Ngay từ đầu nghi phạm còn ngoan cố mà chống lại, không chịu nhận tội, chỉ nói là thèm muốn sắc đẹp của Dương Bối, cho dù có ngồi tù vài năm cũng muốn xử lý cô ta. Về sau lại không chịu nổi những đợt tấn công của Biểu Lý, dần dần tuyến phòng thủ tâm lý bị đột phá, đã thừa nhận bị người khác sai khiến, chính là muốn hủy hoại sự trong sạch của Dương Bối.
Cuối cùng sau khi tuyến phòng thủ tâm lý của gã bị sụp đổ đã trình bày toàn bộ sự thật, nói ra là được Trần Đại Đầu nhờ vả, hơn nữa còn nói là nghe người khác bàn luận, đồn đại Dương Bối vẫn còn là trinh nữ...
Chuyện riêng tư của Trần Đại Đầu không phải từ chính miệng Dương Bối nói ra, mà không ngờ lại qua miệng một tên lưu manh truyền ra ngoài, cuối cùng khiến Trần Đại Đầu trở thành trò cười của thành phố Lang.
Biểu Lý kinh hãi, lập tức liền bỏ qua Lộ Hồng Chiêm trực tiếp báo cáo tình tiết vụ án với Ngả Thành Văn, Ngả Thành Văn hiểu rất rõ lúc này đúng là thời kì quan trọng mà Hạ Tưởng và Cổ Hướng Quốc đọ sức với nhau. Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, y đã gọi một cú điện thoại lên Bắc Kinh xin chỉ thị, sau đó đã hẹn gặp mặt Hạ Tưởng tiến hành thảo luận bí mật.
Trong việc so chiêu giữa Hạ Tưởng và Cổ Hướng Quốc, Ngả Thành Văn ngay từ đầu đã giữ lập trường trung lập, nhưng vừa rồi sau khi gọi điện thoại với Bắc Kinh, nhận được chỉ thị mới bảo y bằng mọi cách bí mật phối hợp hành động với Hạ Tưởng, bởi vì sự đương đầu giữa Cổ Hướng Quốc và Hạ Tưởng đã lên tới mức độ chính trị cao cấp, trong tầng lớp trung ương cấp cao đã đạt được thỏa hiệp.
Cụ thể là đạt được thỏa hiệp gì, cấp trên không tiết lộ, Ngả Thành Văn cũng không dám hỏi nhiều nhưng có một điều y hiểu rõ trong lòng, cuộc đọ sức giữa các phe phái lớn, trong việc điều chỉnh quy mô lớn các cán bộ cấp tỉnh sắp tới đã bắt đầu thấy được thắng bại, nhưng ở thành phố Lang còn có một cuộc đấu tranh chính trị nhỏ có ý nghĩa tượng trưng hơn, hoặc giả nói, các cán bộ cấp sở dự bị cho cán bộ cấp tỉnh nếu không trải qua đấu tranh chính trị tàn khốc cũng không có khả năng lọt vào tầm mắt của cấp trên.
Hơn nữa, cuộc giao đấu giữa Hạ Tưởng và Cổ Hướng Quốc đã tới mức vô chiêu thắng hữu chiêu, trên cơ bản đã tiếp cận thủ đoạn giao chiến giữa các cấp tỉnh bộ, người thắng có hi vọng trở thành hậu bị trong cấp tỉnh bộ, kẻ thua có khả năng từ nay về sau sẽ rất trầm luân.
Ngả Thành Văn không cần biết hậu thuẫn của y và của Hạ Tưởng đã đạt được thỏa hiệp gì, dù sao cấp trên đã có tinh thần chỉ thị rõ ràng, y chỉ chấp hành toàn bộ.
Sau mười phút thảo luận bí mật với Hạ Tưởng, Ngả Thành Văn lập tức quyết định phối hợp với đòn ra tay của Hạ Tưởng từ bên hông, lập tức lấy danh nghĩa tội xúi giục để bắt giữ Trần Đại Đầu.
