Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 158-3: Con hi vọng mặc kệ con làm gì mẹ đều ủng hộ



Editor: Quỳnh Nguyễn

"Mẹ, chuyện này cũng không phải không thể giải quyết.". Minh Ý nói. "Hoàn Vũ vẫn dốc sức phát triển trên nhiều mặt, định thành lập một công ty bất động sản mới tên Vũ Quan, những cái này đến lúc đó tự nhiên có thể giải quyết. Bất động sản Vũ Quan sẽ sát nhập kiến trúc Hoàn Vũ, hình thành công ty mới. Nếu như vậy sẽ không là tài sản riêng, mà là tài sản hợp nhất, tình huống sẽ không giống nhau.".

Tống Mạn Vân nắm chặt quả đấm, giọng nói là từ trong hàm răng rít ra: "Con vì Mậu Hinh, muốn dùng cách này để uy hiếp mẹ ruột của con sao?".

Minh Ý bình tĩnh: "Mẹ, con cũng không uy hiếp mẹ, con muốn giải quyết như thế nào tốt cho mẹ. Nhưng mà con chỉ hy vọng con ra quyết định gì, mẹ đều có thể ủng hộ con.".

Tống Mạn Vân tức giận đền đau lòng, bà trừng con trai. Nếu là Minh Nhất Kỳ, bà có 1000 phương pháp có thể đối phó con trai.

Nhưng mà con trưởng, trước bảy tuổi đã không ở bên cạnh, bảy tuổi cũng gần như không nuôi bên cạnh, chờ anh lớn lại lập tức vào bộ đội.

Trong trí nhớ Tống Mạn Vân, bà và con trai này rất ít khi ôn nhu, càng không nói anh sẽ bám mình. Trước mắt, con trai bình tĩnh ngồi trước mặt mình như vậy, mặt mỉm cười, đưa ra lựa chọn cho bà chọn.

Bà có thể chọn sao? Nghĩ đến Mậu Hinh gả đến Minh gia, toàn thân bà đều đã khó chịu.

"Nếu mẹ không ủng hộ con?". Tống Mạn Vân lấy lại khí thế.

Trong tay Minh Ý đang cầm một cây bút, trước mắt là mẹ ruột anh, ánh mắt bà nhìn anh giống nhìn kẻ thù, mang theo hoài nghi, đề phòng và mâu thuẫn.

Nhớ rõ một ngày năm ấy anh bảy tuổi trở về Minh gia, mẹ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Anh chậm rãi nở nụ cười: "Một năm này kiến trúc Hoàn Vũ mua sắm vật liệu xây dựng kim ngạch gần triệu nguyên với Thâm Cảng, biện pháp duy nhất chính là thanh tra việc này, Thâm Cảng nhất định phải giải thích đồng thời thu về toàn bộ vật liệu xây dựng có vấn đề, nếu không nghe lời chỉ có thể chiếu theo hợp đồng làm việc. Đương nhiên, phàm là đề cập đến hạng mục này, tất cả nhân viên đều sẽ bị xử lý.".

Tâm Tống Mạn Vân tức đến điên rồi, bà cảm thấy mình thật sự sắp vỡ tan rồi. Bà trừng con trai, đầu óc hỗn loạn. Bà biết hai năm qua con trai lãnh đạo vài hạng mục lớn tại công ty, đưa công ty thoát khỏi nguy cơ. Cho nên Hội Đồng Quản Trị, cổ đông đối với anh đều cực kỳ hài lòng, quyết sách của anh đưa ra hội đồng quản trị, đại hội cổ đông đều có lực ảnh hưởng thật lớn, cơ bản đều có thể thông qua.

Càng đừng nói vụ án quan trọng như vậy, một khi thật sự thanh tra, Thâm Cảng thậm chí Quốc Kim đều sẽ phải chịu ảnh hưởng trí mạng, vài năm nay công ty Tống thị vốn ngày càng sa sút, không ít nghiệp vụ công ty dựa vào Hoàn Vũ, nếu thật sự đưa ra, không thể nghĩ tới.

"Minh Nhất, con rốt cuộc có phải con mẹ hay không?". Tống Mạn Vân nghiến răng hỏi.

Minh Ý nghe vấn đề này cảm thấy thật buồn cười: "Con có phải con trai mẹ hay không, chính mẹ không biết sao?".

Tống Mạn Vân rất muốn xuống nước, nói với con trai vài câu lời hay. Nhưng mà bà đọc được từ đôi mắt con trai, chỉ có một chữ, lạnh, âm lãnh, lạnh khiến bà run.

Minh Ý thu hồi tươi cười, vẻ mặt đứng đắn nói: "Mẹ, yêu cầu của con rất đơn giản, trong hôn lễ con và Mậu Hinh, mẹ còn có ông ngoại, cậu bọn họ, đều ngồi trên ghế chủ nhà trong tiệc cưới, mẹ cảm thấy có thể làm được không?".

Trong lòng Tống Mạn Vân có chút khó chịu, có chút không cam lòng, còn có cực kỳ không thoải mái.

Bà nói: "A Nhất, có phải con còn trách mẹ hay không, con...".

Minh Ý thực không muốn nghe mẹ nói như vậy, cho nên không nói hai lời cắt ngang: "Mẹ, con không trách mẹ, con hi vọng mặc kệ con làm gì, mẹ đều có thể ủng hộ con. Như vậy, mặc kệ mẹ làm gì, con cũng sẽ thay mẹ giải quyết tốt hậu quả sau lưng mẹ.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.