- Đưa cho Tổ trưởng Hạ xem, anh ấy quản lý phương diện này.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, toàn thể thông qua, thủ tục đủ.
Hạ Hải Vĩ nói một câu, lập tức quay mặt sang Vương Hán với vẻ tức giận nói:
- Đồng chí Vương Hán, toàn thể tổ viên tổ trưng thu đất đã thông qua, quyết định loại bỏ chức danh tổ viên của đồng chí. Theo như tình hình hiện nay thì đồng chí không còn là thành viên của tổ trưng thu đất nữa. Hy vọng đồng chí có thể nhận thức được mình, nhanh chóng hối cải để trở lại làm thành viên.
Mặt Hạ Hải Vĩ có vẻ rất nghiêm túc, nói xong gã im lặng, giống như một Đội trưởng cảnh sát Hình sự sau khi thẩm vấn xong nạn nhân. Tư thế của gã khiến cho Diệp Phàm muốn cười thầm trong bụng.
Tiền Hồng Tiêu vừa thấy như vậy liền bước tới nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi thấy rằng Phòng Giao thông huyện Ma Xuyên nên cử một đồng chí khác tham gia vào tổ công tác. Bằng không sẽ bất lợi cho việc triển khai công tác. Dứt khoát ra quyết định điều ngay nhân viên. Đợi tận vài ngày nữa mới mở được tổ đảng thì sẽ ảnh hưởng tới công việc. Hơn nữa chúng ta cũng bận rộn chứ không rảnh rỗi gì.
- Tổ trưởng Tiền đề nghị rất đúng lúc, tôi thấy có thể được.
Diệp Phàm lên tiếng, quay đầu sang phía Lôi Lượng Minh gật gật đầu, nói:
- Phó chủ tịch huyện Lôi Lượng Minh cũng là tổ viên, lại là Phó chủ tịch phụ trách công tác giao thông của huyện Ma Xuyên. Anh xem xem trước mắt cử một đồng chí thích hợp ở Phòng Giao thông để bổ sung vào tổ công tác, tiếp nhận công việc của đồng chí Vương Hán.
"Mẹ nó chứ, đoạt quyền lộ liễu, ông đây nói có tác dụng gì. Bây giờ ở Phòng Giao thông có ba Phó phòng, lần lượt là Chu Đại Cương, Thái Chí Hoa, Giang Xuân Nguyệt. Muốn nói ai là người ông thích thì đương nhiên là Chu Đại Cương. Tuy nhiên chắc chắn Diệp Phàm sẽ không đồng ý.
Hơn nữa, ba người này mà mình đề cử ai thì cũng là đắc tội với Trưởng phòng Vương Hán. Trưởng phòng bị đá ra khỏi tổ, Phó phòng lại được tham gia, Vương Hán có cục tức không nuốt được ấy chứ".
Ông ta nghĩ vậy rồi nói:
- Tổ trưởng Diệp, hiện tại Phòng Giao thông có ba thành viên thích hợp có thể đảm nhận công việc là Phó phòng Chu Đại Cương, Thái Chí Hoa và Giang Xuân Nguyệt. Anh xem các đồng chí ấy thì ai thích hợp?
- Để Giang Xuân Nguyệt đi. Đồng chí ấy là nữ, làm việc cẩn thận chu đáo. Tổ trưng thu đất của chúng ta thiếu cán bộ nữ. Có khi đối mặt với một số nữ chủ hộ mà công việc không được suôn sẻ thì nhờ đến đồng chí ấy.
Một lời nói của Diệp Phàm thốt lên lập tức khiến cho vị trí Giang Xuân Nguyệt thay đổi.
Việc này thì người sáng suốt biết ngay là Giang Xuân Nguyệt gặp may. Vào được tổ công tác, lập được thành tích thì sau này chuyện được đề bạt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Về phần Vương Hán, mặt y tối sầm lại, miệng hừ một tiếng nói;
- Hừ, tùy anh, chỉ là tổ viên thôi mà, bố mày không cần.