Đổ thêm dầu vào lửa, tình thế của thành phố Lang đột ngột trở nên khẩn trương hẳn lên.
Trong khi Biểu Lý tổ chức bắt giữ Trần Đại Đầu, Lộ Hồng Chiêm còn đang ở nhà Doãn Chi Bình, ngủ mê mệt không dậy nổi. Cũng phải, tuổi của y cũng không còn trẻ, không chịu nổi việc luân phiên làm đi làm lại nhiều lần, nhưng lại ham sắc đẹp và bản lĩnh của Doãn Chi Bình đã không ngừng gắng sức làm, nên khó tránh khỏi mệt nhọc quá độ.
Doãn Chi Bình sợ đánh thức con gái, cũng là vì muốn để Lộ Hồng Chiêm yên tâm mà ngủ qua đêm, cô ta nhân lúc Lộ Hồng Chiêm ngủ say đã tắt điện thoại di động của y.
Bởi vậy, hành động bắt giữ của Ủy ban nhân dân thành phố, Lộ Hồng Chiêm tuyệt đối chẳng biết tí gì. Thân tín của y cũng không cách nào liên lạc được với y, lo lắng đến độ giậm chân cũng không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Biểu Lý sử dụng quyền lực của Cục trưởng nghênh ngang dẫn người đến nhà Trần Đại Đầu trong đêm.
Lại nói đến kẻ nghi phạm vẫn đang bị giam giữ thẩm vấn ở Ủy ban nhân dân thành phố. Khi gã được người bị hại xác nhận, cũng là lần đầu tiên gã chính mắt nhìn thấy dung mạo của người bị hại, lúc đó gã hạ gục người bị hại trực tiếp từ phía sau nên cơ bản là không thấy rõ bộ dạng như thế nào, gã đã có ý nghĩ muốn chết bởi vì vẻ mặt của người bị hại cứ đờ đẫn, rõ ràng là một người phụ nữ bị đần độn, đần độn thì đã đành, lại còn có khuynh hướng cuồng dâm, mấu chốt là tướng mạo của cô ta xấu xí, còn xấu hơn cả Hoàng Muội ở đời sau.
Nghi phạm hối tiếc cũng không kịp, vừa nhìn thấy đã ọe ọe nôn mửa, tuyến phòng vệ tâm lý sụp đổ hoàn toàn...
...
Thành phố Lang về đêm, vì là mùa hè, đèn màu rực rỡ, một bức tranh phồn vinh hưng thịnh. Trên đường cái các cô gái đi qua đi lại, hoặc tô son điểm phấn, hoặc quần áo hở hang. Chả trách trước giờ mùa hè là thời kỳ bùng phát nhiều vụ án hiếp dâm nhất, rất nhiều tội phạm hiếp dâm sau đó khai nhận, không phải là bọn họ kích động mà do mấy cô gái ăn mặc quá hở hang, quá khiêu khích.
Tại anh tại ả, tại cả hai bên. Phụ nữ hở hang chính là để cho đàn ông nhìn, nhưng các cô chỉ muốn đàn ông tán thưởng chứ không phải xâm phạm. Nhưng phụ nữ lại không hiểu rõ lòng đàn ông, đàn ông tán thưởng là vì để đạt được.
Trần Đại Đầu biết tối nay Dương Bối sẽ khó tránh khỏi kiếp nạn, trong lòng y vừa có khoái cảm trả thù lại có suy đoán ác độc, hy vọng Tiểu Ngũ có thể hung hăng mà hủy hoại đời Dương Bối. Tiểu Ngũ là một tiểu tử do y tìm được từ trong đám thủ hạ của Nga Ni Trần có vẻ ngoài gầy gò nhưng lại có năng lực rất mạnh ở phương diện nào đó, bởi vì thu nhập hàng tháng của gã không đến 2000 tệ, trong đó 1500 tệ đã chi vào các cô gái bán hoa, căn bản là một mô tơ có hình người.
