni Trần. Nga Ni Trần chính thức mời Hạ Tưởng đến dự tiệc, y làm chủ tiệc, và có cả Sato đến tham dự.
Sato nghe tin thì bắt đầu hành động, lập tức phản ứng lại, thật đúng là một tên Nhật Bản quá khôn khéo. Bây giờ mới biết hoảng loạn thì ngày trước làm làm gì? Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, hắn còn chưa thả phong thanh muốn chỉnh đốn thị trường sơn thành phố Lang, thì cuối cùng sau khi hắn lên đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường vụ có mấy tháng Sato đã lộ mặt rồi, hơn nữa còn không đích thân gọi điện thoại cho hắn, mà là thông qua Nga Ni Trần, làm giá ghê gớm quá.
Hạ Tưởng liền từ chối luôn lời mời của Nga Ni Trần, nói là gần đây công việc bận quá, không dứt ra được.
Buổi chiều, triệu mở Hội nghị thường vụ chính phủ.
Cổ Hướng Quốc chủ trì cuộc họp, nhắc đến hai sự việc. Một, đầu tiên là cường điệu vạch ra sơn Occupy là sản nghiệp trụ cột của thành phố Lang, không cho phép bất kỳ ai viện bất kỳ lý do hay mượn cớ ảnh hưởng đến việc sản xuất và tiêu thụ của sơn Occupy. Nếu không, chính là tội đồ của thành phố Lang. Hai, bởi vì xây dựng làng Đại Học, khu kinh tế mới phía đông thành phố lại ở ngay gần, nên Ủy ban nhân dân thành phố sẽ phác thảo quy hoạch một cây cầu vượt lớn, để giảm bớt áp lực giao thông do lượng nhân khẩu tăng vọt gây ra.
Hai đề nghị vừa tung ra, cả Hội nghị bỗng chốc vang lên tiếng rì rầm bàn bạc.
Theo lý mà nói, trước khi đề xuất quan trọng được trình lên Hội nghị thường vụ, Cổ Hướng Quốc nhất định phải nói trước với Hạ Tưởng, dù sao Hạ Tưởng là Phó thị trưởng thường trực, có quyền phát biểu cực lớn. Nhưng Cổ Hướng Quốc hiển nhiên có ý lơ hắn, căn bản là không nói chào với hắn.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Thiệu Đinh ung dung, biết chắc chắn là Thiệu Đinh đã biết trước rồi, lại thấy Vương Nháo và Liễu Tiên Bính cũng không có biểu hiện kinh ngạc, trong lòng hắn càng rõ ra mấy phần. Cổ Hướng Quốc lại lôi kéo được Vương Nháo và Liễu Tiên Bính.
Xem ra tình thế lại nghiêng về Cổ Hướng Quốc rồi.
Cũng có thể hiểu được, dù sao Cổ Hướng Quốc là nhân vật số một chính phủ, chỉ cần y hơi tung ra một chút lợi ích, trong những lúc phân biệt không quan trọng lắm, Phó thị trưởng cúi đầu trước Thị trưởng là thái độ bình thường.
Nhưng Hạ Tưởng lo lắng không phải là thái độ của Vương Nháo và Liễu Tiên Bính, mà là đề xuất của Cổ Hướng Quốc căn bản là không đứng trên lập trường khách quan công chính, cũng không suy nghĩ cho lợi ích của thành phố Lang.
Lùi một bước mà nói, cho dù cái mà y nói là bảo vệ địa vị độc bá của sơn Occupy còn có thể hiểu được, nhưng đột nhiên đề xuất xây một cây cầu vượt lớn phía đông thành phố, nếu đổi là người khác thì có thể sẽ không biết dụng tâm của Cổ Hướng Quốc, nhưng Hạ Tưởng lại rõ năm mười ý đồ của hắn ta.