Diệp Phàm lướt qua đoàn người liếc mắt một cái, ám chỉ phải cảnh giác, phỏng chừng cái thứ thịt đưa lên này hẳn là có tiết mục bên trong.
Quả nhiên không ngoài dự tính.
Một người đàn ông khỏe mạnh giống như bảo tháp, trên đầu cắm một cái lông chim thật dài, hai cánh tay thô như thùng nước nhỏ. Đùi thì phỏng chừng như thùng nước to.
Người đàn ông này hai tay bưng một chiếc mâm bằng bạc, nói là mâm thì có chút nói quá sự thật, bởi vì, đích xác nó quá lớn, ước chừng rộng hơn một thước.
Trong mâm có một con heo, độ hơn trăm cân, nướng nhìn rất bắt mắt, cái này còn chưa là gì, quan trọng nhất là trên mình con heo có cắm cây chủy màu đen, tay cầm còn khắc hình quái thú, nhìn qua rất hung hãn.
"Kẻ đến không mấy thiện chí" đám người Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, nhìn Á Liên liếc mắt một cái. Tuy nhiên, Á Liên lúc này cũng không tiện mở miệng nói chuyện nên chỉ có thể dùng sắc mặt quái dị ám chỉ với Diệp Phàm.
- Ăn!
Lạc Binh đột nhiên rống lên một tiếng, một tay nâng lấy cái mâm, tay phải nắm chặt cây chủy, nhằm vào thân con heo mà xẻ, từng khối thịt bị chủy nhọn đâm vào, hơn nữa, lưỡi chủy rất nhọn nên khi xuyên qua và rút ra thì huyết heo từng giọt một nhỏ xuống.
Trong lúc Diệp Phàm đang có cảm giác không hiểu gì xảy ra thì mũi chủy lạc hướng nhằm miệng Diệp Phàm mà đâm tới.
Còn chơi trò này cơ à, Diệp Phàm trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng. Há mồm cắn chặt mũi chủy nhọn. Lạc Binh đột nhiên dùng lực đẩy tới, cơ tay cuồn cuộn nổi lên, trông rất đáng sợ.
Tuy nhiên, mũi chủy nhọn bị Diệp Phàm cắn chặt thì đừng mơ tưởng động đậy được.
- Bát Bạt!
Lạc Binh rống một tiếng, không biết nói cái gì, đột nhiên tay trái ném chiếc mâm về phía trước, thình thịch một tiếng bay thẳng đến chiếc bàn phía trước. Thằng nhãi dùng lực của hai tay bắt lấy cây chủy đẩy về phía trước.
Tuy nhiên, Lạc Binh lúc này có bao nhiêu khí lực đều sử dụng hết, sao có thể mảy may nhúc nhíc. Bởi vì Diệp Phàm dồn toàn bộ nội khí ngưng tụ ở ngoài miệng cả rồi.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, đầu dốc hết sức chuyển động, Lạc Binh bị lực này làm mất đà nên ngã nhào xuống sàn nhà.
Phi...
Diệp Phàm phun ra cậy chủy có dính thịt trong miệng ra.
Lập tức, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
- Dũng sĩ! Dũng sĩ...
Những người tộc Samoa này không ngờ dùng tiếng phổ thông.
- Vị dũng sĩ này là.....
Tộc trưởng Địch Khắc nhìn chằm chằm vẻ mặt dữ tợn của Diệp Phàm.
- Dạ Lang, em họ thủ lĩnh.
Á Liên cười to nói, nhìn tộc trưởng Địch Khắc liếc mắt một cái.
- Tộc trưởng, lần này chịu phục rồi có phải hay không?
- Lợi hại!
Địch Khắc giơ ngón tay cái lên.
Sau khi rượu và thức ăn nằm gọn trên bàn thì mọi người cùng uống thỏa thích, xong xuôi Địch Khắc để lại Diệp Phàm cùng vài người, mình thì một mình đi vào một gian phòng đóng kín cửa lại.
Diệp Phàm đưa mắt ra hiệu, Trần Quân lặng lẽ đứng ở cạnh cửa, Địch Khắc liếc mắt một cái, ngoài miệng mỉm cười và không nói chuyện.
- Đội trưởng Á, lần này các ngài mang cho chúng tôi thứ tốt gì đây?
Tộc trưởng Địch Khắc thản nhiên hỏi.
- Thứ tốt thì rất nhiều tuy nhiên, Đông Ba Lĩnh bảo tôi dẫn Dạ Lang đến đây, anh ta có chuyện muốn đích thân nói với ngài.
Á Liên nói mà nhìn Diệp Phàm gật đầu.
Tộc trưởng Địch Khắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, chờ hắn lên tiếng.
- Tộc trưởng, bản thân tôi trước tiên thay mặt Đông Ba Lĩnh vấn an ngài. Lần này thủ lĩnh bảo tôi qua đây là có chuyện muốn thương lượng với ngài một chút.
