Quân Thê

Chương 3: 3: Xé Vải




Bị hai người thân phản bội giống như bị dội một chậu nước lạnh thấu tim vào ngay ngày hè nắng gắt, bàng hoàng, chấn kinh, khó có thể tin...!đủ mọi cảm xúc trào dâng, Khổng Nhan nói không rõ chính mình là phẫn hận hay là bi ai, chỉ là dần dần tỉnh táo lại.

Khi còn ở khuê phòng, Khổng Hân dù đôi khi có ý cùng nàng đọ sức, nhưng tổng thể mà nói ở chung vẫn hài hòa.

Dù sao đều là tiểu thư danh môn được tỉ mỉ dạy dỗ lễ giáo, có thể nói rằng sớm nhận gia huấn, thiếu tập nữ nghi, những việc hãm hại người khác không có khả năng xảy ra ở bên trong khuê phòng Khổng gia, nên biết tỷ muội hai nàng *đồng khí liên chi*vinh nhục cùng hưởng.

Mà tỷ muội có kẽ hở, lớn nhất bất quá là hai năm trước, Khổng Hân quấn quýt chính mình gặp mặt một lần để khoe khoang nàng ta hiện tại sống vinh hoa phú quý, để giải khí thế nơi khuê phòng năm xưa giữa con gái nguyên phối và kế thất.

(*: huynh đệ tỷ muội cùng một nhà) Về phần nhũ mẫu Phùng ma ma càng không thể phản bội chính mình, Phùng ma ma là người mẫu thân nàng ngàn chọn vạn tuyển lưu lại cho nàng, từ khi nàng sinh ra liền hầu hạ bên cạnh, mà Phùng ma ma tuổi trẻ tang chồng, trung niên mất con, mọi việc đều thật lòng vì nàng mà tính toán, nàng tin Phùng ma ma sẽ không phản bội.

Đang trong suy nghĩ, Khổng Nhan đình chỉ giãy dụa, trầm mặc.


Tưởng Mặc Chi thấy thế trong lòng vui mừng, tưởng rằng Khổng Nhan đã bị thuyết phục.

Lại nói, vốn nên là như vậy.

Khổng Nhan không nói trước đây vốn cùng hắn có định hôn duyên phận, liền nói bây giờ dù có vẻ như vẫn còn đang độ thanh xuân, kì thực đã nửa bước sang tuổi trung niên rồi, lại nhìn nàng tĩnh cư am ni cô ròng rã mười hai năm, nhưng vẫn ăn vận trang điểm như quý nữ, rõ ràng là quyến luyến thế gian phồn hoa.

Hắn ngưỡng mộ nàng, nàng lại quyến luyến trần thế, nếu có thể đến với nhau chẳng phải là cực kì thích hợp hay sao? Vả lại nàng nếu có thể cam tâm tình nguyện đi theo chính mình, Khổng gia cũng khó có thể can thiệp, chỉ là ủy khuất nàng không có được danh phận.

Nhìn vào mặt mũi Khổng gia, hắn đối đãi với nàng nửa phần cũng sẽ không kém với Khổng Hân, tương lai nếu nàng còn có thể sinh con nối dòng, chẳng phải tuổi già cũng có chỗ dựa vào hay sao? Nếu như đã qua giai đoạn mang thai, mình lại cho nàng nuôi dưỡng một đứa con thứ xuất, chẳng những nàng về già có người phụng dưỡng, cũng làm cho con thứ tăng thêm tiền đồ.

Bất kể tính thế nào, Khổng Nhan theo mình đối với cả hai bên đều là trăm lợi mà không có một hại! Sau một phen tính toán, Tưởng Mặc Chi càng thêm tự tin, ép xuống tham luyến đối với giai nhân như ngọc mềm mại ngọt ngào, hắn thở sâu một hơi, buông Khổng Nhan ra.


“Nhan nhi, mới vừa rồi là ta thô lỗ.” Tưởng Mặc Chi tuy có mấy phần tác phong ph óng đãng của văn nhân thời nay, nhưng đến cùng vẫn còn phong độ đó nhiều năm được giáo dưỡng, giai nhân trước mắt cũng không phải là một nữ nhân bình thường, hắn thấy tình huống đã được khống chế, lấy lại lý trí lịch sự lui ra phía sau một bước kéo dài khoảng cách, sau đó tiếp tục dùng tình cảm thuyết phục nói: "Nhan nhi, hai năm nay dù nàng không lần nào hồi âm ta vẫn mỗi tháng một phong thư gửi đến, có thể minh chứng cho tấm lòng của ta đối với nàng.

