Quan Thuật

Chương 1174: Trong lòng có quỷ



- Việc này ngại quá anh Đoàn…

Diệp Phàm trong nháy mắt hiểu rõ, đang muốn giải thích một chút,

Tề Chấn Đào chợt cười nói:

- Lão Đoàn, chú Tề mới có vẻ … một chút.

- Ừ, bác Thiết cũng đúng.

Thiết Thác không ngờ nghiêm chỉnh đùa một chút, còn chiếm chỗ của Tề Chấn Đào, lão Tề tất nhiên có chút không vui, trừng mắt nhìn Thiết Thác một cái.

Tuy nhiên, Thiết Thác cũng hừ nói:

- Nhìn gì, tôi không phải lớn hơn anh sao? Cũng đến vài tuổi, người ta nói quan lớn đè chết người, lớn hơn mấy tuổi có thể đè chết người. Chúng ta đề bạt lựa chọn cán bộ tuổi này không phải là cùng một bậc xét sao? Lần này Khu kinh tế mới Hồng Liên nếu không phải Diệp Phàm rất trẻ có lẽ đã…, hừ.

- Ôi…

Tề Chấn Đào thở dài cam chịu.

- Tôi hỏi ông có phải nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền choáng, xưng hô cũng muốn làm phản.

Đoàn Hải Thiên trừng mắt hừ nói.

- Diệp Phàm gọi anh là anh Đoàn, em cũng gọi như vậy, hơn nữa, lúc Diệp Phàm nói vậy ngài cũng không phản đối.

Kiều Viên Viên nói tới đây thấy mặt lão Đoàn có chút khó chịu, chợt cười nói:

- Có phải hay không chú Đoàn?

- Ha ha, chú Đoàn, tốt, chú Đoàn tốt, cô nàng này nói rất ngọt, so với cậu nhóc Diệp Phàm thì hơn nhiều lắm.

Đoàn Hải Thiên thoải mái mừng rỡ, ít nhất giữ được thể diện.

- Chú Đoàn, chú không thể gọi Diệp Phàm như vậy, anh ấy tốt xấu cũng là lãnh đạo đúng không, gọi anh ấy là cậu nhóc thì mãi mãi anh ấy không lớn đúng không ạ?

Trong lòng Kiều Viên Viên, Diệp Phàm là lớn nhất mặc kệ ông là Đoàn Hải Thiên Đoàn Hải Thiên cũng không là gì trong mắt Kiều Viên Viên.

- Viên Viên, cháu nói rất có lý. Tuy nhiên, có một chút cháu thể hiện không tốt.

Tề Chấn Đào cười lạ lùng.

- Cháu không cảm thấy có gì không tốt?

Kiều Viên Viên thản nhiên nói.

- Làm người phải giữ nguyên tắc đúng không?

Tề Chấn Đào hỏi.

- Đương nhiên không có nguyên tắc không thành người.

Kiều Viên Viên đáp.

- Vậy là tốt rồi, chứng tỏ cháu có thể hiểu được điểm này, tốt lắm. Chính là vấn đề xưng hô, vừa rồi đầu tiên cháu gọi là anh Đoàn, sau vì sợ người ta lập tức đổi thành chú Đoàn. Việc này có chút không đúng. Đặc biệt là người làm lãnh đạo, không thể như vậy, nếu không, cuối cùng ai cũng không thích có phải Viên Viên?

Tề Chấn Đào đùa.

- Đúng đúng đúng, cần phải gọi là anh Đoàn, giữ nguyên tắc thôi.

Thiết Thác cũng góp vui.

- Tôi nói với hai ông, sao lại ghen tị lần nữa, lúc trước tôi cũng nghe nói qua một việc, cậu cùng Thiết Chiêm Hùng xưng anh em, Diệp Phàm không phải cậu gọi Thiết Chiêm Hùng là anh Thiết, như vậy thì chuyển thế nào, ha ha.

Đoàn Hải Thiên đột nhiên nghĩ ra biện pháp, nhưng làm Thiết Thác và Tề Chấn Đào không nói được gì

.

Tề Chấn Đào quay người vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Viên Viên, hiện tại tôi vẫn chưa biết cháu họ gì, người ở đây, đang làm gì đều không rõ. Cháu phải biết rằng có thể đi theo Diệp Phàm đến chỗ chúng ta rất ít cô nàng.

- Cô gái họ Phượng kia chưa đến đây có phải không?

Kiều Viên Viên hỏi về Phượng Khuynh Thành, Diệp Phàm cảm thấy có chút phiền.

