Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 181-3: Giống nhau như đúc



Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cảm ơn Chiến Dã tiên sinh." Minh Ý đồng ý.

" Năm giờ 30 buổi tối, tôi sẽ phái xe đến cửa khách sạn ngài đón." Chiến Dã Ưng nói.

Kết thúc điện thoại, vẻ mặt Hinh Hinh nghi vấn nhìn anh, muốn biết ai gọi điện thoại tới vậy.

" Một người bạn gọi tới, tìm được giấy tờ, tối hôm nay anh mời chúng ta ăn cơm." Minh Ý nói.

Mậu Hinh vừa nghe tìm được đồ, lập tức tinh thần tỉnh táo: "Bạn anh? Lợi hại như vậy?"

Minh Ý cười mà không nói, ôm khuôn mặt cô vỗ về, một tay kia nắm cằm của cô, hôn sâu.

Buổi tối một chiếc xe đứng ở dưới lầu khách sạn Gia Trường Lâm, Minh Ý và Mậu Hinh ngồi lên xe đúng giờ. Ngồi xuống xe này, Hinh Hinh liền biết người tới đón bọn họ khẳng định là không đơn giản.

Trước đó Minh Ý phổ cập khoa học cho Hinh Hinh một chút, người đón bọn họ tên Chiến Dã Ưng, trước kia dòng họ Chiến Dã tại Nhật Bản là một cái dòng họ vô cùng cao quý. Về sau từ từ đi xuống, chờ đến một thế hệ cha Chiến Dã Ưng đột nhiên trở thành cha đỡ đầu tổ chức Sơn Hợp Tổ, hai năm trước cha Chiến Dã Ưng bị đâm chết tại một lần ra ngoài, Chiến Dã Ưng ngồi trên vị trí cha anh.

Sơn Hợp Tổ là tổ chức xã đoàn rất lớn ở Nhật Bản, ở bên ngoài làm Công Ty khoa học kỹ thuật, thực ra sau lưng các loại chuyện trái pháp luật như buôn lậu thuốc phiện súng ống đạn dược lại vẫn làm tất cả. Hiện tại vì tẩy trắng, còn muốn làm khoa học kỹ thuật nguồn năng lượng.

Trước Minh Ý có bàn bạc cùng Chiến Dã Ưng, đại khái là có một cái hạng mục nguồn năng lượng khá lớn muốn theo chân bọn họ hợp tác, nhưng mà trước cũng không có đạt thành nhất trí, nhưng này không hề gây trở ngại kết giao giữa bọn họ.

Hinh Hinh nghe mở to mắt, không thể tin nhìn anh: "Làm sao anh có thể cùng người như vậy lui tới?"

"Rất nhiều người, nhìn giống người xấu, không nhất định toàn bộ hư hỏng. Có chút người nhìn giống như người tốt, nhưng không nhất định chưa làm qua chuyện xấu. Anh cảm thấy được em ở giới tư pháp, nên là biết hơn so với anh." Minh Ý nói.

Là như thế này không sai, nhưng mà cùng người như vậy qua lại vẫn lại là quá nguy hiểm rồi.

Xe một đường chạy đến khu đình viện người giàu có, xuyên qua rừng thật dài liền tiến vào khu biệt thự tư nhân.

Về sau Mậu Hinh mới biết được, nhà Chiến Dã chiếm hơn ba ngàn mẫu đất, phía trước là một cái hoa viên, vườn hoa xinh đẹp tinh xảo, tùy thời có thể thấy được cây anh đào, đình viện dạt dào xanh mát, không khí hợp lòng người.

"Người này cũng thật biết là hưởng thụ." Hinh Hinh nói.

"Nếu em thích mà nói, chúng ta cũng làm một cái." Minh Ý tiếp cận đến cạnh tai cô nói.

"Mới không cần, quá xa xỉ rồi." Hinh Hinh lắc đầu, hơn nữa cô là nhân viên là công, không thích hợp ở nhà cửa xa hoa.

Minh Ý là cười cười, dừng lại trước căn nhà lớn màu trắng, cửa xe được mở ra, bọn họ chậm rãi xuống xe.

"Minh tiên sinh, Minh phu nhân, Chiến Dã tiên sinh đang chờ hai vị, xin theo tôi tới." Nam quản gia mặc ki-mô-nô màu đen dùng Trung văn lưu loát nói với bọn họ.

Minh Ý nắm tay Hinh Hinh, dựa theo quản gia chỉ thị dọc theo hành lang một đường đi vào.

Vào nhà cửa tận cùng bên trong, trong phòng đã dọn xong tấm nệm, Chiến Dã Ưng mặc ki-mô-nô màu xám đậm ngồi ở bên kia, mặt mỉm cười nhìn bọn họ.

Ngay từ đầu Hinh Hinh cũng không có thấy rõ ràng mặt người nọ, bởi vì anh có một đầu tóc dài chạm vai, ánh sáng trong phòng không hề sáng ngời, cho nên cô thấy không rõ lắm.

Mãi đến ngồi vào đối diện Chiến Dã Ưng, Mậu Hinh bốn mắt nhìn nhau cùng anh, lúc ấy cô liền chấn kinh rồi.

Bởi vì bộ dáng Chiến Dã Ưng trước mắt cùng Minh Nhất Kỳ giống nhau như đúc. Nếu không phải ảo giác mà nói, cô sẽ cho rằng Minh Nhất Kỳ ngồi trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.