- Thiết lập quan hệ cùng thôn Đại Vũ Đức Bình, thiết nghĩ chuyện này đối với ngài mà nói chỉ là chuyện đầu ngón tay. Tôi không cần nhiều, chỉ cần bộ Tài chính rót xuống ba mươi triệu kinh phi khởi động là được. Về sau này chuyện thôn Đại Vũ tôi không phiền ngài nữa.
Diệp Phàm đáp, trong đầu nghĩ bản thân lão không lâu sẽ nhỉnh mông chạy lấy người, mình có cầu nữa cũng vô dụng. Cho nên, nói nghe rất hay.
- Ba mươi triệu, ăn không ít đấy.
Tào Quốc Khánh khóe miệng nhếch lên, thiếu chút nữa là mắng rồi.
- Số lượng nghe ra thì lớn, nhưng đối với ngài mà nói, đó chỉ là vấn đề quẹt bút ký tên mà thôi, dùng quyền của ngài, hẳn là không khó để làm được.
Diệp Phàm vẫn bình tĩnh đáp, căn bản không để ý tới sự châm chọc của Tào Quốc Khánh.
- Đó đương nhiên rồi, đừng nói ba mươi triệu, ba trăm triệu Tào Quốc Khánh tôi cũng có thể ký. Nhưng, đương nhiên phải xem xét là ký cho ai.
Về phần cậu, cấp cho mười triệu, quyết định như vậy đi. Con người tôi không phải dân kinh doanh, đừng đi theo tôi dài dòng, bằng không, đến mười triệu cũng không có.
Hơn nữa, tôi hy vọng ngày mai có thể nhận được thông báo từ Báo Săn đem Tào Quân Nghĩa chuyển giao cho Quân vụ tập đoàn quân thứ hai.
Tào Quốc Khánh đại khí hừng hừng, một mực chắc chắn chỉ cấp mười triệu, ông ta đương nhiên sẽ không cấp cho đối thủ của mình nhiều tiền rồi, nếu Diệp Phàm tạo ra chiến tích thì đối với Tào gia mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, Tào Quốc Khánh cũng không phải là người lương thiện.
- Ba mươi triệu, một đồng cũng không được thiếu. Muốn Tào Quân Nghĩa chuyển tới tập đoàn quân thứ hai không khó, tôi trước tiên muốn nhìn thấy ba mươi triệu được chuyển vào sổ sách của Ủy ban Kiến thiết thôn Đại Vũ mới được.
Hơn nữa, quyền tài sản của sườn đồi Nguyệt Nha phải được chuyển cho Địa ủy, Ủy ban nhân dân Đức Bình.
Tôi còn có yêu cầu nhỏ, các ngài phải nói rõ một chút, ký hợp đồng chuyển nhượng đàng hoàng, phí chuyển nhượng chỉ cần sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh ghi rõ đã nhận là được.
Tuy nhiên, ngài lưu ý cho, phí chuyển nhượng này chỉ là giả, chỉ là một mánh lới, chúng tôi một phân tiền cũng không đưa.
Về phần sổ sách làm như thế nào, nghĩ rằng sư trưởng Tào sẽ biết cách xử lý.
Diệp Phàm giọng điệu rất cứng rắn, chỉ cần Tào Quân Nghĩa còn trong tay Tề Thiên, hắn sẽ không sợ Tào gia không nghe.
- Ngày mai sẽ làm.
Đối phương nói xong những lời này thì liền truyền đến một tiếng rầm giòn vang, phỏng chừng Tào Quốc Khánh đập điện thoại ở đầu bên kia. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Thằng nhóc, đồ vô sỉ.
Tào Quốc Khánh quăng ba cái ly liên tục.
- Thiên Hạ, lập tức chạy tới Đức Bình, đem chuyện chuyển đất làm cho xong đi. Nhớ rõ phí chuyển nhượng năm triệu tệ là giả. Thằng nhóc này đúng là kẻ dối trá thật sự, phỏng chừng sẽ lấy năm triệu không có thật này đi xảo trá với ai đó.
