Bành Vân Phong cười lớn:
- Đàn ông đều có một cái tính, không có được mới là tốt nhất, sau khi đạt được rồi thì có là châu ngọc cũng sẽ trở thành hạt gạo thôi.
- Chưa chắc, chưa chắc.
Từ Tử Kỳ lắc đầu nói.
- Lệ Hà vĩnh viễn là nữ thần trong lòng tôi.
- Nữ thần là dùng để hoài niệm và chiêm ngưỡng, không phải là dùng để hưởng dùng đâu.
Bành Vân Phong cười đểu vỗ vỗ vai Từ Tử Kỳ.
- Còn đàn ông luôn luôn là kẻ chủ nghĩa thực dụng, với phụ nữ thì chỉ cần mình thích là muốn chiếm hữu. Nếu một thằng đàn ông coi một người phụ nữ là nữ thần, thì cô ta quả là đau khổ. Đàn ông đều không thích người phụ nữ quá thuần khiết, mong muốn mà không đạt được là liền quay lưng đi ngay.
Từ Tử Kỳ lắc đầu tự cười giễu:
- Trương ban thư ký, có thể giúp tôi một việc không, chuyển Lệ Hà đến Ủy ban nhân dân thành phố…
Bành Vân Phong còn chưa trả lời, thì điện thoại vang lên. Sau khi y nghe điện xong, chỉ nghe được vài câu thì mặt biến sắc:
- Được, được, tôi lập tức thông báo đến Thị trưởng Hạ.
Sau đó chỉ kịp gật đầu với Từ Tử Kỳ, y liền nhanh chân đuổi kịp Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, Trưởng ban Thường gọi điện đến, nói là Nguyên Dã đến Thiên Trạch rồi, đòi gặp mặt anh bằng được.
Hạ Tưởng hơi hơi nhíu mày, Bành Vân Phong lập tức phát giác ra Thị trưởng Hạ không vừa lòng, y vội nói:
- Tôi trả lời Trưởng ban Thường?
- Không cần, nói với Trưởng ban Thường, một lúc nữa tôi về.
Trong lòng Hạ Tưởng hơi khó chịu, sự việc vốn phải được Kim Nhan Chiếu xử lý âm thầm thỏa đáng rồi, sao lại để Nguyên Dã rất quang minh chính đại đến Thiên Trạch, rốt cuộc hắn ta muốn làm cái gì?
Đến cả Hạ Tưởng cũng không ngờ rằng, việc Nguyên Dã đến Thiên Trạch lại là vì để thiêu một trận lửa thành phố này.
Hạ Tưởng chưa vội trở về, đạo làm quan là cần phải biết giữ kiêu ngạo, mấu chốt là hắn và Nghiêm Tiểu Thì, Dương Uy vẫn chưa xong công việc khảo sát.
Nghiêm Tiểu Thì gầy đi nhiều, cho dù có trang điểm nhẹ nhưng do Hạ Tưởng ở gần quá nên vẫn nhìn ra sự mệt mỏi và tiều tụy trong ánh mắt cô. Cũng phải, một mình cô phấn đấu ở tỉnh Yến, trong lòng chứa nhiều tâm sự mà lại không có bạn tâm giao, có khổ có mệt hơn cũng chỉ một mình cô chịu đựng, hơn nữa bên cạnh cô không có lấy một người đàn ông để dựa vào, thật đúng là mệt mỏi.
Đồng thời cũng nhận ra là Dương Uy mê mệt Nghiêm Tiểu Thì không rời, nụ cười trên mặt luôn tươi rói, chạy trước chạy sau vô cùng ân cần. Còn Nghiêm Tiểu Thì lại thản nhiên, không cười lại với Dương Uy, chỉ khi nào nhìn vào mặt Hạ Tưởng thì mới hơi hơi cười, nhưng cũng rất là gượng gạo.
