Quan Thần

Chương 884: Hai mặt trái phải



Cuối tháng 8, thành phố Lang mưa triền miên không ngớt.

Thành phố Lang không phải là một thành phố mưa nhiều, từ trước đến nay thì mùa hè luôn nóng bức và khô ráo, còn mùa đông thì rét lạnh và khô hanh. Nhưng thời tiết đợt này lại có vẻ khác thường, đang vào mùa hè mà trời mưa dầm liên tục không ngớt, động một chút là trời mưa, thậm chí có trận mưa liên tục trong suốt hai ngày không ngừng nghỉ.

Trời mưa dầm kiểu này thì thường không phải là mưa to, mà là mưa phùn. Với thời tiết mưa phùn như thế này thì khí hậu luôn mát mẻ và làm con người ta rất thoải mái, khi cơm nước no say xong dễ nảy sinh các tư tưởng ham muốn. Bởi vậy, trong những ngày trời mưa liên miên này thì các trung tâm tắm hơi, phòng khiêu vũ cùng các chỗ ăn chơi khác của Nga Ni Trần có nguồn thu kinh doanh cực tốt.

Chỉ tiếc là thình lình xảy ra đợt hành động trọng điểm "Truy quét tội phạm" diễn ra trong nửa tháng, điều này đã làm bừng tỉnh giấc mộng đẹp của Nga Ni Trần.

Từ khi Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc nhậm chức tới nay thì thành phố Lang chưa lần nào tổ chức một đợt hành động truy quét tội phạm có thanh thế lớn đến như vậy. Hôm nay, trong buổi họp hội nghị thường vụ, do Phó Chủ tịch thường trực Hạ Tưởng đề nghị, Bí thư Thành ủy Ngả Thành Văn ủng hộ, Phó Bí thư Thành ủy Trương Anh Tịch, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Lữ Nhất Khả giơ cả hai tay tán thành, cùng với một số các ủy viên thường vụ khác đều nhiệt liệt hưởng ứng. Dưới tình thế như vậy nên thanh âm phản đối của Thị trưởng Cổ Hướng Quốc và một số ủy viên thường vụ khác nghe có vẻ rất mong manh, không có chút sức lực nào cả. Cuối cùng, hội nghị thông qua đợt triển khai hành động trọng điểm 15 ngày nhằm "Truy quét tội phạm" trong phạm vi toàn thành phố, mục đích là để loại bỏ mọi điều dơ bẩn của thành phố Lang, trả lại mảnh trời xanh trong cho thành phố.

Chỗ khác biệt với trước đây nửa dấu nửa hở không chịu đề cập đến Nga Ni Trần là, hội nghị thường vụ lần này, đối tượng được nhấn mạnh là trọng điểm đả kích lại là sản nghiệp của Nga Ni Trần. Rốt cuộc, thì Nga Ni Trần đã bị điểm mặt chỉ tên trong hội nghị thường vụ tại thành phố Lang, công khai đưa lên mặt bàn để thảo luận, không còn kiểu sợ bác sĩ mà giấu bệnh. Điều này làm cho rất nhiều người đều thấy rõ một sự thật là tình thế đã tới lúc giương cung bạt kiếm, hoặc nói cách khác là khả năng lên tiếng của hậu trường lớn nhất của Nga Ni Trần tại Thành ủy là Cổ Hướng Quốc đã trở nên cực kỳ mong manh.

Càng có ý vị sâu xa chính là việc đề nghị đả kích Nga Ni Trần thì lại có được phiếu tán thành của Lộ Hồng Chiêm.

Không ít người khi nhìn về phía Cổ Hướng Quốc thì ánh mắt đều tràn ngập vẻ thông cảm và thương xót, thế lớn của Cổ Hướng Quốc đã mất, ngay cả người tùy tùng kiên định nhất của y là Lộ Hồng Chiêm cũng đã đi ngược hướng lại với y. Sao mà Cổ Hướng Quốc lại đi tới nông nỗi như ngày hôm nay?

Mặt của Cổ Hướng Quốc không có chút nào thay đổi, đối với sự nghi vấn và khinh thị của mọi người thì y làm như là không thấy. Chỉ có điều, dưới sắc mặt ra vẻ trấn tĩnh đó thì ánh mắt nhiều lúc mơ hồ bất định, điều này làm bại lộ sự giãy dụa và bất lực ở trong nội tâm của y.

Thời tiết mưa dầm dề nhiều ngày không cản được sự tò mò và nhiệt tình của mọi người. Bởi vì, tất cả người dân thành phố Lang bỗng ngạc nhiên phát hiện rằng trong các tin tức trên Tivi có không ít những cảnh quay đầy thâm ý, ví dụ như cảnh Thị trưởng Cổ xuất hiện so với trước kia thì thưa hơn rất nhiều, hơn nữa cho dù xuất hiện thì điệu bộ nói năng chậm rãi của Thị trưởng Cổ như trước không còn nữa, mà lúc này vẻ mặt của Thị trưởng Cổ đầy nghiêm túc, nói không nhiều lắm, ngôn ngữ điệu bộ cơ thể cũng ít đi, có cảm giác như là một con rối gỗ.