- Anh có thái độ gì vậy? Tổ trưng thu đất của chúng ta khi nào lại trở thành một tổ vô tích sự như vậy chứ. Đồng chí Vương Hán, tôi thấy anh có tư tưởng nhận thức bị lệch lạc rồi đấy. Nếu để tư tưởng này vào công việc sẽ rất sai lầm. Tôi thấy tạm thời không nên để anh làm việc. Tôi sẽ đề xuất với Bí thư Túc việc này, tạm thời cách chức anh để anh suy nghĩ lại rồi nói sau
Hạ Hải Vĩ sa sầm nét mặt, bày ra uy danh của Phó bí thư Địa ủy.
Một tiếng ầm vang lên.
Vương Hán xô ngã một chiếc ghế phăm phăm bước xuống lầu.
- Ai lại có thái độ công tác như vậy chứ. Tôi có ý kiến như thế này, Chủ tịch Diệp, việc chọn người làm Trưởng phòng Giao thông nên suy xét kĩ một lần nữa. Tôi sẽ đề nghị với Bí thư Túc. Tuy nói là việc chọn người ở huyện Ma Xuyên là do hội nghị thường vụ huyện quyết định nhưng tôi là một Cục trưởng cục Giao thông Địa khu cũng có quyền đề nghị.
Ngô Bạch Khai cũng bắt đầu ném đá xuống giếng. Y biết Diệp Phàm không qua lại với Túc Nhất Tiêu, mà Vương Hán chính là con chó săn to nhất của Túc Nhất Tiêu. Vừa lúc này y cũng khai đao.
Không lâu sau, Túc Nhất Tiêu lần lượt nhận được điện thoại đề nghị của Hạ Hải Vĩ và Ngô Bạch Khai. Y lập tức tái mặt, nói là sẽ suy xét. Sau đó khi nghe tới chuyện xảy ra ở Thần Nữ Tửu Lầu, Túc Nhất Tiêu như bị một cái tát vào mặt, vì chuyện của Vương Hán, thiếu chút nữa không còn phương hướng gì nữa.
Y mắng:
- Cậu thật là đồ khốn khiếp, tôi đây thật vất vả mới mượn được tay Lôi Lượng Minh đẩy cậu lên được chức Trưởng phòng Giao thông huyện. Cậu nói lung tung làm rơi mất mũ quan rồi.
- Không, không nghiêm trọng như vậy đâu. Không phải do bữa cơm đó, tôi lúc đó cũng uống say. Hơn nữa, bọn họ có quyền gì mà cách chức tôi.
Vương Hán còn có chút không phục, mặt chai lì như mặt mo.
- Cậu có cái đầu ngu giống lợn ấy. Đến lúc Hạ Hải Vĩ nhắc tới chuyện này tại hội nghị thường vụ Địa khu, Ngô Bạch Khai lại phụ họa nữa thì cậu còn có mặt mũi nào mà tiếp tục ngồi trên ngai vàng Trưởng phòng Giao thông huyện Ma Xuyên nữa.
Tôi đã nói với cậu, nằm trong ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường có cấp bậc rất cao. Cậu cho rằng Diệp Phàm là một tổ trưởng thì không có gì đặc biệt hơn người. Chẳng lẽ cậu không có tầm mắt? Hạ Hải Vĩ cũng đường đường là một Phó bí thư Địa ủy mà trong tổ công tác cũng chỉ là một Phó tổ trưởng thường vụ thôi đấy sao?
Trang Thế Thành đường đường là một nhân vật số một Địa Ủy chẳng qua cũng chỉ là tổ trưởng phối hợp với tổ Đức Bình. Chủ tịch Địa khu Vương cũng chỉ có được cái chức phó tổ trưởng, suy ra trong ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường thì không ai có quyền lực được như Diệp Phàm cả.
Quốc lộ Thiên Tường là công tác trọng điểm của tỉnh ta, được bộ Giao thông lập hạng mục đường giao thông liên ba tỉnh. Ai dám dè bỉu quốc lộ Thiên Tường cũng không khác gì đi vào chỗ chết.
Nguồn: http://truyenfull.xyzCậu chế giễu một Tổ trưởng như vậy thì không khác gì chế giễu cả tổ. Diệp Phàm lãnh đạo tổ trưng thu đất, chuyện đó không phải là do ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường không có ai chỉ huy.