- Đến lúc mà hắn đi xảo trá với ai đó thì chúng ta kiên quyết vạch rõ chân tướng, cho hắn uống cả bình mới hay.
Tào Thiên Hạ đen mặt lại, không cam lòng.
- Cái đó vô dụng, sao không ngẫm lại xem khi vạch rõ chân tướng quân ủy đến kiểm tra sổ sách thì không phải càng phiền toái sao. Việc này như thôi vậy. Tên nhóc kia, chúng ta về sau lại nghĩ biện pháp trị hắn. Một trưởng phòng nhỏ nhoi thì tôi không tin hắn có thể lật trời. Chuyện lần này, chỉ có thể nói là hắn may mắn gặp dịp tốt.
Tào Quốc Khánh khoát tay áo không nói nữa.
- Trinh Dao, anh vào nha.
Diệp Phàm nằm trên người cô, hừ nói.
- Ừ, nhẹ thôi, em sợ đau.
Tống Trinh Dao híp mắt, mặt đỏ ửng, đã quyết định hiến thân rồi, giờ phút này, một cảm giác hạnh phúc bao vây lấy cô.
- Tuân lệnh!
Diệp Phàm cười gượng lên tiếng, Tiểu Diệp Phàm chuẩn bị ra trận, vừa mới chạm đến bên cạnh bụi cỏ, điện thoại đột nhiên vang lên.
"Còn muốn sống hay không, mẹ nó! Thời khắc mấu chốt lại bị phá đám." Thằng nhãi này tức giận muốn đập luôn điện thoại, nhưng vừa thấy số gọi đến, đành phải nghe.
- Chú Tề, có chuyện gì ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện gì, triền núi Nguyệt Nha loan còn chưa bàn xong? Cháu lập tức chạy về cục Xây dựng ngay, Chủ tịch mới nhậm chức Chu Tiểu Hồng của bên Xây dựng số 1 Nam Hoa Thủy Châu dẫn theo một đám người trấn giữ ở cửa.
Tề Chấn Đào lo âu nói.
Chuyện sườn núi Nguyệt Nha cũng khiến cho ông ta nhức đầu, công trình của các đoạn đường khác đều sắp làm xong, chỉ còn công trình cầu lớn của sườn núi Nguyệt Nga loan không thể khởi công, không vội không được.
Hơn nữa, việc này lại liên lụy đến hai nhà Tào, Cố ở Bắc Kinh, thế là loạn càng thêm loạn, cảm thấy bản thân là một phó Bí thư Tỉnh ủy lại giống như gã hài nhảy nhót trong vở hài kịch, rất nhiều việc không phải mình có thể giải quyết được.
Chu Tiểu Hồng, quá vênh váo rồi. Không ngờ dám chặn cửa chính của tôi, có ý gì, xem tôi không đi chỉnh đốn cô ta hãy nói sau. Ngô tổng bên Xây dựng số 1 Nam Hoa trước kia khá tốt, không thể tưởng tượng được con gái lại hống hách như thế.
Diệp Phàm có chút tức giận, kêu lên.
- Chỉnh cái con khỉ! Có biết cô ta là ai không?
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
- Cô ta là ai? Không phải là thiên chi yêu nữ của gia tộc cách mạng nào đó ở Bắc Kinh đến chứ! Người như thế tôi cũng từng gặp qua, Triệu Tứ không phải là một trong số đó sao?
Diệp Phàm lạnh lùng châm chọc nói, thằng nhãi này lại như được khơi dậy một phen ngạo khí.
Theo lý thuyết khi gặp công trình, đều là công ty công trình tới cầu mình, lần này tốt rồi, Chu Tiểu Hồng vừa ngồi lên ghế Chủ tịch công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa, không ngờ lại dám giương cung, trái ngược, dám đến bức một phó tổng chỉ huy là hắn, thật quá quắt.
- Tên nhóc cậu biết gì, đi chạm vào ả đó cho tôi xem, hừ!
Tề Chấn Đào tức giận mắng.
- Cái này, ha hả, chú Tề, cô gái đó rốt cuộc lai lịch ra sao, Diệp Phàm thấp giọng hỏi, đương nhiên sẽ không lỗ mãng tùy tiện rồi.