Hôm nay lỗ m ãng mạo phạm, cũng thực là hành động bất đắc dĩ." Khổng Nhan không nghĩ tới vừa rồi trong lúc khiếp sợ ngây ngẩn cả người một chút lại làm cho Tưởng Mặc Chi quy củ trở lại, tuy vẫn phẫn nộ nhưng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, biết Tưởng Mặc Chi đến cùng vẫn kiêng kị Khổng gia, lại trải qua vừa rồi một phen lôi kéo, nàng biết nam nhân này dục niệm vừa lên có thể mất đi lý trí, khó trách có câu *sắc lệnh trí hôn*quả không sai! (*: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ d*c vọng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ d*c vọng) Nhất thời, Khổng Nhan đối với nam nhân đầy thói hư tật xấu này cảm giác rất buồn nôn, nhất là giống với Tưởng Mặc Chi loại người này trước sau hai mặt ngụy quân tử chán ghét từ tận đáy lòng.

Bất quá, mặc dù nhận định nam nhân này vô sỉ buồn nôn như vậy nhưng Tưởng Mặc Chi mới vừa rồi cường thế khiến lòng còn sợ hãi, hắn vừa thả tay, nàng liền vội vàng lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi phần hông đụng đến rào chắn phía vách núi của gian nhà mới dừng lại.

Khổng Nhan lần này trong lòng tính toán cũng không sai, vừa thấy Khổng Nhan mang vẻ né tránh hắn còn không kịp, Tưởng Mặc Chi vốn không vui, nhưng nhìn váy lụa mùa xuân của Khổng Nhan bị gió bên sườn núi thổi dán lên người làm lộ thân thể đ ẫy đà như ẩn như hiện, tim liền nóng lên, một chút không vui vừa sinh ra cũng tan thành mây khói, thanh âm ôn nhuận nói: "Mới vừa rồi là ta đường đột, nhưng Nhan nhi cứ yên tâm, chỉ cần nàng không cự tuyệt đẩy ta ra xa vạn dặm, ta nhất định sẽ không xúc phạm nàng." Khổng Nhan phất vải choàng thổi phía trên gò má ra, mặc kệ những lời lẽ đẹp nhưng đầy dối trá của Tưởng Mặc Chi, trực tiếp lạnh giọng hỏi: "Khổng Hân cùng Phùng ma ma là chuyện gì xảy ra?" Mỹ nhân có chút tính tình cũng là hợp lí, huống chi Khổng gia tiểu thư còn là người mà văn nhân trong thiên hạ ngưỡng mộ? Tưởng Mặc Chi cũng không giận Khổng Nhan giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt tham luyến quét trên người Khổng Nhan không để lại dấu vết chuyển hướng nhìn vào gương mặt tuyết trắng như ngọc, nói: "Nàng cũng đừng trách các nàng, thật ra các nàng cũng là suy nghĩ cho nàng." Thực sự chướng mắt bộ mặt làm bộ làm tịch, Khổng Nhan liếc nhìn ngôi nhà mái xanh to dưới sườn núi, xem chừng có thể nghe thấy tiếng hô vừa rồi của nàng.

Lại nghĩ một chút hôm nay nhiều người đến dâng hương, còn có Phùng ma ma tự mình sắp xếp, chỉ sợ nô bộc trong nhà đa số đã được phái đến phụ cận Mao Bình am để phòng có khách hành hương xâm nhập nơi riêng tư của nàng.

Vừa cân nhắc, không khỏi ngầm bực chính mình làm gì phái nhiều người đi Mao Bình am trông coi như vậy, ngược lại thành ngoài mạnh trong yếu để Tưởng Mặc Chi chui vào chỗ trống! Xem ra hiện tại chỉ có thể dựa vào chính nàng.


Khổng Nhan đ è xuống trong lòng chán ghét đối với Tưởng Mặc Chi, giả vờ vẫn còn ngạc nhiên việc ba người bọn họ thông đồng tính kế nàng, lạnh lùng hừ một tiếng quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt lại hướng đến con đường duy nhất đi ra ngoài của gian nhà bên ngoài thềm đá, xem chừng tính toán phần thắng có thể vượt qua Tưởng Mặc Chi một hơi chạy tới lối ra là bao nhiêu.

Tưởng Mặc Chi không biết dự định của Khổng Nhan, chỉ cho là Khổng Nhan thiên kim tiểu thư tính tình lớn, liền muốn khuyên Khổng Nhan tiêu tan hỏa khí, hắn mới thân cận giai nhân được.