Biểu hiện của Thị trưởng Cổ thì chỉ những người dân trong thành phố mẫn cảm đối với chính trị mới có thể nhìn ra được, còn đại bộ phận người dân trong thành phố thì lại cảm thấy hứng thú với việc ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Cục Công an Lộ Hồng Chiêm khi nói chuyện trong hội nghị công tác trị an toàn thành phố đã tuyên bố phải triển khai một đợt hành động trọng điểm với quy mô phạm vi toàn thành phố, kiên quyết chống lại các biểu hiện tội phạm. Hơn nữa, ngay sau đó màn hình chợt chiếu hình ảnh một nhóm công an bắt được các cô gái mại dâm. Cũng không biết là do cố ý dàn dựng hay chỉ là ngẫu nhiên mà hình ảnh chiếu rõ kiến trúc kiểu La Mã của nơi vi phạm, đúng là trung tâm tắm hơi nổi tiếng nhất của thành phố Lang tên là Phương Thảo Địa.

Ai chẳng biết Phương Thảo Địa là sản nghiệp của Nga Ni Trần.

Không ít người có tâm tư liền hiểu được rằng đây là tín hiệu truyền đạt một cách rõ ràng tới toàn bộ nhân dân, lần hành động truy quét tội phạm này thì trọng điểm đả kích chính là sản nghiệp của Nga Ni Trần. Hoặc nói trắng ra thì đây là chính quyền công khai tuyên chiến với Nga Ni Trần.

Lần hành động này thì Hạ Tưởng làm Tổng chỉ huy, được Ngả Thành Văn trao quyền nên toàn bộ các hành động của Lộ Hồng Chiêm đều phải báo cáo lên Hạ Tưởng.

Ngồi ngay ngắn trong văn phòng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này thì trời mưa liên miên không dứt nhưng trong lòng Hạ Tưởng dần dần lộ ra một tia ánh sáng. Mặc dù tình thế lúc này không được lạc quan cho lắm, Thôi Kiến bị trúng độc khá nặng và đang còn hôn mê bất tỉnh tại bệnh viện Bắc Kinh, Dương Minh thì đang nằm ở bệnh viện thành phố Lang, hiện tại đang hôn mê sâu. Sách lược của đối thủ rất có hiệu quả, đúng thật là đã cản trở được tiến trình điều tra, hiện tại thì vụ án tạm thời lâm vào trong cục diện bế tắc.

Cũng may là tính mạng của bất kể là Dương Minh hay Thôi Kiến thì không đáng ngại gì, việc tỉnh lại chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Cũng nhân khoảng trống lúc này mà tranh thủ trau chuốt lại một chút sản nghiệp của Nga Ni Trần, cái nào nên niêm phong thì niêm phong, nên rửa sạch thì rửa sạch, nên thu mua thì bất kể là y có ác ý hay thiện ý gì thì cũng thu mua.

Không phải là y đòi lấy cứng đối cứng hay sao? Nếu vậy thì thử xem ai cứng rắn hơn.

Bên ngoài thì tính cách của Hạ Tưởng luôn ôn hòa, trên thực tế tính thắng thua của hắn so với mọi người khác thì ác liệt hơn rất nhiều. Nếu đối phương sử dụng thủ đoạn mạnh bạo thì hắn cũng sẽ thi triển thủ đoạn lấy nhu thắng cương, nhưng nếu đối phương làm xằng làm bậy thì hắn cũng chẳng xấu hổ khi phải ra tay cứng rắn.

Nga Ni Trần tự cho là mình đã hiểu biết Hạ Tưởng, thật ra y còn rất xa trong việc hiểu rõ các mặt phức tạp trong tính cách của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng có thể dễ dàng huy động mạng lưới quan hệ phức tạp trong chốn quan trường, cũng có khả năng khiến anh em công nhân hiền lành chất phác nhất đồng cam cộng khổ với hắn. Nếu nhìn kỹ thì cách đối nhân xử thế của hắn đã đạt tới một cảnh giới rất cao, không chỉ có thủ đoạn đơn giản như vậy.

Dùng thủ đoạn đối đầu với thủ đoạn chỉ là trò khôn vặt, không đủ đạt tới thành tựu trí tuệ lớn. Hiện nay thì Hạ Tưởng đã từng bước thoát khỏi cảnh giới này, bắt đầu tiếp cận cánh cửa của con đường mới.

