Quan Thuật

Chương 1186: Lái xe quân đội đi đòi người



Tuy nhiên, điều khiến Kiều Hoành Sơn có chút buồn rầu chính là việc Báo Săn bên ngoài tuy nói là trực thuộc đại quân khu Lĩnh Nam quản lý, nhưng kì thực có cũng bằng không, điều mà Kiều Hoành Sơn hiểu hơn ai hết đó là Báo Săn có đơn vị chủ quản khác, căn bản không phải đại quân khu Lĩnh Nam muốn sai khiến là sai khiến.

Nói trắng ra là, chính Kiều Hoành Sơn cũng không có quyền sắp xếp vị trí đoàn trưởng của Báo Săn. Bởi vì, đơn vị chủ quản của Báo Săn là tổ đặc nhiệm Quốc gia. Trực thuộc đơn vị bên dưới của đại quân khu Lĩnh Nam chỉ là danh nghĩa che mắt những người thiếu hiểu biết mà thôi.

Vào thời kì nhạy cảm, các đại quân khu đều nhìn chăm chăm vào, luôn dò xét phản ứng của đối phương. Kiều Thế Hào đương nhiên cũng muốn ngồi vào vị trí sư trưởng của binh chủng kiểu mới này.

Bởi vì nghe nói nếu sư trưởng của sư đoàn mới bao gồm hải quân, lục quân và không quân này nếu có thể thành công trong mô hình thí nghiệm này thì sẽ được trao tặng quân hàm thiếu tướng.

Kiều Thế Hào tuy nói rằng chuyện nhận quân hàm thiếu tướng chỉ là chuyện sớm hay muộn bởi vì có cha là uỷ viên quân ủy kiêm chức đại tư lệnh chống lưng.

Chỉ có điều muốn nội trong tầm ba bốn năm có được quân hàm thiếu tướng, đợi đến lúc đó bản thân chỉ mới khoảng độ 33 tuổi, thế cũng quá nghịch thiên rồi.

Mặc dù có dùng thực lực của Kiều gia cũng làm không được. Quân hàm thiếu tướng nói như vậy thì chí ít phải gần 40 tuổi mới có được.

Kỳ thật, giống như Thiết Chiêm Hùng, cũng phải tới ba mươi bảy ba tám tuổi mới được trao tặng quân hàm thiếu tướng. Còn Trương Hùng thì ba mươi lăm ba sáu tuổi.

Cái này, còn bởi vì Tổ đặc nhiệm A nữa. Đương nhiên, Diệp Phàm không tính toán, nếu Kiều Thế Hào biết được người ngồi đối diện mình là thiếu tướng thì chỉ có nước đâm đầu vào đâu đó mà chết cho xong.

- Chỉ dựa vào thân thủ của ông, thì chẳng có hứng chút nào.

Vương Triều có chút khinh thường, lắc lắc đầu.

- Khinh thường tôi vậy hả, cứ thử xem nào?

Kiều Thế Hào cố giả vờ phẫn nộ, thực ra là muốn thăm dò Vương Triều.

- Hiện tại tôi không rảnh, đợi xong công chuyện rồi thì tôi chẳng ngại người tình nguyện làm bao cát cho mình đâu.

Vương Triều tỏ dáng vẻ kiêu căng, làm cho Kiều Thế Hào nghẹn họng. Nhìn thấy hai chị em Kiều Viên Viên và Kiều Thái Phương đang tức giận trừng mắt nhìn mình, mới nói:

- Được, chuyện này đợi tôi xong công chuyện rồi thì sẽ tìm ông thỉnh giáo.

Không lâu sau, Diệp Phàm đi ra vung tay nói:

- Gọi Tiền Sâm lên đây.

Sau khi Tiền Sâm đến, Diệp Phàm giải thích một số việc. Tiền Sâm lập tức mang theo mất chiếc xe quân chạy thẳng vào thành phố Ngư Đồng.

