Trong mắt Tạ Tam, lão Đại Minh Ý là một người cho dù núi Thái Sơn đè trên đầu cũng không đổi sắc mặt, mặc kệ trước kia chấp hành nhiệm vụ trong bộ đội hay là hiện tại làm người quyết sách cao nhất tập đoàn Hoàn Vũ, mặc kệ gặp được nguy cơ khó khăn gì, trước mặt anh dường như có thể biến thành việc nhỏ, anh ung dung ứng phó, gặp nguy không loạn.
Tây Tử đã từng cực kỳ tự kỷ nói: "Trong lòng lão Đại có một người, tôi cảm thấy được người kia chính là tôi.".
Trong lòng lão Đại có người hay không anh không biết, nhưng lão Đại nhất định là một người có rất nhiều tâm sự.
Sau đó ở một khắc này, lão Đại tiếp một cuộc điện thoại, vậy mà anh lại có thể bắt gặp được chút cảm xúc bối rối trên mặt anh ấy, bởi vì lão Đại lập tức đứng dậy: "Tôi xuống dưới một lát.".
Có ai có thể khiến lão tổng tập đoàn tự mình chạy xuống dưới lầu đón, ngay cả đối tác hợp tác quan trọng thậm chí Minh lão gia tử Minh Chí Côn về công ty, lão đại cũng chỉ để cho phó tổng hoặc là Tây Tử đi tiếp đãi.
Xem ra, người gọi điện thoại cho lão Đại này thật sự đặc biệt.
Minh Ý bước nhanh vào thang máy, ba người khác đều u mê, bọn họ thật sự lần đầu tiên thấy lão đại gấp gáp đi gặp một người như vậy, mà còn không phải biết có phải bọn họ hoa mắt hay không, cảm thấy được bước chân lão Đại hơi hỗn loạn.
2 phút sau, Minh Ý xuất hiện ở đại sảnh tập đoàn Hoàn Vũ, nhìn thấy Tiểu Sâm ngồi trong góc khu tiếp đãi. Tính tình tiểu tử kia bình thường bướng bỉnh hoạt bát, lúc này giống con mèo nhỏ bị lạc ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, rất đáng thương.
Trong lòng anh căng thẳng, bước nhanh đến: "Tiểu Sâm.".
"Chú Nhất.". Tiểu Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Ý thì cười lên, sau đó vươn duỗi tay mũm mĩm thể hiện muốn ôm.
Minh Ý ôm lấy Tiểu Sâm, đi thang máy lên lầu.
Vốn tổng giám đốc xuất hiện ở đại sảnh đã cực kỳ hấp dẫn ánh mắt, mọi người nhìn thấy anh lại còn ôm một đứa nhỏ năm tuổi thì lại càng chấn kinh.
Một tay anh nâng mông Tiểu Sâm, một tay ấn thang máy.
Nhân viên bên cạnh lập tức ấn giúp anh: "Minh tổng, mời vào.".
"Cảm ơn.". Minh Ý xưa nay nói năng thận trọng với cấp dưới, nhưng mà nghĩ đến Tiểu Sâm ở đây, không muốn bộ dáng nghiêm túc dọa bé sợ, kịch liệt làm ra một nụ cười tự nhận là rất hòa thuận trên gương mặt.
Nụ cười này, một loạt người cả trai lẫn gái đứng sau lưng anh đều sợ ngây người, bọn họ không nhìn lầm chứ! Minh tổng lại có thể cười với bọn họ, không sai, là nở nụ cười!
Ngày hôm nay, tất cả công ty Hoàn Vũ đều thảo luận về Minh tổng ngoái đầu nhìn lại cười kinh diễm, nếu không vì ngại Minh tổng, tất cả mọi người đều muốn chụp lại giờ khắc lịch sử này.
Hơn nữa tất cả mọi người công ty đều nhìn thấy, Minh tổng ôm một em bé đáng yêu tiến vào thang máy. Làn da em bé siêu trắng, đôi mắt vừa sáng vừa to, đáng yêu khiến vô số thiếu nữ đều muốn hôn vài cái. Quan trọng hơn là em bé này gần như từ được đúc từ cùng một khuôn với Minh tổng, khiến mọi người không thể không hoài nghi là con riêng Minh gia.
Nhưng mà từ khi Minh tổng vào Hoàn Vũ tới nay, không ai từng nghe nói đến việc Minh tổng kết hôn nha, càng không nói đến có đứa nhỏ!
Đương nhiên, Minh Ý sẽ không đi quan tâm bát quái như vậy, anh ôm Tiểu Sâm vào văn phòng, bảo thư ký rót một ly sữa nóng mang tới.
"Tiểu Sâm, sao cháu có thể đến đây được?". Minh Ý và Tiểu Sâm một lớn một nhỏ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, anh hỏi.
"Cháu tới tìm chú nha. Hôm nay Hinh Hinh không cho cháu đi nhà trẻ, cháu đi làm với chú Ninh. Nhưng mà chỗ ấy quá nhàm chán, cho nên cháu tới tìm chú chơi.". Tiểu Sâm nghiêm túc trả lời.
"Vậy Hinh Hinh có biết không?". Minh Ý lập tức hỏi.
"Có lẽ không biết, không sao cả, gọi điện thoại cho mẹ là được.". Tiểu Sâm nói.
Lúc này Tiểu Trịnh thư ký của Minh Ý bưng một ly sữa nóng tiến vào, lúc cô nhìn thấy Minh tổng bình thường như đế vương không thể xâm phạm lại cởi giầy ngồi xếp bằng trên sô pha với một đứa bé, vẫn sửng sốt mất mấy giây, nhưng mà cô cực kỳ chuyên nghiệp, lập tức cười nói: "Minh tổng, sữa nóng pha xong rồi.".
"Đặt đó đi, lát nữa tôi không nghe điện thoại, có chuyện gì đều hoãn lại.". Minh Ý nói với tiểu Trịnh.
"Vâng, Minh tổng.". Tiểu Trịnh đặt ly sữa xuống, không nhịn được nhìn Tiểu Sâm, em bé thật đáng yêu! Cô không dám ở lâu, nhanh chóng lui ra ngoài.