Rất không may, Nga Ni Trần từ chướng ngại vật trên bước đường tiến tới trước của Hạ Tưởng đã trở thành hòn đá kê chân, là y trở thành bước nhảy vọt chất lượng của hắn trên con đường nhân sinh

Trong ý tưởng của Hạ Tưởng thì đợt thanh trừ Nga Ni Trần không chỉ đơn giản là một hồi truy quét tội phạm trên mặt chính trị như vậy, mà còn có cả việc cô lập và thu mua trong lĩnh vực kinh tế.

Nga Ni Trần tự cho là có thể lấy bạo lực để ngăn cản việc mở miệng của Dương Minh và Thôi Kiến, nhưng y đã quên rằng Hạ Tưởng không chỉ thành thạo trong chính trị mà ở trong lĩnh vực kinh tế thì hắn có thực lực rất hùng mạnh. Nói không hề khoa trương thì với lực lượng tư bản mà Hạ Tưởng đang đứng ở phía sau thì việc một ngụm nuốt trôi hết toàn bộ sản nghiệp của Nga Ni Trần cũng không phải là điều gì khó. Đương nhiên, Hạ Tưởng không làm như vậy, trong tài chính mà lấy cứng đối cứng, đánh bừa thì không khác gì giết địch một ngàn lại tự làm tổn hại đến tám trăm, là hành vi không sáng suốt, giống hành động của một đứa trẻ. Cái mà Hạ Tưởng muốn chính là sử dụng các thủ đoạn hợp pháp, hợp lý, như tằm ăn rỗi để dần dần ăn hết sản nghiệp của Nga Ni Trần, chặt đứt sợi dây xích lợi ích của Nga Người Trần.

Bất luận đoàn thể nào tồn tại đều bởi vì có điểm chung về lợi ích thì mới kết hợp lại với nhau được, một khi không còn liên quan đến lợi ích nữa thì đoàn thể sẽ không còn là một tập thể đoàn kết. Nếu trên phương diện kinh tế bị quản chế thì tất nhiên thực lực của Nga Ni Trần sẽ bị tổn hao rất nhiều. Hơn nữa, Hạ Tưởng rất rõ một điều chính là ở sau lưng sản nghiệp của Nga Ni Trần tại Bắc Kinh có rất nhiều bóng dáng của các quan lớn. Nếu bị bức bách đến một mức độ nhất định thì có lẽ Nga Ni Trần vẫn có thể kiên cường chống chọi, nhưng nếu vượt qua cái mức này thì sẽ có một số người không chịu đựng nổi tổn thất và tiến tới thỏa hiệp, lúc này kết quả thỏa hiệp của bọn họ chính là vứt bỏ Nga Ni Trần.

Cho nên Hạ Tưởng yêu cầu Tiếu Giai và Lý Thấm tiếp tục tiến hành chèn ép một cách toàn diện vào sản nghiệp của Nga Ni Trần ở Bắc Kinh, sau khi áp bức đến một trình độ nhất định nào đó thì có thể suy xét đến việc thu mua lại. Về phần sau khi mua lại xong để làm gì, tiếp tục kinh doanh hay là bán trao tay, hoặc là làm cái gì khác thì đây là vấn đề mà Lý Thấm phải suy xét, còn Hạ Tưởng thì hắn lười quan tâm đến.

Dĩ nhiên với chỉ thị của Hạ Tưởng thì Tiếu Giai và Lý Thấm không có chút dị nghị nào, nhất là Lý Thấm. Sau khi vận dụng lực lượng tư bản để đả kích sản nghiệp của Nga Ni Trần thì sự hiếu chiến trong người cô tăng vọt một cách mãnh liệt. Đồng thời, cô cũng phát hiện ra rằng Nga Ni Trần có rất nhiều sản nghiệp, nhưng bởi vì có quá nhiều người tham gia cổ phần nên phản ứng rất chậm chạp, tầm mắt đưa ra các quyết sách và sự quyết đoán cũng không đủ, do đó mới chỉ đánh nhau mấy hiệp mà đã bị đánh cho tán loạn, lộn xộn hết cả. Với tình hình như vậy thì hai mắt Lý Thấm liền sáng ngời, đây đúng là cơ hội tốt, phải tận dụng thời cơ để ra tay thu mua.

Vừa lúc Hạ Tưởng đề xuất việc mua lại, điều này lại càng làm cho Lý Thấm kiên định với cái nhìn của mình. Lúc này ra tay thu mua lại sản nghiệp của Nga Ni Trần thì bất kể tiếp tục kinh doanh, giải thể hoặc bán lại, tuyệt đối là có thể có lợi..

Vì thế, sản nghiệp ở Bắc Kinh của Nga Ni Trần bắt đầu bị người theo sát và chèn ép, sau khi bị tổn thất rất nghiêm trọng và thê thảm thì đột nhiên gió lại bắt đầu chuyển hướng, lực lượng tư bản bắt đầu tham gia và đưa ra đề nghị thu mua, hơn nữa giá cả đưa ra cực thấp.

