Nhất Hạ nhìn nhà ăn nhà anh, cảm giác thứ nhất là sạch sẽ, mỗi địa phương đều đã cực kỳ trơn bóng, ngay cả một tia tro bụi đều không có. Miêu Từ Hành ăn cái gì cũng là chậm rãi, lúc lột vỏ trứng bóc ra xinh đẹp sau đó bỏ vào thùng rác.
Anh làm cơm canh cũng là sắc màu đẹp, bộ dáng tốt, mỗi một dạng đều đã làm cho người ta cảm thấy được rất sạch sẽ, cực kỳ khoan khoái.
"Như thế nào ngẩn người? Không thể ăn sao?" Miêu Từ Hành hỏi cô.
"Ăn ngon a!" Nhất Hạ cắn một ngụm trứng gà, không quá thục nữ, vừa ăn vừa hỏi, "Anh Miêu, em ở chỗ này sẽ không quấy rầy anh chứ?"
Đích xác sẽ! Miêu Từ Hành thói quen một người ở, cũng không mời bạn đến trong nhà, cho dù bạn bè tụ hội cũng không dẫn về nhà. Đột nhiên có một người ở anh thật sự cần đi thích ứng. Nhưng là, xem tấm mặt mỹ lệ sáng ngời trước mắt này, anh suy nghĩ đi ngược lại: "Sẽ không, chỗ tôi bảo hộ riêng tư tốt, gần đây cô không ít sóng gió, có thể nghỉ ngơi vài ngày ở chỗ này."
" Không quấy rầy thì tốt rồi." Minh Nhất Hạ nhớ lại kế tiếp ở cùng anh cùng một chỗ như vậy, cô nam quả nữ, không khỏi tâm nhảy thình thịch.
Ăn xong bữa sáng, Nhất Hạ nghĩ muốn làm chút chuyện, liền chủ động nói muốn đi rửa chén, Miêu Từ Hành lập tức ngăn cản: "Không cần!" Anh quá rõ ràng vị đại tiểu thư này, cô căn bản là việc nhà ngu ngốc, trong nhà anh bát không nhiều lắm, cũng không muốn bị cô làm vỡ rồi.
Lại nói, thương tổn chân cô còn không, đêm qua lại phát sinh chuyện như vậy, cô thật sự không thể thêm miệng vết thương mới.
Nhất Hạ không kiên trì, mình lại chậm đi theo anh tiến vào phòng bếp, nhìn anh thu thập phòng bếp.
Lúc anh thu thập phòng bếp cũng lưu loát, mà còn đặc biệt có trật tự. Bát mỗi người anh đều đã rửa sạch sẽ, rửa xong lại có khăn mặt chuyên dụng lau khô nước, sau đó thả vào tủ khử trùng, khử trùng xong lại đặt vào tủ chén.
Tủ chén đặt chỉnh tề, chén nhỏ, chén lớn, chén đĩa, màu sắc nhất trí, vị trí nhất trí, không loạn chút nào.
Nhất Hạ phát hiện, lúc anh thu dọn thật sự triệt để. Bồn rửa tay phòng bếp đều sẽ không có một chút nước, trong bồn rửa cũng lau sạch sẽ, ngay cả vòi nước đều sẽ không lưu lại nước.
Điểm chết người là anh làm những thứ này, Nhất Hạ đều đã cảm thấy được anh làm đặc biệt đẹp, giống như nước chảy mây bay, hành văn liền mạch lưu loát.
"Cô muốn thay đổi quần áo hay không." Sớm tinh mơ, xem cô mặc áo ngủ của anh, trong lòng anh cũng có tư vị khác liền không yên tĩnh quá.
Quần áo mình, giường mình, nhà của mình đột nhiên dính hương vị một người khác, cảm giác này còn không phải kỳ quái không tầm thường. Hơn nữa lại vẫn là mình chủ động, hơn nữa anh còn không phản cảm.
"A..., tốt." Nhất Hạ này mới ý thức đến mình vẫn mặc áo ngủ của anh, mặt hơi hơi hồng, khẩn trương cầm túi trở về phòng.
Nhất Hạ tìm ra quần áo bản thân khẩn trương thay đổi, nhớ lại mình muốn ở vài ngày ở nhà anh, liền muốn treo quần áo còn lại ở trong tủ quần áo. Cô mở tủ quần áo ra lại xem đến bên trong treo áo sơmi màu trắng ngay ngắn chỉnh tề, mỗi áo sơmi đều bị là thẳng tắp, không có một chút nếp nhăn.
Cô chuyển đầu, xem màu khăn trải giường phòng này, đột nhiên ý thức được nơi này căn bản chính là phòng ngủ chính, là phòng anh. Đêm qua cô ngủ ở phòng của anh. Nếu cô ngủ ở phòng của anh, kia anh ngủ chỗ nào?