Lần đầu tiên Mậu Hinh thấy trên mặt Minh Ý lộ ra dã tâm, nhìn dã tâm của người đàn ông khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ, nhưng mà dã tâm Minh Ý lại khiến tinh thần cô chấn động.
Dã tâm của anh ở trong quân đội mới đúng, lúc này anh đã bắt đầu quen với toàn bộ Minh gia, toàn bộ Hoàn Vũ phải không?
Lúc này Tiểu Sâm bưng một đĩa thức ăn đi tới, Tây Tử đi theo phía sau.
Tây Tử biết Mậu Hinh và Minh Ý kết hôn mà lại không có phản ứng quá lớn, Mậu Hinh cho rằng vị trợ lý này cực kỳ thích Minh Ý mới đúng!
Tây Tử còn bưng đồ ăn tới cho cô, một chút cơm, một chút rau dưa.
"Anh đi chào hỏi khách khứa, em ăn trước.". Minh Ý chuẩn bị đứng dậy.
"Anh cũng ăn chút đi!". 5 giờ anh tới đón mình, lại đợi mình trang điểm, anh cũng chưa ăn gì.
"Vậy em đút cho anh.". Anh đứng dậy, hơi hơi khom lưng, đôi mắt khóa trên người cô.
Anh lớn như vậy, còn muốn người khác đút cho anh sao? Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, bị người nhìn thấy cũng được sao? Nghĩ như vậy, Mậu Hinh do dự rồi.
"Hinh Hinh, chú Nhất đang đợi mẹ đút cơm a!". Tiểu Sâm lập tức nói.
Xú tiểu tử, tại sao lại bị Minh Ý lấy lòng a? Mậu Hinh dùng thìa múc một muỗng cơm đưa qua. Anh há miệng cắn một ngụm, tất cả cơm đều vào trong miệng.
Mậu Hinh lại múc một muỗng, anh đã đi rồi.
Cô nhìn thìa bị anh nếm qua, phát hiện Tiểu Sâm đang nhìn mình, cô vùi đầu tiếp tục ăn.
Tây Tử nhìn phản ứng của hai mẹ con này, tâm tình cô hơi phức tạp. Trong mắt cô, lão Đại vẫn luôn cao lãnh mà không thể tiếp cận, nhưng lão Đại trước mặt Mậu Hinh tựa hồ một có một gương mặt khác.
Tựa như Tạ Tạ nói, mỗi người đàn ông đều có một mặt trẻ con, khi anh không giả trang xuất hiện trước mặt một phụ nữ, người phụ nữ kia mới đúng là chân ái của anh.
Cho nên, lão Đại thật sự rất thích Mậu Hinh, phải không?
Cô đang nghĩ ngợi, Giang Nguyệt Đình đi tới.
Giang Nguyệt Đình lại xuất hiện ở đây, cũng rất kì quái. Cô không phải nhân viên Hoàn Vũ, mặc dù là vị hôn thê Minh Nhất Kỳ, nhưng Minh Nhất Kỳ cũng chưa đến, cô xuất hiện ở đây có ý nghĩa gì.
Vừa rồi cô cũng rất muốn tìm mình nói chuyện, Mậu Hinh không muốn nói gì với cô, giờ khắc này người ta đi tới, cô không thể làm như không thấy.
"Mậu Hinh!". Giang Nguyệt Đình ngồi đối diện cô, "Thật không nghĩ tới Minh Nhất sẽ mang cô tới đây.".
"Tôi xuất hiện ở đây chẳng lẽ là một chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng sao?". Mậu Hinh hỏi lại, "Hôm nay là ngày rất quan trọng với anh, anh hi vọng tôi chia sẻ với anh.".
"Khoa trương quá cũng không chắc là chuyện tốt?". Giang Nguyệt Đình nói lời này, còn hơi chua chua.
Đúng, cô chua xót. Bởi vì Minh Ý dẫn Mậu Hinh xuất hiện, bọn họ thừa nhận mọi ánh mắt, cực kỳ hâm mộ cũng được, ghen tị cũng được. Thân là nữ chủ nhân, cô chiếm được toàn bộ sự tôn trọng của Minh Ý.
Giang Nguyệt Đình cũng từng nghĩ đến, có một ngày cô đứng bên cạnh Minh Nhất Kỳ, là duy nhất của anh, cô có thể đúng lý hợp tình khiến người khác hâm mộ cô, ghen tị cô, nhưng vĩnh viễn là người phụ nữ không thể chạm tới.
Ai biết Mậu Hinh dễ dàng thực hiện được rồi. Người phụ nữ trước mắt, năm đó chẳng qua là cô bé mồ côi, bị cô đùa bỡn trong bàn tay.
"Ngược lại tôi không cảm thấy đây là khoa trương, mà là tâm ý người đàn ông của tôi, tôi không thể từ chối.". Mậu Hinh tự nhiên đi tìm bóng dáng Minh Ý.
Anh đứng chung một chỗ với Cổ Bá, bên cạnh còn có mấy người đàn ông, có lẽ là đối tượng hợp tác. Minh Ý là vương giả trời sinh, đứng giữ đám người vĩnh viễn là tiêu điểm để mọi người nhìn vào.
Đột nhiên Mậu Hinh nhớ tới cô là vị hôn thê của anh, người đàn ông đẹp đẽ quý giá làm người ta chú ý này, về mặt danh nghĩa thuộc về cô. Từ sâu trong đáy lòng của cô dâng lên một cỗ tự đắc và kiêu ngạo.