Tuy rằng Nga Ni Trần ra tay là vì tranh thủ cho Cổ Hướng Quốc có cơ hội thở dốc, tạm thời kéo dài vụ án thẩm tra xử lý Tiêu Điện, nhưng đồng thời cũng chính việc này mà mang tới cho y tai ương ngập đầu. Đối với việc Dương Minh bị thương và Thôi Kiến trúng độc, nếu nói trước kia Hạ Tưởng còn ôm một tia ảo tưởng, hy vọng rằng Nga Ni Trần có thể đúng lúc thu tay lại thì hiện tại hắn đã hoàn toàn thất vọng với Nga Ni Trần, quyết định chẳng những nhổ Nga Ni Trần tới tận gốc mà còn muốn thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của Nga Ni Trần, khiến y phải mất tất cả.

Không phải là muốn chơi độc sao? Được, nếu vậy xem ai độc hơn.

Nga Ni Trần thực sự đã chọc giận Hạ Tưởng, từ trước đến nay thì Hạ Tưởng chưa lần nào có ý tưởng đuổi tận giết tuyệt ai cả, thậm chí là Nguyên Minh Lượng lúc trước thì hắn vẫn còn có chút tỉnh táo, nhưng hiện tại đối với Nga Ni Trần thì đã thực sự làm cơn lửa giận của hắn bùng cháy.

Hạ Tưởng mượn dùng lực lượng tư bản của Tiếu Giai, cũng mượn thực lực tài chính của Liên Nhược Hạm ở Tập đoàn Viễn Cảnh, nhưng chưa từng vận dụng lượng tài chính hùng hậu của công ty bên Mỹ của Liên Nhược Hạm. Hiện tại, hắn quyết định phải triển lãm cho người ta biết một chút sự tàn phá khủng bố của đồng đô la Mỹ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Sau khi Liên Nhược Hạm nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, nghe nói Hạ Tưởng muốn thuyên chuyển tài chính của cô thì cô cười khanh khách rồi nói:

- Em còn tưởng là cả đời anh không bao giở mở miệng dùng tiền của em, duy trì sự tự tôn đáng thương của người đàn ông. Hiện tại rốt cuộc đã mở miệng, hừ, xem như cũng biết trong lòng anh thì em cũng không phải là người ngoài.

Liên Nhược Hạm cũng đã từng đưa cho Hạ Tưởng một tấm chi phiếu 5 triệu tệ nhưng Hạ Tưởng mới dùng để mua một chiếc xe, đó còn là ở trong tình thế bị Liên Nhược Hạm ép buộc. Hiện tại cái thẻ còn ở trong tay hắn, tiền ở bên trong vẫn còn nguyên vẹn, chưa bao giờ động qua. Cũng bởi vì trong phương diện tiền tài thì Hạ Tưởng cũng không thực sự để ý lắm.

Nhưng Liên Nhược Hạm lại luôn cho rằng Hạ Tưởng không mở miệng dùng tiền của cô là biểu hiện một sự khách khí đối với cô. Khi một người phụ nữ đã yêu thương sâu đậm người đàn ông của mình thì cô ta luôn nguyện ý hiến dâng hết thảy mọi thứ của mình cho người ấy. Nhưng người đàn ông nào cũng đều có tự tôn, không dễ dàng mở miệng vay tiền với người phụ nữ của mình. Tuy nhiên, người chồng khi ở trước mặt người vợ của mình thì lại sẽ không vì việc đề cập tới tiền bạc mà trở nên ngại ngùng. Vì thế, Hạ Tưởng mở miệng nói ra điều này lại khiến cho Liên Nhược Hạm như mở cờ trong bụng.

Hạ Tưởng cười ha hả vài tiếng:

- Sản nghiệp của Nga Ni Trần ở Bắc Kinh không ít, còn có một số công ty mà y có cổ phần khống chế đã đưa ra thị trường chứng khoán. Ý tứ của anh là em sử dụng một chút các thao tác tài chính với các công ty đã gia nhập vào thị trường chứng khoán của y, khi đến cơ hội thích hợp thì mới tiến hành thu mua, điều này có mang tính khả thi không vậy?

Đối với việc thu mua và thâu tóm các công ty trên thị trường chứng khoán thì Hạ Tưởng cũng không thực sự hiểu lắm, chỉ đơn giản là đưa ra bài toán để Liên Nhược Hạm giải quyết.

Vẻ mặt của Liên Nhược Hạm lúc này thì Hạ Tưởng không nhìn thấy được, nhưng giọng nói của cô lại toát ra vẻ linh động, Hạ Tưởng chỉ biết rằng lúc này cô đang rất vui vẻ và đắc ý.

- Đơn giản, thị trường chứng khoán trong nước còn chưa hoàn thiện, muốn thu mua một công ty trên thị trường chứng khoán đối với một chuyên gia kinh tế nước Mĩ như em mà nói thì chỉ là một bữa ăn sáng. Giao cho em, trong vòng một tháng sẽ ra kết quả.

