- Thị trưởng?
Giáo sư Hồ Thuyết Giaó không thể tin được tai của mình.
- Anh ta có thể là Thị trưởng sao?
- Hiếm thấy nên thấy lạ.
Tống Nhất Phàm liếc mắt nhìn Hồ Thuyết Giáo một cái rồi kéo Hạ Tưởng đi:
- Chưa đủ bốn chục triệu thì đừng có đến gặp thầy? Thầy cũng gần năm mươi tuổi đầu rồi. Nói về cấp bậc, chỉ là cấp Cục. Nói về thu nhập thì một tháng mấy nghìn tệ. Thế mà còn mở miệng ra là nói bốn chục triệu. Thầy tưởng rằng cả cái đất nước này chỉ có học sinh của thầy là nhân tài thôi sao? Còn người khác đều là kẻ ngốc hả? Gíao sư Hồ, thầy lạc hậu rồi.
- Câu nói nổi tiếng của Khải Công tiên sinh là – Học làm thầy người ta thì hành vi phải gương mẫu. Hy vọng giáo sư Hồ đọc sách của Khổng Tử và hiền triết nhiều hơn. Hy vọng về sau trong thầy sẽ chảy nhiều dòng máu đạo đức hơn chứ không phải là tiền bạc và lợi ích.
Hạ Tưởng cũng cười lạnh một tiếng có chút ít khinh bỉ rồi cùng đi với Tống Nhất Phàm. Đối với giáo sư truyền dạy lý thuyết bậy bạ cho học sinh của mình về duy vật tiền tài thì hắn không cần phải nể làm gì.
Còn nhớ năm xưa ngay cả chuyên gia bậc thầy Trình Hi Học, hắn còn dám giáp mặt luận chiến huống chi là một ông giáo sư Hồ Thuyết Giaó không ra gì. Hạ Tưởng giận dữ chính là bởi vì đầy rẫy các học giả bên trong trường đại học, đều giống như ông giáo sư Hồ Thuyết Giáo kia với vấn đề tu dưỡng đạo đức, mới dẫn đến đạo đức của học sinh bây giờ không còn, mới xuất hiện những vụ việc phạm tội của sinh viên khiến cho ai nấy đều phải thở dài ngao ngán.
truyenfull.xyz của thế hệ sau, tình cảm quần chúng dạt dào xúc động. Sinh viên đã từ con cưng của trời lại một lần nữa suy đồi trở thành những người vô dụng, một trăm người không lấy được một người nào. Cuối cùng là lỗi của ai? Tìm căn nguyên nguồn gốc của nó, những người là tấm gương cho người khác dẫn đến rất nhiều nhân tố không chính xác ở bên trong. Cũng là căn nguyên cơn giận dữ của Hạ Tưởng ngày hôm nay.
Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đi rồi, giáo sư Hồ Thuyết Giaó nghẹn họng nhìn trân trối, đứng ở bục giảng hồi lâu chẳng nói lên lời nào.
Đợi Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm đi ra rất xa mới nghe thấy trong phòng học truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi và tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Nhất Phàm khi ôm chặt cánh tay của Hạ Tưởng ngồi trong xe ô tô, Lý Ái Lâm chỉ nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn tiếp nữa. Quả thực chính là một tiểu tiên nữ. Anh ta chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy. Vẻ xinh đẹp mà khiến người ta chỉ dám nhìn một lần chứ không dám nhìn lần thứ hai nữa.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLLại thấy cái dáng vẻ thân thiết ôm chặt cánh tay Hạ Tưởng của Tống Nhất Phàm thì Lý Ái Lâm liền chẳng có gì để nói nữa. Người trẻ tuổi tuấn tú, lại là Thị trưởng, không khiến phụ nữ thích mới là lạ. Anh ta cũng thấy vẻ vang. Lãnh đạo của mình vừa trẻ tuổi vừa có tài. Là lái xe cho hắn cũng là vinh quang.
Dọc đường đi Tống Nhất Phàm líu ríu nói không ngừng, Hạ Tưởng từ đầu đến cuối mỉm cười lắng nghe, chẳng ngoài những chuyện ai theo đuổi cô ấy, ai đánh nhau vì cô ấy, ai tự cho là đúng hoặc là bài giảng của một vị giáo sư nào đó không ra sao, giáo sư nào đó rất phong độ v.v. Toàn là những vấn đề của cô nữ sinh nhỏ bé. Không có một chút thông tin gì về việc điều động của Tống Triêu Độ.