- Cậu ruột của cô ấy chính là Chủ tịch tỉnh mới đến đảm nhiệm không lâu của tỉnh Nam Phúc chúng ta Phí Mãn Thiên, nhóc con nên niêm lượng một chút, có muốn đụng phải tường nam hay không, ha hả, Tề Chấn Đào tôi mỏi mắt mong chờ...
Tề Chấn Đào trêu chọc sự tự cao tự đại của hắn.
- Chủ tịch tỉnh Phí, thôi bỏ đi, bức tường nam này rất cứng, tôi sợ cậu sẽ bị vỡ trán, không được lợi.
- Tôi vẫn nên đi gặp Chu Tiểu Hồng xem có phải ba đầu sáu tay hay không. Tuy nhiên, chú Tề, chuyện sườn núi Nguyệt Nha đã giải quyết, phỏng chừng ngày mai sẽ có kết luận. Tuy nhiên, đến lúc đó cháu có gì không phải xin chú Tề thứ lỗi, ha hả.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Có ý gì, nhóc con, nói rõ một chút đi.
Họ Tề khai đại pháo, thanh âm như sấm nói, nhưng Diệp Phàm sớm đã cúp điện thoại.
- Trinh Dao, hay chúng ta nhanh chóng công phá thành trì đi, anh còn có việc cần xử lý.
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, không tha cho Tống Trinh Dao, nhéo lên người cô một cái, thật sự tiếc hoài không chịu đứng dậy, miếng thịt béo thế này đến miệng rồi mà trơ mắt nhìn nó bay mất, làm người ai chịu nổi. Đặc biệt những chuyện thế này đàn ông mấy ai có thể chịu được.
- Không được! Em, lần đầu tiên mà, anh phải nhẹ nhàng.
Tống Trinh Dao không hài lòng, hừ nói, nhích mông quay mặt qua chỗ khác.
- Vậy, đành phải để hôm nào vậy.
Trư Ca bất nhã nuốt nuốt nước miếng, nói.
- Biến!
Tống Trinh Dao tức giận, vứt gối sang một bên.
- Đàn ông các anh lúc nào cũng bận, bận. Phụ nữ là quần áo có phải hay không? Đến lúc cần thay thì ném.
- Không phải Trinh Dao, anh cho tới bây giờ vẫn xem phụ nữ như tay chân, huynh đệ như quần áo, giống Tề Thiên, Lô Vĩ anh tùy tay có thể ném. Đừng nóng giận, ngày mai vẫn là chỗ này, anh tới đón em. Giờ phải đi bàn bạc chút chuyện trước, sau đó sẽ trở lại liền, thấy thế nào?
Diệp Phàm hận đến đau răng, đối với cô ả Chu Tiểu Hồng kia thằng nhãi này hận không thể một quyền đập chết cô ả.
- Biến...
Tống Trinh Dao bịt đầu lại.
Diệp Phàm đành phải đi trước.
Dọc đường vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi, mắng:
- Chu Tiểu Hồng, mẹ nó, con đàn bà này phỏng chừng là lão bà, hoa tàn ít bướm không ai thèm nên vội tới khiến bố đây ngột ngạt, để xem bố đây thu thập cô ả như thế nào...
Xe vừa mới chạy đến cửa của cục Xây dựng. Rất kỳ quái, không thấy ai vây quanh chận cửa tạo cảnh tượng hỗn loạn cả.
Đang buồn bực thì cục trưởng Chu Trường Phong vừa lúc đi ngang qua, nhìn thấy Diệp Phàm lập tức hô:
- Cục trưởng Diệp, đang muốn tìm ngài, văn phòng ngài có khách nhân, nghe nói là Chủ tịch công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa, ngài mau đi xem một chút đi, người phụ nữ kia, ha hả...
Chu Trường Phong cười có chút quái dị.
- Có phải nhìn giống khủng long hay không?
Diệp Phàm ghé sát bên tai Chu Trường Phong nói thầm.
- Khủng long! Ha hả, sếp Diệp thấy thì sẽ rõ.
