Cái này, nếu mông nghĩ cũng nghĩ ra được. Còn nữa, Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng, Tề Thiên đám người đó với Diệp Phàm sinh tử chi giao.
Ở Diệp phủ Thủy Châu có giấu một ông lão thất đẳng, hình như họ Trần. Những người này mà hợp lại, là một lực lượng không thể coi thường được.
Dù toàn bộ Tổ đặc nhiệm A chúng ta có thực lực, cũng chưa chắc đã mạnh hơn họ được bao nhiêu.
Trên mặt Lý Khiếu Phong, lão Lý cả đời vì đất nước, luôn lo sợ quốc gia vì chuyện này phải chịu thiệt hại.
- Lão Lý, tướng quân Trấn, chắc chắn không thể để xảy ra bi kịch, đó sẽ là cục diện không thể vãn hồi được.
Cố Toàn ngồi một bên mặt cũng tương đối khó coi.
- Cái gì? Trương Cường và Tề Thiên đều bị Mã Thượng Chí bắt giam?
Diệp Phàm vừa lục soát vừa nghe điện thoại, nghe Mai Diệc Thu báo cáo xong, lửa giận trong phổi sắp nổ cả ra rồi!
Liền gọi điện cho Trấn Đông Hải, không kìm được nữa, hét lớn:
- Diệp Phàm tôi có chỗ nào có lỗi với quốc gia, có lỗi với Tổ đặc nhiệm A, có lỗi với người dân Trung Quốc?
Vì nước, tôi thập tử nhất sinh, các người cho tôi được cái gì? Người nhà tôi sống chết ra sao chưa biết, Tổ đặc nhiệm A là động vật máu lạnh à, nhất định cứ phải theo quy cũ sao.
Tôi nhờ Trương Cường mang một đội đến Thủy Châu, một là bảo vệ người nhà tôi, sợ bọn họ lại bị tổn thương, hai là muốn điều tra rõ chuyện này.
Vì sao, Mã Thượng Chí lại đem Tề Thiên và Trương Cường nhốt lại. Hôm nay Diệp Phàm tôi nói rõ với các người, nếu Mã Thượng Chí không thả người, đừng trách tôi tàn nhẫn với ông ấy, hừ!
- Đừng nóng, chuyện này tôi vẫn chưa nhận được tin tức, tôi sẽ lập tức điều tra ngay, sẽ phái người đến ngay bệnh viện Thủy Châu bảo vệ người nhà cậu. Còn điểm này nữa, Diệp Phàm, gặp chuyện phải bình tĩnh, kích động là ma quỷ. Cậu phải luôn nhớ kỹ, chri có bình tĩnh mới cứu được người nhà của cậu. Chuyện này, Tổ đặc nhiệm A chúng tôi sẽ không ngồi nhìn, Trấn Đông Hải tôi không cần cái mũ này nữa, cũng muốn xuất binh rồi.
Lời nói của Trấn Đông Hải rất có lực, nói năng có khí phách.
Gác điện thoại xong, không kìm được, đập mạnh xuống bàn rống:
- Bà mẹ nó, chuyện gì thế này?
- Sao vậy?
Vẻ mặt Cố Toàn kinh dị, hỏi.
- Mã Thượng Chí khốn kiếp, thời khắc mấu chốt này…
Trấn Đông Hải kể lại.
- Bên quân đội tôi sẽ sắp xếp, dù sao tôi cũng có thân phận cố vấn quân ủy. Lão Trấn, chuyện này anh không tiện ra mặt, bằng không mấy ông già bên quân ủy lại được thể nói Tổ đặc nhiệm A nhúng tay vào việc quân đội, can thiệp chuyện địa phương.
Cố Toàn vẻ mặt kiên định, nói.
Bởi vì Cố Toàn là đại diện Tổ đặc nhiệm A trú trong quân đội, ông ta vẫn là cố vấn quân ủy. Kỳ thật, quân ủy quân cắt cử Cố Toàn đến Tổ đặc nhiệm A là để giám sát, không thể ngờ cả Cố Toàn cũng bị chọc cho giận.