Rốt cuộc thì cũng là nữ sinh, chẳng những hướng ngoại mà còn chẳng quan tâm gì đến chính trị. Hạ Tưởng trong khi nghe Tống Nhất Phàm nói thì tâm tư đã sớm bay đến thành phố Yến rồi.
Tới thành phố Yến là vừa vào lúc giưã trưa. Bởi vì muốn đến nhà Tống Triêu Độ, Lý Ái Lâm là lái xe nên không tiện đi theo cùng. Hạ Tưởng bảo anh ta đến Tổ lái xe ở Tỉnh ủy để nghỉ ngơi. Gọi một cuộc điện thoại cho Phương Cách. Phương Cách nói yên tâm, anh ta sẽ chăm lo tốt.
Lý Ái Lâm liền vô cùng cảm động, Thị trưởng Hạ thật sự là cẩn thận lại còn chú ý đến cả cảm nhận của anh ta nữa. Anh ta cảm ơn rối rít, sau đó đi đến Tỉnh ủy. Phương Cách cũng khá nể tình, đích thân đến đón, càng khiến cho Lý Ái Lâm thấy được hưởng thụ. Thị trưởng Hạ ở Tỉnh ủy thật đúng là được hoan nghênh, sớm muộn thì cũng sẽ trở thành nhân vật số một ở Thiên Trạch mà thôi.
Tống Triêu Độ về trước giờ tan ca, vừa vào cửa đã nói:
- Tiểu Phàm, đi ra giúp ba mua một ít hoa quả về ăn đi.
- Ba, bình thường chẳng phải ba không thích ăn hoa quả sao?
Tống Nhất Phàm có chút không hiểu ý của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ bất đắc dĩ. Ông ta thân là Chủ tịch tỉnh, trong tay ông ta bao nhiêu người đang phỏng đoán suy nghĩ của ông ta. Nhất cử nhất động của ông ta thì đều sẽ có người suy đoán. Nhưng con gái của ông ta thì căn bản không cho ông ta chút sĩ diện chút nào.
Hạ Tưởng liền nói:
-Tiểu Phàm nghe lời, đi mua dưa hấu cho anh đi.
Tống Nhất Phàm mới "Ồ" lên một tiếng:
-Con hiểu rồi. Mọi người nói chuyện không muốn cho con nghe, con cũng chẳng muốn nghe. Thật đấy! Cứ nói rõ ra là được rồi. Con cũng không phải là đồ ngốc. Được thôi anh Hạ, anh bảo em đi mua dưa hấu cho anh, có phải là châm chọc em là đồ ngốc phải không đấy?
Tống Nhất Phàm bất mãn là bất mãn vậy đấy nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài. Cô vừa đi ra, Tống Triêu Độ liền ngồi trên ghế, dùng lực đẩy và nằm ra phía sau:
-Phiền phức quá. Gần đây nhiều chuyện đau đầu quá. Hạ Tưởng, từ lần đầu tiên cậu giúp tôi đến giờ đã bảy tám năm rồi. Lâu lắm rồi cậu không có giúp tôi ra chủ ý. Hôm nay cậu nhất định phải giúp tôi giải quyết mấy vấn đề khó mới được.
Hạ Tưởng giật mình:
- Chủ tịch tỉnh Tống, là phiền toái gì vậy?
Thấy Tống Triêu Độ vẻ mặt mỏi mệt, so với trước kia phong thái quả thật kém vài phần, trong lòng hắn cũng thấy không tốt lắm. Chủ tịch tỉnh cũng là người, hình ảnh sau lưng cũng là sự mệt mỏi và sự mệt mỏi trong tâm vô tận. Dân chúng thường thường không hiểu, cho rằng làm quan đều nắm quyền, đều muốn làm gì thì làm. Thực ra không cần biết là đi đến đâu thì cũng đều có quy chế cả, đều có những vấn đề gian nan khó giải quyết.
Bản thân là người có địa vị cao, đặc biệt là đã lên đến cấp tỉnh. Những điều suy nghĩ đều là những chuyện quốc gia đại sự và quốc kế dân sinh, đều có ý chí muốn báo đền đất nước, đều muốn vì nhân dân, đều muốn kinh tế phát triển để dân chúng hạnh phục. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng làm được hay không thì lại là một chuyện khác.