Diệp Phàm vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ Tộc trưởng Địch Khắc.
Khi sắp đến bên người tộc trưởng thì dùng lực đột nhiên phóng tới chỗ Tộc trưởng Địch Khắc, vài tay súng đứng phía sau tộc trưởng còn chưa định thần thì sớm bị Diệp Phàm cho đo ván cả, đám người Hạ Hải Vĩ lập tức xông lên, dùng quyền cước chống đỡ, không đến một phút đồng hồ, đã áp chế được người của tộc Samoa dũng mãnh.
- Muốn làm gì? Nơi này là Phật ma nham.
Tộc trưởng Địch Khắc rống lên nói. Nhắc nhở Á Liên nơi này không phải địa bàn của các người.
- Thành thật chút đi!
Hạ Hải Vĩ hừ lạnh một tiếng, một âm thanh vang lên, Tộc trưởng Địch Khắc lập tức bị lão Hạ hung hăng tát cho một cái ngã chúi nhũi.
Thông qua phiên dịch, Diệp Phàm nói ý đồ của mình ra, Địch Khắc lập tức quát:
- Không có khả năng, chết cũng không thể, Dạ Lang, trừ phi mày giết sạch toàn bộ người của tộc Samoa bằng không thì mày trốn không thoát đâu.
- Ha hả, nếu tộc trưởng đã hạ mệnh lệnh thì tôi đây cũng không ngại làm theo.
Diệp Phàm trên mặt thản nhiên cười lạnh, Tề Thiên đã sớm rút chủy ra, mắt nhìn không chớp, dùng lực ấn mạnh xuống, trên đùi người thanh niên lập tức máu tươi phún ra.
- Tộc trưởng Địch Khắc, lần sau sẽ là tay, sau đó lên trên đầu.
Diệp Phàm cười khoa tay múa chân một chút, Tề Thiên làm theo, trên tay người thanh niên máu tươi lại phún ra lần nữa.
- Đổi sang Lạc Binh!
Diệp Phàm cười, gã Lạc Binh giống như bảo tháp bị Lô Vĩ túm tới trước mặt Địch Khắc. Diệp Phàm biết rằng, gã Lạc Binh này nếu đã mang họ Lạc, bạn gái Trương Hổ cũng họ Lạc, phỏng chừng Lạc Binh cùng Địch Khắc có quan hệ thân thích.
Lô Vĩ bay lên đá mấy đá, Lạc Binh lập tức bị đá ngã xuống ngầm, Tề Thiên cười một tiếng âm hiểm, cầm chủy căn bản là không để ý kịp gì hết, giống như nhìn đống cỏ mà đâm xuống, Lạc Binh trên đùi lúc này tràn đầy máu tươi.
- Tiếp tục!
Diệp Phàm kia phát ra thanh âm không khác gì thanh âm của Địa ngục, lạnh tanh, Tề Thiên tuyệt không chậm chạp, lại thêm một chủy, trên tay Lạc Binh máu tươi lênh láng. Bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
- Cái mũi!
Diệp Phàm lại ra lệnh, Tộc trưởng Địch Khắc rốt cục không kìm nổi hô lớn:
- Dừng tay!
Kì thực đã bị Diệp Phàm làm cho hoảng loạn.
Lạc Binh kỳ thật là con riêng của Địch Khắc thông dâm mà sinh ra, Địch Khắc đương nhiên không chịu nổi, đám người này nếu thực không cho thì chắc sẽ lấy mạng thằng con này mất.
- Cách phối của Yêu độc và cách phối của thuốc giải, rể cây tông bát già.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi dẫn các người đi.
Địch Khắc hô.
- Được.
Diệp Phàm gật gật đầu, bào chế đúng cách, dùng làm thuốc độc bức ép đám người Địch Khắc và Lạc Binh uống vào, thông qua nội lực của Diệp Phàm khi đưa vào cơ thể tất có phản ứng.
- Các người canh giữ tại chỗ này, tôi cùng tộc trưởng đi là được.
Diệp Phàm dẫn theo hai đội viên Tổ đặc nhiệm A biết tiếng Thái đi theo Địch Khắc, kì thực là kèm hai bên.
Thánh địa tế thiên của tộc Samoa ở phía sau núi trên một khối đá thiên nhiên to, chỗ kỳ quái ở chỗ bên cạnh tảng đá lớn mọc lên một cái cây rất to.
Lá cây có chút kỳ quái, chín phần là màu xanh lá cây, xòe ra như bàn tay phật. Chỉ có một phần là màu đỏ, phỏng chừng đây chính là cây mà Cái Mạc Dã nói, có thể dùng phối chế yêu độc.
- Hôm nay phải tế thiên sao?
Lúc này, từ bên cạnh cái cây xuất hiện một lão già nhìn như quỷ, râu dài cả thước, khoác quần áo tự may bằng da dã thú, tay cầm tẩu thuốc, trông rất dữ tợn.