Trong lòng Hạ Tưởng thở dài, Nghiêm Tiểu Thì là người khổ nhất trong số các cô gái thích hắn. Cô thay đổi thái độ đối với hắn hoàn toàn là vì Cổ Ngọc, nhưng hiện tại Cổ Ngọc đã ra nước ngoài rồi, dường như ngọn núi ngăn cách giữa hai người không còn nữa, nhưng trên thực tế thì hắn cũng hiểu rõ, giữa cô và hắn vẫn là có trăm sông ngàn núi ngăn cách.
Hạ Tưởng đứng một mình trên đồi cao, phóng tầm mắt ra xa nơi thảo nguyên mênh mông vô bờ bến. Thảo nguyên tháng ba vẫn là một vùng khô vàng, tuyết còn chưa tan hết, khí lạnh kinh người. Gió ở thảo nguyên lớn, thổi vạt áo bên dưới chiếc áo gió Nghiêm Tiểu Thì đang mặc bay phần phật, tự nhiên làm tăng thêm vẻ xuất trần của cô.
- Có lúc ngẫm lại, lấy chồng cũng tốt.
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên nói ra một câu.
- Thảo nguyên quả là mênh mông, làm cho lồng ngực của con người trống trải ra nhiều. Đầu tư 50 triệu tệ xây dựng một khu vườn thiên đàng để thực hiện giấc mơ và…tình yêu của em.
Câu nói cuối cùng đầy chất thơ làm rung động tâm can, khiến cho lòng Hạ Tưởng khẽ xáo trộn nên không khỏi thở dài, nói:
- Tiểu Thì, đừng làm cho mình mệt quá, cứ nhìn thoáng mọi chuyện là được rồi. Hoan nghênh em đến Thiên Trạch đầu tư, những chuyện trước kia thì không nên để trong lòng nữa.
Dương Uy ở một bên nhìn Nghiêm Tiểu Thì, rồi lại nhìn Hạ Tưởng đã hiểu ra gì đó. Ánh mắt y xẹt qua sự thất vọng lớn:
- Thị trưởng Hạ, Tổng giám đốc Nghiêm, tôi qua bên kia hút thuốc một lát.
Y cười rồi tự mình qua một bên, tự đau buồn.
Dương Uy nhiều năm ăn chơi với nhiều phụ nữ, tự cho rằng sẽ không bị vướng víu bởi đàn bà, không ngờ vừa gặp Nghiêm Tiểu Thì thì bị trúng tiếng sét ái tình, hơn nữa còn yêu vô cùng đến nỗi có ý niệm cưới cô làm vợ và sẽ chỉ có một mình cô mà thôi. Không ngờ trái tim Nghiêm Tiểu Thì đã có chủ, người đó lại là Thị trưởng Hạ mà y tôn trọng nhất, nên làm cho y cảm thấy rất khó chịu. Không còn cách nào khác, ai bảo Thị trưởng Hạ ưu tú quá, và cũng không trách được Nghiêm Tiểu Thì, dù sao cô quen với Thị trưởng Hạ trước.
Đành vậy, đa tình từ xưa luôn mang lại nhiều nuối tiếc.
Vẫn là Bành Vân Phong biết điều, trên đường chạy đến đưa ra một chiếc áo gió:
- Thị trưởng Hạ, gió lớn cẩn thận bị lạnh.
Danh hiệu thư ký thứ hai quả không gọi nhầm, y còn tinh ý hơn Từ Tử Kỳ.
Vẻ mặt Từ Tử Kỳ xấu hổ, nhỏ giọng nói với Bành Vân Phong:
- Trưởng ban thư ký, tôi phải học anh nhiều. Vừa rồi tôi cũng nghĩ đến việc đó, nhưng hành động lại chậm một bước, vẫn là chưa làm được nghĩ được.
Bành Vân Phong vỗ vỗ vai Từ Tử Kỳ:
- Cũng là do Thị trưởng Hạ dùng người khoan dung, Tử Kỳ, cậu may mắn đấy.
Một câu nói đầy thâm ý, Từ Tử Kỳ không khỏi xấu hổ.