- Không có đến nay hình như chỉ có cháu,

Tề Chấn Đào thuận miệng đáp, giật mình thầm nghĩ cô nàng này sao biết Phượng Khuynh thành, không phải cô cũng là con nhà danh giá ở Bắc Kinh chứ, quyết định điều tra kỹ.

Tuy nhiên, Đoàn Hải Thiên mở miệng trước, cười nói:

- - Diệp Phàm, cậu cũng giới thiệu một chút, bạn của cậu đến đây cũng không giới thiệu, về sau gặp mặt không biết.

- Chú Đoàn, tên cháu là Kiều Viên Viên, nhà ở Bắc Kinh, hiện đang là giảng viên âm nhạc ở Đại học Trung Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Kiều Viên Viên nghe thấy chữ bạn bè từ Đoàn Hải Thiên nói ra trong lòng rất vui.

Vội vàng gọi chú Đoàn.

- Không tồi, không tồi. Không thể tưởng tượng được cháu trẻ như vậy đã là giảng viên đại học.

Tề Chấn Đào cố cười nói.

- Không phải giảng viên, hiện tại cháu chỉ là trợ lý giảng viên

Kiều Viên Viên thản nhiên nói.

- Viên Viên, ba cháu chắc cũng công tác trong chính phủ, Diệp Phàm cậu ta rất nịnh bợ, không phải con cái nhà lãnh đạo hắn không cần.

Tề Chấn Đào nói chuyện, Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối. Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên đều tinh ý, lão Tề sao lại đến nông nỗi này, quả thực là loạn.

- Chú Tề nói đúng lắm, hắn chính là người như vậy, nhà cô Phượng Khuynh Thành kia rất có lai lịch. Cha người ta đương nhiệm là Thứ trưởng bộ Tài chính.

Kiều Viên Viên nói.

Đoàn Hải Thiên và Thiết Thác vừa nghe có chút chấn động, Thiết Thác nghe Thiết Chiêm Hùng nói một chút trước, còn không kinh ngạc bằng Đoàn Hải Thiên.

- Ha ha, chắc là cha cháu không phải là người thường đi?

Tề Chấn Đào mừng đến nỗi không để ý gì hỏi tiếp.

- Cha cháu công tác ở Ban tổ chức trung ương.

Kiều Viên Viên biết rõ đáp. Cô rất thông minh, cô biết ngồi đây đều là ba ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc, chiếm bốn phần của tỉnh Nam Phúc, Diệp Phàm sau này muốn dẹp đường về phủ, chính mình cho họ biết một chút để giúp đỡ Diệp Phàm.

Hơn nữa, nói thế này ai không biết, có lẽ một trong ba vị có người sẽ đến đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Việt Đông cũng khó mà nói.

Kiều Viên Viên cũng tùy ý trả lời, ba người nghe xong lập tức suy nghĩ nhanh, họ Kiều lại công tác ở Ban tổ chức Trung ương sẽ không phải là Bộ trưởng chủ nhiệm Kiều chứ?

Tuy nhiên, Ban tổ chức Trung ương có mấy vị họ Kiều cũng không thể biết chính xác, tin chỉ cần công tác ở Ban tổ chức Trung ương đã thu hút sự chú ý của người khác. Đặc biệt với ba lãnh đạo như Tề Chấn Đào này. Mỗi lần thăng chức đều phải trải qua Ban tổ chức Trung ương.

- Có phải ba cháu là Bộ trưởng Kiều?

Đoàn Hải Thiên muốn biết rõ hơn, cố ý ra vẻ nghiêm túc.

- Cháu kính chú một ly, chú Đoàn.

Kiều Viên Viên không trả lời, cũng chuyển đề tài khác, giơ chén rượu lên. Hình như là thỏa thuận ngầm, ba vị này đều là lãnh đạo, việc này còn không rõ sao?

Nhìn Diệp Phàm một cái thấy cậu ta vẻ mặt như không liên quan. Muốn hỏi cậu nhóc này xem có đúng hay không nhưng ngại không dám hỏi, ba người này đành chịu.

Đương nhiên Đoàn Hải Thiên có thể bày ra một cách, nhân dịp này đứng lên cười nói:

- Cậu Diệp, Cô Kiều, ba người chúng ta cùng uống một ly. Để anh Đoàn tôi thử hai người một cái.

Đoàn Hải Thiên vẻ mặt không tệ, trước mặt mọi người tình nguyện xưng anh Đoàn, khiến cho Thiết Thác và Tề Chấn Đào không nói được gì.

Đương nhiên, bọn họ cũng không chậm sao có thể đẻ Đoàn Hải Thiên chiếm hết ưu thế, hai người cũng đứng lên cười nói:

- Nâng chén mời trăng, ba người uống rượu không được tốt, hay là thành năm người, ha ha ha..