Thế là lời hay ý đẹp khuyên nhủ: "Phùng ma ma xác thực một lòng hướng về nàng, bà ta đau lòng nàng phí hoài thời gian ở nơi hoang vu này, lại sợ nàng tuổi già kham khổ, cho nên mong ta lập lời thề, cho dù không thể cho nàng danh phận, cũng bảo vệ nàng nửa đời sau không lo âu, cũng đem cho ngươi thêm một đứa con hầu hạ bên gối." Nói vui mừng cười một tiếng, giống như cao hứng Khổng Nhan có một nô bộc trung thành, sau lại bổ sung: "Liền là hôm nay trước khi gặp nàng, Phùng ma ma vẫn còn do dự, nếu không phải ta đáp ứng sau này sẽ ở trước mặt nhạc phụ lập lời thề, chỉ sợ hôm nay vẫn là không thấy được nàng." Trong tình cảnh này, Khổng Nhan nào có tâm tư tìm hiểu Phùng ma ma hà cớ gì làm như thế, lúc này đột nhiên nghe xong, tâm trạng không nói được thành lời.

Năm đó nàng bị hối hôn, lại không cách nào gả cho người khác, Phùng ma ma vì thế không biết vụng trộm chảy bao nhiêu nước mắt, ở trước mặt nàng lại luôn lên dây cót tinh thần, trấn an nàng.

Hai năm trước trông thấy không chỉ Khổng Hân phu tế ôn nhu quan tâm lại còn sinh ra một đôi nhi nữ đáng yêu thêm vui bên gối.

Phùng ma ma vốn đã chấp nhận rằng nàng cả đời độc thân lại thường thường nói chờ mong nàng có thể có một tử nửa nữ.

Có lẽ là nữ tử đến tuổi nhất định liền có thêm tình mẫu tử, nàng lại từ nhỏ tang mẫu, ở Mao Bình am khi thấy có phụ nhân mang theo nhi nữ cũng cảm thấy nếu có đứa bé cũng rất tốt, liền tùy tiện đáp lại Phùng ma ma một câu, không nghĩ đến dẫn tới hậu quả ngày hôm nay! Làm rõ nguyên nhân hậu quả, Khổng Nhan cũng không biết nên trách Phùng ma ma hay là nên trách chính nàng, hoặc là đổ lỗi cho thời đại này đối xử với nữ tử bất công, dù cho xuất thân như nàng, cũng cần dựa vào nam tử để sống.


Tất nhiên, đây không phải lúc cảm thán trách móc, Khổng Nhan cũng không muốn nghĩ sâu xa thêm, bây giờ nàng chỉ muốn thoát khỏi Tưởng Mặc Chi.

Khổng Nhan thu lại tâm tư, giống như lơ đãng có chút nghiêng người, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp lập tức bỏ chạy.

Tưởng Mặc Chi vẫn âm thầm lưu ý biểu hiện của Khổng Nhan, thấy mình nói xong Khổng Nhan khẽ giật mình, sau đó lại có một tia hoảng hốt cùng thoải mái, chỉ cho rằng Khổng Nhan bị cảm động trước những lời nói tưởng chừng là vì Phùng ma ma giải thích, kì thực lại là hướng Khổng Nhan nói rõ lợi ích, không khỏi trong lòng thầm nghĩ: Nữ tử có thanh cao cao ngạo hơn nữa thì thế nào, kết quả chung quy vẫn cần phụ thuộc nam tử, cần một tử nửa nữ bên thân mới là điều đúng đắn.

Không ngờ trong lúc đắc ý, đã thấy Khổng Nhan thân thể hơi nghiêng, hướng về phía cửa ra vào của gian nhà! Tưởng Mặc Chi niên thiếu đỗ trạng nguyên, có thể nói tư duy nhanh nhẹn, thấy một lần liền biết ý, ngay lúc đó sắc mặt tối đen, nhiều lần bày trò như vậy sao có thể không giận!? Khổng Nhan cũng cảnh giác, nàng một mặt nhìn lối ra, một mặt cũng âm thầm lưu ý Tưởng Mặc Chi, ngay lúc phát hiện Tưởng Mặc Chi trở mặt, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, hồi tưởng lại hành vi vô sỉ của Tưởng Mặc Chi vừa rồi, không còn thời gian vãn hồi, vừa thấy Tưởng Mặc Chi dị trạng, liền vội vàng nhấc váy chạy thẳng về phía lối ra.

Tưởng Mặc Chi giận dữ, gấp gáp lao thẳng đến.

Xoẹt xẹt —— Một tiếng xé vải thanh âm bỗng nhiên vang lên, hai người đang lôi kéo song song khẽ giật mình!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.