Hạ Tưởng nhận lấy áo gió, khoác lên cho Nghiêm Tiểu Thì, cô gật đầu nhận ý tốt, rồi nói:
- Đi nữa chứ?
Hạ Tưởng hiểu tâm ý của cô, hai người liền đi sâu về phía thảo nguyên. Từ Tử Kỳ coi như là thông minh ra, y vội nói với tài xế lái xe đi theo, phải giữ một khoảng cách nhất định để khi nào lãnh đạo mệt thì có thể dùng xe bất cứ lúc nào. Còn y và Bành Vân Phong, Dương Uy đi theo sau.
Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì vừa đi vừa nói chuyện, kể về mối làm ăn gần đây của Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Duệ Hằng, Phạm Tranh.
Việc kinh doanh cũng khá, Nghiêm Tiểu Thì cũng là cô gái tỷ phú có số tài sản vượt qua con số 100 triệu tệ. Nhưng sự giàu có tăng thêm không mang lại cho cô nhiều niềm vui, so với lúc Hạ Tưởng vừa mới quen biết cô, lúc này cô càng nhiều tâm sự và nhíu mày nhiều hơn.
Cũng may nói chuyện được một lúc, có thể do Nghiêm Tiểu Thì cảm thấy giữa mình và Hạ Tưởng đã khôi phục lại cảm giác trước, nên cười hỏi:
- Cổ Ngọc ra nước ngoài rồi, có phải là do cô ấy thất vọng về anh không?
- Cô ấy muốn theo đuổi cuộc sống tự do tự tại, anh sớm đã nói với cô ấy rồi. Cô ấy muốn đi anh sẽ không bao giờ ngăn cản, anh sẽ trả tự do mà cô ấy muốn bay.
Hạ Tưởng cười.
- Cổ Ngọc quá trong sáng, trái tim cô ấy không giấu nổi sự đau lòng. Không giống em, nhiều lúc em tự làm mình mệt mỏi.
- Em tình nguyện, cần anh lo.
Nghiêm Tiểu Thì đột nhiên nói hờn dỗi một câu.
- Phụ nữ không ai giống nhau, đàn ông lại muốn có cảm giác mới mẻ, nếu phụ nữ cả thế giới đều giống nhau thì đàn ông sẽ còn có mới nới cũ không?
Hạ Tưởng liền duỗi tay ra, cười bất lực.
Nghiêm Tiểu Thì nói tiếp:
- Em chính là không vượt qua được cái ngưỡng tình cảm, một mình mệt mỏi, đau khổ nhiều năm, không dễ gì thích một người. Người đó một bên giả vờ đối xử tốt với mình, còn ở chung dưới một mái nhà giả vờ e thẹn, một bên thì lên giường với người đàn bà khác. Nếu đổi là anh thì anh có thất vọng về cuộc sống không? Hơn nữa, cảm giác giống như trong lòng có cái gì đó bị vỡ vụn vậy?
Hạ Tưởng không đối lại được, cái đêm hắn và Nghiêm Tiểu Thì ở trong khách sạn Bắc Kinh thật đúng là một đêm không gợn sóng gió. Chuyện xảy ra giữa hắn và Cổ Ngọc vừa là ngoài ý muốn vừa là sự trùng hợp của số mệnh. Giữa người và người là như vậy, cái gì cần đến thì sẽ đến, không nên đến thì cũng có thể vĩnh viễn không đến.
- Hiểu Mộc giờ ra sao rồi?
Đã rất lâu rồi Hạ Tưởng không có tin của Mai Hiểu Mộc.
- Anh ấy về Bắc Kinh rồi.
Nghiêm Tiểu Thì nhẹ nhàng lắc đầu.
- Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, em không có cảm giác với anh ấy. Đừng nhắc đến nữa, bởi vì không thành đôi với Mai Hiểu Mộc, Bí thư Phạm còn phát hỏa với em, nói em yêu cầu cao, kén chọn, không thực tế.