Đã 9 giờ tối, Tiểu Ngũ hẳn là đã xong việc. Vừa nghĩ tới việc Dương Bối bị Tiểu Ngũ chà đạp một trận sống chết, Trần Đại Đầu liền cảm thấy 30 triệu tệ cũng chẳng phải quá xót thịt. Y hẹn hai người bạn đến nhà uống rượu, vừa uống vừa chờ điện thoại của Tiểu Ngũ.
Khi uống say đến bảy tám phần, còn chưa chờ được điện thoại gọi lại báo tin mừng, y đã có chút nôn nóng, giương cổ lên nốc một hơi hết nửa bình rượu, lắc lư rồi đứng lên, hùng hùng hổ hổ nói:
- Một đôi cẩu nam nữ cấu kết thông dâm, đã tằng tịu lại còn đi thuê phòng. Mẹ nó, Lão Tử thật sự là thiệt quá, vừa phải mất của lại bị cắm sừng, toàn là chuyện đâu đâu.
Y rút điện thoại ra định gọi cho Tiểu Ngũ, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa:
- Chủ tịch Trần có ở nhà không?
Trần Đại Đầu căm hận Dương Bối, cũng căm hận Ngụy Hồng Thanh, y biết Ngụy Hồng Thanh và Dương Bối có quan hệ rất tốt, không ngờ hiện tại cả hai người đều đứng ở phía đối lập với y, muốn cướp địa bàn, cướp mối làm ăn của y. Y đang cân nhắc sau khi trừng phạt Dương Bối sẽ thăm hỏi Ngụy Hồng Thanh một chút.
Đối với Dương Bối thì có thể xâm hại tình dục, còn đối với Ngụy Hồng Thanh thì sẽ cướp đi bảo bối của cô ta là con trai của cô. Ý tưởng của Trần Đại Đầu là tìm người âm thầm đưa con trai của Ngụy Hồng Thanh đi, sau đó bán cho bọn buôn người khiến tinh thần Ngụy Hồng Thanh suy sụp.
Dám đối nghịch với y, ở thành phố Lang người có dũng khí đối chọi với y vẫn còn chưa đến lượt hai con đàn bà thối dám nhảy ra đánh vào mặt y, chỉ tổ gậy ông đập lưng ông.
Hai người tiếp rượu Trần Đại Đầu là hai gã dưới quyền trong công ty Trần Đại Đầu, bọn họ vẫn còn tỉnh táo, nghe có người gõ cửa liền cảnh giác hỏi:
- Ai vậy? Chủ tịch Trần không có ở nhà.
- Sao lại không có nhà? Tôi có ở nhà.
Trần Đại Đầu không nghĩ nhiều như vậy, liền đi đến mở cửa. Y làm sao ngờ tới sự việc lại tiến triển nhanh như vậy, cửa mới hé mở thì vài cảnh sát thường phục hùng hổ từ bên ngoài tiến vào, hai người trong đó đã bẻ tay y ra phía sau lưng, đeo còng vào.
Trần Đại Đầu kêu to:
- Các người bắt nhầm người rồi, ta là Trần Đại Đầu, là anh trai của Nga Ni Trần. Thủ trưởng của các người là ai? Bảo ông ta tới gặp tôi.
Y còn ra vẻ vênh váo, mặt kiêu ngạo, lại chửi vài câu khó nghe.
Một cú đấm đấm vào bụng y, đau đến mức y phải cúi khom người, lời chửi mắng người khác cũng không thể nói ra, mồ hôi lạnh chảy ròng. Hai tên kia thấy tình thế không ổn, đều ỷ có Nga Ni Trần chống lưng liền tiến lên ra mặt cho Trần Đại Đầu, một người trong đó còn rút di động ra chụp ảnh, nói là cảnh sát đánh người, gã phải phát tán trên mạng.