- Lão Triệu à? Cho tôi mượn ít lính được không?
Cố Toàn lập tức gọi cho Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh trung tướng Triệu Quát.
- Mượn lính, bao nhiêu người, có chuyện gì?
Triệu Quát lưu loát hỏi, ông ta với Cố Toàn quan hệ không tệ, vì người chống đỡ đương thời của Triệu gia Triệu Bảo Cương về hưu đã đem lại nguy cơ suy yếu, quyền lực Triệu gia lúc này là thời điểm yếu nhất. Cố Toàn chịu gọi đến bảo muốn nhờ vả Triệu Quát dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Hơn nữa, con người Cố Toàn trước giờ làm việc luôn bình tĩnh, không hề có chút sai sót gì, điểm này Triệu Quát rất rõ. Nên biết ở Bắc Kinh mà điều binh ảnh hưởng thực sự rất lớn, dù là Triệu Quát cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn này. Nếu bị đối thủ nắm lấy nhược điểm, thì đủ để lão Triệu lãnh đủ một đòn.
- Là thế này, Diệp Phàm…
Dù sao Triệu Quát cũng biết thân phận Diệp Phàm, Cố Toàn chẳng giấu diếm làm gì.
- Anh chờ tôi, tôi sẽ hỏi xem bộ đội nào ở gần Bát Đạt Lĩnh.
Triệu Quát nói rồi gác máy.
Cố Toàn biết anh ta đi xin chỉ thị người cầm lái Triệu gia Triệu Bảo Cương, đối với chuyện lớn xuất binh, Triệu Quát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Triệu Quát chẳng lẽ lại không biết bộ đội nào ở gần Bát Đạt Lĩnh, quả đúng là nhảm nhí.
- Ba, điều hay không điều, chi bộ đội này là gần Bát Đạt Lĩnh nhất.
Triệu Quát vẻ mặt ngưng trọng, hỏi.
- Đây là Bắc Kinh, rút dây động rừng, toàn bộ thế lực khắp nơi đang nhìn chằm chằm, nếu chúng ta mạo muội xuất binh, bị đối thủ nắm lấy nhược điểm, có lẽ, chức trung tướng Phó tư lệnh này của con sẽ bị nguy hiểm. Tiền đồ cả đời của con sẽ vì chuyện này mà ngừng lại, việc này, cha không muốn trả lời con, cha già rồi, là người gần đất xa trời, Triệu Quát, con là người đại diện Triệu gia trong quân giới, chuyện này, con tự quyết định đi.
Triệu Bảo Cương khép hờ mắt, thản nhiên nói xong thì nhắm mắt lại.
Triệu Quát biết, cha đang khảo nghiệm mình, sau chút trầm tư Triệu Quát trực tiếp rút điện thoại ra gọi, nói:
- Đoàn trưởng Trương, lập tức rút ra hai đội đến Bát Đạt Lĩnh hiệp trợ bộ Công an chấp hành khẩn cấp nhiệm vụ đuổi bắt, phải chú ý an toàn cho binh lính là nhiệm vụ thứ nhất, chú ý không làm lớn chuyện, anh hiểu không? Lập tức liên hệ công việc cụ thể với Phó trưởng ban Thiết Chiêm Hùng… điện thoại là… xuất phát lập tức…
Sau khi làm xong Triệu Quát gọi điện cho Cố Toàn, gác máy liếc nhìn Triệu Bảo Cương một cái, hỏi thăm dò:
- Cha, con làm…
- Đời người trong cuộc vật lộn chức vị, có lúc cũng giống như tâm lý dân cờ bạc. Chuyện con đang vật lộn lần này, thắng là, con sẽ được một thanh niên có tiền đồ chân thành cảm tạ, bại là, con sẽ chịu nghìn người chỉ trỏ, quân khu, quân ủy, tổ chức phê bình, xuất binh lung tung ở Bắc Kinh, họ sẽ chụp lên đầu con cái mũ có âm mưu làm loạn gì đó…
Triệu Bảo Cương không trả lời chính xác đúng hay sai, mà chỉ cùng con nói chuyện phiếm.