Gọi Bí thư Phạm mà không gọi là chú dượng, có thể thấy trong lòng Nghiêm Tiểu Thì, Phạm Duệ Hằng là nhân vật có vị trí thế nào rồi.
Phạm Duệ Hằng không những thực tế, mà còn quá thực tế. Trước kia ông ta đối xử không lạnh nhạt không thân gần với Nghiêm Tiểu Thì, nhưng thấy có cơ hội thì liền thừa cơ nên muốn Nghiêm Tiểu Thì kết hôn với Mai Hiểu Mộc, mượn cơ hội liên kết hôn nhân với nhà họ Mai. Đường đường là Bí thư Phạm mà cũng có lúc không nhìn rõ ra tình thế, cho dù Nghiêm Tiểu Thì được gả vào nhà họ Mai, cũng chưa chắc nhà họ Mai sẽ tiếp nạp ông ta. Thế lực họ tộc coi thường những chuyện hôn nhân liên kết, sẽ không vì hôn nhân mà thay đổi lập trường chính trị.
Hơn nữa y vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì cũng không thân thiết lại với y. Gả vào nhà họ Mai có thể mang lại lợi ích hay bất lợi cho ông ta còn chưa biết được.
Từ chuyện này mà Hạ Tưởng cũng coi thường Phạm Duệ Hằng hơn.
Gần đây Nghiêm Tiểu Thì rất ít khi lui tới với Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng cũng không biết được bao nhiêu động hướng của Phạm Duệ Hằng từ cô. Cũng may sau khi Phạm Duệ Hằng đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy rồi vẫn luôn ôn hòa, cũng liên quan đến việc lần trước Hạ Tưởng lợi dụng Lưu Tuấn thăm dò y, làm cho y biết được ở tỉnh Yến nói một không làm hai rất khó, hơn nữa tỉnh Yến gần Bắc Kinh quá, chỉ còn cách làm việc thiết thực, khiêm tốn mới khiến trên Trung ương yên tâm.
Về phần Phạm Tranh vẫn đang đi theo đường học giả, cũng coi như là tiến bộ hơn trước, trở nên càng lõi đời càng khéo đưa đẩy hơn, nhưng vẫn chưa kết hôn. Có điều nghe nói muốn đính hôn với con gái của một vị trung tướng, làm Hạ Tưởng phải cảm than, Phạm Duệ Hằng vẫn chọn con đường liên kết hôn nhân.
Đối với Phạm Duệ Hằng và Phạm Tranh, hắn không muốn đánh giá thêm, nhưng trước cục thế của tỉnh Yến hắn vẫn là có chút lo lắng. Bởi vì không có dậy sóng gió cũng được, có người cố ý phát tán tin tức cũng được, có tin liên quan đến Tống Triêu Độ bị điều chuyển càng nghe càng thấy vô lý, thậm chí có người nói Chủ tịch tỉnh Tống sẽ bị điều đến Bắc Kinh, bị giáng chức. Còn có người tung tin là Chủ tịch tỉnh Tống sẽ bị điều đến một tỉnh xa xôi phía Tây Bắc, khă năng lớn nhất là tiếp nhận chức vụ của Ngô Tài Giang, còn Ngô Tài Giang có hi vọng đến một tỉnh nào đó ở phía Nam đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy.
Nếu nói những tin đồn trên chỉ làm Hạ Tưởng lo lắng chứ không vô cùng lo nghĩ, thì tin Tào Vĩnh Quốc có thể sẽ bị điều chuyển đã làm cho hắn không khỏi bận tâm rồi. Bởi vì giống như thứ mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, một tin đồn nhỏ nói rằng Tào Vĩnh Quốc có thể sẽ đến tỉnh Tề lên làm chính, đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
Có thể bước nhập vào hàng cán bộ tỉnh cấp cao đương nhiên là chuyện tốt lành rồi, nhưng Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề là Khâu Nhân Lễ. Trước kia Khâu Nhân Lễ có nói qua, mong rằng có thể cùng một bộ máy làm việc với Tào Vĩnh Quốc. Nếu như tin đồn là thật, vậy thì có thể gần như chắc chắn được rằng, người âm thầm kéo Tào Vĩnh Quốc lên chính chính là nhà họ Khâu.