Mấy vị cảnh sát tiến đến giựt lấy điện thoại di động quăng một cú vỡ tan, có một người không chút khách khí, tát hai tên đó vài cái rồi hùng hổ nói:
- Nhận được tố cáo của quần chúng, các anh tụ tập đánh bạc, say rượu gây rối, bây giờ bắt tạm giam các anh.
Hai người bình thường vênh váo quen rồi, đâu chịu nổi bị sỉ nhục như vậy, đã bị đánh đến choáng váng, hai chân run lẩy bẩy, cuối cùng không ngạo mạn nổi nữa.
Sau đó, cảnh sát thu dọn hiện trường như gió cuốn mây tan, sau đó đem cả Trần Đại Đầu và hai người đó đi. Mục đích mang hai người đó đi rất rõ ràng, chính là không để cho bọn họ mật báo cho Nga Ni Trần.
...
Hơn 1 giờ sáng, Nga Ni Trần bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Thực ra cũng không thể nói là đánh thức, bởi vì y cũng không ngủ được.
Nga Ni Trần cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, tuy rằng lần ra tay này của Hạ Tưởng đại khái là một loại thủ pháp không tiếng động, thua xa so với sự nhanh gọn, quyết đoán trước đây, nhưng lần trước mặc dù khí thế vô cùng dũng mãnh, trong lòng y lại không hề hoảng hốt, biết thế nào cuối cùng cũng sẽ kết thúc.
Nhưng lần này thì khác, trong lòng y luôn luôn sợ hãi, trực giác nói cho y biết, Hạ Tưởng có lẽ đã hạ quyết tâm phải nhổ y tận gốc. Bởi vì Hạ Tưởng ra tay lúc đông lúc tây, khiến cho người ta không biết sao mà lần, ngược lại trong lòng càng mất tự tin.
Lúc đông lúc tây, không phải vì Hạ Tưởng không nắm được trọng điểm, không có phương hướng, mà là mê trận hắn cố ý bày ra, cố ý khiến cho người khác tìm không thấy mũi kiếm của hắn hướng tới nơi nào. Hạ Tưởng quá xấu xa, quá tinh khôn, thủ đoạn của hắn cũng nhiều vô kể.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mNửa năm về trước, Nga Ni Trần cũng không lo lắng Hạ Tưởng có thể làm gì y, y cậy có hậu thuẫn vững chắc, lại là thâm căn cố đế ở thành phố Lang, sẽ không ai có thể có đủ năng lực để làm lung lay gốc rễ của y. Nhưng hiện tại hoàn toàn khác, y không ức chế được sự khủng hoảng trong lòng, luôn luôn cảm thấy dưới vẻ bề ngoài điềm nhiên như không có việc gì của Hạ Tưởng ẩn chứa dã tâm muốn tiêu diệt y.
Y làm sao có thể yên lòng mà ngủ?
Điện thoại vừa vang lên, y liền xoay người rời khỏi giường. Đã nửa đêm, trên màn hình điện thoại là dãy số quen thuộc, là số di động cá nhân của Cổ Hướng Quốc. Mí mắt Nga Ni Trần giật giật, vội vàng bắt máy:
- Thị trưởng Cổ, đã xảy ra chuyện gì?
- Mẹ nó, Lão Lộ này thật sự là mê sắc đẹp đến ngu muội rồi, thời khắc mấu chốt mà chẳng nhờ vả được gì, chẳng ra gì cả.
Cổ Hướng Quốc không còn phong độ của Thị trưởng, điện thoại vừa thông đã nói chuyện thô tục, hung hăng mắng chửi Lộ Hồng Chiêm một mạch rồi mới nói:
- Trần Đại Đầu đã bị bắt.
- Cái gì?