Liên Nhược Hạm khẳng định, khi nói chuyện cô có vẻ như đang cắn đầu lưỡi để nói, bởi vì tiếng nói cười của cô nghe rất mê người:

- Tuy nhiên, em cũng có một điều kiện…

- Điều kiện gì?

Không cần nghĩ thì Hạ Tưởng cũng biết rằng Liên Nhược Hạm không có ý đồ tốt gì.

- Anh nợ em một ân tình, làm thế nào để đáp trả đây?

Quả nhiên, Liên Nhược Hạm cười ha ha mà nói.

- Khoản nợ ân tình…

Không cần nghĩ thì Hạ Tưởng cũng biết điều Liên Nhược Hạm muốn là cái gì, hắn liền cười ha hả làm ra bộ đứng đắn mà nói:

- Dùng thân báo đáp thôi.

- Đồ quỷ, đúng là đồ háo sắc.

Liên Nhược Hạm mắng yêu một cái rồi nói:

- Cái chính là em muốn anh phối hợp một chút để sinh được một bé gái, chỉ là vận động bình thường trên giường thôi, không phải đơn thuần là cái kia, anh cũng đừng có mà hiểu sai.

Hạ Tưởng cười to ha hả mấy tiếng rồi gác điện thoại xuống.

Hiếm có được khi đang trong thời điểm khẩn trương lại có khoảnh khắc lòng được thả lỏng thoải mái đến như vậy, tâm tình Hạ Tưởng trở nên rất tốt, đối với Liên Nhược Hạm cũng càng thêm nhiều xúc động.

Nói thật, ở trong quan hệ nam nữ thì Hạ Tưởng xem như cũng rất hạn chế, một là có tồn tại nguyên nhân giữ mình trong sạch, cũng là có nguyên nhân của hai người Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đối với hắn rất tốt, khiến hắn không muốn làm ra những việc hổ thẹn với các cô. Vì thế, trong quan hệ nam nữ, ngoại trừ là các tình thế bắt buộc chứ nếu không Hạ Tưởng cũng sẽ không dễ dàng lên giường cùng với những người phụ nữ khác.

Đàn ông khi đã có trách nhiệm với người khác thì cũng là lúc biết tự yêu quý bản thân mình. Khi nghĩ đến việc người phụ nữ của mình phải vì mình mà chờ đợi, chịu đựng khổ sở, điều này làm cho người đàn ông nảy sinh ra cảm giác đang chịu tội.

Cổ Ngọc thì không phải bàn tới, xem như một sai lầm đẹp đẽ ngoài ý muốn, mà Vệ Tân thì là mối tình kéo dài từ kiếp trước, làm cho Hạ Tưởng không được có sự lựa chọn nào khác. Hắn không tiếp nhận tình yêu của Vệ Tân thì sẽ là cái tội lớn nhất mà cả đời này hắn phải gánh chịu.

Việc với Mai Hiểu Lâm tất nhiên là sai lầm dưới sự run rủi của trời đất, cũng là một lối rẽ trong cuộc sống con người mà Hạ Tưởng không bao giờ nghĩ tới. Điều này cũng khiến cho giữa hắn và Mai gia có sự liên hệ nói không thành tiếng, nói không rõ ràng và vĩnh viễn không thể cắt đứt được.

Về phần Nghiêm Tiểu Thì, nên để cô theo gió cuốn mà đi là được. Hiện tại thì sự liên hệ giữa hắn và Nghiêm Tiểu Thì ít dần, không nhầm thì một tháng cũng không có nổi một lần điện thoại, quan hệ mỏng đi rất nhiều, có lẽ rốt cuộc sẽ có một ngày mà sự quen thuộc giữa hai người trở thành hai kẻ xa lạ.

Mà Phó Tiên Tiên cũng là một lần gợn sóng lơ đãng trong lòng của Hạ Tưởng, thời điểm bình thường thì có lẽ là gió êm sóng lặng, nhưng một khi Phó Tiên Tiên xuất hiện thì cũng sẽ có những vòng dao động được tản ra. Đương nhiên, không phải do cảm tình, cũng không phải sự vướng bận, mà phần nhiều là loại tình cảm thương tiếc và yêu thương. Bởi vì chưa từng có một cô gái nào lúc đau khổ và bất lực mà nhào vào trong lòng ngực hắn khóc lớn đến như vậy, sau tai kiếp mà Phó Tiên Tiên gặp phải thì sự đáng thương và bất lực cô trong một thời gian rất dài, vẫn luôn luôn thoáng hiện trong đầu của Hạ Tưởng.