Ân tình quá lớn rồi, không dễ đền đáp lại. Hạ Tưởng thà hi vọng bố vợ mình muộn hơn một năm mới bước nhập vào hàng cán bộ tỉnh cấp cao còn hơn nhận ân tình của nhà họ Khâu. Thâm ý của nhà họ Khâu rất sâu xa, bằng với việc trói buộc hắn vào cuộc đấu giữa các thế lực họ tộc.
Nhưng hắn không có cách nào phản kháng lại, hơn nữa lúc hắn và bố vợ nói chuyện điện thoại, bố vợ lại không phản đối đến tỉnh Tề nhậm chức. Cũng phải, hắn hoàn toàn có thể lý giải niềm vui từ cấp Phó nhảy lên chức Chủ tịch tỉnh, có bao nhiêu cán bộ cấp Phó cả một đời cũng không thể lên làm chính.
Hạ Tưởng lại không tiện khuyên bố vợ gì cả, cho dù là thân như ông tế thì cũng không có kiểu khuyên người khác không nên thăng quan tiến chức, không phải người trong cuộc thì khó mà cảm nhận được hết tâm trạng bức thiết muốn lên chức thế nào.
Có điều may ở chỗ, bây giờ bất kể là Tống Triêu Độ bị điều chuyển hay là bố vợ bị điều chuyển thì đều chỉ là chuyện tạm thời sấm đánh nhưng không mưa, không có tin tức xác thực truyền ra. Nhưng chuyện trong chính trị luôn luôn thay đổi bất ngờ, thật giả làm người ta khó mà phân biệt. Nói không chừng một lúc nào đó tin đồn tan theo mây khói, không có ai nhắc lại nữa. Cũng nói không chừng một lúc nào đó có một lệnh điều chuyển đưa xuống thật, thì tin đồn lại trở thành sự thật rồi.
Ngày trước, việc điều chuyển cán bộ cấp tỉnh là chuyện đại sự, có lẽ do thời gian gần đây chính trị ngày càng trong suốt hơn, nên hầu như mỗi năm đều xảy ra, đừng nói là hắn, chính người dân bình thường cũng thấy quen rồi. Đương nhiên hắn cũng nhìn quen rồi, nếu như chuyện không liên can đến lợi ích của hắn, ai thích điều động thì chuyển, nhưng hiện giờ hai người đó đều có quan hệ mật thiết với hắn, hắn không quan tâm chú ý không được.
Thế cục tỉnh Yến cũng được coi là ổn định, vững vàng, trước mắt là đang ở thời kỳ cân bằng. Tống Triêu Độ không đi thì còn tốt, có thể duy trì cục diện hòa bình, nếu như ông ta bị chuyển đi, không những tiền đồ chính trị của bản thân ông ấy sẽ chịu ảnh hưởng phụ, mà cục thế tỉnh Yến sẽ lại phải đón chào một đợt rung chuyển nữa.
Kinh nghiệm lý lịch của Cao Tấn Chu không đủ, có thể Trung ương sẽ điều một Chủ tịch tỉnh khác tới, lại gây ra một phen đấu đá chính trị và chọn lựa lại hàng ngũ.
Đây không phải là kết cục mà Hạ Tưởng muốn thấy, nhưng hắn lại người nhỏ thế nhỏ, không ảnh hưởng đến đại cục được mà chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Vấn đề là, chẳng lẽ Thủ tướng sẽ chịu để người khác tự do giật dây Tống Triêu Độ? Nếu cứ bỏ mặc không để ý đến thì làm người ta đau lòng quá rồi.
Thôi không suy nghĩ nữa, Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì đang mở to đôi mắt như khôi phục lại sức sống, không chớp nháy nhìn hắn chằm chằm, làm hắn không khỏi phải bật cười:
- Nhìn gì chứ, trên mặt anh đâu có thảo nguyên xanh.