Nga Ni Trần tính trước đoán sau cũng không thể đoán được Trần Đại Đầu anh ruột của y lại bị bắt, bỗng chốc liền nóng nảy:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dưới tình thế cấp bách, y cũng quát lên.
- Quát tháo thì có ích lợi gì?
Cổ Hướng Quốc tức giận mà trách mắng Nga Ni Trần:
- Đấy chẳng phải là chuyện tốt của ông làm đấy sao? Tìm người cưỡng hiếp Dương Bối, đúng thật ngu xuẩn, đã là lúc nào rồi lại còn gây thêm phiền phức nữa, chẳng phải là tự mình đưa nhược điểm cho người khác sao? Bình thường ông là một người khá thông minh, làm sao mà bây giờ lại nghĩ ra chiêu ngu xuẩn như vậy?
Thật ra Cổ Hướng Quốc oán trách thì oán trách, cũng biết rõ nếu suy tính của Nga Ni Trần thuận lợi thì sau khi Dương Bối bị tấn công, có lẽ sẽ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, quả thật là một cú đánh rất mạnh đối với sự quật khởi của sơn Toàn Mỹ. Mặc dù thủ đoạn có phần độc ác, tuy nhiên cũng có thể xem là một phương pháp hữu hiệu nhưng vấn đề là đã thất bại.
Thất bại cũng không sao, cùng lắm là có chết cũng không nhận tội, nhưng điều thứ hai không ngờ tới chính là, Ngả Thành Văn đã ra tay khá độc, trực tiếp vượt mặt Lộ Hồng Chiêm, bắt giữ Trần Đại Đầu.
Việc bắt giữ Trần Đại Đầu có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Thứ nhất là tạo thế ép Nga Ni Trần tới nơi đầu sóng ngọn gió khiến y mất mặt. Thứ hai là Trần Đại Đầu là đại lý lớn của sơn Occupy, y bị bắt, tuyệt đối sẽ mang tới ảnh hưởng tiêu cực chết người đối với việc tiêu thụ của sơn Occupy.
Tình hình phát triển càng ngày càng có dấu hiệu mất kiểm soát, sức chịu đựng của Cổ Hướng Quốc cũng bắt đầu dao động.
Nhưng hiện tại không phải lúc để oán giận và chỉ trích, mà là lúc đồng tâm hiệp lực liên kết phản kích, y không trả lời Nga Ni Trần, mà nói:
- Trần Đại Đầu đã bị khống chế, tạm thời tôi cũng không nhúng tay vào được, chỉ có chờ Lão Lộ từ Ủy ban nhân dân thành phố nghĩ cách. Vấn đề hiện tại là chúng ta không thể tự làm rối đội hình… Việc sắp xếp của ông ở Bắc Kinh có tin tức gì chưa?
Nga Ni Trần đã bố trí người tới Bắc Kinh, hiện đang âm thầm bắt tay vào điều tra Tiếu Giai, nhưng dù sao thời gian vẫn còn ngắn, chưa có tin tức rõ ràng.
Cổ Hướng Quốc thật ra cũng hiểu là không thể trong thời gian ngắn như vậy sẽ thu hoạch được cái gì, y cũng nóng lòng, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Chỉ đơn thuần ra tay từ phương diện tác phong cuộc sống mà muốn quật ngã Hạ Tưởng cũng không dễ dàng, cùng lắm chỉ làm hắn bị vấy bẩn, khiến hắn rút tay lại thì có thể. Chủ yếu là Hạ Tưởng làm việc gì cũng quá cẩn thận, chúng ta không nắm được nhược điểm của hắn.
Nga Ni Trần trong lòng hiểu rõ, cũng không hoàn toàn là bởi vì Hạ Tưởng làm việc cẩn thận mà là Hạ Tưởng quả thật là đi đứng ngay thẳng. Về vấn đề nữ sắc thì khó mà nói, có lẽ là y chưa phát hiện ra, nhưng ở phương diện kinh tế Hạ Tưởng quả thật rất tự quản, không có bất kỳ vấn đề kinh tế gì có thể đem ra bàn cãi.