Cậu cứ ngẫm nghĩ lại xem, chuyện này nếu đến tai Tề Chấn Đào, Phó chủ tịch tỉnh Tần thì số phận của cậu sẽ cực kì đen đủi. Trước tiên tạm thời cách chức để suy nghĩ lại, còn chuyện mũ quan để tính sau.
Túc Nhất Tiêu sa sầm nét mặt la rầy Vương Hán.
- Bí thư Túc, thật sự đáng sợ như vậy sao?
Vẻ mặt Vương Hán hết sức tội nghiệp, toàn bộ rượu y đã uống vào biến thành mồ hôi lạnh.
- Cậu còn hỏi nữa à. Nói thật với cậu, nếu Phó chủ tịch Tần có bỏ qua thì Tề Chấn Đào không lẽ sẽ bỏ qua cho cậu. Có thể Tề Chấn Đào sẽ không gây khó khăn cho cậu nhưng gặp phải Tần Hoài Bắc là cậu đen thật rồi.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng Tề Chấn Đào là Phó bí thư Tỉnh ủy, Tần Hoài Bắc cũng chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, tuy nói rằng ông ta có thể có quyền lực rất lớn nhưng dù sao cũng không thể bằng Kiều lão gia nhà chúng ta được.
Vương Hán có vẻ không phục.
- Cậu nói đúng là ngu quá đi, cậu cũng biết là Phó chủ tịch tỉnh Tần trong cơ cấu của Phó chủ tịch tỉnh là số một còn cậu Kiều của tôi chỉ là Phó chủ tịch tỉnh thứ hai thôi.
Lần này cậu tôi ngồi ở vị trí Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, trong lòng Tần Hoài Bắc sẽ nghĩ thế nào? Có thể nói rằng ông ta hận cậu tôi đến chết.
Quan hệ giữa tôi và cậu tôi phỏng chừng Tần Hoài Bắc cũng biết rõ. Nếu nhân chuyện của cậu mà gặp phải ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ làm lớn chuyện huyện Ma Xuyên xây dựng quốc lộ này.
Đến lúc đó nếu báo cáo với Tỉnh ủy thì chẳng những cậu bị chết thảm mà phỏng chừng tôi cũng cực kì đen đủi.
Vẻ mặt Túc Nhất Tiêu rất nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là hung dữ.
Chỉ chớp mắt mà đã đến cuối tháng tám.
Mọi việc Túc Nhất Tiêu đều ra tay mạnh mẽ, cậy thế vào sự sủng ái của Kiều Chí Hòa. Trang Thế Thành lập tức mất mặt mất mũi.
Nhân vật số một, số hai của căn cứ quả đào và cảnh khu Bối Diệp Cốc bị y cướp mất. Nhân vật số một của căn cứ làng tre trúc lại bị người của y chiếm chỗ.
Nguyên Bí thư Đảng ủy xã Ngưu Thiên Tinh bị y dùng thuật Càn Khôn Đại Na Di chuyển qua đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Chăn nuôi.
Những việc đó càng khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Chính y trước là đề bạt Phó chủ tịch xã Lạc Lâm Muội rồi tới Phó bí thư thường vụ xã, không tới một tháng sau lại lập tức đề bạt Lạc Lâm Muội lên chức Bí thư Đảng ủy xã.
Việc đề bạt lên chức quả thật nhanh hiếm thấy, Diệp Phàm có thúc ngựa theo cũng không kịp.
Nghe đồn là Lạc Lâm Muội phỏng chừng cũng thông đồng với Túc Nhất Tiêu. Tuy nhiên, khi Diệp Phàm gặp Lạc Lâm Muội thì hắn cũng thật sự ngạc nhiên.
Hắn thầm nhủ, Túc Nhất Tiêu hẳn là đói bụng quá nên ăn quáng ăn quàng. Lạc Lâm Muội một bên mặt bị rỗ hết cả, bên còn lại thì lại rất xinh đẹp.
Về hình dáng thì Lạc Lâm Muội thuộc loại cao lớn, phỏng chừng Túc Nhất Tiêu có kê gối đứng cũng không tới. Có lẽ Túc Nhất Tiêu cũng thích người cao không chừng.
Đối với toàn bộ chuyện này, Diệp Phàm thờ ơ không quan tâm, hắn muốn nhìn xem Túc Nhất Tiêu gây sức ép đến mức nào.