Đàn ông trời sinh thì có thêm bản tính chủ nghĩa anh hùng, nhất là khi đối mặt với phụ nữ đang ở trong tình cảnh khổ sở đáng thương thì sẽ không tự chủ được mà trong lòng sẽ tự sinh ra hào khí. Hạ Tưởng thì cũng không thể trốn được bản tính tự nhiên trời sinh như vậy.

Đối với hai chị em Hoa Nhài Vàng, Bạc thì Hạ Tưởng đúng thật là không có bất cứ ý tưởng gì không an phận. Thật ra, đã là đàn ông thì trong đầu ai cũng luôn có ý tưởng muốn sở hữu riêng hai chị em xinh đẹp như hoa này, Hạ Tưởng cũng có. Nhưng đối với Hoa Nhài Vàng, Bạc thì hắn lại có nỗi niềm riêng của chính mình, hai chị em này đẹp thì đẹp thật, nhưng đã là con gái của Nga Ni Trần thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp được.

Hồng nhan bạc mệnh? Hạ Tưởng không muốn nghĩ nhiều, một đôi chị em xinh đẹp như hoa, mỗi người một vẻ, nhưng ở giữa vòng danh lợi thì rất nhiều người đàn ông là muốn chiếm lấy chứ không phải là để thưởng thức.

Cùng lúc Hạ Tưởng có cái nhìn kinh người về Hoa Nhài Vàng, Bạc thì Nga Ni Trần ngồi trong phòng làm việc, nhìn về phía hai cô gái xinh đẹp như hoa, như ngọc ở phía đối diện đang đùa giỡn với nhau, hồn nhiên như không biết các ưu sầu của nhân gian thì Nga Ni Trần không khỏi mặt cau mày cáu, tâm sự rất nặng nề.

Lực lượng của Hạ Tưởng so với tưởng tượng của y thì còn hùng mạnh gấp vô số lần.

Nga Ni Trần không nghĩ tới việc nhận thua, không chỉ do là y tung hoành trong hai giới hắc bạch hơn mười mấy năm, cũng không chỉ bởi vì đế quốc tài sản khổng lồ mà y đang cầm giữ với mấy trăm triệu của cải, mà là y biết rõ rằng y và Cổ Hướng Quốc là khác nhau rất lớn. Cho dù Cổ Hướng Quốc phải rớt đài thì cũng có thể giữ được tính mệnh, còn y, nếu mất hết thảy thì cho dù không bị phán xét là tội tử hình thì cũng sẽ bị kẻ thù của y giết chết.

Y đắc tội với thế lực hắc đạo quá nhiều.

Kể cả y có chết thì cũng không có gì, dù sao thì y cũng đã hơn 50 tuổi rồi, cũng hưởng thụ đủ các niềm vui cuộc sống. Nhưng với hai cô con gái mình thì làm sao bây giờ? Con gái là mối bận tâm duy nhất của người làm cha như y, Nga Ni Trần đối với người khác thì lòng lang dạ sói nhưng đối với hai cô con gái thì lại rất quan tâm săn sóc, e sợ tạo cho các cô bị chút thương tổn, lại càng không thể chịu đựng một số suy nghĩ của mấy kẻ đàn ông xấu xa đang dòm ngó.

Y thấy rất nhiều người người đàn ông vô sỉ, biết đàn ông rất tham lam và tà ác. Hoa Nhài Vàng, Bạc rất đẹp, có biết bao người đàn ông đối với các cô thèm nhỏ dãi, điều này thì không cần nghĩ cũng biết, huống chi y đang sống trong bầu không khí không lành mạnh, chỉ biết rằng nếu mất đi sự bảo hộ của y thì kết cục của Hoa Nhài Vàng, Bạc sẽ rất thê thảm.

Nga Ni Trần nếu nói không hối hận thì đúng là giả, nhưng trời sinh ra y có tính cách không chịu thua, sự tình đã làm thì sẽ không nguyện tự quay đầu lại.

Sản nghiệp ở Bắc Kinh, bất kể là sáng hay tối thì cũng chiếm hai phần ba tổng tài sản của y. Hiện nay, hai phần ba sản nghiệp này đều bị người khác bài bố và chèn ép, và có một bàn tay khổng lồ đầy sức mạnh muốn đánh vào, điều này khiến cho Nga Ni Trần nghẹn họng nhìn trân trối. Trong cả ngoài sáng và trong tối luôn có người tiến hành chà đạp lên sản nghiệp của hắn, hơn nữa, mục đích rất rõ ràng đó chính là đầu tiên đánh cho tàn phế rồi sau đó mới thu mua lại với giá thấp.

Nếu nói rằng chỉ đơn thuần là chèn ép thì Nga Ni Trần còn có thể chịu đựng được, cho rằng có thể cứng rắn chống đỡ trong một đoạn thời gian nữa. Nhưng không biết từ nơi nào đột nhiên lại xuất hiện một ngọn gió lớn không biết lai lịch, bắt đầu thao túng cổ phiếu của các công ty của y đã tung ra thị trường chứng khoán, điều này khiến cho y hoàn toàn trở nên luống cuống.