- Dáng vẻ anh trầm tư suy nghĩ là mê người nhất và làm người ta hướng tới nhất, rất có phong vị đàn ông.
Nghiêm Tiểu Thì mỉm cười, nói một câu nửa đùa nửa thật.
Hạ Tưởng không kìm nổi bật cười.
Đang cùng Nghiêm Tiểu Thì cười đùa thì tiếng Từ Tử Kỳ từ xa vọng tới:
- Thị trưởng Hạ, phóng viên Kim muốn gặp anh…
Kim Nhan Chiếu đến rồi? Hạ Tưởng quay người nhìn, thấy Kim Nhan Chiếu ăn mặc trau truốt, đang đứng ở nơi xa hiên ngang oai hùng, trông giống như nữ anh hùng trên thảo nguyên vậy, suýt chút nữa làm hắn bật cười thành tiếng, cô ta lại diễn trò gì đây?
Được Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong cho phép, Kim Nhan Chiếu chạy bước ngắn đến trước mặt Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì. Đầu tiên là cô nhìn đánh giá một lượt Nghiêm Tiểu Thì, rồi mới nói với Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh…
Nghiêm Tiểu Thì có quen biết với Kim Nhan Chiếu, những người nào có lòng quan tâm chú ý đến nhất cử nhất động của Hạ Tưởng thì đều biết Kim Nhan Chiếu gần như là phóng viên riêng cho Thị trưởng Hạ, đương nhiên là có cả Lan Mẫn Mẫn. Cô không cho rằng giữa Kim Nhan Chiếu và Hạ Tưởng có gì cả, bởi cô hiểu con người Hạ Tưởng, do đó cô hơi buồn cười trước ánh mắt săm soi của Kim Nhan Chiếu.
Nghiêm Tiểu Thì cũng đoán ra dụng ý mà Hạ Tưởng trọng dụng Kim Nhan Chiếu. Trên quan trường khắc tự có quy tắc ngầm, nhất là lúc lên bản tin thời sự. Có một quy tắc là ưu tiên ông lớn, chính là trong số các lãnh đạo đang ở hiện trường quay, ai cấp bậc lớn nhất thì người đó là nhân vật chính trong sự kiện tin tức thời sự. Ví dụ như Hạ Tưởng và Trần Khiết Văn cùng lúc đến dự một hội nghị, vậy thì nhân vật số một chỉ có thể là một mình Trần Khiết Văn, cả khung hình tin tức thời sự đều lấy hình tượng và lời phát biểu của cô làm chủ đạo, dù Hạ Tưởng có lộ mặt ra thì cũng được có vài giây, nếu có phát biểu gì cũng chỉ là chiếu lược qua thôi.
Nhưng với quyền hạn vốn có của Thị trưởng, nếu có phóng viên riêng cho mình thì khi đi ra ngoài phát biểu, người đó chính là lãnh đạo to nhất, nếu lên bản tin thời sự thì y chính là nhân vật chính duy nhất. Với suy nghĩ của Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng cũng chỉ là mượn thủ đoạn trọng dụng Kim Nhan Chiếu và Lan Mẫn Mẫn để làm nổi hình tượng làm việc thật sự của hắn ở thành phố Thiên Trạch.
Tuy nhiên Nghiêm Tiểu Thì không thể biết hết dụng ý sâu xa hơn của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng quay qua gật đầu với Nghiêm Tiểu Thì, rồi cùng Kim Nhan Chiếu sang một bên. Hắn biết lý do Kim Nhan Chiếu vội vã đến tìm mình, nhưng hắn không nói ra:
- Nhan Chiếu, có chuyện gì?
- Ban đầu Nguyên Dã đã đồng ý hết rồi, ai biết được người này ngang ngạnh đến vậy. Đòi đến thành phố Thiên Trạch, nói cái gì là muốn gặp anh một lần, em ngăn không được. Xin lỗi Thị trưởng Hạ, là em làm việc chưa tốt, gây thêm phiền phức cho anh rồi.