Nga Ni Trần nói:
- Chỉ có hai con đường có thể đi. Một là lợi dụng sự việc ở quận Hạ Mã năm đó để làm lớn chuyện. Hai là nghĩ cách tạo áp lực từ phía trên, có thể điều Hạ Tưởng đi là tốt nhất, điều không được cũng phải cho hắn biết lãnh đạo tỉnh bất mãn đối với hắn.
Đề nghị của Nga Ni Trần rất thực tế, cũng chính là suy nghĩ của Cổ Hướng Quốc. Buông điện thoại, Cổ Hướng Quốc lại suy trước tính sau một hồi, cho rằng nhất định phải đích thân báo cáo công tác với Bí thư Phạm, giáp mặt trao đổi dù sao cũng có thành ý hơn so với nói chuyện điện thoại, cũng dễ dàng thắt chặt tình cảm.
Chỉ có điều... Trần Đại Đầu bị bắt đã ảnh hưởng rất tồi tệ đối với triển vọng của sơn Occupy, tuyệt đối là tai ương ngập đầu.
Cổ Hướng Quốc lo lắng, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, y liền mượn danh nghĩa báo cáo công tác lái xe đến thành phố Yến. Thật ra ai cũng hiểu rõ Cổ Hướng Quốc đi lên tỉnh cầu cứu, Cổ Hướng Quốc từ trước tới giờ mắt luôn cao hơn đỉnh đầu chỉ nhìn ánh mắt của Bắc Kinh chứ không nghe chỉ thị của Tỉnh ủy, hiện tại tất cả rơi vào đường cùng, không thể không đến Tỉnh ủy cầu cứu, trước khác nay khác, cũng có ý châm chọc.
Cổ Hướng Quốc vừa đi khỏi, tin tức Trần Đại Đầu bị bắt cũng đã lan truyền ra mọi mặt, lập tức dẫn tới sự khủng hoảng của tất cả các đại lý bán hàng của sơn Occupy ở thành phố Lang. Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, tỷ lệ hàng trả lại của sơn Occupy tăng chóng mặt.
Hàng trả thì còn đỡ, chủ yếu là do các đại lý bán hàng lần lượt bỏ sơn Occupy mà đi, đầu quân cho phía sơn Toàn Mỹ mới là tổn thất lớn nhất. Đối với một doanh nghiệp mà nói, kênh tiêu thụ là tối quan trọng bởi vì chỉ có kênh tiêu thụ hợp lý mới có con đường cái cung ứng hàng hóa toàn diện cho khắp nơi trong cả nước. Hiện tại các đại lý bán hàng đều bỏ đi tương đương với việc phá hủy con đường tiêu thụ.
Sơn Occupy liên tiếp triệu tập hội nghị cấp cao, hết đường xoay xở, lại báo cáo tình hình với trụ sở ở Nhật Bản, khiến cho trụ sở chính ở Nhật Bản chấn động.
Không chỉ rụ sở chính ở Nhật Bản hết sức phẫn nộ, ngay cả trong nội bộ sơn Occupy ở thành phố Lang cũng là lòng người dao động, vô cùng lo lắng cho triển vọng về sau.
Cơ bản trải qua mấy lần chấn động đại lý bán hàng, sơn Occupy đại khái có khoảng 1/2 số đại lý bán hàng thay đổi tại chỗ, làm đại lý cho sơn Toàn Mỹ. Cái gọi là thay đổi tại chỗ chính là mặt tiền cửa hàng không thay đổi, vị trí không thay đổi, chỉ là thay đổi bề mặt, thay đổi biển hiệu. Hiện tại sơn Toàn Mỹ đang tăng ca thêm giờ thi công, dự tính một tháng sau là có thể chính thức đi vào sản xuất, đến lúc đó nguồn cung cấp hàng mở rộng, sản lượng tiêu thụ tăng lên, mới là lúc sơn Occupy chính thức nhức nhối.
