Cuối cùng, Minh Nhất Hạ bị thím Lý đưa trở về phòng.
Hinh Hinh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, cô muốn đi phòng Minh Nhất Kỳ, không thể không trải qua phòng Tống Mạn Vân. Cô thả chậm tay chân, chỉ hy vọng mình thần không biết quỷ không hay, mãi đến cô nghe được Tống Mạn Vân nói tên cha mình.
" Hiện tại anh trách em? Là em giúp anh. Anh đừng quên Mậu Bằng Bác chết như thế nào? Là anh giá họa anh ta, anh ta mới tự sát ở trong ngục."
Những lời này để cho Hinh Hinh ngốc, trong đầu ong ong.
"Tống Mạn Vân, cô ngậm miệng." Minh Văn Hiên giận dữ mắng mỏ vợ.
"Minh Văn Hiên, anh tâm tâm niệm niệm Bạch Ngưng, kết quả Bạch Ngưng căn bản không coi trọng anh. Năm đó cô tình nguyện bỏ trốn cùng Mậu Bằng Bác cũng không nguyện cùng với anh, về sau nếu không phải vì Mậu Hinh cô ta cũng sẽ không tới tìm nơi nương tựa, anh tại trong lòng cô ta cũng không phải cái gì. Anh nên may mắn cô chết sớm, nếu không thì để cho cô ta biết Mậu Bằng Bác chết có quan hệ với anh, cô chỉ biết hận anh cả đời." Tống Mạn Vân lại tức giận nói.
"Tống Mạn Vân, không nên ép tôi ly hôn với cô...." Minh Văn Hiên đập bàn, "Tôi không muốn lại nói những lời nhảm nhí này với cô."
"Anh sẽ không theo sẽ không ly hôn với tôi." Tống Mạn Vân cười lạnh nói, "Anh không cái gan kia."
Nếu một người đàn ông bình thường sẽ rống lớn một câu, ai nói tôi không có can đảm, ly hôn! Nhưng Minh Văn Hiên thật đúng là không gan kia, ông xoay người muốn ra ngoài.
Hinh Hinh cảm giác ông muốn ra, thân thể chớp lóe, trốn tránh không dám thở mạnh. Chờ toàn bộ an tĩnh lại, cô bất chấp muốn bắt nhật kí, chạy ra từ Minh gia.
Khi đó, cả đầu cô đều là lời Tống Mạn Vân nói. Mà những lời này cũng là nguyên nhân chủ yếu cô chống đỡ nhiều năm như vậy, cô muốn biết rõ ràng chân tướng năm đó kết tội cha. Nếu thật là Minh Văn Hiên gây nên, cô nhất định phải để cho người này chịu được trừng phạt ông nên có.
Trở lại hiện thực, Hinh Hinh hỏi Hương Tử: "Nếu là cô, cô sẽ làm như thế nào?"
"Bắt anh tới đây, để cho anh nói ra chân tướng, sau đó giết anh." Hương Tử đương nhiên nói.
Hinh Hinh lắc đầu: "Tôi sẽ không, tôi muốn cha tôi trong sạch, tôi muốn công chính. Tựa như mấy người kia, mặc kệ bọn họ làm bao nhiêu chuyện hư hỏng, tôi đều đã hi vọng bọn họ chịu được trừng phạt pháp luật nên có. Bởi vì chỉ có như vậy, ba nữ tử kia mới có thể chân chính nhắm mắt."
Hương Tử không nói lời nào, nhìn không chuyển mắt nhìn Hinh Hinh.
"Tin tưởng tôi, với người nhà nữ hài tử mà nói, đây cũng là chuyện vô cùng trọng yếu." Hinh Hinh thử cầm tay Hương Tử, "Thử dùng phương pháp khác giải quyết vấn đề, có thể chứ?"
"Minh gia đối với cô như vậy, vì sao cô muốn kết hôn cùng Minh Tang?" Hương Tử hỏi lại.
Hinh Hinh vẻ mặt rùng mình: "Đại khái anh là người duy nhất rất tốt với tôi đi." Thiếu nữ luôn luôn dễ dàng thích một người, không có nguyên do, mang trong lòng, cả đời đều đã rất khó thay đổi.
Hương Tử nghe cô nói như vậy, nhất thời nở nụ cười: "Người rất tốt với tôi, tôi cũng muốn đối tốt với anh, tôi cũng giống cô."
Hinh Hinh buông lỏng một hơi, Hương Tử hẳn là chịu nghe cô nói!
"Tôi đáp ứng cô." Hương Tử nói, "Ý của cô khẳng định cũng là ý Minh Tang. Mẹ tôi nói Minh Tang là ân nhân của tôi, lời nói của anh tôi khẳng định muốn nghe."
"Ân." Mặc kệ Hương Tử là đồng ý bởi vì nguyên nhân gì, Hinh Hinh đều đã cảm thấy được buông lỏng một hơi.
Thuyết phục Hương Tử, mâu thuẫn giữa Hồng Khẩu và Chiến Dã cuối cùng là dịu đi rồi.