Thái độ cũng khá nghiêm chỉnh, lại ra vẻ mặt tủi thân, bày ra điệu bộ đáng thương.
Đổi là người khác, nếu trước mặt lãnh đạo ăn to nói lớn rồi lại làm hỏng việc thì chắc chắn sẽ rất mất điểm trong mắt lãnh đạo, thậm chí có khả năng từ đó mà bị liệt tên mình vào danh sách đen.
Rốt cuộc là Nguyên Dã nói lời mà không giữ lời, hay là từ đầu y thương lượng trước với Kim Nhan Chiếu diễn một màn kịch hay, Hạ Tưởng sẽ không ra kết luận ngay như vậy. Hắn sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để tự mình phán đoán, bất kể là trường hợp nào, cũng đừng mong dễ dàng gì nổi sóng nổi gió ở thành phố Thiên Trạch này.
- Gặp tôi được thôi, một lát nữa tôi sẽ về gặp anh ta. Có điều tôi phải nói trước, nếu như anh ta nhàn rỗi muốn đến Thiên Trạch diễu võ dương oai thì đừng có trách tôi trở mặt. Tôi sẽ làm cho anh ta không nói nổi một lời khi còn ở trong nước.
Hạ Tưởng ra vẻ mặt nghiêm lạnh, nói giọng đe dọa.
Kim Nhan Chiếu bị Hạ Tưởng dọa cho cũng thay đổi sắc mặt:
- Không có, không có, thật ra anh ta đến là muốn mật báo với anh đấy.
Sau này có nhà nghiên cứu lý lịch Hạ Tưởng đã đem sự kiện Nguyên Dã suy ra là ngọn đuốc thứ ba kể từ khi Hạ Tưởng đến nhậm chức tại thành phố Thiên Trạch.
Kim Nhan Chiếu vẫn còn non một chút, bị Hạ Tưởng dọa cho một tí đã lập tức nói lộ ra khỏi miệng, cũng giúp Hạ Tưởng đoán ra được một điểm rằng trong sự việc Nguyên Dã cũng có sự tham gia của Kim Nhan Chiếu. Bất kể là cô ta xuất phát từ mục đích gì thì cô ta cũng đã âm thầm giúp đỡ cho Nguyên Dã.
Hạ Tưởng cũng không nói trắng ra, hắn cười:
- Mật báo? Mật báo gì chứ? Được rồi, cô về trước đi, tôi đi cùng với khách xong sẽ gặp anh ta nói chuyện.
Kim Nhan Chiếu không quen thích ứng lắm với thái độ thay đổi chóng mặt của Thị trưởng Hạ, cô đưa tay lên ngực:
- Vừa rồi nhìn anh giận dữ quá, suýt nữa làm em sợ muốn chết.
Lúc này Nghiêm Tiểu Thì đi đến gần chỗ hai người, Hạ Tưởng nhường bước cô liền vừa đúng bước đến đứng trước mặt Kim Nhan Chiếu, Hạ Tưởng liền giới thiệu hai người với nhau, coi như là hóa giải phút ngượng ngùng vừa rồi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.xyz
Dường như Kim Nhan Chiếu không muốn quen với Nghiêm Tiểu Thì, chỉ bắt tay đơn giản rồi chào tạm biệt đi mất. Cô lái một chiếc bọ dừa vàng, cũng không biết là bình thường như thế hay do cô cố ý mà đạp chân ga nổ vang, lái xe nhanh như gió cuốn đi mất.
Hạ Tưởng cười thầm.
Vừa đúng lúc việc thị sát kết thúc, hắn liền tạm biệt Nghiêm Tiểu Thì cùng đoàn người quay về Thành ủy.
Vừa về đến Thành ủy, thì thấy ở trong sân có nhiều cảnh sát hơn. Hạ Tưởng liền quay đầu nói với Bành Vân Phong:
- Bảo lão Bùi giải tán cảnh sát đi, một tên phóng viên không cần phải khua trống chiêng thế.