Diệp Phàm không đi, mà hắn đi bộ một mình, Kiều Thế Hào và Kiều Viên Viên đi. Bởi vì Diệp Phàm không tiện lộ diện, chỉ có thể đứng sau mà thôi.

Đương nhiên, Khổng Đông vọng ở sở An minh Quốc gia đã ở trong đội ngũ xe quân rồi, chuyện này ông ta ra mặt sẽ tốt hơn. Để thế hiện mình ông ta không chút do dự, dẫn theo mấy người nữa lái xe đi rồi.

Trời đã sáng.

- Thằng nhóc này còn khá kiên cường, thẩm tra một ngày một đêm, không ngờ vẫn không khai nửa lời. 5 triệu kia, nó nói là có chỗ dùng đặc biệt, còn chỗ dùng thế nào thì không nói.

Viện trưởng Cố, thành phố Ngư Đồng nhíu mày nói.

- Thôi vậy, không nói thì thôi. Hôm nay không cần ép hắn nữa, có chuyện gì thì không hay đâu.

Phó kiểm sát trưởng tỉnh Khúc Bạch Thu trên mặt không chút thoải mái, thậm chí còn có chút lo lắng.

- Phó kiểm sát trưởng Khúc, lúc vừa bắt người không phải nói là phải nhanh chóng bắt hai người này, tại sao lại thay đổi như vậy.

Cố Khúc có chút không rõ.

- Haiz!

Khúc Bạch Thu thở dài, có chút khó chịu, liếc nhìn Cố Khúc một cái, nói:

- Chú em, nói thật với chú, hai chúng ta hôm nay là cùng thuyền sang sông.

- Cái này…

Cố Khúc có chút không rõ, hai người căn bản giống như con châu chấu đậu trên sợi dây. Hôm nay Khúc Bạch Thu vì sao lại đề cập đến chuyện này, thực có chút kỳ lạ.

- Chú không hiểu đâu, Kiều Báo Quốc và Tô Thái Phương đều là những kẻ có lai lịch, có thể nói là tổ ong vò vẽ.

Khúc Bạch Thu và Cố Khúc quan hệ với nhau rất tốt, cho nên cứ việc nói thẳng.

- Tôi biết, họ Tô kia là nhân vật số 1 ở tỉnh, lúc đầu khi cử người đến, nói thực tôi rất lo lắng. Chuyện này một con tép riu như tôi chen vào thì không hay. Tuy nhiên, Viện trưởng Khương cũng thận trọng giao cho rồi, lại đích thân anh giải người đến, tôi đây còn cái gì để nói nữa. Mặc kệ nó, không phải còn có Chủ tịch tỉnh Uông đứng sau nữa sao, chuyện này không phải là Chủ tịch Uông muốn gõ đầu Tô Thanh Vân chứ?

Cố Khúc vẻ mặt khó coi nói.

Y nói nghe rất hay, nhưng thực ra trong lòng cũng không yên. Cấp trên đánh nhau, có khi kẻ gặp đen đủi lại chính là mình.

Đến lúc tính toán sổ sách, Tô Thanh Vân chẳng làm gì được Chủ tịch Uông, và Kiểm sát trưởng Khương thì liền đổ lên người một cán bộ cấp phó giám đốc sở như mình cũng chưa biết chừng.

Tuy nhiên, Khương Nhất Lâm lại rất theo sát, mà Khúc Bạch Thu lại đích thân áp giải người, thêm vào đó là sự nâng đỡ của Chủ tịch tỉnh Uông, thì Cố Khúc cũng chẳng sá gì.

- Haiz, chú chỉ để ý đến việc Chủ tịch uông và Tô Thanh Vân đánh nhau, có thể chú không biết lai lịch của Kiều Báo Quốc, nói ra chỉ sợ tối chú lo không ngủ được thôi.

Khúc Bạch Thu muốn ném quân bài chưa lật, bởi vì Khương Nhất Lâm giở thủ đoạn, bây giờ cũng lôi cả mình vào.