So với Cổ Hướng Quốc thì Nga Ni Trần cảm nhận được hoàn cảnh của mình càng bi thảm hơn. Tuy rằng Cổ Hướng Quốc bốn bề thọ địch, chẳng biết tìm được đường sống hay không hoặc chết như thế nào, còn y, so với bốn bề thọ địch thì còn lợi hại hơn, đó chính là thập diện mai phục, khiến cho y không biết kẻ thù là ai, giấu ở nơi nào, mục đích ở đâu, hơn nữa, kẻ thù chẳng những vô cùng hùng mạnh mà còn vận dụng các thủ pháp của thị trường tiền tệ vô cùng quen thuộc, khiến cho y khó lòng phòng bị và không có sức lực để phản kích.

Một người nếu biết rõ chỉ còn một con đường chết thì còn tốt, đường nào thua thì cũng thua rồi, còn biết rõ là sẽ chết nhưng lại không biết là chết kiểu gì, rốt cuộc là bị một đao chém đứt đầu hay là bị một phát súng ở sau lưng? Cái chết cũng không sợ hãi, cái sợ hãi chính là quá trình chờ đợi cái chết, và không biết mình sẽ gặp cái chết như thế nào.

Gần đây thì Nga Ni Trần toàn nghe được những tin tức không tốt, nếu không phải tâm tính của y cứng cỏi thì không cần chờ đến thời khắc cuối cùng thì y đã tự sụp đổ từ trước.

Sản nghiệp ở Bắc Kinh bị bao vây và tiêu diệt thì cùng lúc, ở trong phương diện khác đợt truy quét tội phạm ở thành phố Lang cũng khiến y đau buốt đến tận xương tủy. Thủ pháp truy quét tội phạm rất trực tiếp, cũng không có gì mới mẻ nhưng rất hữu hiệu, hơn nữa trọng điểm là chiếu cố tới các sản nghiệp của y, khiến cho tất cả các chỗ ăn chơi của y tại thành phố Lang toàn bộ bị vây trong trạng thái ngừng kinh doanh.

Mỗi ngày đều tổn thất đến con số trăm ngàn, hơn nữa còn phải chịu đựng liên tục trong 15 ngày, chẳng lẽ thực sự đã tới thời điểm phải ra mặt lên Bắc Kinh gặp thủ trưởng để xin giúp đỡ?

Thành phố Lang mưa dầm không ngớt làm cho tâm tình con người ta cũng dần trở nên u tối. Tuy nhiên, một loạt động tác lớn tại thành phố Lang cũng đã xua tan đi sự mịt mờ trong cõi lòng của mọi người, hành động truy quét tội phạm nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán như một luồng gió xuân khiến cho tinh thần của mọi người ai nấy đều rung lên phơi phới.

Rẽ mây nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thành phố Lang sẽ thật sự có một bầu trời toàn ánh nắng?

Ngay từ đầu thì rất nhiều người dân thành phố tưởng rằng đây chỉ là một thủ đoạn bịp bợm, đầu voi đuôi chuột. Bởi vì tuy rằng gần đây Nga Ni Trần trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng không ai mà không hiểu rõ rằng căn cơ của Nga Ni Trần vẫn còn đó, chỗ dựa chính trị cùng với chỗ dựa kinh tế tại thành phố Lang vẫn vững chắc như cũ.

Cổ Hướng Quốc không ngã thì Nga Ni Trần trên chính trường chính trị sẽ không thất thế, mà chính trị không ảnh hưởng thì các hoạt động đả kích kinh tế sẽ không có hiệu quả. Ai nấy cũng đều nghĩ rằng tốt xấu gì thì Thị trưởng cũng là nhân vật số 2 của thành phố, cũng không phải là kẻ bất tài.

Ai có thể nghĩ rằng trong đợt truy quét tội phạm này thì Cổ Hướng Quốc lại không có một chút động tĩnh nào, chẳng hề ra tay cản trở, đúng thật là đã trở thành một kẻ bất tài.

Theo sự phát triển về chiều sâu của hành động truy quét tội phạm, một tuần sau thì Cổ Hướng Quốc cũng không hề có một câu nói nào kể cả là để đưa chuyện, danh hiệu "Thị trưởng cơm khô" liền lập tức vang dậy.

Đương nhiên, đại bộ phận dân chúng chỉ có thể đứng xem náo nhiệt, nhìn không ra được những sự tinh tế trong đó. Cũng có một số người dân thành phố có độ mẫn cảm chính trị, ngay tại lúc đánh bài, uống rượu, thậm chí cả lúc trên giường với vợ của mình thì đột nhiên nhớ tới biểu hiện khác trường của Thị trưởng Cổ liền giả bộ một bộ dáng bí hiểm, đột nhiên nói ra một câu:

- Thị trưởng cơm khô thất thế, chẳng lẽ phải rớt đài?