Sato sứt đầu mẻ trán, xem như đã thật sự cảm nhận được sự lợi hại của Hạ Tưởng. Cái gì mà gọi là "không đánh mà cũng hàng phục được kẻ thù"? Thủ pháp của Hạ Tưởng chính là không gây ồn ào, toàn bộ thủ đoạn đều công khai, không cần bất kỳ chiêu thức gì mờ ám, khiến cho sơn Occupy lũng đoạn ở Trung Quốc hơn mười mấy năm cũng phải bó tay không biện pháp, còn dựa thế mượn lực nhanh chóng đầu cơ phát triển sơn Toàn Mỹ, thủ đoạn cao siêu, phương pháp khéo léo, cả đời y cũng chưa từng được thấy.
Chỉ đơn giản xuất phát từ góc độ thương mại, Hạ Tưởng cũng đủ xứng đáng để gọi là thiên tài kinh doanh.
Sato từ trước tới giờ đều cho rằng người Trung Quốc không có đầu óc, nhất là cán bộ Trung Quốc rất dễ đối phó, hoặc là tham tiền, hoặc là háo sắc, thường thì chỉ ăn một bữa cơm, nhét bao thư là hoàn toàn có thể xử lý. Hiện tại y lại cảm nhận được sức mạnh của một loại người Trung Quốc khác từ trên người Hạ Tưởng, cũng chính là nguyên do vì sao dân tộc Trung Hoa có thể đứng sừng sững trên thế giới hơn 5000 năm không ngã.
Thông minh, nhẫn nại, dũng cảm và lập trường dứt khoát rõ ràng.
Sato quyết định tìm gặp Hạ Tưởng nói chuyện, muốn nhận thua ngay trước mặt, cầu xin Hạ Tưởng tha cho sơn Occupy, nếu sơn Occupy không còn chỗ đứng ở thành phố Lang thì đối với sơn Occupy là tổn thất vô cùng to lớn, đối với sự phát triển kinh tế của thành phố Lang mà nói cũng không phải tin tức tốt đẹp.
...
Trong lúc Cổ Hướng Quốc lên tỉnh cầu viện, Hạ Tưởng hoàn toàn như không có việc gì, đầu tiên là chủ trì triệu tập hội nghị thường vụ chính phủ, bố trí công tác trọng điểm của chính phủ trong sáu tháng cuối năm. Đã đề xuất cùng với việc phát triển mạnh về kinh tế cũng phải chú trọng bảo vệ môi trường, gìn giữ một mảnh trời xanh nước biếc cho thế hệ mai sau, lại tiến hành điều chỉnh trọng điểm tương ứng đối với tám ngành công nghiệp trụ cột lớn của thành phố Lang, cố gắng hết sức giảm thiểu đầu tư đối với một vài ngành công nghiệp trụ cột đã về chiều, duy trì quy mô hiện giờ, không phê chuẩn thêm các dự án liên quan.
Sau đó, Hạ Tưởng tiếp đón nhóm người Triệu Tiểu Phong.
Triệu Tiểu Phong lấy thân phận nhà đầu tư đến thành phố Lang, có ý định đầu tư 1, 2 trăm triệu khởi công xây dựng một nhà máy sản xuất hàng gia dụng ở thành phố Lang, ngành sản xuất hàng gia dụng là một trong những ngành công nghiệp trụ cột của thành phố Lang đang trên đà phát triển, triển vọng rộng lớn. Hạ Tưởng liền thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thể hiện sự hoan ngênh nhiệt liệt đối với ý định đầu tư của Triệu Tiểu Phong, và đích thân cùng y đi khảo sát thị trường hàng gia dụng ở thành phố Lang.