Tống Triêu Độ thân là Chủ tịch tỉnh Yến, loạn trong giặc ngoài, áp lực phải chịu quả thật không nhỏ. Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu tình cảnh hiện tại của ông ta. Lại có liên quan đến tin đồn điều động ông ta đi. Chắc chắn là khiến ông ta tâm tư lao lực quá độ, hơn nữa lại bị nhà họ Ngô bức bách nên càng khiến ông ta trong lòng không nói được gì.
- Chuyện rất nhiều, rất phiền phức, đều cùng nhau kéo đến.
Tống Triêu Độ phải nói ra câu nói này thì có thể thấy ông ta thực sự trong hoàn cảnh khó khăn. Ông ta là một người không dễ thừa nhận thua. Hạ Tưởng quen ông ta mười năm nay rồi, chưa bao giờ thấy ông ta buồn đau và lùi bước bao giờ.
- Hay là vì vấn đề điều động?
Hạ Tưởng vẫn là hỏi câu hỏi đang nghi vấn trong lòng.
- Điều động, là nhà họ Ngô gây ra phiền toái. Chỉ là một phương diện của vấn đề. Còn có vấn đề liên hợp nghành gang thép tỉnh Yến nữa. Đây mới là vấn đề nan giải lớn nhất. Cũng chính là vì sự liên hợp của ngành gang thép nên nhà họ Ngô mới có ý muốn điều động tôi. Hạ Tưởng này, trước mặt cậu tôi cũng nói thẳng, nhà họ Ngô là đại diện cho thế lực gia tộc. Quan niệm chính trị của tôi với thế lực gia tộc không phù hợp nhau. Tất nhiên sẽ có xung đột và mâu thuẫn. Nhưng dù là áp lực lớn thế nào thì tôi cũng sẽ xúc tiến quan niệm cầm quyền của chính mình.
Tống Triêu Độ ánh mắt rất kiên định.
Hạ Tưởng liền gật đầu:
- Nói vậy là chú cũng biết chính sách cháu thi hành ở thành phố Thiên Trạch? Lợi ích của nhân dân là nằm ở trong tim cháu, luôn chiếm giữ vị trí hàng đầu.
Tống Triêu Độ dường như rất tin tưởng vào lập trường của Hạ Tưởng. Căn bản không quan tâm hắn theo khuynh hướng thế lực gia tộc hay thế lực bình dân mà trực tiếp nói đến vấn đề còn tồn tại:
-Ý của cấp trên là muốn cả nước liên hợp ngành gang thép. Muốn liên hợp ba xí nghiệp lớn Bảo Cương, Võ Cương và An Cương liên hợp toàn quốc. Bảo Cương phải liên hợp với nhà máy thép Đan Cương của thành phố Yến. Đan Cương chỉ có đồng ý. Ai mà biết được dự án của Đan Cương sau khi báo cáo lên thì Ủy ban Kế hoạch và Phát triển không phê chuẩn, yêu cầu phải là Bảo Cương khống chế cổ phần, tôi không đồng ý. Dựa vào đâu mà lại để Bảo Cương khống chế cổ phần?
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể lý giải được lập trường của Tống Triêu Độ.
Theo nguyên tắc chế độ phân thuế, điều này có ý nghĩa là sau khi các doanh nghiệp của tập đoàn Đan Bảo liên hợp, thuế thu nhập phải nộp 50 % cho Thượng Hải. Tỉnh Yến đồng ý mới lạ. Thượng Hải về những chỗ này, thu nhập từ thuế cao như vậy không phải là vì kinh tế của họ thực sự phát triển mạnh như thế, mà phần nhiều là do chế độ thuế hiện hành gây ra. Hay nói cách khác, vì nguyên nhân chính sách thiên lệch của nhà nước.
Thu nhập từ thuế của khu Tây Thành Bắc Kinh có thể xếp thứ chín trong danh sách các tỉnh trên toàn quốc. Bởi vì năm ngân hàng lớn, Dầu mỏ, Hóa dầu Trung Quốc, điện lực, điện tín toàn bộ đều tổng hợp nộp ở đây, không phải là khu Tây Thành có nhiều nhân tài, cũng không phải có nhiều ưu thế mà chính là có được địa lợi.