Cùng thời gian đó, Trấn Đông Hải gọi điện đến Báo Săn Thủy Châu, hừ giọng nói:
- Mã Thượng Chí. Rốt cục anh muốn làm gì?
Lập tức thả Trương Cường và Tề Thiên, gọi bọn họ đem một đội đến Thủy Châu bảo vệ người nhà phó soái Diệp, điều tra rõ việc này.
Báo Săn tuy nói không can thiệp chuyện địa phương, nhưng, chuyện lần này là trường hợp đặc biệt, đó là lần âm mưu công kích nhân vật hạt nhân của chúng ta.
Tổ đặc nhiệm A chúng ta vẫn tái không ra mặt, thì sẽ đánh mất tấm lòng của đội viên đặc chiến. Đây là quyết định của toàn thể bộ máy tổng lãnh đạo, lập tức chấp hành.
Sau khi gác máy, Trấn Đông Hải ngẫm nghĩ một chút, lại chỉ thị Trương Hùng mang theo một phân đội nhỏ tới Bát Đạt Lĩnh, toàn lực phối hợp với phó soái Diệp lùng bắt tội phạm.
Bắc Kinh đêm khuya rất bình tĩnh, nhưng ở Bát Đạt Lĩnh, khắp nơi đều là đèn pin, giống như bầu trời đầy sao vậy. Bên ngoài là nói bộ đội kết hợp cảnh sát diễn tập vây bắt ban đêm, để tránh những lo lắng không cần thiết, dù sao đây cũng là Bắc Kinh, phương tiện truyền thông chú ý khắp nơi.
Trần Quân ở Thủy Châu, n Khiếu Thiên chạy tới Bắc Kinh.
Rạng sáng…, kẻ bắt cóc giống như biến mất. Vấn đề này rất lớn, phần tử bắt cóc hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian,, trà trộn vào hơn mười triệu người dân thành phố Bắc Kinh, muốn tìm vài người trong ở một nơi đông đúc như vậy, giống như mò kim đáy bề vậy.
Diệp Phàm vẻ mặt mỏi mệt, ngồi dưới một gốc đại thụ.
- Ông em, lúc nãy tôi cùng Phá Thiên, Lý Long và bộ Công an, chuyên gia Ủy ban Kỷ luật, cao thủ tổ tình báo nghiên cứu phân tích qua, có phải thằng nhãi Cố gia kia giở trò quỷ? Gần đây gia tộc Câu Trần Nam Hải kia không có động tĩnh gì, hơn nữa, bọn họ có hai người trong Tổ đặc nhiệm A, chắc là không dám làm bậy.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Lẽ nào là tên Cố Tuấn Phi kia làm?
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Có khả năng.
Chiêm Hùng nói.
- Mặc kệ, chỉ cần có khả năng, thà rằng giết thừa còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không buông tha một ai. Em sẽ bảo lão Trần đi thử, bắt hắn về đây ép hỏi một chút. Thiết ca, lập tức lục soát tìm thử xem, thằng nhãi đó đang ở đâu, em muốn địa điểm chính xác của nó.
Diệp Phàm lập tức gọi điện cho Trần Khiếu Thiên. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Được.
Thiết Chiêm Hùng tự đi sắp xếp.
Lùng bắt vẫn còn đang tiến hành, tuy nhiên, tâm tình Diệp Phàm như ngã vào hố sâu, một thời gian dài như vậy, dù có cứ được Tống Thiến Thiến trở về, theo như bắt cóc trước khi đi nói là muốn xử cô, chắc là bạn gái em trai mình có chúy nguy hiểm rồi. Diệp Phàm đang tính, làm thế nào để khuyên bảo em trai, đó là một vấn đề lớn.
- Vẫn chưa có tin tức.
