- Chuyện này cứ nên làm theo ý của tôi đi. Thục Anh, cô cũng đừng quan tâm nữa. Cô ở thành ủy, không quá hiểu biết tình huống ở huyện Bá. Tôi biết nên làm thế nào, lần này nhất định sẽ cho cô vừa lòng, cứ yên tâm đi.
Lưu Thế Hiên vẫn nói một không hai như trước, căn bản là giọng điệu khẳng định không thể nghi ngờ. Y nhìn sắc mặt hơi ửng hồng của Trương Thục Anh, trong lòng không khỏi ngờ vực vô căn cứ vì sao Trương Thục Anh lại quan tâm tới sự tình của Hạ Tưởng vậy? Chẳng lẽ cô ta thực sự định giao cháu gái mình cho Hạ Tưởng sao? Không thể nào! Trương Tín Dĩnh ngu ngốc thì ai mà chẳng biết, Hạ Tưởng sao có thể coi trọng cô ta chứ? Hơn nữa Trương Thục Anh cũng không cần thiết phải nịnh bợ Lý Đinh Sơn rõ ràng như vậy. Lý Đinh Sơn có thể ngồi ổn trên ngai vàng Bí thư huyện ủy hay không còn chưa chắc, cô ta không hấp tấp đến mức vội vàng dâng cháu gái lên để lấy lòng, vậy rốt cuộc là cô ta có tính toán gì?
Lưu Thế Hiên vốn luôn khinh thường khả năng đối nhân xử thế của Trương Thục Anh, cho rằng cô ta cũng giống như Trương Tín Dĩnh, một người ngu ngốc thật sự còn một người thì giả ngu, cả hai đều là một cặp dở hơi, vừa không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, lại không có ý nghĩ chính trị, quỷ mới biết làm thế nào mà cô ta leo lên được chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành ủy.
Text được lấy tại http://truyenfull.xyz- Hay là dựa theo tôi nói xử lý đi, Thế Hiên, việc này tôi biết rõ ràng hơn anh, đứng cao nên nhìn xa hơn, đúng không nào?
Giọng nói Trương Thục Anh hơi tức giận. Lời nói vừa rồi của Lưu Thế Hiên hiển nhiên là ám chỉ, y mới là người chủ sự, huyện Bá là do y định đoạt, cô chỉ là một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành ủy, còn chưa thể xem được vào việc đề bạt cán bộ cấp phòng ở huyện Bá. Nhớ tới trước kia Lưu Thế Hiên ra sức khước từ việc của Trương Tín Dĩnh, dùng đủ mọi lý do để lảng tránh, cho tới tận hôm nay vẫn né tránh không nói thẳng với cô, cô cũng không khách khí nữa, nói thẳng ra sự bất mãn trong lòng, lại cường điệu một câu
- Huyện Bắc Bộ gần đây muốn đề bạt một vài cán bộ cấp phó huyện, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đang khảo hạch, tôi vừa lúc phụ trách chuyện này, trong đó có một người dường như anh cũng quen biết, tên là Địch Ngọc Huy...
Vẻ thản nhiên trên mặt Lưu Thế Hiên rốt cục cũng thay đổi. Trong mắt y hiện lên một tia uất giận. Mẹ nó, dám uy hiếp ông mày à? Cái gì mà dường như cũng quen biết, Địch Ngọc Huy là em họ tôi mà cô cũng không biết sao? Giả vờ cái quái gì? Nhưng nhiều năm dưỡng thành tính cách bình tĩnh khiến y khôi phục lại sự bình tĩnh trong chốc lát, lại gượng cười nói:
- Nếu Thục Anh kiên trì phải đề bạt Hạ Tưởng, vậy đúng là phải coi trọng ý kiến của lãnh đạo thành ủy, tôi sẽ cẩn thận suy xét một chút.
Thấy Lưu Thế Hiên vẫn quyết giữ ý kiến, lại còn làm trò với mình, Trương Thục Anh cũng căm tức nói:
- Tốt lắm, Phó chủ tịch huyện Lưu cần phải suy xét cho kỹ. Tôi cũng trở về nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, dường như Địch Ngọc Huy kinh nghiệm và lý lịch chưa đủ, khả năng thông qua khảo hạch không cao...
Trương Thục Anh đẩy cửa đi ra. Cô vừa ra khỏi cửa, Lưu Thế Hiên đã nhảy dựng lên, đá bay phích nước nóng dưới đất, chửi ầm lên:
- Con đàn bà thối tha, dám cò kè mặc cả với ông mày à? Xem sau này ông mày sẽ thu thập mày thế nào!
Địch Ngọc Huy là con trai của ông cậu Lưu Thế Hiên, thân thiết với y như chân tay, hiện tại đang làm Trưởng phòng giao thông huyện Bắc Bộ, lần này muốn cất nhắc lên cấp Phó huyện, là một bước trọng yếu trên con đường làm quan. Tuy rằng Trương Thục Anh không có quyền áp chế nhưng ở giữa làm khó dễ hoặc chọc ngoáy là không thành vấn đề. Dù sao cô ta cũng là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, có quyền lên tiếng trong việc khảo hạch.