Chu Trường Phong nói xong khẩn trương trốn mất.
Diệp Phàm buồn bực nhắm thẳng hướng văn phòng mà đi.
Thư ký Lưu đông từ xa đã nhìn thấy Diệp Phàm, khẩn trương chạy lên, nói:
- Sếp Diệp, ngài cuối cùng đã trở về, cái bà cô kia thiếu chút nữa phó hủy văn phòng ngài rồi.
Diệp Phàm nhìn thằng nhãi này liếc mắt một cái, phát hiện đầu đổ đầy mồ hôi, xem ra là do bị Chu Tiểu Hồng bức quá nên thành ra bộ dáng này.
- Phá hủy văn phòng, hủy rồi cũng tốt! Bố đây đang lo không có tiền để dở bỏ đây.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Liếc mắt một cái liền thấy trên chiếc ngai vàng cục trưởng của mình có một phụ nữ đang ngồi, cô này nhìn qua ước chừng ở độ tuổi lưng chừng.
Mặc áo màu tím nhạt, váy thì màu xanh da trời, trời ạ, trên đầu còn buộc một bím tóc như đuôi ngựa, tuy nhìn giống học sinh rất thanh thuần và trong sáng, nhưng, khuôn mặt kia, trên thực tế đã sớm đi qua cái thời học sinh non trẻ, nên có vẻ đẹp khôn khéo và thành thục.
Gương mặt tròn cười khẽ nhưng sinh động, ánh mắt trăng lưỡi liềm rất xứng với đôi lông mi dài, nhìn rất mê người, nhất là khóe miệng giống như hơi hơi nhếch lên trên của cô làm cho người ta thấy có chút hương vị của sự bướng bỉnh, mê người. Tổng thể về ướng mạo mà nói thì so với tiểu thư Triệu Tứ thì ngang ngửa, tuy nhiên, nhìn qua thì so với Triệu Tứ nhã tĩnh hơn một chút, với phụ nữ, miễn cưỡng thì cũng được cho vào hàng thượng đẳng.
Đây là mẹ cô nàng hay chính là Chủ tịch công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa Thủy Châu đại danh đỉnh đỉnh? Sao thấy cao nhã văn tĩnh thế, vừa rồi thư ký tiểu Lưu còn nói cô này muốn hủy văn phòng của bố mày mà.
Một phụ nữ văn tĩnh như vậy sao làm ra chuyện thô lỗ như vậy, cái này có đánh chết đồng chí Tiểu Diệp cũng không tin được đây là thật sự.
- Xem gì mà xem, ngài chính là Diệp Phàm?
Thấy Diệp Phàm sững sờ nhìn chằm chằm vào mình, Chu Tiểu Hồng hình như có chút giận, không chút khách khí hừ một tiếng, chân mày vừa đá lên nhìn như đẹp hơn.
Tuy nhiên, một chút kinh ngạc cũng từ trên mặt người phụ nữ này chợt lóe lên rồi biến mất, phỏng chừng là do thấy Diệp Phàm còn trẻ tuổi nên cô thấy kinh ngạc.
Tuy nhiên, khóe miệng cô này cũng vểnh ra, mỉm cười, phỏng chừng là cho rằng Diệp Phàm giống loại chim non dễ nhào nặn, cho nên lời vừa thoát ra khỏi miệng chính là những lời gây sự.
- Là tôi, cô là?
Diệp Phàm thản nhiên gật gật đầu, hỏi.
- Chu Tiểu Hồng, Chủ tịch mới nhậm chức của công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa.
Chu Tiểu Hồng lia lia đôi môi, từ xoang mũi hừ ra những lời này, rất ngạo khí.
- Ơ, là tổng giám đốc Chu. Mời ngồi.
Diệp Phàm cố ý nói, kỳ thật Chu Tiểu Hồng đang ngồi rồi, chỉ có điều ngồi không đúng chỗ, ngồi vào ngai vàng của cục trưởng Diệp Phàm, cho nên, Diệp Phàm mới phun ra lời này có ý nhắc nhở cô, ý nói là cô ngồi sai chỗ rồi.