"Có phải giáo sư Cổ có chuyện gì phiền lòng không?". Minh Chí Côn lập tức hỏi.
"Minh lão, chuyện này nói ra cũng khó mở miệng, nhưng lấy quan hệ chúng ta như vậy tôi không thể không nói rồi.". Cổ Bá nói, "Vợ trước của tôi từng sinh một con trai tên là Cổ Dương, gần đây vướng phải kiện tụng. Thực ra chuyện đó cũng nhiều năm, nói nó giết người. Thực ra con tôi là một người quy củ, sao có thể giết người. Những cảnh sát nhìn chằm chằm, nói là có chứng cứ mới, hồ sơ đã chuyển đến Luật Chính Tư.".
"Luật Chính Tư, Hinh Hinh nhà tôi làm việc ngay tại Luật Chính Tư, nói không chừng cô biết.". Minh Chí Côn nói.
"Tôi cũng nhờ người hỏi thăm, vụ án này chính là Mậu kiểm phụ trách.". Cổ Bá nói.
"Nhất Hạ, cháu gọi Hinh Hinh tới đây một lát.". Minh Chí Côn nói với cháu gái.
Minh Nhất Hạ không muốn nói chuyện với Mậu Hinh, nếu không phải anh cả hứa hẹn, phim mới của điện ảnh Hoàn Vũ nhất định có phần của cô, hy vọng cô quy củ không gây chuyện, vì tiền đồ, cô mới hơi khách khí với Mậu Hinh.
Nhưng đây cũng không có nghĩa là tình cảm, cô thật sự sa sầm mặt đi đối mặt Mậu Hinh. Nhưng ông nội nói cô không dám không nghe, cho nên đành phải chậm rãi đi qua.
"Mậu Hinh, ông nội gọi cô sang.". Minh Nhất Hạ nói.
"Ông gọi tôi?". Mậu Hinh rất kỳ quái, cô thực không thích nói chuyện nhiều với lão gia tử, lần trước nói chuyện còn không thoải mái, nghĩ đến những lời ông nói, bây giờ mình còn ghê tởm.
Minh Nhất Hạ vốn muốn trợn mắt với Mậu Hinh, kết quả thấy anh trai đang nhìn mình, cô áp chế cảm xúc mình nói: "Đúng, ông nội gọi cô đến.".
"Chúng ta cùng nhau đi sang xem.". Minh Ý nắm tay cô chậm rãi đi sang.
"Hinh Hinh, ông nghe giáo sư Cổ nói, gần đây cháu phụ trách vụ án Cổ Dương con của giáo sư Cổ, có chuyện này không?". Minh Chí Côn hỏi.
"Có vụ án như thế, hồ sơ đã chuyển sang Viện Kiểm Sát, nhưng mà còn chưa quyết định có bỏ khởi tố vụ án không.". Mậu Hinh nói.
" Thực ra con tôi luôn luôn theo quy tắc, Tiểu Quân là vợ nó, tình cảm hai người đặc biệt tốt, sao có thể giết người? Đến nay tôi cũng không rõ, vì sao cảnh sát nhìn chằm chằm vụ án này không rời.". Cổ Bá nói xong thở dài.
Mậu Hinh nghe chỉ nói: "Cảnh sát phá án khẳng định có đạo lí, tôi xem hồ sơ vụ án này đã kéo dài ba năm, thực ra trước sau vẫn cần rõ ràng, mặc kệ có vô tội hay không, pháp luật nhất định có kết luận.".
"Mậu kiểm nói không sai, tôi chỉ hy vọng Mậu kiểm có thể suy xét A Dương khó xử, nó là giáo sư đại học, mỗi ngày công tác cũng bận rộn. Trước tôi ở nước ngoài, trở về cũng vì muốn ở bên cạnh con trai nhiều hơn. Tôi nghe nói cảnh sát đang tạm giam nó, tạm còn chưa phê chuẩn nộp tiền bảo lãnh, đây thật sự là tai bay vạ gió.".
Mậu Hinh nghe lời này càng không vừa ý, nói: "Cảnh sát phá án tự nhiên có trình tự, giáo sư Cổ cần gì phải gấp gáp.".
"Mậu kiểm hợp tác chặt chẽ với cục cảnh sát, hi vọng kiểm sát trưởng có thể giúp tôi nói vài câu, để con tôi về rồi nói sau.". Cổ Bá nói ra tâm nguyện của bản thân.
"Cái này Hinh Hinh tự nhiên sẽ để ý.". Không đợi Mậu Hinh trả lời, Minh Chí Côn nói trước.
"Ông nội, kiểm sát trưởng không thể làm việc qua mặt cục cảnh sát phá án, bọn họ xin tạm giam cũng sẽ không đến Viện Kiểm Sát, cho nên con không thể nói được. Trừ phi chứng cứ đầy đủ, xin phê bắt mới có thể đến Viện Kiểm Sát. Nhưng đến lúc đó chỉ cần có lí có cứ nhận định rõ ràng, Viện Kiểm Sát cũng chỉ có thể ra quyết định phê chuẩn.". Mậu Hinh trả lời.