Còn từ phía Tây sang phía Đông kéo dài qua mười hai tỉnh nhưng Tân Cương, Thiểm Tây, Tứ Xuyên, những vùng đầu ra của tài nguyên thì lại không nhận được sự ưu đãi từ thuế. Bởi vì công ty là đăng kí tại Thượng Hải nên thuế phải nộp cho Thượng Hải. Sự phồn vinh của Thượng Hải ở một mức độ lớn là đến từ sự chiếu cố của chính sách. Vì thế bình tĩnh nhận định rõ tình thế, có lợi cho sự phát triển lâu dài về sau này.
Bởi vậy, các địa phương bảo vệ nguồn thuế của chính mình là một yêu cầu hợp tình hợp lý, đừng có lấy lợi ích quốc gia, chiến lược quốc gia, đại cục đất nước ra để chụp mũ dọa người. Điểm xuất phát của nền kinh tế thị trường chính là khuếch tán lợi ích. Không theo đuổi lợi ích thì sẽ không còn là nền kinh tế thị trường nữa rồi. Lợi ích của mỗi quần thể lợi ích là bình đẳng. Nhà nước hủy thành đông đắp vào thành tây, thành tây thì cao hứng, thành đông lại muốn hỏi,Dựa vào đâu mà lại lấy sự bần cùng của thành đông để đổi lấy sự phồn vinh của thành Tây cơ chứ?
Giữa lợi ích địa phương và lợi ích trung ương, giữa lợi ích địa phương và lợi ích địa phương có mâu thuẫn thì là sự thật. Trước đây có, bây giơ càng có.
Nói thật, nguyên nhân căn bản thực ra là do trung ương tạo ra. Nắm giữ kinh tế là quốc sách cơ bản không sai, nhưng trong việc thực thi cụ thể thì trung ương không ngừng tác động đến đặc khu. Đem đến chính sách ưu đãi cho một số địa khu, có ý đồ tập trung nguồn tài nguyên để một số địa khu giàu lên trước đã rồi sau đó kéo theo sự giàu lên của các địa khu khác. Ý tưởng là tốt, nhưng đã xem nhẹ thói hư tật xấu của con người rồi.
Đầu tiên tất nhiên sẽ tạo nên sự mất cân bằng về tài nguyên của địa khu. Ai mà chẳng muốn giàu lên trước nhưng hiện thực lại là những ai giàu lên trước sẽ không chủ động giúp đỡ những người giàu lên sau. Mà ngược lại họ sẽ lợi dụng ưu thế giàu lên trước đó để tái mở rộng ưu thế, từ đó dẫn đến một hiện trạng chính là những khu vực đã giàu thì càng giàu, mà đã nghèo thì càng nghèo.
Trên quốc tế người ta nói đến sự phân chia ba thế giới, trong nước cũng phân chia ba thế giới như vậy. Bởi vì, nguyên nhân của chính sách dẫn đến sự chênh lệch về kinh tế. Các phương tiện truyền thông đẩy trách nhiệm cho các khu lạc hậu là tư tưởng bảo thủ, lười biếng. Đây tuyệt đối đều là những lời phiến diện hơn nữa lại là đánh yểm trợ cho nhà nước.
- Nhưng nếu như không đồng ý, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển không phê. Nhà nước thật ra là cưỡng ép phân chia.
Tống Triêu Độ day day cái trán:
- Tôi cứng rắn, mạnh mẽ được một thời gian. Đến bây giờ không chịu nổi áp lực nữa rồi. Chủ yếu là thế lực gia tộc ở phương diện này đã đầu tư vốn ban đầu.
Hạ Tưởng hiểu, Bắc Kinh và Thượng Hải lớn như vậy. Rất nhiều doanh nghiệp loại lớn. Chắc chắn là phía sau có cái bóng của thế lực gia tộc. Sau khi liên hợp lại mặt trái của ngành công nghiệp gang thép của cả nước, thực ra lại là một cuộc giao đấu quy mô lớn giữa thế lực gia tộc và thế lực bình dân.
Tống Triêu Độ hỏi kế Hạ Tưởng. Thực sự đúng là hỏi đúng chỗ rồi. Bởi vì Hạ Tưởng là người Đan Thành. Đối với một loạt các biến cố xảy ra của nhà máy thép Đan Thành đời sau này thì hắn vẫn nhớ rất rõ. Hắn liền ngay sau đó đưa ra một diệu kế cho Tống Triêu Độ, chẳng những khiến nhà máy thép Đan Thành khắc phục khó khăn một cách ngoạn mục mà còn một lần nữa tác động đến lợi ích gia tộc, đem đến không ít vấn đề rối loạn.