Hồng Khẩu Hương Tử hẹn anh mười giờ ngày hôm sau gặp mặt, đương nhiên còn bao gồm Hinh Hinh.
Hồng Khẩu Hương Tử ở tại trong biệt thự kiểu dáng Âu Tây trên một ngọn núi, bọn họ ngồi xe dọc theo đường đi lên núi. Đi khoảng hơn bốn mươi phút mới đến mục đích.
Lúc cửa chính biệt thự mở ra, xe lái vào, chuyển đầu liền nhìn đến suối phun khổng tước xòe đuôi màu trắng, quay chung quanh vườn hoa bên cạnh, đã thú vị lại thanh nhã rất khác biệt.
Hinh Hinh rất tò mò với Hồng Khẩu Hương Tử, theo cô biết tại thế gia truyền thống Nhật Bản, thân phận người phụ nữ không hề cao, có thể ngồi vào vị trí người lãnh đạo này thiệt tình không dễ dàng, người phụ nữ này nhất định thủ đoạn không phải người thường.
Chờ xe dừng lại tại cửa, cửa xe mở ra, Mậu Hinh liền thấy một thiếu nữ mặc ki-mô-nô màu trắng đứng ở cửa.
Hinh Hinh nghĩ, phong cách Hồng Khẩu Hương Tử cùng Chiến Dã thật đúng là kém rất lớn, một người là phái người đàn ông đến đón khách, một người lại phái cô gái nhỏ như vậy tới đón khách.
" Minh Tang, Minh phu nhân, các vị tốt." Hai tay thiếu nữ chắp, cúi đầu hành lễ.
"Hương Tử tiểu thư, rất lâu không gặp, không nghĩ tới cô đã lớn như vậy đẹp như vậy." Minh Ý nói.
Đây là Hồng Khẩu Hương Tử? Hinh Hinh cực kỳ chấn kinh, cô bé trước mắt có mười tám tuổi sao? Nhìn giống trẻ em vị thành niên! Cô bé như vậy như thế nào có thể là người đúng đầu Hồng Khẩu.
"Minh tang lại vẫn cùng trước kia giống nhau, ôn hòa và anh tuấn như thế." Hồng Khẩu nghiêng người, "Mời vào bên trong đi!"
Hinh Hinh lại vẫn xác nhận nhìn Minh Ý, Minh Ý nhéo Hinh Hinh nói, tương đương là khẳng định nói cô nhìn chính là Hồng Khẩu Hương Tử.
Quá chấn kinh rồi, quá không thể tưởng tượng rồi!
Vào nhà, Hồng Khẩu Hương Tử ngồi ở đối diện bọn họ, lại làm một cái đại lễ: "Minh Tang, tôi vẫn muốn đi bái phỏng anh, không nghĩ tới anh sẽ cùng Minh phu nhân đến Osaka. Xin cho tôi biểu đạt cảm ơn đối với anh, cảm ơn lần trước anh cứu giúp."
"Đã qua, không đề cập tới rồi." Minh Ý vội nói.
"Xin chào Minh phu nhân, tôi là Hồng Khẩu Hương Tử đêm qua tôi gọi điện thoại với cô, hi vọng sẽ không quá mạo muội." Hồng Khẩu lại hành lễ.
" Sẽ không, Hương Tử tiểu thư không cần khách khí." Để cho một cô bé hành đại lễ Hinh Hinh ngược lại cảm thấy được xấu hổ, giọng điệu cũng hiền lành rất nhiều.
"Hôm qua biết được Minh Tang và Minh phu nhân tại trên tiệc sinh nhật âu ni tương Chiến Dã Ưng, suýt nữa thương tổn đến hai vị, tôi cực kì lo lắng. Minh Tang là ân nhân là của tôi, mẹ tôi dặn dò nhiều lần với tôi phải nhớ rõ ân tình Minh Tang, nếu là thương tổn Minh Tang là lỗi lầm của tôi. "Hồng Khẩu Hương Tử nói.
Hinh Hinh và Minh Ý nghe được Hồng Khẩu Hương Tử nói những lời này, không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái. Hồng Khẩu Hương Tử còn xưng Chiến Dã là âu ni tương. Hinh Hinh biết tiếng Nhật, cũng biết anh trai ý anh trai.
Xưng là anh trai lại phái sát thủ giết anh, đây là bao nhiêu phân liệt a! Đặc biệt chỉ thị còn là một cô bé nhìn thực mơ mộng, hình tượng của cô cùng hoàn toàn làm việc không hợp.
"Hôm qua quả thật cực kỳ mạo hiểm." Mậu Hinh nói, "Nhưng mà Hương Tử tiểu thư, vì sao cô nhất định phải đồn âu ni tương Chiến Dã Ưng vào chỗ chết a?"
"Chúng ta đã chết ba chị gái, tổng phải có điều giao đãi." Hương Tử trả lời Cực Chân thành, "Ba chị gái đều đã là vì người âu ni tương chết, không thể như vậy đi."
"..."
"..."
Quá phân liệt, khi Hương Tử nói chuyện ánh mắt trong suốt, giọng ngọt ngào mềm mại giống như đang nói con sủng vật. Nhưng ý trong lời nói đều là muốn mạng người.
" Minh Tang biết âu ni tương Chiến Dã Ưng?" Hương Tử lại hỏi.
"Là biết." Minh Ý gật đầu.
"Tôi thật xin lỗi âu ni tương Chiến Dã Ưng, chết ba chị gái đối tốt với tôi, tôi nhất định phải báo thù cho các cô. Âu ni tương Chiến Dã không chịu giao mấy tên kia ra đây, tôi chỉ đành giết anh. Tôi hỏi qua nhóm người chú, bọn họ đều đã đồng ý tôi làm như vậy." Hương Tử nói.