- Sư phụ à, mục tiêu tiếp theo của Túc Nhất Tiêu chắc là căn cứ lá trà ở xã Chức Nữ. Chủ nhiệm Nông có thể gặp nguy rồi.
Mai Thiên Kiệt nhanh nhẹn nhắc nhở.
Ngay lần trước sau khi bị thương, Diệp Phàm thay đổi thái độ đối với gã rất nhiều. Nhưng thật ra hắn cũng đã dạy cho gã có được chút bản lĩnh, tên này mừng rỡ vội vội vàng vàng không còn biết phương hướng gì nữa.
Gần đây hình như gã đang quan tâm đến mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn. Ba ngày nay gã đều đến thị trấn Thanh Sơn xem xét.
Đối với việc khai thác mỏ đồng bừa bãi lấn chiếm đất đai, việc bồi thường và trừng phạt rất nghiêm khắc. Người nhà họ Thiết nếu không bồi thường tiền cho nhân dân thì Mai Thiên Kiệt sẽ ra tay.
Việc này khiến cho người nhà họ Thiết không thể không bồi thường một cách đau xót, chắc chắn sẽ nhìn Mai Thiên Kiệt như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Tuy nhiên, thế lực nhà họ Mai quá lớn nên Thiết Đông không thể làm gì được.
Hơn nữa, Diệp Phàm lén đưa Trần Quân từ Thủy Châu tới huyện Ma Xuyên, âm thầm bảo vệ Mai Thiên Kiệt khiến cho việc này trở nên ồn ào, gây sự chú ý của Thiết Đông.
Bên kia, Hạ Hải Vĩ tăng cường âm thầm điều tra Tinh Mậu Đồng Nghiệp. Tuy nhiên vì Diệp Phàm không rảnh rỗi đi bãi bình Trưởng phòng Tinh Mậu Đồng Nghiệp, cho nên Hạ Hải Vĩ cũng phải kiềm chế với vẻ rất ảo não.
Tinh Mậu Đồng Nghiệp tỉnh Giang Đô giống như một quả trứng không có kẽhở, muốn thâm nhập rất khó khăn. Manh mối duy nhất Mai Phán Nhi cung cấp chính là Trưởng phòng Tài vụ Tôn Tẫn Trọng, nhưng người này lại không muốn hợp tác gì.
Hạ Hải Vĩ thử qua mỹ nhân kế, tiền tài kế, cha mẹ kế nhưng đều không có tác dụng gì. Xuống tay với những người khác cũng không thu được gì nhiều.
Chỉ có thể như đùa giỡn con tôm con tép, không lấy được bằng chứng. Tin vỉa hè cũng nghe được một ít nhưng không có chứng cứ gì cũng bằng không.
Thật ra câu lạc bộ giải trí Phong Diệp đang được Đại Kiều Kiều âm thầm điều tra cũng có tiến triển. Cục trưởng cục Công an Địa khu Lâm Thiên giở một vài thủ đoạn. Hạ Hải Vĩ đang hăng hái, quyết định muốn bắt Lâm Thiên. Chính gã đã tự mình chọn tên Cục trưởng này, không ngờ lại là một Cục trưởng nghiện ngập.
Diệp Phàm thậm chí chê cười Hạ Hải Vĩ là tham lam, bây giờ đã là Phó bí thư phân công quản lý chính trị pháp luật mà còn lưu luyến cái vị trí Lâm Thiên đang nắm giữ.
Tuy nhiên, Hạ Hải Vĩ có nguyên tắc làm người của mình, gã làm việc rất nhiệt huyết. Gã thậm chí còn thể hiện ý định muốn đến Ủy ban Kỉ luật để lấy mũ quan của Lâm Thiên mới thích.
Diệp Phàm vừa nghe xong thiếu chút nữa cười thành tiếng. Tuy nhiên hắn suy xét rồi cũng đồng ý giúp gã một phen và nói là nếu rảnh rỗi sẽ dẫn gã đi thăm Phó Bí thư thường vụ Ủy ban Kỉ luật tỉnh Thiết Thác.
Tuy nhiên, trước mắt cũng là thời khắc mấu chốt của Thiết Thác, lão Bí thư La Trường Giang cũng đã sắp về hưu nhưng Thiết Thác vẫn không khai thông cánh cửa Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương.