Quan Thần

Chương 99: Ai bị lừa?



Lưu Thế Hiên không rõ lắm khúc mắc trong đó. Lão đang căm tức vì Lý Đinh Sơn mượn Trương Thục Anh làm loạn thế cục, lại nghe thấy Hạ Tưởng muốn nhúng tay vào kinh doanh nấm khẩu bắc và rau quyết, lại tức giận đến nổi trận lôi đình. Vậy mà vào thời khắc mấu chốt, Lưu Hà lại còn muốn lão an bài công tác cho Dương Bối. Nếu hiện tại lão mở miệng đưa ra đề xuất, chẳng phải là tương đương với việc cố ý nhảy vào cạm bẫy mà Lý Đinh Sơn đã bày sẵn sao?

Vì sao lão không mở miệng trước việc của Trương Tín Dĩnh, chính là không muốn Lý Đinh Sơn nắm quyền chủ động!

- Mày cho là Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện do nhà chúng ta mở à? Nói muốn đưa ai vào là đưa à? Chẳng lẽ các thường ủy khác đều là trang trí sao?

Lưu Thế Hiên bốc lửa quát lên, bất mãn trừng mắt nhìn Lưu Hà, lại không hài lòng nói với Dương Bối:

- Mặc kệ công tác ở đâu đều phải có thái độ nghiêm túc, tối thiểu không đi muộn về sớm. Thái độ công tác nghiêm chỉnh là yêu cầu làm người cơ bản nhất!

Nói khá nặng khiến Dương Bối hai mắt ngập nước, mặt sưng lên đỏ ửng, ấp úng mãi nói không ra lời, cuối cùng nói một câu như muỗi kêu:

- Cháu sai rồi, chú Lưu, cháu, cháu, cháu đi làm đây!

Cũng không chào Lưu Hà, cô đẩy cửa đi ra, kìm chế tiếng khóc chạy xuống lầu.

Lưu Hà muốn đuổi theo lại bị Lưu Thế Hiên quát lớn:

- Ngồi xuống!

Lưu Hà sợ phát run, không tình nguyện dừng lại nói:

- Ba, sao ba lại nghiêm khắc như vậy với Dương Bối? Cô ấy là phụ nữ, tâm lý yếu, ba làm cô ấy sợ!

Lưu Thế Hiên lắc đầu thở dài một hơi:

- Ba đã nhiều lần nói với con, ta không thích Dương Bối, chính là vì nó rất không có chủ kiến, nói chuyện làm việc đều tuyệt đối không thoải mái, không phóng khoáng. Ba không rõ con thích nó ở điểm nào? Bộ dạng nó coi như xinh đẹp, nhưng con gái chỉ xinh đẹp không thôi là chưa đủ. Cho dù nó không thể trợ giúp gì con trong sự nghiệp thì ít nhất cũng phải giữ thể diện được cho con chứ! Con nói đi, Dương Bối như thế này, gặp chút việc nhỏ đã nói đi là đi, một chút lễ phép đều không có, sao có thể làm con dâu Lưu gia chúng ta?

Lưu Hà không phục, than thở nói:

- Ba cũng không biết là ba đáng sợ tới mức nào đâu! Đừng nói Dương Bối, ngay cả con là con đẻ của ba mà chỉ cần ba trừng mắt, vểnh râu lên là con sợ tới phát run. Mình hung hăng như một con hổ vậy mà còn trách người khác nhát gan. Con chưa thấy đạo lý nào như vậy bao giờ!

Lưu Thế Hiên bị Lưu Hà chọc cười một cách vô lại, không có cách nào khác là cười khan mấy tiếng, mới vỗ sô pha nói:

- Ngồi xuống, thương lượng kỹ chuyện Hạ Tưởng một chút.

Lưu Hà thành thật ngồi xuống bên cạnh Lưu Thế Hiên:

- Ba, ba có ý tưởng gì không?

Lưu Thế Hiên trầm tư, trong lòng có chút chủ ý, tự tin mỉm cười:

- Con cứ làm mãi như vậy cũng không phải là biện pháp, một ngày nào đó sẽ bị người khác vượt qua, chiếm mất. Vừa lúc Hạ Tưởng muốn có chủ ý với Cổn Long Câu, chúng ta sẽ không cho hắn vừa lòng đẹp ý... Con tìm một người tin cậy, đăng ký một công ty, sau đó đề xuất với huyện nhận thầu núi hoang, cho Cổn Long Câu vào trong phạm vi con nhận thầu. Chúng ta phải thu lấy tài nguyên miễn phí đó một cách hợp pháp.

- Vẫn là ba ba lợi hại, già giơ thành tinh!

Lưu Hà vui vẻ ra mặt, cao hứng liên tục gật đầu:

- Đúng, chỉ cần chúng ta nhận thầu Cổn Long Câu, Hạ Tưởng còn có chủ ý quỷ quái gì cũng chỉ có thể mở mắt trông mong, có thể nhìn mà không thể ăn.

