Minh Ý nghe Mậu Hinh nói xong, khoảnh khắc cô nói chúng ta kết hôn kia anh đương nhiên tràn đầy cảm xúc, nhưng mà cảm thấy giọng nói của cô hơi khác thường, dường như hàm chứa cảm xúc khác.
"Em ở đâu? Khi nào thì về nhà?". Minh Ý hỏi.
" Hiện tại em đang về.". Mậu Hinh trả lời.
"Vậy anh chờ em về nhà.". Giọng Minh Ý hơi hơi trầm thấp, cũng lộ ra chút không bình thường.
Đầu ngón tay Mậu Hinh còn hơi run, nghĩ đến những gì mình vừa nghe được, nghĩ đến mẹ chết oan. Cô vẫn nhớ rõ, khi mẹ hấp hối nắm tay cô, bà lo lắng, lo lắng về sau chỉ có một mình cô, lo lắng cô lẻ loi hiu quạnh mà trưởng thành. Sao bà lại tới Minh gia, chính là vì muốn tìm chỗ dựa cho mình, sao bà có thể ngờ được, Minh gia lại thành nơi chôn thân của bà.
Nghĩ tới đây, lửa giận mãnh liệt trào lên, người Minh gia khinh người quá đáng.
Ninh Vĩ Trạch nhìn sắc mặt Mậu Hinh cực kỳ không thích hợp, hốc mắt cô hồng, nhưng toàn thân tràn ngập lửa giận. Trong lòng anh lo lắng, nói: "Nhạc Vi rốt cuộc nói gì với em? Vừa rồi em nói chuyện với Minh Ý trong điện thoại đúng không? Em xác định, em muốn kết hôn với Minh Ý.".
"Trước đây không phải anh cổ vũ em kết hôn với Minh Ý sao?". Mậu Hinh hỏi lại.
"Anh đúng là từng nói như vậy.". Ninh Vĩ Trạch thở dài, nói, "Nhưng anh không hy vọng việc em kết hôn với Minh Ý lại tổn thương tới chính em.".
"Em sẽ không.". Cô trải qua nhiều như vậy đến ngày hôm nay, sẽ không tiếp tục bạc đãi mình.
Mậu Hinh trở về dưới lầu, phát hiện xe Vương Thiết Thanh vậy mà ở đây, nhìn thấy cô trở về Vương Thiết Thanh lập tức xuống xe.
"Mậu kiểm, cô cũng là nhân viên tư pháp, tôi thiệt tình hi vọng cô phối hợp với chúng tôi.". Vương Thiết Thanh đi tới nói.
"Vương đội trưởng. Hiện tại tôi sẽ sống cùng với vị hôn phu, tôi cực kỳ an toàn, anh yên tâm.". Mậu Hinh trả lời.
Vị hôn phu? Vương Thiết Thanh không khỏi nhìn về phía Ninh Vĩ Trạch phía sau Mậu Hinh, chẳng lẽ người này là vị hôn phu Mậu kiểm?
"Mặc kệ thế nào đi nữa. Hiện tại án nổ mạnh bắt cóc đã lập án điều tra, Mậu kiểm là người làm chứng quan trọng, cũng là người bị hại, tôi hi vọng cô tiếp thu sự bảo vệ của chúng tôi.". Vương Thiết Thanh nhấn mạnh.
"Anh theo tôi đi lên đi!". Mậu Hinh nói xong quay đầu nói với Ninh Vĩ Trạch, "A Trạch, anh trở về đi!".
Ninh Vĩ Trạch cực kỳ lo lắng cho Mậu Hinh, muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn quyết định rời khỏi.
Mậu Hinh và Vương Thiết Thanh dẫn người đi lên, lúc cô đến cửa nhà Minh Ý, Vương Thiết Thanh không khỏi hỏi: "Đây là nhà cô?".
"Đây là nhà vị hôn phu tôi, trong thời gian ngắn tôi sẽ ở cùng với anh.". Mậu Hinh nói.
Vương Thiết Thanh lại giật mình, không hiểu sao cảm thấy trong lòng rầu rĩ. Nhưng hiện tại nam nữ trưởng thành, yêu đương kết giao chung sống cực kỳ bình thường, càng chưa nói đến là vị hôn phu thê rồi.
Minh Ý mở cửa cho cô, thấy sau lưng cô còn có Vương Thiết Thanh và một nữ cảnh sát, anh đưa tay kéo Mậu Hinh vào lòng, nhìn về phía Vương Thiết Thanh: "Vương đội trưởng, có chuyện gì sao?".
"Minh tiên sinh, chúng tôi phụ trách bảo vệ Mậu kiểm.". Vương Thiết Thanh trả lời.
"Tôi sẽ chăm sóc vị hôn thê của tôi, nếu thật sự nhất định phải bảo vệ xin mời để không gian nhất định cho vị hôn thê tôi.". Minh Ý trả lời.
Vương Thiết Thanh đối diện với Minh Ý, thấy Mậu Hinh đứng bên cạnh Minh Ý, hai người đều là tuấn nam mỹ nữ, vẻ mặt khí chất cũng tương tự. Lòng càng buồn bực, anh chỉ đồng ý: "Chúng tôi sẽ phái người bảo vệ an toàn của Mậu kiểm dưới lầu, cho đến khi vụ án này phá xong.".
"Vậy vất vả anh rồi!". Mậu Hinh cười nhạt.
Vương Thiết Thanh không ở lại lâu, nói xong thì cáo từ.
Minh Ý đóng cửa lại, tay ôm lưng Mậu Hinh: "Em đi đâu? Sao đột nhiên đồng ý kết hôn với anh?".
"Anh không vui sao?". Mậu Hinh nói xong giơ ngón tay lên, lộ ra nhẫn anh đưa cho cô, vừa vặn đeo lên ngón áp út.
Vẻ mặt Minh Ý chấn động, ôm thắt lưng của cô càng chặt, cúi đầu hung hăng hôn môi cô.
Bây giờ tâm trạng Mậu Hinh cực kỳ phức tạp, khi anh hôn mình, cô hơi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở người đàn ông tiến quân thần tốc, cả người cô bị anh ấn trên cánh cửa, thân thể cũng bị nhấc lên, dán chặt vào anh.