Trước mắt mình và Cố Khúc là cùng thuyền sang sông, đương nhiên là phải bàn bạc cho kỹ, bằng không nếu con của Trưởng Ban tổ chức Trung ương Kiều nổi giận đòi mạng người cũng chẳng biết chừng.

Mặc dù Khương Nhất Lâm cũng có chuẩn bị tâm lý, nửa đêm gọi điện đến, giao cho mình phải đối xử tử tế với Kiều Báo Quốc, nếu để xảy ra chuyện gì thì mình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Khúc Bạch Thu cũng hoảng sợ, liếc mắt một cái là nghĩ đến trên người Kiều Báo Quốc liệu có phải đã có người ra tay rồi.

Vội vàng vận dụng các mối quan hệ để điều tra, thực sự có chút hoảng sợ, không ngờ Kiều Báo Quốc- Một thanh niên trông có vẻ bình thường lại có lai lịch ghê gớm như vậy, không ngờ lại là con cả của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương Kiều Viễn Sơn.

Cái này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, cho nên, liền vội vàng gọi điện cho Cố Khúc để dừng thẩm vấn lại. Cũng may mà cho Kiều Báo Quốc mấy cái bạt tai, mấy phát đá, chứ không làm thương đến xương cốt, nếu không, gây ra họa lớn rồi.

Đương nhiên, Khương Nhất Lâm cũng bực mình, bên này Chủ tịch Uông soi kỹ, muốn mượn chuyện này để đánh đổ Tô Thanh Vân, nhưng bên đó bỗng nhiên mọc ra một sát tinh.

Bên Kiều gia đã âm thầm kêu người truyền đạt cho mình mối quan hệ của họ và Kiều Báo Quốc. Nếu không biết còn nói được, đằng này muốn giả vờ cũng chẳng được rồi.

Tuyệt đối không được.

Việc này, Kiều gia chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Kiều Báo Quốc và con dâu tương lai là Hương Linh gặp xui xẻo, Chủ tịch uông muốn nhân cơ hội để đạp đổ Tô Thanh Vân, e rằng không có khả năng.

Tuy nhiên, Chủ tịch Uông có lẽ tạm thời vẫn chưa tiếp xúc với Kiều gia, hay nói cách khác là Kiều gia vẫn chưa đàm phán với Chủ tịch tỉnh Uông, hiện tại Khương Nhất Lâm chỉ có thể xem chừng và chờ đợi.

Hơn nữa, trong lòng buồn bực lắm rồi, việc này không lắng xuống thì đâu thể yên tâm được. Kiều Báo Quốc trong tay mình. Đương nhiên, Chủ tịch Uông không có lời, Khương Nhất Lâm cũng chẳng dám thả người, chỉ có thể đối xử tử tế với gã mà thôi.

- Không phải có lai lịch lớn chứ?

Cố Khúc giật mình, hỏi.

- Đừng nói nữa thì hơn, biết lai lịch của nó là được rồi.

Khúc Bạch Thu khoát tay, chỉ sợ nói ra rồi thì Cố Khúc sẽ đi bép xép, đến lúc đó lại xảy ra điều gì không hay.

- Tôi không sợ, mãi mãi đi theo bước chân của Viện trưởng Khúc.

Cố Khúc kiên quyết bày tỏ thái độ.

- Được, được!

Khúc Bạch Thu nói hai chữ được, sau đó lại thần bí nói:

- Ba của Kiều Báo Quốc là trưởng ban Tổ chức Trung ương, cho nên, việc này…

Khúc Bạch Thu vừa nói đến đây, Cố Khúc không nhịn được liền kêu lên một tiếng thất thanh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Khúc Bạch Thu, cái mặt y, trông còn khó coi hơn là khi khóc nữa.