- Lão Tề, xem ông vui, rõ ràng là thành sáu người thôi vậy.

Phong Nhã Mai bưng thức ăn ra bày lên bàn, lau tay nói.

- Tốt, tốt, phu nhân biết rõ ý tôi rồi.

Tề Chấn Đào đương nhiên rất vui, đắc ý nhìn lão Đoàn và lão Thiết một cái.

Cạch cạch mấy tiếng vang lên, sáu chén rượu chạm vào nhau.

Ba lãnh đạo ngồi đây bàn chuyện nội bộ của tỉnh, bọn họ cũng không giấu Diệp Phàm. Diệp Phàm đến đây thăm Tề Chấn Đào còn có một mục đích khác, chính là tìm chỗ cho Vệ Sơ Tịnh. Bởi vì cô không muốn ở Ngư Dương nữa, đến thành phố thì nhất thời chưa có vị trí.

Tuy nhiên, Kiều Viên Viên đang ngồi đây chỉ sợ cô nàng hiểu nhầm.

- Lão Đoàn, nghe nói khu kinh tế mới Hồng Liên tổ chức nhân sự đã xong một nửa, sợ là còn rất nhiều vị trí?

Tề Chấn Đào nói chuyện phiếm.

- Nào có nhanh như vậy, việc này, tổng hợp phát triển khai thác bên trong rất phức tạp.

Đoàn Hải Thiên cố nén cười, nhìn Diệp Phàm một cái.

- Thôi vậy, Diệp Phàm tuy nói không ngồi lên vị trí Bí thư của Hồng Liên, cũng là Tái ông mất ngựa đến Ngư Đồng cũng không tìm được vị trí rất tốt.

Thiết Thác thản nhiên nói, biết Đoàn Hải Thiên không thoải mái khi nhắc đến chuyện này.

- Bí thư Đoàn, hi vọng về sau có thể có cơ hội công tác cùng anh.

Diệp Phàm cười nói, hiện tại đang nói chuyện công việc cho nên Diệp Phàm xưng hô ông ta là Bí thư Đoàn.

- Việc này đương nhiên tôi sẽ hoan nghênh bất cứ lúc nào.

Đoàn Hải Thiên cuối cùng tười cười nói.

- Bí thư Đoàn, có thể đề cử một người cho anh?

Diệp Phàm kiên trì, thăm dò việc này, bởi vì hiện tại là thời cơ tốt. Ít nhất Đoàn Hải Thiên cũng sẽ nể mặt Tề Chấn Đào và Thiết Thác. Chính mình cũng sẽ là lót đường tốt cho Vệ Sơ Tịnh.

- Ai? Cậu nói thắng, tôi không thích vòng vo.

Đoàn Hải Thiên nhìn Diệp Phàm nói.

Đương nhiên, Đoàn Hải Thiên nói với Diệp Phàm nhưng với những người khác cũng nói thế.

- Lãnh đạo của em ở Ngư Dương Vệ Sơ Tịnh, khi em ở Ngư Dương, cô ấy từ Ủy ban Kinh tế Thương mại xuống tạm giữ chức Chủ tịch huyện.

Bí thư Vệ tốt nghiệp đại học Harvard của Mỹ, còn có bằng thạc sĩ, với phát triển kinh tế rất có ý nghĩ.

Anh nhìn xếp hạng của Ngư Dương trong vài năm nay thì biết. Năm em đi Ngư Dương xếp gần cuối tỉnh.

Hiện tại nghe nói đã tăng lên nhiều. Trong ba năm đã phát triển nhiều.

Việc này, là do sự chỉ đạo và tính quyết đoán của cô, tuy là nữ Bí thư nhưng thận trọng, là suy nghĩ lại không cứng nhắc, có tầm nhìn, có trí tiến thủ.

Diệp Phàm mang hết khả năng thổi phồng về Vệ Sơ Tịnh, đương nhiên Diệp Phàm chỉ thổi phồng những cái đã có.

- Xem ra, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.

Đoàn Hải Thiên thản nhiên nói, Diệp Phàm giật mình, biết Đoàn Hải Thiên dao động.

Vệ Sơ Tịnh đã được ông ta đồng ý, còn phải xem quan hệ giữa Diệp Phàm và cô ta.

Tuy nhiên, Đoàn Hải Thiên nói lời này làm Diệp Phàm giật mình, ánh mắt ý tứ liếc Kiều Viên Viên một cái, thấy cô nàng không có biểu hiện gì, cũng suy nghĩ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.