Phòng làm việc của Lưu Thế Hiên ở lầu hai, phòng của Lý Đinh Sơn ở lầu ba, cho nên lửa giận lôi đình của Lưu Thế Hiên không rơi vào trong tai Lý Đinh Sơn. Ông ta đang ngồi ngay ngắn trong phòng, thương lượng với Hạ Tưởng nếu chẳng may sự tình làng du lịch Tam Sơn có biến hóa không tốt, bước tiếp theo nên ứng đối thế nào. Hạ Tưởng rót đầy chén nước cho Lý Đinh Sơn, nói:
- Phùng Húc Quang nhìn trúng ưu thế tài nguyên của huyện Bá, quyết định mặc kệ đường núi có thông hay không, anh ta vẫn đến huyện Bá xây dựng nhà máy. Tuy nhiên vấn đề vận chuyển sau này hơi phiền toái một chút. Quyết tâm của anh ta khá lớn, cũng là bởi vì thấy huyện Bá quá nghèo nên xúc động tâm tình.
- Nói như vậy anh ta thật ra là một doanh nghiệp có lương tâm... Kỳ thật mặc kệ là thương nhân hay cán bộ, muốn lợi ích và chiến tích cũng là chuyện thường tình, chỉ cần chớ quên căn bản của kinh thương và chức vị là được. Tất cả là do dân và vì dân. Nếu không có dân chúng bình thường, làm sao có thương nhân, làm sao có cán bộ?
Chỉ có trước mặt Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn mới có thể lộ ra một mặt khí chất văn nhân của mình
- Đúng rồi, Phùng Húc Quang là do Văn Dương giới thiệu cho cậu quen, không ngờ cậu và anh ta lại thành bạn bè tâm đầu ý hợp.
Phùng Húc Quang không chỉ là bạn bè tâm đầu ý hợp của Hạ Tưởng mà còn là cầu nối hắn với Cao Kiến Viễn. Chỉ có kết bạn Cao Kiến Viễn mới có thể đặt được viên gạch đầu tiên tiếp cận Cao Thành Tùng. Tính trọng yếu của Phùng Húc Quang không cần nói cũng biết. Thật sự phải nói, Văn Dương coi như vô tình làm một chuyện tốt.
- Cũng đúng, lúc trước Văn Dương vốn muốn đá tôi ra khỏi công ty, không ngờ run rủi thế nào khiến tôi và Tổng giám đốc Phùng mới quen đã thân, ngược lại thành bạn tốt, chỉ sợ hắn hiện tại chính là hối tiếc không kịp.
Hạ Tưởng cười ha hả nói, nghĩ thầm cũng không biết dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn tiến hành như thế nào rồi? Từ trên trời giáng xuống mười triệu đầu tư, nói là chuyện tốt, kỳ thật cũng không dễ tiêu hóa.
Cũng không biết công tác thiết kế của Tào Thù Lê tiến triển đến bước nào rồi? Sau khi đến huyện Bá, thật ra hắn luôn duy trì điện thoại với Tào Vĩnh Quốc tuy nhiên rất không đúng dịp, lần nào Tào Thù Lê cũng không ở nhà. Hạ Tưởng chỉ tùy ý hỏi một hai câu về tình hình gần đây của Tào Thù Lê, cũng ngại không dám hỏi tỉ mỉ. Tào Vĩnh Quốc cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói mỗi ngày Tào Thù Lê đều chuyên tâm thiết kế bản vẽ, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy cô chuyên tâm như vậy. Ngay cả Tào Thù Quân cũng đi theo cô, cả ngày đều cực kỳ phấn chấn, không hề có vẻ gì lười biếng.
Cũng không thể trực tiếp hỏi Tào Vĩnh Quốc vì sao Tào Thù Lê không gọi điện thoại trực tiếp cho mình đúng không? Đối với Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng vừa có cảm kích vừa có ít nhiều sợ hãi. Không phải sợ vì ông ta là cán bộ cấp sở mà là ánh mắt săm soi và giọng điệu hoài nghi của Tào Vĩnh Quốc như thể mình đang tăm tia con gái của ông ta vậy. Kỳ thật Hạ Tưởng quan tâm chính là tiến triển của dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn và công trình cải tạo thôn nội đô của thành phố Yến.
Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, trong khi hắn và Lý Đinh Sơn đang đàm luận về Văn Dương thì ở xa xa tại thành phố Yến, cũng có người đang đàm luận về hắn.
Gần đây tâm tình Sở Tử Cao vô cùng sáng sủa. Từ khi quảng trường thư giãn được khánh thành, người đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ càng ngày càng đông, kinh doanh của quán rượu càng ngày càng phát, chẳng những buôn bán mệt nghỉ mà lợi nhuận còn vượt xa dự tính của y. Cứ theo tốc độ này, khoản đầu tư giai đoạn trước sẽ được thu hồi rất nhanh, hơn nữa không mất bao lâu sau là có thể thực hiện bước đầu tiên của giấc mộng của y, mở chi nhánh đầu tiên của Sở Phong Lâu!
Tâm tư vui vẻ của Sở Tử Cao lại đạt tới đỉnh trong nháy mắt khi nhận được điện thoại của Cao Hải. Bởi vì Cao Hải nói cho y, Thị trưởng Trần Phong cảm thấy hứng thú với phố Bắc Đại, dù bận trăm công ngàn việc vẫn muốn tới phố Bắc Đại thị sát.
Thị trường Trần muốn tới phố Bắc Đại? Sở Tử Cao như thể cứng đờ đầu óc lại một chút nhưng lập tức cười ha hả nhảy dựng lên, ngay cả điện thoại bị y ném xuống đất cũng không thèm nhặt lên, chỉ lo lắng đi vòng quanh, không ngừng lẩm bẩm:
- Thật tốt quá, Thị trường Trần muốn tới thị sát công tác, thật tốt quá, nếu khiến Thị trường Trần đến Sở Phong Lâu dùng cơm, còn hơn cả trăm ngàn tiền quảng cáo.... Việc tốt bằng trời rồi!