Lẩm bẩm nói:

- Thế làm sao bây giờ, chúng ta nhốt hắn, còn cho mấy cái bạt tai nữa. Mẹ kiếp, bọn này làm cái gì không biết, nếu biết sớm đã chấp pháp nghiêm chỉnh rồi…

Nói đến đây, Cố Khúc đột nhiên kéo mở cửa, đi thằng về phía phòng thẩm vấn, vừa đến cửa liền xông vào quát:

- Vương Đông có đây không?

- Tôi đang kêu người xác minh mấy con số.

Vương Đông lần trước đã sửa cho Diệp Phàm, bây giờ cũng thành thật hơn, đáp.

- Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Không phải đã nói phải chấp pháp nghiêm chỉnh hay sao? Cậu xem xem, sao lại tùy tiện đánh người như vậy? Là ai đánh thế này? Nói rõ cho tôi xem nào?

Cố Khúc nói oang oang trong phòng thẩm vấn, đương nhiên là đang diễn kịch cho Kiều Báo Quốc xem. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

- Vâng…Là Giang Lâm không nhịn được nên có đánh một chút.

Vương Đông liếc mắt nhìn thủ hạ Giang Lâm một cái, thấy Viện trưởng Cố như đang muốn hỏi tội mình, liền đổ ngay trách nhiệm lên người Giang Lâm. Hơn nữa y còn nháy nháy mắt, ra lệnh cho Giang Lâm phải nhận tội, rồi sẽ bồi thường sau.

- Là tôi đánh, lúc đấy tôi bực mình quá, nhưng người này cũng quá giảo hoạt, cứng đầu cứng cổ, cho nên tôi mới không kiềm chế được, Viện trưởng phê bình tôi đi.

Dưới sự "ép buộc" của Vương Đông, Giang Lâm đành phải nhận tiếng xấu này.

Bụng nghĩ lúc đó ông còn hung dữ hơn cả tôi, tôi chỉ đá có một cái, còn toàn bộ là do ông đánh.

- Người đâu, giải xuống để thẩm tra xử lý ngay. Đã nói là phải chấp pháp nghiêm chỉnh, cho rằng Cố Khúc tôi nói giỡn hay sao? Việc này nhất định phải xử lý nghiêm túc, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, quả thực là quá bừa bãi rồi.

Cố Khúc vẻ mặt nghiêm túc, nói xong, hai người đằng sau định xông lên bắt người.

- Viện …Viện trưởng Cố, tôi chỉ đá thôi…

Giang Lâm thấy Cố Khúc không giống như là đang diễn trò, nên vội vàng cãi lại. Nhưng lại bị Cố Khúc nghiêm mặt nói:

- Cứ đưa đi, phải xử lý để làm gương.

- Viện trưởng Cố, tôi chỉ đá có một cái, anh Vương kia mới đánh nhiều, vết thương kia đều là do anh ta gây nên.

Giang Lâm vừa nghe thấy những lời đó, không kìm nổi liền cãi lại.

Về phần Kiều Báo Quốc, lạnh lùng nhìn trò khôi hài này, biết nhà mình có người ra tay rồi, nên rất bình tĩnh.

- Mẹ kiếp, chính mình vi phạm rồi lại muốn đổ lên đầu người khác, dẫn đi.

Vương Đông hô to, Giang Lâm chỉ còn nước kêu trời.

Việc này đương nhiên là Cố Khúc hiểu, chỉ có điều giả vờ không nhìn thấy. Bởi vì Vương Đông là tâm phúc của y, y không ra tay mà quay ra trừng trị con tép con Giang Lâm.

Hơn nữa, Vương Đông còn là anh họ xa của nguyên cục trưởng cục Tài chính An Lôi. Trước kia An Lôi còn cầm quyền thì ít nhiều cũng chiếu cố mình.

Hơn nữa, nghe nói An Lôi còn là thân thích của Hà Trấn Nam trên Thành ủy. Bất luận chuyện này có phải sự thật hay không, Cố Khúc vẫn cứ coi là thật. Bởi nếu làm An Lôi không vui, thì đồng nghĩa với việc làm nhân vật số 1 Hà Trấn Nam không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.