- Nói bậy bạ cái gì đấy! Đây gọi là kế cao một bậc, sao lại bảo là già giơ thành tinh? Mày muốn mắng ba phải không? Thằng khốn này!

Lưu Thế Hiên cười đấm Lưu Hà một quả, sắc mặt lại âm trầm xuống:

- Nếu Hạ Tưởng đi Cổn Long Câu xem xét, Lý Đinh Sơn khẳng định cũng biết chuyện này, xem ra, phải có chút nhượng bộ trong chuyện khác, nếu không hắn cũng sẽ không đáp ứng...

- Ba, ba phải nghĩ biện pháp không cho Hạ Tưởng được đề bạt lên. Nếu để nó còn trẻ tuổi như vậy đã là cấp phó phòng, vậy về sau chẳng phải là còn tăng lên rất cao nữa hay sao? Càng tức giận hơn là thằng ranh đó lại chính là mối tình đầu của Dương Bối. Mẹ nó, ai biết rốt cuộc nó và Dương Bối phát triển tới bước nào rồi chứ? Cứ tưởng tượng lại khiến con hận ngứa cả răng, chỉ muốn thu thập nó một chút.

- Gấp cái gì? Lý Đinh Sơn không phải nói còn nhiều thời gian sao? Bọn họ chỉ cần ở huyện Bá một ngày, phải bất cứ lúc nào cũng đề phòng bị chúng ta đâm một dao sau lưng! Để ba suy nghĩ kỹ một chút, chọn một kế sách vẹn toàn, vừa không cho Hạ Tưởng đề bạt phó phòng, mà chúng ta lại thu được Cổn Long Câu...

Đang cùng nhau ăn trưa với Cổ Hợp thì Hạ Tưởng nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái. Hai người đang ăn mì, nóng tới mức đầu đầy mồ hôi thì di động đổ chuông. Hạ Tưởng luống cuống chân tay vội tìm một chiếc khăn tay lau, cũng không nhìn dãy số mà bấm nghe luôn.

- Có nhớ em không?

Một giọng nói truyền đến ngọt như mía lùi.

Hạ Tưởng vẫn còn một chút mì trong mồm, suýt nữa thì bị nghẹn, ho khan mấy tiếng mới nói:

- Cô là ai? Tôi là ai? Ai nhớ ai?

Cổ Hợp ở phía đối diện đang ăn mì phải xì một tiếng bật cười, vừa lúc một miếng ớt lọt vào trong họng, cay tới mức chảy nước mắt, vội vàng chạy đi tìm nước để dịu bớt, còn không quên hung hăng lườm Hạ Tưởng một cái, tức giận hắn không nên chọc cười trong lúc ăn.

Giọng nói bên kia lại biến thành chanh chua:

- Thật là, ngay cả em mà cũng quên. Thật hay giả thế? Em là bạn gái anh mới quen, sao chỉ chớp mắt đã không nhớ vậy? Có phải quen quá nhiều bạn gái nên quen một người mới lại quên mất một người cũ hay không?

Tán phét như vậy cũng coi như trợ giúp tiêu hóa sau khi ăn no. Hạ Tưởng vui vẻ cười nói:

- Đúng rồi, em thật đúng là thông minh, đoán trúng ngay. Tuy nhiên anh vẫn rất ngạc nhiên, giọng nói của em rất đặc sắc. Nếu em thực sự là bạn gái trước kia của anh, anh nhất định còn có chút ấn tượng, nhưng vì sao hiện tại ngay cả một ly ấn tượng cũng không có? Việc này chỉ có thể thuyết minh một vấn đề...

- Vấn đề gì?

Đối phương cất cao giọng. Hạ Tưởng vui vẻ, bị lừa rồi!

- Chính là bộ dạng của em rất xấu, muốn tiếp cận anh nhưng kết quả là không thành công, cho nên không thể xem em như bạn gái trước kia của anh được, chỉ có thể xem như một trong vô số những cô gái xấu xí thầm yêu mến anh, là người thương tâm nhất.

- Đi chết đi!

Đối phương hung hăng cắt điện thoại.

Ba giờ chiều, Hạ Tưởng đang chỉnh sửa lại một tài liệu thì di động đổ chuông, thấy là một số di động xa lạ. Hắn suy nghĩ một chút rồi bấm nghe.

Giọng nói trong trẻo của Tào Thù Lê vang lên bên tai:

- Hạ Tưởng, anh có nhớ em không? Em nhớ anh muốn chết... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Tưởng hoảng sợ, khẩn trương hạ giọng nói:

- Cô bạn Thù Lê, xin chào. Có chuyện gì cần anh hỗ trợ cứ thoải mái mở miệng, đừng quanh co lòng vòng.

- Đáng ghét! Anh chẳng biết đùa chút nào cả!

Giọng nói oán giận của Tào Thù Lê nghe ngọt ngào như dòng nước mát

- Anh không thể giả vờ một chút hoặc là ứng phó với em được sao? Đừng nghĩ em không tốt như vậy chứ! Dường như em không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.