Bởi vì các biểu hiện của Thị trưởng Cổ đã trở nên rất khác biệt, gần như người dân thành phố bình thường cũng đều nhìn ra điều này, động thái lúc này và ngày xưa chẳng hề có chút giống nhau. Hơn nữa, trong đợt truy quét tội phạm này đây, khi súng đạn đã nổ vang rền mà Thị trưởng Cổ cũng không có một động tác nào cả.

Ai nấy cũng đều nhìn ra các sản nghiệp dưới danh nghĩa của Nga Ni Trần, nhất là các chỗ ăn chơi thì không chỗ nào không chịu đả kích, một nửa bị niêm phong, một nửa bị tạm ngừng, không có địa điểm nào may mắn thoát khỏi cả.

Hành động truy quét tội phạm lần này thì tổng động viên tiến hành dừng hoạt động hơn 30 điểm ăn chơi, bắt được hơn 300 khách làng chơi, về gái mại dâm thì hơn 1000 người, gần như có thể nói tất cả các địa điểm ăn chơi của Nga Ni Trần đều tung một lưới bắt hết, tất cả đều phải giải tán.

Đối với chỗ ăn chơi mà nói thì gái chính là cái đẻ ra được nhiều lợi nhuận nhất, đã không còn các cô gái xinh đẹp ra sân khấu thì các chỗ ăn chơi chỉ là một quán nước lặng lẽ, không thể kinh doanh bất cứ thứ gì. Bởi vậy, khi bắt đi các gái làng chơi thì tương đương với việc hoàn toàn chặt đứt sợi xích trong sản nghiệp của Nga Ni Trần, khiến cho nguyên khí của y bị thương nặng, so với việc dùng bí kíp võ thuật Tứ đại kim cương đánh cho tàn phế thì thủ pháp này càng chuyên nghiệp hơn.

Vì thế, nhân dân thành phố Lang được chứng kiến những cảnh ngoạn mục từ trước đến nay chưa từng có. Trên đường phố, hàng loạt các gái mại dâm bị áp giải lên xe, cô nào cô ấy xinh như hoa, cảnh xuân tươi đẹp, kẻ béo người gầy, mỗi người mỗi vẻ. Điều này khiến cho không ít kẻ hám gái được mở rộng tầm mắt, mới biết được các cô gái ở chốn ăn chơi xa hoa quả nhiên là có chất lượng cao hơn hẳn, các nơi xa hoa này đúng thực như quần áo hàng hiệu vậy, tiền nào của nấy, đúng là đáng đồng tiền

Trong đợt truy quét tội phạm này còn có một số việc thú vị làm cho người ta không biết nên cười hay nên khóc, và cũng được mọi người bàn tán say sưa, trở thành đề tài câu chuyện trong những lúc rảnh rỗi

Ví dụ như có vị khách làng chơi, trước kia vẫn có mong muốn được vào những chỗ này vui vẻ một chút, thật vất vả mới kiếm được một khoản tiền, lần đầu tiên tìm đến các cô gái ở đây thì vừa vặn bị tóm. Y còn lớn tiếng kêu oan uổng, công bố đây là lần đầu tiên vi phạm, yêu cầu được miễn tội, hơn nữa y đã giao tiền nhưng chưa hoàn thành được chuyện tốt. Vì thế y liền đề xuất rằng tiền thì có thể không trả lại, nhưng không thể bắt y. Y đã đưa ra các điều khoản trong bộ luật hình sự cũng như dân sự để lý luận, khiến cho cảnh sát cũng hết cách với y.

Chuyện như vậy thì còn chưa tính là quá hay, mà chuyện cực hay chính là có một khách làng chơi đang ở tầng trên, nghe được tiếng của cảnh sát ở phía dưới, hoảng quá không chọn được đường chạy, cứ để thân mình trần trụi như thế mà chạy lên tít nóc tòa nhà. Mấu chốt chính là cô gái ở cùng cũng trần truồng như thế cùng nhau chạy, hai người cùng chạy, lại còn tay trong tay dắt díu nhau, rất có hình ảnh của một đôi uyên ương đang chạy trốn. Sau đó, cô gái làng chơi không chạy nổi nữa, đứng lại, vị khách làng chơi này cũng có phong độ của kẻ hiệp sĩ, không ngờ cũng không chạy nữa mà thay cô ngăn cản. Vừa lúc, cảnh tượng này bị một người nghiệp dư ham chụp ảnh chụp được, phát lên trên mạng, dẫn tới một loạt bình luận bàn tán của cư dân mạng.

Quan điểm được bàn luận đó chính là quan hệ giữa khách làng chơi và cô gái lầu xanh thì đơn thuần chỉ là việc tiền trao cháo múc hay là ở giữa còn có nhân tố tình cảm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.