Lý Khiếu Phong đập chén cứ như là gõ nhạc vậy, tiếng rung động đinh đang không ngừng vang lên, hơn nữa, nhân viên công tác đã đổi cái chén thứ năm rồi. Trấn Đông Hải liếc nhìn ông, không lên tiếng. Cố Toàn ngồi một góc, trước mặt toàn là đầu thuốc lá.
- Chỗ nào cũng lục soát rồi, kẻ bắt cóc chẳng lẽ có phép độn thổ?
Cố Toàn vẻ mặt nghi hoặc.
- Có thể giấu trong bộ đội không?
Lúc này, Lang Phá Thiên đột nhiên phán ra một câu.
- Đúng rồi, trại bộ đội gần Bát Đạt Lĩnh chúng ta chưa tiến vào lục soát, theo lý thuyết kẻ bắt cóc có nhanh lắm đi nữa cũng không có khả năng chạy quá xa.
Thiết Chiêm Hùng vỗ đùi kêu lên.
- Kiểm tra một chúy, gần đây là chi bộ đội nào?
Diệp Phàm nói, Trương Hùng tự đi sắp xếp.
Rạng sáng, sáu giờ, trời dần sáng.
Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, Trấn Đông Hải ngơ ngác ngồi trên ghế xoay, Lý Khiếu Phong đã có thể đứng lên, ông chống gậy đi vòng tròn trong phòng, tiếng cây gậy chạm vào sàn nhà kêu kêu lộc cộc.
Cố Toàn lúc nhíu mày lúc lại thở dài, giờ đổi sang uống trà, dưới chân đặt ba cái phích nước nóng, toàn trống không.
Thiết Chiêm Hùng gác điện thoại, nói:
- Rất trùng hợp, Cố Tuấn Phi đang ở bộ đội XXX666, hình như, là đoàn xe tăng.
Văn phòng đoàn trưởng Lý Thiệu đoàn XXX666 đột nhiên xuất hiện mấy người, đi đầu là một thanh niên lạnh lùng.
- Các ngươi là ai, dám đột nhập lung tung, đây là vùng cấm quấn sự.
Lý Thiệu rất bất mãn, thậm chí y còn nghi ngờ không biết có phải lính gác đang ngủ trong phiên trực không, sao lại để người ngoài đột nhập vào.
Buổi tối Cố Tuấn Phi ở trong quân doanh, Lý Thiệu không dám sơ suất, cho nên vẫn chưa ngủ, thấy trời đã sáng, đang định đánh một giấc, không ngờ lại có khách không mời mà đến quấy nhiễu.
- Nói mau, Cố Tuấn Phi ở đâu?
Cửa có người đóng lại, Diệp Phàm bước lên một bước dài, bịch một tiếng, Lý Thiệu bị hắn đá lên sofa, chủ yếu là sợ lớn tiếng quá làm kinh động Cố Tuấn Phi sợ chạy mất.
- Cố Tuấn Phi nào, tôi không biết.
Lý Thiệu trong lòng chợt lạnh, cũng thầm buồn bực, không biết đám người này tìm Cố thiếu gia là gì? Đêm qua Cố thiếu gia dẫn theo một đám người tiến vào, nói là muốn mượn chỗ nghỉ ngơi một chút.
Mũ đoàn trưởng của Lý Thiệu là do Cố Tuấn Phi lải nhải bên tai ông nội Cố Thiên Long mới có được, Lý Thiệu dĩ nhiên không dám hỏi gì.
Thấy còn có cả một cô gái, trong lòng lắc đầu, thầm nhủ, Cố thiếu gia ngông cuồng quá, coi đoàn xe tăng của mình là ổ chơi gái.
- Không nói đúng không?
Diệp Phàm nảy sinh độc ác, đá một đá vào bộ phận sinh dục của Lý Thiệu, thằng nhãi này lập tức đau đến mức muốn hét lên, nhưng bị Lang Phá Thiên giơ tay đè lại.
- Nếu không nói chặt đứt năm ngón tay của y.
Diệp Phàm bị chọc điên rồi, ngón tay vừa động, tiếng rắc rắc vang lên, gãy một ngón rồi.