Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 196-1: Tâm tư bỉ ổi



Editor: Quỳnh Nguyễn

Anh ôm cô trở lại trong xe, lập tức mở hơi ấm, nhìn bộ dáng Mậu Hinh vô cùng chật vật, tóc ẩm ướt toàn bộ, sắc mặt tái nhợt như tuyết, thân thể lạnh run. Minh Ý tìm tới khăn mặt quấn cô, lau tóc ẩm ướt cho cô.

Thực ra toàn thân Minh Ý cũng ướt đẫm, trên người hai người đều đã nhỏ nước, Minh Ý ngồi ghế dựa đều là da thật, hai người ngồi xuống đều đã ẩm ướt.

"Anh cũng ướt rồi." Mậu Hinh muốn lấy khăn mặt đi lau cho anh.

Minh Ý đè lại tay cô, thấp giọng nói: "Anh không sao."

" Xe anh cũng bẩn." Mậu Hinh biết xe anh vô cùng đắt tiền.

"Xe không có gì quan trọng." So với cô tới, cái khác đối với anh căn bản không là gì, vốn hai người nên là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Minh Ý không có truy vấn, chỉ nói, "Chúng ta về nhà trước tốt sao?"

Vừa rồi cảm xúc cực kỳ kích động, cô là không lý trí. Hiện tại tỉnh táo lại, cô gật gật đầu.

Minh Ý xuống xe, bất chấp toàn thân ẩm ướt vào chỗ tay lái, lái xe về nhà.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, Tây Tử gọi điện thoại tới đây hỏi khi nào thì bọn họ trở về? Tìm được Mậu Hinh chưa?

"Tìm được, chúng ta hiện tại trở về, Tiểu Sâm đã ngủ chưa?" Minh Ý hỏi.

"Hiện tại ngủ, vẫn ngoạn chơi đến hơn 10 giờ mới đi ngủ." Tây Tử nói.

Con trai khẳng định cũng là lo lắng Hinh Hinh, cho nên vẫn không ngủ.

Mậu Hinh lui ở phía sau, hai tay ôm đầu gối, khăn mặt bọc da trắng của cô, cô thò đầu nhìn ngoài cửa sổ.

"Em nhớ rõ, ngày em và mẹ đi Minh gia cũng là một ngày trời mưa xuống như thế này." Hinh Hinh thấp giọng nói.

Mặc dù mưa rất lớn, nhưng cửa sổ ngăn cách tất cả tiếng động, anh có thể nghe được rõ ràng cô nói cái gì.

" Anh nhớ rõ." Minh Ý đáp lại, "Ngày đó anh ở trên lầu, thấy mẹ em ôm em vào cửa, lá gan em vô cùng nhỏ, ở trong lòng mẹ em, cũng lộ đầu ra giống như hiện tại, giống con mèo bị sợ hãi."

Mậu Hinh cười, sau một hồi nói; "Nếu như mẹ em không có ôm em đến Minh gia, cầu Minh gia thu lưu, có phải rất nhiều chuyện sẽ không giống nhau hay không?"

Minh Ý nghe lời này, không khỏi giật mình. Nếu cô không có ở nhờ Minh gia, bọn họ sẽ quen biết sao? Chỉ sợ sẽ không, cho dù biết chỉ sợ cũng sẽ không có cùng xuất hiện. Nghĩ vậy, ngực anh cứng lại, vạn phần khó chịu.

Anh không có trả lời những lời này, anh cũng không thích cái nếu này.

Xe một đường lái vào bãi đỗ xe dưới đất nhà trọ Tân Giang, Minh Ý kéo ra cửa xe cho cô muốn ôm cô xuống xe, Hinh Hinh từ chối: "Em có thể tự đi."

Minh Ý không có kiên trì, chỉ là liền xuống xe, Hinh Hinh liền hắt hơi một cái.

" Mau đi tắm nước nóng, đừng bị cảm." Minh Ý cực kỳ lo lắng nói.

Cô không tiếng hừ lạnh, hai người ướt chèm nhẹp vào thang máy lên lầu.

Về đến nhà, Tây Tử chờ ở phòng khách, thấy bọn họ lập tức đứng lên.

"Lão Đại..." Hai người cái dạng này để cho Tây Tử cũng mắt choáng váng, như thế nào đều đã không nghĩ tới bọn họ sẽ ẩm ướt thành như vậy.

"Vất vả cô rồi." Minh Ý nhàn nhạt nói.

"Tôi đây đi về trước rồi." Tây Tử cảm giác được hai người này không thích hợp, vội nói.

"Uh`m, lái xe cẩn thận." Minh Ý nói.

Tây Tử cầm cái chìa khóa xe cùng túi liền đi rồi.

Mậu Hinh bị Minh Ý đẩy mạnh phòng tắm, mở nước ấm.

"Anh muốn cùng nhau tắm hay không?" Trên người anh cũng là ướt, Hinh Hinh thật sự lo lắng anh cũng sẽ cảm mạo.

"Tốt." Giọng anh khàn khàn, cởi áo sơmi ướt đẫm, tại dưới hơi nóng bọn họ bình thản hơn, Minh Ý ôm nhẹ cô, gội đầu cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.