- Vị này chính là em họ Đông Ba, tên Dạ Lang, tôi dẫn hắn đến xem cây tổ của chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Địch Khắc thấy ánh mắt Diệp Phàm nhìn nên nói thế.
- Thấy qua rồi, đi thôi người thanh niên.
Lão già kia nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hừ nói.
- Đại trưởng lão cứu tôi.
Địch Khắc đột nhiên lớn tiếng kêu to, tuy nhiên, ngay sau đó đã bị Diệp Phàm dùng một tay đánh cho mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Một cơn gió thổi đến, Diệp Phàm biết rằng là đại trưởng lão kia ra tay. Tiện tay rút ra một cây gậy ở chỗ tế thiên.
Một tiếng kêu đau đớn, Diệp Phàm cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ truyền đến, như cuồng phong đột nhiên nổi dậy rất hiếm thấy, bản thân không ngờ trụ không vững, liền lui về sau ba bước, kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm lão già râu dài này, thầm nhủ, không thể tưởng được tại chốn này không ngờ hội ngộ một cao nhân lánh đời.
Vừa rồi tuy nói Diệp Phàm không dùng toàn lực, nhưng lúc khẩn cấp cũng dùng tới năm phần, không ngờ bị lão già kia một cước đá cho lui về sau ba bước, đã lâu không gặp tình huống quỷ dị này trong giới võ thuật rồi.
Diệp Phàm trên cơ bản không gặp gỡ qua dạng đối thủ giống như vậy, nên có thể thoải mái thu phục. Tâm tính tất nhiên cũng dần dần có chút thả lỏng, thậm chí có chút kiêu ngạo, ngông cuồng, lão già này rất có phân lượng của chân nhân ẩn mặt, nhưng thật ra cũng cho đồng chí Diệp Phàm hồi chuông cảnh báo, không thể không thận trọng.
Trái lại thì lão già râu dài rất thoải mái, như một cây thông già đứng yên bình tĩnh, dường như cú đá vừa rồi chỉ là cái nhấc chân, không phí chút sức lực gì.
- Tiếp mấy đá của tôi nha lão già.
Diệp Phàm nổi giận, giơ hai chân lên trên khoảng không liên hoàn đá về phía lão già.
Lão già không hé răng, đưa tay lên giống như là đuổi ruồi bọ, uy vũ né qua, Diệp Phàm có cảm giác giống như gặp phải cỗ xe gió to vậy.
Cú đá liên hoàn của chân bị lão già thủ thế phá đòn mà không cần dùng lực, nhưng đột nhiên lão già đá trật, cả người không khống chế được nhắm thẳng hướng cây tông bát nhào tới, rì rào một tiếng, cây đại thụ run rẩy mấy cái.
Diệp Phàm thật ra cảm giác được hai chân như tê dại, dường như đi bộ ngàn dặm đường nên mỏi mệt không chịu nổi vậy, miệng ho liên hồi.
- Chỉ chút thân thủ cỏn con, tiểu tử kia, sư phụ của mày là ai? Thái Cực Trần Vô Ba có phải hay không?
Lão già này đột nhiên thốt lên một câu bằng tiếng Trung Quốc, Diệp Phàm giật mình, lại âm thầm cảnh giác, hừ nói,
- Ông là ai? E không phải người tộc Samoa?
- Ha ha ha, nhóc con đoán đúng rồi, ôi, vài thập niên rồi.
Lão già này đột nhiên thở dài.
- Ông là người Trung Quốc?
Diệp Phàm hỏi, có chút kinh ngạc, không thể tưởng được ở trong này không ngờ lại có thể gặp cao thủ là người Trung Quốc.
- Nói vậy cũng đúng, nói không phải vậy cũng đúng, tôi đã không về Trung Quốc nhiều măn rồi.
Lão già vừa nói, vẻ mặt u buồn. Lại nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, đột nhiên cười nói:
- Để lão cân trọng lượng nhóc con trước rồi nói sau.
- Được, tôi cũng muốn xem tiền bối tới đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, tay vung lên, rất tự tin.
Lão già này cười, đột nhiên đá tới một cước, Diệp Phàm dồn toàn bộ nội kình lên trên đùi, lấy chân đỡ đòn.
Thình thịch một thanh âm vang lên.
Lão già này lui về một bước, Diệp Phàm lui liền bốn bước, lão già này vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm, giống như đột nhiên phát hiện ra gì đó, vẻ mặt không tin và ảm đạm. Chợt còn lắc lắc đầu dường như có chút không tin sao lại như thế.
Mà Diệp Phàm đã sớm trừng mắt ngư, thầm nhủ, lão già này so với người tiều phu nhìn thấy ở thôn Quy Lĩnh còn lợi hại hơn nhiều. Chuyện hôm nay khó nuốt rồi, lão già này nếu làm căng thì yêu độc của Phương Viên xem như tám phần tiêu tan. Hơn nữa, người có còn sống để ra ngoài hay không cũng là vấn đề.